Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 121: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 7
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 121: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 7
Thứ hai, tết Trung Thu.
Du Cảnh Hâm muốn buổi trưa về nhà ba của mình ăn cơm, buổi tối còn phải đi nhà họ Quý.
Quý Thanh Viễn từ phòng quần áo đi ra, ăn mặc chỉnh tề.
Du Cảnh Hâm liếc mắt, lại nhìn anh, nhìn xuống eo anh, rồi thu tầm mắt.
Quý Thanh Viễn chú ý đến ánh mắt của cô, ánh mắt của cô dừng trên eo anh dò xét một lúc. Anh hoài nghi nếu không phải anh nhiều tiền eo tốt, có phải cô đã sớm ly hôn với anh không.
Kết hôn lâu như vậy, anh cho cô tiền đủ để cô mua được chiếc máy bay, cô một đồng cũng không cho anh.
Những việc trên giường kia, cũng luôn là do anh luôn chủ động.
Cho dù như vậy, cô vẫn không biết đủ, động một tí là không cho anh sắc mặt tốt, mỗi lần đều không có dấu hiệu báo trước, rõ ràng là buổi sáng lúc đi làm còn đang rất tốt, khuya về đến nhà liền có thể cho anh một trận mưa tầm tã.
Nhớ lại lần dài nhất hắn liền rùng mình, mười một ngày cô không nói với anh một chữ. Nhưng cũng không phải không nói, mỗi đêm cũng chỉ có lúc ở trên giường, cô sẽ gọi tên của anh.
Những chuyện này, anh đều ghi nhớ kĩ. Xét thấy thời gian không nhiều, Du Cảnh Hâm dự định đứng lên, lại không tìm được đồ ngủ của cô. Trên giường ngoại trừ cái chăn, còn lại cái gì cũng không có.
Cô đưa mắt nhìn bốn phía, trong phòng ngủ vậy mà không có gì có thể tạm thời che chắn cho cô như quần áo, đến cả cái khăn tắm cũng không có.Chắc chắn là Quý Thanh Viễn giở trò, đem quần áo cất đi hết.
Gần một năm đổ lại, lúc cô ngủ anh không cho cô mặc quần áo, cứ như vậy ôm cô trong ngực, mỗi đêm đều muốn cô mấy lần.
Anh nói là phiền phức, cởi ra cởi vào quần áo đều bị cởi hỏng. Dựa theo tính tiết kiệm tiền của cô, thì không nên mặc.
Thực ra anh không biết là, cô cũng thích ngủ như vậy, thế là cứ thuận nước đẩy thuyền.
Ngủ cùng anh một chỗ không có lớp quần áo ngăn cách cảm giác cũng không tệ. Nhưng hôm nay buổi sáng, vậy mà anh không để lại cho cô một bộ quần áo nào.
Du Cảnh Hâm tính toán đợi anh rời đi mới dậy, hiện tại ủ trong chăn ngủ tiếp. Hai mươi phút trôi qua, anh còn chưa có vẻ muốn đi.
Du Cảnh Hâm đưa mắt nhìn về phía kia một cái, Quý Thanh Viễn cầm quyển sách dựa ngồi vào sofa đọc, hai chân bắt chéo tự nhiên, sắc mặt trầm tĩnh, một dáng vẻ chó hình người.
Anh vậy mà còn ngồi hướng về phía giường bên này. Cô quay người, không thích nhìn anh.
Quý Thanh Viễn ngẩng đầu, cho là cô còn muốn ngủ thêm một lát.
Nửa giờ trôi qua, cũng không có động tĩnh.
Quyển sách trong tay anh sớm đã đọc xong mấy lầy, nội dung đều muốn thuộc lòng, anh vứt qua một bên, bấm điện thoại.
Hôm nay thị trường chứng khoán bình bình, nhưng mà tin tức kinh tế tài chính so với ngày thường còn muốn náo nhiệt hơn, mấy trang đầu đều có liên quan đến nhà họ Lệ.
Tranh đấu bên trong nhà họ Lệ cuối cùng cũng kết thúc, ba của Lệ Viêm Trác trong trận đấu quyết liệt này giành được lợi ích thắng hoàn toàn, lấy được quyền khống chế hoàn toàn tập đoàn.
Hai ngày sau mở bán, cổ phiếu tập đoàn nhà họ Lệ chắc là sẽ lên giá.
Về sau Lệ Viêm Trác ở tập đoàn hoàn toàn có quyền quyết định.
Anh luôn cảm giác Lệ Viêm Trác đem chuyện mình có thể nắm quyền tập đoàn công khai này ý là muốn cho anh khó chịu.
Quý Thanh Viễn cũng không nhìn kĩ tin tức liên quan đến nhà họ Lệ nữa, dù sao anh và Lệ Viêm Trác không có khả năng hợp tác, chủ yếu là nhà họ Du cùng nhà họ Lệ cũng không nhất lên nổi.
Anh nhìn về phía giường, không biết cô biết được người trong lòng mình đã lên nắm quyền, sẽ có bao nhiêu vui vẻ.
Điều này không phải là điều mà hiện tại anh nên quan tâm, anh nên đi quan tâm chính mình, Du Cảnh Hâm có vì việc này mà ly hôn với anh hay không, dù sao hiện tại thân phận của Lệ Viêm Trác cũng không thấp.
Quý Thanh Viễn cất điện thoại, đi đến bên giường đẩy đẩy cô: “Dậy đi em.”
Du Cảnh Hâm vốn đã dậy, chê anh phiền: “Anh xuống lầu đợi em.”
Quý Thanh Viễn không đi, túm túm góc chăn. Du Cảnh Hâm tức giận nói: “Anh lại làm gì”
Quý Thanh Viễn “Anh muốn đắp chăn”
Du Cảnh Hâm: “…”
Quý Thanh Viễn lại thúc giục cô “Dây đi, không dậy nữathì không kịp trở về nhà ăn cơm.”
Du Cảnh Hâm nhìn đồng hồ trên tay hắn “Vẫn chưa đến bảy giờ”
Quý Thanh Viễn luôn luôn có lý do để đáp lại cô “Em không có dự định về sớm chơi với ba à?”
Du Cảnh Hâm nắm chặt góc chăn, ngồi dậy, dùng chăn quấn mình lại.
Cô không đoán được anh sao tự dưng kiếm chuyện, cũng đoán không được cuối cùng anh muốn làm gì. Nhưng không thể để bản thân mình thiệt thòi.
Cô gói mình kỹ càng, hai tai đem áo sơ mi trên người anh từng cúc từng cúc tháo ra.
Quý Thanh Viễn đột nhiên trố mắt, đây là lần đầu tiên cô chủ động, hai tay anh chống bên người cô, khom lưng phối hợp với cô. Anh tưởng cô muốn.
Anh cũng rất dễ nói chuyện, cô muốn anh thì liền phối hợp.
Đang lúc cô cởi cúc áo, anh cúi đầu hôn cô, đặc biệt nhẹ nhàng. Du Cảnh Hâm còn muốn lấy chiếc áo trước khi chăn bị tuột ra, nhưng động tác mở cúc áo cũng không quá lưu loát.
Về sau Quý Thanh Viễn mở giúp cô một tay, cô mở từ trên xuống, anh tháo từ dưới lên.
Áo sơ mi cởi xong, lúc snh đưa tay muốn ôm cô, bỗng bị cô đẩy ra.
Du Cảnh Hâm đem áo sơ mi của anh mặc lên người mình, vén chăn xuống giường, nút áo cũng lười cài, trực tiếp túm áo đi chân trần đến phòng tắm, chiều dài áo sơ mi vừa vặn đem những nơi cần che che hết.
Cô trước đó không muốn rời giường, vì thẹn thùng, mặc dù mỗi ngày đều làm chuyện kia, ai kêu anh cố ý giở trò xấu không để lại quần áo cho cô, hiện tại cô muốn để anh nếm cảm giác không có được.
Quý Thanh Viễn không nghĩ tới bị cô lừa, nghĩ đến vừa rồi mình còn hỗ trợ cô mở cúc áo, hiện tại anh chỉ muốn đánh mình một cái.
“Phanh” một tiếng “cùm cụm” tiếng phòng tắm được khóa trái.
Buổi sáng Du Cảnh Hâm cũng dùng không nhiều thời gian, đơn giản là tắm qua, chủ yếu là gội đầu, tối hôm qua tóc bị Quý Thanh Viễn vò thành một nhúm, hiện tại nhìn không ra hình dáng, loay hoay nửa tiếng, cô đẩy cửa phòng tắm ra.
Cô còn nghĩ là Quý Thanh Viễn đã đi xuống lầu, hoặc là đi tìm quần áo thay, kết quả là anh vẫn như trước đó, nửa người trên không mặt áo, ngồi trên sofa, đưa mắt nhìn về phía cô, bộ dáng rất muốn tính sổ với cô.
Chăn trên giường cũng được xếp ngăn nắp. Lúc bọn họ còn ở trong phòng ngủ, người giúp việc trong nhà sẽ không đi vào phòng ngủ, chăn là anh xếp.
Du Cảnh Hâm làm bộ không thấy, đi về phía bàn trang điểm.
Quý Thanh Viễn nhanh chân bước tới, một phát chụp được tay cô, dắt cô về phía phòng quần áo. Du Cảnh Hâm vô ý thức tránh tay anh: “Quý Thanh Viễn , anh lại muốn làm gì?”
Quý Thanh Viễn liếc cô một cái: “Làm gì nữa, nhanh tìm cho anh bộ quần áo để anh mặc”
Du Cảnh Hâm: “…”
Thái độ đáng đánh như vậy, cô dựa vào đâu mà đi tìm đồ cho anh mặc.
Cô dùng sức rút tay về.
Mắt thấy tay của cô sắp tuột khỏi tay anh, Quý Thanh Viễn liền dùng lực nắm chặt tay cô.
Tức khắc Du Cảnh Hâm cảm giác tay của cô như bị anh bóp nát đau đớn truyền tới. Tay còn lại của cô chụp anh: “Anh buông tay.”
Sao mà Quý Thanh Viễn có thể nghe theo cô, cũng không có ý buông tay.
Du Cảnh Hâm đau đến không chịu được, nước mắt chút nữa liền trào ra, trong lòng tức đến không áp được: “Quý Thanh Viễn ! Xem như anh không thể xem em như những người bạn gái trước kia, mà đối xử dịu dàng vậy thì anh cũng đừng thô bạo như vậy.”
Lúc câu nói này được nói ra, không chỉ có Quý Thanh Viễn, mà đến Du Cảnh Hâm cũng cũng có chút rung rẩy.
Phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Quý Thanh Viễn mắt mở to nhìn, anh cũng chỉ nghĩ là đùa với cô một chút, làm cho cô chọn quần áo cho anh, để cô mặc quần áo cho anh, cô không muốn làm thì thôi đi, còn đội cho anh cái nồi lớn như vậy.
Anh chỉ nắm lấy tay cô, làm sao đến mức thô bạo?
Không còn ý nghĩa gì nữa, Quý Thanh Viễn liền buông tay cô ra.
Anh cũng không biết chút sức lực đó của mình lại làm đau Du Cảnh Hâm, cô vốn dĩ chịu đau kém.
Quý Thanh Viễn bị cô chọc tức hoàn toàn, tối hôm qua vừa dỗ cô vui vẻ, hôm nay lại trở mặt. Những ngày như thế này đúng là không nhìn thấy hồi kết.
Anh nhìn cô: “ Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nhắc đến người em thích, mong em sau này cũng đừng nhắc đến chuyện bạn gái cũ của anh”. Anh không thích việc của cô và anh lại đi nhắc tới những người khác làm cả hai ngột ngạt.
Cô từng nói không ngại những chuyện trước kia của anh, hiện tại lại nhắc đến, đúng là không biết nói sao.
Anh vừa rồi nói câu kia: “Mong em sau này đừng nhắc đến chuyện bạn gái cũ của anh.” rơi vào tai của Du Cảnh Hâm lại ra một ý khác, chính là bảo vệ Lãnh Văn Ngưng không cho cô nhắc đến.
Du Cảnh Hâm lần thứ nhắc xin lỗi hắn, lại là vì Lãnh Văn Ngưng: “Rất xin lỗi, không nên nhắc đến bạn gái cũ của anh, em cũng không cố ý, cũng không có ác ý. Về sau sẽ không nhắc nữa.”
Một lát liền phải trở về nhà ăn cơm, cho dù hiện tại tâm trạng không tốt, cô vẫn phải ngồi xuống trang điểm tốt.
Quý Thanh Viễn một người đứng ở đó một lát, vẫn cảm thấy tâm trạng không tốt.
Anh cất bước đi qua, cảm thấy rất ủy khuất: “Vừa rồi anh cũng không có dùng lực. Anh mang quần áo hôm qua đều bỏ vào máy giặt, không biết hôm nay em muốn mặc gì, nên ngồi chờ em một buổi sáng, chờ em tỉnh dậy anh giúp em lấy. Em vậy mà đi cởi áo của anh, anh đã không so đo với em, tranh thủ lúc em đi tắm, cũng đã gấp lại chăn. Kết quả em lại đổ oan cho anh, nói anh thô bạo?”
Càng nói anh càng không thể nuốt trôi sự oan ức nào: “Nếu như em không muốn mặc quần áo giùm anh thì thôi, lại làm bộ dáng như chịu muôn vàng tổn thương vậy.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Quý Thanh Viễn xoay người đi về phòng quần áo, anh cũng không thể không mặc áo mãi, đành nén giận tự mình đi mặc quần áo.
Bên ngoài, Du Cảnh Hâm vẫn còn đang tiêu hóa lời anh nói, thì ra anh không phải cố ý giở trò xấu mang quần áo của cô đi hết. Nhưng mà hắn vẫn bảo vệ người yêu cũ, xem như hòa nhau.
Lúc Quý Thanh Viễn ra đến, liền thấy cô ngồi trước gương thẫn thờ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trong lúc anh vô tình nhìn đến tay cô, qua mất phút, trên mu bàn tay trắng nõn của cô hiện mảng ửng đỏ.
Lúc này anh mới ý thức được, không phải cô chuyện bé xé ra to, mà khả năng là vừa rồi lực của anh có chút lớn, chỉ là lực này đối với anh cũng không là gì.
Quý Thanh Viễn dạo bước đi tới vốn dĩ muốn đeo măng sét vào, hiện tại lại không có ý đó nữa.
Ạnh đưa tay muốn cầm lấy tay cô hôn lên, coi như xin lỗi, kết quả cô lập tức rụt về, không cho anh đụng.
“Để anh xem một lát.”
Du Cảnh Hâm mặt không biểu cảm: “Không có gì đẹp mà xem.”
Qúy Thanh Viễn không có cách nào, đem cô kéo dậy, đẩy bả vai cô “Hiện tại anh không có dùng lực đẩy em, một lát cũng đừng nói anh thô bạo.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô quay đầu, sắc mặt không tốt: “Anh lại muốn làm gì”
Quý Thanh Viễn đem vô một mực đẩy đến bên giường: “Hòa nhau”
Du Cảnh Hâm: “…”
Còn chưa kịp phản ứng, liền ngã lên giường.
Quý Thanh Viễn đứng dưới giường, hay tay chống bên cạnh người của Du Cảnh Hâm, nhìn xuống cô: “Không phải em thích tháo quần áo, trực tiếp cho em tận hưởng.”
Du Cảnh Hâm cạn lời: “Anh ngoại trừ chỉ biết một chiêu này còn biết làm gì nữa.”
Quý Thanh Viễn cúi đầu cắn cô một chút, hiện tại anh đều thời khắc đều nhắc nhở chính mình, không thể dùng lực, về sau động tác đều dịu dàng, từ mắt, mũi một đường đi xuống phía dưới.
Du Cảnh Hâm cũng không có chủ động động phối hợp, tất cả đều là anh đang lấy lòng cô.
Đây cũng là lần đầu tiên, bọn thân mật như thế vào ban ngày.
Hiện tại tay phải Du Cảnh Hâm vẫn còn nóng, cũng có thể do làn da cô quá mẫn cảm, cô đưa tay lên miệng thổi thổi.
Anh còn nói anh không dùng lực, nếu dùng lực thêm một chút, nói không chừng cô bị anh nắm gãy cả xương. Về sau anh đừng nghĩ đến đụng cái tay này.
Ngay tại lúc cô thất thần, dây áo choàng tắm của cô bị kéo ra.
Đầu thu, tiết trời có chút lạnh, không có áo choàng che thân, thân thể trực tiếp ở bên ngoài, vẫn là có chút lạnh.
Nụ hôn của anh vẫn tiếp tục. Chậm rãi, xuống phía dưới xương quai xanh.
Du Cảnh Hâm nhẫn nhịn, không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào.
Quý Thanh Viễn khẽ ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn tay mình, một chút phản ứng cũng không cho anh.
Du Cảnh Hâm đột nhiên dùng tay che mặt, che miệng mình, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh nũng nịu phát ra, anh vậy mà lại mút vào một cái, cái loại cảm giác tê dại kia như dòng điện nhanh chóng lan ra toàn thân.
Chắc chắn là anh cố ý, cô nhấc chân muốn đạp anh.
Quý Thanh Viễn đem hai chân của cô cố định trên giường, cô không thể động đậy.
Anh vùi đầu, tiếp tục hôn cô.
Du Cảnh Hâm nằm ngang trên giường, cách gối đầu một đoạn, cô cố nhích người, cố gắng thật vất vả chạm đến gối của hắn.
Cô đem gối che lên mặt mình, không cho anh thấy biểu cảm của mình, cũng không cho anh nghe thấy âm thanh vì dục vọng của mình.
Mỗi lần hai người có mâu thuẫn, anh đều dùng cách như vậy để hai người làm hòa.
Hôn nhân chắp vá của bọn họ, lại gia cố bằng hình thức này. Nền móng không tốt, lầu thì càng ngày càng cao, cô sợ ngày nào đó không chịu nỗi mà sụp đổ.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô lại bị đánh úp, dựa vào lý trí không có cách nào khống chế.
Cô buông gối, tìm Quý Thanh Viễn, muốn ôm hắn.
Quý Thanh Viễn đứng lên đem cô ôm vào lòng.
Du Cảnh Hâm cảm thấy có anh thật tốt, chỉ cần cô ôm anh, cái gì anh cũng biết, liền thỏa mãn cô, cũng sẽ không cố ý dây dưa không cho cô. Cũng sẽ không dùng chuyện như vậy đến xin lỗi cô.
Lần này, Qúy Thanh Viễn không có cách nào mang bao, hiện tại cách tủ đầu giường có chút xa, mà cô lại ôm anh không buông tay, không cho phép anh rời đi.
Tất nhiên, tất cả chỉ là anh tìm cớ cho chính mình. Đột nhiên anh muốn cùng cô có con, có con, xem như lúc cùng anh tức giận, trong lòng muốn đi lấy người khác, cô cũng sẽ không cùng anh ly hôn.
Cho dù đời này cô không đặt anh vào lòng, anh liền cùng con chơi, không yêu không quan tâm cô, cô muốn thế nào thì như vậy đi.
Du Cảnh Hâm trong lòng cũng rõ ràng, anh không có đi lấy bao.
Cô không nhắc nhở anh. Không dùng thì không dùng đi.
Từ khi anh nói rằng sẽ không ly hôn, cô liền muốn một đứa con, mặc kệ là con trai hay gái nhất định là rất xinh đẹp. Nếu về sau anh không nói chuyện với cô, cô liền nói chuyện cùng Cục Cưng, trong lòng anh yêu ai nhớ ai thì kệ anh.
Cả hai lần này đều giấu tâm tư riêng, trận hoan ái này, phá lệ nhọc lòng, hai người đều ôm đối phương, làm sao cũng không buông ra.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen