Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 122: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 8
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 122: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 8
Vốn dĩ là thời gian dư dả, bởi vì trận hoan ái này, làm chậm trễ thêm hai tiếng. Vội vàng dọn dẹp một chút, hai người xuống lầu.
Quý Thanh Viễn đến phòng khách lại nghĩ đến một chuyện, lại quay bước lên lầu.
Du Cảnh Hâm quay người: “Muốn họp à?”
Quý Thanh Viễn: “Không phải, anh lập tức xuống liền.”
Du Cảnh Hâm không có chờ anh, mà tự mình lên xe.
Trên đường trở về nhà họ Du, không ai nói gì.
Du Cảnh Hâm tựa lưng vào ghế, nhìn cảnh sắc ngoài xe không ngừng vụt qua.
Không biết lần này có thể mang thai hay không, cảm giác anh cũng không phải rất muốn có Cục Cưng, bỏ lỡ lần này, còn không biết chờ đến bao giờ.
Hôm nay anh lại bảo vệ hình ảnh của Lãnh Văn Ngưng như vậy, cô đối với anh không ôm bất kì mong chờ gì nữa.
Kết hôn đến nay, mặc kệ bên ngoài có lan truyền gì, xưa nay anh không nhiều lời.
Hiện tại cô hiểu được, bởi vì nếu giải thích, sẽ làm cho Lãnh Văn Ngưng thêm tổn thương.
Chưa từng có một người nào vô điều kiện bảo vệ cô. Phần lớn thời gian cô đều lý trí, lấy lợi ích làm trọng, mà không có ai mặc kệ đúng sai, chỉ quan tâm đến cô mà thôi.
Nếu có Cục Cưng, trước lúc Cục Cưng lập gia đình, cô và Cục Cưng sẽ là người quan trọng nhất của đối phương, trong nội tâm cô cũng kỳ vọng, không đến mức về sau Quý Thanh Viễn có rời nhà đi lâu như lần trước, cô chỉ có thể khổ sở đi đến quán bar.
Kết hôn hai năm rưỡi, có đôi khi cô cũng đem Quý Thanh Viễn đem so sánh với người đàn ông đã kết hôn khác, anh ngoại trừ không yêu cô, phảng phất cũng không tìm ra được lỗi nào.
Có thể đối với cô mà nói, không yêu cô, đó là đả kích trí mạng.
Mỗi ngày chờ đợi, người về nhà những tâm lại không về, quá mệt mỏi.
Chính cô cũng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Bên cạnh Quý Thanh Viễn, đã đưa mắt nhìn cô một ngàn tám trăm lần cô cũng không phát giác.
Du Cảnh Hâm thu hồi dòng suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, dự định lên mạng mua một ít que thử thai, mấy ngày này là kỳ nguy hiểm, tỷ lệ mang thai rất lớn. Mua để ở nhà sẵn dùng.
Quý Thanh Viễn vô thức liếc mắt nhìn điện thoại cô, liền thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện nhãn hiệu thuốc tránh thai rất nổi tiếng, anh biết nhãn hiệu này thường xuyên quảng cáo trên TV.
Trong lòng anh lộp bộp rơi xuống, cô sẽ không phải mua thuốc tránh thai khẩn cấp đi.
Anh tranh thủ thời gian lấy điện thoại, cũng đi tra một chút, thuốc tránh thai khẩn cấp, tốt nhất là uống trong thời gian 72 giờ. Tiếp theo đây ba ngày, anh muốn một tất cũng không rời cô, không cho cô có cơ hội mua thuốc.
Lúc trước anh muốn đợi trong lòng cô không còn Lệ Viêm Trác, thì mới có con, đó là đứa bé kết tinh từ tình yêu của họ, mà không phải là sản phẩm đi kèm của hôn nhân.
Qua hai năm rưỡi, cô đối với hắn vẫn là một lòng không đổi.
Muốn để cô quên Lệ Viêm Trác, còn xa vời vợi, anh không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
May mắn trước đó anh không có hỏi cô là có muốn có con không, nếu cô nói không muốn, quan hệ của hai người bọn họ liền đóng băng, mặc dù hiện tại cũng đã lạnh lắm rồi.
Quý Thanh Viên nhắn tin cho thư ký: [Những sắp sếp trong ba ngày tiếp theo đều hủy bỏ]. Vừa lúc đang trong kì nghỉ, anh cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải đến công ty.
Bất tri bất giác, ô tô đã rẻ vào biệt thự nhà họ Du.
Hôm nay Du Khuynh cũng đã trở về, ngồi chỗ hồ bơi chơi với Du Cảnh Trạch.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất Du Khuynh trải tra tết trung thu ở nhà. Cô với Du Khuynh vẫn chưa thân thiết, hai người cũng chưa nói qua được bao nhiêu câu.
Du Khuynh từ xa đã phất phất tay với cô, cười với cô, cứ như vậy xem như bắt chuyện rồi đi. Cô đi vào nhà tìm ba, Quý Thanh Viễn đi đến hồ bơi, nói với hai người họ hai câu.
Du Khuynh đã gặp qua Quý Thanh Viễn trước đó rồi: “Anh rể.”
Quý Thanh Viễn gật đầu: “Trước đó không có nghe nói em về, không có chuẩn bị quà cho em.”
Du Khuynh: “Em cũng không phải con nít, không cần quà.”
Sáng nay cô từ Thượng Hải bay về. Nhà họ Lệ bên kia kết thúc tranh đấu, tổ chức họp cổ đông, mẹ là đại cổ đông, nên ủy thác cô đi tham gia.
Về sao cổ phần đó cũng cho cô.
Ông bà ngoại không có ở đó, ba lại gọi điện cho cô, bảo cô trở về nhà một chuyến.
Đây là lần đầu tiên trong hai mưa tư năm qua cả nhà bọn họ đoàn viên dịp tết Trung Thu.
Quý Thanh Viễn lại cùng Du Cảnh Trạch trò truyện phía vài câu, anh đứng dậy: “Hai người nói chuyện, anh đi tìm Cảnh Hâm.”
Du Khuynh tiếp lời Du Cảnh Trạch: “ Buổi chiều anh đi với em dạo phố.”
Du Cảnh Trạch xoa xoa trán: “Ba vừa mới cho em thẻ, em liền không thể để nó yên hai ngày, liền đi tiêu rồi à?”
Du Khuynh: “Để cũng không phải sẽ tiêu sao?”
“…”
Du Cảnh Trạch muốn cô thay đổi bệnh thích tiêu tiền này “Buổi chiều anh dẫn em đến câu lạc bộ, cùng em đánh tennis, em mua đồ nhiều lại mang đi nước ngoài nữa quá phiền phức.”
Lý do mang nhiều, Du Khuynh miễn cưỡng đồng ý không đi dạo phố.
Du Thiệu Hồng cũng rất nhiều năm rồi không có vui như vậy, ông mở một bình rượu đỏ.
Du Cảnh Trạch khoát khoát tay: “Con không uống, buổi chiều con lái xe đưa Du Khuynh đi ra ngoài.”
Quý Thanh Viễn vắt hết óc nghĩ, muốn kiếm cớ để Du Cảnh Hâm không uống rượu, lỡ như có con, uống rượu là không tốt.
Du Cảnh Hâm rót cho mình một ly nước trái cây: “Ba , con không uống rượu.” Cô tìm bừa lý do: “Hai ngày trước xã giao uống nhiều, hiện tại dạ dày không thoải mái.”
Du Thiệu Hồng đau lòng con gái: “Nước trái cây cũng đừng uống, uống nhiều nước ấm. Về sau cố gắng ít xã giao, vị trí kia của con, đều là người ta đến mời, con phải học được từ chối”
Du Cảnh Hâm gật đầu: “Lần trước là người quen, là bạn của con tụ hợp.”
Tảng đá trong lòng Quý Thanh Viễn được đặt xuống, nhưng mà anh càng thêm xác định Du Cảnh Hâm muốn uống thuốc tránh thai, bởi vì uống thuốc tránh thai thì không được uống rượu.
Du Cảnh Khuynh chủ động đem ly rượu đưa tới: “Ba cho con một ly.”
Du Thiệu Hồng không cho: “ Con cũng đừng uống, uống nước trái cây. Uống rượu vào con lại xài tiền không biết giới hạn.”
Du Khuynh: “… nếu con uống say thì ở nhà ngủ, thì một đồng tiền cũng không có tiêu nha.”
Du Thiệu Hồng nghĩ nghĩ, cũng đúng, rót cho cô một ly.
Du Khuynh hôm nay tâm tình không tốt, nhưng mà cũng không ai nhìn ra.
Ăn cơm xong, Du Cảnh Hâm cùng Quý Thanh Viễn đợi một lát liền trở về.
Du Khuynh tửu lượng cũng không tệ, uống một ly cũng không có cảm giác gì, cô cùng Du Cảnh Trạch đi câu lạc bộ.
Du Khuynh hiện tại không muốn nói chuyện, đầu tựa vào ghế “Anh, em ngủ một lát, rượu có chút thấm.”
Du Cảnh Trạch không nghĩ nhiều, đem áo cho cô: “Che lại, lạnh đó.”
Du Khuynh nhắm mắt lại, hôm nay tin tức liên quan đến nhà họ Lệ đã công bố . Đây là chủ đề trên bàn trà bàn nhậu của mọi người, đối với cô ngoại trừ thống khổ, cũng không có gì khác.
Cô chỉnh vị trí thoải mái, xem như nửa nằm nữa ngồi.
Du Cảnh Trạch hỏi cô: “Ngày nào em đi”
Du Khuynh: “Đêm nay liền đi rồi.”
“Không ở thêm vài ngày?”
“Không cần.”
Cô không có vướng bận gì, ở đâu cũng như nhau, rất nhiều năm về nhà một lần, cũng không có cảm giác nhà, ở cũng không quen. Mà ở thành phố này cũng không có gì để cô lưu luyến.
Hôm nay là ngày lễ, người đến câu lạc bộ không nhiều, bãi đổ xe cũng thưa thớt mấy chiếc xe.
Du Cảnh Trạch nhìn thấy biển số xe quen thuộc, là xe của Phó Ký Trầm ở tập đoàn Phó thị.
Du Cảnh Trạch đã hẹn trước sân bãi, anh đánh cùng Du Khuynh, cũng không không biết là Du Khuynh kỹ thuật bộc phát, hay là gần đây kỹ thuật của anh bị tụt lùi, vậy mà bại dưới tay Du Khuynh.
Du Khuynh thể lực tiêu hao, cô cầm chai nước vặn ra, liền ngồi trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi.
Du Cảnh Trạch nhìn cô: “Nói em nhớ mang theo quần áo em cũng không mang.” Rồi cũng không có cách nào đi tắm.
Du Khuynh: “Về nhà rồi tắm.”
Cô hiện tại kiệt sức, nhưng mà sau khi đổ mô hôi, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.
Du Cảnh Trạch: “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi lái xe đến đây.”
Du Khuynh gật đầu: “Được, em đúng là không còn một tí sức lực nào.”
Cô uống nước xong, để nhân viên công tác đem vợt cất đi, cầm balo lên chậm rãi đi về phía cửa.
Đi đến phía cửa, Du Cảnh Trạch cũng đang lái xe đến.
Du Khuynh đem tóc có chút rơi ra cột lại, da đầu toàn mồ hôi.
Tầng ba, Phó Ký Trầm đến bên cửa sổ hút thuốc, còn chưa kịp chăm lửa, bỗng nhiên ánh mắt trời chiếu qua chói mắt, anh còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì liền nhắm mắt.
Cửa sổ cũng không bị ánh mặt trời chiếu, cũng không biết ai cùng gương chiếu lại đây.
Chờ anh nhìn rõ được trước mắt, liền đưa mắt nhìn xuống lầu, phía dưới dừng một chiếc xe.
Anh chỉ thấy trên ghế lái phụ là một bộ thể thao màu trắng, còn có cánh tay muốn trắng hăn cả bộ quần áo kia đưa tay ra kéo cửa xe.
Anh cũng không thấy được người vừa chiếu ánh sáng vào mình dáng dấp ra sao.
Ô tô chậm rãi rời đi.
Anh thấy được biển số xe, hình như là xe của Du Cảnh Trạch.
Người ngồi bên cạnh chắc là bạn gái của Du Cảnh Trạch.
Anh thu lại ánh mắt, bật lửa hút thuốc.
Hôm nay thời tiết tốt, vừa vặn không có mây.
Đến buổi tối, sao thưa trăng sáng, khó có lúc được thấy mặt trăng trong trẻo như vậy.
Nhà họ Quý khó có lúc náo nhiệt như vậy, người ngồi đầy bàn.
Anh em Quý Thanh Viễn ba người, ngoại trừ em gái, còn có một người em trai. Em gái là nhỏ tuổi nhất nhà, cô lại lớn lên trong vô vàng sự nuông chiều.
Em gái giống với Cảnh Hâm, tham tiền.
Bây giờ anh em bọn họ đều có gia đình, đêm nay tựu họp.
Trong nhà, anh cùng em trai là không có địa vị.
Em gái nói hai người anh mình là tra nam cặn bã, không xứng có quyền nói chuyện. Coi như ăn cái gì, anh cùng với em trai mình không có quyền lựa chọn, có cái gì liền ăn cái đó, còn không được chê khen.
Nhà bọn họ từ trước đến giờ tụ tập ăn uống cũng không có hà khắc vị trí ngồi, Quý Thanh Viễn cùng Du Cảnh Hâm chọn ngồi ghế ngồi xuống.
Bà nội lo lắng nhất là Quý Thanh Viễn, kết hôn cũng hai năm rưỡi vẫn chưa có con, nếu để tiếp tục như thế không phải cách, bà từ trước đến nay cũng rất là thấu tình đạt lý, nhưng hiện tại cũng thấu không nổi.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu bà tỏ rõ thái độ muốn có chắc, khi nào tụi nhỏ định có con.
“Thanh Viễn, con cũng chơi nhiều rồi, nên kiềm chế lại.”
Quý Thanh Viễn: “Bà nội, con không có chơi, lòng đều là ở nhà”. Không như lòng người nào đó đến bờ sông Hoàng Phố, căn bản không ở Bắc Kinh.
Anh còn có cách nào chứ.
Bà nội trực tiếp đem lời nói rõ: “Hai người các con định lúc nào có con? Bà còn muốn ôm chắt trai chắt gái nha.”
Người trên bàn đều yên lặng nhìn hai người bọn họ.
Du Cảnh Hâm nhìn về phía Quý Thanh Viễn, cô cũng không rõ ý của anh.
Quý Thanh Viễn liền biết, cô không muốn có con, lại đẩy anh ra chắn đau: “Bà bội con gần đây kiêng rượu, đêm nay con cũng không uống.”
Nghe được anh muốn có con, Du Cảnh Hâm thở phào.
Cô hi vọng nếu có con, cũng là bởi vì ba mẹ đều hi vọng Cục Cưng đến, chứ không phải là không được chào đón.
Bữa cơm này rất nhanh kết thúc, dì trong nhà vừa đúng lúc mang lên bánh trung thu.
Du Cảnh Hâm sợ béo, không ăn hết một cái.
Quý Thanh Viễn thấy cô nhai chậm nuốt kĩ, nửa ngày mới ăn được một miếng nhỏ: “Không hợp khẩu vị à?”
Du Cảnh Hâm lắc đầu nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều sợ mập”
Quý Thanh Viễn đem bánh trong tay cô lấy ăn: “Để anh ăn cho.”
Du Cảnh Hâm: “Cám ơn anh.”
Quý Thanh Viễn nhìn một mặt dịu dàng của cô, có một thoáng suy nghĩ đến họ lúc ở nhà mình, cô nhìn anh không thuận mắt, nhưng hiện tại ở trước mặt người nhà nên vẫn giả bộ đối với anh rất tốt.
Gần nửa đêm, bọn họ mới ra khỏi nhà họ Quý.
Lúc chỉ có hai người họ, trước giờ đều rất yên tĩnh.
Quý Thanh Viễn nhìn Du Cảnh Hâm một chút, nhìn cô vẻ đầy bụng tâm sự, chắc là việc không muốn cùng anh có con. Anh từ đầu đến cuối nghĩ mãi không rõ, Lệ Viêm Trác có chỗ nào hơn anh chứ?
Anh dùng hai năm đều không làm cô cảm động, đến bây giờ vẫn đối với người kia nhớ mãi không quên.
“Cảnh Hâm.”
“Ừm” Du Cảnh Hâm chính là nhìn ngoài cửa sổ, cô nghĩ con của cô cùng Quý Thanh Viễn sẽ có dáng vẻ như thế nào.
“Cảnh Hâm”
“Có chuyện gì?” Du Cảnh Hâm quay đầu lại nhìn anh.
Quý Thanh Viễn: “Em chuyển cho anh một ít tiền, anh thiếu em gái anh, con bé đòi anh”
Du Cảnh Hâm hỏi: “Bao nhiêu?”
Quý Thanh Viễn: “Còn thiếu 520 đồng”
Du Cảnh Hâm rất hào phóng, trực tiếp chuyển 550 đồng: “Tiền dư ra xem như quà cho anh.”
Quý Thanh Viễn “…”
Chẳng qua anh chỉ muốn một cái 520, sau đó sẽ chụp lại đăng lên vòng bạn bè mà thôi, ai mà thèm 30 đồng tiền dư kia chứ.
Du Cảnh Hâm thấy anh nửa ngày cũng chưa nhận: “Anh chê ít à?”
Quý Thanh Viễn thản nhiên nói: “Nhiều quá không dám nhận”
Du Cảnh Hâm nghe ra được anh trào phúng: “Vậy anh cũng đừng nhận.”
Quý Thanh Viên tự mình sinh bực bội, cuối cùng vẫn là yên lặng nhận lấy.
Anh lại đưa mắt nhìn tay của cô, không biết trôi qua lâu như vậy, còn đau không.
“Cảnh Hâm”
“Lại làm sao?”
“Sao không kiên nhẫn như vậy chứ”
“…Chuyện gì?”
Quý Thanh Viễn từ trong túi móc ra một vật trực tiếp ném cho cô, rơi xuống cạnh chân cô.
Là một lọ kem dưỡng tay.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen