Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 112: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 7
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 112: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 7
Du Cảnh Trạch ngồi trước máy tính khoảng một tiếng, màn hình máy tính đã tự động sập nguồn, một chút âm thanh cũng không có. Giống như hết thảy đều im lặng.
Văn phòng này, thành phố này, thế giới này đều tĩnh lặng.
Bên ngoài, tuyết lại rơi.
Màn đêm buông xuống, một màu đen kéo dài đến đường chân trời
Du Cảnh Trạch đốt điếu thuốc, anh nhớ về lần đầu tiên gặp nhau của mình và Trâu Nhạc Tiêu. Tại một tiệc rượu vào nhiều năm trước, cô tham dự cùng chủ tịch Trâu.
Ấn tượng của anh đối với cô, không tốt lắm.
Ngay từ đầu anh cũng không chú ý, sau đó lại cảm giác có người đang đi theo anh, hệt như một chiếc đuôi nhỏ. Mỗi lần quay lại đều thấy cô đang ở phía sau anh.
Cô cầm một đĩa thức ăn, toàn đồ ngọt.
Mỗi khi anh nhìn về phía cô, cô luôn mỉm cười với anh, cũng không quên ăn.
Cô hỏi anh: “Rượu uống ngon không ạ?”
Anh gật gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Cô cũng đi lấy một ly.
Đêm đó anh bụng rỗng uống không ít rượu nên dạ dày không thoải mái. Anh lấy chút đồ ăn lót dạ để lát còn uống tiếp.
Anh gắp món gì, Trâu Nhạc Tiêu liền theo sau gắp món đó. Vị trí bày trên đĩa cũng phải giống nhau như đúc. Mỗi khi bị lệch, cô còn duỗi cổ xem đĩa của anh, chỉnh lại đĩa của mình.
“Cốc, cốc”, tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của anh.
Du Cảnh Trạch thu lại dòng hồi tưởng: “Mời vào.”
Thư ký đi vào, “Du tổng, phải chuẩn bị đồ ăn khuya gì cho anh ạ?”
Du Cảnh Trạch cũng không muốn ăn uống gì, “Không cần.”
Anh không tính tăng ca, ở đây cũng không xem vào cái gì.
Tắt máy tính, anh đi tìm Du Cảnh Hâm, không biết em ấy có về nhà chưa.
Trong văn phòng Du Cảnh Hâm có người, em gái Quý Thanh Viễn đang ở đây.
Mặc dù không quen thân nhưng anh cũng biết cô nàng thích viết tiểu thuyết và kịch bản này.
Sau khi chào hỏi, cô ấy lôi cái ghế bên cạnh sang, ý bảo Du Cảnh Trạch ngồi xuống, “Em tìm chị dâu tìm hiểu một chút … về tra nam, xem anh cả em làm thế nào mà hối lỗi, sửa sai.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Du Cảnh Hâm rót cho Du Cảnh Trạch một ly cà phê, “Anh, ngồi đi, chuyện tình cảm có vấn đề gì thì cứ âm sự với bọn em.”
Du Cảnh Trạch không có ý định ngồi lại, sợ bị mỉa mai, “Anh ở đây cũng không có chuyện gì để cung cấp tin tức cho mấy em nói xấu Quý Thanh Viễn, hai người cứ tiếp tục đi, anh về nhà trước đây.”
Cà phê cũng chưa kịp uống, anh nhanh nhẹn đóng cửa rồi rời đi.
Buổi tối tuyết không lớn, rơi xuống mặt đường tạo thành một lớp mỏng mờ nhạt.
Du Cảnh Trạch một đường thất thần về đến nhà. Khi xe dừng lại, anh cũng không biết mình mình đang nghĩ gì nữa.
Quý Thanh Viễn ở nhà, đang ở phòng khách xem TV, Cục Cưng đã ngủ.
Anh ấy nghe được trong sân có tiếng xe nên đi ra đón, không ngờ là Du Cảnh Trạch. Anh đưa cho Du Cảnh Trạch một điếu thuốc, “Họp xong rồi sao? Sao Cảnh Hâm vẫn chưa về nữa?”
Du Cảnh Trạch không hiểu làm sao, lúc sau mới nghĩ ra, Du Cảnh Hâm muốn nói chuyện phiếm với em gái Quý Thanh Viễn ở văn phòng. Không thể để Quý Thanh Viễn biết, đành phải nói dối là đang họp.
“Em ấy còn một cuộc họp khác phải tham gia,
Quý Thanh Viễn gật đầu, cũng phần nào yên tâm: “Tôi muốn đi đón nhưng cô ấy không cho, nói là không biết khi nào mới xong.” Du Cảnh Hâm còn nói, nếu anh ở đó chờ cô, cô sẽ phân tâm, chỉ lo nghĩ đến anh, làm ảnh hưởng đến công việc.
Anh đành phải về nhà, để tài xế ở lại chờ.
Không biết vì sao mà tối nay trong lòng anh cứ hoang mang rối loạn.
“Ngân hàng của cậu vẫn bình thường đúng không? Sao trong lòng tôi cứ thấy bất an hoặc không yên hoặc bất an không yên vậy nhỉ?” Du Cảnh Trạch thầm nghĩ, em gái cậu với bà xã cậu nói xấu sau lưng cậu, làm sao cậu có thể an lòng? được?
Anh lắc đầu, “Không có việc gì, rất bình thường.”
Hút một hơi thuốc, sau một lúc lâu anh lại nói tiếp: “Tại cậu rảnh quá không có gì làm thôi.”
Quý Thanh Viễn liếc xéo, “Cậu với Trâu Nhạc Tiêu sao rồi?”
Du Cảnh Trạch: “……”
Thứ anh đang hút không phải là thuốc mà là một lưỡi dao.
Hút đến một nửa điếu thuốc , anh bóp tắt, đi nhà bên cạnh tìm Du Khuynh.
Sân nhà Du Khuynh ở kế bên, cái xe đẩy kia yên tĩnh nằm ở đó, phủ đầy tuyết trắng.
Du Cảnh Trạch liếc mắt nhìn thêm một cái, nâng bước đi qua, vào trong nhà.
Phó Ký Trầm không ở nhà, đang đi xã giao. Du Khuynh đang cắm hoa. Phó Ký Trầm đưa cho cô một bó hoa hồng to, nói buổi tối không thể ở cạnh cô nên tìm việc cho cô giết thời gian.
Cô ngâm nga hát, nhàn nhã tự đắc.
“Anh, về rồi hả?”
“Ừ.”
Du Khuynh mơ hồ nhớ rõ, “Không phải buổi tối anh có chuyến bay hả?” …Về đến nhà thì hẳn là không sớm như vậy.
Du Cảnh Trạch: “Về có việc, đổi chuyến bay rồi.”
Du Khuynh gật gật đầu, tiếp tục cắm số hoa còn lại,
Du Cảnh Trạch không có việc gì làm, ở một bên phụ giúp.
Tâm trạng anh đêm nay có hơi sai sai. Từ lúc anh vào cửa, Du Khuynh đã nhận ra.
Cô không chủ động hỏi, để xem lúc này đây anh có thể chủ động chia sẻ với cô không.
Cô chọn mấy đề tài râu ria để nói: “Ngày mai anh có đến công ty không?”
Du Cảnh Trạch đưa một cành hoa cho cô, “Không đi.”
Sau đó lại là trầm mặc.
Cả Du Khuynh và Du Cảnh Trạch đều có thói quen yên lặng như vậy. Lúc trước ở nước ngoài, khi bọn họ ở nhà cùng nhau, phần lớn thời gian ai bận việc nấy. Ngồi trong phòng khách mà một hai tiếng không nói với nhau câu nào cũng là chuyện bình thường.
Một bó hoa hồng lớn, dùng vài bình hoa cũng cắm được hơn phân nửa.
Du Cảnh Trạch vốn đang chờ Du Khuynh hỏi thăm chuyện tình cảm của anh nhưng cô vẫn không nói gì.
Không biết cô sợ anh ngại hay là biết Trâu Nhạc Tiêu có bạn trai nên thấy chủ đề này không phù hợp để nói.
Tất cả hoa trên bàn đều đã cắm vào bình, để lại hơn nửa cái bàn nào là cành nào là lá bị cắt bỏ rơi xuống.
Du Cảnh Tạch tìm thùng rác, dọn bàn sạch sẽ.
Du Khuynh trả bình hoa về chỗ cũ, nhìn thời gian, giục Du Cảnh Trạch: “Cảm ơn anh tới phụ em, cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Còn chưa giải quyết được chuyện gì mà.
Anh đến phòng bếp rửa tay, còn cố ý dùng xà phòng, lúc xoa tay anh nghĩ làm sao để mở miệng hỏi Du Khuynh. Tự anh cũng thấy khó mà mở lời được. Bỗng nhiên đèn ở phòng ăn tắt đi, phòng bếp thông với đó cũng chợt tối sầm.
“Du Cảnh Trạch, từ khi nào anh bắt đầu lãng phí nước vậy hả?” Là giọng Phó Ký Trầm.
Du Cảnh Trạch quay đầu: “Cắt hoa cả một đêm còn không cho tôi rửa tay sao?”
Phó Kí Trầm câm ly nước tới nhà bếp rót nước, “Tay dơ thì không thể đợi về nhà rửa tay hả? Dù sao tiền nước nhà cậu cũng toàn do Quý Thanh Viễn trả mà.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Bây giờ dù là Quý Thanh Viễn hay Phó Ký Trầm, mỗi bữa đều như ăn đinh thép, câu nào câu nấy đều đâm mấy nhát vào người.
Buổi tối Phó Ký Trầm uống không ít rượu nên bây giờ khát nước, một hơi uống liền nửa ly. Anh đoán, tối nay Du Cảnh Trạch qua đây có việc, mười phần thì tám chín phần là liên quan đến Trâu Nhạc Tiêu.
Anh đặt cái ly xuống, dặn Du cảnh Trạch: “Cậu rửa nhanh lên đi, nước rửa tay …, một chai mắc lắm đấy.”
Du Khuynh cười thành tiếng, đánh Phó Ký Trầm hai cái.
Phó Ký Trầm nắm tay cô lên lầu, Du Khuynh quay mặt qua nói với Du Cảnh Trạch: “Anh, em lên lầu ngủ đây, ngủ ngon nha.”
“… Em chờ đã.”
Du Cảnh Trạch lưu loát rửa tay sạch sẽ, tắt vòi nước.
Phó Kí Trầm thả tay Du Khuynh ra, không làm phiền hai anh em bọn họ nói chuyện, anh đi lên lầu trước.
Du Khuynh như không có việc gì hỏi: “Có chuyệngì ạ?”
Du Cảnh Trạch bước lại gần, “Trâu Nhạc Tiêu và bạn đại học của em ấy ở bên nhau. Em biết đúng không?”
Cái này không quan trọng, điều anh quan tâm đó là: “Anh ta thế nào? Nếu là người tốt thì nhất định sẽ đối xử tốt với Trâu Nhạc Tiêu.” Vậy là anh an tâm rồi.
Nửa câu sau anh không nói ra.
Tự nhiên Du Khuynh không muốn làm khó anh nữa. Cô tưởng anh tới đây là muốn hỏi cô làm sao để theo đuổi lại Trâu Nhạc Tiêu, kết quả là anh chỉ quan tâm bạn trai Trâu Nhạc Tiêu đối xử với cô ấy như thế nào.
Hôm nay Trâu Nhạc Tiêu gọi điện thoại cho cô, nói trên đường gặp Du Cảnh Trạch, cô ấy nói dối mình có bạn trai, nhờ cô giúp che giấu.
Trâu Nhạc Tiêu còn nói, chắc là cô sẽ sớm có bạn trai thôi. Nếu có người thổ lộ với mình, thấy hợp cô ấy sẽ nhận lời.
“Anh, …, chỉ là em với chị nói dối để khích anh thôi. Người tối hôm đó đi bar cùng Trâu Nhạc Tiêu là Phó Thành Lẫm, không phải bạn đại học của cô ấy. Còn hộp quà kia, là ý của em, ba bỏ tiền ra hợp tác với Tần Dữ cùng nhau lừa anh. Trâu Nhạc Tiêu lại bị anh bức hỏi nhiều lần nên cho rằng cô ấy có bạn trai anh mới yên yên tâm nên phải thừa nhận là mình đã có bạn trai.”
Du Khuynh nhìn anh, “Nếu anh xác nhận được tâm ý của mình, anh phải theo đuổi con gái người ta cho được. Còn nếu anh vẫn không có cách nào rung động, em thấy đối với bản thân anh hay Trâu Nhạc Tiêu cũng coi như là một việc tốt. Ít nhất sau này anh sẽ không phải hối hận, Trâu Nhạc Tiêu cũng không có gì tiếc nuối.
Du Cảnh Trạch ngẩn ngơ nhìn Du Khuynh, rất lâu sau mới tiêu hoá được những lời cô nói. Lý trí bị đánh mất cũng dần dần trở về.
An tâm rồi cũng thấy giải thoát.
Anh đỡ cạnh bàn ngồi xuống.
Từ lúc Trâu Nhạc Tiêu nói mình có bạn trai đến bây giờ, anh luôn cố gắng không để ý đến.
Du Khuynh đưa cho Du Cảnh Trạch một ly nước ấm, “Nếu anh cứ chuyện gì cũng không nói, ai cũng không giúp được anh.” Cô đem hóa đơn bộ đồ trang điểm của ba làm kia chuyển cho anh.
Cô lại nhẹ nhàng ôm Du Cảnh Trạch một cái, “Ngủ ngon nhé, chúc anh may mắn.”
Du Cảnh Trạch uống hơn nửa ly nước ấm, lúc này mới trở lại bình thường, “Cảm ơn.” Anh phát hiện, mình mời là người khiến cả nhà phải lo lắng.
Du Khuynh đi lên lầu, Du Cảnh Trạch ngồi một mình ở phòng khách một lát.
Anh không gửi hóa đơn kia cho Trâu Nhạc Tiêu, anh không nghĩ là sẽ dùng cái này để làm cô tha thứ cho anh.
Lần nữa mở lại khung xác nhận bạn bè, anh cẩn thận gõ từng chữ: [Lần trước xác nhận lại là em có phải đã có bạn trai, là anh muốn theo đuổi em. Du Khuynh nói em chưa có, anh coi như chưa có.]
Sau khi gửi tin nhắn này đi, anh thêm cô thành bạn tốt, tiếp tục gõ chữ: [Chỗ ngồi trong buổi biểu diễn của Nhạc Mông là do anh gọi điện cho Lệ Viêm Trác để cậu ta sắp xếp. Anh cũng không biết mình bị gì nữa.]
[Em kéo anh vào danh sách đen, rồi huỷ thẻ, cho em socola em cũng từ chối, sau đó kết bạn lại với em em cũng không chấp nhận, nhất thời anh cũng không biết em đang nghĩ gì.]
[Trước đó phần lớn nguyên nhân là do anh, lúc lý trí thì muốn em tìm một người trẻ tuổi, phóng khoáng như em, lúc không lý trí lại muốn cùng em ở bên nhau.]
[Bây giờ, anh đang vô cùng lý trí, vẫn mong được ở bên em.]
Gửi nhiều tin như vậy, không biết là cô không thấy được hay là không biết trả lời như thế nào.
Du Cảnh Trạch: [Em có trả lời anh hay không, anh vẫn sẽ theo đuổi em.]
Trâu Nhạc Tiêu đang ở nhà cùng ba mẹ xem TV, một bên nhìn TV, một bên lướt điện thoại, không ngờ nhận được nhiều tin nhắn như vậy từ Du Cảnh Trạch.
Cô rõ ràng nên hưng phấn, nên kích động mà nhảy hai vòng trên mặt đất, sau đó lại điên cuồng hét lên vài tiếng, nói với mọi người rằng Du Cảnh Trạch thích cô. Cô không cần gả cho người khác, cô có thể luôn luôn ở bên anh.
Nhìn đi nhìn lại ba lần, lồng ngực cô như muốn nổ tung, đột nhiên cảm thấy uỷ khuất cùng tủi thân không ngừng kéo đến.
Mẹ Trâu lơ đãng quay mặt sang, liền thấy nước mắt con gái rơi đầy mặt.
Bà nhanh chóng duỗi tay lau nước mắt cho con, “Sao vậy con? Có phải có chỗ không khoẻ không?”
Chủ tịch Trâu cũng nhìn qua, tắt TV: “Nhạc Tiêu, con sao vậy?”
Hôm nay ở văn phòng, ông cảm thấy tâm trạng của con gái không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, nói giỡn với con vài câu, buổi tối cùng nhau về nhà, lại hoài niệm chút chuyện khi còn nhỏ của con gái.
Ông cho rằng cô đã ổn hơn rồi.
Trâu Nhạc Tiêu thấy rất mất mặt, tự mình nhanh tay lau nước mắt.
Cô tựa trán lên vai mẹ, “Không có gì, không có gì, tại con vui quá thôi.”
Mẹ Trâu đưa khăn giấy cho cô, “Vui cái gì mà khóc luôn vậy chứ?”
Trâu Nhạc Tiêu nước mắt một phen, cô lấy khăn giấy lau sạch, “Mẹ, Du Cảnh Trạch nói anh ấy muốn theo đuổi con. Vậy mà con còn đau khổ cả buổi chiều.”
“Không đúng, con đã đau khổ nhiều năm rồi, bởi vì con nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ thích con. Có lần con mơ thấy anh ấy kết hôn, qua vài ngày sau mà con vẫn không thể bình tĩnh nổi.”
Cô nghẹn ngào kể.
Cô điều chỉnh lại hô hấp, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn về phía ba, “Ba, ba đừng trách anh ấy. Anh ấy thật sự rất tốt. Có lẽ vì con nhỏ hơn anh ấy nhiều tuổi nên anh ấy mới luôn thấy con không hợp.”
Chủ tịch Trâu xoa đầu Trâu Nhạc Tiêu: “Mắt nhìn người của con gái ba sao mà sai được.”
Nước mắt Trâu Nhạc Tiêu dâng lên càng nhiều.
Giám đốc Trâu: “Được rồi, khóc hai ba lần là được rồi, khóc nữa còn tưởng là con khóc giả đấy. Ngày tháng con làm cho Du Cảnh Trạch khóc đến rồi, ba không tin trong lòng con không vui mừng?”
Trâu Nhạc Tiêu phụt một tiếng bật cười, trên mặt còn vương nước mắt.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen