Tình Yêu và Anh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 105: Ngoại truyện 1
Tuyết rơi dày đặc cả đêm cuối cùng ngừng rơi vào giữa trưa hôm nay.
Mặt hồ đóng băng, cây cối bên hồ phủ đầy tuyết. Nhìn từ xa giống như những đám mây bằng hoa tuyết, duyên dáng và thướt tha.
Du Khuynh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa một lúc, sau đó ngồi xuống bắt đầu viết nhật ký, nói đúng ra thì không phải là nhật ký, từ khi Tiểu Ngư Miêu chào đời, cô không ngừng ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình.
Hôm nay là ngày thứ 66 Tiểu Ngư Miêu được sinh ra, coi như là một nghi thức, cô định viết thêm một ít.
Mỗi lần trước khi viết, cô đều đọc lướt qua nội dung trước đó.
[Con trai yêu dấu, chào mừng con đến với thế giới này. Hôm nay là ngày thứ ba sau khi con chào đời nên mẹ mới có thời gian viết nhật ký. Con rất ngoan, cho dù là ngày hay đêm, thì con cũng không bao giờ làm ồn, chỉ khi đói con mới khóc hai tiếng thôi.]
[Hôm nay bà ngoại của con, cũng chính là mẹ của mẹ, bà ấy đã đến bệnh viện thăm con đó. Đây là lần thứ hai trong vòng 25 năm qua bà ngoại đến Bắc Kinh thăm cháu. Có lẽ cũng là để nhìn thấy mẹ. Mà cũng có thể là đến để gặp cả hai chúng ta. Mẹ muốn trò chuyện với bà, nhưng lại không tìm được đề tài gì cả. Bọn ta rất quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ chơi đùa với con.]
[Hôm nay là kỉ niệm ngày 66 con chào đời, bà ngoại đã về rồi. Trước khi đi, bà ấy nói rằng bà ấy sẽ gặp lại con khi bà ấy rảnh. Bà ngoại không giống như trước đây, bà đã trở nên ôn hòa hơn. Thật mong chờ chuyến thăm lần thứ ba của bà ấy đến Bắc Kinh.]
[Con trai yêu dấu, hôm nay con đã đẹp trai hơn rồi, không còn nhăn nheo như lúc mới sinh nữa. chỉ mới có một tuần thôi mà dường như con đã thay đổi rất lớn.]
Du Khuynh đọc vài trang đầu tiên, sau đó đọc bút ký hằng ngày của Phó Ký Trầm.
[Mấy ngày nay Phó Ký Trầm bận rộn đến sắp hỏng, vừa muốn chăm sóc tôi vừa muốn chăm sóc cả Tiểu Ngư Miêu, ngay cả việc tắm rửa thay quần áo cho Tiểu Ngư Miêu, anh ấy cũng muốn tự tay làm hết tất cả.
Đến cả bảo mẫu của con cũng khen anh ấy, nói rằng bất kể chuyện gì, anh ấy cũng có thể học được ngay.]
[Lúc Tiểu Ngư Miêu ngủ, đôi lúc sẽ giơ hai tay lên đầu. Tư thế tựa như “đầu hàng”, Phó Ký Trầm sợ Tiểu Ngư Miêu bị mỏi, nên anh ấy cố gắng bắt lấy tay Tiểu Ngư Miêu đặt lại cho ngay ngắn, nhưng mặc cho anh dùng mọi cách thì Tiểu Ngư Miêu vẫn không chịu hợp tác.
Hôm nay, Phó Ký Trầm còn cắt móng tay cho Tiểu Ngư Miêu, vừa nghiêm túc lại còn cẩn thận. Cắt xong cho Tiểu Ngư Miêu, lại cắt cho tôi nữa, thật giống như phê duyệt công văn vậy, rất chuyên chú, còn liếc nhìn tôi một cái nữa.
Đàn ông nha, ba ngày không đánh thì thật muốn leo lên nóc nhà ngồi luôn.]
[Hôm nay mẹ chồng ghé lại đây, còn đem ảnh chụp lúc nhỏ của Phó Ký Trầm đến. Tiểu Ngư Miêu và Phó Ký Trầm lúc nhỏ quả thực là cùng một khuôn đúc ra mà, Từ đôi mắt, cái mũi và miệng đều rất giống nhau.
Mẹ tôi sau khi ngắm nhìn Tiểu Ngư Miêu, cũng nói Tiểu Ngư Miêu cũng giống tôi lúc bé, nhưng bà không đem theo bên người những bức ảnh đó, tôi cũng không xác định được.
Sinh mệnh, di truyền, máu mủ, quá đỗi thần kỳ.]
Xem lại mấy trang gần nhất, Du Khuynh cầm bút lên viết tiếp một trang nhật ký, trong viện có xe chạy vào, là Phó Ký Trầm trở lại từ công ty.
Từ lúc có Tiểu Ngư Miêu, anh chỉ làm thêm một ca sáng vào mỗi cuối tuần.
Du Khuynh khép nhật ký lại, bỏ vào ngăn kéo, đi xuống lầu tìm Phó Ký Trầm.
Đi vào cùng với Phó Ký Trầm còn có Du Cảnh Trạch, trong ngực còn ôm đứa bé.
Du Khuynh nhìn chằm chằm Du Cảnh Trạch: “Anh trở về từ khi nào vậy?” Du cảnh Trạch đi công tác hơn một tháng, sau khi tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu Ấu Ngư, anh ấy liền vội vã đi sân bay.
Chi nhánh ngân hàng Du thị ở nước ngoài có hai hạng mục yêu đích thân anh ấy xử lý, trong lúc đó không thể trở về.
Du Cảnh Trạch: “Về lúc sáng sớm.” Anh ấy tính toán nghỉ ở nhà một ngày
Du Khuynh hỏi: “Còn phải quay lại sao?”
“Đúng.” Du Cảnh Cảnh về nước là để tham dự cuộc họp cổ đông, sẽ ở Bắc Kinh một thời gian ngắn, sau Tết âm lịch liền phải đi lại.
Cục Cưng chờ tới sốt ruột: “Cậu ơi, chúng ta mau đi xem em trai đi.” Nhóc mỗi lần tới đây đều là để chơi cùng với Tiểu Ngư Miêu.
“Được, cậu sẽ dẫn nhóc đi ngay.” Du Cảnh Trạch ôm Cục Cưng đến phòng dành cho em bé trên lầu.
Phó Ký Trầm cởi áo khoác: “Tiểu Ngư Miêu có đang ngủ không?”
“Đang ngủ, có lẽ một lát nữa mới tỉnh.” Phó Ký Trầm ôm cô từ phía trước, đem áo khoác bao cả người cô lại, “Em chờ anh, anh đi xem Tiểu Ngư Miêu, một lát nữa chúng ta ra ngoài nặn người tuyết, lần này tuyết dày, có thể nặn một người lớn.”
Trong phòng của em bé, Tiểu Ngư Miêu đang ngủ ngon lành, Cục Cưng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay của Tiểu Ngư Miêu, sau đó quay sang nói với Du Cảnh Trạch: “Cậu ơi, con muốn ôm em trai về nhà.”
Du Cảnh Trạch trêu nó: “Nhưng dượng nhỏ của nhóc không cho phép đâu.”
Cục Cưng suy nghĩ: “Đợi dượng nhỏ tới công ty, chúng ta liền ôm em trai về nhà, dượng ấy nhất định sẽ không biết.”
Du Cảnh Trạch cười: “Nhóc thông minh hơn ba mình đấy.”
Cục Cưng vui vẻ khi nghe cậu khen nó thông minh: “Cảm ơn cậu.”
Vừa đúng lúc Phó Ký Trầm bước vào: “Dượng không tới công ty thì con làm sao?”
Cục Cưng chớp chớp mắt, nghẹn một chốc, “Con có…” Nó nghĩ tới câu cửa miệng dượng nhỏ hay nói “Con có một cái thẻ không giới hạn.”
Phó Ký Trầm: “……”
Không ngờ tới có một ngày anh sẽ bị một đứa nhóc một tuổi rưỡi làm cho câm nín.
Sợ làm ồn ào đến Tiểu Ngư Miêu, Du Cảnh Trạch ôm Cục Cưng ra ngoài viện chơi tuyết.
Phó Ký Trầm đứng ở rìa giường em bé, ngắm nhìn con trai, anh cảm thấy con trai giống Du Khuynh, mặt mũi có đường nét của Du Khuynh.
Du Khuynh đang ở dưới lầu chờ anh đi đắp người tuyết, anh nói với bảo mẫu, “Sau khi Tiểu Cục Cưng thức dậy, phiền cô thông báo cho tôi và Du Khuynh, chúng tôi ở ngoài sân.”
“Vâng.”
Phó Ký Trầm đi nhanh xuống lầu.
Trong viện, Du Khuynh đang chơi ném tuyết cùng với Cục Cưng.
Trên người Cục Cưng đều là tuyết, chóp mũi cũng vậy.
Du Khuynh giả vờ đuổi theo nó, trong lúc chạy Cục Cưng không cẩn thận bị trượt chân, nó cười ‘khúc khích’, chẳng những không đứng dậy, còn nhân cơ hội lăn lộn trên nền tuyết vài cái.
Du Cảnh Trạch đỡ Cục Cưng lên: “Không được lăn trên mặt đất, sẽ cảm lạnh.”
Phó Ký Trầm đem dụng cụ lại, chuẩn bị đắp người tuyết.
Đứa bé chạy tới, “Dượng nhỏ, dượng làm gì thế?” Nó cũng muốn tham gia, “Con giúp dượng nhé.”
Phó Ký Trầm: “Dượng nhỏ muốn đắp người tuyết, con có thể giúp dượng chuyển thêm tuyết lại đây không.”
Cục Cưng nghiêm túc đồng ý, nó lại nói: “Nhà con cũng có, do ba con làm.”
Nó vươn ra hai ngón tay: “Hai cái. Rất lớn đó, ba con còn gắn cho người tuyết một chiếc mũi.”
Phó Ký Trầm vừa nghe nói Quý Thanh Viễn có 2 người tuyết, anh liền nghĩ cần gì phải đắp nặn nữa, đến bên kia mượn một cái lại đây, đặt ở trong sân nhìn là được.
Anh hỏi Du Cảnh Trạch: “Quý Thanh Viễn đắp ra sao?”
Du Cảnh Trạch đánh giá đúng trọng tâm: “Cũng không tệ lắm, người tuyết được lăn rất tròn trịa.”
Phó Kí Trầm nhìn về phía Du Khuynh: “Anh tới sân sau đem một cái lại đây, lần trước Quý Thanh Viễn đã lấy một người tuyết nhỏ đẹp nhất của anh.”
Trận tuyết đêm qua là trận tuyết thứ hai trong mùa đông này.
Du Khuynh dùng nhánh cây nguệch ngoạc trên nền tuyết, vẽ một chú mèo đơn giản: “Lần trước anh rể lấy của anh một người tuyết nhỏ. Anh liền không biết xấu hổ hốt một cái lớn về lại ư?”
Phó Ký Trầm: “Nhiều ngày như vậy, anh không được một chút tiền lời nào ư?”
Du Khuynh: “……”
Cục Cưng chạy tới, ghé vào lưng của cô, “Dì nhỏ, dì đang vẽ cái gì vậy?”
Sau khi bị Cục Cưng chen ngang, Du Khuynh cũng không quan tâm Phó Ký Trầm nữa.
Phó Ký Trầm hỏi Cục Cưng: “Ba con đâu? Có ở nhà không? Hay đã tới công ty rồi?
Cục Cưng cũng không biết, ba với mẹ bé đi ra ngoài cùng nhau: “Tới công ty ạ.”
Phó Ký Trầm yên tâm đi ra phía sau biệt thự, anh hỏi quản gia muốn lấy một cái xe đẩy, bình thường là dùng để di chuyển những chậu cây cảnh, rất ít được sử dụng, hôm nay vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Quản gia hỏi: “Cái này là dùng để làm gì? Có muốn tôi giúp một tay không?
Phó Ký Trầm chỉ người tuyết trong sân: “Dọn cái đó đến phía trước cho Du Khuynh xem.”
Quản gia nghe nói là Du Khuynh muốn xem, không hề chần chừ lập tức phụ giúp dọn ngay.
Người tuyết được tạo thành từ hai quả cầu tuyết lớn rắn chắc, nhưng cũng cần cẩn thận nên lót một cái đệm thật dày ở dưới đề phòng xóc nảy.
Cũng may khoảng cách với phía trước biệt thự không xa, đường đi bằng phẳng như mặt hồ.
Quản gia muốn giúp đỡ đẩy xe qua, nhưng Phó Ký Trầm không cần, tự mình đẩy về, nhưng vừa đi đến cổng lớn của biệt thự, ô tô của Quý Thanh Viễn chạy vào ở phía đối diện. (Editor: Bị bắt tại trận. Ôi con sông quê =)))))))
Hôm nay Quý Thanh Viễn tự mình lái xe, buổi sáng dẫn Du Cảnh Hâm đi xem phim điện ảnh, kết quả là bắt gặp cảnh tượng Phó Ký Trầm trộm người tuyết.
May là Du Cảnh Hâm không muốn ăn ở ngoài, nếu không người tuyết của anh sẽ mãi ra đi, không hẹn ngày về.
Anh chặn xe ở cửa ngăn không cho Phó Ký Trầm đẩy xe qua.
Hạ cửa sổ xe xuống, Quý Thanh Viễn nhô đầu ra: “Phó Ký Trầm, cậu đang làm gì?”
Phó Ký Trầm tay đặt trên tay đẩy của xe: “Đem người tuyết của anh đi thăm họ hàng.” (Chời quơi =))))) tui lầm, ảnh mất dây thần kinh quê dòi)
Quý Thanh Viễn: “……”
—
Du Khuynh nhìn trái nhìn phải, kết quả Phó Ký Trầm tay không trở về.
“Người tuyết đâu?” Cô hỏi.
Phó Ký Trầm mạnh miệng, “Thứ đó cũng bình thường không có gì lạ, không phù hợp lắm với phong cảnh của sân, anh tự mình đắp vẫn hơn.”
Du Khuynh ghé sát vào anh: “Có phải bị Quý Thanh Viễn bắt quả tang không?”
Phó Ký Trầm: “……”
Anh không nhịn được mà bật cười.
Du Khuynh cọ anh một cái, chỉ chỉ phía sau lưng anh, “Anh xem bức tranh này.”
Phó Ký Trầm đi qua nhìn, là một con mèo cõng một con cá, vẽ cũng không tệ. Anh lấy di động ra chụp ảnh, đăng lên trang cá nhân.
Cất di động, Phó Ký Trầm vén tay áo, định đắp cho Du Khuynh một con người tuyết thật lớn.
Tới thời gian cơm trưa, Du Cảnh Trạch dẫn đứa bé trở về.
Phó Ký Trầm vẫn chưa nặn xong người tuyết, Tiểu Ngư Miêu thức dậy, anh và Du Khuynh đi lên lầu.
Lên tới lầu, Phó Ký Trầm đầu tiên thay quần áo ở nhà, lúc này anh mới tới bế Tiểu Ngư Miêu. Mặc cho Tiểu Ngư Miêu nghe có hiểu hay không, anh vẫn nói với bé: “Ba là ba con, tên là Phó Ký Trầm.”
Tiểu Ngư Miêu chép chép miệng nhỏ, nhìn anh chằm chằm.
Phó Ký Trầm hôn lên trán Tiểu Ngư Miêu một cái, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt. Anh hỏi Du Khuynh: “Con lúc nào mới có thể gọi ba đây?”
Du Khuynh: “Rất khó nói, có đứa trẻ biết nói sớm, có đứa lại biết trễ.”
Tiểu Ngư Miêu uống sữa xong, Phó Ký Trầm và Du Khuynh chơi với nó một lát.
Chơi mệt, Tiểu Ngư Miêu bắt đầu buồn ngủ.
Tiểu Ngư Miêu ngủ cũng không quậy, chỉ cần Du Khuynh ôm vào ngực, nó chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Du Khuynh cũng tính ngủ trưa một lát, “Anh thì sao, buổi chiều có kế hoạch gì khác không?” cô nhìn Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm: “Có một cuộc họp video trong nửa giờ, còn lại thì rảnh rỗi.”
Du Khuynh ôm cổ anh, “Vậy sau đó anh dỗ em ngủ nha.”
Phó Ký Trầm hôn cô, “Được, làm xong sẽ tìm em.”
Du Khuynh trở về phòng ngủ tắm rửa trước, skincare cơ bản, sấy khô tóc rồi buộc lại, tới phòng quần áo lấy một cái váy đầm hai dây.
Hai tháng qua, cô vẫn nghiêm khắc tuân thủ thực đơn dinh dưỡng, nên chỉ mập hơn trước khi mang thai 5 cân, vẫn không quá 100 cân, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu thì Phó Ký Trầm vào phòng ngủ: “Du Khuynh?” Không thấy cô, anh liền gọi.
“Tới đây.” Du Khuynh chân trần từ phòng quần áo đi ra.
Váy hai dây ngắn, tà váy theo từng bước chân của cô mà bay bay phiêu dật.
Cô búi tóc cao, chỉ chừa vài sợi tóc mai rơi xuống nhìn rất tùy ý.
Phó Ký Trầm ngẩn người, ngày thường cô hay mặc quần áo rộng rãi thoải mái ở nhà, đã lâu rồi chưa mặc lại kiểu quần áo mỏng manh như vậy, anh bước tới ôm cô.
Du Khuynh nhảy lên, bám lấy eo anh.
Phó Ký Trầm hỏi cô: “Hiện tại có thể không?”
Du Khuynh gật đầu: “Đã hồi phục rồi.” Cô cười: “Eo cũng không còn thịt dư nữa.”
Rèm đóng lại, cửa cũng khóa trái.
Phòng ngủ cách âm rất tốt, như cách biệt với thế giới bên ngoài.
Phó Ký Trầm hỏi cô: “Tiểu Ngư Miêu khoảng mấy giờ thì thức dậy?”
“Còn sớm, giấc này phải hơn ba tiếng.”
“Vậy anh sẽ đền bù hai lần cho em.”
Rốt cuộc không cần phải vận động trên giường, cơ thể cả hai cơ hồ thân mật khăng khít, dán chặt với nhau. Phó Ký Trầm dùng sức nâng eo cô dựa vào người anh.
Bụng dưới hai người chạm vào nhau, hơi lạnh, lại như có một chút ấm nóng.
Sau khi kết thúc, thể lực của Du Khuynh gần như cạn kiệt.
Phó Ký Trầm bế cô đặt lên giường, cọ môi phía sau lưng cô: “Buổi tối còn một lần nữa.”
Du Khuynh buồn ngủ, cô vỗ vỗ giường: “Phó Ký Trầm, anh lại đây, chúng ta cùng nhau trò chuyện thân mật nào.”
Phó Ký Trầm: “Chờ một chút, anh nghĩ nên bế Tiểu Ngư Miêu qua, chúng ta và con cùng nhau ngủ được không?”
Du Khuynh: “Được.”
Phó Ký Trầm đến phòng của em bé, ôm con trai lại phòng, trên đường rất cẩn thận vì sợ đánh thức Tiểu Ngư Miêu.
Anh đặt con trai xuống cách mình không xa và đắp chăn bông cho con.
Du Khuynh cúi đầu, cọ cọ chop mũi con trai.
Phó Ký Trầm lên giường, đặt gối lên phía đầu giường rồi nửa nằm xuống.
Du Khuynh đem gối đặt gần ngực anh, sửa soạn xong thì nằm sấp xuống người anh.
Phó Ký Trầm kéo chăn qua, đắp lên.
Du Khuynh nghiêng đầu đối diện với con trai mà ngủ.
Phó Ký Trầm tắt đèn, rất nhanh Du Khuynh liền ngủ. Anh đặt một tay lên lưng Du Khuynh, tay còn lại đặt dưới bàn tay nhỏ bé của con trai mình. Hai mẹ con ngủ ngon lành.
(Nguồn edit: taovichuoi.wordpress.com)
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen