Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 115: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 1
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 115: Ngoại truyện Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn 1
Sáng sớm chưa tới sáu giờ Du Cảnh Hâm đã thức dậy.
Cô khát nước nên cẩn thận ngồi dậy, sợ đánh thức Quý Thanh Viễn bên cạnh.
Trên giường bừa bộn, phòng ngủ tối đen như mực, cô tìm không thấy váy ngủ, cũng không biết đêm qua anh tùy tiện vứt ở đâu.
Áo choàng tắm của Quý Thanh Viễn nằm ở mép giường, một nửa bị kéo trên thảm, cô nhặt lấy mặc vào.
Sáu giờ vào mùa đông, trời vẫn còn rất tối.
Du Cảnh Hâm uống nửa ly nước ấm, đứng bên cửa sổ một lúc.
Cô xoa xoa cổ họng, vẫn cảm thấy hơi khó chịu sau khi uống nước.
Hôm qua là ngày cô và Quý Thanh Viễn tổ chức hôn lễ, từ khách sạn trở về đã muộn, tẩy trang tắm rửa xong, cô và Quý Thanh Viễn không nhịn được bèn lăn giường.
Cô kêu đến khàn giọng, trước khi đi ngủ đã uống rất nhiều nước nhưng vẫn không khỏi.
Bạn bè bên cạnh cô nói rằng ai cũng bị hỗn lễ vắt khô nửa cái mạng, không có cái gì đáng ngạc nhiên cả. Cô lại không có cảm giác này.
Cũng có thể là do cô và Quý Thanh Viễn từ quen biết đến tổ chức hôn lễ chỉ có hơn một tháng rưỡi.
Tuần đầu tiên gặp gỡ, Quý Thanh Viễn đã cầu hôn cô.
Ngày hôm sau, bọn họ liền đi đăng ký kết hôn.
Trước khi quen biết Quý Thanh Viễn, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn chớp nhoáng như vậy.
Du Cảnh Hâm đặt ly nước xuống, tính ngủ nướng một lúc nữa.
Trở lại phòng ngủ, rón rén đi đến bên giường, còn chưa kịp cởi áo choàng tắm, điện thoại của Quý Thanh Viễn vang lên, đã sáu giờ.
Quý Thanh Viễn tắt chuông báo thức, nhìn thấy Du Cảnh Hâm đang định nằm xuống từ một bên, “Sao lại dậy sớm thế?”
“Dậy uống nước.” Du Cảnh Hâm không có ý định kéo áo choàng tắm nữa, liền nằm xuống.
Quý Thanh Viễn hôm nay phải đi tới công ty một chuyến, hai ngày nữa anh sẽ hưởng tuần trăng mật với Du Cảnh Hâm, nên có một số việc cần phải sắp xếp trước. Anh vén chăn lên.
Du Cảnh Hâm sợ anh thấy không rõ nên bật đèn sàn và giảm độ sáng.
Quý Thanh Viễn nhìn cô, “Không ngủ nữa à?” Du Tử Hâm: “Ngủ thêm một lát.” Cô bắt đầu nghỉ kết hôn từ hôm qua, không giống anh, người phải lo lắng nhiều chuyện như vậy.
Quý Thanh Viễn bật đèn bên cạnh anh, ra hiệu cho cô: “Tắt bên em đi.”
Lúc này anh mới phát hiện, Du Cảnh hâm đang mặc áo choàng tắm của mình.
Anh quỳ một chân xuống giường, khom lưng ôm cô từ bên cạnh.
Du Cảnh Hâm nắm lấy bả vai anh: “Anh làm gì vậy?”
Quý Thanh Viễn nhắc nhở cô: “Em đang mặc áo choàng tắm của anh.”
Vừa nói, anh vừa kéo dây lưng của áo choàng.
Du Cảnh hâm liền ấn tay anh theo bản năng, không cho anh tiếp tục.
Cô không mặc gì ở trong, chỉ mặc cái áo tắm này bên ngoài, bình thường khi vui vẻ đều tắt đèn, nhất thời không quen ‘trực tiếp đối mặt’ với anh như vậy.
Quý Thanh Viễn cúi đầu hôn cô, hơn nữa sức lực có chênh lệch, áo choàng tắm vẫn rơi vào tay anh.
Du Cảnh Hâm sau đó mới ý thức được, đây là tình thú khuê phòng của vợ chồng với nhau, anh cũng không phải là muốn mặc cái áo choàng tắm này, chỉ là mượn cớ để hôn cô thôi.
Quý Thanh Viễn tìm một cái áo sơ mi khoác lên người cô, che khuất lại tất cả cảnh xuân, anh cầm áo choàng đi vào phòng tắm.
Du Cảnh Hâm sờ sờ lỗ tai của mình, cảm thấy nóng.
Cô kéo chăn qua định đắp lên người, nhưng lúc này trời rất nóng nên đành thôi. Cô đẩy chăn sang một bên, quay người ngủ tiếp.
Tâm tình xôn xao, không có một chút buồn ngủ.
Quý Thanh Viễn từ phòng tắm ra liền nhìn thấy cảnh đẹp trên giường, Du Cảnh Hâm đưa lưng về phía anh, toàn bộ tấm lưng gần như lộ ra ngoài, bên hông chỉ có chiếc áo sơ mi anh khoác lên lúc nãy.
Làn da tuyết trắng được tôn lên bởi chiếc áo đen.
Anh cầm trên tay áo choàng tắm nên không cần phải mặc lại.
Du Cảnh Hâm bỗng nhiên run lên, Quý Thanh Viễn hôn lên lưng cô.
Nơi bị anh hôn qua nóng đến tê dại.
Giống như phản xạ có điều kiện, cô muốn xoay người nằm xuống, nhưng Quý Thanh Viễn lại xoay người cô lại.
Du Cảnh Hâm nằm nghiêng trên giường, quau đầu. “Anh không tới công ty à?”
“Tới chứ.”
Sau đó im lặng.
Du Cảnh Hâm không thể không nắm chặt gối đầu. Cô chưa hiểu rõ về Quý Thanh Viễn, nhưng lại làm chuyện thân mật vợ chồng với anh.
Anh còn đặc biệt thích hôn cô, mỗi tấc da thịt, không sót một chỗ nào.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có may mắn như vậy, gặp được người mình thích trong một lần xem mắt, đồng thời anh ấy cũng thích cô.
Anh biết cô chỗ nhạy cảm của cô ở đâu, mỗi lần hôn cô, cô đều không nhịn được gọi tên anh.
—
Lúc trời sáng, không khí trong phòng cũng dịu hẳn lại.
Cổ họng của Du Cảnh càng không thoải mái, cũng không có tí sức lực nào.
“Buổi tối anh mới trở về.” Quý Thanh Viễn lên tiếng.
Du Cảnh Hâm gật đầu, nhìn Quý Thanh Viễn một cái, anh đã ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, vừa cấm dục vừa lạnh lùng, không thể nào hình dung được anh và người đàn ông nhiệt tình trên giường lúc ấy là cùng một người.
Quý Thanh Viễn cầm lấy di động, vừa nhìn vừa bước ra ngoài.
Ban đầu Du Cảnh Hâm tưởng anh sẽ hôn cô trước khi đi, nhưng kết quả là anh lại đi ngay lập tức.
Nghĩ lại thì chắc anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Từ lúc quen nhau cho đến nay, ngoại trừ cầu hôn và lời thề trong đám cưới, anh không nói thêm bất cứ câu âu yếm nào.
Du Cảnh Hâm khoác áo choàng tắm vào, rời giường thu dọn hành lý.
Hai ngày nữa, họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Quần áo trong phòng thay đồ ở nhà mới của cô cũng không có nhiều, cô chỉ mang theo một ít quần áo đến để ứng phó cuộc sống hằng ngày, hành lý thu dọn được một nửa, cô dự định về biệt thự Du gia một chuyến vì toàn bộ đồ bơi đẹp của cô đều để ở nhà.
Di động trên tủ đầu giường không ngừng rung lên, cô không biết là nhóm công việc nào, mở ra xem thì mới biết không phải nhóm công việc mà là một trong những nhóm được coi là nổi tiếng trong giới này.
Sau khi cô trở về nước, bạn bè cô đã kéo cô vào nhóm này. Cô không thích những nhóm này, cũng không có nhiều thời gian tán gẫu, nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện ra.
Được thêm vào hơn một tháng, cô chưa từng được nhắc đến.
Du Cảnh hâm bất ngờ thấy được tên của mình được nhắc đến, còn có Quý Thanh Viễn và Lãnh Văn Ngưng.
Cô học trung học ở nước ngoài và ở đó đến nay mới về nước, dù có thỉnh thoảng trở về thì cũng ở nhà, rất ít khi ra ngoài chơi, không biết lãnh Văn Ngưng là ai.
Vì thấy tên của Quý Thanh Viễn nên cô bắt đầu kéo xem lại nội dung tin nhắn nói chuyện phiến trong nhóm.
[Hot hot hot hot!]
[Chuyện gì?]
[Lãnh Văn Ngưng kết hôn, ngày hôm qua! Cùng một ngày với Quý Thanh Viễn!]
[À, không đúng, là Quý Thanh Viễn cùng ngày với cô ta mới đúng.]
[Trời ơi, Lãnh Văn Ngưng giấu kín như bưng nha, trước đó một chút tin tức cũng không lọt ra. Cô ta kết hôn cùng với đối tượng xem mắt à?]
[Nếu không thì còn ai nữa?]
[Giấu kín cũng vô dụng, Quý Thanh Viễn cũng đã biết, cũng kết hôn cùng một ngày với cô ta, đối tượng giống như cô ta, cũng là người anh ta vừa mới quen biết.]
[Nếu không thì sao lại nói là yêu nhau lắm cắn nhau đau.]
[Tôi còn tưởng là người đàn ông như Quý Thanh Viễn sẽ không coi trọng tình yêu, ở bên Lãnh Văn Ngưng là vì lợi ích của hai nhà chứ.]
[Tôi cũng nghĩ vậy.]
[Các người đang nghĩ cái gì vậy, nếu Quý Thanh Viễn không thích Lãnh Văn Ngưng, tại sao anh ta lại nhúng tay vào việc không có lợi gì cho mình?]
[Hình như cũng đúng.]
[Mạng lưới quan hệ của nhà Lãnh Văn Ngưng đối với Quý gia chỉ là dệt hoa trên gấm, có hay không đều không sao cả. Nhất định là Quý Thanh Viễn là thích cô ta, nếu không thì tại sao bên cạnh anh ấy lại không có người phụ nữ có gia thế nào chứ?]
[Nghe đồn là Quý Thanh Viễn theo đuổi Lãnh Văn Ngưng?]
[Cái này tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà nghe nói là Lãnh Văn Ngưng theo đuổi Quý Thanh Viễn. Lãnh Văn Ngưng xinh đẹp, lại không muốn tiền của Quý Thanh Viễn, nếu là đàn ông thì tôi cũng sẽ chọn cô ta.]
[Không biết tại sao hai người lại chia tay, ai cũng không muốn cúi đầu. Nếu tôi là Lãnh Văn Ngưng, tôi sẽ không bao giờ chắp tay nhường Quý Thanh Viễn cho người khác, cúi đầu có gì không tốt chứ.]
[Không có cách nào, người ta cứng cỏi. Yêu đương cũng không sợ này sợ kia.]
[Tôi đoán Lãnh Văn Ngưng nhất định rất hối hận, không chừng đang tiếc đứt ruột đấy.]
[Hối hận cũng vô dụng, cô ta rêu rao đi xem mắt như vậy khác gì đánh mặt Quý Thanh Viễn chứ.]
[Thật kì lạ, nếu Lãnh Văn Ngưng chủ động nói xin lỗi Quý Thanh Viễn, nói không chừng cũng có thể làm hòa lại rồi. Rốt cuộc Quý Thanh Viễn vì chọc giận cô ta nên mới đi xem mắt với Du Cảnh Hâm mà.]
[Tôi cũng nghe nói, Lãnh Văn Ngưng vừa đi xem mắt thì ba ngày sau Quý Thanh Viễn cũng đi xem mắt luôn.]
[Đó chính là lần đầu tiên Quý Thanh Viễn đi xem mắt. Đúng là ở trong lòng anh ta thì Lãnh Văn Ngưng vẫn rất đặc biệt.]
[Xem ra một người đàn ông như vậy cũng có lúc mù quáng vì chuyện tình cảm.]
[Đối tượng xem mắt của Lãnh Văn Ngưng, người kia, đúng là một lời khó nói hết nha. Tôi đã thấy qua một lần rồi, không có cửa so sánh với Quý Thanh Viễn đâu, thật không biết Lãnh Văn Ngưng rốt cuộc nghĩ gì nữa.]
[Không có cách nào, vốn dĩ nhan sắc là tài nguyên khan hiếm mà. Cô ta đi đâu để tìm được một người như Quý Thanh Viễn kia chứ, muốn mặt có mặt, muốn cao có cao, năng lực thì không cần phải nói nữa, lại còn có tiền như vậy.]
[Lại để Du Cảnh Hâm nhặt được món hời này (icon *cười trộm)]
]Tôi không nghĩ là Du Cảnh Hâm nhặt của hời đâu, cô ta nếu như biết được lý do Quý Thanh Viễn đi xem mắt với mình, hơn nữa anh ta lại đi đăng ký kết hôn sau khi Lãnh Văn Ngưng đi đăng ký……]
[Quý Thanh Viễn đúng là đủ tàn ác, anh ta mới quen biết Du Cảnh Hâm một tuần đã cầu hôn rồi.]
[Điều quan trọng nhất là hôn lễ của Quý Thanh Viễn và Lãnh Văn Ngưng lại cùng một ngày. Đối với Du Cảnh Hâm mà nói, đúng là tổn thương theo cả một đời. Cho dù sau này cô ta ly hôn với Quý Thanh Viễn thì nghĩ lại vẫn rất ghê tởm nha.]
[Sau này không biết có bao nhiêu nhiều cười nhạo Du Cảnh Hâm nữa.]
[Thật là có chút đáng tiếc. Du Cảnh Hâm vốn dĩ chỉ cần bằng gương mặt kia là có thể gả cho người không tồi, cô ta lại có học vấn cao, trong nhà lại có mỏ vàng.]
[Hiện tại Quý Thanh Viễn còn có một dự án hơp tác phát triển với Lãnh Văn Ngưng, đầu tư vài tỷ vào cái dự án đa quốc gia đó, cho dù kết hôn với Du Cảnh Hâm thì anh ta vẫn lo lắng cho Lãnh Văn Ngưng.]
[Chà, tôi nghe nói cái vòng quan hệ nhỏ của bọn họ thật sự rất tốt đó.]
……
Mười mấy người spam trong nhóm chat.
Du Cảnh Hâm đọc hết, đầu ngón tay lạnh băng. Hai chân như rót chì, một bước cũng đi không nổi.
Trưởng nhóm lên tiếng: [Hôm nay các vị có mặt đầy đủ quá ha.]
Cô đọc xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Họa là từ ở miệng mà ra, không biết các cô nàng là cố ý hay là vô tình.
Cô ấy nhắc nhở một câu: [Du Cảnh Hâm có ở trong nhóm.]
Đột nhiên, nhóm chat im bặt.
Nhưng những tin nhắn đó không kịp thu hồi.
Rất nhiều người không biết Du Cảnh Hâm có trong nhóm chat, vì thường xuyên có người mới được thêm vào, các cô cũng không biết hết mọi người trong nhóm.
Rất nhanh, Du Cảnh Hâm nhận được thông báo bị xóa, không chỉ cô ấy, tất cả mọi người đều không còn trong nhóm nữa, trưởng nhóm đã giải tán nhóm chat.
Du Cảnh Hâm dựa vào khung cửa, một lúc sau, đầu óc cô vẫn còn rất rối ren, cuộc hôn nhân mà cô mong chờ, gia đình nhỏ mà cô hằng mong đợi, chẳng qua chỉ là đồ bố thí của người khác.
Cô không chắc những gì các cô nàng nói có mấy phần là thật, trong lòng cũng bài xích tin tưởng những tin tức đó là thật sự.
Đến tận giờ phút này, cô vẫn còn tự lừa dối bản thân mình.
Đóng cửa phòng ngủ lại, Du Cảnh Hâm gọi điện cho Tần Mặc Lãnh, người cô quen thân không nhiều lắm, Tần gia và Du gia quan hệ thân thiết, Tần Mặc Lãnh là một trong số ít người cô có thể tin tưởng được.
“Tân hôn vui vẻ.”
Du Cảnh Hâm: “Vui vẻ không nổi.” Cô đi thẳng vào vấn đề: “Quý Thanh Viễn và Lãnh Văn Ngưng trước kia có quan hệ yêu đương à?”
Tần Mặc Lãnh: “Ừ.” Điều này không có gì phải giấu giếm, người trong vòng đều biết.
Du Cảnh Hâm vuốt ngực: “Anh giúp em một chuyện, xác nhận thời gian Quý Thanh Viễn và Lãnh Văn Ngưng từng người đi xem mắt, thời gian cầu hôn và cả thời gian hôn lễ nữa.”
Cô lại nhớ tới: “Còn có thời gian thực hiện dự án hợp tác sắp tới của Quý Thanh Viễn và Lãnh Văn Ngưng.”
Tần Mặc Lãnh: “Cảnh Hâm, em nghe được cái gì?”
“Không có gì. Hiện tại em không muốn nói gì cả, anh có giúp em hay không?” Du Cảnh Hâm lại nói: “Em tìm anh, là tin rằng anh sẽ không gạt em. Còn nữa, anh phải giữ bí mật giúp em, cả anh trai của em cũng không được tiết lộ. Tần Mặc Lãnh, hai ta quen nhau từ nhỏ.”
Cô nói năng lộn xộn.
Tần Mặc Lãnh hiểu được ý cô, bọn họ biết nhau từ nhỏ, vì tình nghĩa đó cho nên anh cần phải giúp đỡ. “Được, anh sẽ nhanh chóng cho em câu trả lời.”
Du Cảnh Hâm cúp điện thoại, thay quần áo ra ngoài.
Cô sợ mình không tập trung lái xe được, kêu tài xế chở mình ra ngoài.
Tài xế hỏi cô muốn đi đâu.
Du Cảnh Hâm: “Tùy tiện đi, đi dạo Bắc Kinh, hôm nay cũng không có chuyện gì.” Cô cố gắng biểu hiện thật bình thường để người khác không nhận ra mình đang buồn bã.
Đi dạo nửa giờ, Du Cảnh Hâm nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lãnh, những thứ này, vừa xem đã hiểu ra ngay, nhưng cũng làm cô như rơi xuống địa ngục.
Sau khi Lãnh Văn Ngưng xem mắt, Quý Thanh Viễn cũng đi xem mắt. Ngày mà Lãnh Văn Ngưng đính hôn, Quý Thanh Viễn lại cầu hôn cô vào chính đêm hôm đó.
Hôn lễ là cùng một ngày.
Dự án kia cũng đã được quyết định vào hai tuần trước.
Khi đó, cô và Quý Thanh Viễn đã đăng ký kết hôn.
—
Tần Mặc Lãnh gửi tin nhắn cho Du Cảnh Hâm xong thì gọi điện thoại cho Quý Thanh Viễn, anh ta vốn nên tuân thủ lời hứa nhưng lại cảm thấy đây không phải là vấn đề nên tuân thủ lời hứa hay không nữa.
Cái tính kia của Du Cảnh Hâm, thích chui đầu vào ngõ cụt.
Anh ta có thể giữ bí mật với người khác, nhưng Quý Thanh Viễn nên biết chuyện này.
Quý Thanh Viễn đang họp, Tần Mặc Lĩnh nếu không có chuyện quan trọng thì cũng không gọi điện thoại cho anh, anh nhỏ giọng nghe máy. “Có việc gì vậy?”
Tần Mặc Lĩnh: “Cảnh Hâm biết chuyện giữa cậu và Lãnh Văn Ngưng, không biết cô ấy nghe ai nói, tôi vừa kiểm tra thời gian đính hôn của cậu và của Lãnh Văn Ngưng, không hiểu lầm cũng khó đấy.”
Quý Thanh Viễn đứng dậy, đi ra ngoài phòng họp. Hôn lễ trùng thời điểm, anh biết, cũng từng hỏi qua Lãnh Văn Ngưng, bọn họ nói là ngày bên nhà trai chọn.
Anh nhíu mày: “Thời gian đính hôn cũng giống nhau?”
Tần Mặc Lãnh: “… Cậu không biết?”
Quý Thanh Viễn: “Không biết, tôi làm gì có thời gian để ý người khác khi nào đính hôn, khi nào kết hôn chứ.”
Tần Mặc Lãnh cũng không hoài nghi, anh ta trước đó cũng chưa nghe nói qua.
Lãnh Văn Ngưng và chồng cô ta là người quen cùng vòng, hôn lễ cũng diễn ra lặng lẽ, chỉ mời thân thích hai bên, ngay cả những nhà từng giao thiệp và bạn bè cũng không mời.
“Mặc kệ ra sao, cậu vẫn nên về nhà giải thích với Cảnh Hâm đi, để không ai phải phiền lòng.”
Quý Thanh Viễn “ừm” một tiếng, “Cảm ơn.”
Vốn dĩ tối nay còn có tiệc xã giao, anh gửi tin nhắn cho thư ký: [Bữa tiệc tối nay, cậu đi thay tôi đi.]
Anh thật không hiểu, những người kia có phải là ăn no rửng mỡ quá hay không, cứ thích ở sau nói bóng nói gió.
—
Du Cảnh Hâm lang thang ở ngoài cả ngày, mơ mơ hồ hồ.
Khi cô về đến nhà, nó vẫn trống vắng quạnh quẽ, Quý Thanh Viễn còn chưa về nhà, cô vừa lắc nhẹ rượu vang đỏ trong ly vừa đi lên lầu. Hôm nay, Châu Tư Nguyên còn gửi nhắn hỏi cô có phải muốn ly hôn hay không.
Nhìn như quan tâm nhưng cô biết Châu Tư Nguyên chỉ muốn châm chọc chê cười mình.
Đi vào phòng ngủ, Du Cảnh Hâm ngồi khoanh chân trước cửa kính, nơi này không phải nhà cao tầng, không thể ngắm cảnh đêm để ngắm.
Cô nhấp một ngụm rượu vang, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không biết nên làm thế nào để buông bỏ cuộc hôn nhân này.
Vì hôn lễ long trọng ngày hôm qua mà từ cổ phiếu của tập đoàn Gia Thời đến ngân hàng Du thị đều tăng mạnh, từ lúc công bố tin tức kết hôn đến nay đều tăng thẳng một mạch.
Nếu náo loạn đến mức ly hôn thì không thể cứu vãn được.
Cô cũng không thể không thừa nhận, ngoài vì lợi ích của công ty, cô còn có chút không cam lòng.
Khi cô đang suy nghĩ miên man, cửa phòng ngủ mở, Quý Thanh Viễn trở về.
Du Cảnh Hâm không nghĩ ra phải làm sao cho tốt, đành phải duy trì vẻ mặt bình thản: “Về rồi à.”
Quý Thanh Viễn gật đầu, liếc nhìn ly rượu trước mặt, ngồi xuống sô pha đối diện cô.
Du Cảnh Hâm nhìn anh, anh cũng không chớp mắt nhìn cô.
Cô không để tâm lắm: “Có việc sao?”
Quý Thanh Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Lãnh Văn Ngưng là bạn gái cũ của anh, quen nhau hai năm……”
Du Cảnh Hâm ngắt lời anh: “Không cần phải giải thích với em nhiều như vậy. em không quan tâm người cũ của anh, cũng không phải mười mấy hai mươi tuổi, ai mà chưa từng yêu đương chứ.”
Cô không muốn nghe chuyện cũ của anh và Lãnh Văn Ngưng, miệng vết thương đã đủ đau rồi, nếu còn rắc thêm muối nữa, cô sẽ chịu không nổi.
Quý Thanh Viễn tưởng rằng cô thật sự không để ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Du Cảnh Hâm cầm ly rượu: “Chuyện của anh và bạn gái cũ, em có nghe nói qua, từ thời gian xem mắt đến ngày kết hôn, em ngược lại rất nhẹ lòng, trước đó em còn thấy áy náy với anh, em xem mắt với anh cũng do bất đắc dĩ, em đã có người mình thích, nhưng gia đình lại không đồng ý, nên trước khi về nước đã chia tay.”
Tim Quý Thanh Viễn như đóng băng, anh không biết cô từng trải qua đoạn tình cảm như vậy, anh tưởng rằng cô có tình cảm với mình nên khi cô khóc ở hôn lễ, anh còn cho rằng cô ấy hạnh phúc khi gả cho anh.
Du Cảnh Hâm sợ anh không tin, lại bịa thêm vài câu: “Em và anh ấy có chung sở thích, đều thích đàn violon. Chúng em thường xuyên đi xem hòa nhạc cùng nhau. Nhưng vì nguyên nhân gia đình, không có cách nào, hơn nữa chúng em cũng từng cãi nhau. Lý do cãi nhau là gì em không muốn nhắc lại. Vậy nên chuyện của anh và Lãnh Văn Ngưng, không cần áy náy với em, cảnh ngộ của anh và em không khác nhau lắm. Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, em tin sau này sống chung cũng khá tốt.”
Quý Thanh Viễn khàn giọng hỏi lại: “Hiện tại em vẫn còn thích anh ta sao?”
Du Cảnh Hâm cắn môi: “Ừm.”
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Thanh Viễn gật đầu.
Anh hỏi: “Vậy tuần trăng mật này không cần thiết phải đi đúng không?”
Du Cảnh Hâm đặt ly rượu xuống, “Tùy anh, đi cũng được, ứng phó người nhà thôi.”
Quý Thanh Viễn đứng dậy: “Vậy không đi cũng được. Vừa đúng lúc anh phải tham gia một dự án ở nước ngoài, em nếu ở nhà quá buồn chán thì tự mình đi chơi nhé.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen