Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter76
Tp.HCM, 18/12/19
Editor: Xiao He
Lý do Thời Cảnh Nham muốn chiếc nhẫn rất đơn giản, đeo lên có thể phòng ngừa hiểu lầm không cần thiết. Về phần Thời Quang, cô không cần phải đeo, nếu cô đeo, không chỉ có ông bà nội, bạn học sẽ không ngừng hỏi cô.
Anh không yêu cầu nhiều, “Em mua tầm chín trăm đồng là được.”
Thời Quang hỏi: “Vì sao phải mua giá chín trăm? Có ý nghĩa gì sao?”
Thời Cảnh Nham: “Bạn bè anh không ít người nhận được nhẫn từ vợ rồi, giá rẻ nhất cũng là tám trăm, anh muốn có giá hơn bọn họ một chút.”
Thời Quang: “…”
Cô cười nói, “Vậy em sẽ mua cho anh cái nào hơn một ngàn, để anh đắc ý một chút.”
Chỉ tiếc là trong thẻ cô hơn một ngàn cũng không có.
Tiền lương gia sư đều đã xài hết rồi, lần trước mua một cái bật lửa cho Úy Minh Hải, trong thẻ chỉ còn dư lại ba chữ số, căn bản là không đủ để mua một chiếc nhẫn.
Cô quyết định, “Lát nữa trước khi qua biệt thự bên đó, em sẽ về nhà một chuyến.”
Thời Cảnh Nham nhìn cô: “Mới sáng sớm tìm cái người Úy Minh Hải kia làm gì?”
Thời Quang: “Cầm thẻ bạch kim của ba cho em về, lần trước giận dỗi em đã trả lại rồi.” Cô quyết định: “Mua cho anh cái nào đáng giá một chút, chờ khi nào em nhận được học bổng sẽ trả lại cho ba.”
Cô còn muốn đi dạo mua vài cái áo sơ mi cho anh, dù sao cũng cần cái thẻ kia, hôm nay tiện thể cầm về luôn.
Trong khoảng thời gian này Thời Cảnh Nham cũng quên hỏi han thành tích học tập của cô, “Có điểm rồi sao?”
Thời Quang gật đầu, chỉ có một môn đứng thứ hai, còn lại đều đứng nhất, cho nên cũng giành được học bổng xuất sắc, đủ mua cho anh chiếc nhẫn.
Mua nhẫn xong nếu còn dư sẽ mua thêm áo sơ mi cho anh.
Thời Cảnh Nham đan năm ngón tay mình vào ngón tay cô, “Em cũng mua cho mình đi.”
Thời Quang không thiếu gì, nếu muốn mua cô cũng sẽ lấy tiền Úy Minh Hải đi mua, cô cười: “Tiền của em đều cho anh xài, sau này một nửa số tiền kiếm được đều sẽ cho anh.”
Thời Cảnh Nham xoa mu bàn tay cô, “Nửa còn lại cho Úy Minh Hải sao?”
Thời Quang: “Có nhiều người lắm, ông ấy chỉ là một trong số đó.”
Thời Cảnh Nham: “Vậy ông ấy không được chặn không cho anh vào cửa rồi?”
Thời Quang cười ra tiếng, sau đó nhắc về Úy Minh Hải, “Ông ấy không cần tiền, dù sao ông ấy cũng xài không hết, ông ấy chỉ muốn em ở cùng ông ấy thôi, sau này em dành nhiều thời gian cho ông ấy là được.”
Không đùa giỡn nữa, Thời Quang hỏi anh, “Có phải anh cũng nên mua cho em một chiếc nhẫn không?”
Thời Cảnh Nham: “Tạm thời chưa cần, sau này sẽ thiết kế riêng cho em.”
Anh nói: “Anh mang là được rồi, em không cần.”
Thời Quang ngồi thằng, đặt cằm trên vai anh, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là không công bằng với anh hay sao? Em vẫn chưa muốn công khai, người khác sẽ không biết em có bạn trai rồi.”
Thời Cảnh Nham: “Ai bảo em nhỏ, phải nhường em.”
Thời Quang: “Nhường bao lâu.”
Thời Cảnh Nham nhìn vào mắt cô: “Đáp án của bảy đề toán kia.”
1314 – Một đời một kiếp.
Trước đây Thời Quang không phát hiện, anh còn có thể lãng mạn đến như vậy.
Thời Quang cũng không biết, sự lãng mạn của Thời Cảnh Nham là bị anh ép bức mà ra, anh không muốn cô bị vỡ ảo mộng về một tình yêu lãng mạn nhiều năm, để rồi lại tiếc nuối.
Thời Cảnh Nham thương lượng với cô, “Khi nào dọn ra chung cư ở?”
Thời Quang thốt ra, “Nếu không thì mai đi?”
Thời Cảnh Nham gật đầu, tối nay anh sẽ sắp xếp lại đồ đạc.
Thời Quang suy nghĩ làm sao để nói với ông bà nội, liền nói quay về trường sớm, còn Thời Cảnh Nham thì sao bây giờ? Cô cọ nhẹ cằm lên bả vai anh, “Ài, vậy anh đi nói sao với ông bà nội?” Cũng không không thể nói đi vài ngày, sau này bọn họ định ở lâu dài bên đó mà.
Thời Cảnh Nham: “Nói đi công tác thôi.” Trước đây cả một năm thì hết hai phần ba khoảng thời gian anh đều không ở Bắc kinh, ông bà nội đã sớm quen với điều này.
Thời Cảnh Nham nhìn ngoài cửa xe, cách nhà Úy Minh Hải không xa, anh nói với tài xế, chạy tới biệt thự của Úy minh Hải.
Thời Quang đã gọi điện cho Úy Minh Hải, “Ba, con về nhà một chuyến.”
Úy Minh Hải đang ăn sáng, còn tưởng mình nghe nhầm, “Con muốn về sao?” Sau đó ông không khỏi suy nghĩ, “Sao vậy? Cãi nhau với Thời Cảnh Nham?”
Thời Quang: “Không có, con về lấy thẻ, con hết tiền rồi.”
Đến bây giờ Úy Minh Hải chưa từng vui mừng như vậy, tối hôm qua còn vắt óc suy nghĩ làm sao để đưa thẻ cho cô, sợ cô mẫn cảm, suy nghĩ nhiều.
Ông không có tâm trạng ăn nữa, để đũa xuống, hỏi cô: “Con ăn sáng chưa?”
Thời Quang: “Ăn một chút rồi.”
Thật ra cô mới uống hai ngụm sữa bò với ăn một miếng bánh mì.
Úy Minh Hải: “Ừ, còn bao lâu nữa thì tới?”
Thời Quang: “Con không chắc, nếu không kẹt xe thì hai mươi phút, còn kẹt xe thì không biết.”
Cúp máy, Úy Minh Hải nói với quản gia, lát nữa dẫn Đào Đào đi thêm thông tin để nhập vào hệ thống thông tin, sau này chỉ cần quét mặt là có thể vào.
Ông để điện thoại xuống, đi vào phòng bếp.
Sợ thời gian không đủ, ông nói đầu bếp giúp ông làm chung.
Đầu bếp: “Ông định nấu gì?”
Úy Minh Hải: ” Hấp tôm bóc vỏ với trứng, Đào Đào không ăn tôm, nên lột vỏ tôm ra băm rồi bỏ vào trong trứng.”
Tổng cộng có mười con tôm tươi, thêm hai quả trứng gà.
Úy Minh Hải làm một tô trứng hấp cho Thời Quang, ông múc một muỗng lên nêm nếm, độ mặn vừa đủ.
Trứng hấp mới vừa làm xong, Thời Quang đã tới.
“Chào ba.” Cô vội vã chạy lên lầu.
Úy Minh Hải từ phòng bếp bước ra, gọi cô lại, “Chờ chút.”
“Sao vậy ba?” Thời Quang ngừng chân.
Úy Minh Hải: “Tối hôm qua chơi bao búa kéo, ba thắng một lần, con nhớ không?”
Thời Quang nhìn ông, “Ba định đưa điều kiện gì?”
Úy Minh Hải ra hiệu cho cô, “Nhắm mắt lại ăn hết đồ ăn sáng đi.”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
“Ừ.”
“Món gì vậy ạ?”
Úy Minh Hải hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nếm thử ngon hay không?”
Thời Quang tưởng ông muốn cho cô ăn món ngon gì, rất nghe lời nhắm mắt lại.
Úy Minh Hải cầm một cái chén nhỏ, múc một muỗng nhỏ, để nguội sau đó đút cho cô, “Sao rồi?”
Thời Quang nếm ra, “Đây không phải là trứng hấp sao?” Có vẻ… cũng không khó ăn như cô nghĩ.
Bởi vì cô không thích ăn lòng đỏ trứng gà, thế nên trứng chiên hay trứng hấp, cô chưa từng thích ăn.
Úy Minh Hải hỏi lại lần nữa: “Có ngon hay không?”
Thời Quang: “Cũng tạm được ạ.”
Lúc cô nhai, cảm giác được hạt gì nhỏ nhỏ, thế nhưng nhỏ quá không nếm ra được đó là cái gì.
“Ba bỏ gì vào trong vậy?”
Úy Minh Hải: “Món trứng hấp gia truyền của Úy gia, ăn vào có thể nhanh chóng cao lớn, ba cao như vậy là do công lao của món này.”
Thời Quang cười, “Thật ạ?”
Úy Minh Hải: “Lừa con làm gì?”
Một tô trứng hấp, Úy Minh hải đút cô hơn một nửa, còn lại ông ăn, “Xong rồi, có thể mở mắt ra.”
Thời Quang nhìn trong chén, cái gì cũng không còn, đã ăn sạch, cô không nhìn ra được món khi nãy mình không đoán được là gì.
Cô nhìn Úy Minh Hải: “Làm gì thần bí dữ vậy?”
Úy Minh Hải không trả lời, chỉ vào bàn trà trong phòng khách, “Thẻ để trên bàn.”
Ông đi vào phòng ăn lấy một túi trái cây, đã cắt gọn, bên trong còn mấy cây tăm, “Cầm theo ăn trên đường.”
Thời Quang vội vàng đi trung tâm thương mại chọn nhẫn, nên nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Bữa sáng của Úy Minh Hải đã nguội, ông cũng không muốn ăn, liền đi tới công ty.
Thư ký Trần đưa một phần tài liệu cho ông, sáng nay Úy Phong gửi tới, lúc Úy Minh Hải còn chưa tới, liền gửi chỗ ông.
Lúc Úy Phong rời khỏi có hỏi ông: Sao chú út đi làm trễ vậy?
Ông cũng buồn bực, trước giờ Úy Minh Hải chưa từng để xảy ra tình huống như vậy, đã chín giờ rồi vẫn còn chưa tới công ty.
Úy Minh Hải lật tài liệu, “Úy Phong đâu?”
Thư ký Trần: “Đi công tác rồi, bây giờ chắc cũng đã trên đường tới sân bay, đi tiếp tục dự án với hãng hàng không.”
Úy Minh Hải khẽ vuốt cằm, tiếp tục xem tài liệu.
Thư ký Trần nhắc tới dự án kia: “Tiếp tục cạnh tranh với Thời Vũ sao?” Ông sợ đến lúc đó Thời Quang bị kẹp ở giữa sẽ khó xử, không nên chấp nhặt quá, lỡ như Thời Quang vì dự án này mà cãi nhau với Úy Minh Hải nữa, vậy thì sẽ khó mà lành lại như lần này.
Sói đến lần đầu, sẽ tin.
Lần thứ hai, sẽ miễn cưỡng tin.
Nếu lại có thêm lần ba, vậy nhất định sẽ mất đi hoàn toàn độ tín nhiệm.
Úy Minh Hải cũng từng suy nghĩ qua, thế nhưng vẫn quyết định, “Tiếp tục đi.”
Dừng một chút, “Đây là cạnh tranh giữa Thời Vũ và tập đoàn GK, không phải giữa tôi và Thời Cảnh Nham, tôi vì cổ đông của GK, Thời Cảnh Nham cũng vậy.”
Nói gì thì nói, dù sao cũng sẽ có những lúc thắng thua, kiểu gì cũng sẽ tổn thương hòa khí của nhau
Úy Minh Hải còn suy nghĩ về lâu dài: “Giữa Úy Phong và Thời Cảnh Nham cần tìm một điểm trung hòa, hiểu nhau mới ngăn chặn được nhau, nhất định phải đánh một trận.”
Thư ký Trần không hiểu lắm, “Ông muốn bọn họ chặn cái gì?”
Úy Minh Hải để văn kiện sang một bên, bật máy tính lên, “Chuyện yêu đương giữa Đào Đào và Thời Cảnh Nham.”
Thư ký Trần: “…”
Chuyện này không hẳn là sấm sét giữa trời quan, nhưng cũng coi là mưa xuống đột ngột, đỉnh đầu như bị sấm chớt một cái.
Ông chậm rãi, miễn cưỡng chấp nhận,
Úy Minh Hải: “Bây giờ Thời Cảnh Nham đối xử với Đào Đào rất tốt, có thể là cả một cuộc đời, thế nhưng ai có thể chắc chắn được sau này?” Ông nhất định phải vì con gái mà suy nghĩ về lâu về dài.
Tối hôm qua suy nghĩ đến nửa đêm, ông quyết định đơn giản, sau này sẽ giảm lượng công việc xuống một nửa, chuyện gì nên buông sẽ buông, dành nhiều thời gian cho con gái một chút, nhưng ông không muốn đưa vị trí này cho Thời Cảnh Nham.
Vậy bây giờ chỉ có Úy Phong mới có thể đảm đương được, đưa quyền hạn quản lý giao cho Úy Phong, như vậy sẽ có người khống chế được Thời Cảnh Nham, chỉ có Úy Phong mới cản được thôi.
Thư ký Trần như hiểu ra gật đầu, “Vậy sau này chia cổ phần như thế nào?”
Úy Minh Hải: “Tôi sẽ nắm giữ chủ chốt, 30% cho Úy Phong, còn lại 70% tôi giữ, sau này cho Đào Đào, nhưng quyền sở hữu cổ phần tạm thời ủy quyền cho Úy Phong, để thằng nhóc ấy quyết định chuyện công ty.”
Thư ký Trần không ngờ ông sẽ cho Úy Phong nhiều như vậy, nhưng cũng hợp tình hợp lý, Úy Phong đã vì GK mà hi sinh nhiều năm như vậy.
Thế nhưng chỉ cho Úy Phong, những người còn lại trong Úy gia không nói gì sao?
“Mấy đứa cháu còn lại trong Úy gia ông không định tặng cổ phần sao?”
Úy Minh Hải: “Không hề.”
Lúc chưa biết Đào Đào là con gái mình, ông cũng chưa từng nghĩ tới.
Bọn họ không ai có năng lực quản lý công ty, đến lúc đó chia cổ phần, còn không hiểu chuyện sẽ vung tay múa chân, như vậy Úy Phong sẽ khó mà làm việc, cuối cùng lại khiến công ty chướng khí mù mịt.
GK là công sức của ông dẫn theo Úy Phong cùng nhau làm ra, đương nhiên, Úy Lam cũng bỏ nhiều công sức.
Trước đây, ông định để lại đa số cổ phần cho Úy Phong, cũng cho Úy Lam một chút.
Về phần mấy đứa nhỏ trong nhà, nhà cửa, xe, cái gì cho được cũng đã cho rồi, gia đình Úy Lai cũng vậy, hai căn hộ tốt, nhiều hơn so với nhà người khác.
Hiện tại thay đổi nhiều nhất chính là Úy Lam, cồ phần không cho được, nếu không lại khiến cho Đào Đào không thoải mái, thế nhưng vẫn đưa AIO cho Úy Lam, hai căn hộ, không bạc đãi con bé chút nào.
Thư ký Trần: “Ông không định bồi dưỡng Đào Đào sao?”
Úy Minh Hải: “Không, quản lý công ty quá mệt mỏi. Úy Phong có năng lực như thế thì cứ để cho thằng bé làm, về phần Đào Đào, muốn thành lập công ty, thì cứ để con bé lăn lộn đi, sau này tôi sẽ bồi dưỡng con trai con bé.”
Thư ký Trần cười, “Vậy cũng được, những người ở độ tuổi ông, rất nhiều người đều đang chăm lo cho con cái, ông lại có thể sức lực chăm sóc con cái của Đào Đào.”
Úy Minh Hải: “…”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen