Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 113: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 8
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 113: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 8
Khoé miệng Trâu Nhạc Tiêu cong lên, cô lau nước mắt đi lên lầu.
Trâu Nhạc Tiêu kiều khóe miệng, lau nước mắt, lên lầu đi.
Chờ quay trở về phòng mình cô mới vứt bỏ hết hình tượng, nhảy lên sô pha, dép lê bị đá rớt, lăn mấy vòng, xém chút là lăn xuống gầm giường.
Cô nắm lấy mép giường, tóc quét qua mặt, cô khảy khảy hai cái, cô cũng không để ý còn một sợi dính trên chóp mũi.
Nhìn đèn thuỷ tinh, cô bỗng nhiên bật cười hai tiếng “khanh khách” rất nhỏ. Cô túm gối nằm lên che mặt, vui mừng như một đứa ngốc.
Du Cảnh Trạch cuối cùng cũng là của cô.
Điện thoại lại có thông báo tin nhắn mới, vẫn là Du Cảnh Trạch thêm cô thành bạn tốt.
[Wechat và số điện thoại, dù sao em cũng phải unblock một cái? hoặc bỏ một cái ra khỏi danh sách đen chứ, nếu không thì sao anh gọi cho em được?]
Cô không chỉ xoá Wechat của anh mà còn cho số điện thoại anh vào blacklist.
Trâu Nhạc Tiêu suy xét một lát, cô cũng muốn nghe giọng anh nên liền bỏ số của anh ra.
Sau đó Du Cảnh Trạch gọi điện thoại tới.
Trâu Nhạc Tiêu muốn rụt rè một chút, tuy rằng hai chữ “rụt rè” này sớm đã bị cô phá hoại không còn chút gì.
Nhưng cũng không ảnh hướng đến tâm trạng hiện giờ của cô.
Chờ chuông điện thoại kêu được 40 giây, đầu bên kia vẫn rất kiên nhẫn, lúc này Trâu Nhạc Tiêu mới bắt máy, không khỏi hít sâu một hơi.
Câu đầu tiên của Du Cảnh Trạch là xin lỗi: “Đừng giận, anh không nên hỏi em nhiều lần như vậy.” Lúc trước lúc anh hỏi nhiều hơn một lần là vì: Nếu chưa có bạn trai, anh sẽ theo đuổi em.
Nhưng nửa câu sau kia anh thật sự không nói nên lời, mới dẫn đến hiểu lầm tận bây giờ.
Anh lại lần nữa xin lỗi: “Xin lỗi em. Đừng buồn nữa được không?”
Không biết là do đêm khuya tĩnh lặng …, lời xin lỗi của anh càng như đang dỗ dành cô. Âm thanh từ tính mang theo vài phần dịu dàng làm rung động lòng người.
Trâu Nhạc Tiêu thấy mình không có tiền đồ, bây giờ cô đang rất muốn tha thứ cho anh ngay.
“Nhạc Tiêu?”
Trong điện thoại không có âm thanh, Du Cảnh Trạch gọi cô.
Trong lòng Trâu Nhạc Tiêu lại là “loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng” vài cái, bị tiếng “Nhạc Tiêu” kia của anh làm rối loạn. Nếu như anh cứ dỗ cô thêm mấy câu, chắc chắn cô sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Sắc đẹp thay cơm, nhưng phải ăn vào trong bụng mới yên tâm được.
Du cảnh Trạch biết cô vẫn đang nghe anh nói, từ di động anh nghe được tiếng cô hít hít mũi, hẳn là do trước đó anh làm cô khóc.
“Bây giờ em có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ thì anh qua gặp em.”
Cuối cùng Trâu Nhạc Tiêu lên tiếng: “Dựa vào cái gì anh muốn gặp em thì em phải cho anh gặp? Bây giờ em không buồn ngủ chút nào nhé, mắt mở to luôn, nhưng cứ không muốn gặp anh đó.”
Du Cảnh Trạch: “….”
Bị cái câu ‘mắt mở to luôn’ kia của cô chọc cười.
Sự tự tin của Trâu Nhạc Tiêu không nhiều như trong tưởng tượng của cô, điện thoại đột nhiên yên lặng, cô có hơi hốt hoảng: “Anh không vui sao?”
“Không. Không vui vì cái gì chứ?”
“Vì không cho anh gặp em.” Trâu Nhạc hít một hơi: “Nếu làm anh bỏ đi thật thì không đáng chút nào.”
“Không đi, em cứ giận tiếp đi.”
Trâu Nhạc Tiêu vẫn không yên tâm, “Em có thể cáu giận với anh trong bao lâu chứ? Bao lâu không để ý tới anh thì anh sẽ dỗ em bấy lâu có phải không?”
Du Cảnh Trạch cho cô một đáp án chính xác: “Ừm. Ba tháng, năm tháng hay nửa năm đều được. Chỉ cần thời gian giận đừng quá dài thôi.”
Trâu Nhạc Tiêu vốn không nghĩ tới mình dám giận anh lâu như vậy, ngược lại cô nóng lòng muốn bên anh, vốn cô định trưa mai hoặc tối mai liền tha thứ cho anh. Cô chỉ có chút xíu tiền đồ đó thôi.
“Du Cảnh Trạch.”
“Anh đây, em nói đi, anh nghe.”
Trâu Nhạc Tiêu muốn biết rõ một việc: “Anh quyết định theo đuổi em, ở bên em là bởi vì anh thấy em thích hợp hay bởi vì anh thích em? Anh phải nói rõ ràng cho em.”
Với anh mà nói chắc cũng không có gì, đàn ông rất ít khi tự hỏi chuyện này, cảm thấy thích hợp là cưới. Nhưng chuyện này đối với cô mà nói thì không giống vậy.
Lỡ như anh không có cảm giác gì với cô, nếu ngày nào đó cô biết được, cô sẽ nản lòng thoái chí. Vậy thì không bằng biết trước, không ôm hy vọng, chỉ thích anh vì khuôn mặt kia thôi.
Du Cảnh Trạch hỏi lại một câu: “Em cảm thấy anh với em từ tính cách tới tuổi tác đều hợp nhau?”
“Cũng không hợp lắm.”
“Vậy không phải được rồi sao.”
Trâu Nhạc Tiêu muốn nghe chính miệng anh nói một câu chứ không phải kiểu nào cũng được.
Đợi nửa phút, di động vẫn không có động tĩnh gì.
“Nếu anh không còn gì để nói thì em cúp máy đây. Tạm biệt.”
Du Cảnh Trạch: “Bởi vì thích em.”
Trâu Nhạc Tiêu cảm thấy mỹ mãn: “Ừm, ngủ ngon.”
Trò chuyện kết thúc.
Du Cảnh Trạch: “….”
Thì ra có nói hay không cô vẫn sẽ cúp điện thoại….
Sau khi Trâu Nhạc Tiêu bình tĩnh lại, cô làm bộ khát nước, cầm ly xuống lầu rót nước. Thật ra trên lầu có nước uống, nhưng cô hoàn toàn không nhìn thấy.
Ngâm nga bài hát của Cố Hằng, một bước bước hai bậc thang.
Bà Trâu thấy con gái tươi cười đầy mặt, cuối cùng bà cũng yên lòng, cười nói, “Du Cảnh Trạch gọi điện cho con sao?”
Trâu Nhạc Tiêu có chút ngại ngùng, “Dạ.” Cô phóng đại: “Là con cúp điện thoại của anh ấy.”
Việc nhỏ này không đáng kể, nhưng ở chỗ cô lại thành việc lớn lao hạnh phúc.
Bà Trâu không yêu đương, không có cách nào hiểu được tâm tình của con gái.
Bà đối với chuyện yêu đương có hơi chậm chạp, lúc học đại học cũng không yêu ai. Chồng bà là nhờ trong nhà giới thiệu, không có cái gì gọi là rung động hay vừa gặp đã yêu, cảm thấy thích hợp liền kết hôn.
Những ngày sau đó trôi qua bình đạm mà đủ đầy. Tình yêu chắc là cũng chậm rãi mà thành, nhưng nhiều hơn cả là tình thân.
Lúc trước Trâu Nhạc Tiêu điên cuồng say mê Du Cảnh Trạch, thiếu chút nữa đánh mất bản thân, bà không ngăn cản, nhưng cũng không hiểu, khi đó con gái liền lấy nước hoa ra thuyết phục bà.
Bà cất giữ nhiều nước hoa như vậy, trong mắt nhiều người cũng là một hành động mù quáng.
Nhưng bà thích, nên mới mong có được.
Con gái đối với Du Cảnh Trạch, chắc là có tâm tình như này.
Chờ Trâu Nhạc Tiêu rớt nước xong lên lầu, bà Trâu mới nói với Trâu Hành: “Nếu như Nhạc Tiêu kết hôn với Du Cảnh Trạch cũng không tệ. Về sau ở Du gia, có Phó Ký Trầm quan tâm con bé, em cũng yên tâm.”
Trâu Hành: “Ở nhà họ Du, người có khả năng sẽ khi dễ Nhạc Tiêu chính là Phó Ký Trầm.”
Bà Trâu: “….”
Bà bắt được ý chính trong lời ông: “Nói như vậy, ông cũng đồng ý?”
Lúc trước Trâu Nhạc Tiêu và Du Cảnh Trạch ở bên nhau một thời gian ngắn lại chia tay, nháo đến ồn ào huyên náo, đủ các loại phiên bản. Thời gian đó, thân thích trong nhà gặp được bọn họ liền hỏi rốt cuộc sao lại như vậy.
Bà cùng chồng cũng không hiểu ra sao, đến nay vẫn không rõ rốt cuộc Trâu Nhạc Tiêu và Du Cảnh Trạch đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ như lời đồn, Du Cảnh Trạch tìm Trâu Nhạc Tiêu đóng giả làm bạn gái, lợi dụng xong rồi tách ra.
Bọn họ quan tâm đến mặt mũi của con gái, không hỏi rõ ràng.
Bà lúc trước còn sợ ông xã đau lòng con bị tủi thân, có thành kiến với Du Cảnh Trạch, sẽ rất khó mà đồng ý.
Trâu Hành thở dài: “Con gái lớn khó giữ. Con bé vui là được.”
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, group chat gia đình của nhà họ Du đã náo nhiệt lên hẳn.
Du Cảnh Trạch ngủ không được: [Hôm nay bữa sáng tôi làm, mấy giờ mọi người tới?]
Quý Thanh Viễn: [Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?]
Khó có dịp, Du Cảnh Trạch nghiêm túc nói: [Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.]
Phó Ký Trầm mới vừa tập thể dục xong, sau khi tắm xong thì thấy điện thoại vẫn rung liên hồi, anh hỏi: [Có phải muốn ăn gì cũng được không?]
Phó Ký Trầm mới vừa sớm rèn luyện kết thúc, sau khi tắm nghe điện thoại rung liên tục, anh hỏi: [Có phải bữa sáng gọi món gì cũng được?]
Du Cảnh Trạch: [Cố gắng gọi món đơn giản thôi, tôi không biết nấu nhiều lắm]
Xét thấy ngữ khí của cậu ta cũng tương đối thành khẩn mà thương lượng, Phó Kí Trầm không làm anh khó xử: [Tuỳ, tám giờ tôi với Du Khuynh qua. ]
Hiện tại chưa đến 6 giờ, Du Cảnh Trạch xuống lầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Đã nhiều năm như vậy, hôm nay là ngày có ý nghĩa nhất với anh.
Nhờ có dì giúp đỡ, qua khoảng hai tiếng, Du Cảnh Trạch làm xong một bàn bữa sáng. Không nói đến hương vị, nhìn qua cũng đa dạng.
Rất nhanh đã đến 8 giờ, bọn họ một người cũng chưa qua đây.
Du Cảnh Trạch tháo tạp dề, đi đến nhà kho, tìm thấy bóng bay mua hồi trước.
Bóng bay này lúc trước dùng trong sinh nhật Phó Kí Trầm, bố anh nhờ quản gia mua, lúc đó trang trí chủ yếu để Cục Cưng xem. Sau khi hết đất dùng vẫn luôn bị nhét trong này.
Anh lấy ống bơm ra, bơm đầy hơi vào đám bóng bay đó, bơm xong, anh buông lỏng tay để bóng bay lên, chạm trần nhà.
Dì ở Du gia làm việc cũng đã 20 năm, nhìn Du Cảnh Trạch lớn lên. Mặc dù khi xưa ăn tết cũng chưa từng thấy Du Cảnh Trạch vui vẻ như vậy, nào là làm bữa sáng, nào là thổi bóng bay trang trí phòng khách.
Bà hỏi: “Hôm nay có phải có việc quan trọng gì không? Có cần dì giúp gì không?”
Du Cảnh Trạch: “Không có việc quan trọng gì cả, để con tự mình làm.” Rồi lại không nhịn được mà chia sẻ với dì: “Con theo đuổi con gái người ta.”
Dì vừa mừng vừa sợ: “Đó là chuyện quan trọng nhất nhà đó. Dì chờ đến mùa xuân, khi nào mấy đứa nướng BBQ thì dì chuẩn bị nhiều hơn một phần.”
Du Cảnh Trạch cười cười, “Cảm ơn dì, mượn lời tốt của dì nhé.”
Có mấy quả đã thổi xong, còn có vài cái bị hư không thể dùng được nữa.
Du cảnh Trạch đếm đếm mấy quả bóng đã bay lên, mới có 21 cái.
Anh túm hết bóng bay xuống, quấn dây lụa màu bạc thành vòng ở đầu ngón tay, 21 quả bóng bay bị cột thành một bó, đầy màu sắc, hợp với tâm hồn thiếu nữ của Trâu Nhạc Tiêu.
Du Cảnh Trạch nhìn chằm chằm chùm bóng bay kia một lúc. Anh mặc áo khoác, lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Cảnh trạch, con không ăn cơm hả?” Dì hỏi anh.
Du Cảnh Trạch: “Con không đói, lát về con ăn sau.” Anh bổ sung thêm một cậu: “Con đi mua bóng bay.”
Rất nhanh sau đó xe ô tô lái ra khỏi sân.
Du Cảnh Trạch hỏi quản gia chỗ nào mua bóng bay, lái xe thẳng đến đó.
Trên đường khi chờ đèn đỏ, anh nhắn cho Trâu Nhạc Tiêu một tin nhắn: [Chiều nay có muốn qua đây xem Tiểu Ngư Miêu không? Anh đón em.]
Trâu Nhạc Tiêu đã thấy được tin nhắn, cũng đã sớm soạn tin trả lời, nhưng lại ném điện thoại sang một bên, chờ thêm một phút mới gửi tin nhắn cho anh.
Cô mới tỉnh dậy không bao lâu, một đêm ngủ không ngon giấc.
Cảm giác vừa tỉnh dậy lại có thể nhận được tin nhắn từ anh, không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Tín giữa anh và cô rốt cuộc cũng được thông rồi.
Chờ tới giao lộ tiếp theo, Du Cảnh Trạch lại mở điện thoại, Trâu Nhạc Tiêu đã nhắn lại, chỉ có một chữ: [Ừm.]
Ngày mai là lễ trừ tịch, hôm nay trên đường không đông,
Du Cảnh Trạch mua một nghìn quả bóng bay, tính thổi 520 cái, sợ không đủ dùng nên mua nhiều để dự phòng.
Chỉ là khí heli bị tràn đầy cốp xe.
Anh không quay về nhà mình, trực tiếp lái xe đến sân nhà Du Khuynh.
Buổi chiều Trâu Nhạc Tiêu muốn tới xem Tiểu Ngư Miêu, để bóng bay ở sân này, cô vừa đến là có thể nhìn thấy.
Hiện tại đã sớm đến 10 giờ, mấy người Du Khuynh đã sớm ăn xong.
Mấy năm nay bọn họ khó có được một ngày nhàn nhã thả lỏng. Bên hồ, Phó Ký Trầm đang thi câu cá cùng Quý Thanh Viễn.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh mặt trời vẩy đầy mặt hồ, cơn sóng nhỏ nhộn nhạo.
Sau khi tuyết rơi, trời trong vắt.
Trong sân, có cây xanh, tuyết trắng, còn có hoa hồng vừa chớm nở đang phơi nắng.
Cục Cưng đang chơi ô tô điều khiển từ xa, …, thỉnh thoảng cười ‘khanh khách’, tự chơi tự vui.
Trên bàn gỗ sân trước, Du Khuynh cùng Du Cảnh Hâm quay lưng về phía mặt trời nói chuyện phiếm, trên cổ tay từng người còn thủ sẵn một bó khí cầu.
Xanh hồng trắng, theo gió nhẹ nhàng lay động.
Từ xa nhìn lại, cảnh này tựa như một bức tranh.
Khi Du Cảnh Trạch từ trên xe bước xuống, cảm giác có chỗ không đúng.
Anh bỗng híp mắt lại, nhìn về hướng Quý Thanh Viễn và Phó Ký Trầm đang đứng bên hồ, dám chắc là hai người họ đang tranh nhau, đem bóng bay anh chuẩn bị từ sáng sớm, đến xun xoe lấy lòng với Du Cảnh Hâm và Du Khuynh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen