Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 116: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 2
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 116: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 2
Quý Thanh Viễn đi đến phòng làm việc, anh không mở đèn. Anh biết Du Cảnh Hâm sẽ không đi qua đây, liền mở cửa sổ, đốt 1 điếu thuốc, một tay cầm một tay đốt.
Gió lạnh cũng không thổi tan toàn bộ mùi khói, lưu lại một nửa trong phòng.
Ấn tắt tàn thuốc, Quý Thanh Viễn gọi điện thoại cho thư ký để đặt vé máy bay cho cuối tuần này.
Thư ký vội hỏi: “Quý tổng, có phải đổi địa điểm của tuần trăng mật không?” Nếu là đổi địa điểm, cô còn phải sớm đặt trước khách sạn, sắp xếp hành trình.
Quý Thanh Viễn: “Tuần trăng mật bị hủy bỏ rồi.”
Thư ký: “Được ạ.”
Cái khác, cô không dám hỏi nhiều.
Gần đây ông chủ đang một hạng mục ở nước ngoài, chắc là ưu tiên hạng mục đó trước.
Quý Thanh Viễn lại đổ 1 điếu thuốc ra, không còn điếu nào, anh vò vỏ hộp lại.
Cô xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai theo đuổi chứ, sao lại không có bạn trai cơ chứ. Nếu khi ban đầu biết cô có người trong lòng, anh không biết là mình có muốn cùng cô kết hôn hay không.
Có lẽ, cũng tích cực trong mối quan hệ này như vậy.
Cũng có thể là, anh vẫn muốn ở bên cô.
Ai mà biết được.
Nửa đêm.
Quý Thanh Viễn đóng lại cửa sổ, bởi vì không bật đèn, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ quang đi đến cửa, vậy mà đụng phải góc bàn đọc sách, đau đến nhói trái tim, anh xoa xoa chân.
Uống nước thì lạnh cả răng.
Quý Thanh Viễn trở lại phòng ngủ, Du Cảnh Hâm đã tắm rửa qua, đang tựa ở đầu giường đắp mặt nạ, trong tay cầm một cuốn tạp chí tài chính, giống như lúc bình thường.
Anh nhìn qua cô một chút, cô cũng không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm vào tạp chí.
Anh cầm lên áo ngủ, đi phòng tắm.
Chờ cửa phòng tắm khép lại, Du Cảnh Hâm thở một hơi thật dài, trong lòng đau đớn. Không còn gì nữa, du lịch tuần trăng mật cũng mất.
Lúc đầu cô nghĩ là, anh sẽ lấy lệ một chút, coi như trong lòng không có cô, cũng sẽ cùng cô đi một chuyến, cô thực sự chờ đợi đã rất lâu rằng hai người sẽ đi du lịch cùng nhau.
Lúc cô đang thất thần, Quý Thanh Viễn đã tắm rửa xong đi ra.
Du Cảnh Hâm tháo mặt nạ xuống, không nhìn anh, trực tiếp đi về hướng phòng tắm.
Quý Thanh Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nói gì nữa đây, cô đến lấy lệ cũng không muốn lấy. Cũng không biết người đàn ông nào có thể khiến cô vẫn nhớ mãi không quên dù đã kết hôn với anh rồi.
Anh tắt đèn ngủ bên phía mình, nằm xuống nhắm mắt lại.
Trong phòng tắm, vòi nước ào ào chảy xuống.
Du Cảnh Hâm không ngừng dùng nước lạnh tạt về phía mặt, nước mắt cùng nước lạnh hòa cùng nhau.
Điều chỉnh lại hô hấp, cô thoa kem mắt rồi lên giường.
Quý Thanh Viễn nằm nghiêng, đưa lưng về phía cô.
Du Cảnh Hâm tắt đèn, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón.
Cô nằm thẳng, thỉnh thoảng, chậm rãi quay đầu, nhìn xem anh có quay mặt qua không. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Viễn vẫn là đúng thời gian đồng hồ sinh học mà thức dậy, anh vô ý thức nhìn sang Du Cảnh Hâm, cô chỉ đắp một góc chăn, hơn nửa người đều ở bên ngoài.
Anh đem chăn đắp kín lại cho cô, cô hô hấp đều đều, ngủ rất sâu.
Một đêm này, anh đều không ngủ được chút nào.
Nhìn cô một lúc, anh rời giường.
Lúc Du Cảnh Hâm tỉnh lại, bên cạnh sớm đã không còn người.
Thời gian nghỉ kết hôn còn hai tuần, cô không biết mình sẽ làm gì.
Sợ nguyên nhân chột dạ, có vì vậy mà không muốn sớm đi làm ở công ty lại, sợ lúc người khác hỏi cô, sao không đi hưởng tuần trăng mật.
Quý Thanh Viễn gửi tin nhắn cho cô: [Cuối tuần này anh muốn đi công tác, không biết lúc nào mới trở về, buổi tối cùng anh qua nhà mẹ ăn tối.]
Du Cảnh Hâm trả lời: [Được.] Lại nhìn câu “Không biết lúc nào mới trở về”, cô đặt trước vé, định một mình đi du lịch.
—
Chạng vạng tối, Quý Thanh Viễn từ công ty sớm trở về, vào biệt thự liền thấy vali bên ghế sô pha, đây là vali của Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm trên lầu nghe được tiếng ô tô, cầm túi rồi xuống lầu.
Quý Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn trên bậc thang, cô trang điểm xinh đẹp, nhưng không mặc váy, mà mặc quần áo thường ngày.”Muốn đi đâu chơi à?”
Anh chủ động hỏi.
Du Cảnh Hâm: “Du lịch, vừa vặn bên kia có buổi hòa nhạc.” Cũng không nói là đi nơi nào.
Dáng vẻ cô như chợt nhớ ra điều gì đó,: “À đúng rồi, chuyến bay của em là sáng sớm, nên đến chỗ mẹ ăn cơm xong thì em ra sân bay luôn.”
Giọng nói của cô nhàn nhạt, giống như đang thông báo với anh.
Quý Thanh Viễn gật đầu, vốn là muốn đưa cô đến sân bay, lại bị “ Buổi hòa nhạc” mắc ngẹn ở cổ, muốn nói lại thôi.
Mắt anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Đi thôi, qua chỗ mẹ nào.”
Du Cảnh Hâm đáp lời, đi sau lưng anh.
Lúc này vào hôm trước, anh còn ở hôn lễ hôn cô, nói sẽ bên cô đi hết đời này, không cho cô chịu chút ủy khuất nào, kiếp sau muốn gặp cô sớm hơn.
Anh muốn bên nhau đi hết đời này, nhưng không phải bên cô.
Anh muốn kiếp sau gặp nhau sớm hơn, nhưng không phải gặp cô.
Ngồi lên xe, hai người ai nấy ngồi một bên. Quý Thanh Viễn lấy máy tính bảng ra, đăng nhập mail.
Du Cảnh Hâm đeo tai nghe lên, tiện tay mở ra một bản nhạc.
Mãi cho đến nhà họ Quý, hai người một câu cũng không nói.
Đây là Du Cảnh Hâm lần thứ hai đến nhà họ Quý, trước khi kết hôn có qua một lần.
Người đều ở trong nhà, xe đậu đầy ở bãi xe.
Sau khi xuống xe, Du Cảnh Hâm vòng qua đuôi xe, đưa tay muốn khoát cánh tay Quý Thanh Viễn, kết quả Quý Thanh Viễn cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi về biệt thự, cô bắt lấy khoảng không, tay cô khựng lại.
Không kịp cảm thấy hụt hẫng, cô nhanh chóng bước đi.
Một cảnh này, bị em gái Quý Thanh Viễn nhìn thấy, cô vừa lúc ở trên lầu.
Chào hỏi qua cả nhà, Du Cảnh Hâm ngồi bên cạnh Quý Thanh Viễn, giữa hai người cách một khoảng cách.
“Ngày nào các con đi du lịch vậy?” Mẹ Quý bóc một hạt đưa cho Du Cảnh Hâm.
“Cảm ơn mẹ.” Du Cảnh Hâm trả lời câu hỏi trước: “Hôm nay con có chuyến bay, con qua trước đi qua đi xem buổi hòa nhạc, Thanh Viễn cuối tuần qua, đến lúc đó hai chúng con hẹn nhau.”
Quý Thanh Viễn liếc mắt nhìn Du Cảnh Hâm, nói dối mà suông miệng quá.
Mẹ Quý nhìn về phía con trai: “Chuyện gì mà gấp gáp không thể để từ từ giải quyết? Nếu thực không thể đợi được thì giao cho ba con xử lý đi.”
Quý Thanh Viễn bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Đến lúc đó con cùng Cảnh Hâm chơi nhiều hơn mấy ngày.”
Em gái Qúy Thanh Viễn trên lầu đi xuống: “Chị dâu hôm nay thật là xinh đẹp.” Lại nói tiếp: “Cho em mượn anh hai phút nha.” Cô ngoắc ngoắc ngon tay: “Quý Thanh Viễn anh qua đây.”
Quý Thanh Viễn tâm tình không tốt, không nhường cô giống như lúc bình thường: “Có chuyện gì em nói đi.”
“Anh qua đây!”
Quý Thanh Viễn chậm chạp đứng dậy, bị em gái túm lấy cổ áo kéo đến trên lầu.
“Gia Gia em làm gì vậy.”
“Em cứ nói đi?”
Quý Thanh Viễn kéo áo sơ mi lại: “Có phải gần đây viết kịch bản không có đạo diễn nào để ý không? Muốn bao nhiêu tiền, anh cho em đầu tư.”
Em gái: “. . .”
Cô ra hiệu anh dừng lại: “Đừng nói chuyện khác! Vừa rồi em thấy chị dâu muốn nắm tay anh, anh cũng không quay đầu lại. Bản chất tra nam sau ba ngày cưới liền lộ ra rồi?”
Quý Thanh Viễn: “. . .”
Anh không biết Du Cảnh Hâm muốn nắm tay anh, chẳng qua có biết hay không thì đều như thế, cô nắm tay anh cũng là vì diễn kịch cho người trong nhà xem, không có ý nghĩa gì lắm.
Em gái tiếp tục lên án anh: “Chuyện quá khứ anh cùng Lãnh Văn Ngưng, nhớ giải thích rõ với chị dâu, rồi sống cho tốt vào. Đừng ngẫu đứt tơ còn liền, không thôi sớm muộn thì theo đuổi lại vợ mệt nghỉ đó. Gần đây em có viết kịch bản tra nam theo đuổi lại vợ điên cuồng, cuối cùng em bỏ không viết nữa, tra nam cặn bã em không có cách nào viết hay được.”
Cô nhắc nhở anh trai: “Đừng có làm lãng phí thời gian tốt đẹp.”
Quý Thanh Viễn: “. . .”
Anh gõ gõ đầu cô: “Viết kịch bản đến tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?”
Em gái hỏi anh: “Anh với chị dâu xảy ra chuyện gì vậy?”
Quý Thanh Viễn không muốn nhiều lời, anh cùng Du Cảnh Hâm có bí mật ở giữa, chỉ giới hạn ở vợ chồng bọn họ biết: “Con mắt nào của em nhìn thấy bọn anh có chuyện hả? Lúc xuống xe anh không để ý, em đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Em gái híp mắt lại, căn bản không tin lời anh: “Em sẽ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh.”
Quý Thanh Viễn lấy Du Cảnh Hâm làm cớ: “Anh đi xuống đây, Cảnh Hâm ngồi một mình không ổn lắm.”
Lý do này miễn cưỡng được thông qua, em gái để anh xuống lầu.
Bởi vì Du Cảnh Hâm muốn kịp chuyến bay, bọn họ sớm ăn cơm.
Trên bàn cơm, chủ đề nói chuyện duy nhất không tẻ ngắt chính là chuyện liên quan đến Qúy Thanh Viễn, em gái nói không ít chuyện lúc nhỏ của Quý Thanh Viễn, bầu không khí sinh động hơn, cũng nhờ đó Du Cảnh Hâm hiểu hơn về chồng mình.
Quý Thanh Viễn gắp cho em gái một miếng thịt: “Chặn miệng của em lại.”
Du Cảnh Hâm yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ tiếp hai ba câu.
Cô biết Quý Thanh Viễn thích ăn món gì, nhưng món đó cách Quý Thanh Viễn hơi xa, anh cũng không động đũa, cô vì đóng vai tình cảm cảm vợ chồng nên gặp vào dĩa một miếng cho anh.
Quý Thanh Viễn: “Anh tự gắp được.”
Cho đến khi cơm nước xong xuôi, miếng thịt cô gặp cho Quý Thanh Viễn, anh cũng không động tới.
Trong dĩa vẫn còn có đồ ăn khác ăn chưa hết, miếng thịt kia cũng không dễ thấy.
Nhưng Du Cảnh Hâm biết, là miếng thịt cô gắp kia.
Không đến 8 giờ, bọn họ rời đi.
Lúc ô tô lái ra khỏi nhà họ Quý, Du Cảnh Hâm thở phào, rốt cuộc cũng ứng phó xong lần này.
Dáng vẻ phảng phất sự giải thoát của cô, Quý Thanh Viễn đều nhìn thấy.
Trong xe hơi chật chọi, không khí ngột ngạt.
Du Cảnh Hâm muốn tìm hai câu cùng anh tâm sự, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến miếng thịt cô gắp không thèm động đũa, lại cảm thấy gì cũng là điều dư thừa.
Ở giữa anh và cô, từ nay về sau chính là vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ vì lợi ích, ngay cả lời nói đều cũng có thể giảm bớt đi.
Điện thoại di động vang lên, là ba.
Du Thiệu Hồng vừa tới nhà, nghe quản gia nói, hôm nay con gái qua nhà một chuyến, cầm đi không ít thứ.
“Cảnh Hâm, con cùng Thanh Viễn lúc nào trở về?”
Du Cảnh Hâm: “Ba, chưa kịp nói với ba, đêm nay có chuyến bay, có hòa nhạc, con rất vất vả mới mua được vé nên không dời được, chờ tuần trăng mật kết thúc rồi con về.”
Du Thiệu Hồng không nghĩ nhiều: “Cũng được.”
Ông lại hỏi thêm: “Ở nhà họ Quý con có quen chưa? Nếu là đầu bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị con, con cũng kiên trì cũng ăn một chút. Chờ thêm một khoảng thời gian, con mang đầu bếp trong nhà mình qua. Hiện tại nếu muốn đổi đầu bếp liền, thì không phải lúc thích hợp lắm. Có chuyện gì con nhớ nói với ba.”
Mắt Du Cảnh Hâm nóng lên: “Dạ, không có việc gì đâu.”
Du Thiệu Hồng lại căn dặn con gái: “Quần áo trong nhà con cứ để ở nhà đã, khi nào trở về con lại mua nhiều thêm một chút, đừng tiết kiệm mua đồ tốt vào. Chút nữa ba chuyển tiền cho con.”
Du Cảnh Hâm kìm nén hô hấp, sợ thanh âm khác lạ bị ba nghe được: “Không cần đâu ba, con có nhiều tiền mà.”
Hiện tại trong lòng Du Thiệu Hồng thấy trống vắng, sợ con gái ở nhà người ta bị ủy khuất: “Biết con có tiền, đây là ba cho con, cho con thì con nhất định phải tiêu, đừng tiết kiệm. Con phải học Du Khuynh một chút, cho tháng nào thì tiêu hết tháng đó, tiêu không đủ thì dụ dỗ thêm tiền của anh con mà tiêu.”
Du Cảnh Hâm: “. . .”
Trên mặt có chút tươi cười.
“Ba, không nói nữa, con cùng Thanh Viễn mới từ nhà mẹ chồng con ăn cơm về đây ạ.”
“Được rồi, chờ con đi làm lại rồi chúng ta nói tiếp.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, trong xe lại là im lặng vô tận.
Rốt cục chịu đựng được đến khi tới nhà, lúc đẩy cửa xe ra, Du Cảnh Hâm mới cảm giác không khí đủ hô hấp.
Lập tức chuẩn bị đến sân bay, Du Cảnh Hâm đẩy vali, Quý Thanh Viễn bảo tài xế giúp đỡ, anh cầm tấm thẻ đưa cho Du Cảnh Hâm: “Em thích mua cái gì thì mua.”
Du Cảnh Hâm không muốn: “Cảm ơn anh, không cần đâu.”
Hai người đứng đấy mặt đối mặt, cô cho là anh sẽ tiễn cô ra sân bay.
Quý Thanh Viễn lấy thẻ về: “Thuận buồm xuôi gió.”
Du Cảnh Hâm mỉm cười, lần nữa lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
Cô phất phất tay, cũng không nói thêm, quay người lên xe.
Đợi lúc đóng cửa xe xong, lúc cô nhìn lại thì Quý Thanh Viễn đã đi về hướng trong phòng, chỉ để cho cô một bóng lưng.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen