Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 127: Ngoại truyện tổng hợp 3
Trong lúc Du Khuynh lơ đãng quay đầu, thấy trên làn xe cơ động có hai chiếc xe chậm rãi chạy sát lề đường, so với tốc độ của Phó Ký Trầm ôm cô lúc đi bộ cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Cô ngoảnh đầu nhìn, cách hơn mười mét có hai bóng người không cao lắm mặc đồ thể thao nam, vừa đi vừa nhìn bốn phía.
Dù là người hay xe bên lề đường đều là người bảo vệ an toàn cho Phó Ký Trầm.
Là một sếp lớn, Phó Ký Trầm không thể nào không biết có xe có người đang đi theo anh.
Nếu anh làm bộ như không nhìn thấy, thì với thị lực của cô lại càng không.
Du Khuynh thu lại tầm mắt, lại nhìn Phó Ký Trầm, đi được hơn 15 phút, cô cảm giác hơi thở của anh nặng nề hơn.
Mưa tạnh dần, nước mưa rơi trên từng giọt từng giọt, không tạo thành chuỗi liên tiếp nữa.
Phó Ký Trầm nhìn cô, thật ra là do anh không cầm cự nổi nữa, lúc nãy đi tầm mười phút dưới mưa, thể lực có hơi hao tổn: “Xuống một lát nhé?”
Anh nói với giọng thương lượng.
Du Khuynh không muốn xuống tí nào, được anh ôm trong ngực cảm giác vừa ấm áp vừa an tâm, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn Phó tổng.”
Phó Ký Trầm nhẹ nhàng thả cô xuống, anh bây giờ hai tay trói gà không chặt, sức để cầm điện thoại còn không có.
Quần anh ướt rượt, giày thì khỏi phải nói.
Trong cốp xe của chiếc ô tô đậu bên ngoài cách đây vài mét có quần áo và giày của anh, để phòng khi đi công tác.
Anh không hề nghĩ ngợi, từ bỏ việc đổi giày.
“Nước trên đường không biết khi nào mới rút xuống, không có cách nào quay về phòng cho thuê được.” Anh nhìn cô nói.
Du Khuynh thầm nghĩ, Bắc Kinh đâu phải chỉ có con đường này mới đi đến chỗ ở của cô, đường này không đi được thì còn đường khác mà.
Cô học theo Phó Ký Trầm, bịa đặt không chớp mắt: “Có vẻ như trong mấy tiếng nữa nước cũng không rút đi đâu.”
Phó Ký Trầm có lòng riêng, có điều anh để cô tự lựa chọn, “Muộn quá rồi, đừng về bên đó nữa, em thuê một phòng ở khách sạn gần đây đi.”
Dừng một chút, “Nếu như không quen ở khách sạn thì đến chỗ tôi. Tuỳ em.”
Du Khuynh đương nhiên là muốn đến chỗ anh, thuê phòng khách sạn thì phải tốn tiền, bây giờ tiền bạc của cô không dư dả lắm, tới chỗ anh nói không chừng còn có thể cùng anh phát triển xa hơn.
Anh là người đầu tiên khiến cô có thôi thúc mong được “góp lửa thổi cơm chung” với anh.
Liên quan đến sinh hoạt cá nhân của anh, cô phân tích một chút.
Không chơi đùa tình cảm, không lợi dụng tình cảm.
Phó Ký Trầm cho là cô đang xoắn xuýt, anh cũng không nóng nảy, chờ cô quyết định.
Du Khuynh ngẩng đầu, “Anh là sếp mà, tôi nghe theo anh.”
Phó Ký Trầm: “. . .”
Đây là đào hố cho anh.
Ánh mắt cô giảo hoạt, làm gì có dáng vẻ bị ăn thiệt thòi nào chứ.
Anh cường điệu: “Mặc dù tôi là sếp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở chung với nhân viên của mình. Còn việc quyết định mang phụ nữ về nhà như thế này, trước giờ tôi chưa từng làm.”
Anh hỏi: “Em chắc chắn để tôi quyết định thay em?”
Du Khuynh không lên tiếng, cô không thể rơi vào thế bị động được.
Tay Phó Ký Trầm từ từ lấy lại sức, anh cầm lấy chiếc ô trong tay cô, bước về trước một bước, ô che khuất hai người. Bên trên cán ô đọng lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay cô.
Đêm nay chắc anh bị ma xui quỷ khiến, anh biết là không nên dây dưa tình cảm với cấp dưới, về sau sẽ có rất nhiều phiền phức.
Xử lý không thích đáng một cái thôi là sẽ phá hỏng hình tượng sếp lớn của anh.
Anh không hiểu chút gì về cô cả, ngoài việc biết kỹ thuật đánh bóng của cô không tồi và cô là nhân viên của tập đoàn Phó thị, anh hoàn toàn không biết thêm gì khác.
Trước khi gặp cô tối nay, ấn tượng tốt duy nhất của anh về cô chính là, thư ký Phan cho cô tiền tip, cô lại cho một người cùng tập khác. Lúc ấy anh ở tầng ba, vừa hay nhìn thấy.
Cô không tham tiền, không hư vinh, dựa vào năng lực bản thân để kiếm tiền.
Nghĩ đến đây, anh chết lặng, vậy mà anh lại dán cái mác người tốt cho cô.
Theo lý trí, anh cũng rõ là không nên dính dáng gì đến cô. Đích thân đưa cô về phòng cho thuê là đã vượt quá giới hạn rồi chứ đừng nói đến chuyện bế cô xuống xe, giờ còn muốn đưa cô về nhà nữa.
Nhưng theo cảm xúc, anh không thể kiểm soát được chính mình.
Phó Ký Trầm cúi người, đưa một bên mặt đến gần cô.
Hô hấp Du Khuynh trì trệ, mặt cô và mặt anh chỉ cách nhau có hai ba centimet, lúc nãy anh ôm cô, bọn họ cũng không gần gũi như bây giờ.
Du Khuynh hiểu Phó Ký Trầm có ý gì, có mấy lời nói ra sẽ không có ý nghĩa, cũng vô vị, cho nên anh dùng cách này để cô xác nhận lần cuối, rốt cuộc là đi khách sạn hay về nhà với anh.
Cô xoay mặt, hôn lên má anh một cái.
Phó Ký Trầm ôm gáy cô, hôn lên môi cô.
Mưa rơi tí tách, ‘Lộp độp lộp độp’ rơi trên tán ô.
Đây là tiếng động duy nhất giữa hai người lúc này.
Không biết là hô hấp của ai trở nên hỗn loạn.
Phó Ký Trầm nhìn vào mắt cô, “Tôi chưa từng mang phụ nữ về nhà, nhưng mà mang về rồi thì tôi lại không có năng lực kiềm chế tốt lắm. Cho em thêm một phút để cân nhắc, có đi hay là không.”
Du Khuynh đưa tay ôm lấy cổ anh: “Em không dám không đi. Nếu không đi, lỡ anh trả thù, đuổi việc em thì sao?”
Phó Ký Trầm: “. . .”
Điển hình của kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Chỉ cần tôi muốn, tôi không thiếu phụ nữ, kiểu phụ nữ nào cũng có,”
Du Khuynh mỉm cười: “Vậy chắc chắn không có kiểu như em rồi.” Cô hỏi ngược, “Nếu không tại sao anh không đưa những người phụ nữ khác về?”
Phó Ký Trầm trong lúc nhất thời không thể phán bác, anh nói không lại cô, “Coi như em thắng.”
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Về thôi.”
Anh cất bước đi về phía ô tô.
Du Khuynh đi theo, cô cảm thấy dường như cô và Phó Ký Trầm đã quen biết từ rất lâu rồi vậy.
Chung cư của Phó Ký Trầm không có bất kỳ đồ dùng sinh hoạt nào dành cho phụ nữ, anh tìm một đôi dép lê mới cho Du Khuynh, là kiểu nam, “Mang tạm đi.”
Anh chỉ lên lầu, “Phòng ngủ trên tầng hai, trong phòng tắm có máy giặt, giặt xong thì sấy, không ảnh hưởng ngày mai em mặc đi làm.”
Cởi đôi giày ướt nhẹp ra, anh đi thẳng vào phòng tắm ở lầu dưới.
Kiểu nhà nào Du Khuynh cũng thấy qua rồi, chung cư của anh trang trí như thế nào cô cũng không có hứng thưởng thức, cô đi thẳng lên lầu.
Phòng ngủ chính lấy hai màu xám trắng làm chủ đạo, trong phòng mang hơi thở giống trên người anh. Xem ra anh thường ở đây, trên tủ đầu giường có vài cuốn sách, cốc nước, còn có đồ sạc pin.
Cô tháo túi xuống, đi vào phòng tắm.
Mở vòi sen, dòng nước ấm áp phủ lên mỗi tế bào trên cơ thể cô.
.
Anh nói đây là lần đầu anh mang phụ nữ về nhà, còn cô không phải cũng là lần đầu trêu chọc một người đàn ông, lần đầu theo đàn ông về nhà sao.
Lúc trước cô chọn bộ phận pháp vụ của tập đoàn Phó thị, ngoài việc muốn tìm một công việc ổn định, còn có một chút lòng riêng, đó là muốn gặp được anh.
Lần gặp gỡ này, nhìn thì có vẻ như là trùng hợp, nhưng cũng có thể nói là mưu đồ đã lâu.
Hoàn hồn, Du Khuynh gội đầu, dùng dầu gội của anh rồi dùng sữa tắm của anh, trừ một chiếc khăn lau mặt và đồ rửa mặt ra thì áo choàng tắm cô mặc cũng là của anh.
Cô ném quần áo của mình vào máy giặt rồi mới sấy tóc.
Đợi đến lúc cô ra ngoài, Phó Ký Trầm đã tắm rửa xong và lên lầu.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn cô. Mái tóc dài của cô đã khô một nửa xoã ra trước ngực. Ống tay áo của áo choàng quá dài, cô xắn lên, mỉm cười: “Phó tổng, em ngủ ở đâu đây?”
Phó Ký Trầm: “Gầm giường.”
Du Khuynh: “. . .”
Phó Ký Trầm nhìn cô, cô mặc đồ của anh nhìn thật nhỏ nhắn đáng yêu, anh dang hai tay ra.
Du Khuynh xắn một bên tay áo, vừa đi vừa xắn.
Phó Ký Trầm một tay ôm lấy thắt lưng mềm mại của cô, một tay vòng qua cổ cô vén mái tóc dài ra đằng sau.
Du Khuynh ngước mắt, Phó Ký Trầm cúi đầu, hai cánh môi chạm vào nhau.
Đèn tắt.
Hai người hôn đến trên giường.
Không ai lên tiếng, dịu dàng nghiêm túc hôn đối phương, mọi chuyện tựa như nước chảy thành sông.
Phó Ký Trầm đan chặt mười ngón tay với cô, hôn lên mắt cô.
Từ lần trước đánh tennis cùng cô, anh đã hai tháng chưa đi đánh tennis rồi. Vừa công tác ở nước ngoài về, công việc bận rộn nên không có thời gian.
“Gân đây có đến câu lạc bộ không?” Thật ra anh muốn hỏi cô có chơi tennis cùng người khác không.
Với ngoại hình xinh đẹp và tính cách vui vẻ của cô, chỉ cần cô chủ động lấy lòng, không ai có thể từ chối được.
Du Khuynh hít thở không thông: “Không có.”
Phó Ký Trầm: “Không làm công việc partime nữa?”
Du Khuynh cân nhắc kỹ càng, cố gắng không nói dối nữa. Một lời nói dối sẽ cần vạn lời nói dối khác để che đậy, quá mệt mỏi. Lỡ như anh muốn bí mật điều tra gia cảnh của cô, kiểu gì cũng phát hiện ba cô là ai.
Tạm thời cô còn muốn ở bên anh, nên thành thật một chút để không gây phiền phức cho mình.
“Em đến đó để chơi bóng, vốn không phải làm partime, đấu cùng với đối thủ em mới làm đối thủ bị thương được.”
Phó Ký Trầm nhìn người phụ nữ dưới thân, “Vậy em mặc đồng phục của câu lạc bộ làm gì?”
Du Khuynh: “Đó là câu lạc bộ tặng em, tại sao lại không mặc chứ? Mua quần áo không tốn tiền hả?”
Phó Ký Trầm: “. . .”
Anh lại hỏi: “Sao gần đây không đi?”
Du Khuynh nói chi tiết: “Không có tiền, không có tâm trạng để đi.”
Cô chủ động khai ra: “Mua tài khoản kỳ hạn, vận may không tốt, cứ luôn thua lỗ.”
…
Phó Ký Trầm không muốn nói những chuyện khiến cô buồn phiền, cúi đầu hôn cô như thể đang dỗ dành cô vui vẻ. Hôn đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc khoảng cách giữa hai người thành âm, Du Khuynh không nhịn được mà nắm chặt bả vai anh.
Lần giao lưu sâu này của bọn họ rất có cảm giác nghi thức.
Lúc động tình, Du Khuynh ôm anh gọi anh là Phó Ký Trầm, anh cũng muốn gọi nhưng lại không biết tên cô. Lúc đó mà hỏi cô tên gì thì giết phong cảnh quá.
Du Khuynh cho rằng làm xong là có thể đi ngủ rồi, nhưng Phó Ký Trầm vẫn ôm cô không buông.
“Phó Ký Trầm, anh ôm em thêm một chút thôi nhé, em buồn ngủ.” Cô đang nhắc anh đừng có ôm cô mãi, ôm một chút rồi buông ra là được, đúng có dính như keo, cô không thoải mái.
Phó Ký Trầm lại hiểu sai ý cô, cảm thấy cô đang làm nũng, sau đó bọn họ lại làm thêm một lần.
Dù là Du Khuynh hay Phó Ký Trầm cũng đều không quen nằm bên cạnh người khác.
Xong chuyện, bọn họ mạnh ai nấy ngủ. Du Khuynh mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Phó Ký Trầm không hề cảm thấy buồn ngủ, anh nhìn cô gái đang nằm bên cạnh mình.
Anh nửa ngồi dậy, ôm cô vào lòng, hôn cô một cái: “Em còn chưa nói cho anh biết tên em.”
Du Khuynh mở mắt không nổi: “Du Khuynh.” Cô nói, giọng mơ hồ không rõ.
Phó Ký Trầm gật đầu, thả cô ra.
Thì ra cô tên Từ Tinh.
Bộ phận pháp vụ, Từ Tinh.
Năm giờ sáng hôm sau, Phó Ký Trầm thức dậy. Đồng hồ sinh học vận hành như một thói quen trong nhiều năm qua, mặc kệ ngày hôm trước ngủ trễ thế nào, cứ đến giờ này là anh tỉnh.
Nửa tiếng tập thể dục kết thúc, anh tắm rửa xong lên lầu, vậy mà Du Khuynh vẫn chưa dậy.
Anh không biết bình thường cô thức dậy lúc mấy giờ. Để lại một tờ giấy ghi chú cho cô, anh viết số điện thoại riêng của mình lên đó.
Khi Du Khuynh thức giấc, trên giường chỉ còn mỗi mình cô, thừ người ra một lúc cô mới chậm chạp nhận ra đây là đâu. Trên tủ đầu giường có một một mảnh giấy được đè dưới điện thoại cô.
Điều duy nhất cô thấy hứng thú đó là số điện thoại cá nhân của anh, cô lưu dãy số đó lại.
Tiếp theo, việc duy nhất cô cần làm là chờ anh liên lạc với cô.
Cô cũng muốn suy nghĩ kỹ càng một chút, sau này quan hệ giữa anh và cô là gì, ở bên nhau như thế nào.
Cả ngày hôm nay, Phó Ký Trầm nhìn điện thoại không dưới mười lần, anh không nhận được lời mời kết bạn nào cũng không có số điện thoại lạ nào gọi tới.
Có thể do cô đang bận, trong giờ làm không tiện liên lạc với anh.
Mãi cho đến mười giờ rưỡi tối, cô vẫn chưa gọi điện thoại cho anh.
Sau khi Phó Ký Trầm về nhà, dì giúp việc đã lau dọn nhà cửa sạch sẽ, không khác bình thường là bao như thể cô chưa từng đến đây. Dấu vết duy nhất cô để lại là tờ giấy ghi số điện thoại của anh kia.
Cô vẽ lên đó đầu của một chú cá nhỏ, dáng vẻ lười biếng.
Anh không hiểu chú cá này đại diện cho ý gì, có thể hiểu là đã xem?
Đã thấy số điện thoại cá nhân của anh rồi thì không có lý do gì mà không liên lạc với anh.
Cứ như vậy, qua hai ngày, Từ Tinh vẫn không gọi điện cho anh.
Nghỉ trưa, Phó Ký Trầm gọi cho thư ký Phan: “Tra số điện thoại của Từ Tinh ở bộ phận pháp vụ giúp tôi.”
Thư ký Phan: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức tìm danh sách của bộ phận pháp vụ, nhưng trong đó không có cái tên Từ Tinh nào. Thật là trùng hợp, cả bộ phận pháp vụ cũng không có luật sư nào mang họ Từ và họ Hứa.
Anh liền gọi cho sếp: “Phó tổng, bộ phận pháp vụ không có ai tên Từ Tinh ạ.”
Trong lòng Phó Ký Trầm có hơi bất an một chút, phản ứng đầu tiên là anh bị lừa tình rồi.
Thư ký Phan không rõ thực hư thế nào: “Anh có chắc là ở bộ phận pháp vụ không ạ?” Anh ta lại hỏi nhiều thêm một câu: “Mà Từ Tinh là nam hay nữ ạ?”
Chỉ có mỗi cái tên, không thể xác định được giới tính, mà cái tên này lại hơi trung tính nữa chứ.
Phó Ký Trầm đột nhiên cũng không xác định được có phải là bộ phận pháp vụ không, cô nói là pháp vụ nhưng cũng không chắc, thật sự không có lý do gì để cô phải nói dối.
“Nữ.”
Cách mấy giây, “Lần trước có đấu cùng một trận tennis.”
Thư ký Phan: “. . .”
Anh ta không dám hỏi nhiều, nhanh chóng kiểm tra hệ thống, tra hết cả tập đoàn từ nhân viên trong tòa nhà này đến nhân viên của các công ty con thuộc sở hữu của tập đoàn, nhưng hoàn toàn không có ai phù hợp với yêu cầu.
“Phó tổng, lát nữa tôi trả lời anh sau.”
Phó Ký Trầm “ừ” một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện.
Đứng trước người phụ nữ đó, EQ và IQ của anh đều thành âm số, thấp đến đáng sợ.
Anh rất chắc chắn cô là nhân viên tập đoàn Phó thị.
Tối hôm đó cô từ tòa nhà đi ra, còn vẫy tay với bảo an, nhìn cái là biết cô quen biết họ.
Không lâu sau đó, thư ký Phan gõ cửa đi vào, trong tay cầm máy tính bảng.
Anh đặt máy tính bảng trước mặt sếp: “Phó tổng, cô ấy đúng là làm ở bộ phận pháp vụ, tên là Du Khuynh.” Không phải Từ Tinh. (俞倾: Phiên âm “yú qīng” 徐星 : phiên âm “xú xīng”, có thể lúc Du Khuynh ngoái ngủ đã phát âm sai nên Phó Ký Trầm mới nghe nhầm)
Phó Ký Trầm: “. . .”
May là thư ký Phan không biết tối qua anh đưa Du Khuynh về nhà.
Trên bản sơ yếu lý lịch điện tử có ảnh chân dung của cô, hệt như tên gọi, sắc đẹp khuynh thành. (Từ điển tiếng Việt của Hoàng Phê)
Địa chỉ hiện tại là địa chỉ của phòng cho thuê mà cô nói với anh, mặc dù tiểu khu đó không lớn nhưng là nơi tấc đất tấc vàng.
Hộ khẩu ở Thượng Hải, địa chỉ trên thẻ căn cước là một khu biệt thự nổi tiếng.
Anh chỉ nhìn lướt qua những thông tin này, điều anh thấy hứng thú nhất là trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cô, trước kia cô từng làm việc ở chỗ ông chủ cũ, anh biết người này.
Phó Ký Trầm lưu số điện thoại cô lại, anh gọi điện thoại cho người bạn kia, không trò chuyện rườm rà mà đi thẳng vào vấn đề, “Cậu có biết Du Khuynh không?”
Văn phòng luật của người bạn đó có tới cả trăm người, Du Khuynh không ở trong nhóm của anh ta nhưng anh ta có biết cô: “Sao thế, cậu có ý với cô ấy hả?” Lời anh ta nói mang theo ý cười.
Cho dù Phó Ký Trầm có ý với cô cũng không tính là lạ, lúc trước mấy ông chủ và thiếu gia nhà giàu theo đuổi Du Khuynh phải nói là xếp thành hàng.
Phó Ký Trầm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bớt nói nhảm mà nói thẳng vào trọng điểm luôn được không?”
Người bạn kể những gì mình biết cho anh: “À đúng rồi, cô nàng này biết cách tiêu tiền lắm, mỗi tháng đến ngày phát lương, dù bận thế nào đi nữa cũng phải đi shopping.”
Trước khi ngắt điện thoại, người bạn lại nghĩ đến một chuyện: “Nghe nói cô ấy không xem trọng chuyện yêu đương, nếu không cũng chẳng độc thân đến giờ. Cô ấy sống rất phóng khoáng, nhất quyết không yêu đương, không kết hôn.”
Phó Ký Trầm: “. . .”
Không biết vì sao mà anh có cảm giác, đêm đó sau khi Du Khuynh có được anh rồi thì liền vứt anh đi, cho nên mới không liên lạc với anh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen