Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 111: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 6
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 111: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 6
Đến dịp cuối năm, hầu hết các công ty đều đã nghỉ lễ chỉ có luật sư của Thạc Dữ là chưa. Hôm nay chính là ngày làm việc cuối cùng
Chuông báo thức sáng sớm vang lên như thường lệ, Trâu Nhạc Tiêu kéo chăn lên qua đầu theo thói quen, muốn nằm thêm chỉ 2 phút thôi.
Lúc này nhóm chat của sở luật sư, tin tức đã bay ngập trời.
Chuông báo tin nhắn đến cứ “ong ong ong” làm chấn động tủ đầu giường lao thẳng vào màng nhĩ người còn nằm trên giường.
Trâu Nhạc Tiêu xốc chăn lên, vuốt tóc ra sau đầu rồi cầm lấy điện thoại.
Trong nhóm chat, chủ nhiệm sở luật hiếm có khi được hào phóng: Phần thưởng cuối năm tới rồi đây, có 2 phần: một là, hôm nay tuyết lớn, mọi người đến chấm công trước 10h sáng là được; hai là, hôm nay trong giỏ quà tết sẽ có thêm một số món quà như hộp đồng trang điểm, phấn hoa anh đào. Các nhân viên nữ gọi đây là gói quà tặng sắc đẹp, còn các nhân viên nam thì có thể dùng món quà này tặng vợ, người yêu để có thể trôi qua mỗi ngày nghỉ lễ đều tốt đẹp.
Mọi người liền thi nhau tha “haha”
Khóe miệng Trâu Nhạc Tiêu cong lên, cơn buồn ngủ chậm rãi tan đi
Nàng ít khi tiếp xúc với chủ nhiệm, chỉ thỉnh thoảng gặp ở nhà ăn của sở luật thì chào nhau một tiếng thôi. Ấn tượng duy nhất về chủ nhiệm chính là sự nghiêm túc.
Hóa ra còn rất hài hước.
Nàng rất thích những món quà từ hoa anh đào này. Bình thường chỉ tùy tiện mua bookmark cũng phải chọn họa tiết hoa anh đào mới chịu.
Không biết những năm trước, sở luật sẽ tặng quà tết những gì nhưng chắc hẳn đều vì giữ gìn quan hệ với các khách nữ, từ đó lựa chọn món quà thích hợp.
Cô đoán vậy.
Trong nhóm chat, các nữ đồng nghiệp nghe nói là phấn hoa anh đào phiên bản giới hạn, bày tỏ sự cảm kích với chủ nhiệm đủ kiểu luôn.
Cảm giác phấn khích, kích động tràn màn hình. Hóa ra không chỉ cô thích phấn hoa anh đào. Không mấy người chống cự lại được sức hấp dẫn của hoa anh đào.
Giám đốc tài chính lén hỏi Hà Quân Thạc: Chủ nhiệm, chi phí này tính vào chi tiêu hàng năm của công ty à? Mới gần đây thôi, anh ta không có được thông báo về việc mua sắm bộ đồ trang điểm.
Hà Quân Thạc: [Không cần công ty chi tiền. Tôi chưa kịp thông báo ở trong nhóm.]
Nhóm chat như muốn nổ tung rồi, mọi người cùng nhau suy đán vị mỹ nữ đang được theo đuổi này là ai.
Trong công ty có không ít các mỹ nữ đầy khí chất, hơn nữa điều kiện gia đình cũng đều không tệ lắm.
Trâu Nhạc Tiêu cũng hâm mộ một chút, không biết là nữ đồng nghiệp nào, dù sao cũng không phải cô.
Trong vòng quan hệ của mình, cái danh công chúa điêu ngoa đã sớm thành, nào có ai muốn cưới bà cố nội về nhà cung phụng chứ. Hơn nữa, ai cũng biết cô thích Du Cảnh Trạch.
Một hai năm gần đây, khi nào còn chưa trưởng thành, tỷ lệ người trong giới theo đuổi cô cũng quá thấp đi.
Không ít người hỏi trong nhóm: Khách hàng lớn nào vậy?
Hà Quân Thạc: Chờ nhân vật chính của chúng ta tự mình công khai đi, cô ấy biết là ai mà.
Quả nhiên không liên quan đến cô.
Hôm nay được phép đi làm muộn, Trâu Nhạc Tiêu liền để điện thoại im lặng, định ngủ nướng tiếp.
Lăn qua lộn lại mất nửa giờ cũng chưa ngủ lại được. Không vì lý do nào cả, chỉ là cô hâm mộ vị nữ đồng nghiệp được theo đuổi kia thôi.
Chờ qua Tết Âm, nếu nằng gặp được anh chàng nào xấp xỉ tuổi mình, sẽ nghĩ đến chuyện yêu đương lâu dài. Dù ban đầu không quá thích nhưng ở bên nhau lâu sẽ sinh tình thôi.
Cách lần trước cùng Du Cảnh Trạch nói chuyện trong khung xác nhận bạn bè đã được 1 tháng rưỡi.
Cũng là từng đó thời gian cô không đi đến nhà anh hai chơi. Trái tim trống rỗng, không biết phải làm sao để lấp đầy khoảng trống. Những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ nhớ về anh ấy.
Tại nhà họ Du, mọi người trong nhà cùng nhau ăn sáng.
Đều được nghỉ lễ, do đồng hồ sinh học, bọn họ liền có thời gian thức giấc không khác biệt lắm.
Hôm nay, Du Khuynh và Phó Ký Trầm đều qua đây để bàn về chuyện chung thân đại sự của Du Cảnh Trạch.
“Ba, mọi việc ổn chứ ạ? Du Khuynh quan tâm nói.
Du Thiệu Hồng gật đầu: “Ổn, tiền làm bộ đồ trang điểm phiên bản giới hạn, ba đều ghi lên sổ rồi, đợi Du Cảnh Trạch trả cả vốn lẫn lãi nữa thôi.”
Tháng trước, sau khi Du Cảnh Trạch đi công tác, Du Khuynh cùng gia đình bàn bạc, mọi người đều nhất trí cho rằng “Du Cảnh Trạch thích Trâu Nhạc Tiêu.”
Chỉ là do Du Cảnh Trạch băn khoăn quá nhiều, cung phản xạ cũng dài, chờ anh chủ động theo đuổi, có khi con của Trâu Nhạc Tiêu đã biết gọi anh là chú.
Du khuynh nghĩ ra ý tưởng, để Du Thiệu Hồng tìm luật sư Hà Quân Thạc giúp đỡ. Du Thiệu Hồng bỏ tiền, Du Khuynh liên hệ, thiết kế hộp quà trở thành quà năm mới tặng cho mọi người trong sở luật.
Chờ sau này Du Cảnh Trạch và Trâu Nhạc Tiêu ở bên nhau, bọn họ sẽ bất ngờ khi phát hiện khi xưa chính Du Cảnh Trạch là người tặng bộ quà.
Trâu Nhạc Tiêu sẽ tìm được về chút mặt mũi, danh dự đã bị mất trong quá khứ vì theo đuổi Du Cảnh Trạch.
Có một cái hay nữa chính là, có thể kích thích Du Cảnh Trạch một chút.
Du Khuynh hỏi Phó Ký Trầm: “Tần Dữ có đem ảnh đồ trang điểm gửi cho người “Hoa hoa công tử” gì đó trong nhóm không?”
Phó Kí Trầm nhìn di động: “Đã gửi”
Tần Dữ đã đến trong công ty, chụp bức ảnh hàng trăm hộp quà bộ trang điểm rồi gửi cho nhóm chat với bạn.
Có người hỏi Tần Dữ: “Có chuyện gì vậy? Khách hàng lấy đồ trang điểm để thanh toán phí luật sư à?
Tần Dữ: “Không phải. Có người theo đuổi Trâu Nhạc Tiêu, chúng tôi được ăn hôi, người kia tặng mỗi người trong công ty một hộp quà”
Anh lại cố ý nói với Du Cảnh Trạch: “Có phải anh không thế, làm lớn chuyện vậy chỉ để tăng quà cho cô ấy mà tặng quà cho cả công ty luôn. Năm mới, Trâu Nhạc Tiêu liền được cả công ty chúc phúc. Anh nghĩ cũng chu đáo thật đấy.”
Du Cảnh Trạch không lên tiếng, hộp quà không phải anh đặt hàng
Anh nhắn tin riêng cho Tần Dữ: “Có người muốn theo đuổi Trâu Nhạc Tiêu à?”
Tần Dữ: [Ừ. Không phải anh à?]
Du Cảnh Trạch: [Không phải. Tôi đang ở nước ngoài.]
Tần Dữ: [Vậy anh làm việc của mình đi, không quấy rầy anh nữa]
Anh thuận tay chia sẻ lại cho Du Khuynh: [Đã kích thích xong Du Cảnh Trạch, còn hiệu quả thế nào, khó mà nói.]
Du Khuynh: “Chắc chắn là có hiệu quả rồi, anh ấy lúc này chắc đang đang ôm ngực ấy chứ.
Cô buông điện thoại, tiếp tục ăn sáng: “Ba, đợi khi nào anh trai với Trâu Nhạc Tiêu thành đôi, con nhất định đòi tiền công. Con vì bọn họ bận rộn trong ngoài, dễ dàng lắm chắc.”
Vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, đảm bảo sự lãng mạn lại vừa cho Trâu Nhạc Tiêu mặt mũi, vừa kích thích Du Cảnh Trạch dũng cảm hành động.
Nói đến hỗ trợ, nàng cũng không quên nhắc nhở cha mình: “Lần này chú Hà và Tần Dữ cũng góp sức không ít, chờ qua Tết Âm, ba nhớ mời họ ăn cơm nha.”
Du Thiệu Hồng xua tay: “Không cần mời, bọn họ đều đòi ba thêm vài bộ đồ trang điểm rồi.”
Du Khuynh: “…”
Du Khuynh: “Tần Dữ muốn thêm con còn hiểu, chú Hà muốn làm gì ạ?” Chú Hà hiện tại độc thân, có thể là đã qua vài lần kết hôn rồi, không còn thấy hứng thú nữa, mấy năm này không tìm kiếm vợ mới.
Du Thiệu Hồng: “Bảo là đưa hết cho Tần Dữ để Tần Dữ tặng bạn gái, để con bé dùng trong 2 năm luôn.”
Đang nói chuyện, điện thoại Du Khuynh liền rung lên. “Là anh trai, anh ấy không nhịn nổi nữa rồi”.
Phó Kí Trầm: “Anh ấy nói gì đó?”
Du Khuynh: “Hỏi em với chị gái gần đây có theo đuổi ngôi sao không”
Nàng trả lời: “Không, cuối năm bận”.
Thực ra nàng biết, Du Cảnh Trạch muốn hỏi là gần đây có cùng Trâu Nhạc Tiêu theo đuổi cùng một ngôi sao không, có biết tình hình của Trâu Nhạc Tiêu dạo gần đây không.
Du Cảnh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh vừa ló rạng.
Hắn đang ở Thượng Hải. Hôm qua bay trực tiếp từ nước ngoài về Thượng Hải để họp với chi nhánh ngân hàng, chạng vạng hôm nay bay về Bắc Kinh.
Nghe nói Bắc Kinh bây giờ tuyết lớn mà hắn ở nơi này sáng sủa không mây.
Chênh lệch múi giờ nên anh cũng không hề buồn ngủ. Chẳng biết tự hôm nào, vướng bận bỗng xuất hiện trong lòng, càng ngày càng lớn lên.
Lúc trước, Du Khuynh từng nói với anh, cô thích Bắc Kinh vì có anh. Lúc ấy thế mà anh cũng tin, bây mới biết, cô là nói nhảm để dỗ anh vui.
Cô ở lại, là bởi vì Phó Ký Trầm.
Hiện tại anh cũng cảm thấy, nhiều thành phố như vậy, vẫn nhớ nhất là ở Bắc Kinh.
—
Hơn 8h, Trâu Nhạc Tiêu bắt đầu từ nhà đi đến chỗ làm.
Phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập ăn tết không khí, cố tình mấy ngày nay, lại là một năm Bắc Kinh yên tĩnh nhất.
Hôm nay đến công ty cũng không có việc gì quan trọng lắm, chủ yếu là nhận đồ trang điểm, mở cuộc họp, dọn dẹp chỗ làm việc cá nhân và bát quái cùng đồng nghiệp.
Hiếm khi được thả lỏng như vậy.
Đồng nghiệp hỏi: “Nhạc Tiêu, là phú nhị đại nào theo đuổi cô vậy?”
Trâu Nhạc Tiêu cười cười: “Không phải tôi.”
“Người đẹp các cô chính là hay khiêm tốn, hỏi 2 người khác cũng đều bảo không phải họ.”
Trâu Nhạc Tiêu chỉ muốn nói, không phải nàng muốn khiêm tốn mà là thực sự không ai chịu bỏ tâm tư như vậy theo đuổi cô đâu. Mặc dù cũng từng được theo đuổi nhưng họ cũng là trực tiếp tặng cô chứ không mất công tặng toàn bộ đồng nghiệp trong công ty quà.
3 giờ chiều, đã có đồng nghiệp từ từ nghỉ sớm, bọn họ mua vé xe tối về quê. Trâu Nhạc Tiêu cũng chẳng có việc gì làm nên cũng xách theo bộ hộp quà chứa lời chúc năm mới tốt đẹp, sớm ra khỏi sở luật.
Lúc đang chờ thang máy thì gặp được Vu Phi.
Ngay cả Vu Phỉ cũng không nhịn được tò mò hỏi 1 câu: “Nghe bọn họ nói, cô cũng phủ nhận, thật không phải theo đuổi cô à?”
Trâu Nhạc Tiêu nửa đùa nửa thật: “Nếu thật là tôi, tôi lại chẳng khoe trên vòng bạn bè rồi ấy”.
Cô nói sang chuyện khác: “Ăn tết có định ra nước ngoài du lịch không?”
Vu Phỉ lắc đầu: “Con trai có lớp học thêm, không đi được. Tôi cũng ngại xuất ngoại, ở lì trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, xem tv, nghịch di động”.
Cô ấy hỏi: “Cô thì sao? Định xuất ngoại chơi à?”
Trâu Nhạc Tiêu còn chưa có kế hoạch gì, mặc kệ làm gì đều không có hứng thú, các chị em rủ cô đi dự tuần lễ thời trang, cô liền từ chối.
“Cùng cô cũng không khác lắm, ở nhà ngủ bù.”
Cô muốn đi thăm Tiểu Ngư Miêu nhưng sợ gặp được Du Cảnh Trạch sẽ khiến anh ấy ngại.
Sau này Du Cảnh Trạch kết hôn, cô càng không thể muốn đi thì đi.
Đến dưới lầu, Trâu Nhạc Tiêu cùng Vu Phi tạm biệt.
Một mình ngồi ở trong xe ngồi chốc lát, cô mở ra bộ hộp quà kia, đẹp đến có cảm giác không thực. Loại bất ngờ này từ trước đến nay đều không thuộc về cô.
Cô chỉ là một cái người xem, chứng kiến hạnh phúc của người khác.
Về đến nhà, ba mẹ đều còn ở công ty bận rộn.
Trâu Nhạc Tiêu thay đổi một chiếc áo lông vũ rồi ra ngoài, một mình ở nhà, dễ suy nghĩ miên man, cô định đến ngân hàng đón ba tan làm.
Lúc trước nàng giả trang Du Cảnh Trạch bạn gái, vì cùng Du Cảnh Trạch hẹn hò, cô lừa ba ba nói muốn tăng ca, kết quả hại ba chuẩn bị đồ ăn khuya qua cho cô, nhưng lại đưa hụt.
Cô vẫn luôn băn khoăn, lần này coi như đền bù cho ba.
Lối đi bộ tuyết đọng còn chưa kịp rửa sạch, lưu lại vô số dấu chân, sâu cạn không đồng đều nhau.
Trâu Nhạc Tiêu không đi chỗ người khác đã đi, cô đi vào phía bên trong, đạp thêm một chuỗi dấu chân khác. Giày đi trên tuyết phát ra âm thanh xộp xộp.
Bình thường lái xe gần một giờ, nhưng hôm nay đi bộ mất hơn nửa giờ.
“Trâu Nhạc Tiêu.”
Một thanh âm từ tính lại quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Trời vừa tuyết rơi nên không khí lạnh lẽo, giọng anh cũng nghe êm tai đến lạ.
Trâu Nhạc Tiêu giống như mở, đột nhiên quay đầu lại.
Xe Du Cảnh Trạch đã chậm rãi dựa vào ven đường, ạnh đẩy cửa xuống xe.
Gió lớn, anh một tay cài nút áo gió lại, đi về phía cô.
Có chút nhớ nhung, nháy mắt trở nên mãnh liệt, không thể khống chế được, cuốn bay lý trí và kiềm chế nơi lòng cô, nỗi nhỡ vỡ đê mà ào ạt tuôn trào.
Cô vẫn rất thích anh, cứ như vậy mà thích anh.
Du Cảnh Trạch đi qua xe, đến gần cô
Phía trước là cao ốc ngân hàng Du Thị, là con đường cô phải đi qua để đến nơi đón ba tan làm.
Trâu Nhạc Tiêu sợ anh hiểu lầm, thu lại suy nghĩ, chạy nhanh giải thích: “Em lại đây tìm ba em.”
Du Cảnh Trạch gật gật đầu, anh không cho rằng cô là vì ở đây chờ anh xuất hiện. Anh đổi chuyến bay đột xuất, không ai biết hết.
“Được nghỉ rồi à?” Anh hỏi.
Câu này hỏi ra cũng hơi vô nghĩa, nếu không được nghỉ sao cô lại đi bộ ở đây.
Trâu Nhạc Tiêu: “Ừm, hôm nay mới vừa nghỉ.”
Cô lịch sự hỏi lại: “Bên các anh thì sao?”
Du Cảnh Trạch: “Ngày hôm qua đã nghỉ, có bộ phận có người muốn trực ban.” Anh mới từ sân bay trở về, không nghĩ tới có thể gặp được cô.
Hiện tại anh đặc biệt muốn biết một việc: “Cùng người bạn học kia ở bên nhau rồi sao?”
Trâu Nhạc Tiêu: “…”
Anh giống như người lớn trong nhà quan tâm cô, gấp gáp không chờ nổi mong cô gả đi.
Thậm chí muốn nhận được tin tức chính xác nhất, nửa đường dừng xe lại, chủ động chào hỏi cô.
Để làm anh hoàn toàn an tâm, cô sau mấy giây giãy giụa, chịu đựng đau đớn, gật đầu:
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, em cảm thấy có thể từ từ tiếp nhận anh ấy. Cảm ơn Du tổng đã quan tâm.”
Du Cảnh Trạch không biết là hôm nay gió Bắc Kinh quá lạnh, hay là anh không mặc đủ nên không khỏi rùng mình một cái.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Cũng tốt.”
Trâu Nhạc Tiêu hơi hơi mỉm cười, một câu cũng không nói ra được.
Cô hướng về anh vẫy vẫy tay, xoay người đi phía trước.
Đi rồi vài bước, cô đem nón áo lông đội lên, đem khóa kéo kéo đến tận trên che miệng lại.
Mấy năm yêu thầm cùng thích này, tựa như trận tuyết này, rơi xuống rồi tan đi.
Rất nhiều năm sau, ngoại trừ bản thân, không còn ai sẽ nhớ.
Du Cảnh Trạch vẫn luôn nhìn hướng mà cô rời đi, đến khi bóng dáng cô xa dần, cuối cùng thành một dấu chấm mơ hồ.
Cũng đến khoảnh khắc này, nỗi vướng bận cùng sự yêu thích trong lòng mới như thế rõ ràng hiện lên.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen