Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 118: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 4
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 118: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 4
Du Cảnh Hâm đối với Quý Thanh Viễn đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng, không còn mong chờ anh mỗi ngày quan tâm cô một chút nữa, giờ đến ngay cả việc anh về nhà cô cũng không trông mong nữa.
Ba và anh trai vội vàng bận giải quyết công việc của ngân hàng, đặc biệt là vào tháng năm, bận sức đầu mẻ trán, đến buổi lễ tốt nghiệp của Du Khuynh đều không có thời gian tham gia, huống chi để tâm đến tình trạng hôn nhân của cô.
Vào một buổi tối nọ, ba của cô đột nhiên gọi điện thoại đến, trong lòng cô liền hồi hộp, sợ ba hỏi cô sao cùng Quý Thanh Viễn kết hôn lâu như vậy không cùng nhau trở về thăm nhà.
“Cảnh Hâm à, hiện tại Du Khuynh không ổn rồi.”
Du Cảnh Hâm ổn định lại tâm tình chính mình, thì ra là không có hỏi Quý Thanh Viễn, cô hỏi : “Du Khuynh sao vậy?”
“Con bé một ngày tiêu hơn ba nghìn vạn. Là một ngày, hơn ba nghìn vạn”
Du Cảnh Hâm trấn an ba: “Ba đừng đau lòng mà, nếu ai cũng giống con cất tiền, thì xã hội này sao tiếng bộ chứ”
“Không đau lòng, không phải tiền của ba, mà là tiền của mẹ nó cho nó”
“…”
Du Thiệu Hồng lo lắng chính là: “Con bé hiện tại tiêu tiền nhiều như vậy, về sau ba cho nó mấy chục vạn có khi nó còn không nhận, con biết mà.”
Thở dài, ông lại hỏi ngược lại con gái lớn: “Lần trước ba chuyển tiền cho con, cho con mua thêm vài bộ quần áo, con có mua hay không?”
Du Cảnh Hâm “…Không có, con hơi bận một chút.”
Du Thiệu Hồng sắp bị hai đứa con gái làm cho sầu chết rồi “Bận rộn gì nữa, con có tiền cũng phải dùng đi chứ, chứ không kiếm tiền làm gì? Con nhanh đi dùng đi, nếu không dùng về sau ba liền không cho tiền con nữa. Đúng rồi, con cùng…”
Du Cảnh Hâm sợ ba nhắc đến Quý Thanh Viễn, cô liền cắt ngang lời ba: “Ba, không nói nữa, con có cuộc gọi từ kế toán rồi.”
Du Thiệu Hồng từ trước nay chưa từng hoài nghi con gái lớn của mình sẽ nói dối, ngân hàng của bọn họ cùng với tập đoàn Gia Thời có hợp tác không ít dự án, nữa năm đổ lại đây càng nhiều, ông cùng Quý Thanh Viễn thường xuyên gọi video họp, cũng không có cảm thấy chuyện vợ chồng của hai đứa nhỏ có chuyện gì.
“Vậy được, con bận đi” Ông cúp điện thoại.
Du Cảnh Hâm buông điện thoại xuống, lấy bút đánh dấu lên lịch trên bàn.
Cô cũng không biết tình trạng giữa mình và Quý Thanh Viễn hiện tại, có phải phân nữa nguyên nhân là do mình hay không, nếu không phải lúc trước luôn luôn kiêu ngạo, không vì thể diện, không nói ra lời người trong thâm tâm mình muốn lấy là người khác, có phải tình trạng sẽ không như bây giờ hay không?
Coi như có thể trở lại đêm đó, dưới tình huống như vậy cô vẫn sẽ nói những lời đó.
Lần nữa nghe được tin tức liên quan đến Quý Thanh Viễn là tháng tám, Châu Tư Nghiên gửi tin tức cho cô: [Lãnh Văn Ngưng ly hôn, thật coi trọng chồng cậu nha :)]
Nhìn thấy tin tức này, Du Cảnh Hâm như bị rót một chậu nước lạnh.
Cô đột nhiên không xác định được, Quý Thanh Viễn ở nước ngoài là bận bịu hạng mục, hay là bởi vì Lãnh Văn Ngưng ly hôn, hay anh đang chờ đợi cô chủ động nói ra.
Cô xóa đi tin nhắn, thuận tiện đem Châu Tư Nguyên cũng xóa luôn.
Lần nữa nhìn thấy Quý Thanh Viễn, lại là mấy tuần sau ở câu lạc bộ.
Trong mấy tháng này, cô đã quen thuộc mấy xí nghiệp ở Bắc Kinh này, bắt đầu đầu tư, tiền trong tay cũng nhiều dần, lại đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Cô đầu tư quán bar, hội sở, trường đua ngựa. Câu lạc bộ này trước đó cô hơi do dự, nhưng mà Du Cảnh Trạch cùng Tần Mặc Lãnh thường xuyên đến chơi bóng, cô liền đầu tư.
Ngày đó sau khi ký hợp đồng xong, lại gặp Quý Thanh Viễn ở bãi đỗ xe.
Bọn họ đã bảy tháng không gặp nhau.
Lúc Du Cảnh Hâm mở cửa xe, lơ đãng thấy bảng số xe được ghi tạc trong lòng.
Quý Thanh Viễn cũng nhìn thấy cô, mở cửa xuống xe.
Hai người chạm mắt nhau.
Cách nhau không đến năm mét, Du Cảnh Hâm đột nhiên không nói rõ mình đối với Quý Thanh Viên có loại tình cảm gì, yêu hận đan xen, không muốn nhìn thấy anh, nhưng lại muốn nhìn thấy anh.
Quý Thanh Viễn nhìn cô gái trước mắt mình, cô lòng dạ cũng thật sắc đá mà, lễ tình nhân, ngày 20 tháng 5, 1 tháng 6, đêm thất tịch, mỗi ngày lễ đều cho cô chi phiếu, vậy là cô đến một tiếng cảm ơn cũng không có.
Anh chưa từng thấy người con gái nào tuyệt tình như cô, coi như đối với anh không có tình cảm, cũng không cần thiết ở ngay trước mặt anh, nói trong lòng mình yêu một người khác.
Lúc đó anh hỏi cô, hiện tại cô vẫn yêu người đó à.
Nếu như cô lừa dối anh, thì mọi chuyện đều qua rồi, dù là không lên tiếng, anh cũng tự xem như cô không con thích người đó nữa, vậy là không nghĩ đến cô nói còn.
Anh nhìn mặt của cô, hình là ốm đi rồi.
Anh cũng không muốn mình lòng dạ nhỏ mọn chấp nhất cô, anh cất bước đi qua.
Du Cảnh Hâm mở miệng trước: “Quý tổng, đã lâu không gặp”
Quý Thanh Viễn: “Là rất lâu, bảy tháng 5 ngày.”
Du Cảnh Hâm bồi hồi, anh vậy là cũng nhớ kĩ như vậy.
Sau đó, hai người lại nhìn nhau không nói gì.
Quý Thanh Viễn chờ cô nói xin lỗi với mình, chỉ cần cô nói cô sai rồi, anh liền có thể tha thứ cho cô.
Mà Du Cảnh Hâm thì chờ anh giải thích, vì chuyện gì vừa đi thì lại đi 1 lần lâu như vậy, gặp lại nói một câu như vậy, tại sao có lễ gì cũng chỉ đưa một tấm chi phiếu như vậy.
Gặp nhau, cho dù là giả vờ khiêu khích anh cũng không muốn.
Cô phất tay: “Gặp lại sau, Quý tổng, không làm chậm trễ thời gian của anh bận rộn”
Không thấy anh phản ứng gì, cô quay người lên xe.
Đợi cô quay đầu lại nhìn anh, anh đã quay bước đi về hướng câu lạc bộ.
Quý Thanh Viễn hẹn người bàn việc, anh muốn mua một nhà ăn, hẹn ở phòng riêng gặp mặt ông chủ để bàn chuyển sang nhượng.
Đến phòng, còn có một người khác, là Phó Ký Trầm.
Anh cùng Phó Ký Trầm từng có hợp tác, không xa lạ gì, nhưng tính ra thì cũng không quen thuộc.
Hôm nay Phó Ký Trầm đến chơi bóng, gặp bạn bè, liền ngồi một lát. Không nghĩ đến người bạn này muốn đem nhà hàng kia của mình chuyển cho Quý Thanh Viễn.
Nói chuyện khách sáo vài câu liền ngồi xuống.
Quý Thanh Viễn liền giải thích vì sao đến muộn vài phút: “Ở bãi đỗ xe vô tình gặp vợ, dỗ cô ấy hai câu.”
Chủ nhà hàng trêu ghẹo: “Làm sao rồi, vừa về đến đã liền giận dỗi à?”
Quý Thanh Viễn cười cười: “Phụ nữ mà có ngày nào mà không giận dỗi chứ.”
Phó Ký Trầm mơ mơ hồ hồ: “Hai người đều hiểu biết phụ nữ, vâỵ mà còn nghĩ không thông đi kết hôn?”
Chủ nhà hàng: “Cậu cũng sẽ có ngày nghĩ không thông thôi.”
Phó Ký Trầm yếu ớt nói: “Yên tâm, sẽ không đi theo đường của cậu”. Một người phụ nữ không thèm để ý tới anh.
Nói chuyện phiếm vài câu, trở lại chuyện chính.
Đàm phán đến không tệ, hai bên đều nhượng bộ một bước, giá cả cũng coi như hợp lý.
Cuối cùng, chủ nhà hàng nói nhiều thêm câu: “Sau tự nhiên cậu lại cảm thấy hứng thú với mảng nhà hàng này vậy?”
Quý Thanh Viễn: “Vợ của mình quan trọng vấn đề ăn uống, phòng bếp trong nhà không đủ phát huy.”
Quý Thanh Viễn từ câu lạc bộ đi ra, sắc trời cũng không còn sớm, về đến nhà trời đã tối.
Xe của Du Cảnh Hâm còn chưa về, anh hỏi quản gia: “Bình thường thì mấy giờ Cảnh Hâm về nhà ạ?”
Quản gia: “Không cố định, nếu như không đến quán bar thì 10h, đêm nay lái xe chưa trở về, chắc là đã đến quán bar.”
Quý Thanh Viễn: “Quán bar”
Quản gia gật đầu : “Hội sở bên trong quán bar.”
Đây là nhà ai? Anh cũng không hiểu, có khi Du Cảnh Hâm về trễ sẽ nói với anh một tiếng, để mọi người đi nghỉ trước, không cần đợi cô.
Quý Thanh Viễn gọi điện thoại cho tài xế, đúng là tài xế đang ở quán bar.
Quý Thanh Viễn liền cầm chìa khóa lên, lái xe đến quán bar.
Đến quán bar, Quý Thanh Viễn tìm một vòng, ánh mắt dừng lại trong góc hẻo lánh một thân ảnh quen thuộc.
Trước mặt Du Cảnh Hâm có hai ly rượu, đầu gục xuống bàn nhìn về hướng ca sĩ trên sân khấu, như đang thất thần cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quý Thanh Viễn tìm một vị trí gần với cô ngồi xuống, ánh mắt một mực vẫn luôn nhìn cô.
Cũng không biết là ca sĩ hát làm cô cảm động, hay vì có chuyện gì khiến cô đau lòng, cô nhẹ nhàng đưa tay lên lau khóe mắt, sau đó vẫn duy trì tư thế kia, gục đầu về một hướng.
Cả người nhìn qua thật bi thương. Anh bước qua, ngồi bên cạnh cô.
Du Cảnh Hâm phát hiện bên cạnh có người, liền nghiêng đầu nhìn qua không khỏi giật mình: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Thanh Viễn cũng không có nói cố ý đến tìm cô, mà đưa tay chỉ lên lầu: “Có xã giao, thấy xe của em.”
Du Cảnh Hâm gật gật đầu, cô ngồi thẳng dậy: “Tìm em có việc à?”
Quý Thanh Viễn nhìn cô, rồi nhìn đến ly của cô, cũng đã uống không ít: “Về nhà thôi.”
Du Cảnh Hâm không nhúc nhích, nhìn anh: “Lãnh Văn Ngưng ly hôn.”
Quý Thanh Viễn và cô nhìn nhau: “ Anh có nghe.” Anh đáp lại “Mỗi ngày em còn có thời gian rảnh đi quan tâm chuyện người khác có ly hôn hay không à” vậy mà trước tới giờ không thấy hỏi thăm anh chút nào.
Bảy tháng một lần hỏi thăm cũng không có.
Anh hỏi ngược lại: “Lãnh Văn Ngưng ly hôn thì có liên quan gì tới em”
Du Cảnh Hâm: “…”
Quý Thanh Viễn đứng dậy đem áo khoác trên ghế của cô lấy xuống ném cho cô “Về nhà nào.”
Du Cảnh Hâm có chút không hiểu anh, có lẽ anh giống như cô muốn vì lợi ích mà cân nhắc, cuộc hôn nhân này cũng không thể tuỳ tiện mà chấm dứt.
Nghĩ như vậy cô lại vô tình nhẹ nhõm đi không ít.
Đến trước cửa Quý Thanh Viễn mở cửa ngồi vào bên ghế lái.
Du Cảnh Hâm do dự một chút là ngồi xe anh hay là ngồi xe mình.
Du Cảnh Hâm kéo cửa bên ghế phụ, ngồi vào. Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe anh lái.
Trên xe, một đường yên tĩnh cô muốn hỏi thăm anh một chút có phải qua một hai ngày lại muốn đi hay không, nhưng lời đến miệng lại bị nuốt trở vào.
Yêu thì có đi hay không. Quý Thanh Viễn chờ cô tìm anh nói chuyện, kết quả nửa ngày cô vẫn không lên tiếng.
Anh đưa mắt liếc nhìn cô một cái: “Những chi phiếu của các ngày lễ có phải em đều chưa nhận được không?”
Du Cảnh Hâm: “Nhận được rồi.”
Qua mấy giây: “Cảm ơn anh”
Quý Thanh Viễn cũng không nói tiếp, cô nói lời cảm ơn một chút thành ý cũng không có. Cứ như vậy một đường mặt hầm hầm về đến nhà.
Du Cảnh Hâm nhìn vali trong phòng ngủ đưa tay cầm di động đi sạc điện. Cô không biết chiếc vali này là không dùng nữa hay là ngày mai dùng để đi luôn.
Quý Thanh Viễn Đẩy chiếc vali về phòng quần áo: “Cảnh Hâm “
Xưng hô như thế này mà thời gian trôi qua lâu như vậy nói không ra là tư vị gì “Sao vậy?”
“Anh dùng tủ quần áo nào?” Tháng vừa rồi nhìn qua tất cả đều bị quần áo của cô chiếm hết, anh cũng không dám tùy tiện đụng vào quần áo của cô.
Du Cảnh Hâm thử thăm dò nói: “Dù sao anh ở mấy ngày lại liền đi công tác rồi, đặt ở trong trong vali đi.”
Quý Thanh Viễn: “… nửa năm tiếp theo không đi công tác nữa”
Xem như nếu có đi cũng là đi ngắn ngày không cần mang nhiều đồ như vậy.
Du Cảnh Hâm: “Vậy anh tuỳ tiện để đâu cũng được. “
Quý Thanh Viễn đột nhiên nhớ tới: “Quần áo trước kia của anh đâu?”
Du Cảnh Hâm còn nghĩ anh không trở lại, nếu có trở về thì cũng ra ở riêng, nên đều mang quần áo của anh đến để ở bên phòng khách bên cạnh.
“Tưởng anh có nhà khác ở bên ngoài rồi.”
Quý Thanh Viễn bị tức đến không lựa lời mà nói: “Đúng vậy, đến con cũng có luôn rồi.”
Du Cảnh Hâm: “…”
Cô cầm quần áo ngủ lên đi tắm.
Quý Thanh Viễn hai tay chống nạnh đứng một lát, mở tủ ra treo quần áo vào chỗ nào có chỗ trống thì để anh treo vào, đem quần áo của cô đẩy đẩy ra.
Chờ anh đem quần áo sắp xếp gọn gàng đã là nửa giờ sau.
Du Cảnh Hâm vẫn còn đang ngâm trong bồn tắm, anh nhìn qua cửa phòng tắm cũng không biết có phải bị câu nói kia của anh chọc tức không.
Lại 10 phút trôi qua Du Cảnh Hâm vẫn chưa đi ra.
Quý Thanh Viễn cầm lên áo choàng tắm đi đến phòng tắm bên cạnh.
Anh tắm cũng rất nhanh, 20 phút thì xong rồi, anh lau tóc rồi trở về phòng ngủ.
Du Cảnh Hâm còn chưa ra, có điều nhìn xuyên thấu qua cửa phòng tắm có thể thấy được cô từ bồn tắm bước ra, không đến một lát nghe âm thanh máy sấy tóc truyền đến.
Quý Thanh Viễn suy nghĩ một lát liền đến bên bàn trang điểm của cô lấy mặt nạ đặt phía trên tủ đầu giường.
Anh tựa ở đầu giường thỉnh thoảng đưa mắt nhìn phòng tắm.
Cuối cùng cửa mở.
Quý Thanh Viễn lật tạp chí trong tay, vờ như không có việc gì.
Du Cảnh Hâm mặt không biểu cảm, vòng qua phía cuối giường trực tiếp đi đến bên còn lại của mình.
Nhìn thấy mặt nạ phía trên tủ đầu giường, cô: “…”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen