Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 119: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 5
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 119: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 5
Du Cảnh Hâm ngồi vào bàn trang điểm, đem cái mặt nạ kia đắp lên.
Oán khí đối với anh, giảm đi phân nửa.
Quý Thanh Viễn vẫn luôn nhìn trộm Du Cảnh Hâm, nhìn xem thử cô có đắp cái mặt nạ vừa rồi anh lấy hay không, có đổi cái khác không, nhìn thấy cô xé mở, trong lòng anh mới buông xuống, tiếp tục xem tạp chí.
Du Cảnh Hâm cố định mặt nạ, đứng dậy đi đến phòng quần áo tìm quần áo ngày mai định mặc.
Mở tủ quần áo ra mắt cô trợn tròn.
Quý Thanh Viễn đem quần áo của cô đều đẩy về một bên, bên còn lại treo thưa thớt đồ vest của mình.
Cô giật xuống mấy cái áo sơ mi của anh trực tiếp ôm đi đến phòng ngủ.
Quý Thanh Viễn nghe tiếng ngước mắt lên còn chưa thấy rõ trong ngực cô ôm cái gì ,trước mắt mình đã tối đen, những chiếc áo trực tiếp rơi vào đỉnh đầu mình.
Du Cảnh Hâm không lên tiếng quay người trở về phòng quần áo.
Quý Thanh Viễn lấy áo xuống bật cười.
Anh đem những chiếc áo sơ mi này xuống sắp xếp lại rồi đi đến phòng quần áo.
Anh nhìn thấy cô “không có móc treo.”
Vốn dĩ trong tủ quần áo không thiếu móc treo cũng không biết cô bỏ đi đâu.
Du Cảnh Hâm Đem đồ vest của anh phân loại để đến một bên khác, cô không nói chuyện chỉ phía dưới cùng ngăn kéo móc treo đều cất ở trong đó.
So với vừa rồi quần áo lẫn lộn, hiện tại trong lòng mặc kệ là Quý Thanh Viễn hai Du Cảnh Hâm đều thoải mái không ít.
Du Cảnh Hâm Đắp xong mặt nạ bắt đầu dưỡng da thỉnh thoảng sẽ điều chỉnh tư thế ngồi lặng lẽ từ bên trong mặt gương liếc nhìn Quý Thanh Viễn trên giường xem anh đang làm gì.
Anh nhìn qua là đang đọc sách, tay lại không an phận hướng về phía bên kia của cô kéo gối đầu của cô về phía anh, lại cảm giác không đủ gần kéo thêm một chút.
Động tác nhỏ kia của anh đều lọt vào mắt cô.
Du Cảnh Hâm thu lại tầm mắt, phát hiện ra anh cũng không có đáng ghét như vậy, nhưng mà vẫn rất cặn bã, bảy tháng không liên hệ với cô, không quan tâm cô, đến quà tặng cô cũng không để tâm.
Loại mâu thuẫn này trong lòng cô không ngừng đan xen đều muốn bức cô phát điên.
Quý Thanh Viễn lại lần nữa nhìn về phía bàn trang điểm, làn da của cô đẹp như vậy tiện tay chụp một tấm ảnh đều như được mở filter, còn không biết cô mỗi ngày đều ngồi đó lãng phí để làm gì.
Đèn bàn trang điểm tắt đi, anh nhanh chóng thu lại tầm mắt làm bộ xem tạp chí.
Du Cảnh Hâm lên giường, cô yên lặng nhìn qua chiếc gối đầu ít nhiều thì cũng được dời khoảng 20 phân.
Cô làm bộ không biết, nằm xuống.
Quý Thanh Viễn thuận tay đem chăn đắp lên cho cô. Theo động tác của anh còn mang theo mùi hương dễ ngửi trên người anh.
Cô nằm thẳng xuống cách anh rất gần.
Quý Thanh Viễn lại lập một trang, bên cạnh là người con gái mình thích, nếu anh không có ý nghĩ kia thì anh mới không bình thường.
“Anh không nghĩ tới việc ly hôn, còn em?” Anh trực tiếp nói ra.
Du Cảnh Hâm cũng không nghĩ tới, lắc đầu.
Quý Thanh Viễn đóng lại tập chí, tắt đèn đi ngủ.
Lần này anh không đưa lưng về phía cô mà là nằm đối mặt.
Trong bóng tối bầu không khí quỷ dị không nói nên lời.
Yết hầu của Quý Thanh Viễn lên xuống, anh lại lên tiếng “Cái chăn này kích thước không phù hợp”
Du Cảnh Hâm “ Không phù hợp thế nào?”
“Có hơi nhỏ, không đủ đắp”
“….”
Nói, Quý Thanh Viễn đem gối đầu hướng về bên phía cô di chuyển hai cái gối đầu cuối cùng cũng nằm cùng một chỗ.
Du Cảnh Hâm nhắc nhở anh: “Hiện tại là mùa hè, mùa hè cũng không lạnh như vậy, anh thật sự là lạnh à?”
“…” Quý Thanh Viễn lần nữa cứng họng.
Du Cảnh Hâm cố ý nói “Nếu anh lạnh thì đem điều hòa bật cao lên, còn không nữa thì em đi lấy chăn dày đến cho anh.”
Quý Thanh Viễn: “Hiện tại thì không lạnh.”
Du Cảnh Hâm quay đầu đi chỗ khác âm thầm bật cười.
Đột nhiên đầu cô bị anh đẩy một chút
Cô phút chốc lại qua chỗ khác “Anh đẩy em làm gì?”
Quý Thanh Viễn oan uổng: “Không cẩn thận đụng phải em em cũng đừng mượn chủ đề để nói tránh.”
Anh cảm giác khẩu khí của mình cũng không phải dễ nghe, nên bèn đem cánh tay duỗi thẳng: “Cho em gối lên này.”
Du Cảnh Hâm không có lên tiếng, nghĩ đến trong ngực anh lại không muốn chủ động, càng không muốn nhanh như vậy tha thứ cho anh.
Quý Thanh Viễn không có kiên nhẫn, nên đem cô kéo vào ngực mình ôm chầm lấy.
Thực ra thì mặc kệ cô chọc anh như thế nào chỉ cần cô nguyện ý nằm trong ngực anh, anh đều tha thứ cho cô.
Anh cầm lấy tay của cô đặt lên môi, hôn một cái ngón tay của cô thon dài mềm mại anh không rời mắt nổi hôn cũng không đủ.
Du Cảnh Hâm bị anh ôm vào ngực một lúc cũng không còn suy nghĩ gì nữa.
Lúc trước coi trọng mặt cùng dáng người của anh đời này liền xác định vì anh mà nhún nhường.
Cô lại giống với biệt danh: “Tiền tiết kiệm cơ” rất có tiền lại rất nông cạn.
Quý Thanh Viễn hiện tại muốn cô, mấy tháng nay kiếm chế rất khó chịu, anh cũng không buông tay cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, chuồng chuồng lướt trên mặt nước một chút, sau đó lại hôn bên khoé miệng cô.
Anh thấp giọng nói: “Anh không tin, em không muốn.”
Du Cảnh Hâm: “ …”
Thật muốn bắn cho anh bay xa.
Lập tức, Quý Thanh Viễn phủ lên người cô.
Anh cầm lấy tay cô vòng qua bên hông mình, để cho cô ôm anh.
Du Cảnh Hâm bị anh hôn kiểu Pháp, thở không nổi, không có thời gian đi bực bội với anh, quên mất bực bội trong lòng luôn.
Yêu, là chỉ có thời điểm cùng nhau hoà hợp mới thật sự chạm vào chỗ sâu nhất trong trái tim.
Đây là cảm nhận của Du Cảnh Hâm.
Cô không biết Quý Thanh Viễn thời điểm ở bên cạnh mình có suy nghĩ gì, có phải đối với cô cũng có một tia tình cảm không.
Quý Thanh Viễn nhìn xem người dưới thân mình, lúc hoàn toàn có được mới là chân thực. Xa nhau bảy tháng này anh không phải không lo lắng cô sẽ cùng anh ly hôn.
“Đã không ly hôn, vậy thì cùng nhau chung sống cho tốt.”
Nói sống như người không muốn sống cho tốt chính là cô vậy. Du Cảnh Hâm nhàn nhạt nhìn qua anh “Nghĩ lại người muốn sống cho tốt là anh, cũng là người bảy tháng không trở về nhà là anh.”
Dựa vào cái gì dạy dỗ cô.
Một giây sau, Du Cảnh Hâm ôm chặt lấy anh.
Ngón chân cô mém chút nữa bị chuột rút.
Sau đó, cô còn không có cốt khí hờn dỗi một câu: “Quý Thanh Viễn.”
Mọi sức lực vừa rồi Quý Thanh Viễn đều cho cô, cả người cô chủ động gần sát anh, lại còn gọi tên anh, trong lòng của anh mới có một chút cân bằng lại.
Anh lại tiếp tục đưa ra yêu cầu “Đảm bảo thỏa mãn nhu cầu là nghĩa vụ của cả hai, trong lòng em không có anh anh cũng không trách, nên đáp ứng anh thì một lần cũng không thể thiếu.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Lời như vậy mà anh cũng trực tiếp nói ra được.
Quý Thanh Viễn nhìn thấy cô có vẻ không tình nguyện: “Nếu em không nghe thấy thì anh lặp lại một lần nữa.”, anh sẽ không dùng miệng lặp lại, mà là dùng thân thể để nhắc cô nhớ kỹ.
Du Cảnh Hâm vốn dĩ là bướng bỉnh nhưng lại không bằng anh, mạnh miệng không bao lâu, cô ôm cổ anh ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Nghe thấy rồi.”
Cô nhớ kĩ, lần sau lúc ở trên giường, nhất định là không nhanh mồm nhanh miệng, nếu không thì ngay lập tức sẽ bị anh vả mặt, loại chuyện sinh hoạt vợ chồng này, vẫn là anh chiếm thế hơn.
Quý Thanh Viễn thấy cô trả lời, cũng không ức hiếp cô nữa.
Anh hôn môi cô, mọi động tác đều trở nên dịu dàng hơn.
Du Cảnh Hâm ma xui quỷ khiến vậy mà chủ động hôn anh, đáp lại anh.
Quý Thanh Viễn không cưỡng lại được sự dịu dàng của cô, đến hô hấp cũng rung động.
Hai người quấn lấy nhau, trầm luân vào ánh mắt của nhau.
Du Cảnh Hâm cho đến giờ vẫn không nghĩ đến, hôn nhân của cô cùng Quý Thanh Viễn lại có thể đi xa như vậy.
Vào ban ngày, mắt thấy lung lay sắp đổ, bấp bênh, đến buổi tối, trên giường gia cố một phen, lại có thể duy trì.
May may vá vá cứ vậy mà qua được hai năm rưỡi.
Buổi sáng lại có một trận mưa lớn, buổi chiều trời trong mây bay ngửi thấy hương vị của đầu thu.
Du Cảnh Hâm mở cửa sổ, không khí trong lành xông vào mũi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ hô hấp vẫn không đều. 10 phút trước cô vô cùng mẹ của mình ầm ĩ một trận.
Mẹ cô lại tìm Quý Thanh Viễn hỗ trợ, bà xem đó là một chuyện đương nhiên.
Cô vừa gọi điện thoại cho Quý Thanh Viễn anh cũng không có bắt máy.
“Cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên.
Du Cảnh Hâm ổn định hô hấp: “ Mời vào “
Trợ lý đầy cửa bước vào trong tay cầm một phong thư: “ Du tổng là của chị”
Hai năm rưỡi, Du Cảnh Hâm nhìn đến phong thư liền biết là Quý Thanh Viễn đưa cho cô chi phiếu: “Được rồi để trên bàn đi.”
Ngày mai là tết trung thu vậy là anh đưa tới sớm.
Hiện tại trung thu, lễ tết anh đưa quà đến cho cô đều là một tờ chi phiếu.
Lúc mới đầu cô để ý anh chính là không để cô trong lòng, sau này khi quan hệ vợ chồng “danh nghĩa” của cô và anh lâu dần, cô cảm thấy đưa cái gì cũng không bằng trực tiếp đưa tiền.
Điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Quý Thanh Viễn gọi tới.
Trợ lý khép cửa lại.
Du Cảnh Hâm nghe: “Đang bận à?”
“Vừa họp xong.” Quý Thanh Viễn nói: “Không dễ dàng nha, hai năm rưỡi cuối cùng thì sau khi nhận được quà đã biết gọi điện thoại cảm ơn anh rồi.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô gọi điện thoại là định nói về chuyện của mẹ cô, anh hiểu lầm cô muốn cảm ơn về món quà là chi phiếu kia.
Thật muốn vả mặt của anh, cô nhìn tới phong thư xem như vì tiền cho anh một ít mặt mũi vậy.
Thấy điện thoại không có âm thanh gì, Quý Thanh Viễn xem là Du Cảnh Hâm bị anh nói có chút ngại ngùng.
Khó có khi được cô đáp lại, anh đột nhiên có cảm giác là do mình cho cô tiền không đủ nhiều, vẫn là giống như hai năm rưỡi trước.
“Chờ đến lễ Giáng Sinh, tăng lên cho em 50%”
Du Cảnh Hâm: “…”
Bất lực không muốn nói.
Quý Thanh Viễn nói với cô chuyện ngày mai: “Tối mai đi với anh về nhà ông bà nội ăn cơm nhé.”
Du Cảnh Hâm: “Ừm” trong lòng đang muốn nói đến việc anh giúp đỡ mẹ của cô.
“Vậy em bận đi.” Quý Thanh Viễn vừa muốn tắt điện thoại, lại đột nhiên nhớ ra: “Em còn chưa có nói cảm ơn anh đó”
Du Cảnh Hâm im lặng rồi đáp: “Cảm ơn.”
Quý Thanh Viễn miễn cưỡng hài lòng, mặc dù ngữ khí của cô có chút như lấy lệ.
“Mẹ của em có phải lại đến tìm anh không?” Du Cảnh Hâm thừa dịp anh còn chưa có tắt điện thoại liền hỏi.
Quý Thanh Viễn: “Anh sẽ sắp xếp.”
Du Cảnh Hâm giải thích: “Em không phải ý đó, về sau mọi chuyện liên quan đến nhà họ Châu, anh không cần để ý tới.” Cô thật sự không hiểu: “Sao anh lại dễ nói chuyện như vậy, mẹ em tìm anh giúp đỡ thì anh liền giúp.”
Quý Thanh Viễn: “Bởi vì bà ấy là mẹ ruột em, nếu đổi thành người khác, anh chắc chắn sẽ không quan tâm.”
Cho dù không thích hành vi kia của mẹ mình, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng cô không khỏi xúc động: “Chuyện trước kia, làm phiền anh, về sau anh cũng đừng quan tâm cái hang không đáy kia nữa.”
Quý Thanh Viễn: “Được rồi, trong lòng anh có tính toán.”
Hôm nay là ngày nói chuyện phiếm bình thường nhất của hai người từ khi kết hôn.
Quý Thanh Viễn buổi tối còn muốn đến hội sở một chuyến, hạng mục kia cũng sắp kết thúc, có một số việc cũng cần phải bàn bạc.
Hôm nay Du Cảnh Hâm chủ động gọi điện thoại tới cho anh, anh lại đăng bài lên vòng bạn bè [931]
Em gái anh lại là người đầu tiên nhắn đến: [Số này mang ý nghĩa gì đây?]
Quý Thanh Viễn: [Sao mỗi ngày em đều rảnh rỗi như vậy hả? Không có chuyện gì làm mỗi ngày đều lướt vòng bạn bè đúng không ?]
Em gái: [Em đã nói rồi, mỗi ngày em sẽ luôn quan sát anh :)]
Em gái tiếp tục nhắn thêm một câu: [ Hãy thêm con số này đơn vị đi]
Quý Thanh Viễn: [Ngày]
Hơn chín trăm ngày, Du Cảnh Hâm mới chủ động gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Cô không biết, tờ chi phiếu kia từng chữ đều là anh viết, cũng không phải là thư ký viết thay.
Nhưng ở trong mắt cô, cô chỉ thấy mỗi số tiền. Đúng là cô gái nông cạn.
Có thể đoán được những con số kia có ý gì chắc chỉ có mỗi Du Cảnh Hâm, trước đó Quý Thanh Viễn trong điện thoại có nói qua, hai năm rưỡi mới nhớ đến nói cảm ơn.
Anh lại còn chuyên môn đăng vòng bạn bè để ghi chép lại những lỗi lầm của cô, đúng là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi không có tí phong độ nào.
Vạn năm anh mới đăng vòng bạn bè, người trong nhà đều thấy được cô cùng Quý Thanh Viễn thờ ơ, để tránh bị phát hiện cô cũng phải đi bình luận một phen.
Cô bình luật một: “V”, biểu tượng giơ tay.
Rất nhanh, Quý Thanh Viễn liền đáp lại, là hai ngón tay chào lại.
Du Cảnh Hâm thuận tay ấn mở trang cá nhân của Quý Thanh Viễn, phát hiện vậy mà tên nick đổi thành “Tháng 6, 7, 8”.
Cô cũng đã sớm đổi biệt danh cho anh, bình thường có chuyện gì thì anh tìm cô, ghi chú sẽ trực tiếp hiện “Quý Thanh Viễn” cô cũng không có chú ý anh đổi tên nick lúc nào nữa.
Tên nick này của anh hẳn là nói mùa hè đi, cũng không biết có phải cô tự mình đa tình, cô thích mùa hè, cho nên hắn đổi nick của mình thành mùa hè chăng?
Động não một phen, Du Cảnh Hâm xoa xoa đầu mình.
Ở cùng với Quý Thanh Viễn, mỗi ngày đều như chơi giải đố.
Không biết vì một chút vui trong lòng, cô liền đem nick của mình đổi thành “Thích mùa thu”, hiện tại vừa đúng dịp mùa thu.
Cất điện thoại, Du Cảnh Hâm tiếp tục công việc bận rộn.
Mãi cho đến giờ tan tầm, cô mới có thời gian nhìn điện thoại.
Cô ấn mở nick của Quý Thanh Viễn, phát hiện anh đổi thanh “Tháng 9, 10, 11”.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó sẽ không còn ngược nữa.
Đoạn kịch nhỏ:
Trên mạng có đoạn văn án rất hot, rất thích hợp Quý Thanh Viễn.
“Quý Tổng, vợ của anh đã bị anh vắng vẻ hai năm rưỡi rồi sao”
“Trong lòng cô ấy có tôi sao?”
“Không có. Chủ yếu là không có thời gian, trong đầu vợ anh chỉ có quán bar, đầu tư trường đua ngựa, còn đầu tư câu lạc bộ, sinh long đoạt hổ, còn đang chuẩn bị thu mua công ty dưới trướng anh nha.”
“…”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen