Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 124: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 10
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 124: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 10
Tới gần mười một giờ, Du Cảnh Hâm lưu lại tài liệu, một buổi sáng, cô dồn lực chú ý tập trung thời gian cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ nhìn một chút Quý Thanh Viễn.
Anh yên tĩnh ngồi tại đối diện cô, lật xem các ngân hàng tài chính diễn ra buổi giới thiệu.
“Buổi trưa đi đâu ăn?” Cô hỏi ý kiến anh.
Quý Thanh Viễn đóng máy tính bảng lại: “Nhà ăn của em.”
Vậy bây giờ đi nhà ăn còn có chút sớm, Du Cảnh Hâm tùy ý mở giao diện máy tính lên, cô suy nghĩ không biết nên chọn chiếc váy nào đi đến phòng làm việc của anh.
Quý Thanh Viễn tựa lưng vào ghế ngồi, nhàm chán lướt điện thoại.
Anh lơ đãng ngẩng đầu, Du Cảnh Hâm nhìn máy tính chằm chằm.
Bây giờ anh nhìn góc độ này của cô, làm anh nhớ đến lần đầu tiên anh cũng nhìn thấy được góc độ này, nếu như em gái anh miêu tả kịch bản nữ nhân vật chính là thịnh thế mỹ nhân.
Về sau nhìn thấy người thật, em gái nói, chín phần là mỹ nữ. Anh không biết chín phần tiêu chuẩn gì, nhưng anh thấy, Du Cảnh Hâm là mười phần, tìm không ra một khuyết điểm nào.
Ngoại trừ việc cô không yêu anh. Coi như việc ấy bị trừ một điểm.
Quý Thanh Viễn nhìn cô chằm chằm một lát, chống mặt bàn đứng lên, cách cái bàn, anh nghiêng người hôn nàng.
Du Cảnh Hâm bị bật ngờ bị hôn nên giật mình, thân thể cô vô ý thức muốn về sau rút lui, bị Quý Thanh Viễn ngăn bả vai cô lại, anh hôn trán của cô, mũi, chóp mũi, sau đó cằm, lại quay lại hôn mắt cô.
Du Cảnh Hâm: “Anh lại muốn sinh em bé à?”
Trong một giây, bầu không khí đã bị hủy.
Quý Thanh Viễn: “Hôn một chút cũng không được?” Anh dùng sức vò đầu của cô. “Em muốn hôn anh, em cũng có thể tùy ý hôn, anh cam đoan không giống như em, cố ý làm cho người ta ngột ngạt.”
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Cô đoán không ra mạch suy nghĩ của anh, có điều anh muốn giá trị nhan sắc của cô là thât, đây là bản tính của đàn ông.
Lúc 11h30, Du Cảnh Hâm dẫn Quý Thanh Viễn đi nhà hàng riêng, cô có một phòng riêng đặc biệt, có đầu bếp riêng nấu nướng, tất cả đều tùy theo sở thích của cô.
Có hai đầu bếp làm đồ ăn cho cô, tiền lương của đầu bếp là ba cô thanh toán. Thế nên mới có tin đồn, cô đi công tác cũng muốn mang đầu bếp theo.
Thực ra không chỉ có cô, em gái cô là Du Khuynh cũng rất kén chọn, gặp phải đồ ăn không thích thà bị bỏ đói cũng không ăn, chẳng qua là Du Khuynh không tiêu tiền để mời hai đầu bếp như cô.
Em ấy để tiền ba cô mời đầu bếp đổi thành tiền mặt đưa em ấy, để em ấy tiêu hết.
Món ăn được dọn lên, Quý Thanh Viễn nếm mấy ngụm, không kém đồ ăn của nhà hàng Bắc Kinh, nhưng đây là đồ ăn hàng ngày của cô. Nhà hàng của anh khi thông báo tuyển đầu bếp, xem ra phải có lương cao trên đầu người người rồi.
“Em sao lại kén ăn như vậy?” Quý Thanh Viễn rất buồn bực, em gái của anh cũng không có kén ăn như vậy mặc dù con bé cũng được nhiều người trong nhà nuông chiều, nhưng mà Du Cảnh Hâm thì không phải vậy.
Nghĩ đến đây, anh lại nhìn Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm nói với giọng bình tĩnh: “Khi còn nhỏ, em đã nghĩ rằng nếu em ăn không ngon thì ba mẹ sẽ ăn cùng em và nhà em sẽ không bị chia cắt.”
Khi đó còn nhỏ, không biết ly hôn là cái gì.
Nhưng hi vọng ba mẹ ở cùng nhau, mà không phải là ba ở cùng dì khác, mẹ ở cùng dượng khác.
Về sau phát hiện đều vô dụng, nếu như cô không ăn cơm, cũng không thay đổi được cái gì.
Ba cô cho là cô không ăn là bởi vì kén ăn, liền mời đầu bếp, thay đổi món ăn làm cho cô dễ ăn. Do thực sự quá đói, nhịn không được, liền bắt đầu ăn.
Quý Thanh Viễn đột nhiên không biết phải nói gì, đau lòng cho cô. Anh quyết định sẽ đối tốt với cô hơn, không tức giận với cô nữa mà sẽ dỗ dành cô nhiều hơn.
Chỉ cần cô không cần làm tổn thương lòng tự tôn của anh thì làm gì cũng được.
Thực ra, anh đã đối với cô tốt lắm rồi, chủ động đưa cô đi làm, còn hỏi cô muốn một buổi tiệc 520.”
Anh hỏi cô: “Buổi chiều có muốn dạo phố hay không?”
Du Cảnh Hâm lắc đầu, anh sẽ phải tăng ca, cô muốn ở bên cạnh anh thôi.
Quý Thanh Viễn không miễn cưỡng: “Vậy thì đi cùng anh đến công ty nhé.”
Anh tìm một chủ đề nhẹ nhõm hơn trò chuyện với cô:
“Nói một chút về em gái của em, em ấy cầm tới tiền cũng không cần chờ đến ngày mai tiêu, không biết hôm qua có phải Du Cảnh Trạch đưa con bé đi dạo phố không.”
Anh cũng có ý tốt: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, có đồ đần mới cưới con bé.”
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Cô bị nghẹn: “Vậy anh cưới em có phải bởi vì em không tiêu tiền không?”
Quý Thanh Viễn có đầy đủ lý do: “Anh là về sau mới biết được em tiết kiệm, kết hôn lâu như vậy, em tiêu cho anh có ba mươi đồng”.
Du Cảnh Hâm nhắc nhở anh, “Em có chuyển cho anh tất cả là năm trăm năm mươi đồng.”
Quý Thanh Viễn: “. . .”
Anh ra hiệu cho cô: “Ăn cơm thôi.”
Du Cảnh Hâm không lên tiếng, sợ nói ra đả thương người.
Sau bữa ăn, Du Cảnh Hâm trở lại phòng nghỉ bắt đầu trang điểm, phong cách so với lần đầu tiên hẹn hò với Quý Thanh Viễn cũng không khác mấy, phong cách của váy cũng vậy.
Quý Thanh Viễn ở bên ngoài văn phòng chờ cô, lần đầu tiên anh chờ phụ nữ trang điểm thay quần áo, giống như chờ một buổi hẹn hò đã được ấp ủ từ lâu lắm rồi vậy.
Bởi vì có con, trong lúc vô hình kéo gần khoảng cách của anh và Du Cảnh Hâm lại.
Kết hôn lâu như vậy, anh và cô cũng là lần đầu tiên có một sự ăn ý ngầm và hòa thuận về một vấn đề như thế.
Nếu hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bọn họ cưới thì tốt biết mấy, không có cãi nhau, cùng nhau ăn bữa cơm.
Bốn mươi phút sau, Du Cảnh Hâm cuối cùng cũng từ phòng nghỉ ra.
Trong phút chốc cô đẩy cửa đi ra ngoài, Quý Thanh Viễn vẫn bị bất ngờ, biẻu cảm rõ ràng bị khựng lại. Anh không muốn thể tỏ ra mình có bao nhiêu say mê cô: “Như thế này là đẹp lắm rồi.”
Du Cảnh Hâm còn tưởng rằng anh sẽ khen cô hai câu, không khen thì thôi.
Cô cầm túi lên, cùng anh bước ra ngoài.
Trong thang máy, Quý Thanh Viễn ỷ vào ưu thế chiều cao, thỉnh thoảng liền liếc nhìn cô một cái.
Anh lại nhìn chằm chằm đôi giày của cô: “Ngày mai bắt đầu đừng mang giày cao gót nữa.”
Du Cảnh Hâm: “Em biết rồi.”
Anh quản nhiều quá rồi.
Trên đường đến tập toàn Gia Thời, khung cảnh vẫn im lặng như vậy.
Du Cảnh Hâm không biết cùng Quý Thanh Viễn trò chuyện gì, dứt khoát liền mở nhạc nghe, thế này cũng không tính quá chán.
Hai người đều mang tâm sự.
Hai mươi phút không có ý nghĩa trôi qua, ô tô đã tới dưới lầu tập đoàn cao ốc Gia Thời.
Một đường xe gần như thế, mà đã kết hôn lâu như vậy Du Cảnh Hâm mới là lần đầu tiên tới.
Bảo vệ tòa nhà thấy có xe trực tiếp chắn ngang cửa chính, tranh thủ thời gian ra hiệu cho xe lái đi, dù không biết biển số xe này nhưng mấy con số liên tiếp như vậy thì không phú cũng quý.
Không đợi bảo vệ đi đến trước ô tô, người bước xuống từ phía sau ghế lái là ông chủ.
Du Cảnh Hâm cũng tháo dây an toàn bước xuống, cô khó hiểu hỏi: “Sao không lái đến bãi đậu xe dưới tầng hầm?”
Quý Thanh Viễn: “Hôm nay không đi làm, nên dừng ở đây.”
Du Cảnh Hâm cũng không nghĩ nhiều, theo anh tiến vào tòa nhà.
Cuối cùng thì cũng tới phòng làm việc của Qúy Thanh Viễn, Du Cảnh Hâm mới thở phào, mới vừa rồi suốt đoạn đường đến đây đều bị mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng cô có chút khẩn trương.
Quý Thanh Viễn đóng cửa, khóa trái cửa lại.
Du Cảnh Hâm âm thầm xem xét phong cách phòng làm việc của anh cũng không khác phòng làm việc ở nhà lắm, mùi vị lành lạnh, đơn giản, không xa hoa.
Quý Thanh Viễn cởi áo vest: “Anh muốn đi ngủ trưa, cùng đi với anh đi.” Mỗi ngày anh đều thức sớm, buổi trưa nào cũng muốn ngủ khoảng một tiếng đồng hồ.”
Du Cảnh Hâm không biết vì sao vô thức mà bài xích phòng nghỉ kia: “Không cần đâu, em ngồi đây một chút. Anh ngủ đi.”
“Em bình thường cũng không ngủ trưa à?”
“Có ngủ.”
“Hôm nay không buồn ngủ à?”
“. . .”
Du Cảnh Hâm vẫn không muốn đi, cô ngồi xuống ghế sofa.
Quý Thanh Viễn nhìn cô: “Em lại làm sao vậy?”
Du Cảnh Hâm: “Không có gì “
Quý Thanh Viễn nắm bả vai cô: “Anh cam đoan không làm gì, ngủ một lát đi.”
Du Cảnh Hâm ngẩng đầu: “Anh đừng miễn cưỡng em, một hồi em nói lại khiến anh mất hứng nữa.”
Quý Thanh Viễn không hiểu lắm: “Vậy thì để anh mất hứng đi.”
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Có lẽ, cô không nên tới đây.
Lúc ấy cô chỉ muốn theo chờ anh một lúc, quên mất có người hay lui tới nơi này, thực ra nửa đường cô hối hận nhưng đột nhiên nói không muốn đến nữa, sợ là cô và anh lại cãi nhau.
Cô đã chán ghét với những ngày chiến tranh lạnh với anh, nhất là khi anh nói những lời lạnh lùng đó với cô, cô liền cảm thấy anh rất xa lạ.
Quý Thanh Viễn nhìn cô, ngữ khí không tốt: “Em nói đi, dù sao em cũng hay làm mất hứng, nên không cần quan tâm điều này nữa.”
Du Cảnh Hâm đứng lên: “Anh nghỉ ngơi đi, em quay về đây.”
Cô cầm túi lên muốn đi.
Quý Thanh Viễn thật muốn nói với cô, nếu đi thì đi luôn đi đừng về nữa.
Lại không nỡ nói.
Anh mấy bước liền đuổi kịp cô, ôm cô vào lòng: “Nói cho anh biết đi, là dây thần kinh nào của em bị kết nối sai rồi, anh gắn lại cho em.”
Du Cảnh Hâm cũng cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng nói những lời dễ nghe: “Anh về nhà tăng ca, em lại ở bên anh, có được không?”
Quý Thanh Viễn: “Sao lại đột nhiên muốn về nhà?”
Du Cảnh Hâm hé môi, nửa ngày: “Trong nhà cũng chỉ có em với anh.”
Quý Thanh Viễn lúc đầu còn hiểu theo nghĩa đen: “Chẳng lẽ em còn sợ gặp người à?” Sau khi nói xong anh mới chợt hiểu ra.
Anh cũng hơi tức giận, anh phát hiện ra cô thật sự… thấy việc gì cũng tìm gốc tìm rạ. Anh ta không thể phá bỏ tòa nhà và xây lại nó chỉ vì Lãnh Văn Ngưng đã đến Tập đoàn Gia Thời.
Anh coi như cô rất quan tâm anh, lòng chiếm hữu quấy phá, không chấp nhặt với cô.
“Anh sẽ đi thang máy mới và chuyển lên lầu trên để làm việc.”
Anh thương lượng với cô: “Trước tiên em lên giường đợi anh được không? Trên giường anh thuộc về em.”
Anh nhìn sàn nhà: “Anh cũng không biết nơi này là cô ấy đã đi đến, nhưng nếu em để ý thì anh cõng em đi được không?”
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Cô đột nhiên bình thường lại, cô trước đó không nghĩ nằm trên giường mà nơi người khác đã nằm qua, những cái khác không quan trọng nữa: “Anh đều không cần đổi đâu, thang máy không cần đổi, phòng làm việc cũng không cần. Em không ngại.”
Cô xoay người đi về phòng nghỉ.
Về sau, cô thề, cô cũng không tiếp tục theo dõi cái nick weibo kia nữa.
Nhưng cô biết, cô luôn luôn nhịn không được, nhưng cứ cuồng tay.
Quý Thanh Viễn nhìn bóng lưng cô, sớm muộn gì cũng có một ngày anh cũng bị cô làm sinh bệnh tim.
Anh cũng tiến vào phòng nghỉ: “Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Thỉnh thoảng trở tính, anh không cần phải để ý đến em.” Cô nằm xuống giường: “Quý Thanh Viễn, anh để cho em yên tĩnh một lát đi, em có chút mệt mỏi rồi.”
Quý Thanh Viễn “Ừ” một tiếng, không hỏi lại lý do.
Thực ra, anh cũng mệt mỏi.
Anh không biết vì điều gì mà khiến anh kiên trì lâu như vậy, không chỉ là yêu thôi.
Sau một lúc lâu, anh hỏi cô: “Có thể do mang thai nên em mới buồn bực trở tính không?”
Du Cảnh Hâm: “. . . Anh vẫn nên đừng nói chuyện nữa.”
Quý Thanh Viễn đắp kín chăn cho cô: “Khi em mang thai, cứ thoải mái gây sự, anh sẽ coi đó như phản ứng mang thai, tận hưởng mười tháng gây sự của em.”
Du Cảnh Hâm khóe miệng cong cong, tâm trạng không tốt trước trước đó cũng bị quét đi sạch. Có lẽ, anh thực sự có từ từ buông bỏ quá khứ, muốn cùng cô sống thật tốt.
Cô cũng buông bỏ thành kiến đối với anh và cùng nhau mang thai Cục Cưng thật tốt.
Cuộc sống của ba người, chắc là sẽ không quá tệ đi.
Dù là, ngay từ đầu, anh cũng không yêu cô.
Quý Thanh Viễn không ngủ, cũng không ra khỏi phòng nghỉ.
Du Cảnh Hâm không biết mình ngủ lúc nào, rất an ổn.
Ba tuần sau, Du Cảnh Hâm kiểm tra trong phòng tắm rất lâu mới ra ngoài, chân đều tê cả, kiểm tra rất nhiều lần, đều là hai vạch.
Cô gửi tin nhắn cho Quý Thanh Viễn: [Chúc mừng anh được làm ba rồi.]
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen