Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 107: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 2
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 107: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 2
Sau khi Trâu Nhạc Tiêu nói câu hủy thẻ, không khí im lặng kỳ lạ bao trùm tầm nửa phút.
Du Cảnh Trạch nhìn chằm chằm Trâu Nhạc Tiêu, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn sang, nhưng hai người đối mặt nhìn nhau một giây cũng không có, cô lập tức ngoảnh mặt đi.
Về việc hủy thẻ, anh cũng không nói thêm gì.
Toàn bộ ngân hàng Du thị, mỗi ngày người mở thẻ nhiều như vậy, người hủy thẻ cũng không ít.
Anh còn muốn vội vàng quay về: “Xin lỗi.”
Kéo cửa xe ra, không chờ anh ngồi vào: “Du tổng, xin làm phiền hai phút của anh.”
Du Cảnh Trạch xoay người, kiên nhẫn hơn so với trước: “Có chuyện gì?”
Trâu Nhạc Tiêu muốn giải quyết mọi chuyện trong hôm nay, và chỉ có một mình cô chấm dứt chuyện này, vì vậy anh sẽ không yên lòng.
“Em sẽ xóa hết mọi thứ liên quan đến anh.”
Du Cảnh Trạch lẳng lặng nhìn cô.
Khi Trâu Nhạc Tiêu nói ra câu này, trong lòng cô không hình dung ra bao nhiêu khổ sở.
Từ giữa tháng 6 đến nay, cô đã cho bản thân thời gian để chuyển tiếp, cô hiểu rằng cái gọi là thời kỳ chuyển tiếp này chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, và cô vẫn luôn nghĩ về anh.
Vừa rồi ở phòng kinh doanh xử lý công việc xong, cô cũng thuận tay đem mật khẩu thanh toán sửa lại.
Điều cô muốn nói là: “Em xin lỗi, lời nói và việc làm của em đã khiến anh gặp nhiều rắc rối trong hơn hai năm qua, đặc biệt là vào năm ngoái.”
Lúc này cô mới dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Mặc kệ là anh có tin hay không, lời nói càn rỡ rằng theo đuổi anh được rồi lại đá anh, chỉ là khi em cùng bạn uống rượu ở quán bar, em nhất thời hồ đồ nói bừa.” Em không biết làm thế nào mà truyền đến tai anh, rồi bạn bè anh cũng nghe được, vậy nên chắc là họ trêu chọc anh không ít. “
Cô lại lần nữa xin lỗi: “Thực xin lỗi anh. Em không phải cố ý.”
Du Cảnh Trạch: “Tôi không rảnh để ý việc đó.”
Trâu Nhạc Tiêu miễn cưỡng cười cười: “Cũng đúng, anh bận rộn như vậy.”
Di động Du Cảnh Trạch vang lên, màn hình hiện là “Châu Tư Nguyên” , anh tạm thời bấm im lặng, hỏi Trâu Nhạc Tiêu: “Còn có việc nào nữa sao?”
Trâu Nhạc Tiêu lắc đầu: “Không có.”
Cô vẫy vẫy tay, lại nhìn anh một cái, từ đuôi xe anh vòng đi qua, đi về hướng xe của chính mình.
Du Cảnh Trạch nhìn bóng lưng cô, nhìn theo một đoạn.
Điện thoại trong tay lại lần nữa vang lên, anh ngồi lên xe, nhận cuộc gọi.
“Nếu không phải có việc gấp, em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cho nên không cần tránh em.” Châu Tư Nguyên thanh âm lạnh lùng, mang theo một tia oán giận.
Sau hai tháng đây là lần đầu tiên cô ta liên lạc với Du Cảnh Trạch, nhưng kết quả anh không trả lời trong cuộc gọi đầu tiên.
Cô vốn tưởng rằng khi vụ thu mua lại SZ kết thúc và mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ thay đổi thái độ một chút, nhưng kết quả vẫn vậy.
Du Cảnh Trạch không giải thích, chỉ nói: “Có việc gì à?”
Châu Tư Nguyên nén giận: “Ừm. Mẹ sinh bệnh nằm viện, đã mấy ngày rồi, vấn đề không nghiêm trọng lắm. Mẹ làm việc quá sức, tâm trạng không tốt, lại bị bệnh dạ dày, bố đưa mẹ đến bệnh viện điều trị. Lúc trước anh ở nước ngoài, em cũng không quấy rầy, ngân hàng của anh không phải đang tổ chức đại hội cổ đông sao, em còn tưởng rằng anh nhất định sẽ trở về.”
“Anh nếu rảnh thì đến bệnh viện thăm mẹ đi. Quan hệ mẹ con các anh hòa hoãn đối với việc hồi phục của mẹ cũng có lợi.”
Du Cảnh Trạch: “Gửi cho anh tên bệnh viện, phòng bệnh và số giường.”
Không nói thêm gì nữa, anh cúp điện thoại. Không đến một phút anh nhận được tin nhắn.
Xem tin nhắn xong, Du Cảnh Trạch phân phó tài xế đi đến bệnh viện, trên đường anh lại bảo tài xế dừng lại một chút khi đi ngang qua cửa hàng hoa.
Anh cùng mẹ đã nửa năm không gặp mặt, thời gian đó cũng không gọi điện thoại.
Tới cửa hàng hoa, anh mua 2 bó hoa, 1 bó mua giúp Cảnh Hâm.
Bệnh viện.
Bà Lan ở phòng bệnh VIP, đã nhập viện ngày thứ năm rồi.
Mới vừa chợp mắt buổi trưa, bà ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Châu Tư Nguyên tới bệnh viện lúc giữa trưa, lúc này vẫn chưa rời đi.
“Đại hội cổ đông ngân hàng Du thị ngày hôm qua vừa kết thúc. Nghe nói Du Cảnh Trạch hai ngày tới còn muốn ra nước ngoài.” Cụ thể ngày nào đó đi, khi nào trở về, ngoại trừ người bên cạnh anh, người ngoài không thể nào biết được, bao gồm bạn bè anh cũng đều không rõ lắm.
Cô muốn từ nhân viên bên cạnh Du Cảnh Trạch hỏi thăm một chút, nhưng vẫn không có kết quả.
Bọn họ vì giữ công việc, từ chối tiết lộ lịch trình của sếp.
Bà Lan ha hả hai tiếng: “ Đồ Bạch Nhãn Lang*.” (*Sói mắt trắng)
Cho tới bây giờ, bà vẫn không thể vượt qua rào cản này trong lòng. Du Cảnh Hâm cùng Du Cảnh Trạch đối xử với bà như vậy, lòng bà lạnh lẽo. Từng đứa từng đứa cứ luôn miệng nói rằng không nợ gì bà.
Châu Tư Nguyên đưa cho bà Lan một cốc nước ấm: “Mẹ, mẹ mở lòng một chút. Dù sao thì,”
Cô ta tạm dừng lại: “Tình huống giống như nhà chúng ta như vậy, trong mắt người khác, đó là kẻ có tiền, có siêu xe, có biệt thự, còn có một công ty niêm yết. Nhưng đối Du gia cùng Quý gia mà nói, chúng ta ở trong mắt bọn họ chính là những bà con xa nghèo khổ, trốn còn không kịp, làm sao mà sẽ giúp chúng ta.”
Bà Lan không nói tiếp, trong lòng nghẹn muốn chết.
Bà xoa xoa huyệt Thái Dương, giấc ngủ trưa ngủ thật sự khó chịu, lòng dạ không yên, bà hỏi Châu Tư Nguyên: “Con gọi điện thoại cho Cảnh Trạch, nó nói thế nào?”
Châu Tư Nguyên: “Chưa nói cái gì cả, nói con gửi cho anh ấy số phòng bệnh. Cũng không nói là khi nào thì anh ấy tới.”
Bà Lan “ừm” một tiếng, ly nước trên tay bà không uống, đặt lại như cũ trên tủ đầu giường.
Bà dựa vào đầu giường, híp mắt, nhìn qua có vẻ hơi mệt mỏi.
Bà nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ là bà không muốn nói chuyện phiếm với Châu Tư Nguyên, mỗi câu nói của Châu Tư Nguyên đều chứa đầy gai góc, khiến bà khó chịu, còn phiền lòng.
Nếu không phải lần trước Châu Tư Nguyên âm thầm gây sự với YDu Khuynh cùng Phó Kí Trầm, thì việc kinh doanh của công ty Châu gia sẽ không đến mức xuống dốc không phanh như vậy. Trong vài ngày Châu Tư Nguyên xin lỗi trong vòng bạn bè, cổ phiếu của Siyuan Holdings đã từng giảm tới mức giới hạn.
Nếu không phải Chu Tư Nguyên lần trước ngầm làm, Chu gia công ty sinh ý không đến mức xuống dốc không phanh. Chu Tư Nguyên ở bằng hữu vòng xin lỗi mấy ngày nay, cổ phần khống chế Tư Nguyên đã từng giảm đến mức giới hạn sàn.
Mấy ngày nay bà thậm chí còn không có mặt mũi ra ngoài gặp mọi người, khi người ta hỏi bà, bà thật sự không biết nên nói gì.
Bà đã nhìn thấy sự hư tình giả ý trong vòng tròn này từ lâu. Ngoài mặt giả vờ quan tâm bà, nhưng trong lòng lại không biết cười nhạo bà thế nào.
Cuối cùng sau khi vất vả vượt qua khoảng thời gian đó, bà rất mong chờ cổ phiếu tăng giá.
Nhưng mọi chuyện không lạc quan như bà nghĩ, nửa năm sau giá cổ phiếu vẫn thấp đến thảm.
Nửa năm qua, bà lo lắng đến mất ngủ.
Bà cảm thấy có lỗi với đứa con trai nhỏ của mình vì người chị không có đầu óc này mà chịu liên lụy.
Nhưng bà là mẹ kế, vì vậy bà không thể nói lời ác ý với Châu Tư Nguyên, miễn cho người khác nói bà ác độc.
Nếu là đổi thành con bà sinh, bà liền mắng trực tiếp.
Châu Tư Nguyên ngồi ở mép giường, lấy bản tạp chí lật xem.
Thỉnh thoảng nhìn liếc mắt nhìn mẹ kế một cái, cô bĩu môi.
Thật cho rằng cô đến muốn đến phòng bệnh chăm sóc bà ta?
Còn không phải vì ba thúc giục mới đến đây.
Hôm nay cô muốn đi dạo phố, thả lỏng một chút. Kết quả bị điện thoại của ba gọi đến liên tiếp, hỏi cô có bận hay không, bận xong liền đi bệnh viện ngay.
Ngày thường mẹ kế làm bộ đối với nàng rất tốt, bề ngoài thì đại gia đình luôn hòa khí.
Bao gồm lần đó chọc Du Khuynh, làm hại giá cổ phiếu công ty bị liên lụy, mẹ kế không chỉ trích cô nửa từ, ngược lại còn an ủi cô hai câu: Không sao đâu, trong nhà còn có mẹ cùng ba con đây, trời có sụp xuống vẫn đỡ được. Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.
Nói mấy câu đơn giản, nhưng khiến ba cô vô cùng cảm động, ông cảm thấy mình đã cưới được người vợ có tri thức lại hiểu đạo lý nhất trên đời.
Những lúc ở riêng, ba cô đã nói chuyện vài lần với cô, nói cô rằng hãy đối xử tốt hơn với mẹ kế và hiếu thảo với bà.
Hai ngày nay mẹ kế nhập viện, ba cũng đi theo, thật ra cũng có y tá, nhưng ba nhất định trông chừng ở đây buổi tối, nói một mình ông ở nhà cũng không yên tâm.
Hôm nay cuối tuần, ba cố ý nói muốn tăng ca, muốn cô tới bệnh viện chăm sóc mẹ kế.
Điện thoại rung lên, trong nhóm “Plastic”, các chị em lại bắt đầu bàn luận về Tuần lễ thời trang.
Lãnh Văn Ngưng cố ý @cô: [chúng tôi chuẩn bị bao máy bay đi, còn cô thì sao, có đi hay không? Vẫn còn chỗ cho cô.]
Châu Tư Nguyên nhìn tin này, đi đi cái em gái cô á!
Cô ấy chỉ có thể nhìn vào quần áo và túi xách trị giá hàng chục nghìn đô la khi đi mua sắm bây giờ và cô ấy phải do dự một lúc nếu chúng có giá hàng trăm nghìn đô la.
Nàng hiện tại đi dạo phố chỉ có thể nhìn xem quần áo và túi xách trị giá hơn mấy vạn, cô đều phải do dự một chút. Không thể giống như trước, trăm vạn chưa bao giờ ngó mắt đến.
Nếu đi tuần lễ thời trang, những người phụ nữ đó sẽ đi xem show trình diễn cao cấp, nếu cô mà đi xem show diễn thời trang , cô nhất định sẽ bị bọn họ trực tiếp chế giễu đến chết.
Hồi tháng tám, cô xin lỗi Du Khuynh ở vòng bạn bè, và tin xin lỗi phải đăng suốt 1 tuần. Kết quả là ở giữa trưa cùng ngày cô xin lỗi, cô liền lên hot search.
Cô lên hot search không quan trọng, liên lụy tới rồi giá cổ phiếu của Tư Nguyên.
Ngày đó khi báo cáo cuối ngày, giảm đến mức giá sàn.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cô rất xác định, chắc chắn là Lãnh Văn Ngưng đem tin tức này tiết lộ cho truyền thông, Lãnh Văn Ngưng lại lợi dụng tài nguyên truyền thông của chính mình, âm thầm quạt gió thêm củi, công ty nhà cô mới có thể bị vạ lây như vậy.
Biết rõ là Lãnh Văn Ngưng, nhưng cô lại tìm không thấy bất cứ chứng cứ gì. Vì vậy, rất nhiều người trong vòng bạn bè đã nhìn thấy tin xin lỗi này và cô cũng vô tình đắc tội nhiều người.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Văn Ngưng bỏ đá xuống giếng, mà bó tay không có cách gì.
Sau đó, vẫn là bà Lan tự mình đi tìm ông nội của Du Cảnh Trạch, sau đó xin lỗi và nhờ giúp đỡ.
Ông nội Du cũng nể mặt bà Lan là mẹ của Du Cảnh Hâm và Du Cảnh Trạch nên giúp đỡ đem nhiệt độ tin tức hạ xuống.
Lúc này, nhóm chat ‘Plastic’, lại có người cùng Lãnh Văn Ngưng kẻ xướng người hoạ: [Chị Lãnh, này không phải là chị hỏi thừa sao, có show trình diễn cao cấp nào mà cô Châu vắng mặt đâu?]
Châu Tư Nguyên tức giận đến hận không thể rời nhóm chat ngay lặp tức, nhưng một khi là rời khỏi, cô cùng cái này vòng bạn bè liền hoàn toàn chặt đứt liên hệ, lần sau muốn tiến vào, lại không dễ dàng như vậy.
Kìm nén cơn giận, cô trả lời: [Các cô đi chơi đi, cuối năm, tôi bên này bận đến đi không ra được.]
Lãnh Văn Ngưng gửi tin riêng cho cô: [Công ty các cô hiện tại như vậy, cô còn bận gì chứ?]
Châu Tư Nguyên: “……”
Show trình diễn hồi mùa xuân rồi, cô có đi nhưng Lãnh Văn Ngưng không đi. Bởi vì công ty Lãnh Văn Ngưng bị Phó Ký Trầm bên kia chặt đứt con đường góp vốn sở hữu, cô ta sứt đầu mẻ trán, làm gì còn tâm tình đi.
Lúc ấy, cô cũng chế nhạo Lãnh Văn Ngưng như vậy.
Mùa đông đến, Lãnh Văn Ngưng liền đánh trả nguyên si lại cho cô.
Cô đã gửi icon cái gương mặt tươi cười qua: [Cảm ơn đã quan tâm, có bận.]
[Nhân tiện, còn chưa kịp có thời gian để chúc mừng cô, sau khi nghe nói rằng buổi hòa nhạc của Lạc Mông rất thành công, cô còn giành được ba đơn đặt hàng lớn trong năm nay. Hôm qua tôi có nói chuyện riêng với bạn tôi, chúng tôi phục sát đất cô, thật là cô cảnh giới cao như vậy mà lại chịu toàn tâm toàn ý kiếm tiền cho vợ của bạn trai cũ.]
Châu Tư Nguyên vốn còn muốn nói thêm hai câu nữa, tiếp tục đả kích Lãnh Văn Ngưng, kết quả lại có điện thoại gọi đến, là Du Cảnh Trạch: “Em đến dưới lầu đón anh, anh không vào được cửa.”
Châu Tư Nguyên sửng sốt, nhanh như vậy đến rồi? “À, được, em xuống liền đây.”
Nàng cúp điện thoại, khép tạp chí lại.
Bà Lan trợn mắt: “Ai vậy?”
Châu Tư Nguyên: “Anh đến đây.”
Cô cầm thẻ kiểm soát ra vào, đi được vài bước, quay người lại nói với mẹ kế: “Nhân cơ hội này anh và mẹ hòa dịu quan hệ mẹ con đi, cũng đừng nóng giận hao tổn thân thể, không đáng. Mẹ xem mẹ hiện tại mẹ đang ở bệnh viện, khó chịu cũng là bản thân chịu, chúng con chỉ có thể ở bên cạnh mẹ, hơn nữa, tạm thời mẹ đừng trước mặt anh nhắc tới chuyện của công ty đó, để anh ấy đỡ phải bất mãn cho rằng mẹ đang mượn cớ bệnh tật để nhận sự thông cảm”.
Bà Lan vẫy vẫy tay, ý bảo Châu Tư Nguyên đi xuống lầu.
Bà cảm thấy thật nhạt nhẽo, chính con mình sinh ra, một chút tình cảm cũng không có, mà công ty bà hiện tại như vậy, dù là Du Cảnh Trạch hay Du Cảnh hâm cũng đều ở đó khoanh tay đứng nhìn.
—
Khi Châu Tư Nguyên đến dưới lầu, Du Cảnh Trạch đang ôm bó hoa bách hợp, đứng ở ngoài cửa kính.
Cô quẹt thẻ mở cửa cho anh: “Anh không phải tăng ca sao?”
Du Cảnh Trạch “ừm” 1 tiếng, bước vào cửa thang máy.
Chu Tư Nguyên quẹt thẻ để vào thang máy, nhìn bó hoa trong tay anh thì biết một bó là của Du Cảnh Hâm, cô cố ý nói: “Em còn chưa theo kịp xu hướng nữa, bây giờ đều đang thịnh hành tặng một lúc 2 phần* (hai bó hoa) sao?
Du Cảnh Trạch nhìn cô: “Em không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?”
Chu Tư Nguyên bị nghẹn, không thể nuốt trôi, hỏi vặn lại anh: “Em nói chuyện không đàng hoàng lúc nào?”
Thật sự không thể nhịn được nữa, cô mượn chuyện này nói chuyện của bản thân: “Anh thật sự xem em không thuận mắt anh thì cứ việc nói thẳng, hà tất quanh co lòng vòng tới tìm em kiếm chuyện? Em vừa nói có gì không đúng sao? Anh ôm hai bó hoa, và em chỉ hỏi là việc tặng hai phần quà (hai bó hoa) đang phổ biến sao. Sao lại thành em nói chuyện không đàng hoàng?”
Du Cảnh Trạch không tiếp tục tranh cãi, mà nói tiếp chuyện khác: “Lúc trước Trâu Nhạc Tiêu muốn theo đuổi anh, gây loạn đến mọi người đều biết, lúc đó em không thiếu chuyện thêm mắm thêm muối sao.”
Châu Tư Nguyên sửng sốt: “Du Cảnh Trạch, anh có ý gì? Có phải anh cảm thấy em lén gây chuyện với Du Khuynh và Phó Ký Trầm xong nên đều có thể đem tất cả nước bẩn hắt lên người em đúng không?”
Rất nhanh, thang máy dừng, Du Cảnh Trạch đi trước ra ngoài.
Châu Tư Nguyên vài bước đuổi theo anh: “Anh từ từ đã, nói cho rõ ràng đi.”
Du Cảnh Trạch ghé mắt: “Vừa rồi anh nói còn chưa đủ rõ ràng à?”
Châu Tư Nguyên không thừa nhận, cô ta “à” một tiếng, biểu cảm rất bắc đắc dĩ.
Cô ta nhìn anh: “Anh nói cái gì thì là cái đó đi, dù sao em cũng là người có vết đen rồi, nên anh cảm thấy việc này chắc chắn là em làm. Em hiện tại có nhảy sông Hoàng Hà không tẩy nổi.”
Cô ra không giải thích nhiều, có vẻ việc này không có chân tướng rõ ràng được. Đây là chuyện gạo xưa thóc cũ một năm trước, cũng không biết là ai ăn no rảnh mỡ đến không có việc gì làm, lôi việc này ra lại.
Du Cảnh Trạch không tiếp lời, ánh mắt rõ ràng hết thảy.
Châu Tư Nguyên dùng sức bóp mạnh chiếc thẻ, ủy khuất không thôi: “Anh có thể đừng mang thành kiến với em không? Ở trong mắt anh, hiện tại ai cũng là người tốt, bao gồm cả Trâu Nhạc Tiêu, còn em là người xấu, tội ác tày trời.”
Du Cảnh Trạch tiếp nhận lời cô ta nói: “Em sao không suy xét lại chính bản thân mình một chút? Là chính em đem thể diện và thanh danh của bản thân làm đến nông nổi này, còn oán giận người khác sao?”
Châu Tư Nguyên hơi há mồm, không còn lời gì để nói.
Cô ta hỏi anh: “Em muốn nói việc này không liên quan gì tới em, anh có tin hay không?”
Du Cảnh Trạch rất khẳng định: “Không tin.”
Châu Tư Nguyên: “……”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen