Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 117: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 3
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 117: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 3
Quý Thanh Viễn bước nhanh trở lại phòng khách, thông qua cửa sổ nhìn chiếc xe lái đi.
Căn nhà lớn như thế mà nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, bây giờ cũng chỉ có thể xem nó là chỗ ở.
Anh muốn hút thuốc nhưng trong túi lại không có.
Trong lúc nhất thời vậy mà anh lại không biết mình muốn làm gì.
Lúc này quản gia cũng phát hiện ra trạng thái của quý thanh Viễn không đúng: “Thanh Viễn có muốn uống một ly cà phê không?”
Quý Thanh Viễn hoàn hồn: “Không cần đâu ạ.”
Anh dặn quản gia: “chuyện bên này bác đừng nói cho ba mẹ con biết nếu như ông bà có hỏi hãy nói con cùng Cảnh Hâm rất tốt, chỉ là hai đứa có chút bận rộn”
Quản gia trong lòng yên lặng thở dài: “Được rồi, bác biết nên nói như thế nào rồi.”
Quý Thanh Viễn xắn ống tay áo tự mình pha ly cà phê để giết thời gian.
Dù hiện tại anh đang bận pha cà phê nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Du Cảnh Hâm đi xem hòa nhạc, người trước kia cô thích có thể là anh ta hay không? Hai người họ ở đó có thể gặp lại nhau không? Sau đó lại nhớ đến tình cũ không rủ cũng đến.
Anh thực sự không thể nghĩ ra người đàn ông kia có gì tốt như thế nào lại làm cho cô vẫn nhớ mãi không quên.
Anh nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, hiện tại có phải đầu anh vào nước hay không. Sống đến bây giờ anh không thể lường được có ngày mình cũng sẽ bị tình cảm ràng buộc.
Cà phê pha xong Quý Thanh Viễn rót một tách bưng lên lầu.
Bật máy tính lên hình nền là ảnh Du Cảnh Hâm mặc váy cưới. Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy tấm ảnh này anh vẫn bị dung mạo của cô làm cho say mê như gặp được tiên nữ.
Uống xong ly cà phê anh vẫn không thể ổn định lại tâm trạng mình.
Gập lại máy tính anh lấy điện thoại ra gọi cho bạn của mình, vẫn lại nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại vẫn là ảnh Du Cảnh Hâm, anh vào album ảnh chọn đại một ảnh thay đổi ảnh nền.
Điện thoại gọi đi rất nhanh bên kia đã bắt máy.
Quý Thanh Viễn: “Mọi người có ở hội sở không?”
“Có” người bạn đưa mắt nhìn Lãnh Văn Ngưng: “ Văn Ngưng đêm nay cũng tới chơi cậu có đến hay không?”
“Thôi quên đi, các cậu tự chơi đi.”
Cúp điện thoại.
Lãnh Văn Ngưng đêm nay uống chính là bia thêm đá.
Vừa rồi người kia nghe điện thoại có nhắc đến cô: “ai?” Cô cũng đoán được là Quý Thanh Viễn người kia không phải là nên ở nhà với vợ sao.
Người bạn kia để điện thoại lên bàn: “Quý Thanh Viễn chứ còn có thể là ai nữa.”
Lãnh Văn Ngưng nghe đến cái tên Quý Thanh Viễn này, trong lòng rất ủy khuất, mà sự ủy khuất này không có chỗ nào giải phóng, cô đưa ly uống một ngụm bia, mùi bia đã sớm hòa tan vào đá.
Cũng không biết tại sao cô vẫn ôm hy vọng: “Anh ấy đến sao?”
“Không đến” người bạn nhìn cô lắc đầu.
Đối với hành động của hai người Lãnh Văn Ngưng và Quý Thanh Viễn anh cũng không biết làm sao khuyên: “Hai người các cậu một người so với một người lại càng cứng đầu hơn, mang chuyện hôn nhân ra làm loạn. Rõ ràng là kết hôn không vui nhưng mà chuyện đã quyết thì 10 con trâu cũng kéo không lại, không lẽ vì hơn thua nhau mà thôi?”
Lãnh Văn Ngưng lại rót bia vào ly, giọng nói thì vẫn khẩu khí như cũ: “Anh ta kết hôn cũng không vui vẻ à”
“Vui vẻ cái khỉ” Người bạn bất bình nói: “Tuần trăng mật cũng không đi, cuối tuần lại muốn cùng chúng tôi đi đàm phán hạng mục đây.”
Lãnh Văn Ngưng cho đến hiện tại vẫn còn có chút chưa hết bực bội: “Không vui đúng là đáng đời!” Nói xong cũng không biết vì sao mà nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống.
Đây là lần thứ nhất mà ở trước mặt người ngoài cô vì Quý Thanh Viễn mà rơi nước mắt.
Hiện tại đến điện thoại cô cũng không thể gọi cho anh.
Người bạn kia quay qua thấy cô nước mắt giàn giụa thì choáng váng. Trong trí nhớ của anh Lãnh Văn Ngưng chưa bao giờ khóc, anh đứng dậy lấy khăn giấy đưa cho cô.
“Cậu nói cậu xem… đã làm chuyện tốt gì đã không thể bỏ xuống được, vậy mà lại làm chuyện giày vò nhau, nếu cậu không đi xem mắt thì còn có những chuyện phía sau hay sao? Quý Thành Viễn cũng không kết hôn cùng Du Cảnh Hâm thì cậu cũng không cần vừa kết hôn liền đi ra uống rượu giải sầu.”
Lãnh Văn Ngưng hít hít cái mũi: “Vậy mình còn có thể làm gì đây? Anh ấy lại không chủ động đến tìm mình.”
Người bạn hận rèn sắc không thành thép: “Vậy là cậu lại đi xem mắt, mà không thể cùng cậu ta chủ động giải hòa, cậu ta tính tình như thế nào không phải cậu không biết”. Từ trước đến nay Quý Thanh Viễn sẽ không bao giờ chủ động đi dỗ dành phụ nữ.
Lãnh Văn Ngưng cảm thấy chính mình thất thố, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt sợ mình mất mặt nói bổ sung: “Lúc ấy mình cũng xuống nước rồi nhưng anh ấy còn muốn như thế nào nữa?”
Sau khi chia tay được một tháng cô đi ra ngoài du lịch. Tháng đó cũng là tháng mà cô cùng Quý Thanh Viễn kỷ niệm quen nhau được hai năm cô đã mong đợi ngày kỷ niệm đó hắn có thể gọi điện cho cô.
Dù sao lúc đó cô cũng đang giận nói lời chia tay bởi vì quá quan tâm anh chứ không phải vì không yêu anh.
Hôm đó cô đợi hắn đến giây phút cuối cùng, mà vẫn không đợi được điện thoại từ anh.
Sau khi chia tay được hai tháng lúc cùng bạn bè tụ tập, trước kia đều đi cùng với Quý Thanh Viễn, hiện tại trên một bàn cô và anh lại không nói với nhau một câu.
Bạn bè đều biết tính tình của Quý Thành Viễn cũng biết bọn họ đã náo loạn chia tay nên cũng không dám trêu chọc bọn họ.
Sau khi chia tay tháng thứ ba cô một mình trải qua đêm thất tịch.
Sau đó cô cũng đã vô tình gặp mặt Quý Thanh Viễn ở tại hội sở, anh cùng bạn bè đánh bài, cô ngồi bên cạnh uống rượu hai người vẫn là không có bất kỳ trao đổi gì thậm chí đến ánh mắt hắn cũng không cho cô.
Khi đó cô bắt đầu bất an. Chia tay lâu như vậy trong nội tâm cô lúc ấy chỉ còn là nhớ nhung mỗi oán trách đã biến mất không còn tăm hơi mặc dù cùng bạn bè mạnh miệng nói không để ý, nhưng chỉ có trong thâm tâm cô biết cô luôn muốn cùng anh quay lại bên nhau.
Sau khi chia tay tháng thứ tư nghe bạn bè nói Quý Thanh Viễn đi công tác phải 3,4 tuần mới trở lại lúc đó cô cùng anh mọi sự liên hệ đều bị cắt đứt.
Cô không biết anh có tìm người phụ nữ khác hay không, hay đã tìm được niềm vui khi theo đuổi phụ nữ.
Cuối cùng đã chịu được đến lúc anh đi công tác rồi quay lại.
Thời gian đó phần cô vì anh mà đến tập đoàn Gia Thời họp, trước đó cô cùng tập đoàn Gia Thời có mở rộng hợp tác một hạng mục hiện tại chuẩn bị kết thúc.
Hạng mục này là lúc hai người còn hạnh phúc, cô làm bạn gái của anh nên có đãi ngộ đặc biệt.
Cuộc họp này anh cũng không có tham dự vốn dĩ với kiểu cuộc họp này, chủ tịch như anh cũng không cần đến tham gia.
May mắn là lúc cô ra khỏi phòng họp lại thấy anh họp tại phòng họp sát vách.
Lúc đó cũng không có nhiều người biết cô cùng Quý Thanh Viễn đã chia tay.
Cô chủ động lên tiếng chào hỏi anh: “Quý tổng.”
Quý Thanh Viễn: “ Đến họp à?”
Cô “Ừ” một tiếng, anh cũng không nhiều lời.
Hiện tại là đối tác thì anh cũng giống như trước kia phong độ cùng lịch sự,nếu có thể anh một chữ cũng không muốn cùng cô nhiều lời.
Lần này cô ý thức được là đã triệt để mất đi anh rồi. Lần tiếp theo gặp mặt là tiệc rượu của sự kiện từ thiện.
Cô cũng không biết anh đến người khác nhắc cô: “Ai da, bạn trai cô kìa.”
Cô thuận mắt nhìn theo, trái tim bỗng nhưng siết lại, một bóng hình xinh đẹp kéo tay Quý Thanh Viễn nhìn bộ dạng rất thân mật, giây phút này trên mặt cô trắng không còn một giọt máu.
Chờ cô gái kia quay mặt lại lúc này cô mới hoàn hồn thì ra là em gái của hắn.
Lúc này bạn của cô cũng nhận ra cô cùng Quý Thanh Viễn có việc gì đó: “Hai người sao vậy?”
Lúc đấy cô đã nghĩ từ nay về sau không muốn thấy anh cùng người phụ nữ khác ở bên nhau nữa, trong lúc vô tình lại bình tĩnh nói: “Hai ngày trước cãi nhau trong công việc, ý kiến không hợp anh ấy cũng không nhường mình, mình liền không để ý đến anh ấy”
Các cô ấy không có chút nào hoài nghi cô, bởi vì Quý Thanh Viễn là mang theo em gái của anh cũng không phải là đi cùng cô gái khác.
Các cô ấy còn phụ hoạ một câu đàn ông là không thể nuông chiều nên làm cho anh chủ động đến xin lỗi đi.
Còn có người bạn đến chiều ghẹo anh hai người các cậu đủ rồi nhé, cãi nhau còn đến tiệc rượu bày vẻ không để ý đến nhau nữa.
Quý Thanh Viễn cũng không lên tiếng giải thích, cũng cho bạn gái cũ đủ mặt mũi không có ở trước mặt vạch trần cô.
Nhưng có một sự thật không thể chối cãi đã đả kích đến cô, anh biết cô xem như lấy lòng anh là không nói chuyện chia tay, chỉ nói trong công việc không hợp nhau, có mâu thuẫn vậy mà anh vẫn không đến tìm cô để tái hợp.
Nếu như sau tiệc rượu hôm đó anh chủ động gọi điện thoại cho cô, cho dù là không đề cập việc mâu thuẫn cô cũng sẽ tha thứ cho anh, không so đo anh mấy tháng nay không để ý đến cô.
Mấy ngày trôi qua anh cũng không có liên hệ với cô.
Vừa vặn người trong nhà giới thiệu với cô một người, mặc dù là không thể nào so sánh cùng với Quý Thanh Viễn nhưng tổng hợp điều kiện lại không chênh lệch mấy, cô cũng thuận nước đẩy thuyền liền đi xem mắt.
….
Lãnh Văn Ngưng hai tay bưng lấy ly bia hoàn hồn, trong lòng bàn tay lạnh băng “Anh ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng dỗ mình”
Huống chi lần chia tay này là cô trong lúc tức giận nói ra: “Mình sao có thể mất hết mặt mũi mà quay đầu lại cầu xin, coi như là hòa hợp rồi thì trong lòng anh ta mình còn có giá trị sao?”
Người bạn nhịn không được nói cô hai câu: “Cậu đi xem mắt thì không có việc gì, nhưng ai bảo lại làm thanh thế lớn như vậy sợ người khác không biết, cậu trước đó mấy ngày còn nói với người ta là Quý Thanh Viễn cùng cậu cãi nhau, xoay mặt đi cậu liền đi xem mắt, người ta cũng không biết cậu cùng quý Thanh Viễn đã chia tay thời gian dài như vậy cậu để mặt mũi của Quý Thanh Viễn ở đâu?”
Giữa những người đàn ông với nhau cũng rất ít khi trò chuyện phiếm nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nói một vài câu trêu đùa.
Nhưng Lãnh Văn Ngưng đột nhiên đi xem mắt bọn họ cũng không dám trước mặt Quý Thanh Viễn mà nói đùa hỏi anh là có ngại hay không.
Về việc để ý hay có ngại hay không thì chỉ có Quý Thanh Viễn biết.
“ Tình cảm đang tốt bị cậu làm loạn cho kết thúc.”
Lãnh Văn Ngưng ngậm một miếng đá trong miệng, bị lạnh đến chết lặng: “Nếu không có cách nào làm cho anh ấy chủ động tìm tớ thì chí ít tớ vẫn còn giữ được mặt mũi không phải sao?”
Cô không chịu được cảnh sau khi anh công khai bạn gái khác, những người khác sẽ bàn tán chê cười cô. Như vậy không bằng cô đá anh chính là cô không cần anh nữa.
Cô cùng người bạn cụng ly, không hiểu nói: “ Nếu đã vậy không thể quay lại như trước thì không bằng cậu hãy sống thật tốt cuộc sống của mình, làm gì nhất định cử hành hôn lễ cùng ngày với anh ta, cậu nói cậu có bị ngốc hay không hả?”
Lạnh Văn Ngưng cắn môi, cô bị cục đá trong miệng làm cho lạnh mất đi cảm giác cô cắn môi mình cũng không đau: “Mình không cam tâm dựa vào cái gì cô ta có thể dễ dàng có được Quý Thanh Viễn, lại còn cùng Quý Thanh Viễn kết hôn.”
Người bạn này hả hốc mồm lời đến miệng cũng nuốt xuống, tâm tình cô ấy đã như thế thì thôi không đổ dầu vào lửa nữa.
Chạng vạng tối hôm sau.
Quý Thanh Viễn vô thức ấn mở điện thoại, Du Cảnh Hâm cũng không nhắn tin cho anh báo bình an. Anh không biết cô đi đâu du lịch, nhưng mặc kệ là đi đâu lúc này cũng phải đến rồi chứ.
Điện thoại rung lên thắng nhanh tay ấn mở là một người bạn nước ngoài gửi tin nhắn đến: [Người phù hợp với điều kiện mà cậu nói là Lệ Viêm Trác, nhưng với Du Cảnh Hâm có phải từng yêu nhau với anh ta hay không thì mình không rõ lắm.]
Quý Thanh Viễn: [Cảm ơn]
Là Lệ Viêm Trác không sai.
Bởi vì nhà họ Lệ là nhà bên vợ thứ hai của ba vợ anh, ba vợ cũng không thể nào mang con gái mình đến nhà họ Lệ. Cho nên Du Cảnh Hâm mới có thể nói bởi vì chuyện trong nhà cũng dựa vào lý lẽ nói qua vẫn là chia tay để kết thúc.
Anh ấn mở vào tường bạn bè của Du Cảnh Hâm thì được cài đặt có thể thấy tối đa ba ngày trở lại.
Nhìn đến tên nick của cô “Cảm mến mùa hè” không hiểu sao anh liền liên tưởng đến Lệ Viêm Trác tên nick còn không phải là “Ngày hè chói chang”.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi.
Tăng ca đến đêm khuya, lúc ngẩng đầu lên Quý Thanh Viễn thấy bên ngoài tuyết đang rơi.
Anh cầm điện thoại nhìn một lát vẫn là yên lặng.
Nhìn chăm chăm vào tên nick của chính mình anh trực tiếp sửa lại tên.
Người đầu tiên phát hiện anh đổi biệt danh chính là em gái anh, cô còn cố ý nhắn cho lúc ngẩng đầu lên một tin: [Mỗi lần đêm khuya có tuyết anh đều phát bệnh à?]
Quý Thanh Viễn: [Có biết nói chuyện hay không?]
Em gái: [Vậy chứ anh không có chuyện gì làm hay sao mà nửa đêm lại đem tên nick đổi thành “Tháng 6 7 8”?]
Quý Thanh Viễn không muốn trả lời vấn đề này nên giục con bé: [Nửa đêm rồi đi ngủ sớm đi]
Em gái: [Không buồn ngủ]
Quý Thanh Viễn: [Có phải lại bí ngôn từ không?]
Em gái: “…”
Bị tức đến ném điện thoại.
Em gái lại không trả lời nên Quý Thanh Viễn thanh tịnh trở lại.
Anh tắt máy tính cầm áo khoác lên trở về.
Tuyết không lớn, rơi không ngừng, rơi xuống đất lập tức tan.
Quý Thanh Viễn nhìn ngoài cửa sổ, không biết Du Cảnh Hâm đi đến nơi nào là mùa hè hay là mùa đông.
Lúc về đến nhà tuyết rơi lớn bầu trời trắng xóa.
Sau khi anh xuống xe bước nhanh về hướng phòng tuyết rơi đầy trên bả vai.
Lần nữa lấy điện thoại ra nhìn vẫn đang không có tin tức.
Lần này trận tuyết thật lớn rơi cả một đêm đến ngày thứ hai vào buổi chiều mới ngừng.
Từ ngày Du Cảnh Hâm trời khỏi nhà đã qua hơn hai ngày dù cho máy bay có chạy bằng bánh xe thì cũng nên đến nơi rồi.
Hôm nay quý Thanh Viễn có một chuyến bay công tác, quản gia mang hành lý của anh để phía sau.
Anh lại nhìn vòng bạn bè của Du Cảnh Hâm cuối cùng cũng có đổi mới chỉ có hai tấm ảnh một tấm là hòa nhạc còn một tấm là ảnh bờ biển khóe miệng có chút kéo lên.
Cất điện thoại, trước khi đi anh nói với quản gia: “Con có thể muốn ở bên kia nửa năm, Cảnh Hâm bên kia nếu có chuyện gì bác cứ gọi điện cho con ạ.”
Quản gia sững sờ, rồi anh đi lâu như vậy à?
—
Du Cảnh Hâm một mình đang ở bên kia của trái đất ở nơi mà không ai biết cô là ai tìm một quán cà phê ngồi xuống, liền ngồi nửa ngày.
Buổi sáng đi đến bờ biển chụp hình liền trở lại.
Rõ ràng hôn nhân ngay từ đầu đã có nhiều lỗ thủng cô vẫn là không cam lòng mà muốn tạo ra vẻ xa hoa tráng lệ.
Cô đến đây, đến tận bây giờ Quý Thanh Viễn không hỏi qua một câu không hỏi cô đã đến hay chưa? Ở chỗ nào? Chơi mấy ngày sẽ trở về?
Mặt trời chậm rãi lặng về phía tây một ngày lại kết thúc.
Du Cảnh Hâm lướt vòng bạn bè, trước nó đăng ảnh. Không ít bạn bè nhắn cho cô.
Lâu như vậy không biết là Quý Thanh Viễn không thấy được hay vẫn thấy mà làm như không thấy, vẫn là không thấy động thái nào từ anh.
Bởi vì trước mặt hai bên gia đình cô phải diễn tốt, nên cô ở chỗ này đợi 10 ngày sau mới mua vé máy bay bay về.
Trở lại nhà của anh nhưng không có anh tất cả đều quạnh quẽ.
Du Cảnh Hâm trở lại phòng ngủ, trên giường mọi thứ đều gọn gàng bên cạnh giường trên tủ đầu giường trống không, vốn dĩ sẽ có các loại tạp chí hình ảnh, anh đi công tác chắc còn chưa trở về.
Cô không biết khi nào anh trở về cũng không có người để hỏi.
Lúc ngủ cô cố ý đem gối của mình hướng về phía còn lại nằm nghĩ là cách xa anh một chút.
Tắt đèn, trằn trọc một hồi lâu cô lại ngồi dậy đem gối đầu hướng về phía kia xê dịch sát lại nhưng không quá gần nhưng so với vừa rồi lại gần không ít.
Đi mấy ngày nay cô không có một ngày nào được ngủ ngon.
Lúc này dây kéo chăn có hơi của anh qua đầu, quá mệt mỏi cô rất nhanh đã ngủ.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày hôm sau Du Cảnh Hâm liền đi làm.
Chưa đến 7 giờ cô đã đến công ty trực tiếp đi đến văn phòng của ba mình,
Du Thiệu Hồng lúc này đang bề bộn nhìn thấy con gái trở về mừng rỡ không thôi: “Xem ra tâm tình không tệ chơi lâu như vậy vui đến quên cả trời đất.”
Du Cảnh Hâm cười cười: “Cũng được, rất thú vị.”
“ Buổi tối con cùng thanh Viễn về nhà ăn cơm đi?” Du Thiệu Hồng hỏi cô.
Du Cảnh Hâm tựa vào bàn làm việc của ba mình ngữ khí tùy ý nhẹ nhàng: “Quý Thanh Viễn không có cùng con trở về anh ấy đang bận một hạng mục, sợ là phải bận thêm một khoảng thời gian nữa.”
Cô lại bịa chuyện, Du Thiệu Hồng biết Quý Thanh Viễn gần đây đang bận một hạng mục mọi khoản tiền ngân hàng bên này đều từ bên đó kế toán, Quý Thanh Viễn còn giới thiệu các khách hàng lớn cho chi nhánh ngân hàng ở nước ngoài của ông.
“Vậy con trở về nhà đi ba để đầu bếp nấu cho con thật nhiều thức ăn ngon.”
Du Cảnh Hâm không nghỉ để trở về, cũng không muốn nói chuyện liên quan đến Quý Thanh Viễn, sợ không cẩn thận liền làm lộ cô sờ mặt của chính mình: “ Mấy ngày nay đều ăn nhiều mập, đợi con bớt mập, hơn nữa còn có công việc cần con tăng ca xử lý”.
Du Thiệu Hồng cũng không có miễn cưỡng, dù sau giờ làm việc mỗi ngày đều thấy con gái, buổi trưa ăn ở nhà ăn cũng là ăn cùng con gái: “Có tăng ca thì cũng hạn chế một chút đừng đến nửa đêm gần sáng mới về.”
“Con biết rồi.” Du Cảnh Hâm đứng lên phất phất tay: “Ba làm việc đi, con trở về phòng làm việc đây.”
Đi ra từ văn phòng của ba, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lấy trạng thái hiện tại của cô cùng Quý Thanh Viễn trở về nhà ăn cơm sợ thật khó khăn.
Mãi cho đến ngày lễ tình nhân, Du Cảnh Hâm cùng với Quý Thanh Viễn đều chưa nói được câu nào.
Hôm nay là 14/2, là lễ tình nhân đầu tiên của hai người, anh dù sao cũng nên quay lại, xem như thực tế bận không thể phân thân thì điện thoại ít nhiều gì cũng nên gọi một cuộc cho cô.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Du Cảnh Hâm đi làm đến nay tăng ca đúng giờ.
Trời chiều tối một tia nắng cuối cùng tắt đi cô gái xe rồi đi khỏi cao ốc ngân hàng.
Giờ tan tầm cao điểm dòng xe cổ hỗn loạn đông đúc.
Hôm nay là ngày lễ đến cả lối đi bộ bên trên đều là biển người chen chúc.
Nhìn trên làng đi bộ người con gái cầm một bó hoa hồng cho dù chỉ có 10 đóa cô vậy mà không khỏi hâm mộ.
Nửa giờ trôi qua ô tô cuối cùng cũng về đến nhà.
Hôm Du Cảnh Hâm trở về sớm như vậy, đến quản gia còn không khỏi giật mình, ông hỏi cô buổi tối cần chuẩn bị món gì.
Du Cảnh Hâm: “Không cần đâu ạ, con đang giảm cân.”
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng từ sâu trong lòng vẫn là mong đợi, coi như cô cùng Quý Thanh Viễn là vợ chồng “trên danh nghĩa”, nhưng ngày lễ thì vẫn nên trải qua cùng nhau cũng được.
Lỡ như Quý Thanh Viễn muốn trở về cùng với cô trải qua lễ tình nhân, thì cô không nên ăn cơm trước vậy.
Nói xong, Du Cảnh Hâm đi lên lầu.
Cô ở trong phòng làm việc tăng ca, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một chút lại không có tin tức của Quý Thanh Viễn.
Đồng hồ điểm 0 giờ ngày lễ tình nhân cô cũng không hy vọng vào lời chúc, anh trước kia khẳng định sẽ nhắn cho người anh thích rồi.
Ngay tại lúc cô không quan tâm nữa thì thư ký của cô gọi điện thoại tới: “Du tổng, cô có quà lễ tình nhân, thư ký của Quý tổng bên kia đưa tới rồi ạ.”
Du Cảnh Hâm vội hỏi: “Là hoa hồng sao?”
Trợ lý: “Không phải, là một phong thư.”
“Mở ra nhìn một chút.”
Rất nhanh, trợ lý đáp lời. “Là chi phiếu, một ngàn vạn.”
“Được rồi, trước để chỗ cô đã.” Du Cảnh Hâm cúp điện thoại.
Anh xem lễ tình nhân như là ngày trả lương cộng sự.
Thất thần hơn một giờ, Du Cảnh Hâm cố gắng làm tâm trạng mình ổn định, bắt đầu xem mail.
Đợi cô lần nữa cô nhìn thời gian bên góc dưới máy tính đã đến ngày 15 tháng 02 rạng sáng 11%.
Quý Thanh Viễn không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen