Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 126: Ngoại truyện tổng hợp 2
Buổi tối, Du Cảnh Hâm sớm đi ngủ, mấy ngày nay, tâm tình cô cũng không khá lắm, tối nay là giây phút thoải mái nhất trong cả ngày, bởi vì Quý Thanh Viễn ngay tại bên cạnh cô.
Cô phát hiện, cô so trước kia càng quan tâm anh hơn.
Anh không ở bên cô, cô căn bản là không ngủ được.
Bốn năm tháng không có giao lưu vợ chồng, cô vậy mà cảm thấy hơi bất an.
Cô không biết anh có nhịn được không, dựa theo số lần bọn họ hoan ái trước đó, hẳn là trong khoảng thời gian này là anh trải qua rất gian nan.
Du Cảnh Hâm nằm thẳng, ánh mắt nhìn thẳng qua hướng anh.
Quý Thanh Viễn vừa vặn cũng đang nhìn cô: “Ánh mắt em nhìn anh như vậy làm gì?”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô đem chăn đắp đều lên trên người mình, lần nữa xoay người sang chỗ khác.
Quý Thanh Viễn để điện thoại di động xuống, tắt đèn ngủ.
Anh tới gần Du Cảnh Hâm, đem gối đầu của cô rút ra, đưa cánh tay cho cô gối lên.
Được anh ôm ở trong ngực, Du Cảnh Hâm mới an tâm.
Trong lòng Quý Thanh Viễn cũng không phải như vậy mà cân bằng, mỗi lần nhượng bộ đều là anh, thời gian mang thai mười tháng, số lần anh đi công tác mười cái ngón tay đều đếm được, mỗi lần đều cố gắng rút ngắn hành trình, sớm một chút gấp gáp trở về.
Lúc anh đi công tác, đều nhờ mẹ đến ở cùng cô.
Cho dù là như vậy, cô vẫn còn bất mãn, thỉnh thoảng vẫn cho anh sắc mặt không tốt, mỗi một lần anh cũng đều không có so đo, hiện tại đã sang tháng ở cử, cô vẫn là không lạnh không nhạt với anh.
“Du Cảnh Hâm.”
Không có tiếng đáp lại anh.
Du Cảnh Hâm không thích cô bị anh gọi cả tên lẫn họ của mình, lộ ra vẻ rất lạnh lùng.
Quý Thanh Viễn môi tựa ở bên tai cô: “Đừng giả bộ ngủ. Hôm nay anh lại thỏa hiệp một lần, không chấp nhặt với em. Lần sau trong lòng em không thoải mái, em trực tiếp nói ra cho anh biết, đừng gây chuyện bên ngoài, nghe thấy không?”
“Không nghe thấy.”
Nói, Du Cảnh Hâm quay tới, đối mặt với anh nằm nghiêng.
Không phải cô không nghĩ đến trực tiếp nói ra cho anh biết, có một số việc không có cách nào nói ra.
Cô biết không phải là lỗi của anh, quá khứ của anh, cô không có cơ sở để chỉ trích. Những việc kia đều xảy ra trước khi cô ở cùng anh, nói ra liền lộ cô cũng không phân rõ phải trái lại còn có vẻ keo kiệt.
Mà lại để lộ cô lén vào xem nick weibo bạn gái cũ của anh thì lại càng khó mà mở miệng.
Nhưng cô ghen, ngay cả nhìn anh cô cũng khó chịu.
Quý Thanh Viễn vốn đang đầy một bụng tức giận, khi cô xoay mặt lại, tức giận đều tiêu tan.
Anh ôm chặt cô: “Ý thức được chính mình sai như thế là được, về sau đừng mạnh miệng nữa.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Quý Thanh Viễn hôn trán của cô một chút: “Ngủ đi.”
Du Cảnh Hâm híp lại mắt, vô ý thức lại nhích gần hơn trong ngực anh.
Bởi vì không “hòa giải” thực sự nên Quý Thanh Viễn cảm giác anh cùng Du Cảnh Hâm ở giữa vẫn là có ngăn cách, bằng mặt không bằng lòng.
Đây là giai đoạn nhạy cảm của mẹ bỉm sữa, em gái anh nói như vậy.
Nguyên văn của em gái anh là: Quý tra nam, vợ anh không mấy vui vẻ, anh nhìn không ra à? Người ta không thèm để ý đến anh, anh làm sao mà không kiểm điểm lại bản thân vậy? Tâm tư sản phụ rất mẫn cảm, anh cũng đừng làm cho chị dâu trầm cảm thời kỳ hậu sản, nói vậy, coi như đó sai lầm của anh, không phải vấn đề của tra nam.
Trước kia đều là dỗ dành cô trên giường, hiện tại thì không được, thân thể cô còn chưa khỏe lại.
Anh cũng lo lắng khi nghe em gái nói vậy, gần đây cô gây chuyện với anh, có phải do nguyên nhân sinh lý hay không, mà không phải cô cố ý chọc giận anh.
Cuối tuần khi đầy tháng, Quý Thanh Viễn quyết định mang Du Cảnh Hâm đi nhà hàng riêng, cho cô niềm vui bất ngờ.
“Đi đâu?” Du Cảnh Hâm hỏi.
Quý Thanh Viễn: “Tặng em một món quà.”
Du Cảnh Hâm vẫn khi đầy tháng mà đi ra ngoài một chuyến, thời gian khác đều ở nhà cùng Cục Cưng, Quý Thanh Viễn nói muốn tặng quà cho cô, cô cố ý trang điểm, tìm một chiếc váy dài thay vào.
Cô ngồi trước gương, Quý Thanh Viễn đi vào, nhìn thấy cô, “Không béo, vẫn giống như trước khi sinh Cục Cưng.”
“Anh có thể đừng mở mắt to mà nói dối không? So với trước khi sinh Cục Cưng thì em mập lên sáu cân, trên eo đều là thịt này.”
Quý Thanh Viễn: “Không có hơn trăm liền không nặng.”
Anh suy nghĩ: “Nếu không hôm nay mua cho em một cái gương có thể nhìn là thấy gầy thôi?”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô không thèm đáp lại anh nữa.
Mang túi lên, Du Cảnh Hâm bước nhanh đi ra ngoài, một câu cũng không muốn nói với anh nữa.
Quý Thanh Viễn cùng ở sau lưng cô, gọi điện thoại cho tài xế.
Biệt thự cách nhà hàng riêng không phải quá xa, nửa giờ ngồi xe, hơn phân nửa thời gian thì đều do tắt đường.
Du Cảnh Hâm chống cằm, nhìn người xe tấp nập bên ngoài, đã lâu cô không ra ngoài đi dạo, nhìn các cửa hàng hai bên đường cảm giác là một khung cảnh khác.
Phía trước có lái xe, còn có vệ sĩ, cô và Quý Thanh Viễn ở giữa thì càng không biết nói gì. Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn anh ở bên kia một chút, anh đang nhìn vào máy tính bảng, hẳn là đang bận công việc.
Hơn hai mươi phút trôi qua, Quý Thanh Viễn đóng máy tính bảng lại, nhìn ra phía ngoài một chút, thì đã tới nhà hàng riêng rồi.
Du Cảnh Hâm rất ít khi đến bên này, cô cho là anh muốn dẫn cô đi dạo phố, “Bên này lại mới mở một trung tâm thương mại à?”
Quý Thanh Viễn: “Không biết, anh không để ý những cái này.”
Du Cảnh Hâm đoán không được là món quà gì: “Vậy anh dẫn em đi đâu?”
“Nói ra thì không vui nữa.” Quý Thanh Viễn lại dặn cô: “Chờ em gặp được bất ngờ, chúng ta có thể làm như trước đó, em đừng có lại bới móc anh, như vậy tâm tình của em cũng không vui, em nhớ đó nhé.”
Du Cảnh Hâm không có lên tiếng, cô sẽ cố gắng.
—
Tại đại sảnh tầng 1 của nhà hàng riêng, Du Cảnh Hâm cảm giác giống làm một giấc mơ, từ trang trí ngoài sân đến bên trong, mỗi ngọn cây cọng cỏ, mỗi cục gạch mỗi ghế dựa, đều là phong cách cô thích.
“Tất cả có 10 phòng, dẫn em đi xem thử.” Quý Thanh Viễn đi ở phía trước.
Du Cảnh Hâm ổn định lại tâm trạng, theo sau anh, cô nhìn bóng lưng anh, “Sửa hết bao lâu?”
Quý Thanh Viễn: “Hơn một năm, lại đợi thêm hai năm điều chỉnh hương vị nữa.” Vốn là muốn khai trương vào năm ngoái, nhưng cô lại mang thai, không muốn cô quá bị giày vò, liền đợi thêm một năm nữa mới đưa cho cô.
Du Cảnh Hâm lời ngày hôm nay nhiều hơn không ít: “Làm sao anh đột nhiên muốn đưa nhà hàng riêng này cho em?”
“Không phải em kén ăn sao? Phòng bếp trong nhà không đủ để đầu bếp phát huy, liền đến nơi này tới thử đồ ăn, bình thường các bên ngân hàng chiêu đãi khách khứa, hoặc bên anh có chiêu đãi đều có thể đặt ở đây.”
Xem hết mấy căn phòng riêng, Du Cảnh Hâm càng tỏ ra thích nơi này, cô nhìn về phía anh: “Cảm ơn anh.”
Quý Thanh Viễn vẫn chờ cô tới ôm anh một cái, lại cho anh một nụ hôn, đợi nửa ngày cũng không thấy. Có điều có câu “Cảm ơn” thật tâm thật ý của cô cũng không tệ.
Trên đường trở về, Quý Thanh Viễn lại xem máy tính bảng.
Du Cảnh Hâm không có quấy rầy anh, cô mở điện thoại ra, trước đó có chụp lại không ít ảnh của nhà hàng riêng, cô chọn một bức ảnh trong sân làm ảnh đại diện của cuộc trò chuyện,
Bỗng nhiên, Quý Thanh Viễn hạ tấm che ô tô xuống, anh vỗ vỗ cô, “Em thấy kiểu dáng này thế nào?”
Du Cảnh Hâm xoay mặt, giao diện hiển thị trên máy tính bảng là mẫu gương gầy bán trong tiệm quầy áo kia.
Cô im lặng hồi lâu không thốt được lời nào.
Còn tưởng rằng anh đang làm việc, hóa ra là đang lựa mẫu gương cho cô.
Trước đó ở trong nhà, cô biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?
Quý Thanh Viễn cho rằng cô im lặng là chấp nhận.”Vậy anh chốt đơn nhé.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô nhìn chằm chằm mắt anh: “Coi như anh mua được, nếu em soi vào cũng là lừa mình dối người, có ý nghĩa gì nữa?”
Quý Thanh Viễn: “Nhưng tâm trạng em sẽ tốt hơn.”
Anh đã chốt đơn: “Cảnh Hâm, em cũng đừng ép buộc chính mình, so với chiều cao của em nếu như 100 cân (khoảng 50kg) cũng không mập. Như bây giờ thì vừa vặn, em cũng đừng ép bản thân quá.”
Du Cảnh Hâm thầm nghĩ, nếu cô không ép bản thân mình, anh vẫn sẽ để ý đến cô sao?
Mùa hè năm nay, Bắc Kinh ngày mưa nhiều hơn, lúc cuối tháng tám, lại kéo tới một trận mưa to.
Thời gian Du Cảnh Hâm nghỉ sinh còn chưa hết, cô nhìn bên ngoài thấy mây kéo đen cả bầu trời, xoắn xuýt do dự nửa ngày, chủ động gửi cho Quý Thanh Viễn tin nhắn: [Về sớm một chút, có mưa to.]
Quý Thanh Viễn trả lời ngay: [Ừ, tan họp anh về ngay.]
Hóa ra anh vẫn còn đang họp, Du Cảnh Hâm không quấy rầy anh nữa, cô thuận tay gửi thêm tin trong nhóm chat gia đình dặn mọi người đêm nay đừng làm thêm giờ, sớm về nhà.
Chắc là mọi người đều đang bận rộn, không thấy ai trả lời.
Cô đứng trước tấm gương gầy, nhìn đôi chân thiếu nữa là môt mét bảy.
Điện thoại rung, tin nhắn từ nhóm chat gia đình.
Du Cảnh Trạch: [Không tăng ca, đang trên đường về nhà.]
Trong nhóm chat gia đình, chỉ có Du Khuynh là không trả lời.
Bọn họ đều coi là Du Khuynh chắc không tìm được việc nên ở nhà nên không quan tâm đến cô.
Hôm nay là ngày Du Khuynh nhận chức nên bận rộn cả một ngày,
lúc gần xong việc, quản lý gọi cô vào văn phòng, muốn cô tối nay làm một bản ý kiến pháp luật.
Không thuộc về phần công việc của cô, nhưng người ở dưới mái hiên, nên chỉ có thể nhận, có ý kiến cũng phải nuốt vào.
Cần xem tư liệu quá nhiều, bên ngoài trời lại đang mưa, cô không có cách nào mang việc về phòng trọ, chỉ có thể ở công ty tăng ca.
Cô nghĩ là đợi cô làm xong thì mưa to có thể ngừng. Ai mà biết, đã hơn 4 tiếng trôi qua, mưa vẫn không có dấu hiện ngừng, nếu cô không về cũng không được, thời gian đã quá muộn rồi.
Gọi xe hơn hai mươi phút, vẫn không ai nhận.
Du Khuynh tắt đèn, cầm ô rời đi.
Khu làm việc pháp vụ, cô là người cuối cùng tan làm.
Lúc chờ thang máy, Du Khuynh nhìn về phía thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.
Không biết Phó Ký Trầm là đang tăng ca, hay là đã về nhà. Đi làm ở tập đoàn Phó thị đã một khoảng thời gian, cô một lần cũng chưa từng gặp được anh.
Có điều những tin đồn liên quan đến anh, cô ngược lại nghe cũng không ít.
Xuống dưới lầu, Du Khuynh lại nhìn điện thoại, vẫn không ai nhận xe, cô rời khỏi hệ thống, quyết định đi tàu điện ngầm trở về, vừa vặn còn có thể tiết kiệm tiền.
Bung ô ra, ngược gió mà đi.
Cô vừa đi ra xa mấy chục mét, sau lưng có xe đèn sáng lên, cô đi vào hướng bên cạnh, lại vô ý thức nhìn một bên, sợ cách không đủ xa, bị ô tô bắn nước cho ướt tung tóe.
Nào biết được, ô tô đến gần cô rồi chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe mở ra.
“Lên xe.”
Du Khuynh sững sờ, là Phó Ký Trầm, anh vẫn còn nhận ra cô.
Mưa lớn, cửa sổ xe lập tức đóng lên.
Ấn tượng đầu tiên của Du Khuynh đối Phó Ký Trầm không sai, lúc ấy tại trận tennis, cô đánh anh rất đau, anh vẫn rất lịch sự, còn đưa nhiều tiền boa cho cô như vậy.
Anh đoán rằng người đang đấu tập cùng mình chắc đang có gánh nặng gia đình nặng nề nên đã boa thêm cho cô ta.
Du Khuynh từ đuôi xe đi vòng qua, kéo cửa bên tay lái phụ rồi ngồi phía sau cửa xe.
Bật đèn xi nhan, Du Khuynh khép ô lại.
Gió lớn, trên mặt cô cũng dính đầy nước mưa.
Cô dùng mu bàn tay lau lau: “Cảm ơn Phó tổng.”
Phó Ký Trầm “Ừm” một tiếng, đợi cô khép cô gọn gàng lại, anh tắt đèn xi nhan, hỏi cô: “Muốn đi đâu?”
Du Khuynh nói địa chỉ phòng thuê, lần nữa nói cảm ơn.
Vừa rồi Phó Ký Trầm thấy rõ ràng, đồng phục cô mặc là đồng phục của tập đoàn Phó thị, cô cất bảng tên rồi nên anh không biết cô tên gì, ở bộ phận nào.
Biểu hiện Du Khuynh rất ngoan ngoãn, ngồi thẳng, một câu cũng không nói thêm.
Ngoài cửa sổ, mưa rào xối xả, mưa giống từ trên trời ngã xuống, trực tiếp tưới lên trên cửa sổ xe, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong xe, là hương vị dễ ngửi mát lạnh.
Không biết là trên người anh, vẫn là nước hoa trên xe.
Cô đối với mùi thơm rất mẫn cảm, nhưng bây giờ lại không nghe ra đây rốt cuộc là hương thơm gì.
Phó Ký Trầm phá vỡ sự im lặng: “Ở bộ phận nào mà lại tăng ca muộn như vậy?”
Du Khuynh: “À, pháp vụ.”
Phó Ký Trầm gật đầu, không nói gì.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời không biết mình bị gì, cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không không có bạn trai.
Chỉ là trùng hợp như vậy, còn có thể gặp được cô lần thứ hai.
Đã nhiều năm rồi, dường như để anh đã gặp qua mà không quên được, nếu thỉnh thoảng nhớ đến phụ nữ, thì chỉ có cô.
Đại khái là bởi vì, lúc ở trận tennis cô thắng anh, còn đánh cho anh xém chút gập cả người.
Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn cơ hồ không rõ nữa.
Tài xế tại cẩn thận từng đi li từng tí về phía trước, bình thường hơn mười phút thì có thể lái qua đoạn đường này, hiện tại đã một giờ trôi qua, mới rốt cục di chuyển được một chút.
Đường đi bên phòng trọ kia, tài xế không quen lắm, đặc biệt là lúc trời mưa không biết đoạn nào nào có nước đọng, đoạn nào dễ dàng đi qua.
Đột nhiên, ô tô ngừng lại, bất ngờ dừng lại.
Phó Ký Trầm mở mắt: “Đến rồi?”
Du Khuynh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy quang cảnh bên đường không quen thuộc.
Tài xế quay đầu: “Phó tổng, xe tắt máy, nước quá sâu, nên tranh thủ thời gian xuống xe.”
Phó Ký Trầm gật đầu, nhét điện thoại di động vào túi, xoắn ống quần lên, xoắn tới trên đầu gối, nếu là nước sâu, quần áo vẫn sẽ ướt.
Anh nhìn về phía Du Khuynh, hỏi một câu anh sớm đã muốn hỏi: “Có bạn trai chưa?”
Không biết vì sao, anh vậy mà không muốn nghe đến một chữ trả lời kia.
Du Khuynh bị câu hỏi này vội vàng không kịp chuẩn bị lại không đúng lúc vấn đề đang gặp, lúc này, anh hỏi câu hỏi này có hơi không hợp.
Nhưng anh là ông chủ, cô vẫn là trả lời: “Chưa có.”
Phó Ký Trầm như có như không “Ừ” một tiếng, nếu cô có bạn trai, anh liền mặc kệ cô làm sao xuống xe, cho dù quần áo ướt đẫm, cũng không phải chuyện của anh.
[Truyện được edit by team Táo Vị Chuối.]
Anh bung ô, đẩy cửa bước xuống.
Du Khuynh ở cửa xe bên này kế hàng cây xanh, không có cách nào đẩy cửa ra, chỉ có thể đợi Phó Ký Trầm xuống xe trước, cô bước xuống từ cửa xe bên đó.
Còn chưa có xuống xe, cô có thể tưởng tượng ra, nước ngập này có bao nhiêu bẩn bao nhiêu nhiều đục rồi.
Cô nhìn đôi giày dưới chân, muốn triệt để đem nó ngâm nước nóng.
Nhà dột còn gặp mưa, cô hiện tại không có tiền dư thoải mái đi mua giày nữa.
Phó Ký Trầm đứng ở trong nước, nước so với dự liệu của anh phải sâu hơn, cao đến đùi anh.
Anh đưa tay tới: “Nhanh lên.”
Du Khuynh nhìn tay anh, sửng sốt một chút.
Phó Ký Trầm không có kiên nhẫn: “Với tốc độ phản ứng này của em, làm thế nào mà được lời mời từ bộ phận pháp vụ?”
Du Khuynh ngại ngùng bắt lấy tay anh, dù sao, anh cũng là ông chủ.
Cô nhanh chóng di chuyển qua bên phía xe kia, chân còn chưa duỗi xuống, Phó Ký Trầm đêm ô trong tay anh đưa cho cô, cô còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, anh đã bế cô lên rồi.
Trái tim “Thình Thịch” một tiếng, giống như muốn nổ tung.
Du Khuynh hai tay bung ô ra, cô không dám tưởng tượng, nước sâu như vậy, anh ôm nàng đi lên phía trước, lực cánh tay phải dùng sức bao nhiêu.
Cô nhìn anh một chút, anh so với lần đầu tiên cô gặp anh, càng đẹp trai hơn.
Tài xế đi ở phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng của ông chủ.
Đây là lần đầu tiên, ông chủ xen vào chuyện bao đồng như vậy.
Đi hơn mười phút, rốt cục qua đoạn đoạn đường trũng này, như dự báo mưa lớn cũng dần dần ngừng, tài xế không đi theo nữa, ông tìm đoạn nước không quá sâu ở đó, còn phải xem đi lấy lại xe.
Phó Ký Trầm một mực ôm Du Khuynh đi đến nơi không có nước, cánh tay gần như sắp gãy, anh vẫn chưa muốn buông ra.
Du Khuynh hỏi anh lại câu hỏi giống khi nãy: “Phó tổng, anh có bạn gái chưa?”
Phó Ký Trầm nhìn cô, hai người dưới ánh đèn đường đối mặt, phảng phất ánh lửa bắn ra bốn phía.
Anh nói: “Không có. Có thì sẽ không bế em.”
Tay của Du Khuynh cũng mỏi, trước đó vẫn luôn cầm ô, lúc này một tay cầm, một tay buông xuống nghỉ chút.
Lúc cánh tay rủ xuống, vừa vặn cọ đến tay anh đang bế cô.
Phó Ký Trầm lần nữa nhìn về phía cô, Du Khuynh quay mặt đi, không phải cô cố ý.
Anh bước lên lối đi bộ, địa hình ở đây cao, hai người dường như không nhìn thấy, không ai nhắc đến rằng đường này không có nước nên có thể đi xuống rồi.
Anh vẫn luôn bế cô.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen