Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 110: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 5
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 110: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 5
Đây không phải lần đầu tiên Trâu Nhạc Tiêu Phó làm chân chạy việc cho Phó Thành Lẫm, trước đây là chuyện nhỏ, nhưng giờ đây đã thăng cấp lên thành việc giải cứu luôn rồi.
Mẹ đã nói đúng, có Phó Ký Trầm và Phó Thành Lẫm làm tấm gương xấu, chuyện của cô tính ra cũng chả mất mặt mấy. Có so sánh thì liền thấy hạnh phúc.
Nếu đã không thể so với Du Khuynh cùng Phó Ký Trầm, thì giờ cô liền so với Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm đang ở hội sở do Du Cảnh Hâm đầu tư. Trâu Nhạc Tiêu cũng là khách quen nơi đó, cô rất ít khi đi các phòng riêng khác mà chỉ thích đến phòng bar ở lầu 1.
Đẩy một cái vali tiến vào hội sở, đón lấy không ít ánh mắt tò mò nhưng vẫn may, một đường đi đến phòng, không gặp phải người quen.
“Phó Thành Lẫm, mở cửa!”
Không tới nửa phút, cửa mở ra từ bên trong, chỉ thấy một bàn tay và giọng nói: “Em có thể đi về rồi.”
Trâu Nhạc Tiêu càng thêm tò mò, “Anh rốt cục bị hất rượu thảm đến mức nào vậy? Thật sự không có mặt mũi gặp người khác luôn?”
“Còn muốn nhận quà không?”
“……” Trâu Nhạc Tiêu đẩy vali cho anh: “Em đi xuống phòng bar dưới lầu 1 đây.”
Đáp lại cô là một tiếng đóng cửa “rầm”.
Trong phòng bar lầu 1, ca sĩ đang hát 1 bản tình ca não nề. Trâu Nhạc Tiêu gọi hai ly rượu, tìm vị trí ngồi trong góc.
Cô ngẩng đầu, nhìn ca sĩ trên sân khấu, ngâm nga theo điệu nhạc.
Cô hát đến nhập tâm, trước mắt liền bị một bóng đen che trước mặt.
Trâu Nhạc Tiêu ngửa đầu, Phó Thành Lẫm đã thay quần áo sạch sẽ. Lúc trước ở trong phòng, khi anh duỗi tay ra lấy vali, lộ cổ tay áo sơ mi trắng, hiện tại đã thay đổi một bộ màu đen.
Chắc do sơ mi trắng bị lộ vết rượu hất lên quá rõ, khác hẳn với áo màu đen, hất bao nhiêu cũng không nhìn thấy.
Phó Thành Lẫm ngồi xuống đối diện cô, cầm lấy một ly rượu khác trên bàn.
Trâu Nhạc Tiêu phát hiện tóc anh ướt, hẳn là đã gội qua. Tóc mái trước có chút rối, nhưng không ảnh hưởng hình tượng anh ta chút nào. Đàn ông nhan sắc cao dù có chút chật vật cũng là một loại mỹ cảm khác.
“Vậy là anh bị từ hất từ đầu đến chân à?”
Phó Thành Lẫm không trả lời, vắt chéo hai chân, dựa vào lưng ghế. Nhấp một ngụm rượu.
Trâu Nhạc Tiêu rất tò mò, sao anh lại có thể nhẫn nhịn như vậy.
Dù sao tính anh ta cũng khác Phó Ký Trầm, chẳng có nổi 1/10 tính kiên nhẫn của Phó Ký Trầm, chính là một dạng phúc hắc vô tình. Xét về di truyền học, chính là kiểu đột biến gen ấy.
Hôm nay bị phụ nữ tạt rượu thành như vậy, không biết anh ta lúc này, trong lòng nghĩ gì.
Cô rất khâm phục người phụ nữ có can đảm tạt rượu kia. Đổi thành cô, cô cũng chẳng có cái gan chọc giận Phó Thành Lẫm, thỉnh thoảng nói kháy chơi chơi thôi.
Hành động thật thì cô chịu.
Phó Thành Lẫm một lời cũng chưa nói, chỉ lắc lắc ly rượu.
Trâu Nhạc Tiêu cho rằng anh ta đang tức giận rồi: “Chắc người ta là bị anh tổn thương rồi, không thì cô gái nào nỡ tạt rượu người đàn ông mình từng thương nhớ chứ.”
Phó Thành Lẫm đột nhiên ngước mắt: “Em không nói thì không ai nói em câm đâu.”
Trâu Nhạc Tiêu chợt nhận ra, câu nói cô gái kia đã từng thích anh, chắc hẳn đã khiến anh bị kích thích. Đáng đời. Ai bảo trước kia anh không biết quý trọng.
Nếu, có một ngày Du Cảnh Trạch quay đầu lại nói thích cô, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, nói không chừng cũng sẽ tạt rượu.
Nhưng cô không may mắn như vậy.
Mà Du Cảnh Trạch cũng không phải Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm hỏi cô: “Em đi tìm Phó Ký Trầm làm gì?”
“Em đi thăm Tiểu Ngư Miêu, hiện tại nhóc con lớn hơn, nên chơi cũng vui phết.” Trâu Nhạc Tiêu đem video ngắn trong điện thoại đưa cho anh ta xem: “Bao lâu rồi anh chưa đi thăm nó?”
Phó Thành Lẫm nghĩ nghĩ: “Hai tuần.”
Anh click mở video ra xem, Tiểu Ngư Miêu đúng là có khác trước một xíu xíu.
“Em rốt cuộc là đi xem Tiểu Ngư Miêu, hay là đi gặp Du Cảnh Trạch?”
Trâu Nhạc Tiêu: “… Anh nghĩ tôi là anh chắc?” Cô thể hiện quyết tâm của mình: “Nhất đao lưỡng đoạn, từ hôm nay tôi sẽ bỏ qua hết mấy chuyện linh tinh liên quan đến ngân hàng Du thị.”
Lại nhắc thêm đến chuyện hôm nay mang quần áo cho anh: “Lúc ấy bọn họ đều mời em ở lại nhà anh hai ăn cơm. Du Cảnh Trạch cũng ở đấy mà em vẫn từ chối loại cám dỗ này đấy thôi.”
Cô giải thích: “Em cũng không phải là vì vài cái món quà nhỏ của anh đâu.”
Mà là vì cô đã quyết tâm rồi.
Nếu như trước kia, cô chắc chắn rằng sẽ không thèm để ý tới Phó Thành Lẫm, chuyện gì cũng lấy Du Cảnh Trạch làm trung tâm. Để đưa ra được cái quyết định ấy, buông bỏ 2 thanh chocolate, cô đã phải rất rất quyết tâm.
—
Trâu Nhạc Tiêu ngồi ở bar đến 10h, uống lên hai ly rượu. Cuối cùng vẫn là Phó Thành Lẫm không nhìn được cô cứ uống lại uống, liền tính tiền, đưa cô về nhà.
Cô nhìn ngoài xe, ô tô lại lần nữa lướt qua ngân hàng Du thị.
“Anh, nếu cô gái anh thích, cùng người khác kết hôn, sinh con, anh có thể chấp nhận hay không……”
Còn chưa nói xong, đã bị Phó Thành Lẫm cắt ngang, “Anh sẽ không để tình huống này xảy ra
Trâu Nhạc Tiêu vẫn nhìn ngoài xe, ô tô đã sớm đi qua tòa nhà ngân hàng, cô ‘ha ha’ hai tiếng, “Chắc anh quên, mình vừa bị tạt rượu.”
Phó Thành Lẫm: “Anh đây đầy quần áo”
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Lời anh ta có thể phiên dịch thành: “Tạt thì cứ tạt thôi, áo ướt thì anh thay đồ, anh không ngại.”
Xe rẽ vào một con đường khác, cô quay đầu lại nhìn về biểu tượng của tòa nhà phía sau.”
Tại nhà họ Trâu, Chủ tịch Trâu cùng phu nhân đều đang ở phòng khách chờ con gái trở về. Bọn họ chưa bao giờ thúc giục Trâu Nhạc Tiêu, cũng không hỏi cô đã đi nơi nào.”
Dẫu sao, cô làm gì cũng biết giới hạn của mình.
Trâu Nhạc Tiêu mở cửa tiến vào, ba mẹ đều đang xem TV, nghe nhạc hiệu đoán chương trình, cô liền biết họ đang xem phim gì, cha lại bồi mẹ xem bộ phim kinh điển yêu thích đây mà.
“Sao hôm nay con về sớm thế?” Trâu Hành lên tiếng hỏi
“Anh cả không cho con đi chơi quá muộn.”
“Cùng Phó Thành Lẫm đi ra ngoài chơi à?”
“Vâng. Con cùng anh ấy ngồi ở bar uống hai ly rượu.” Trâu Nhạc Tiêu ngồi xuống cạnh mẹ nói.
Trâu phu nhân nhìn con gái, “Tâm tình có vẻ không tồi nhỉ?”
Trâu Nhạc Tiêu cười cười, “Cũng ổn ạ bởi vì anh cả tính ra còn thảm hơn con nhiều.”
Trâu phu nhân: “Thế về sau con tìm anh con chơi nhiều vào, con sẽ càng ngày càng thấy vui hơn đấy.”
Trâu Nhạc Tiêu bật cười, “Thật là một sáng kiến tuyệt vời ạ.”
Cô dựa vào người mẹ, xem trạng thái đã phát trên vòng bạn bè [Hôm nay vui một chút ~] đi kèm là ảnh chụp 2 ly rượu tại phòng bar.
—
Tại nhà Du Khuynh, hết tiệc mọi người liên rủ nhau chơi bài.
Du Thiệu Hồng cũng ở nhà con gái nhỏ ăn cơm, sau khi ăn xong liền cùng tiểu bối đánh bài.
Du Khuynh nhận được tin nhắn của Trâu Nhạc Tiêu: “Tôi về đến nhà rồi nha, cô báo với anh hai một tiếng giùm tôi nhé.”
“Uhm. Ngủ ngon nha.” Du Khuynh thuận tay click mở vòng bạn bè, thấy được bài đăng của Trâu Nhạc Tiêu: “Trâu Nhạc Tiêu cùng bạn học đi quán bar uống rượu.”
Du Cảnh Trạch khựng tay lại một cái, dư quang liếc nhìn Du Khuynh, cũng không lên tiếng.
Du Khuynh đem ảnh chụp phóng to, cố ý đem điện thoại đến trước mặt cho Du Cảnh Hâm xem, “Trùng hợp là ở quán bar chị đầu tư đấy.”
Du Cảnh Trạch cũng xem ảnh chụp rồi, hai người cầm hai ly rượu.
Một bàn tay là Trâu Nhạc Tiêu, còn lại là tay đàn ông, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Không biết, còn tưởng rằng là ảnh của hai người yêu nhau đấy.
Du Cảnh Hâm nói bừa một hồi: “Gọi set rượu tình nhân, xem ra hai người quan hệ không tồi.”
Du Khuynh rất phối hợp, lấy qua di động lại xem một lần, “Quán chị còn có set rượu tình nhân á? Sao em không biết?
Du Cảnh Hâm giải thích: “Bởi vì em đi ít thôi. Lần trước em đến, chỉ uống nước trái cây, không uống rượu, lần sau chị mang cho em đi nếm thử.”
Cô giả vờ cùng Du Khuynh nói chuyện phiếm: “Trâu Nhạc Tiêu không chỉ là thành viên của hội sở còn là khách hàng VIP của Thanh Ba, cùng nhân viên pha chế rất quen thuộc, còn cho nhau thêm WeChat. Cô ấy gọi rượu này, có phải muốn cùng bạn học yêu đương không ta?”
Du Khuynh chậm rãi gật đầu: “Có khả năng.”
Cô còn tán thưởng hành động của Trâu Nhạc Tiêu: “Hy vọng cô ấy có thể nghĩ thoáng, tìm một người con trai cùng tuổi yêu đương. Nếu không, mỗi lần nhìn cô ấy buồn như vậy, tôi cũng thấy áy náy.”
Nói xong, cô nhìn về phía Du Cảnh Trạch, “Anh, cuối cùng anh cũng được giải thoát rồi, cũng không cần phải áy náy nữa.”
Du Cảnh Trạch không lên tiếng, sửa sang lại bài trong tay .
Du Thiệu Hồng nhìn con trai một cái, tiếp theo chém xuống một nhát dao:
“Ba phát hiện con rất thích hợp làm hồ ước nguyện, rất linh. Lúc hoàng hôn, con còn nói hi vọng Trâu Nhạc Tiêu tìm được người cùng tuổi, đến tối là nguyện vọng thành hiện thực luôn.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Những người khác cố nhịn cười để không phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Phó Ký Trầm tiếp lời, nói nghiêm túc: “ Nếu Nhạc Tiêu với người con trai này thành đôi thật, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là chủ tịch Trâu, ông ấy rất cưng đứa con gái này, nửa năm nay cũng hao tổn không ít tâm tư.”
Anh một câu, tôi một câu, mỗi người đều tỏ ra nghiêm túc, không giống như là trêu chọc, mà là tự đáy lòng thay Trâu Nhạc Tiêu vui mừng. Trong một khoảnh khắc, Du Cảnh Trạch bắt đầu hoài nghi, có lẽ, Trâu Nhạc Tiêu thật sự muốn yêu đương, nếu không, cô ấy sẽ không bỏ lại hai cục chocolate kia.
Lại một ván kết thúc, người thua vẫn là Du Cảnh Trạch.
Thừa dịp Phó Kí Trầm chia bài, Du Cảnh Trạch mở WeChat, tuy rằng Trâu Nhạc Tiêu đem anh ta xóa bạn chứ chưa chặn chỉ là không nhìn thấy tin tức mà thôi
Anh ta do dự mấy giây, cuối cùng lựa chọn thêm bạn.
Trâu Nhạc Tiêu mới vừa trở lại phòng ngủ, đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai lại là thứ hai, phải dậy sớm.
Chưa kịp buông di động, có người muốn thêm bạn, nhìn đến avatar cùng nickname Du Cảnh Trạch, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cô click mở ra, tin nhắn trong khung: [Là anh, Du Cảnh Trạch.]
Cô không biết Du Cảnh Trạch bỗng nhiên muốn thêm bạn là có chuyện gì, cô thật vất vả mới hạ quyết tâm xóa anh ta, nếu thêm lại nữa, cô liền kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Loại mỗi ngày lo được lo mất này, còn cho bản thân sự ảo tưởng viễn vong, thực sự quá khó chịu. Ít nhất thì cô không muốn lại bị dày vò như vậy nữa.
Không vội vã đồng ý, cô liền nhắc lại: [Du tổng, chào anh, có việc gì không?]
Du Cảnh Trạch hơi giật mình, không nghĩ tới cô không chịu thêm bạn, anh ta đành phải tiếp tục trả lời ở trong khung tiếp theo cùng cô nói chuyện: [nghe nói em cùng bạn đại học sắp yêu đương, hy vọng không cần bởi vì anh, em mới vội vàng đón nhận một đoạn tình cảm mới, anh cũng không hy vọng em về sau em sẽ hối hận.]
Trâu Nhạc Tiêu cảm thấy khó hiểu, chắc là do dòng trạng thái mới của cô, không biết Du Khuynh lại chế nhạo anh thế nào mới khiến anh hiểu lầm như thế.
Cô liền trả lời: [Cảm ơn anh quan tâm. Gặp được anh, là do em may mắn. Em sẽ nghiêm túc yêu đương.]
“Còn chơi bài nữa không đấy?” Du Thiệu Hồng gõ cái bàn.
Du Cảnh Trạch có lệ đáp một câu: “Con đang xem tin tức chuyến bay ngày mai , đánh ngay đây ạ.”
Những người khác thật ra đoán được anh đang tìm Trâu Nhạc Tiêu, nhưng cũng chưa trêu chọc anh, coi như không nhìn thấy.
Du Cảnh Trạch nhìn tin nhắn trả lời của Trâu Nhạc Tiêu, căn bản là không nhìn ra bất luận manh mối gì, rốt cuộc là đã yêu đương hay chưa yêu đương?? Anh đành phải hỏi lại: [Đã ở bên nhau rồi à?]
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Anh là muốn được giải thoát đến thế à?
[Anh ta theo đuổi em rất lâu, em còn đang cân nhắc. Nếu thích hợp thì sẽ yêu đương rồi kết hôn. Em cũng chúc anh sớm tìm được một nửa của mình.]
Du Cảnh Trạch: [Ý em là, còn chưa chính thức ở bên nhau đúng không?]
Trâu Nhạc Tiêu: “……” [Vâng nhưng chắc là nhanh thôi. Anh yên tâm, em không tìm anh nữa đâu, cũng sẽ hạn chế đến nhà anh hai. Chúc anh ngủ ngon]
Du Cảnh Trạch nhìn đoạn chat thật dài, từ tin nhắn đầu tiên đến câu chúc ngủ ngon. Đối phương vẫn nhất định không thêm đồng ý kết bạn với anh.
Nhìn nội dung cuộc nói chuyện nhiều vậy, chắc là anh lần đầu tiên ở trong khung xác nhận bạn bè ở đến dòng chúc ngủ ngon, đối phương vẫn không thêm anh thành bạn bè.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen