Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 114: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 9
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 114: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 9
Cục Cưng nhìn thấy Du Cảnh Trạch trước: “Cậu ơi.” Cậu nhóc buông điều khiển từ xa, chạy về phía anh. Du Cảnh Trạch ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu vào ngực.
Cục Cưng nắm ống tay áo của Du Cảnh Trạch: “Cậu ơi, dượng nhỏ đang câu cá, chúng ta ôm em trai về nhà đi.”
Du Cảnh Trạch xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, cả ngày chỉ nghĩ đến việc ôm em trai về nhà: “Chờ mùa xuân không lạnh nữa là chúng ta có thể ôm em trai về nhà rồi.”
“Không gạt con chứ?”
“Không gạt con đâu.”
Cục Cưng vui vẻ, “Cậu ơi, con cho cậu bóng bay nè.” Nhóc cho rằng người lớn đều thích bóng bay, mẹ và dì nhỏ đều trói bóng bay trên tay.
Nói rồi, cậu nhóc nhanh như chớp chạy về phía biệt thự.
Du Cảnh Trạch hiểu. 21 quả bóng bay, Quý Thanh Viễn và Phó Ký Trầm chia không đều được, vì thế nhường một quả cho bảo bảo chơi.
Cục Cưng đem quả bóng màu xanh kia cho Du Cảnh Trạch, một lần nữa cảm ơn cậu giúp đỡ mang em trai về nhà: “Cảm ơn cậu, con yêu cậu.”
Du Cảnh Trạch hôn Cục Cưng một cái, “Không cần khách sáo.”
Sau đó Cục Cưng đi chơi xe điều khiển từ xa của cậu nhóc. Nhân lúc Du Cảnh Hâm không nhìn thấy, cậu nhóc nắm một ít tuyết chơi, bị đông lạnh đến mức phải hà hơi ra.
Du Cảnh Trạch cầm bóng bay đi tìm Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn tính sổ. Du Cảnh Hâm với Du Khuynh đang nói về Cố Hằng, không rảnh để ý Du Cảnh Trạch, chỉ vẫy vẫy tay cho có lệ.
Du Cảnh Trạch đối với Phó Ký Trầm ghế đạp một chân, hợp với lại đạp một chân Quý Thanh Viễn ghế. Hai người không ngồi ổn, thiếu chút nữa té ngã.
Quý Thanh Viễn cùng Phó Ký Trầm chột dạ, cũng không lên tiếng.
Du Cảnh Trạch không bỏ qua, “Hai người các cậu giúp tôi thổi bóng bay.”
Quý Thanh Viễn liếc anh: “Dựa vào cái gì?”
Phó Ký Trầm cố định cần câu cho chắc: “Dựa vào việc anh ăn bữa sáng của anh ta.”
Biết anh thổi bóng bay là vì theo đuổi Trâu Nhạc Tiêu, Du Khuynh và Du Cảnh Hâm cũng cùng hỗ trợ.
Cả gia đình, tốn hơn 4 tiếng, mới thổi đầy 520 quả bóng, cột thành 26 chùm, tất cả treo trên nhánh cây bên sườn sân.
Gió thổi qua mặt hồ, chùm bóng bay theo gió đung đưa.
Tạo thành một biển bóng bay rực rỡ sắc màu.
Lãng mạn lại hùng vĩ.
Thắt xong chùm bóng cuối cùng, Du Cảnh Trạch từ thang gấp đi lên.
Anh ước chừng độ cao, Trâu Nhạc Tiêu có nhón chân cũng không với tới.
Cục Cưng phấn khích nhảy ở dưới gốc cây, ý đồ với bóng bay.
Du Cảnh Trạch một phen túm Cục Cưng lên, bế Cục Cưng cao qua đỉnh đầu.
Cục Cưng vẫn là không với tới, có điều khoảng cách càng gần bóng bay, cậu nhóc càng hưng phấn thét chói tai.
Du Cảnh Hâm buồn bực, làm sao mà trong một đêm Du Cảnh Trạch liền có tế bào lãng mạn như thế, tựa như được khai sáng. Cô nhỏ giọng hỏi Du khuynh, “Em dạy cho anh ấy à?”
Du Khuynh lắc đầu: “Không phải, có lần anh ấy giúp Trâu Nhạc Tiêu lấy bóng bay nên cho rằng cô ấy thích.” Nhưng mà, bóng bay rực rỡ sắc màu, có cô gái nào mà không thích chứ.
Cô ngửa đầu, lấy tay che khuất cái trán. Lãng mạn và hạnh phúc ngay trên đỉnh đầu. Nhưng với không tới.
Phó Ký Trầm lau khô tay, hỏi Du khuynh: “Có muốn sờ bóng bay một chút không?”
Anh nói: “Không cần bước lên thang.”
Dứt lời, anh ngồi xổm xuống, chỉ bả vai mình: “Ngồi trên đây này.”
“Khiêng em đến sờ hả?”
“Khiêng đến sờ.”
Du Khuynh kéo khoá kéo áo lông vũ xuống, cẩn thận ngồi lên vai anh.
Phó Kí Trầm siết chặt hai chân cô, chậm rãi đứng lên.
Du Khuynh một tay ôm đầu anh, vẫn chưa yên tâm lắm nên một tay kia chống lên thân cây.
Du Cảnh Hâm ăn hạt dưa, hâm mộ mà nhìn Du Khuynh.
Quý Thanh Viên cởi áo khoác vắt trên lưng ghế, ngón tay chọc chọc lên má Du Cảnh Hâm: “Anh cũng khiêng em đi sờ bóng bay nhé.”
Du Cảnh Hâm ngượng ngùng, lắc đầu: “Cao lắm.”
“Anh thiếu chút nữa mới đến 1m9, không phải 190m.”
“……”
Quý Thanh Viễn đi đến một bó khí cầu phía dưới, dựa vào thân cây ngồi xổm xuống, “Lại đây.”
Du Cảnh Hâm buông hạt dưa, nhìn Du Khuynh với Du Cảnh Trạch bên kia. Bọn họ chơi vui vô cùng, không ai chú ý đến cô bên này, bấy giờ cô mới bước về phía Quý Thanh Viễn.
Quý Thanh Viễn nói với cô đặt chân như thế nào thì mới ngồi vững được: “Đúng rồi, cứ như vậy đó.”
Du Cảnh Hâm đột nhiên nói một câu không có đầu óc, “Anh rất có kinh nghiệm nhỉ.”
Quý Thanh Viễn nghe ra lời cô nói có ẩn ý, “Ghen sao?”
“…Không hiểu anh nói gì cả.”
“Anh chỉ mới có khiêng con mình.”
“……”
Ở cổng lớn biệt thự, Du Thiệu Hồng đến đây tìm Cục Cưng. Vừa vào cửa liền thấy một cảnh hạnh phúc như vậy, hai đứa con gái và cháu ngoại đều được khiêng lên cao chạm đến bóng bay. Ông nhanh tay lấy điện thoại ra quay video, trước nay chưa thấy bọn họ cao hứng như vậy bao giờ.
Khi ba đứa trẻ còn nhỏ, ông cũng chưa từng khiêng bọn họ trên vai, một lằn cũng không.
“Ông ngoại!” Cục Cưng trông thấy Du Thiệu Hồng.
Du Thiệu Hồng đã quay hai video, còn chụp không ít ảnh.
“Tới đây.” Ông cất điện thoại.
Thấy thời gian sắp đến, Du Cảnh Trạch giao Bảo Bảo cho bố, anh tính đi đón Trâu Nhạc Tiêu lại đây, “Mấy đứa thu dọn những cái bóng bay không dùng tới nữa đi.” Anh dặn dò Du khuynh.
Mặc áo khoác vào, Du Cảnh Trạch vội vàng rời đi.
–
Trâu Nhạc Tiêu ở nhà cũng không nhàn rỗi. Sau khi rời giường liền bắt đầu dưỡng da, xử lý tóc, chọn quần áo, trang điểm, nguyên lộ trình từ đầu xuống chân, tiêu tốn của cô hơn hai giờ.
Tìm một cái túi thích hợp, cô xuống lầu chuẩn bị ra cửa.
Mười phút trước, Du Cảnh Trạch gọi điện thoại cho cô, nói đã ở trên đường rồi.
Bà Trâu và chủ tịch Trâu cũng đổi xong quần áo, tính đi dạo phố.
“Đi hẹn hò hả?” Trâu phu nhân hỏi con gái.
Trâu Nhạc Tiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đi nhà anh hai ạ.”
Bà Trâu cười: “Cũng không khác gì đi hẹn hò.” Bà hỏi, “Hôm nay con lái xe nào đi? Mẹ với ba con cũng ra ngoài đi dạo, bây giờ trên đường không đông xe lắm.”
“Du Cảnh Trạch đến đón con ạ.”
“À ~~” Bà Trâu cố ý kéo dài âm cuối.
“Ây da, mẹ.”
Ý cười của bà Trâu càng sâu: “Không phải mẹ đang vui cho con sao.”
Bà thay giày, kéo chủ tịch Trâu, vẫy vẫy tay với con gái: “Con cứ từ từ chờ đi, ba mẹ đi ra ngoài trước.”
Cửa đóng lại, bà Trâu nhìn về phía Trâu Hành: “Ông xã, chúng ta….”
Trâu Hành mau lẹ cắt ngang: “Bà vẫn cứ kêu tôi là lão Trâu đi.”
Ông xã = nước hoa.
Nghe không yên ổn lắm.
–
Trâu Nhạc Tiêu mở TV, chỉnh cho không có tiếng, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại. Không biết Du Cảnh Trạch đi đến đâu rồi. Đây là lần đầu tiên cô với anh hẹn hò một cách chân chính, anh là bạn trai cô.
Thời gian chờ đợi cực kỳ dày vò, Trâu Nhạc Tiêu cảm thấy đã trôi qua một lúc rồi, lại xem điện thoại, mới có hai phút mà thôi.
Hình ảnh trong TV vẫn luôn chuyển động, không có âm thanh, cô cũng không biết đang chiếu cái gì. Di động rung lên, Du Cảnh Trạch gửi tới một tin nhắn: [Anh tới cửa tiểu khu rồi, không gấp, em cứ đi từ từ ra thôi.]
Xe anh không vào khu biệt thự được, chỉ có thể chờ cô ở cổng.
Trâu Nhạc Tiêu lại soi gương, không có chỗ nào không ổn, lúc này mới ra cửa.
Sau giờ ngọ, trong không khí nồng đậm hơi thở đón Tết, còn mang theo chút vị ngọt.
Trên cửa lớn nhà cô cũng đã dán câu đối ngay ngắn, là do ông ngoại đích thân viết. Chữ thư pháp của ông ngoại là tuyệt nhất, đáng tiếc là ngay cả bút lông mà cô còn chưa học cách cầm được.
Nhưng chữ của Du Cảnh Trạch đẹp, cô đã từng xem anh viết chữ.
Nghĩ như vậy, cảm giác khẩn trương cũng giảm đi một ít.
Nhưng cách cánh cổng ngày càng gần, trái tim cô liền lập tức nhảy lên cổ họng.
Đi một hồi cảm giác như mình không biết đi bộ vậy.
Rẽ qua khúc cua tới con đường chính của tiểu khu, cô nhìn thấy bóng dáng của người kia.
Du Cảnh Trạch từ trên xe xuống dưới, đứng thẳng ở chỗ cửa ra vào.
Trâu Nhạc Tiêu không khỏi bước nhanh hơn. Dưới đáy lòng cô không khỏi hung hăng xem thường bản thân một phen, nhưng vẫn vô dụng, cô muốn nhanh được nhìn thấy anh.
Rốt cuộc cũng đến gần, hai người cách nhau một cánh cổng.
Du Cảnh Trạch đưa tay qua, Trâu Nhạc tiêu quẹt thẻ ra cổng, cô cố ý xuyên tạc ý của anh, bắt tay với anh: “Vất vả cho Du tổng đến đón tôi.” Ngay sau đó liền buông ra.
Những đầu ngón tay chạm vào nhau kia, trong chớp mắt như bị điện giật.
Du Cảnh Trạch: “……”
Anh bật cười không ra tiếng.
Hôm nay cô trang điểm giống với lần đi ăn cơm ở SZ, son môi cũng gần như giống hôm đó.
Anh bước nhanh đuổi theo cô, đi đến mở cửa xe cho cô.
Đây là lần thứ hai Trâu Nhạc Tiêu ngồi xe anh, hồi ức nghênh ngang ùa đến.
Lần đó anh đưa cô về, cô đã ở đây hôn trộm anh một cái,
Du Cảnh Trạch ngồi trên xe, không vội lái đi.
Anh rút một chiếc thẻ ra từ ví, đưa tới trước mặt cô: “Đây là thẻ đen quyền lực nhất của ngân hàng chúng ta, chỉ cần là nhân viên của ngân hàng, đều biết đây là thẻ của anh.” Dãy số trên thẻ rất đặc thù.
Ngày đó cô hủy thẻ, trong lòng anh không thoải mái, cô càng không thoải mái hơn.
Trâu Nhạc Tiêu không nhận: “Em không thiếu tiền.”
“Anh biết.” Du Cảnh Trạch cũng cảm thấy lần đầu tiên hẹn hò mà đưa thẻ thì không thích hợp: “Để ở chỗ em, không nói cho em biết mật mã, như vậy được rồi chứ?”
Trâu Nhạc Tiêu do dự, nhưng nháy mắt lại cầm lấy thẻ, “Bây giờ anh đưa thẻ cho em, vậy không phải là anh thiếu một chiếc thẻ để dùng sao? Chờ năm sau đi làm lại, anh đến ngân hàng chúng ta làm một cái khác đi.”
Du Cảnh Trạch gật đầu, lần này rất sảng khoái: “Được thôi.”
Trâu Nhạc Tiêu sườn mặt: “Ngươi đỉnh đầu khẩn không khẩn? Không dư dả nói, có thể đến chúng ta ngân hàng cho vay, lợi tức cũng không thế nào cao.”
Trâu Nhạc Tiêu nhìn sườn mặt anh, “Anh…. Không dư dả thì có thể nói, có thể đến ngân hàng mình vay, lãi suất cũng không cao.”
Du Cảnh Trạch hỏi thật lòng: “Nhất định phải đến ngân hàng em vay tiền mới có thể theo đuổi em, đúng vậy không?”
Trâu Nhạc Tiêu cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không trả lời anh.
Du Cảnh Trạch khởi động xe, mở nhạc lên, lúc nãy trên đường anh vừa tải về xong.
Nghe thấy khúc nhạc dạo quen thuộc, Trâu Nhạc Tiêu đột nhiên xoay người, đây chẳng phải là album mới nhất của Cố Hằng sao, mỗi bài hát của anh cô đều thuộc.
Không biết là anh cố ý phát cho cô nghe hay bình thường vẫn hay nghe. Cô hỏi: “Anh cũng thích anh Cố Hằng hả?”
Du Cảnh Trạch muốn nói không thích, lại sợ bị cô tính sổ, chỉ có thể ‘ừm’ một tiếng.
Nói đến idol, Trâu Nhạc Tiêu thả lỏng không ít, “Mai mốt khi nào em với Du Khuynh và Du Cảnh Hâm cùng đi theo đuổi thần tượng, có thể mang anh đi cùng rồi.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Anh mở âm lượng lớn hơn một chút.
Trâu Nhạc Tiêu không nói nữa, lắng nghe bài hát cô thích, mà bên cạnh, là người cô thích.
Dáng hình của hạnh phúc, cũng chỉ thế thôi.
Đô lúc cô sẽ lén liếc mắt nhìn Du Cảnh Trạch một cái. Anh lúc này, giơ tay là có thể chạm tới. Hệt như một giấc mộng đẹp, làm cô không muốn tỉnh dậy.
“Về sau, nếu anh có điểm nào làm chưa tốt, hoặc xem nhẹ cảm xúc của em, em cứ nói thẳng với anh, anh sẽ sửa. Dù em có nói gì anh cũng sẽ không giận, không rời đi.”
Sau một hồi an tĩnh, Du Cảnh Trạch phá vỡ sự im lặng.
Trâu Nhạc Tiêu đột nhiên không biết phải đáp lời như thế nào, lại bị lời nói của anh làm cho cảm động.
Cùng người mình thích ở bên nhau, vừa lơ đãng một cái thời gian liền trốn đi mất. Ô tô quẹo vào khu biệt thự của nhà họ Du, Trâu Nhạc Tiêu đối với nơi này quen thuộc không kém tiểu khu nhà mình.
Ô tô còn chưa chạy vào trong sân, Trâu Nhạc Tiêu đã nhìn thấy bóng bay trên cây bên hồ.
Cô không cho rằng đó là được chuẩn bị cho cô, nhưng vẫn bị kinh ngạc trước khung cảnh này, cũng bị cảm động, cô lại lần nữa làm người xem, chứng kiến hạnh phúc của người khác.
“Anh hai càng ngày càng lãng mạn.”
Du Cảnh Trạch không tiếp lời mà đậu xe trong sân.
Trong sân không có ai, bọn họ rất phối hợp, đều trở về trong phòng.
“Muốn đi xem bóng bay không?” Anh hỏi Trâu Nhạc Tiêu.
Trâu Nhạc Tiêu gật đầu liên tục, vừa đi vừa chụp ảnh.
Nếu là Du Cảnh Trạch vì cô mà chuẩn bị nhiều bóng bay như vậy, cô không nói hai lời, trực tiếp gả cho anh luôn.
Cô thích những món quà thành tâm như vậy, không đáng bao nhiêu tiền, lại chứa đầy sự nghiêm túc và kiên nhẫn.
Trâu Nhạc Tiêu ngẩng đầu, nhìn năm sáu chùm bóng bay theo gió lay động, bị không khí ảnh hưởng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Chắc cũng phải mấy trăm quả bóng.
Cảnh bên hồ hôm nay, tựa như truyện cổ tích.
“Đây chắc là quà năm mới anh hai tặng Du Khuynh nhỉ?”
Du Cảnh Trạch giả bộ như thật mà đáp lời, Trâu Nhạc Tiêu chỉ lo xem bóng bay, anh nói gì đó cô cũng không để ý.
“Có bao nhiêu cái ha?” Cô hỏi
Du Cảnh Trạch: “520 cái.”
Tình yêu thổ lộ ở con số.
Du Cảnh Trạch bảo cô: “Nhạc Tiêu, em đi qua bên phải, xem chùm bên đó đi.
Trâu Nhạc Tiêu không rõ nguyên do, bước qua, còn tưởng Phó Ký Trầm tạo bất ngờ cho Du Khuynh, đến khi nhìn thấy chữ trên bóng bay, cô bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Trên chùm bóng bay phía bên đó, từ trái qua phải, trên mặt viết: Du Cảnh Trạch yêu Trâu Nhạc Tiêu.
Cô nói: “Có phải em bị hoa mắt rồi không?”
Nàng như cũ không dám tin tưởng.
Cô vẫn không dám tin.
Du Cảnh Trạch khom lưng, ôm lấy chân cô: “Em tháo nó xuống chúng ra xem thử đi.”
Trọng tâm của Trâu Nhạc Tiêu không vững, hai tay đặt trên vai anh, cô rũ mắt, anh ngửa đầu nhìn cô.
Thời khắc đối diện nhau đó, cô nghe được tiếng tim đập.
Cuối cùng, cô cũng không còn là người xem nữa.
Cô là vai chính trong câu chuyện tình yêu của riêng mình.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen