Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 109: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 4
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 109: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 4
Đại não Trâu Nhạc Tiêu tạm thời bị cảm giác tê mỏi xâm chiếm, bây giờ cô không rảnh nghiên cứu xem Du Cảnh Trạch đang nghĩ gì. Cảm giác đau đớn không cách nào ngăn lại được giải phóng, từ lòng bàn chân xông thẳng vào tim. Cô trộm bóp chỗ bị tê không có chút cảm giác nào.
Du Cảnh Trạch thấy cô vẫn vùi đầu vào hai đầu gối: “Em vào phòng ngồi xuống từ từ, cứ ngồi xổm như vậy thì chân không hết tê đâu”
Nói rồi anh khom lưng đỡ cô dậy.
Trâu Nhạc Tiêu bây giờ đang ở lúc tê chân nhất, chân cô không hề có cảm giác, cơ bản là không di chuyển được.
Cô vẫn không ngẩng đầu, xua xua tay: “Không cần đâu, em ngồi đợi một lát là được. Cảm ơn Du tổng, anh cứ đi đi, không cần phải để ý tới em.”
Du Cảnh Trạch cảm thấy Trâu Nhạc Tiêu không có gì nghiêm trọng, nếu cô thấy không ổn đã sớm gọi cho Phó Ký Trầm, dù sao trong tay cô cũng đang cầm điện thoại.
Cho dù cô đứng đây kêu xuống dưới lầu một tiếng, Phó Ký Trầm và Du Khuynh ở bên hồ cũng có thể nghe được.
Anh càng thêm xác định, cô không muốn đứng dậy, muốn anh ôm cô đi.
Anh hỏi: “Sao lại hạ đường huyết?”
Trâu Nhạc Tiêu: “Em chưa ăn cơm.”
Du Cảnh Trạch đút điện thoại vào túi, vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Trâu Nhạc Tiêu mở to một bên mắt, muốn nhìn xem Du Cảnh Trạch đang làm gì, nhưng ở góc độ này cô không nhìn thấy. Chắc là đi xuống lầu tìm Phó Ký Trầm, hoặc là bảo dì giúp việc lên lầu.
Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu cô gái mà anh thích tụt huyết áp đến không đứng dậy nổi, anh nhất định sẽ lo lắng đến mức bế cô ấy lên rồi đi tìm bác sĩ, chứ không phải để mặc cô như bây giờ.
Lúc Du Cảnh Trạch cởi áo khoác xong định đi tới ôm Trâu Nhạc Tiêu dậy thì Phó Ký Trầm cũng lên tới nơi.
“Em ấy đâu?” Phó Kí Trầm hỏi, anh mặt không biểu cảm nhìn Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch đang ở xoắn tay áo, hất hất cằm về phía sân phơi: “hạ đường huyết, đứng dậy không nổi.”
Trước nay Phó Ký Trầm chưa từng nghe nói Trâu Nhạc Tiêu bị tụt huyết áp, tám phần là do ngồi xổm lâu nên tê chân.
Anh đi vài bước qua đó, gõ gõ đầu cô: “Còn không đứng dậy đi?”
Trâu Nhạc Tiêu nhỏ giọng “a” một tiếng.
Phó Ký Trầm: “Anh đỡ em dậy .”
Trâu Nhạc Tiêu lắc đầu, cơn đau tê sắp qua đi, chỉ cần thêm một hai phút là cô có thể đi lại bình thường.
Nếu cô đã giả vờ hạ đường huyết, anh cũng không vạch trần cô.
“Em chờ chút, anh đi tìm xe đẩy em xuống.”
Trâu Nhạc Tiêu: “?”
Phó Ký Trầm: “Trong nhà có xe đẩy tay.”
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Du Cảnh Trạch vừa nghe Phó Kí Trầm phải dùng xe đẩy tay đẩy Trâu Nhạc Tiêu, anh liền ngượng ngùng kéo ống tay áo xuống, áo khoác vừa cởi ra cũng mặc lại.
Xe đẩy tay của Phó Ký Trầm rốt cuộc cũng có tác dụng, tuần trước anh dùng nó để đi trộm người tuyết của Quý Thanh Viễn lại không trộm được. Anh tìm một cái đệm sạch sẽ lót lên trên, ngồi thang máy lên tầng.
Trâu Nhạc Tiêu nhìn đến cái xe đẩy tay kia ngày thường dùng để kéo hàng hóa đồ đạc, cô còn phải ngồi lên đó trước mặt Du Cảnh Trạch, trong lòng liền có mấy ngàn mấy vạn con ngựa hoang gào thét lao nhanh qua.
Ghế xe đẩy tay? Cách mặt đất mười mấy cm, Phó Kí Trầm không tốn chút sức túm Trâu Nhạc Tiêu ngồi lên, động tác không hề nhẹ nhàng chút nào.
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Làm trò trước mặt Du Cảnh Trạch, cô nhịn.
Trước giờ chưa từng chật vật như vậy, cô lấy áo lông vũ trùm lên đầu, rơi vào trạng thái tự kỷ.
Hy vọng sau khi từ biệt Du Cảnh Trạch ở sân phơi, từ nay về sau không hẹn ngày gặp lại nữa.
Du Cảnh Trạch không đi theo vào thang máy, anh đi cầu thang xuống lầu hai xem Tiểu Ngư Miêu.
Trong phòng em bé, Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn đều ở đây.
Du Cảnh Hâm một tuần rồi không qua đây xem Tiểu Ngư Miêu, cuối năm công ty bận, tuần trước lại họp đủ thứ, buổi tối về đến nhà đã là nửa đêm.
Hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi để sang đây.
Trước khi cô đi, Cục Cưng dặn cô vài thứ: “Mẹ, nếu dượng nhỏ đi làm ở công ty, mẹ ôm em trai về nhé.”
Con trai phát âm không sỏi, luôn nói ‘công ty’ thành ‘công sư’*. (chữ ty công ty phiên âm là “gōngsī” còn sư trong phát âm Cục Cưng là “shī” là con sư tử)
Quý Thanh Viễn nhìn Du Cảnh Trạch: “Hồi nãy anh gọi Trâu Nhạc Tiêu làm gì vậy?”
Du Cảnh Trạch hơi giật mình: “Cậu nghe được?”
Quý Thanh Viễn: “Vừa lên lầu hai đã nghe anh kêu tên cô ấy, sao tôi có thể không nghe thấy được?”
Du Cảnh Trạch cũng không giấu diếm hai người bọn họ: “Quản gia nói sắc mặt Trâu Nhạc Tiêu không tốt, lên lầu ba rồi chưa thấy xuống. Buổi chiều anh mới gặp cô ấy ở ngân hàng, cô ấy đi hủy thẻ.”
Quý Thanh Viễn gật đầu, “Anh cũng không cần quá mất mát, nói không chừng sau khi cô ấy làm thẻ rồi thì một lần cũng chưa từng dùng qua đâu.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Quý Thanh Viễn hôm nay có hứng, liền cà khịa vài câu: “Người như anh nếu mà ở trong tiểu thuyết hoặc kịch bản của em gái tôi thì một cơ hội theo đuổi người ta cũng không có.”
Du Cảnh Trạch bị nghẹn đến cạn lời.
Quý Thanh Viễn tiếp tục nói về em gái: “Chờ khi nào anh rảnh đi cung cấp cho em ấy tư liệu sống, cũng không thể chỉ viết mỗi tôi được, hiện tại tôi hối cải để làm một con người mới, lần tới liền lấy nguyên mẫu là anh. Anh như vậy, tới phiên ngoại cũng chưa tư cách được viết.”
Em gái anh thích viết tiểu thuyết, viết mấy chục cốt truyện thể loại tình yêu của tổng tài bá đạo.
Trong đó có không ít kịch bản nam phụ có kết cục bi thảm, đều là lấy hình mẫu từ anh. Gọi chung là tra nam, không xứng có kết thúc tốt.
Trong mắt em gái chỉ có em rể, hoặc là loại đàn ông như Phó Ký Trầm, không có lịch sử tình trường đen tối, là một mẫu đàn ông tốt thì mới xứng được làm nam chính có đầy đủ họ tên.
Du Cảnh Trạch không muốn cùng Quý Thanh Viễn nói chuyện tám nhảm toàn mấy câu móc mỉa anh thôi.
Anh đến chỗ Du Cảnh Hâm xem Tiểu Ngư Miêu.
Du Cảnh Hâm đang đùa giỡn với Tiểu Ngư Miêu: “Chúng ta để cậu ôm một cái nào.”
Du Cảnh Trạch không dám ôm em bé chứ đừng nói chi là biết cách phải ôm thế nào. Trước kia khi Cục Cưng còn nhỏ anh cũng không ôm qua.
Du Cảnh Hâm cùng Quý Thanh Viễn có mối quan hệ bình thường, anh cũng rất ít khi sang nhà bọn họ.
Du Cảnh Hâm dạy anh: “Học ôm đi, về sau khi anh có con thì có thể thực hành luôn.”
Du Cảnh Trạch trước nay chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn, sinh con.
Hai tay anh đỡ lấy Tiểu Ngư Miêu, cánh tay vẫn như cũ cứng đờ, vất vả như ngày thường anh rèn luyện ở phòng tập thể thao.
Tiểu Ngư Miêu nhìn chằm chằm Du Cảnh Trạch, con ngươi trong mắt đen láy, không chớp lấy một cái.
Tiểu Ngư Miêu nhìn chằm chằm vào Du Cảnh Trạch, tròng mắt giống như nho đen, đến chớp mắt cũng không chớp.
Miệng nhỏ không ngừng he hé như muốn nói gì đó. Thỉnh thoảng lại cười vô ý thức.
Ánh mắt ngây thơ của em bé làm nơi nào đó trong lòng Du Cảnh Trạch trở nên mềm mại. Động tác cứng đờ khi anh ôm Tiểu Ngư Miêu cũng từ từ thả lỏng.
Sắc trời bên ngoài dần tối, đã đến thời gian bơi lội của Tiểu Ngư Miêu.
Bảo mẫu đã cho nước vào, dì đi tới ôm Cá Con: “Mọi người đợi nửa tiếng nữa Cá Con sẽ bơi xong.” Cá Con bơi lội tắm rửa cũng mất khoảng nửa giờ.
Du Cảnh Trạch vẫn chưa ôm đủ, quyến luyến đem Tiểu Ngư Miêu giao cho bảo mẫu.
—
Lúc này, bên hồ.
Cả buổi chiều, Phó Ký Trầm không câu được một con cá nào.
Du Khuynh nhìn về hướng biệt thự: “Sao bọn họ còn chưa đi vậy?”
“Em còn nhìn không ra sao? Đều không muốn đi đó.” Phó Ký Trầm thu cần câu lại, đem thùng nước nhỏ đổ lại vào hồ.
Du Khuynh cảm thấy mối quan hệ của Du Cảnh Trạch và Trâu Nhạc Tiêu hơi vi diệu. Với tính cách của Du Cảnh Trạch sẽ không nhiều chuyện chạy lên lầu ba, mà Trâu Nhạc Tiêu hôm nay cũng đến muộn ba tiếng.
Vừa nãy cô không lên lầu ba nên không rõ có chuyện gì xảy ra, cô hỏi Phó Ký Trầm: “Anh làm gì mà phải đem xe đẩy lên lầu?”
“Đẩy Trâu Nhạc Tiêu xuống.”
“……”
Phó Ký Trầm đoán: “Chắc Trâu Nhạc Tiêu đứng ở lầu ba ngắm cảnh, thấy Du Cảnh Trạch liền chột dạ ngồi xổm xuống. Không phải hồi nãy em xem hot search của Cố Hằng sao? Em ấy nhất định cũng không nhàn rỗi, chờ tới khi Du Cảnh Trạch đi tới, chân em ấy đã tê rần, không động đậy được nên nói dối là hạ đường huyết.
Du Khuynh gật đầu, thì ra là như vậy.
Phó Ký Trầm lại nói: “Nếu anh không lên xem, Du Cảnh Trạch đã định ôm Trâu Nhạc Tiêu xuống nhưng anh không cho anh ta cơ hội.”
Du Khuynh không dám tin: “Anh em thật sự định ôm kiểu công chúa hả?”
“Ừm.” Phó Kí Trầm để ý thấy Du Cảnh Trạch đã cởi áo khoác ra, ống tay áo cũng đã xắn lên. Anh thường xuyên ôm Du Khuynh, mỗi lần đều làm động tác giống Du Cảnh Trạch.
Du Khuynh gật gật đầu như đang suy tư gì đó, “Chúng ta ở đây đợi một chút, đừng vội vào đó.”
Phó Ký Trầm xoa xoa khuôn mặt cô: “Em không lạnh sao?”
Du Khuynh: “Lạnh chút cũng không sao, lát nữa em khiêu vũ, khó có dịp anh em chủ động quan tâm người khác.” Thật không dễ dàng gì.
Trong biệt thự, Trâu Nhạc Tiêu đang dựa vào sô pha.
Cô kéo áo lông vũ đang trùm trên đầu xuống, nghĩ lại vừa rồi ngồi xe đẩy xuống dưới, cô không còn mặt mũi gặp người nào nữa.
Phó Ký Trầm là chuyên gia số một trong việc lừa mọi người và hủy hoại hình tượng.
Du Cảnh Trạch cho rằng Trâu Nhạc Tiêu đã về rồi, không ngờ cô vẫn còn ở phòng khách. Cô lấy áo che bản thân lại, không biết là đang tỉnh hay đang ngủ.
Anh không làm phiền cô, tìm một chỗ khác trên sô pha ngồi xuống.
Trên bàn trà để các loại sách nuôi dạy trẻ em, anh tiện tay lấy một quyển lật xem.
Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn cũng xuống lầu, bọn họ ngồi ở sô pha bên cạnh.
Quý Thanh Viễn rảnh rỗi không có việc gì làm liền lột hạt thông cho Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm cũng không câu nệ như trước kia, dù có người trong nhà, cô vẫn sẽ ngồi dựa gần Quý Thanh Viễn, cằm tựa vào vai anh.
Không nói gì mà chỉ chuyên tâm nhìn Quý Thanh Viễn lột hạt thông.
Quý Thanh Viễn lột xong một cái là đưa đến miệng cô. Lúc này lại lột xong một cái khác, Du Cảnh Hâm theo thói quen hơi há miệng nhưng không chờ được hạt thông, Quý Thanh Viễn đã bỏ vào miệng mình.
Du Cảnh Hâm: “……”
Cô cũng không lên tiếng, hậm hực nhấp môi.
Quý Thanh Viễn bỗng nhiên quay mặt lại, hai ngón tay bóp cằm Du Cảnh Hâm, miệng kề miệng đút hạt thông vừa rồi cho cô, thuận tiện còn mút môi cô một cái.
Du Cảnh Hâm trong lòng nhảy dựng, Du Cảnh Trạch và Trâu Nhạc Tiêu đang ở cách đó không xa, cô nhanh nhanh che một chút lại.
Kết hôn năm năm rồi nhưng những lúc thế này cô vẫn sẽ mặt đỏ ửng tim đập nhanh. Cô đẩy cánh tay anh, ý bảo anh chú ý một chút.
Quý Thanh Viễn cười cười, tiếp tục ‘làm việc’.
Mấy động tác nhỏ của bọn họ đều bị Du Cảnh Trạch nhìn thấy hết.
Anh nghiêng người, ánh mắt né chỗ hai người kia ra.
Trang sách trước mắt đã xem hơn mười phút nhưng chỉ mới được mấy dòng.
Ở đầu khác của ghế số pha, Trâu Nhạc Tiêu vẫn luôn nói thầm trong bụng, rõ ràng có tiếng bước chân của ai đó đang lại gần đây, nhưng sao nãy giờ không có tiếng nói chuyện.
Chắc Du Cảnh Trạch đã rời đi rồi.
Cô kéo áo lông vũ xuống, chải chải mái tóc dài bị rối vài chỗ, bên sườn mặt Du Cảnh Trạch đang nhìn cô.
Cô khẽ gật đầu, xem như chào hỏi một cái.
Du Cảnh Trạch thấy sắc mặt cô vẫn không tốt: “Đầu còn đau sao?”
Trâu Nhạc Tiêu: “Khá hơn nhiều rồi.”
Du Cảnh Trạch gật đầu.
Lại chợt im ắng.
Anh thu tầm mắt lại, xem sách trong tay.
Xem xong một lá thư, Du Cảnh Trạch khép thư lại, hỏi Du Cảnh Hâm: “Có muốn ăn socola không?”
Du Cảnh Hâm không hiểu sao tự nhiên anh quan tâm mình vậy. Giây tiếp theo lại bừng tỉnh, thực ra ý của Tuý Ông không phải ở rượu* (ý không phải trong lời).
Nhưng cô vẫn lắc đầu, “Không ăn đâu, béo phì.”
Quý Thanh Viễn phụ hoạ theo vợ: “Tôi cũng không ăn.”
Du Cảnh Trạch: “…… Không hỏi cậu.”
Quý Thanh Viễn lại tách một hạt thông đến trước miệng Du Cảnh Hâm, anh nhìn Du Cảnh Trạch, buồn bã hỏi: “Sợ anh hỏi tôi, đỡ mắc công anh phải hỏi nhiều lần thôi mà.”
Du Cảnh Trạch ném sách lên bàn trà, đứng dậy đi tới phòng bếp.
Tủ lạnh có không ít socola, anh cầm mấy viên.
Trong lúc đi đến phòng khách, anh mở một viên chocolate ăn thử.
Anh chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là loại đồ ngọt như socola.
Quay trở lại chỗ cũ, Du Cảnh Trạch ném hai viên cho Trâu Nhạc Tiêu, nghe nói bị hạ đường huyết thì phải bổ sung đường (glucose).
Anh giải thích: “Bây giờ Du Khuynh không ăn socola, đống socola này không ăn sẽ hết hạn.”
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Cô vẫn khách sáo lên tiếng: “Cảm ơn.”
Lúc này, Phó Ký Trầm cùng Du Khuynh từ bên hồ quay về.
Phó Ký Trầm giúp Du Khuynh cởi áo khoác ra, nhìn mấy người bọn họ: “Trời đã tối rồi, sao mọi người còn chưa về?”
Quý Thanh Viễn tiếp lời: “Không vội, ngồi chơi một lát nữa.”
Phó Ký Trầm treo áo khoác lên, mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ là năm giờ rưỡi, nhà chúng tôi sáu giờ ăn tối rồi, …
Phó Ký Trầm đem áo khoác treo lên tới, nhìn mắt đồng hồ, “Hiện tại 5 giờ rưỡi, nhà của chúng ta sáu giờ ăn tối, nên mấy giờ mọi người nên về chắc là phải hiểu rồi chứ?”
Quý Thanh Viễn gật đầu: “Biết rồi. Ăn xong chúng tôi sẽ đi, sẽ không vượt quá tám giờ đâu.”
Phó Ký Trầm: “……”
Du Khuynh cười, ôm Phó Ký Trầm: “Ván này anh thua rồi.”
Trâu Nhạc Tiêu không định ở lại, người nhà bọn họ liên hoan, cô là người ngoài ở đây cũng không tiện. Đang suy nghĩ tìm cớ để rời đi, đúng lúc có điện thoại gọi tới, là anh cả Phó Thành Lẫm gọi đến.”
Cô lập tức nhấn nghe, chưa đợi cô nói chuyện đầu kia đã hỏi: “Đang ở đâu?”
“Nhà của anh hai.”
“Ừ, đọc tin nhắn đi.”
“?”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Phó Thành Lẫm: [Em tới chung cư lấy giúp anh một bộ quần áo. Dì đang ở nhà, còn có một cái va li, em mang cái va li đó qua đây luôn giùm anh.]
Sau đó, anh gửi cho cô số phòng của hội sở.
Trâu Nhạc Tiêu tò mò: [Anh làm chuyện xấu gì hả?]
Phó Thành Lẫm: [Quần áo bị đổ rượu vang đỏ ướt hết, không mặc được nữa]. Cũng không có cách nào đi ra ngoài được, bây giờ anh bị nhốt trong phòng, quần áo trên người ướt rượt, rất khó chịu.
Anh cũng không muốn để tài xế nhìn thấy mình như vậy.
Trâu Nhạc Tiêu kinh ngạc không thôi, thế nhưng có người dám đổ nước lên người Phó Thành Lẫm.
Cô vui vẻ khi thấy anh gặp hoạ, giả bộ quan tâm hỏi:[Quần áo anh bị ướt toàn bộ hay chỉ ướt một nửa ? Có lạnh không?]
Phó Thanh Lẫm:[Sao tự nhiên em nhiều chuyện vậy? Nhanh chân lên.]
Lại dặn cô: [Không được nói chuyện này với ai khác. Quà Giáng Sinh em muốn mua gì thì mua, anh trả tiền.]
Trâu Nhạc Tiêu: [Cảm ơn rất nhiều. Em đây liền chạy việc vặt cho anh đây. Cô lại hỏi thêm: [Sao anh lại tìm em giúp vậy?]
Phó Thành Lẫm không hề giấu diếm: [Bởi vì chỉ có em thảm như anh, chúng ta sẽ không chế nhạo nhau]
Trâu Nhạc Tiêu: “……”
Nhưng vì những món quà, cô không cần phải tranh cãi với một cỗ máy in tiền ra vô tư.
Cất điện thoại, Trâu Nhạc Tiêu lấy cớ rời đi: “Bạn đại học hẹn em ăn cơm, em đi trước đây.”
Phó Ký Trầm hỏi: “Bạn nam hay nữ?”
“Nam, cũng đi làm ở Bắc Kinh.” Trâu Nhạc Tiêu mặc áo khoác lông, chào tạm biệt với từng người trừ Du Cảnh Trạch.
Du Khuynh dặn cô: “Buổi tối về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Trâu Nhạc Tiêu đáp lời: “Không có gì đâu, chỉ là ăn bữa cơm thôi không có đi chơi.”
Cô tới một chuyến cũng chưa kịp chơi cùng Tiểu Ngư Miêu, liền chạy lên lầu, nhìn Tiểu Ngư Miêu một cái, quay một video ngắn rồi lại vội vàng xuống lầu.
Phó Thành Lẫm đang mặc quần áo ướt đang chờ cô tới giải cứu.
Trâu Nhạc Tiêu vì muốn có nhiều quà nên vội vã rời đi.
Du Cảnh Trạch liếc mắt nhìn bàn trà, hai viên socola lúc nãy anh cho Trâu Nhạc Tiêu, giờ đang nằm yên tĩnh trên bàn, hoàn toàn bị vứt bỏ.
Phó Ký Trầm từ quầy rượu lấy ba bình rượu vang đỏ ra, anh dường như nói vu vơ với Du Cảnh Trạch: “Đêm nay chúng ta ba người, mỗi người một chai. Uống say cũng không sao, tôi có xe đẩy, đến lúc đó đẩy các anh về.”
Du Cảnh Trạch: “……”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen