Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 120: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 6
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 120: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 6
Quý Thanh Viễn đi đến hội sở một chuyến, không nghĩ tới ở hội sở lại gặp được Lãnh Văn Ngưng.
Lãnh Văn Ngưng đang khóa xe để lên lầu, bước chân chậm rãi.
Ly hôn được hai năm, trong thời gian đó cô cũng có gặp qua Quý Thanh Viễn, lúc đó nhiều người, hai người bọn họ lại ngồi cách xa, không nói chuyện.
Bây giờ gặp lại, cô không có cách nào gọi tên hắn.
“Quý tổng, đã lâu không gặp.”
Quý Thanh Viễn đi tới, đưa tay khẽ vuốt cằm.
Hai người đi đến cùng phòng bao, liền đi cùng nhau lên lầu.
Quý Thanh Viễn đi ở phía trước, cúi đầu nhìn điện thoại. Lãnh Văn Ngưng thuận theo đi phía sau, đêm nay cô định đến đây uống rượu, không nghĩ lại có thể gặp anh.
Những người bạn kia nhìn thấy họ một trước một sau đi vào, không khỏi kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?”
Qúy Thanh Viễn: “Trùng hợp gặp nhau dưới lầu.”
Lãnh Văn Ngưng cũng không có nhiều lời, cô gọi nhân viên phục vụ muốn uống rượu, yên tĩnh ngồi bên cạnh. Thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn về hướng Quý Thanh Viễn.
Bọn họ bên đó vừa đánh bài, vừa trò chuyện, ván bài kết thúc, cũng đã định xong chuyện chính sự.
Có mấy lời không cần nói thẳng, trong lòng biết rõ là được.
“Cậu đầu tư nhà hàng kia, cũng được hai năm rồi hả? Cuối cùng là có mở hay không, hay đóng rồi” Người bạn hỏi.
Lãnh Văn Ngưng cũng đưa mắt nhìn sang, cô đã sớm nghe nói Quý Thanh Viễn đầu tư một nhà hàng, nhưng thời gian qua lâu như vậy, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Quý Thanh Viễn trong miệng ngậm khói, hắn cầm bài tốt, nhàn nhã nhả khói, lúc này mới đáp lại: “Sắp rồi, đang điều chỉnh hương vị”
Người bạn này trêu ghẹo: “Cậu còn tự mình trang trí nội thất đi, nhìn theo tốc độ gây dựng sự nghiệp này của cậu, cũng thật mất máu nha.”
Quý Thanh Viễn: “Không gửi bên ngoài kinh doanh, là tặng vợ.”
“Thì ra là vậy nha, tôi nói mà” . Người bạn này cũng không tiếp tục trò chuyện nữa. Lãnh Văn Ngưng còn ngồi bên cạnh, lúc này nói về chuyện của Du Cảnh Hâm cũng không tiện, bon hắn còn phải để ý tâm tình của Lãnh Văn Ngưng.
Về việc Quý Thanh Viễn đưa Du Cảnh Hâm nhà hàng, bọn hắn cũng cảm thấy bình thường, mặc kệ như thế nào, cũng vì mặc mũi tình cảm với Du gia bên kia.
Bọn hắn rất rõ ràng, kết hôn năm đầu tiên, Quý Thanh Viễn ở nước ngoài hơn 7 tháng mới trở lại, giữa đoạn thời gian đó hắn cũng không trở về.
Không những không trở lại, Quý Thanh Viễn còn dành thời gian bay nữa vòng trái đất đi xem nhạc hội.
Quan hệ vợ chồng tệ đến đâu mà anh thà một mình đi xem hòa nhạc cũng không muốn về nhà thăm vợ mình.
Trong mấy tháng đó, Du Cảnh Hâm cũng không có đi thăm Quý Thanh Viễn.
Mặc dù bọn họ cùng Quý Thanh Viễn đi công tác, đều bận rộn hạng mục, nhưng cũng không tiện hỏi chuyện riêng của anh nhiều.
Hai năm rưỡi, Quý Thanh Viễn với Du Cảnh Hâm cũng không có con cái.
Trong các bữa tiệc xã giao, hai người bọn họ cũng chưa từng cùng nhau tham gia.
Liên quan đến việc nhà hàng kia, nói về việc trang trí và đổi vị chắc cũng chỉ là kiếm cớ, chắc là Quý Thanh Viên cũng không có để trong lòng, chậm rãi kéo dài thời gian.
Không để không khí quá tẻ nhạt, một người bạn khác nói tiếp :” Chờ cậu xây dựng chúng tôi đến đó làm cổ đông. Có phải năm sau mở không?”
Quý Thanh Viễn: “Năm sau.”
Anh lặp lại.
Những người khác không có để ý vấn đề này, nhưng mà Lãnh Văn Ngưng đối với thời gian này để ý, đó là thời gian Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm xem mắt.
Cô biết tính cách của Quý Thanh Viễn ra sao, đối với bất kì ngày lễ gì cũng không quan tâm, cũng không phải là người để ý những ngày kỉ niệm, chắc Du Cảnh Hâm là người quyết định thời gian.
Bên trong vòng bạn bè đều biết, hôn nhân của Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm chỉ là danh nghĩa.
Chỉ là hai nhà bọn họ có nhiều hợp tác, đều là lợi ích chung, cũng vì sự phát triển, coi như hôn nhân không duy trì nổi nữa, cũng không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không li hôn, đã giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống.
Anh rõ ràng là có bài tốt, cuối cùng lại đánh hỏng bét.
Cho đến bây giờ, anh có từng hối hận không?
Vừa rồi gặp lại nhau ở dưới lầu, cô muốn hỏi anh :Quý Thanh Viễn, lúc trước chúng ta chia tay, anh có hối hận không?
Cuối cùng lại đem câu kia nuốt xuống. Cô cũng không thể quăn bỏ mặt mũi mà đi hỏi.
Rất nhanh đến rạng sáng, ván bài cũng kết thúc.
Một chút lợi ít cũng được bàn tốt, Quý Thanh Viễn là người đầu tiên rời khỏi hội sở.
Cửa vừa đóng, người bạn lại đến khuyên Lãnh Văn Ngưng: “Cậu uống ít hai ly đi.”
Lãnh Văn Ngưng: “Không say nổi.”
Lúc gần đi, Quý Thanh Viễn cũng không có lên tiếng nói với cô.
Lãnh Văn Ngưng nhìn về phía bạn mình: “Anh ấy còn trách mình sao? Có còn tức giận không?”
Người bạn lắc đầu, thành thật nói “Chuyện này thì không biết, cũng không ai dám hỏi.”
Anh ta thở dài: “ Hai người các cậu thật sự là… Thực sự thì cũng không nghĩ ra thời gian qua các cậu làm sao lại thế này.”
Cũng không biết nói thế nào, anh ta cùng Lãnh Văn Ngưng chạm cốc: “Uống rượu đi”. Anh ta cũng không muốn nói quá nhiều về hôn nhân của Quý Thanh Viễn, họa từ miệng mà ra, nói không đúng lại tạo thành họa cho người trong cuộc.
Lãnh Văn Ngưng ái náy nói: “ Hôm nay không biết các cậu hen Quý Thanh Viễn, sớm biết mình cũng không đến. Lần sau trước khi đến mình sẽ gọi điện thọai , tránh gặp mặt nhiều, hắn còn tưởng mình cố ý.”
Người bạn này cũng không biết sao tiếp lời, đem rượu còn lại trong ly uống hết.
—
Lúc Quý Thanh Viễn về đến nhà, Du Cảnh Hâm còn ở phòng làm việc tăng ca.
Anh gõ cửa một cái, muốn đi vào lấy máy tính.
Du Cảnh Hâm đang xem ảnh đám cưới, cửa mở ra, không kịp đóng cửa sổ cô gập máy tính lại, cô khẩn trương nhìn lên tài liệu trên bàn lại giả vờ như bản thân đang xử lý công việc.
Quý Thanh Viễn muốn kiểm tra hộp thư, máy tính bình thường anh dùng ghi chép để ở công ty không có mang về, anh dùng tay chỉ vào máy tính không dùng trên bàn: “ Anh mượn dùng một chút.”
Anh vừa vươn tay đến, liền bị Du Cảnh Hâm giữ lại.
Quý Thanh Viễn nhìn qua cô: “Lập tức trả em.”
Du Cảnh Hâm không muốn bị hắn thấy được, cô liền nói: “Bên trong là đồ bí mật cá nhân của em”
Hai người im lặng đối mặt.
Nói đến bí mật, Quý Thanh Viễn liền nghĩ đến cô cùng Lệ Viêm Trác tình cảm lưu luyến, không biết đó là ảnh chụp ngày xưa của cô cùng Lệ Viên Trác , hay là nhật ký ngày xưa.
“Nếu em nói đó là tài liệu cơ mật của ngân hàng Du Thị, anh cam đoan không đụng đến, sao lại nói là bí mật của em?”
Du Cảnh Hâm vừa rồi chột dạ, nào có nghĩ chu đáo như vậy.
Cô dùng sức giữ lấy, chính là không cho hắn lấy đi.
Quý Thanh Viễn rút tay về: “Cảnh Hâm em muốn tìm cớ gây chuyện thì nhanh lên, đừng có qua một khoảng thời gian liền kiếm chuyện nữa. Hôm nay anh cũng không có đắc tội em. Trước đó cũng không, em đừng có không có chuyện gì lại sinh sự, chiến tranh lạnh với anh.”
Anh tức không chịu nổi, cũng đã nhịn lâu rồi bây giờ không muốn nhịn nữa.
“Anh cũng muốn ghi lại, tìm ra quy luật giận dỗi của em, kết quả một chút cũng không tìm ra. Đều không có, em có thể đừng hành hạ anh như vậy được không”
Nói xong, anh xoay người đi.
“Phanh” một tiếng, cửa đóng lại.
Du Cảnh Hâm mở máy tính lên, đóng lại ảnh chụp.
Vừa rồi anh nói mình động một chút lại làm anh không thoải mái, không để ý anh, bởi vì bài đăng của Lãnh Văn Ngưng trên weibo, chỉ cần bấm làm mới, cô nhìn Quý Thanh Viễn liền khó chịu…
Bởi vì nick weibo đổi mới không có quy luật, nên cô giận dỗi cũng không có quy luật.
Xem việc anh tốn công phân tích như vậy, cô mang máy tính đến phòng ngủ.
Quý Thanh Viễn ngồi ở sofa nhắm mắt dưỡng thần, tim đau đớn.
Mỗi lần cô tức giận, cũng không nói lời nào, anh cũng không biết cô lại bị làm sao, anh hỏi cô cũng không nói.
Có tiếng bước chân đến gần, anh cũng không có mở mắt.
Du Cảnh Hâm đem máy tính đặt lên sofa, không cẩn thận đụng phải cánh tay anh. Quý Thanh Viễn liền mở mắt quay đầu: “Bình thường chiến tranh lạnh coi như xong, hiện tại laị bắt đầu trực tiếp đánh rồi?”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô liền tức đến nói không ra lời, việc trả thù này, anh xếp thứ hai không ai thứ nhất, cô quay người rời đi.
Quý Thanh Viễn xét thấy cô chủ động đưa máy tính lại đây, liền không chấp nhặt với cô. Vừa rồi anh lại nghĩ nghĩ, bên trong máy tính tính này chắc cũng không có bí mật gì.
Nếu có bí mật thật, cô nên để ở điện thoại di động của mình, cũng không để ở máy tính mà hay người dùng chung.
Cô nói như vậy, là cố ý kiếm chuyện.
Buổi trưa hôm nay vừa mới đưa quà cho cô, xem cũng chỉ qua nửa ngày, buổi tối liền cùng anh gây lộn.
Anh cũng không biết khi nào cô mới có thể buông xuống chuyện của mình với Lệ Viêm Trác, toàn tâm toàn ý ở cùng anh.
Có lẽ, đợi có con?
Quý Thanh Viễn không nghĩ nữa, đăng nhập vào hòm thư.
Anh còn chưa có làm xong, Du Cảnh Hâm lại từ thu phòng trở về, cô liếc qua Quý Thanh Viễn, còn tưởng anh có cốt khí không dùng máy tính chứ.
Trước khi anh nhìn qua, cô liền thu hồi tầm mắt, cầm lên quần áo ngủ đi tắm.
Trong nhà lại khôi phục lại yên tĩnh, ai cũng bận rộn, không ai để ý ai.
Du Cảnh Hâm sau khi hoàn thành quá trình dưỡng da, Quý Thanh Viễn cũng đã sớm tắm xong nằm ở trên giường, anh muốn để Du Cảnh Hâm nói xin lỗi với mình, lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút mơ mộng.
Trải qua hai năm rưỡi, những lời xin lỗi của cô một chút cũng không có thành ý.
Mà cô lại còn làm như đường nhiên, giống như người sai là anh.
Du Cảnh Hâm cuối cùng cũng bò lên giường, hôm nay anh đưa lưng về phía cô ngủ.
Cô tắt đèn, cũng đưa lưng về phía anh.
Quý Thanh Viễn không trông cậy vào cô có thể chủ động tìm mình nói chuyện, cô cứ như vậy nằm xuống, nói không chừng liền có thể lập tức ngủ, anh lên tiếng: “Du Cảnh Hâm”
Anh rất ít khi gọi cả họ của cô, Du Cảnh Hâm có một chút tủi thân ấm ức: “Làm sao, có gì nói thẳng”
“Em đến bây giờ chưa từng tặng quà cho anh”
“…”
Du Cảnh Hâm: “Em bình thường đều không tiêu tiền.”
Lúc này đến lượt Quý Thanh Viễn bó tay, anh xoay người: “Lần sau em tiêu cho anh hai đồng đi”. Nói, anh đến gần cô, không muốn kiếm chuyện với cô, ôm cô.
Anh muốn để đầu cô để trên tay mình, kết quả tay đè tóc cô.
“Anh lại làm gì! Quý Thanh Viễn anh cố ý có phải hay không”. Du Cảnh Hâm đau đến che tóc, vô ý thức đạp hắn một cái, vừa rồi thật sự đau.
Quý Thanh Viễn đứng dậy, mở đèn, cũng không tức giận với cô mà hỏi lại cô: “Còn đau không?”
Du Cảnh Hâm lắc đầu, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa rồi bị túm đau.
Cô muốn hỏi anh vừa rồi mình có đạp anh bị thương không.
Nhẫn nhịn nửa ngày: “Không bị đạp đến bị thương chứ?”
Quý Thanh Viễn “…Em còn dự định đạp anh bị thương?”
Du Cảnh Hâm không có đáp lại, nhìn đến mắt cá chân của anh.
Quý Thanh Viễn cũng không biết câu nói vừa rồi có được tính là quan tâm hắn hay không,hắn cũng chỉ tự an ủi mình, xem như là quan tâm anh đi. Yên lặng mấy giây, anh nói: “Vẫn có thể đi được.”
Anh xuống giường, đi đến bàn trang điểm của cô, tìm chun buộc tóc, kéo cô ngồi dậy, vét toàn bộ tóc của cô lên, tạo thành một búi nhỏ trên đầu cô rồi dùng chun buộc lại.
Du Cảnh Hâm: “…”
Quý Thanh Viễn nhìn tới nhìn lui: “Như vậy cột tóc lên, cũng sẽ không đè lên tóc em nữa, em cũng không có cớ đến tính sổ anh.”
Anh nhìn cô: “Cho em một cơ hội, nói xin lỗi đi, vừa rồi cũng không cố ý.”
Du Cảnh Hâm nằm xuống, quay người đưa lưng về phía hắn.
Quý Thanh Viễn vỗ một cái trên mu bàn chân của cô, Du Cảnh Hâm đột nhiên nằm thẳng, nhất chân muốn đạp hắn, Quý Thanh Viễn hai tay bắt lấy hai bên đầu gối của cô.
Anh nhìn cô: “Làm lành đi.”
Du Cảnh Hâm không có lên tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Mỗi lần ban ngày hai người giận dỗi không vui, đến tối liền làm lành.
Mà cũng đều do anh chủ động nhắc đến, kiên nhẫn lấy lòng cô.
Cuối cùng đến lúc hai người làm chuyện kia, bực bội gì đó đều bọn họ bị đánh tan.
Sau khi tư vị ngọt ngào qua đi, cô liền nằm trong ngực anh ngủ.
Quý Thanh Viễn cúi đầu xuống hôn lên tóc cô.
Du Cảnh Hâm toàn thân run lên, lấy tay che mắt mình.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen