Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 106: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 1
- Home
- Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 106: Ngoại truyện Trâu Nhạc Tiêu & Du Cảnh Trạch 1
Khó có được dịp nghỉ ngơi, Trâu Nhạc Tiêu ngủ một giấc đến trời đất tối sầm, mãi cho đến 12 giờ rưỡi trưa, cô còn rúc trong ổ chăn, đau đầu như nứt, càng ngủ càng khó chịu.
Nhưng đôi mắt không mở ra được, cũng không nghĩ được gì.
Một thoáng chớp mắt, cô thật muốn thôi miên chính mình, chờ sau khi tỉnh lại, cô là có thể hoàn toàn quên Du Cảnh Trạch là ai, quên chính mình trước kia có bao nhiêu thích hắn, quên nàng còn không có bắt đầu luyến ái liền hoàn toàn thất tình.
Hiện tại đã gần cuối tháng mười hai tháng.
Lại một năm nữa nhanh qua đi, cô không chỉ không dừng chân tại chỗ, còn bị đánh tới khoảng cách âm.
Cũng không đúng, nếu là khoảng cách âm thì tốt rồi……
Cô cho rằng chỉ cần tốt nghiệp, chỉ cần cô nghiêm túc làm việc, chờ Du Cảnh Trạch nhìn đến cô, cô cũng có một mặt thành thục ổn trọng, sẽ suy xét đến cô.
Nhưng mà vẫn không cơ hội.
Vì anh, cô học hành vất vả, muốn nhanh chóng tốt nghiệp.
Cô cũng không phải học bá, ép chính mình trở thành một chiếc máy móc đọc sách học tập. Chính là vì để tốt nghiệp sớm một chút. Cô sợ một khi chậm, anh sẽ là của người khác.
Nếu đến vậy, cô đến tư cách thích anh cũng không có.
Những ngày yêu thầm ấy, mỗi ngày tỉnh lại, cô đều sẽ hỏi thăm các chị em trong vòng một chút, Du Cảnh Trạch có bạn gái chưa?
Chỉ có khi nhìn đến các cô đều nói “không nghe nói”, lòng cô mới có thể hoàn toàn bỏ nhẹ nhõm. Sớm biết rằng là cục diện hôm nay thảm đến không nỡ nhìn, cô sẽ không giả vờ bạn gái anh.
Hiện tại muốn quên, căn bản là quên không được hai lần hẹn hò mà không được tính là hẹn hò kia.
Cô không thể nào tưởng tượng được, chờ khi anh có bạn gái, cô sẽ có biết bao khổ sở. Thất thần một lát, đầu lại càng đau.
Trâu Nhạc Tiêu đem chăn kéo qua đỉnh đầu, ghé vào trên giường ngủ tiếp.
—
Trong phòng khách, chủ tịch Trâu cũng không đi làm, hiện tại thời gian nghỉ ngơi của ông là theo con gái. Một tháng qua, hôm nay là ngày nghỉ ngơi đầu tiên của ông cùng con gái.
Ông định xuống bếp nấu gì đó cho con gái ăn, nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị xong, đến bây giờ vẫn chưa nấu.
Bà Trâu nhìn đồng hồ: “Nếu không, tôi đi trên lầu gọi Nhạc Tiêu? Đã 12 giờ rưỡi, nên đi lên gọi nó, ngủ nhiều cũng khó chịu.”
Trâu Hành chính xem tin tức, xua xua tay: “Tùy bà vậy. Con bé trong lòng khó chịu bà không phải không biết.”
Bà Trâu thở dài: “Nhưng cứ như vậy cũng không được.” Bà nhìn về phía Trâu Hành: “Có người thích hợp thì giới thiệu cho Nhạc Tiêu một chút đi. Hiện tại đầu óc chỉ có một cán cân là vì không ở bên những người khác.”
Chủ tịch Trâu cũng bất đắc dĩ: “Ở trong mắt con bé, ngoài Du Cảnh Trạch, ai cũng không thích hợp. Mặc kệ là bà giới thiệu ai, con bé đều sẽ lấy Du Cảnh Trạch để so sánh.”
Bà Trâu: “……”
Chủ tịch Trâu cũng xem TV không vào, dứt khoát tắt nó đi.
Bà Trâu xoa xoa giữa mày, bị chuyện của con gái làm phát sầu. Bà suy nghĩ, phải làm sao bây giờ.
Bỗng nhiên, bà vỗ vỗ Trâu Hành: “Tôi biết bây giờ nên làm gì rồi.”
Chủ tịch Trâu nhìn vợ mình, nghĩ bà bị nước hoa chiếm cứ 99% trong đầu, phỏng chừng cũng không nghĩ ra được cái gì ý kiến hay.
Nhưng ông chỉ có thể yên lặng ép ý nghĩ này vào, rồi hỏi bà: “Bà có cách cái gì hay?”
Bà Trâu: “Con gái ông mong cùng Du Cảnh Trạch ở bên nhau, chúng ta đây có thể tạo cơ hội cho con bé. Hai đứa con gái của Du gia đều đã kết hôn cũng có con rồi, khẳng định là Du Thiệu Hồng cũng nóng vội hôn sự của con trai, hôm nào ông bớt thời gian đi tìm Du Thiệu Hồng thương lượng thử xem, cho Du Cảnh Trạch cùng Nhạc Tiêu định chuyện liên hôn đi. Ông xem Du Cảnh Hâm, lúc trước không phải cùng Quý Thanh Viễn liên hôn sao, hiện tại cuộc sống không phải cũng không tệ sao?”
Chủ tịch Trâu: “……”
—
Lúc 1 giờ chiều, Trâu Nhạc Tiêu rốt cuộc cũng rời giường.
Cả người bủn rủn, khó chịu như vừa thức trắng đêm.. Rõ ràng tối hôm qua, không đến 11 giờ đã nằm ở trên giường.
Cô đơn giản rửa mặt, cũng không muốn trang điểm, tìm một bộ quần áo thích hợp để thay.
Hôm nay cô định đi đến nhà anh hai, muốn đi xem Tiểu Ngư Miêu. Cô ấy muốn đến đó vào tuần trước, nhưng khi ấy tuyết rơi dày đặc, cô lại có một vụ án trong tay nên bị hoãn lại.
Vì tránh hiềm nghi, cô đã tận lực giảm đi đến cái khu biệt thự kia.
Sau khi chỉnh sửa lại đầu tóc, Trâu Nhạc Tiêu xuống lầu.
Hôm nay phá lệ, ba mẹ đều ở nhà, hai người ở phòng khách không biết nói cái gì.
Nghe được tiếng bước chân, bọn họ đồng thời quay đầu lại.
“Con dậy rồi.” Trâu Hành đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm.
Trâu Nhạc Tiêu: “Có gì ăn không ba?” Đói đến váng đầu hoa mắt. Tối hôm qua không ăn, đến bây giờ mà nói, tương đương 3 bữa cơm không ăn rồi.
Trâu Hành: “Chờ ba nửa tiếng, ba làm đồ ăn cho con.”
“Không có đồ ăn thừa sao ba?” Trâu Nhạc Tiêu hiện tại bụng đói muốn ăn tạm gì đó, “Không sao mà, con ăn đỡ một chút.”
Bà Trâu nói: “Mẹ cùng ba con cũng chưa ăn.”
Bà bỏ thêm 1 câu: “Chúng ta cũng thức dậy muộn, không đói bụng.”
Trâu Nhạc Tiêu biết, mẹ nói như vậy, là trấn an cô. Ba mẹ mấy năm nay đồng hồ sinh học đã sớm hình thành, không có thói quen ngủ dậy muộn.
Cô đá rớt dép lê, bò đến trên sô pha, đầu gối lên đùi mẹ.
Cô không muốn ba mẹ vì cô lo lắng: “Tối hôm qua khi sắp ngủ, sư phụ con lại lại gửi mail cho con, sắp xếp cho con không ít công việc, mẹ biết đó, con người của con bị chứng ám ảnh cưỡng chế, không cách nào chờ đến ngày hôm sau mới hoàn thành, kết quả con làm cái suốt đêm, sáu giờ sáng mới đi ngủ.”
Bà Trâu xoa xoa đầu con gái, cũng không vạch trần, theo cô nói: “Mệt muốn chết rồi hả?”
“Vẫn ổn ạ,” Trâu Nhạc Tiêu nói: “Cảm giác có thành tựu.” Bà Trâu muốn dẫn con gái ra ngoài cho thả lỏng: “Buổi chiều cùng mẹ đi dạo phố không?”
Trâu Nhạc Tiêu lắc đầu: “Con đến nhà anh hai, Tiểu Ngư Miêu lại rất đẹp trai, con muốn đi thăm.”
“Vậy chờ khi nào con rảnh chúng ta lại đi dạo.” Bà Trâu mát xa hốc mắt cho cô, hẳn là mất ngủ, quầng thâm mắt rất nghiêm trọng.
“Mẹ.”
“Ừm?”
Yên tĩnh vài giây.
Trâu Nhạc Tiêu nhấp nhấp môi, cô muốn nói chính là việc theo đuổi Du Cảnh Trạch kia, “Thực xin lỗi, con thật làm mất mặt mẹ cùng ba, lúc trước con là quá tùy hứng, khẩu xuất cuồng ngôn*.”
Khẩu xuất cuồng ngôn*: ăn nói không suy nghĩ.”
Kết quả là chuyện chia tay của cô cùng Du Cảnh Trạch được lan truyền rộng rãi.
Một khoảng thời gian kia, cô cũng không dám đối mặt với cha mẹ, mỗi ngày đều tăng ca, tốt nhất là đừng chạm mặt.
Hiện tại xem như bình ổn hơn, cô mới dám đề cập với ba mẹ.
Cô thở dài: “Con rất vô dụng, trước nay cũng chưa từng làm cho ba mẹ tự hào.”
“Nói bậy.” Bà Trâu kiêu hãnh nói: “Con được nhận vào trường đại học mà chúng ta không dám nghĩ tới, con có thể tốt nghiệp sớm, tự có thể kiếm được việc làm, với mỗi cái vụ án con phụ trách, con không biết mẹ cùng ba con kiêu ngạo thế nào đâu.”
Bà nói chính mình: “Khi mẹ bằng tuổi con, mới vừa tốt nghiệp khoa chính quy, nhưng con đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi.” Bà dựng cái ngón tay cái với con gái: “Rất giỏi.”
Bà Trâu lại nói về Trâu Nhạc Tiêu lúc học đại học ấy: “Mỗi lần gọi điện thoại cho con, con đều là đang ở thư viện, không nhận được, khi đó đều là rạng sáng, con nói với mẹ. Mẹ à, bọn họ so với con đều rất thông minh, bọn họ còn không có quay về đi ngủ, nên con rất xấu hổ. Sau khi tắt điện thoại, mẹ liền buông tạp chí thời trang, bắt đầu xem sách chuyên môn, mẹ cùng con không thông minh, con vẫn đang học tập, mẹ không lý do gì không học. Huống hồ ở nơi con đang là ban đêm, mẹ nơi này đang là ban ngày. Con không biết rằng, làm ba mẹ của con, chúng ta có bao nhiêu tự hào.”
Trâu Nhạc Tiêu cười, ôm mẹ cô một cái.
Bà Trâu đánh giá việc cô theo đuổi Du Cảnh Trạch: “Chuyện này không có gì phải mất mặt, một không trộm hai không cướp, Du Cảnh Trạch lại là độc thân. Tuổi trẻ, nên theo đuổi hạnh phúc chính mình. Chờ con đến 30 tuổi rồi, con sẽ không có tâm trạng đó, thậm chí có thể sẽ không theo đuổi thần tượng nữa.”
Bà an ủi con gái: “Về phần thể diện, có Phó Ký Trầm cùng Phó Thành Lẫm đằng sau, mặt mũi con còn ở trên mặt mình, của bọn nó đã rớt trên mặt đất. Bọn nó đều không sao cả, con sợ cái gì chứ.”
Trâu Nhạc Tiêu cười rộ lên. Trong lòng thoải mái rất nhiều, tuy rằng, vẫn còn rất đau.
Ăn cơm xong, Trâu Nhạc Tiêu lái xe đi đến trước nhà Du Khuynh.
Đến phía trước, cô gọi điện thoại cho Du Khuynh, Du Khuynh cùng Phó Ký Trầm đều ở nhà.
Từ nhà cô đến khu biệt thự nhà Du Khuynh, phải đi qua tòa ngân hàng Du thị, lần này không phải cô cố ý đi đường vòng, mà con đường này đi thuận tiện hơn.
Khi kiến trúc các tòa nhà ngày càng gần, trong lòng cô vẫn còn gợn sóng.
Tòa nhà dưới của tòa nhà ngân hàng Du thị, là phòng tổng bộkinh doanh.
Trâu Nhạc Tiêu dùng sức nắm tay lái, giãy giụa rối bời, cuối cùng cô ở giao lộ của tòa nhà ngân hàng Du thị, cô bật xi nhan quẹo đi vào.
Cô có thẻ ngân hàng của Du thị, mấy năm nay vẫn luôn dùng, những thẻ khác đều ít được dùng đến, kể cả thẻ chính của ngân hàng nhà cô.
Lúc này, người đến ngân hàng xử lý nghiệp vụ không ít, cô tìm chỗ dừng xe hơn mười phút.
Ở trong xe lại thất thần mười lăm phút, Trâu Nhạc Tiêu hạ quyết tâm, lấy túi xách, đẩy cửa xe đi xuống.
Đầu óc chắc là hỏng rồi, lúc xuống lại quên lấy áo khoác. Gió lạnh lạnh thấu xương, cô bị đông lạnh đến phát run, chạy nhanh kéo ra cửa xe lấy áo khoác.
Gió quá lớn, Trâu Nhạc Tiêu mặc áo lông vũ lên chạy chậm về hướng phòng kinh doanh.
Cô xoa xoa tay, quẹt thẻ lấy số, phía trước còn có tám người xử lý nghiệp vụ.
Trâu Nhạc Tiêu tìm vị trí ngồi xuống, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong bãi đậu xe của ngân hàng, cô thấy được xe của Du Cảnh Trạch. Nghe nói anh ra nước ngoài rồi, không biết là đã quay về chưa, hay là xe đậu ở đây không lái đi.
Năm con số trên biển số xe kia cô đã sớm ghi nhớ trong lòng, tất cả các mật khẩu thanh toán của cô cũng được tạo thành từ 5 con số này, số cuối cùng được lặp lại 1 lần, chính xác là 6 con số.
Rất nhanh, số của cô được gọi. Trâu Nhạc Tiêu hoàn hồn, đứng dậy, bước nhanh đi qua. Người giao dịch viên mỉm cười và hỏi cô muốn xử lý công việc gì.
Trâu Nhạc Tiêu đưa chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình: “Tôi muốn hủy thẻ này.”
—
Ra khỏi sảnh ngân hàng, Trâu Nhạc Tiêu kéo vạt áo chặt lại, cảm giác lạnh hơn lúc trước. Cô nghĩ có thể là do gió lớn hơn lúc nãy.
Xe của Du Cảnh Trạch không biết khi nào đã đỗ ở lối đi chính của tòa nhà.
Trong lòng cô có một tiếng “thình thịch” mà không lý do, nhịp tim còn đập loạn hơn khi trước.
Đúng như cô dự đoán, chẳng mấy chốc, Du Cảnh Trạch đã đi ra khỏi tòa nhà, vừa gọi điện thoại vừa vội vàng đi về phía đỗ xe.
Hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc áo choàng đen bên ngoài.
Trâu Nhạc Tiêu cũng dừng lại bước chân, anh hẳn là sẽ không chú ý tới cô, nói không chừng trực tiếp lên xe liền đi mất.
Không biết là vận may hay rủi, Du Cảnh Trạch đột nhiên nhìn về phía này.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, bốn mắt nhìn nhau. Khoảnh khắc anh nhìn cô, cô thế mà lại không có tiền đồ vẫn rung động không thôi.
Trâu Nhạc Tiêu, anh ấy không phải người yêu của mày, tỉnh tỉnh đi.
Cô hít một hơi, muốn bản thân bình tĩnh lại. Tay của Du Cảnh Trạch đã đặt trên tay nắm cửa, nhưng lại thu tay về.
Lúc này, cuộc trò chuyện vừa lúc kết thúc.
Sáng mai anh có chuyến bay đi công tác, chiều nay rút ra thời gian, thăm nhà Du Khuynh cùng Tiểu Ngư Miêu. Chờ anh lại quay về, chắc cũng đã là Tết Âm Lịch.
Ai biết được, ở chỗ này lại có thể gặp được Trâu Nhạc Tiêu, nhìn dáng vẻ chắc là cô ở phòng kinh doanh xử lý công việc.
Trâu Nhạc Tiêu nâng bước đi về phía trước, cũng không thể giả vờ không nhìn thấy, bởi vì quan hệ Du Khuynh, không quan tâm mặt mũi, về sau gặp lại anh ấy sẽ rất xấu hổ. Cũng sẽ làm Du Khuynh ngại ngùng.
Đến gần, cô hào phóng chào hỏi: “Xin chào, Du tổng.”
Du Cảnh Trạch gật gật đầu, anh hiếm khi thấy dáng vẻ cô để mặt mộc, mặc dù không trang điểm, các đường nét trên khuôn mặt cô vẫn tươi sáng, nhưng sắc mặt nhìn qua có chút hốc hác.
Anh hỏi: “Đến đây xử lý công việc à?”
Trâu Nhạc Tiêu gật đầu: “Ừm, hủy thẻ ngân hàng.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen