Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 128: Ngoại truyện tổng hợp 4
Chờ Du Khuynh đến ngày thứ mười sáu, cô vẫn không liên lạc với anh.
Trong khoảng thời gian đó Phó Ký Trầm có ra nước ngoài công tác một chuyến, khi bận anh không có thời gian để suy nghĩ chuyện yêu đương nam nữ, nhưng khi rảnh sẽ bất giác xem điện thoại.
Có nhiều lúc anh muốn gửi lời mời kết bạn Wechat với cô, nhập số điện thoại của cô vào thanh tìm kiếm rồi lại thôi.
Người bạn kia nói cô không xem trọng chuyện tình cảm, không yêu đương, cũng không kết hôn.
Anh cũng vậy, cũng cảm thấy tình yêu và hôn nhân rất phiền phức.
Anh không muốn dỗ dành phụ nữ, không muốn bị hôn nhân trói buộc. Bố anh thường phải dỗ dành mẹ, tới cái tuổi này rồi vẫn còn dỗ. Đi đâu cũng phải báo cáo với mẹ, phải ghi nhớ đủ loại ngày lễ và ngày kỷ niệm.
Anh không muốn sống những ngày tháng như vậy.
Dù cho là anh hay anh cả cũng đều muốn ở một mình cho thanh tịnh.
Nhìn từ khía cạnh này, anh với Du Khuynh dường như lại rất hợp nhau.
Phó Ký Trầm cân nhắc một lúc, anh gọi thư ký Phan: “Cậu tìm một lý do gọi Du Khuynh ra ngoài, tôi cần gặp cô ấy ở sảnh lớn dưới lầu.”
Thư ký Phan kinh ngạc tới mức không thốt nên lời, sếp rốt cuộc vẫn không có cách nào mà bình tâm được.
Anh đáp ứng theo yêu cầu của sếp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Phó Ký Trầm cầm áo vest xuống lầu, lát nữa anh sẽ làm bộ như mình vừa từ bên ngoài quay về tình cờ gặp Du Khuynh ở cửa thang máy, anh phải nhắc cô rằng đừng có ngủ xong rồi vứt.
Vào giờ đi làm, cửa thang máy người ra người vào nối liền không dứt, bây giờ lại chẳng có mấy người.
Trước tiên Phó Ký Trầm đi thang máy riêng đến bãi đậu xe dưới đất, lái xe mở cửa cho anh, lượn một vòng, chiếc ô tô chậm rãi dừng ngay cửa chính. Vì là xe của ông chủ nên không ai tới quấy rầy.
Mấy phút sau, thư ký Phan gọi điện thoại cho anh, “Phó tổng, luật sư Du đang chờ thang máy ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Phó Ký Trầm tính toán thời gian rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Tiếp tân của công ty nhìn thấy Phó Ký Trầm, sửng sốt một lúc lâu. Ông chủ rất ít khi ra vào từ sảnh lớn, thường thì anh sẽ dùng thang máy riêng biệt của tổng giám đốc nên là có mấy ai gặp được anh đâu.
Phó Ký Trầm đi thẳng đến thang máy bên kia, có tổng cộng hay dãy thang máy, anh không biết cô sẽ đi cái nào, vẫn chưa nhìn thấy cô, anh thả chậm bước chân.
Du Khuynh cầm túi văn kiện, suy nghĩ lát nữa phải đàm phán với đối phương như thế nào.
‘Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại.
Mãi nghĩ đến chuyện công việc, cô có hơi mất tập trung.
Nhìn thấy thân hình quen thuộc, Phó Ký Trầm mới theo tốc độ thường ngày mà đi đến.
Nhác thấy người đối diện, rõ ràng là Du Khuynh không ngờ tới.
Cô cũng coi như bình tĩnh. Từ lúc tạm biệt ở nhà anh, anh không hề liên lạc với cô, cô liền quyết định quên luôn mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó ở chung cư của anh.
Anh biết cô ở bộ phận pháp vụ, biết tên của cô, muốn biết phương thức liên lạc của cô rất dễ, không liên lạc chứng tỏ không muốn tiếp tục dính dáng rồi.
Cho cô số của anh chắc là muốn bồi thường cô gì đó.
Thực sự không cần.
Dù sao cô cũng vớ được món hời rồi.
Khi anh đến gần, Du Khuynh ra vẻ bình thản thờ ơ: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm nhìn cô, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng chỗ này không thích hợp để nói nhiều, anh hỏi: “Cô là?” Anh vô thức không muốn cô bị mất mặt ở đây.
Một người phụ nữ vô tình như cô lại khiến anh quan tâm nhiều đến nhường này.
Du Khuynh giật mình, không phải tối đó cô nói với anh rồi sao?
Làm xong rồi tới tên cô cũng không nhớ, gã đàn ông này, đúng là thiếu giáo dưỡng.
Cô nở một nụ cười công nghiệp, “Du Khuynh.” Nhân tiện còn chỉ cho anh biết là hai chữ nào.
Phó Ký Trầm gật đầu, cất bước về phía thang máy riêng.
Hôm nay cố ý nhắc nhở cô một lần, từ giờ trở đi chắc có thể nhớ liên lạc với anh rồi nhỉ.
Hai ngày trôi qua, sắp tới cuối tuần rồi mà vẫn không có cuộc gọi nào từ cô.
Trưa thứ sáu, thư ký Phan tới báo cáo công việc, sau khi kết thúc, Phó Ký Trầm hỏi, “Luật sư Du làm việc như thế nào?”
Thư ký Phan chỉ mới tiếp xúc với Du Khuynh có một lần, ấn tượng đầu tiên của anh ta với cô rất tốt, cũng có thể là do sếp thấy vừa mắt cô ấy nên anh tự động gắn thêm cái filter cho cô: “Rất chuyên nghiệp ạ.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Sau này cô ấy phụ trách bộ phận kia sẽ làm việc trực tiếp với cậu.”
Thư ký Phan: “Vâng.”
Phó Ký Trầm tự bào chữa: “Du Khuynh giống tôi, không muốn yêu đương cũng không muốn kết hôn. Tôi thấy chúng tôi khá hợp nhau.”
Thư ký Phan đột nhiên không biết nên tiếp lời như thế nào, chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ, anh ta không tiện phát biểu.
Anh ta cũng không rõ quan điểm tình cảm của luật sư Du, nhưng anh hiểu rõ sếp mình thật sự không muốn bị hôn nhân trói buộc.
Chờ thư ký Phan đóng cửa rời đi, Phó Ký Trầm nhìn điện thoại chằm chằm cả nửa ngày, anh như bất chợt hiểu ra Du Khuynh vẽ con cá lên giấy ghi chú của anh là có ý gì. Trí nhớ của cá chỉ có mấy giây, hẳn cô đang ám chỉ với anh rằng cô đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Anh mở Wechat, gửi lời mời kết bạn cho cô, ghi chú: [Phó Ký Trầm]
Sau hai tiếng, Du Khuynh mới chấp nhận lời mời của anh.
Kiên nhẫn của Phó Ký Trầm gần như cạn sạch, trước giờ anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào qua loa với anh như vậy, hầu như đều là anh từ chối người khác chứ chưa có ai từ chối anh bao giờ.
Anh đặt biệt danh cho cô là “Mèo câu được cá”.
Du Khuynh: [Phó tổng, có điều chi muốn chỉ bảo ạ?]
Phó Kí Trầm: [Em nói xem?]
Du Khuynh muốn nói, đã không nhớ tên tôi thì thôi lại còn dám lên mặt chỉ trích tôi sao.
Cô mỉm cười: [Nào dám nói ạ.]
Phó Ký Trầm: “. . .”
[Tối nay có tăng ca không?]
Du Khuynh: [Tăng ca chứ ạ, có lương tăng ca mà.]
Phó Ký Trầm: “…” [Sau khi tan làm thì gọi cho tôi, về chung đi. Tìm em có việc.]
Du Khuynh: [Ừ.]
Trong tay cô có không ít hợp đồng cần xem xét, không rảnh tào lao với anh, [Em bận đây.]
Cô nhìn biệt danh của anh, là tên anh, không thể để đồng nghiệp biết cô đã ngủ với ông chủ được, cô thuận tay đổi biệt danh của anh: “Mèo điên cuồng câu dẫn cá nhỏ xinh đẹp”.
Ném điện thoại sang một bên, Du Khuynh tiếp tục xem hợp đồng.
Mãi cho đến chín giờ tối Du Khuynh mới xong việc, thu dọn tài liệu cất vào tủ xong, cô tắt máy tính tan làm.
Cô không chờ Phó Ký Trầm ở công ty, nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, không biết sẽ bị đồn đại như thế nào, đến lúc đó công việc của cô sẽ thêm bất tiện, cô chỉ muốn yên lặng đi làm thôi.
Ra khỏi tòa nhà, Du Khuynh mới nhắn cho Phó Ký Trầm: [Em đứng ở ven đường chờ anh, lát nữa em gửi định vị cho anh, anh khoang xuống lầu đã nhé.]
Phó Ký Trầm nhìn thấy tin nhắn, không khỏi nhíu mày, không phải người nên lo lắng là anh sao? Cô còn sợ bị người trong công ty nhìn thấy hơn anh nữa.
Mà như vậy cũng tốt, anh cũng đỡ bận tâm.
Đợi thêm mười phút, Phó Ký Trầm rời khỏi phòng làm việc.
Bởi vì ven đường có một người đang chờ nên anh cũng hơi mong đợi tan làm.
Du Khuynh đứng từ xa nhìn thấy một chiếc xe có biển số quen thuộc, trước khi lên xe cô còn quan sát xung quanh một chút, không thấy người quen cô mới vội vã mở cửa xe ngồi vào.
Trong xe, tấm chắn đã được hạ xuống.
Du Khuynh khách sao gọi: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm nhìn cô, không lên tiếng. Anh tựa hồ có hơi không cam lòng, “Nhớ nhầm số của tôi rồi hả?” nên mới không liên lạc với anh.
Du Khuynh: “Không nhớ lầm ạ.”
Phó Ký Trầm đau tim, xoa huyệt thái dương, không trả lời cô.
Du Khuynh đả kích anh xong vẫn không quên cho chút ngon ngọt, “Sáng hôm đó không nhìn thấy anh, em không đoán được anh có ý gì.”
Sắc mặt Phó Ký trầm không căng cứng như vừa rồi nữa, anh “Ừm” một tiếng. Ở đây chẳng có ai ngốc cả, anh cũng lười vòng vo: “Sau này sống cùng với anh đi.”
Du Khuynh nói trước: “Phó tổng, em không cưới, cũng không yêu, lúc ở bên anh bảo đảm sẽ không mang phiền phức đến cho anh.”
Đây là điều cô có thể cho anh, nhiều hơn nữa thì không thể.
Phó Ký Trầm: “Anh cũng giống em.”
Du Khuynh không khỏi vui mừng, hiếm lắm mới tìm được một người không muốn kết hôn giống cô. Cô cười sảng khoái: “Ở bên kia với anh cũng được, em trả tiền điện nước thôi nhé.”
Cô nhắc nhở anh: “Sau này anh tắm rửa nhớ tiết kiệm nước.”
Phó Ký Trầm: “. . .”
Bây giờ trong lòng Du Khuynh nhẹ gánh rồi, cô đặt túi sang một bên, ngồi lại gần anh: “Phó tổng, ôm một cái.”
Phó Ký Trầm không chịu nổi cô nàng này nũng nịu, anh ôm lấy cô, để cô ngồi dạng chân trên đùi anh.
Du Khuynh bận bịu cả ngày, buổi tối còn tăng ca thêm mấy tiếng, lúc này hơi mệt: “Em ngủ một lát nhé, đến nơi thì gọi em dậy.”
Phó Ký Trầm nhìn người trong lòng, ở chung như thế này cũng không tệ.
Du Khuynh ngước mắt lên một chút, nhìn cằm của anh: “Phó tổng.”
“Hả?”
“Tối hôm đó anh thật sự quên tên em hả?”
“Không.” Chỉ là nhớ nhầm, anh cũng không nói chi tiết, chuyện này liên quan đến thể diện của anh.
Du Khuynh hài lòng, quyết định không dạy dỗ anh nữa.
Cô híp mắt dựa vào ngực anh, lúc mệt mỏi mà có một cái ôm ấm áp như thế này để dựa vào, quá là tuyệt.
___
“Cậu ơi, cậu đừng nói chuyện nhé, cậu phải nói nhỏ tiếng chút, cậu biết chưa ạ?” Cục Cưng còn làm tư thế tay ‘suỵt’, cậu nhóc chỉ Du khuynh: “Dì nhỏ đang ngủ, không được đánh thức dì.”
Du Cảnh Trạch rất hợp tác mà gật đầu với cậu nhóc, anh muốn nói, nãy giờ cậu chỉ nghe mỗi mình con nói chuyện thôi chứ chưa có nghe người khác lên tiếng đâu đấy.
Cục Cưng muốn tới ôm em trai về nhà, đúng lúc Du Khuynh đang ngủ trên ghế sofa.
“Cậu ơi, dượng nhỏ đến công ty rồi, chúng ta mau ôm em trai về đi.” Cục Cưng lại liếc mắt nhìn Du Khuynh, “Cậu ơi, dì nhỏ chưa dậy đâu.”
Du Cảnh Trạch: “. . .”
Du Khuynh bị giọng nói của Cục Cưng đánh thức, nhưng cô không mở mắt ra.
Cô vừa mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô và Phó Ký Trầm vừa gặp nhau, Phó Ký Trầm ôm cô lội nước, còn có lần đầu tiên ở chung cư của bọn họ.
Trước khi tỉnh dậy, cô tựa lên ngực Phó Ký Trầm, còn bảo Phó Ký Trầm xài nước tiết kiệm lại.
Mỗi một hình ảnh trong mơ đều rõ ràng như thế, ngay cả lồng ngực của anh cũng thật ấm áp.
Sau khi tỉnh mộng, điều tốt đẹp đó là Phó Ký Trầm vẫn thuộc về cô, họ có con rồi, có thể ở bên nhau cả đời về sau.
Cô biết tâm tư của Cục Cưng, lại tới trộm Tiểu Ngư Miêu.
Cô không mở mắt, muốn ghi nhớ dư vị của giấc mơ vừa rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Phó Ký Trầm có một vụ đàm phán, cũng sắp về rồi.
“Cậu ơi, cậu nhanh lên.” Cục Cưng có hơi sốt ruột, giục Du Cảnh Trạch.
Tiểu Ngư Miêu đang ngủ trưa, lông mi thỉnh thoảng động một cái, hai bàn tay nhỏ xíu nắm chặt đặt cạnh khuôn mặt.
Du Cảnh Trạch cẩn thận từng li từng tí bế Tiểu Ngư Miêu, Tiểu Ngư Miêu đã được tám tháng, lớn hơn rất nhiều.
Cục Cưng lại nhìn về phía Du Khuynh, “Cậu ơi, dì nhỏ chưa dậy.”
Du Cảnh Trạch: “Ừm, con nói nhỏ chút.”
Anh nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ngư Miêu, sợ cậu nhóc thức giấc.
Tiểu Ngư Miêu quen thuộc với hơi thở trên người Du Cảnh Trạch, hơi ngọ nguậy một chút lại ngủ khì.
Bảo mẫu nhét bình sữa và bình nước của Tiểu Ngư Miêu vào túi, đeo lên vai Cục Cưng.
Cục Cưng kích động không thôi, trong này là thức ăn của em trai đấy.
“Cậu, chúng ta đi thôi.”
Bảo mẫu quấn một chiếc thảm cho Tiểu Ngư Miêu để che nắng chắn gió.
Du Cảnh Trạch ôm Tiểu Ngư Miêu đi thang máy, Cục Cưng đeo cái túi nhỏ một bên bám theo sau, “Cậu ơi, dì nhỏ vẫn chưa dậy luôn.” Cậu nhóc khoa tay múa chân, “Mợ nói tan làm sẽ đến chơi với em trai đó ạ”
Tới sân, Cục Cưng sửng sốt.
Xe của Phó Ký Trầm từ từ lái vào sân, cậu nhóc biết biển số xe của dượng nhỏ. Chẳng phải dượng nhỏ đi công sư rồi sao? Tại sao lại về rồi?
Phó Ký Trầm xuống xe, chuẩn bị đi trêu Cục Cưng, chưa gì anh đã nhìn thấy vẻ mặt bất an của Cục Cưng rồi.
Anh bước nhanh tới, khom lưng một tay ôm lấy Cục Cưng: “Tới nhà dượng làm gì?”
Cục Cưng mở to mắt nhìn cái túi nhỏ trên lưng mình, bên trong là bình sữa và sữa bột của em trai, lo lắng đến mức nói không rõ: “Đưa em trai đi tìm cô giáo.”
Cô giáo gì chứ.
Phó Ký Trầm bật cười, anh thả Cục Cưng xuống, “Vậy hai người đi đi.” Anh chào Du Cảnh Trạch một tiếng, lên lầu tìm Du Khuynh.
Tim Cục Cưng không ngừng trập trùng, há miệng hít thở, cậu nhóc nuốt nước miếng, “Cậu ơi, đi mau lên.” Cậu nhóc túm lấy ống quần Du Cảnh Trạch kéo về phía trước.
Ở biệt thự nhà họ Du, hôm nay Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn cùng nghỉ ngơi.
Du Cảnh Hâm đang ngồi hóng gió bên hồ, thuận tiện sửa móng tay. Do cương vị công việc, cô cô rất ít khi làm móng, chỉ sơn một lớp sơn bóng cho đẹp.
Quý Thanh Viễn ngủ trưa dậy, xuống lầu tìm Du Cảnh Hâm. Anh không thấy Cục Cưng: “Con đâu rồi em?”
Du Cảnh Hâm chỉ chỉ biệt thự phía trước, “Đi trộm Tiểu Ngư Miêu rồi.”
Quý Thanh Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy đồ bấm móng tay trong tay cô qua, “Anh cắt cho em.” Loại việc cần sự tinh tế này là lần đầu anh làm, cẩn thận từng li từng tí sợ cắt trúng da thịt cô.
Du Cảnh Hâm đôi lúc ngắm tay anh, đôi lúc lại ngắm mặt anh,
Quý Thanh Viễn liếc cô một cái: “Trên mặt anh có hoa hả?”
“Có tiền.”
“. . .”
Du Cảnh Hâm hỏi anh, “Tháng sau anh có thể dành ra khoảng mười ngày không?”
“Muốn đi du lịch à?”
“Ừm, em với Du Khuynh và Trâu Nhạc Tiêu định đi biển nghỉ phép, anh có muốn tham gia không?”
“Được chứ, từ lúc kết hôn đến bây giờ anh vẫn chưa đi du lịch cùng em.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen