Tiết Trời Thương Hoa - Giảo Chi Lục - Chương 13
Chương 13 – Xuân Hạ chi giao
Gió biển vẫn thổi nhẹ, những lọn tóc của Phó Nhuận Nghi cũng tiếp tục đung đưa không yên.
Nhưng khoảnh khắc ấy, cô lại vô cùng tĩnh lặng.
Phó Nhuận Nghi mất khoảng ba mươi giây để giải mã hàm ý trong câu nói của Nguyên Duy, nhưng sự chuyển đổi từ “tim đập rộn ràng” sang “thật khó xử” trên gương mặt cô chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi.
Cô nhìn anh, nửa ngập ngừng nửa lí nhí nói:
“…Em phải về nhà trước đã.”
Dự báo thời tiết nói đêm nay có thể có mưa nhỏ, cô cần phải thu dọn chăn ga.
Còn phải cho mèo nhỏ ăn.
Dạo này trời nóng lên, nó hơi chán ăn, cô đã hỏi bác sĩ thú y qua điện thoại, mấy ngày tới cần pha sữa dê bột cho nó uống.
Nguyên Duy quan trọng, nhưng mèo nhỏ cũng quan trọng không kém.
Cô phải có trách nhiệm với nó.
Anh hiểu được ý nghĩa của câu “về nhà trước đã”, cũng tôn trọng quyết định của cô. Anh chỉ bình thản nói không sao, cứ về chăm mèo trước đi.
Hai người lại cùng nhau bước qua hành lang treo đầy tranh vỏ sò, đi ra ngoài.
Trời đã tối hẳn.
Trên xe, Nguyên Duy lái xe, Phó Nhuận Nghi ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, suốt dọc đường cả hai đều không nói gì nhiều.
Chiếc xe này rất tốt, ghế ngồi êm ái hơn bất kỳ chiếc nào cô từng đi, nhưng cô lại có cảm giác như đang trong trạng thái chuẩn bị xuất phát ở vạch 800m—tứ chi thả lỏng nhưng tinh thần lại căng thẳng, không có việc gì để làm, nhưng cũng không thể không làm gì cả.
Vì thế, ngay cả phần tựa lưng cô cũng không dám dựa vào hoàn toàn, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhưng lại không nhịn được mà len lén ngó người đàn ông đang lái xe.
Có hai lần, khi xe giảm tốc rồi dừng lại ở đèn đỏ, Nguyên Duy nghiêng đầu liếc nhìn, bắt được ánh mắt cô.
Anh không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một chút rồi quay đi.
Vẻ điềm tĩnh của anh giúp cô dần bớt căng thẳng.
Cô không còn giật mình mỗi lần anh nhìn sang nữa, thậm chí còn tranh thủ mở WeChat đọc lại tin nhắn.
Trước bữa tối, cô đã nhắn cho Bàng Như:
[Con trai mà nói một cô gái hài hước, là ý tốt hay ý xấu vậy?]
Bàng Như hỏi ngược lại:
[Con gái có thích cậu trai đó không?]
Cô trả lời:
[Thích lắm, rất thích.]
Bàng Như đáp ngay:
[Thế thì toi rồi! Con gái hài hước không có tư cách có tình yêu đâu.]
Phó Nhuận Nghi cầm điện thoại, lúc đầu còn hơi lo lắng, nhưng sau đó lại tự an ủi, thôi kệ, không có thì không có!
Cho đến khi Nguyên Duy nhắc nhở:
“Đến nhà em rồi.”
Vừa vào nhà, Phó Nhuận Nghi lập tức chạy ra ban công thu chăn ga đã phơi khô.
Nguyên Duy chậm hơn một bước, cũng ra ban công, cầm lên một bình sữa nhỏ xíu trong bộ đồ ăn của mèo nhỏ rồi hỏi:
“Dùng cái này để cho uống à?”
Cô gật đầu, đoán rằng anh có lẽ rất thích thú cưng, nên mới nhiệt tình giúp cô chăm mèo đến vậy.
Trong đầu Phó Nhuận Nghi bỗng nảy ra một suy nghĩ—nếu sau này cô muốn gặp Nguyên Duy, mà anh vẫn chưa rời khỏi Tân Loan, không biết dùng lý do mèo nhỏ thì anh có đồng ý đến nhà cô nữa không?
Nhưng cô lại không quá tự tin.
Mèo nhỏ có đủ sức hấp dẫn không nhỉ?
Vì đã về nhà, Phó Nhuận Nghi dứt khoát lấy một chiếc túi xô màu nâu, bắt đầu xếp đồ cần mang theo nếu ở lại qua đêm.
Bộ đồ ngủ vừa giặt sạch vẫn còn vương hương nắng nhẹ pha lẫn chút mùi xà phòng, cô đặt vào túi, rồi chợt nhớ ra còn đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm chưa lấy.
Khi cô đang thu dọn hộp đồ rửa mặt, Nguyên Duy, sau khi cho mèo nhỏ uống sữa xong, đi vào rửa tay.
Không gian trong phòng tắm nhỏ hẹp, hai người đứng cạnh nhau khiến bầu không khí vô tình trở nên thân mật hơn. Bỗng nhiên, ánh mắt cô lướt qua một thứ chói lọi, giây tiếp theo, như bị giật mình, cô vội bước ngang qua, cố gắng dùng thân mình che đi thứ gì đó.
Cái đồ chơi nhỏ màu hồng vẫn nằm đó, chễm chệ trên kệ, cô lo Nguyên Duy sẽ nhìn thấy, nhớ lại chuyện lần trước anh từng vớt nó lên từ bồn tắm.
Nguyên Duy rửa sạch tay, tắt nước, nhưng thay vì rời đi ngay, anh lại lấy một tờ khăn mềm, quay người đứng song song với cô, vừa lau tay vừa hỏi:
“Xong chưa?”
Thắt lưng nghiêng về sau đến mức mỏi nhừ, Phó Nhuận Nghi vòng tay ra sau, mò lấy thứ kia, siết chặt trong tay.
“Sắp… sắp xong rồi.” Cô đáp, giọng có chút mất tự nhiên. “Anh ra ngoài đợi một chút, em sẽ xong ngay.”
Nguyên Duy nhìn cô lâu thêm một giây, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa nét cười:
“Được.”
Lúc xuống lầu, anh xách túi giúp cô.
Buổi tối trời hơi se lạnh, cửa sổ xe mở ra, cơn gió giao mùa xuân hè mang theo hương hoa cỏ len lỏi vào không khí.
Minh Đàm Hotel, cô đã đến đây nhiều lần. Dạo này trời hay mưa rồi nắng lên nhanh, lần trước đến đây, những bông hoa anh đào muộn vẫn còn nở rộ, vậy mà giờ đã rụng sạch.
Xuống xe, cô thoáng thất thần, không để ý đến chiếc xe đang chạy tới gần bên cạnh, Nguyên Duy nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo về phía mình, nhắc nhở:
“Nhìn đường.”
“Vâng.” Cô vội vàng đáp lại, cúi đầu nhìn xuống con đường trước mặt, rồi lại nhìn cổ tay mình đang bị anh nắm lấy.
Cô đã từng nắm tay anh.
Nghĩ đến điều này, Phó Nhuận Nghi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn chạm vào bàn tay ấy một lần nữa. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể ngăn mình nhớ lại khoảnh khắc lần trước—khi họ ở trong phòng ngủ của cô, nơi gắn kết chặt chẽ hơn cả đôi tay, là cơ thể họ.
Phòng tắm trong phòng suite của khách sạn không chỉ có khu khô và khu ướt tách biệt mà còn cách nhau khá xa.
Nguyên Duy vào trước để tắm.
Còn Phó Nhuận Nghi, ngồi ngoài gương, chậm rãi tẩy trang.
Nguyên Duy dùng khăn lau mái tóc ngắn còn ẩm ướt sau gáy, bước ra khỏi phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Vừa lúc nhìn thấy Phó Nhuận Nghi đã buộc gọn mái tóc dài thành một búi nhỏ sau đầu.
Nghe thấy tiếng động, cô buông tay khỏi dây buộc tóc, quay đầu nhìn anh.
Nguyên Duy nhận ra cô đã tẩy lớp trang điểm nhẹ, khuôn mặt trắng ngần, mộc mạc, lộ ra một hai nốt ruồi nâu nhỏ trước đó bị che mất. Khi lớp phấn son nhạt đi, những dấu vết nhỏ này lại trở nên sinh động trên gương mặt thanh tú.
Và bộ đồ ngủ mà cô lấy ra từ trong túi, anh cũng có ấn tượng.
Lần trước, chính tay anh đã giúp cô cởi ra, thậm chí còn từng dùng qua.
Lúc đó, bộ đồ ngủ bị cởi ra vẫn còn trong tầm tay, cô suýt nữa làm ướt ga giường, anh tiện tay lấy nó để lau giúp, nhưng dù vậy vẫn không kịp, cuối cùng vẫn để lại một vệt ẩm nhỏ.
Phó Nhuận Nghi ôm quần áo ngủ và khăn tắm, đi ngang qua Nguyên Duy, nhẹ giọng chào:
“Em đi tắm đây.”
Anh kéo suy nghĩ về thực tại, nhẹ gật cằm:
“Đi đi.”
Các cô gái tắm rửa rất kỹ lưỡng, thời gian lâu hơn anh dự đoán.
Nhưng điều khiến anh không ngờ tới hơn cả, là chuyện xảy ra sau đó, dưới ánh sáng mờ nhạt.
Phó Nhuận Nghi không thể nhanh chóng nhập tâm như lần trước.
Anh kiên nhẫn thì thầm bên tai cô, dường như không muốn cô cảm thấy khó chịu.
Lần này, cô hoàn toàn tỉnh táo, mà khi đầu óc minh mẫn, con người cũng dễ bị nỗi xấu hổ kiềm hãm hơn. Lúc đầu, cô cố gắng nhịn xuống, nhưng sau đó thực sự không thể chịu được nữa.
Cô nghĩ, trong mắt Nguyên Duy, có lẽ cô đã sớm không còn mang danh “trong sáng” nữa.
Ngay từ lần đầu tiên anh đứng trong phòng khách nhà cô, chính cô đã thẳng thắn yêu cầu anh ở lại.
Cô từng thích anh.
Bây giờ vẫn thích.
Chắc hẳn anh đều biết.
Lần đầu tiên, cô đã chủ động đủ nhiều, cũng đã nếm được vị ngọt.
Lần thứ hai, sao phải làm khó bản thân mà tỏ ra ngây thơ nữa chứ?
Vừa nghĩ như vậy, cô thả lỏng hơn nhiều.
Cô cũng rất hiểu cơ thể mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cố gắng chỉ dẫn điểm mấu chốt.
Giọng cô thấp và lẫn chút ngại ngùng:
“Anh chạm vào đây đi.”
“Ở đây?”
Ngón tay thô ráp cố ý lướt qua chỗ khác.
Phó Nhuận Nghi bất lực, đành phải lần nữa dắt tay anh về đúng vị trí.
Nguyên Duy nhìn vào đôi mắt long lanh, trong veo như phủ sương của cô, đầu ngón tay thuận theo chỉ dẫn của cô mà làm theo. Giọng nói trầm thấp mang theo chút cố tình trêu chọc:
“Em cũng dùng đồ chơi nhỏ của mình như thế này à?”
Cả người cô run lên, ngỡ ngàng tột độ.
Thì ra, anh biết!
Thì ra, anh đã biết cái con chim nhỏ màu hồng trong bồn tắm là gì.
Trước đây, cô còn ngây thơ hy vọng rằng, có lẽ anh không nhận ra.
Phó Nhuận Nghi xấu hổ đến mức nhất thời không thốt nên lời.
Cô bất lực nắm lấy cổ tay rắn chắc của anh, hy vọng anh có thể buông tha cho mình, nhưng bàn tay đó dường như không có ý định dừng lại.
Trong một khoảng thời gian ngắn, làn da quanh tai cô nhanh chóng ửng đỏ.
“Vậy bây giờ anh là gì?”
Nguyên Duy cúi xuống, ghé sát hỏi cô, “Cũng là đồ chơi của em sao?”
“Không, không phải—”
Giọng nói phủ nhận vỡ vụn cùng chiếc cằm khẽ ngẩng lên, âm điệu mỏng nhẹ, mềm mại như một chiếc lông vũ rơi xuống từ trên cao.
Rồi mọi thứ dần đi vào quỹ đạo.
So với lần trước chìm đắm trong im lặng, lần này giữa họ hiếm hoi có những đoạn đối thoại ngắt quãng.
Anh hỏi cô, thích anh, hay thích con chim nhỏ màu hồng kia hơn.
Cô thừa nhận, cô thích anh.
Cô khe khẽ cầu xin anh, dừng lại, nghỉ một chút.
Nhưng những con chữ có lẽ bị hơi thở đứt quãng cuốn trôi, hoặc cũng có thể, anh chưa từng có ý định nghe thấy.
Cô cảm giác bản thân như một đám mây mềm mại lơ lửng giữa không trung, không có phương hướng, chỉ biết mặc anh điều khiển, kéo về bất cứ nơi nào anh muốn.
Lần này, ga giường không bị bẩn.
Bởi vì đầu gối của cô đặt trên áo sơ mi của anh, nước đọng trượt xuống, chỉ để lại trên lớp vải màu xám nhạt những vệt tối không theo quy luật nào.
Cơn mệt mỏi sau đó ập đến như cơn sóng, Phó Nhuận Nghi kiệt sức, mềm nhũn nằm trên gối, nước mắt lặng lẽ rơi. Giọng cô nghẹn lại, tiếng nấc nhỏ đến mức khó mà nhận ra.
Nguyên Duy xuống giường vứt bỏ thứ đã dùng qua, tiện tay mặc vào chiếc quần dài màu xám nhạt, liếc mắt một cái liền thấy áo sơ mi của mình vẫn còn nằm nhăn nhúm, ướt đẫm dưới người cô.
Thôi cứ để vậy đi.
Anh để trần nửa thân trên, đứng bên giường, đưa tay vén những lọn tóc mềm rũ xuống che khuất gương mặt cô, để lộ một khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
Cô nằm gọn trong khuỷu tay mình, chỉ lộ ra một phần nhỏ khuôn mặt, đôi mắt long lanh ánh nước, lông mi ướt đẫm, từng chùm từng chùm đen nhánh, đẹp đến lạ.
Hai người nhìn nhau, anh đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua vùng da mỏng manh đỏ bừng dưới mắt cô.
“Em lần nào cũng phải khóc sao?”
“Chuyện này không phải do em quyết định,” cô như một chú rùa nhỏ rụt đầu vào gối, giọng nói lẩm bẩm, buồn bực, “Em đã tra rồi, nó gọi là ‘rối loạn nước mắt sinh lý’, em không kiểm soát được.”
“Thảo nào.”
Hai chữ của anh mang theo một ý vị sâu xa mà cô không tài nào hiểu được.
Cô nghiêng đầu, chống tay lên cánh tay mình, để lộ nửa khuôn mặt nhìn anh.
Không khí trong phòng hơi lạnh, Nguyên Duy kéo một góc chăn đắp lên phần eo và bụng cô, sau đó bất ngờ cúi xuống, gương mặt anh áp lại gần.
Gần đến mức, Phó Nhuận Nghi có thể nhìn thấy những vết đỏ mờ trên bờ vai anh – dấu vết do chính cô vô thức để lại.
“Khóc xong thì em thấy dễ chịu hơn hay vẫn khó chịu?”
Nguyên Duy đưa tay khẽ xoa đầu cô, giọng trầm thấp, dịu dàng hỏi, “Có cần anh dỗ dành em không?”
Phó Nhuận Nghi cảm nhận được động tác vuốt tóc của anh có phần vụng về, giống như cô khi chưa từng nuôi thú cưng. Lúc nhặt được mèo nhỏ, nó kêu rên đáng thương, cô đau lòng, muốn dỗ dành nó nhưng lại không biết phải làm thế nào. Cuối cùng cũng chỉ có thể vụng về mà nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Quy tắc dỗ mèo cũng áp dụng được cho con người.
Cô lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều. Đột nhiên, cô nghĩ, nếu anh hôn cô một cái thì tốt biết bao.
Nhưng cô cũng hiểu ý nghĩ này có chút kỳ quặc.
Kỳ quặc giống như việc ăn bánh trôi bằng đũa, đến khi uống nước thì mới đi tìm muỗng. Nhưng nếu ngay từ đầu đã dùng muỗng để ăn, rồi sau đó mới quay lại lấy đũa để húp nước, thì đúng là chẳng cần thiết chút nào.
Nếu cô cứ cố chấp làm vậy, chỉ khiến bản thân trông có vẻ không tinh tế mà thôi.
Vì thế, cô không đòi hỏi gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu, nằm úp mặt xuống gối, nhẹ giọng nói:
“Không khó chịu.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen