Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 129: Ngoại truyện tổng hợp 5
Tối trước ngày đi du lịch, Quý Thanh Viễn mới biết địa điểm họ muốn đến là nơi bọn họ đã đi tuần trăng mật, anh và Du Cảnh Hâm đều đã một mình tới thành phố đó. Thành phố ấy đối với anh mà nói, chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì.
Khi đó anh nghĩ người trong lòng Du Cảnh Hâm là Lệ Viêm Trác.
Người trong nhà ai cũng trách anh, hỏi sao anh đi công tác lâu như vậy không về.
Anh không biết phải nói thế nào, cho dù có về đi nữa, Du Cảnh Hâm cũng không muốn nhìn thấy anh, làm gì cũng khiến cô thấy phiền lòng.
Vòng bạn bè đồn rằng anh không yêu Du Cảnh Hâm, sự thật lại trái ngược, anh yêu mà không được đáp lại. Mới ngày thứ hai kết hôn đã bị thông báo, anh chẳng là cái thá gì cả.
Du Cảnh Hâm tắm rửa xong ra ngoài, cô trùm khăn tắm, cầm máy sấy tóc trong tay.
Quý Thanh Viễn hoàn hồn, nhận lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
“Địa điểm du lịch là ai chọn vậy?” Anh hỏi Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm không nghe rõ: “Hả?”
Quý Thanh Viễn chỉnh mức độ nhỏ nhất: “Địa điểm mà ngày mai đi ấy, là ai chọn?”
Du Cảnh Hâm: “Em chọn.”
Quý Thanh Viễn “Ừm” một tiếng, anh không hiểu: “Đã đến đó rồi sao giờ muốn đi nữa vậy?”
Du Cảnh Hâm phản bác anh: “Mỗi ngày làm một lần sao anh hôm nay anh vẫn làm?”
Quý Thanh Viên: “…” Anh bật cười: “Cái này sao mà giống được?”
Anh tắt máy sấy tóc: “Giờ em đúng là ngày càng biết cách làm người ta nghẹn họng.” Nói rồi lại hôn lên cổ cô một cái, anh mút mạnh để lại một dấu ô mai.
Du Cảnh Hâm dùng cùi chỏ đẩy anh, Quý Thanh Viễn bắt lấy tay cô, trồng ô mai xong anh hôn lên má cô, không quên lên án: “Em lại bạo lực gia đình với anh.”
Du Cảnh Hâm đến phòng quần áo sắp xếp hành lý.
Quý Thanh Viễn đi theo cô, ôm trọn lấy cô vào lòng từ sau lưng.
Du Cảnh Hâm chọn mấy mẫu váy dài thả vào vali, do cùng cả nhà đi du lịch nên cô chọn một chiếc áo tắm liền thân bảo thủ nhất.
Lần trước đến thành phố kia du lịch, cô đã chọn không ít áo tắm gợi cảm nhưng không ngờ tới rằng cô lại đi một mình cho nên một bộ cũng không mặc được.
Quý Thanh Viễn đang ngắm cô, đột nhiên nhớ ra: “Cái nick weibo “Ngưng Tĩnh Trí Viễn” kia sau này em không cần theo dõi nữa, không có gì mới đâu, mấy cái cập nhật đó toàn là do bạn bè Lãnh Văn Ngưng tung tin đồn thất thiệt.
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Cô đã lén lút theo dõi nick weibo kia, vậy mà vẫn bị anh phát hiện.
Cô giả vờ bình tĩnh thầm nghĩ: “Sao anh biết em theo dõi nick weibo đó?”
Quý Thanh Viễn khai thật: “Anh hỏi Du Khuynh nhờ em ấy giúp đỡ. Em ấy nói cái nick đó cho anh biết.”
Anh lần đầu tiên giải thích với cô về chuyện đã qua của họ, cái gì gọi là ngày kỷ niệm của anh và Lãnh Văn Ngưng, “Thư ký sinh hoạt của anh đã sắp xếp lịch trình riêng tư của anh rồi. Anh đều đã sắp xếp xong nên sẽ nói cho em biết trước.”
“Cảnh Hâm, hai chúng ta cùng sửa tính nết lại nhé, anh học theo Phó Ký Trầm, em học theo Du Khuynh, có khúc mắc thì hỏi thẳng anh, đừng giữ trong lòng rồi buồn bực.”
Du Cảnh Hâm gật đầu đồng ý.
Quý Thanh Viễn nói ra nghi hoặc từ tận đáy lòng mình, “Em cố ý chọn chỗ kia là muốn nhắc nhở anh rằng anh đã không đi hưởng tuần trăng mật với em sao, hay là?”
Anh nói thêm: “Anh thật sự không biết, em nói cho anh biết có được không?”
Du Cảnh Hâm vốn muốn nói vài câu khiến anh nghẹn nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, im lặng một hồi: “Em muốn đi cùng anh, đền bù cho nuối tiếc của em.”
Quý Thanh Viễn ôm cô thật chặt: “Anh thấy em cũng lý lẽ ghê, rõ ràng là lỗi của em giờ ngược lại thành anh không đúng.”
Anh nói: “Suy cho cùng thì cũng không tính là tiếc nuối, anh đã một mình đến đó rồi.”
Du Cảnh Hâm kinh ngạc, quay đầu nhìn anh: “Khi nào cơ?”
Quý Thanh Viễn giờ cũng không cần thể diện nữa: “Cái lần đi công tác bảy tháng ấy, giữa chừng có mấy ngày nghỉ, anh không muốn trở về để nhìn thấy em nên xin nghỉ phép luôn. Em đi biển thì anh cũng đi, buổi hòa nhạc anh cũng xem rồi.”
Thật ra thì tới giờ anh vẫn thấy bất bình: “Cảnh Hâm, nếu đổi lại là anh, vào ngày thứ hai chúng ta vừa kết hôn, chính miệng nói với em rằng người anh yêu không phải em mà là một người phụ nữ khác, anh chỉ đang tiếp đựng sống tiếp với em, em sẽ làm gì?”
“Em chắc chắn sẽ ly hôn với anh, một ngày cũng không chờ được.”
Du Cảnh Hâm thả quần áo trong tay xuống, xoay người ôm lấy cổ anh, nhìn vào mắt anh và hôn anh một cái.
Quý Thanh Viễn không hài lòng: “Làm cho có vậy thôi hả?”
Du Cảnh Hâm: “….Làm cho có hồi nào?”
Quý Thanh Viễn không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
Du Cảnh Hâm nhón chân, học theo động tác lúc anh hôn cô, tặng anh một nụ hôn thật sâu.
Quý Thanh Viễn vẫn không có ý định bỏ qua cho cô: “Bốn năm ấm ức tủi thân, chỉ với một nụ hôn của em mà đủ sao?”
Du Cảnh Hâm: “…” Cái con người này, được voi đòi tiên, cô phản bác: “Ai không phải chịu ấm ức tủi thân trong bốn năm chứ?”
Quý Thanh Viễn không thèm nể mặt cô: “Ngoại trừ lần anh đi công tác bảy tháng, lúc nào cũng đều là anh dỗ em, em làm gì mà tủi thân nhiều như thế hả?” Nói rồi anh ôm cô: “Anh nói sai rồi. Em có tủi thân có ấm ức, em nói gì cũng đúng, ai bảo em đẹp như vậy chứ.”
Du Cảnh Hâm buồn cười, chủ động hôn anh một cái.
Quý Thanh Viễn đè cô dưới thân, anh nhìn cô: “Em nói câu gì dỗ anh đi, không cần nói nhiều đâu, một câu thôi là được.”
Du Cảnh Hâm nói không nên lời, cô quay mặt sang chỗ khác: “Đã là vợ chồng rồi, nói cái gì mà nói.”
Quý Thanh Viễn xoay mặt cô lại, “Du Cảnh Hâm em vậy là tiêu chuẩn kép.
Nếu anh dám nói đã là vợ chồng rồi còn lãng mạn cái gì nữa, em với em gái anh và cả Du Khuynh chắc chắn sẽ quăng anh tới một con hẻm nào đó ở Thượng Hải.”
Anh xoa bóp đôi má cô: “Sao đổi thành em thì có thể nói vợ chồng không cần hả?”
Quý Thanh Viễn cúi đầu cọ cô: “Nếu em không nói, vậy trong lòng em có vấn đề rồi.”
Du Cảnh Hâm nhếch môi, câu nói kia làm khó cô quá, cô lại nghĩ đến mấy lời yêu thương mà anh hay tuỳ ý nói. Có điều anh đã nhẫn nhịn bốn năm rồi.
Cô ghé sát vào tai anh: “Em yêu anh. Từ lần đầu tiên gặp anh đã thích anh rồi.”
Lần đầu Quý Thanh Viễn biết rung động là gì, anh cũng không biết làm sao để biểu lộ niềm hạnh phúc vào khoảnh khắc này, chỉ có thể dùng cách riêng của mình.
Du Cảnh Hâm đột ngột ôm lấy lưng Quý Thanh Viễn, gấp gáp không kịp chuẩn bị, hai người hợp thành một.
Quý Thanh Viễn hôn tai cô: “Anh thì sớm hơn em mấy ngày, vừa nhìn thấy ảnh em là anh đã thích rồi, muốn cưới em về nhà ngay lập tức. Nhưng mà sợ dọa em chạy mất nên mới kéo dài thêm, nếu không cũng đâu trở thành một gã đê tiện ngày nào cũng leo lên giường lấy lòng em, đúng không?”
Du Cảnh Hâm đè trái tim đang nhảy nhót của mình xuống: “Cái đó đâu gọi là thích được, phải nói là thấy sắc nảy lòng tham.”
Quý Thanh Viễn: “Ừ, của em mới là yêu, vừa gặp đã yêu, yêu sâu sắc. Anh nông cạn, anh là đồ tồi.”
Du Cảnh Hâm bật cười, giơ chân vòng qua eo anh.
Lúc này trong căn hộ của Du Cảnh Trạch.
Trâu Nhạc Tiêu dựa vào ghế sofa lướt weibo, cuối tuần có tin tức của Cố Hằng nổ ra, hôm nay Cố Hằng lại lên hot search, lí do là vì anh ôm một đứa bé trong ngực, cực kỳ giống một vú em.
# người_trông_trẻ_chuyên_nghiệp #
#anh rốt cuộc có bao nhiêu cô em gái vậy#
#em gái anh đều có con hết rồi sao anh vẫn độc thân#
Hai năm nay Cố Hằng thường xuyên bị bắt gặp đang ôm em bé, mỗi lần là mỗi bé khác nhau.
Hôm nay là Tiểu Ngư Miêu lên hot search. Mấy ngày nay Cố Hằng nghỉ phép nên đưa Tiểu Ngư Miêu ra ngoài chơi nửa ngày, kết quả bị bắt gặp.
Trâu Nhạc Tiêu lướt bình luận gần một tiếng, lướt xem từng cái một, thỉnh thoảng còn thả like.
“Nhạc Tiêu.” Du Cảnh Trạch ở trong phòng thay đồ thu dọn hành lý, không biết Trâu Nhạc Tiêu muốn đem mấy bộ áo tắm: “Em qua đây một chút.”
Trâu Nhạc Tiêu không để tâm nói: “Dạ.”
Miệng thì nói dạ, con mắt lại nhìn điện thoại không rời.
Lời hồi đáp bị cô vứt lên chín tầng mây, trong mắt chỉ có hot search của Cố Hằng.
“Nhạc Tiêu.”
“Hả?”
“Tới đây.”
“Dạ.”
Trâu Nhạc Tiêu để điện thoại xuống, chạy từ từ đến phòng thay đồ, lao vào trong lòng Du Cảnh Trạch, “Sao vậy ạ?”
Du Cảnh Trạch vòng tay ôm cô: “Lại lướt weibo hả?”
“Em xem bình luận thôi à. Mọi người khen Tiểu Ngư Miêu đáng yêu, muốn tạo nhóm bắt cóc thằng bé, làm Cục Cưng không dám ngủ luôn.” Cô hỏi: “Anh gọi em làm gì thế?”
Du Cảnh Trạch chỉ vào tủ quần áo: “Mang bộ nào đây?”
“Kiểu dài đi.”
Trâu Nhạc Tiêu dán lên người anh, “Đây có được coi là chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sớm không?”
Du Cảnh Trạch hỏi ngược cô: “Không phải là đi du lịch sao?”
Trâu Nhạc Tiêu ước được đi du lịch cùng anh thêm nhiều lần nữa: “Chẳng qua em lo đến lúc tổ chức hôn lễ anh lại không có thời gian thôi.”
Du Cảnh Trạch một tay ôm cô, tay kia thả bộ áo tắm cô muốn mang vào trong vali: “Thời gian dành cho tuần trăng mật dù thế nào cũng phải dành ra chứ.”
Trâu Nhạc Tiêu túm lấy anh, đưa môi tới gần.
Du Cảnh Trạch cất mấy bộ áo tắm còn lại đi, anh cúi đầu mút môi cô.
Tim Trâu Nhạc Tiêu không khỏi đập rộn lên, cô đã hôn anh nhiều lần như thế rồi, cũng đã làm luôn rồi, nhưng lúc bị anh ôm hôn trong lòng vẫn rung động không thôi.
“Em muốn chọn địa điểm cho tuần trăng mật của chúng ta.”
Du Cảnh Trạch: “Em muốn đi đâu cũng được.”
Trâu Nhạc Tiêu nhìn vào mắt anh: “Muốn đến thành phố nơi em học đại học, mấy năm ở đó em nhớ anh lắm.”
Du Cảnh Trạch nhấn đầu cô vào ngực mình: “Đến lúc đó anh với em ở lại đó lâu thêm một chút.”
___
“Phó tổng.”
“Sao thế?”
Phó Ký Trầm dỗ Tiểu Ngư Miêu ngủ, vừa mới vào phòng ngủ chính đã thấy Du Khuynh tựa vào đầu giường lướt điện thoại.
Du Khuynh đưa điện thoại cho anh: “Giờ em mới có thời gian kiểm tra lại tài khoản có kỳ hạn.”
“Kiếm lời?”
“Lời không?”
“Lỗ rồi, em không thêm tiền đặt cọc, chắc là phải đóng tài khoản.
Phó Ký Trầm cầm điện thoại cô nhìn một chút: “Em có vận khí tìm chồng tốt nhưng vận khí mua tài khoản kỳ hạn thì chẳng ra làm sao.”
Du Khuynh: “. . .”
Nghe quen quen.
Trước kia anh nói mắt nhìn đàn ông của cô không tệ, nhưng lại không có mắt nhìn túi xách.
Cô đứng lên ngồi vào lòng anh: “Lúc trước anh lấy của em một trăm chín mươi vạn, đến giờ vẫn chưa giúp em đầu tư, em muốn bỏ ngân hàng, lãi suất chắc cũng phải lớn hơn nhiều.”
Phó Ký Trầm nhìn cô một lát, “Quan trọng là em có thể giữ được tiền hả?”
Du Khuynh: “. . .”
Phó Ký Trầm cười, vòng tay qua trước người cô, “Mấy ngày nay anh không làm gì nên nghiên cứu thị trường giúp em, cố gắng kiếm thêm chút tiền bù lại tiền lỗ cho em.”
Anh bổ sung tiền đặt cọc cho cô rồi lại chuyển thêm không ít tiền nữa.
“Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.” Bọn họ đi máy bay tư nhân vì có thêm bảo mẫu và vệ sĩ, còn có tài xế, tổng cộng hơn hai mươi người.
Bây giờ Du Khuynh đã quen nằm trong lòng Phó Ký Trầm chìm vào giấc ngủ. Lúc trước cô cứ nghĩ gối lên tay anh ngủ sẽ bị sái cổ, khó chịu lắm, bây giờ ngủ quen rồi lại không quen nằm lên gối nữa.
“Mấy ngày trước em mơ thấy một giấc mơ.”
Phó Ký Trầm tắt đèn: “Sao tới giờ mới nhớ kể anh?”
Du Khuynh: “Hôm đó em muốn kể cho anh nghe nhưng mà không phải anh vừa về là ôm em lên giường luôn sao?”
Phó Ký Trầm không nhớ là ngày nào, anh thường xuyên về tới nhà là ôm cô thẳng lên giường luôn.
Bọn họ năm giờ sáng thức dậy, muốn gặp cũng chỉ có buổi tối, đôi lúc không bận sẽ gọi điện cho nhau vào giờ nghỉ trưa, lúc bận thì cơ bản là không có thời gian để liên lạc luôn.
“Em mơ thấy gì?” Anh hỏi.
“Em mơ thấy hồi chúng ta mới gặp nhau ấy, còn mơ thấy anh ôm em lội nước nữa.”
“Còn có chuyện này.”
“Anh còn muốn để em ngủ ở gầm giường.”
“. . .”
Phó Ký Trầm không thừa nhận: “Ngoài đời anh có nói thế đâu, đừng có mà đổ cho anh.”
Du Khuynh: “Ngoài đời, tối đó anh nói với em, anh sẽ dựa vào tường mà ngủ.”
Cô xoay người đè anh, “Không có biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
Phó Ký Trầm: “Sau đó nếu không phải anh chủ động tìm em thì chắc anh phải trả giá.
“Ha ha,” Du Khuynh nhịn không được bật cười, “Không sai, em sẽ dùng meme.”
Cô ôm anh thật chặt, bao nhiêu năm trôi qua rồi anh vẫn là Phó tổng của cô như cũ.
—
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ bọn họ đã khởi hành đi du lịch.
Nơi bọn họ ở là khách sạn của bạn Quý Thanh Viễn, nhiều người cùng đi nên họ thuê luôn cả một tầng, mở cửa sổ ra là thấy bãi biển, gió biển mát mẻ mang theo vị mặn của cơn sóng.
Làm xong thủ tục check in, họ thay đồ đi ra bờ biển.
Lúc này người bận nhất là Cục Cưng, cậu nhóc một tấc không rời đi theo Tiểu Ngư Miêu. Dì đẩy Tiểu Ngư Miêu, cậu nhóc nắm một cạnh xe đẩy, đi một đoạn dài cũng không than mệt.
Cậu nhóc cũng có xe đẩy em bé: “Cục Cưng, con ngồi lên xe nhé, được không?” Du Khuynh thương lượng với nhóc.
Cục Cưng lắc đầu, “Có người lập nhóm bắt cóc em trai, con phải trông chừng em.”
Du Khuynh: “. . .”
Là do hot search hôm trước, lúc ấy cô và Phó Ký Trầm trò chuyện có nói cư dân mạng thấy Tiểu Ngư Miêu đáng yêu quá muốn lập nhóm bắt cóc thằng bé, Cục Cưng không hiểu, cho rằng bọn họ thật sự muốn bắt em trai về nuôi.
Quý Thanh Viễn sợ con mệt, anh một tay ôm Tiểu Ngư Miêu, một tay ôm con trai: “Như thế này thì người khác không có cách nào bắt em trai đi được rồi.”
Cục Cưng mừng phát điên: “Cảm ơn bố. Mẹ yêu bố.”
Du Cảnh Hâm nhìn về phía Quý Thanh Viễn, anh đeo kính râm làm như không nhìn thấy.
Tia nắng đầu tiên rơi thẳng xuống mặt biển. Nước biển xanh trong như mạ thêm một lớp kim tuyến óng ánh.
Sóng biển vuốt ve đá ngầm, thuỷ triều dâng cao, bọt biển trào lên hướng về phía bãi cát.
Bọn họ đi về phía trước đón mặt trời mọc, trên bờ cát kéo dài từng dấu chân người.
Phó Ký Trầm cảm giác vị trí này không khác lắm với vị trí kia, nhìn về phía Quý Thanh Viễn: “Muốn đi lên nữa không?”
Quý Thanh Viễn hiểu ý: “Đứng ở đây nhìn mặt trời mọc một chút đi.”
Anh thả Cục Cưng xuống, đặt Tiểu Ngư Miêu vào xe đẩy em bé.
Cục Cưng gãi lòng bàn tay của Tiểu Ngư Miêu, Tiểu Ngư Miêu liền cười khanh khách với cậu nhóc.
Cậu bé rất thích Cục Cưng, bàn tay nhỏ quơ qua quơ lại.
“Ma ma ma ma mẹ. . .”
Tiểu Ngư Miêu hay kêu mấy tiếng mẹ thật dài, kêu bố cũng thế.
“Anh trai.” Cục Cưng dạy Tiểu Ngư Miêu nói chuyện.
Tiểu Ngư Miêu chớp chớp mắt, nghe không hiểu vẫn nhếch miệng cười.
Phó Ký Trầm đi tới, ôm lấy Tiểu Ngư Miêu: “Gọi bố nào.”
“Ba ba ba ba bố.”
Phó Ký Trầm hôn con một cái, Du Khuynh cũng ôm con hôn một cái, một nhà ba người chụp được mấy tấm hình.
Quý Thanh Viễn nắm tay Du Cảnh Hâm, anh tự chụp mấy tấm đăng lên vòng bạn bè: [Một Hạ “Thanh Hâm”] (*Một hè của Thanh Viễn của Cảnh Hâm)
Du Cảnh Trạch và Trâu Nhạc Tiêu tự chụp ảnh ở một bên, hai người họ ôm nhau chụp rất nhiều ảnh, Trâu Nhạc Tiêu không đăng hình, Du Cảnh Trạch đăng lên vòng bạn bè.
Chơi một hồi, Phó Ký Trầm thả Tiểu Ngư Miêu vào xe em bé lại, anh ra hiệu cho Du Khuynh: “Em với Du Cảnh Hâm và Trâu Nhạc Tiêu theo tuổi tác đứng thành hàng đi.”
Du Khuynh không hiểu ra sao: “Chi vậy?”
Phó Ký Trầm tuỳ tiện bịa một cái cớ: “Chụp ảnh cho các em.”
Du Khuynh tin, gọi chị gái và Trâu Nhạc Tiêu qua cùng bàn bạc xem nên tạo dáng như thế nào.
Mấy người đàn ông đứng đối diện với vợ mình cách khoảng nửa mét.
Du Khuynh cho rằng, “Chúng ta sáu người cùng chụp à?”
Phó Ký Trầm: “Không phải.”
Nói xong ba người bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó một chân quỳ xuống.
Hai tay Trâu Nhạc Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy mặt, cô không cần Du Cảnh Trạch cầu hôn hay thề nguyện gì, chỉ cần anh vừa quỳ xuống cô đã muốn gả cho anh.
Vành mắt cô đỏ hoe, đưa tay cho anh: “Em bằng lòng.”
Du Cảnh Trạch: “…Em bình tĩnh nào, anh còn chưa cầu hôn mà.”
“Dù sao thì em cũng bằng lòng, bằng lòng đi theo anh, sau đó chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, đời này của anh chỉ yêu mỗi mình em.”
“Trâu Nhạc Tiêu, em nói hết rồi anh còn biết nói gì nữa?”
Trâu Nhạc Tiêu cười, nước mắt dâng lên, “Không cần phải nói nhiều đâu, anh yêu em, mỗi ngày em được nhìn thấy anh là mãn nguyện lắm rồi.”
Phó Ký Trầm nói với Quý Thanh Viễn: “Trâu Nhạc Tiêu tranh hạng chót rồi, sau này anh không cần thấy mất mặt nữa đâu.”
Quý Thanh Viễn: “. . .”
Du Khuynh và Du Cảnh Hâm đều bị màn cầu hôn này làm cho bất ngờ, các cô cho rằng Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn đang góp vui với Du Cảnh Trạc nên các cô cũng bắt đầu xem náo nhiệt, quên mất trước mặt mình có một người đàn ông đang quỳ gối.
Du Cảnh Trạch nắm tay Trâu Nhạc Tiêu: “Mỗi ngày đều để em nhìn thấy anh, em theo đuổi anh bao lau, anh lại theo đuổi em bấy lâu, thật may mắn vì có thể quen biết em và được em yêu. Anh yêu em.”
Ngừng một lát, anh hồi hộp đến mức suýt nữa thì quên nói: “Gả cho anh nhé.”
Du Khuynh ồn ào: “Từ chối anh ấy đi.”
Trâu Nhạc Tiêu rất không có tiền đồ nói một câu: “Tôi không nỡ.” Cô lau nước mắt, nhanh chóng đưa tay cho Du Cảnh Trạch: “Mau đeo lên cho em nào.”
Phó Ký Trầm vỗ vỗ mu bàn tay của Du Khuynh: “Luật sư Du, nhìn anh này.”
Du Khuynh lúc này mới thu tầm mắt lại: “Sao thế?”
Phó Ký Trầm lôi ra một cái lắc tay: “Thật may mắn vì có thể gặp được cá nhỏ xinh đẹp của anh.”
Du Khuynh: “Cảm ơn mối tình đầu của em, Phó tổng.”
Quý Thanh Viễn cũng lôi ra một cái lắc tay, cái này được thiết kế khác với cái của Du khuynh: “Thật may mắn vì gặp được bánh quai chèo thành tinh của anh.”
Du Cảnh Hâm bật cười: “Em may mắn hơn, gặp được Quý Thanh Viễn.” Cô đưa tay phải của mình cho anh.
Lúc bấy giờ Du Khuynh mới nhìn thấy, thì ra còn có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đang quay hình lại.
Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Du Khuynh: “Cõng em ngắm mặt trời mọc nhé.”
Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch cũng làm theo, Cục Cưng đẩy Tiểu Ngư Miêu đi phía trước.
Bọn họ đi chân trần trên bờ biển, bước chân thong thả.
Sóng biển lao tới, trên bàn chân nhỏ của Cục Cưng toàn là nước, cậu nhóc kéo mấy quả bong bóng trên tay: “Ba yêu mẹ, dượng nhỏ yêu dì nhỏ, cậu yêu mợ, con yêu em trai.”
Nói rồi thằng bé cười ha ha.
Tiếng cười trong trẻo quanh quẩn nơi bờ biển.
HOÀN TOÀN VĂN.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi, tung hoa tung hoa ~
*
Team edit: Táo Vị Chuối
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen