Tiết Trời Thương Hoa - Giảo Chi Lục - Chương 1
Chuyển ngữ: trạm chủ @tangiangwiki.net
Chương 1
Năm 2024, Thất Tịch.
Tình yêu là niềm hân hoan khi nhiều lần vượt qua hiểm nguy vẫn bình an.
——
Tháng tư ở Tân Loan thường có mưa nhỏ.
Những năm gần đây, du lịch phát triển, hoa anh đào ở Tân Loan cũng trở nên nổi tiếng. Dù trời mưa rả rích, dòng khách du lịch từ các nơi vẫn giương ô trong suốt, chụp hình check-in dưới màn mưa và bóng hoa, khiến đường Văn Hy đông nghẹt không thể di chuyển.
Phó Nhuận Nghi ít giao du, bạn bè cũng không nhiều, thường ngày hầu như cô không ra khỏi nhà nếu không có công việc.
Từ khi vào đại học tại Tân Loan, đã bảy năm trôi qua.
Cô chỉ có dịp thoáng nhìn những đóa anh đào trên đường Văn Hi khi đi ngang qua bằng xe buýt, giống như những gương mặt xa lạ không ngừng trôi qua trong thành phố du lịch này, luôn luôn cách một lớp kính trong suốt, tồn tại bên ngoài thế giới của cô, có cảm nhận nhưng không hề giao thoa.
Dù về ngoại hình hay tính cách, Phó Nhuận Nghi đều không có đặc điểm nổi bật thu hút, không quá vội vàng cũng chẳng quá thong thả, có lẽ đó được xem là điểm mạnh của cô. Dù trong cuộc sống thường nhật có lúc ảm đạm mưa gió, cô vẫn luôn kiên nhẫn phơi khô từng chút cảm xúc ít ỏi của mình, rồi sắp xếp chúng lại cẩn thận.
Nói về nhược điểm—
Sự đãng trí là một vấn đề nghiêm trọng của Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm, tựa lưng vào núi và nhìn ra biển, cũng là một trong những biểu tượng của Tân Loan. Phong cảnh đẹp, phong cách sang trọng, ngoài việc giá cao, nó gần như không có điểm trừ nào.
Chị học cùng trường và cũng là sếp cũ của Phó Nhuận Nghi, Bàng Như, đã thuê dài hạn một căn phòng tại đây. Khách sạn còn tặng kèm trà chiều, Bàng Như hẹn Phó Nhuận Nghi đến đây thưởng thức đồ ngọt miễn phí.
Bàng Như là người rất có đầu óc kinh doanh, hồi đại học đã mở cửa hàng online và kiếm được số tiền mà cả đời người bình thường khó có thể tích góp được. Sau khi tốt nghiệp, khi làn sóng thương mại điện tử thoái trào, cô vẫn không ngừng bận rộn, thậm chí khi đi quẩy ở bar cũng mang theo tư duy kinh doanh để kết nối với người mới, luôn có hứng thú với việc kiếm tiền.
Tính cách của Phó Nhuận Nghi và Bàng Như rất khác nhau, việc họ trở thành bạn bè thực sự là một sự kiện rất ít có khả năng xảy ra.
Hồi năm ba đại học, Phó Nhuận Nghi mang theo vài giải thưởng nhiếp ảnh sinh viên không mấy giá trị đi ứng tuyển vị trí trợ lý nhiếp ảnh, không ngờ cuối cùng lại làm người mẫu cho Bàng Như suốt bốn năm.
Bàng Như luôn chăm sóc tốt cho cô bé đàn em này.
Từ khi Bàng Như chuyển ngành, Phó Nhuận Nghi đã nửa năm không có công việc ổn định.
Bàng Như vẫn đóng vai trò nửa quản lý, trước đó đã giới thiệu cho cô vài công việc liên quan đến ngành nghề cũ, như cửa hàng online của một người bạn, theo phong cách thiết kế độc lạ. Cô cũng đã kết nối Phó Nhuận Nghi với một hợp đồng quảng cáo kem chống nắng, nhưng Phó Nhuận Nghi nói rằng cô không muốn giảm cân nữa và không thích uống cà phê đá kiểu Mỹ giúp giảm phù nề.
Bàng Như nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Em đâu có béo, cùng lắm giảm vài cân cho lên hình đẹp hơn, chỉ mất khoảng một tuần thôi mà.”
Phó Nhuận Nghi từng làm người mẫu, không dễ tăng cân, nên việc kiểm soát cân nặng không phải là vấn đề khó đối với cô.
Nhưng cô lại kiên quyết lắc đầu.
Cô không muốn sống một cuộc sống đầy rẫy những lưu ý chỉ để giữ dáng và duy trì vẻ ngoài đẹp, cũng không thích cảm giác bị máy ảnh chú ý, dù rằng trạng thái mơ màng của cô luôn được nhiếp ảnh gia tán thưởng.
Phó Nhuận Nghi cho rằng mình thiếu sự chuyên nghiệp của một người mẫu, nhưng vì trách nhiệm đạo đức cá nhân, cô rất sợ rằng sự thiếu chuyên nghiệp của mình sẽ gây rắc rối cho người khác, nên cô không thể tự do làm những gì mình thích, luôn nhắc nhở bản thân không để lộ khuyết điểm tính cách, cũng cố gắng hết sức không làm hỏng công việc.
Ngoài ra, việc ký hợp đồng mới, gặp gỡ ông chủ và đồng nghiệp mới cũng khiến cô cảm thấy áp lực xã hội mà cô không muốn đối mặt.
Hôm nay gặp mặt, Bàng Như lại có một công việc mới để giới thiệu cho cô.
Có một ban nhạc không quá nổi tiếng đang chuẩn bị quay MV và cần một cô gái tóc dài biết chơi violin. Nhà sản xuất đã xem qua thông tin của Phó Nhuận Nghi và rất hài lòng với hình tượng, khí chất của cô.
“Em biết đạo diễn nói về em thế nào không?” Bàng Như thấy rất thú vị. “Ông ấy nói thích dùng thời tiết để miêu tả người khác, ông ấy nói em giống như tên gọi của mình, mờ ảo như sương, kiểu như này— có chút buồn bã do ánh sáng yếu ớt, nhưng cũng không đủ ẩm ướt để trở thành bão.”
Bàng Như lười biếng khuấy ly cà phê, cười khẽ: “Đúng là mấy gã nghệ sĩ, khen phụ nữ cũng có cách riêng.”
Gần đây Bàng Như vừa hẹn hò với một chàng trai trong giới nghệ thuật, giọng điệu vừa như chê bai, vừa như hài lòng, rõ ràng là đang nói về đạo diễn MV, nhưng thực ra có lẽ đang nói về ai đó khác.
“Nhưng em lâu rồi không chạm vào violin.”
Nói xong, Phó Nhuận Nghi cúi đầu.
Ngón tay từng cầm cung kéo đàn nhiều năm của cô, qua thời gian lười biếng, cũng đã mất đi lớp chai mỏng từng có.
“Không sao đâu! Đây là MV chứ không phải buổi hòa nhạc tốt nghiệp, không yêu cầu cao về chuyên môn đâu.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, hời hợt đồng ý. Cô chợt nghĩ, mình đã học violin bao năm, nhưng chưa từng tổ chức buổi hòa nhạc tốt nghiệp nào.
“Để em suy nghĩ thêm.”
Bàng Như chống cằm nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười hoàn hảo đến mức trông có phần giả tạo, rồi nói đầy thấu hiểu: “Và rồi— ngày mai em sẽ tìm thời gian gọi cho chị, nói rằng: Như Như, em nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy công việc này không phù hợp với em.”
Phó Nhuận Nghi, bị vạch trần hoàn toàn suy nghĩ của mình, khẽ mím môi.
Bàng Như hiểu rõ tính cách của Phó Nhuận Nghi, không làm khó cô thêm, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Em thật sự không thể cứ mãi ở nhà như thế này nữa. Ngày nào cũng ru rú trong nhà, đến bạn trai cũng chẳng có, cuộc sống của em ngoài shipper và nhân viên giao hàng, còn có sinh vật nào khác không?”
Phó Nhuận Nghi định nói, có.
Gần đây cô mới nhận nuôi một chú mèo hoang, nhưng cô chưa từng nuôi thú cưng, không chắc mình có chăm sóc tốt được không. Chú mèo khá cảnh giác, cũng không thân thiết với cô lắm. Có lẽ một ngày nào đó, khi cô về nhà mở cửa, sẽ phát hiện rằng chú mèo đã lẻn ra ngoài qua ban công vì không được chăm sóc tốt.
Chuyện nuôi mèo, cuối cùng cô không đề cập đến.
Phó Nhuận Nghi tỏ vẻ ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu đáp lời Bàng Như: “Được rồi, em sẽ về suy nghĩ kỹ.”
Trời đã tối, Bàng Như còn có hẹn, hai người chia tay nhau.
Từ vườn sau của khách sạn đến sảnh chỉ có trăm bước chân, Phó Nhuận Nghi chưa đi xa thì điện thoại trong túi áo hoodie bỗng rung lên. Bàng Như gọi điện lại, giọng điệu lười nhác không có gì bất ngờ.
“Em lại quên lấy bánh rồi phải không?”
Phó Nhuận Nghi nhìn đôi tay trống không của mình, cắn môi, áp điện thoại vào tai, khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay đầu bước trở lại.
“Cái tính đãng trí của em ấy mà—” Đầu dây bên kia thở dài, “Nếu một ngày nào đó em thích ai, có phải thích rồi sẽ quên mất luôn không?”
Phó Nhuận Nghi nghĩ về một người trong ký ức, nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu.”
Một phần khu vườn phía sau đang được tu sửa.
Những tấm kính màu khổng lồ đang được các công nhân mặc áo phản quang cẩn thận vận chuyển. Phó Nhuận Nghi quay lại, cầm hộp bánh kem anh đào nhiều lớp, nhanh chóng né tránh.
Nhưng cây hoa anh đào trên đầu thì không nhường đường, một góc của tấm kính quá cao đã vướng vào cành cây, khiến cành bật lại, rung lên và làm rơi một cơn mưa cánh hoa.
Những công nhân vội vã rời đi cùng tấm kính, còn người đàn ông đứng dưới gốc cây lại như một hình ảnh bất ngờ chen vào khung cảnh, lọt vào tầm mắt của Phó Nhuận Nghi mà không chút phòng bị.
Anh ta có dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi tối màu, đầu hơi nghiêng như đang tìm kiếm điều gì đó. Đường nét khuôn mặt được chiếu sáng một bên rõ ràng, sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt, ngũ quan vốn đã sắc nét càng thêm nổi bật giữa ánh sáng và bóng tối, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Anh đang nghe điện thoại, bất ngờ bị cánh hoa rơi đầy người, liền ngước lên nhìn nguồn cơn của trận “tai nạn” này.
—Hoa anh đào vẫn đang rơi.
Cách đó vài bước, Phó Nhuận Nghi cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Dù cô không như Bàng Như đùa cợt rằng sẽ dần quên mất người mình thích sau một thời gian dài, nhưng cô dường như chưa bao giờ tưởng tượng về việc có một ngày sẽ tình cờ tái ngộ Nguyên Duy nơi đất khách.
Cô luôn thiếu khả năng ứng biến linh hoạt, thậm chí khi phải gõ cửa nhà hàng xóm vì tiếng ồn sửa nhà, Phó Nhuận Nghi cũng phải luyện đi luyện lại lời mở đầu trong đầu nhiều lần.
Khi cô còn chưa nghĩ ra hành động thích hợp tiếp theo, người đàn ông trước mặt đã kết thúc cuộc gọi. Trước khi rời đi, nhận thấy ánh mắt dừng lại quá lâu từ phía cô, anh phủi nhẹ vài cánh hoa đào trên vai, rồi không biểu lộ cảm xúc, quét ánh nhìn về phía Phó Nhuận Nghi.
“Có quen không?”
Phó Nhuận Nghi thoáng sững lại, nhịp thở ngừng một lát, rồi theo phản xạ lắc đầu.
Nguyên Duy liếc nhìn cô một lần nữa rồi quay người bước về phía sảnh tiệc. Đó là hướng ngược lại với sảnh mà cô có thể đi ra bắt xe.
Vừa bước được vài bước, Phó Nhuận Nghi dừng lại, đôi chân như bị ràng buộc bởi một sợi dây cao su vô hình, mỗi bước đi càng thêm nặng nề.
Cảm giác này là một loại bất an hiếm hoi trong cuộc đời cô. Rõ ràng cô đã cắt giảm các mối quan hệ xã hội, coi nhẹ những liên kết giữa người với người, nhưng lần này, cô lại khó lòng buông bỏ một mối duyên mơ hồ— cô cảm thấy rằng mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Nguyên Duy lần nữa.
Có lẽ phải đợi thêm bảy năm, hoặc còn lâu hơn nữa.
Như hai đường thẳng không cùng phương, chỉ có một cơ hội duy nhất để cắt nhau, rồi sau đó trong dòng thời gian vô tận, số phận chỉ là những bước ngày càng xa.
Thế nên, khi cô sắp bước đi trên con đường sáng, đôi chân lại khựng lại. Ánh đèn dưới bụi cây chiếu lên mép váy màu be của cô.
Ánh sáng yếu ớt, mang sắc vàng lục lạnh lẽo, giống như những con đom đóm rụt rè phát sáng giữa núi rừng.
Những ngón tay đang run rẩy của Phó Nhuận Nghi liên tục vuốt ve nhau, nhưng không làm giảm bớt căng thẳng, mà còn làm tay cô toát mồ hôi. Cô lấy hết can đảm, quay đầu nhìn về phía Nguyên Duy chưa đi xa, cố gắng nói thật rõ tên mình bằng giọng không quá lớn.
“Phó Nhuận Nghi, anh có còn nhớ không?”
Nguyên Duy quay đầu nhìn cô, chân mày và ánh mắt tập trung, khuôn mặt anh không biểu hiện ngay lập tức, như thể anh đang cố tìm kiếm trong ký ức từ khóa liên quan đến tên đó nhưng không thể nhớ ra bất cứ điều gì, hoàn toàn trống rỗng.
Phó Nhuận Nghi hiểu ra.
Anh không nhớ, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Khung cảnh trở nên có chút gượng gạo.
Nguyên Duy mang theo vẻ mặt thoáng chút bối rối, có lẽ muốn hỏi điều gì đó, nhưng cũng có thể chẳng cần phải hỏi gì.
Lúc này Phó Nhuận Nghi mới nhận ra sự đường đột của mình. Can đảm không đúng chỗ của cô chẳng khác gì một màn chào hỏi vụng về, kịch bản không mới mẻ, có lẽ cô đã làm phiền anh.
Phó Nhuận Nghi không dám nhìn lại anh, ánh mắt cụp xuống, dưới chân là những cánh hoa anh đào bị gió thổi tung. Cô khẽ nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền.” rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Có lẽ là hậu quả của việc sống một mình quá lâu, mỗi khi trong lòng cảm thấy không thoải mái, Phó Nhuận Nghi thường dùng cách để bản thân chìm vào khoảng không, tránh để những cảm xúc tiêu cực lên men. Cô để một giọng nói khác trong đầu điều khiển hành động của mình.
Hành vi cứng nhắc này mang lại cho cô một cảm giác an toàn kỳ lạ, giống như ngoài bản thân, cô còn có một “mình” khác để dựa vào.
Ví dụ như:
“Phó Nhuận Nghi, ra khỏi khách sạn bắt xe đi.”
“Phó Nhuận Nghi, về nhà nhớ cho mèo ăn.”
“Phó Nhuận Nghi, nhớ cất bánh vào tủ lạnh.”
Vì vậy, khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, chắc chắn đó không phải là giọng của Nguyên Duy, Phó Nhuận Nghi chỉ thoáng liếc nhìn về phía hành lang trống rỗng. Đến lần thứ hai khi nghe thấy có ai gọi “Phó Nhuận Nghi,” cô không buồn nhìn lại, tiếp tục bước đi, coi như mình đang nghe nhầm giọng nói trong đầu.
Lên taxi, Phó Nhuận Nghi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Trong lòng cô tự nhủ, không có gì phải buồn. Nguyên Duy vốn dĩ không có lý do gì để nhớ đến cô, ngoài lần tỏ tình đó, Phó Nhuận Nghi hầu như chưa từng nói chuyện với anh. Đối với Nguyên Duy, được người khác tỏ tình đã là chuyện thường ngày.
Nguyên Duy không thể nhớ hết tất cả những người tỏ tình với mình.
Nếu Nguyên Duy có nhớ đến Phó Nhuận Nghi, có lẽ chỉ vì cô là người kỳ lạ nhất trong số đó.
Phản ứng ngạc nhiên của bạn Nguyên Duy lúc đó đã nói lên tất cả. Trước khi rời đi, cậu ta còn nói với Nguyên Duy một câu mà Phó Nhuận Nghi vẫn nhớ đến tận bây giờ:
“Cô ấy đến nhà cậu nhiều lần rồi đúng không? Tưởng cô ấy là ngoại lệ, hóa ra cũng chẳng khác gì bọn họ.”
Phó Nhuận Nghi không coi đó là lời châm biếm hay gợi ý, cô cũng không cảm thấy hối hận hay buồn phiền vì điều đó.
Cô chỉ thấy lời nói đó thật vô nghĩa.
Khác hay không khác thì có gì quan trọng?
Nguyên Duy không thích Phó Nhuận Nghi, bất kể là Phó Nhuận Nghi trước đây không giống ai, hay sau này giống mọi người, Nguyên Duy đều không thích cô.
Vì không thích, nên anh cũng không nhớ.
—
Tên gốc dịch ra là “Thời Tiết Tích Hoa” – mình chuyển ngữ một chút là “Tiết Trời Thương Hoa”.
Thời Tiết Tích Hoa chỉ những ngày mưa nhỏ vào mùa xuân, khi gió và mưa nhẹ không làm rơi cánh hoa.
*** Lưu ý: Mặc dù gắn tag “thật giả thiên kim,” thực ra đây là chuyện tình kiểu “sói và thỏ.” Nếu không thích nữ chính chậm rãi, tốt nhất bạn không nên theo dõi.
Một chút cảm xúc thầm yêu thoáng qua, chủ yếu viết về câu chuyện của người trưởng thành, sự tiến triển cảm xúc được thúc đẩy bởi hành động, về bản chất đây là một chuyện tình ngọt ngào.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen