Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter73
Tp.HCM, 03/12/19
Editor: Xiao He
Thời Quang nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, ông vậy mà lại qua sớm.
Cô mặc áo khoác, cầm túi lên, chào ông bà nội một tiếng.
Thời Cảnh Nham: “Anh đưa em ra ngoài.”
Thời Nhất Thịnh đứng lên, “Con xem tivi đi, để chú đưa Đào Đào qua đó.”
Thời Cảnh Nham nhìn chú tư, không nói gì.
Thời Quang: “Không cần đâu, ở ngay cửa thôi mà.”
Thời Nhất Thịnh vẫn khăng khăng muốn đưa cô đi, ông đã lấy áo khoác sẵn rồi, Thời Quang đành phải đi theo ông.
Ra tới cửa, Thời Nhất Thịnh kéo khăn choàng cổ của cô lên cao, che kín cả lỗ tai, “Có lạnh hay không?”
Thời Quang lắc đầu, “Con mới ăn xong, còn nóng lắm, không tin ba sờ thử tay con đi.”
Thời Nhất Thịnh sờ một chút, không có lạnh chút nào.
Đoạn đường này vốn dài nhưng cô cảm giác như rất ngắn.
Úy Minh Hải nhìn thấy hai người từ bên trong, ông đẩy cửa xe xuống, bảo vệ biết ông tới đây đón ai, lúc này mới đồng ý cho ông đậu xe ở gần cổng.
Đây là lần gặp mặt thứ hai của Thời Nhất Thịnh và Úy Minh Hải, nhưng có Thời Quang ở bên cạnh, thì lại chính là lần đầu tiên.
Hai người bắt tay nhau, khách sáo chào hỏi vài câu.
Thời Nhất Thịnh nhẹ nhàng nắm bả vai của Thời Quang, “Khi còn bé, con bé cứ ngóng trông tôi về nhà nhiều hơn, nhưng quá bận rộn, nhiều nhất là mỗi tháng một lần, nếu có buổi diễn tập, có khi hơn ba tháng mới về nhà.”
Nói xong, ông cười bất đắc dĩ, “Không ngờ ba ruột con bé còn bận hơn cả tôi.”
Ông thờ dài một hơi, lại vỗ nhẹ vai cô.
Úy Minh Hải hiểu ý ông, “Sau này tôi sẽ cố gắng dành thời gian ở nhà với con bé nhiều hơn.”
Đây chính là ý của Thời Nhất Thịnh, ông đưa cô ra đây cũng là muốn nói những lời này.
Bởi vì thân phận và trách nhiệm của ông, nên không thể nào làm việc tùy ý được.
Úy Minh Hải lại không như vậy, ông là doanh nhân, kiếm tiền ít đi một chút cũng không ảnh hưởng mấy.
“Nhanh lên xe thôi, ở ngoài lạnh lắm.” Thời Nhất Thịnh nhẹ nhàng đẩy sau lưng cô, đẩy cô tới bên cạnh Úy Minh Hải, giống như đang tự tay giao con gái cưng của mình cho Úy Minh Hải.
Hai người đàn ông bắt tay một lần nữa, không nói gì.
Thời Quang nhìn hình bóng cô đơn của ông càng ngày càng rời xa, trong khoảng khắc, cô cảm nghĩ mình đang bước từng bước trên con đường của sự trưởng thành.
Chỉ vì bóng lưng của ông, vì tình yêu thương của một người cha bận rộn như ông, cô liền không để tâm đến những việc Tần Minh Nguyệt đã làm với mình, có lẽ cô nên về nhà thăm ông, cũng tiện thể thăm hai đứa em nhỏ, hỏi han ông bà ngoại bên đó.
Úy Minh Hải nhìn con gái, mọi ngôn từ đã chuẩn bị trước đó đều không cánh mà bay, ông giang hai cánh tay ôm lấy cô.
Nửa đêm tỉnh giấc, suy nghĩ của ông đều quay quanh khung cảnh này.
“Chúng ta về nhà thôi, ba nấu chè trôi nước cho con rồi.” Ông buông cô ra, mở cửa xe.
Lúc Thời Quang lên xe, cố ý dẫm lên chân ông một cái.
Úy Minh Hải: “…”
Ông chịu đựng đau đớn, mỉm cười.
Ngồi trên xe rồi, Thời Quang cũng không nói chuyện với ông, cô dựa vào ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, trên đường phố vô cùng động, không khí ăn tết vẫn còn chưa tản đi.
Cả một mùa nghỉ tết này, cô chỉ cảm thấy hương vị tết trong hôm nay, cảm nhận rằng năm cũ đã qua, năm mới lại tới.
Úy Minh Hải chủ động ngồi vào giữa, bắt chuyện với cô, “Đào Đào.”
Thời Quang cũng không quay đầu lại, “Con không muốn nói chuyện với ba.”
Úy Minh Hải cũng không dám làm phiền cô, ông mở đèn trong xe, xõa mái tóc dài cô ra sau lưng, bắt đầu thắt tóc cho cô, thật cẩn thận lấy từng sợi ở trước trán, nghiêm túc thắt cho cô.
Đang thắt tóc, đột nhiên ông nhớ ra, “Đào Đào, con có dây cột tóc không?”
Thời Quang tức giận hỏi: “Ba định làm gì?”
Úy Minh Hải: “Cột tóc cho con.”
Thời Quang cảm giác được ông đang thắt một bím tóc nhỏ, vừa nãy cô tưởng ông chỉ đang nhàm chán thôi, ai ngờ ông thật sự muốn thắt.
“Nếu ba làm tóc con rối lên, con sẽ không nhẹ nhàng với ba đâu.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn đưa một sợi dây cột tóc trong túi ra cho ông.
Úy Minh Hải nhanh chóng nắm bắt cơ hội để nói chuyện với con gái, “Sao lại không nhẹ nhàng nữa?”
Thời Quang quay lại, lườm ông một cái, liền quay qua chỗ khác.
Úy Minh Hải vô cùng hưởng thụ hành động này của con gái dành cho mình, ít ra cô vẫn chịu làm nũng với ông, nội tâm trống rỗng trong hai tuần lễ qua rốt cuộc cũng được lấp đầy trở lại.
Bím tóc rất nhanh đã được thắt xong, vô cùng tinh tế, hình dáng cũng rất xinh đẹp.
Ông đưa bím tóc nhỏ ra trước mặt cô, “Con xem thử thế nào?”
Thời Quang kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn ông, “Ba còn biết làm những chuyện này sao?”
Úy Minh Hải: “Ừ, học trong lúc ăn tết, mấy con búp bê barbie trong phòng con ba đều lấy ra thực hành hết, về nhà con xem là biết.”
Mùa xuân này của ông vô cùng u ám.
Buổi tối không ngủ được, ông đều qua phòng cô ngồi một hồi lâu, những bộ đồ chơi cần được lắp ráp ông đều hoàn thành cả rồi, sau đó ông chỉnh lại búp bê, lại nhớ cô từng nhắc tới, khi còn bé chỉ có Mẫn Lộ thắt tóc cho cô, về nhà cô cũng không nỡ tháo ra.
Ông liền tìm kiếm video, học tập từng bước từng bước một.
Bây giờ ông biết thắt mười loại bím tóc khác nhau, nhưng tất cả đều không còn phù hợp với cô nữa, đều là kiểu tóc công chúa cho mấy cô bé con.
Thời Quang nhìn cái bím tóc nhỏ kia, rất giống với kiểu dáng chị Văn Văn từng thắt cho cô, khóe mắt cô nâng lên nhìn ông, “Ba đừng nghĩ làm những chuyện này rồi sẽ khiến con mềm lòng.”
Úy Minh Hải cười ôn hòa, cô nói cái gì thì chính là cái đó, lại hỏi cô: “Còn thừa dây nào không? Ba lại thắt kiểu khác cho con xem.”
Thời Quang lắc đầu, bình thường cô rất ít cột tóc, đây là sợi dây cột tóc cô luôn bỏ trong túi, bởi vì khi hôn Thời Cảnh Nham bị vướng tóc, cô mới cột lên.
Chủ đề thắt tóc tới đây là kết thúc, cô lại không để ý tới ông nữa.
Úy Minh Hải nhìn cô chằm chằm một lát, cảm thấy cô thay đổi không ít.
Ông đưa tay chạm vào gò má cô, “Buổi tối có duy trì việc uống sữa bò hay không?”
Im lặng rất lâu, Thời Quang mới trả lời “Có.”
Sau đó, bầu không khí vô cùng tẻ nhạt.
Úy Minh Hải lấy điện thoại di động ra, “Đào Đào, con thêm lại WeChat của ba được không?”
Thời Quang: “Qua đợt khảo sát này hãy nói.”
Úy Minh Hải nhìn biểu cảm quật cường của cô, “Ba cam đoan, không cần qua đợt khảo sát đâu.”
Thời Quang gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn từng hình ảnh xinh đẹp lướt qua trên khung cửa, “Lời hứa của ba cũng như pháo hoa vậy, lóe sáng một chút liền biến mất, không tin nổi.”
Úy Minh Hải: “…Chơi kéo búa bao đi, nếu ba thắng, cô liền thêm có được không?”
Thời Quang ngồi thẳng dậy, quay mặt nhìn ông, ánh mặt ông vô cùng bất lực, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.
Cô bỗng nhiên mềm lòng, hỏi ông: “Ba ra cái gì?”
Úy Minh Hải: “Búa đi.”
Thời Quang nói ba hai một, hai người đều đưa tay ra, Úy Minh Hải thật sự ra búa, Thời Quang ra cái kéo, sau đó mở điện thoại ra quét mã hai chiều, “Đây, ba tranh thủ một chút, hết thời gian con không thêm nữa đâu.”
Úy Minh Hải nắm chặt tay cô, thanh âm nghẹn ngào, “Cám ơn con.” Rõ ràng là cô cố ý để ông thắng.
Thời Quang nhìn màn hình điện thoại của ông, vẫn là giao diện trước đây cô cài cho ông.
Sau khi thêm WeChat xong, Úy Minh Hải lại hỏi cô, “Không phải con cũng hay chụp ảnh sao? Có thể gửi cho ba một tấm ảnh chung của hai chúng ta không? Ba thay ảnh đại diện.”
Thời Quang nhìn ông chằm chằm, “Cũng không phải là không được.”
Úy Minh Hải nghe được ý trong lời nói của cô, “Ba phải làm việc giúp con phải không?”
Thời Quang: “Đúng vậy.”
Úy Minh Hải nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, liền cười, “Con nói đi.”
Thời Quang: “Làm cho con một bảng kế hoạch cho một hạng mục được không?”
Úy Minh Hải suy nghĩ một lát, “Có thể, nhưng không biết có phù hợp với công ty con không, ba không am hiểu ngành nghề thời trang lắm, cũng không có thời gian đi tìm hiểu.”
Ông thương lượng với cô: “Có thể nhờ thư ký Trần không? Sẽ đưa cho con những tư liệu mới nhất liên quan tới ngành nghề này, chỉ một mình ba làm thì lượng công việc quá lớn, thế nhưng ba sẽ cố gắng hết sức giúp con.”
Thời Quang cũng không cần gấp như vậy, cũng không nói một mình ông phải làm, ông có thể nhờ những người khác.
Cô gật đầu, “Có thể.”
Úy Minh Hải quan tâm hỏi: “Quyết định tự lập nghiệp à?”
“Dạ.”
“Địa điểm văn phòng ở đâu?”
Thời Quang nói cho ông biết địa chỉ chi tiết.
Úy Minh Hải: “Bên đó cũng gần trường học con, khá thuận tiện, chờ sau này cần phát triển quy mô lớn hơn, có thể đến nói ba.”
Thời Quang không có ý định nhờ vả ông, “Không phù hợp đâu.”
Úy Minh Hải: “Tòa nhà GK có tòa A và tòa B.”
Trước giờ Thời Quang không chú ý, “Hai tòa lận ạ?”
Úy Minh Hải gật đầu, hiện tại trụ sở GK tập trung ở tòa A, tòa B đang cho bên công ty taxi thuê.
“Đến lúc đó con muốn dùng mấy tầng, ba sẽ nói với thư ký Trần, hợp đồng thuê vào kỳ sau sẽ không ký tiếp với bên taxi nữa, giữ lại cho con.”
Thời Quang nghĩ đến sau này TIME và GK sát cạnh nhau, cô cảm thấy không xứng tầm với nhau, “Tiền thuê khu vực đó quá mắc rồi.”
Úy Minh Hải: “Khi con đã thành lập công ty rồi, cần phải tạo động lực và kích thích nhiệt huyết của nhân viên, văn phòng con lại gần ba, cái gì cũng thuận tiện, sau này nhân viên con có thể dùng nhà ăn của nhân viên GK, những phúc lợi này con nên cân nhắc.”
Thời Quang không từ chối nữa, suy nghĩ, “Tầng 36 đến 40 giữ cho con đi.” Nếu đạt tới quy mô kia, vậy TIME có thể hướng ra thị trường quốc tế rồi, có phải cô đang tham lam quá hay không?
“Thôi quên đi, ba để con tầng 39 và 40 là được rồi, phòng làm việc con sẽ đặt ở tầng 40.”
Úy Minh Hải: “Đều giữ lại cho con.” Ông hỏi: “Tại sao lại muốn tầng 40.”
Thời Quang nhắm mắt lại, sau đó quay qua khó chịu nhìn ông, “Năm ba bốn mươi tuổi, con gặp được ba, coi như lưu giữ kỉ niệm, miễn cho đến lúc nào đó con lại quên mất. Mốc thời gian này không đáng nhớ, chắc qua mấy ngày nữa con lại quên rồi.”
Cô nói tiếp: “Nghe nói đàn ông bốn mươi tuổi rất chững chạc, quả nhiên nhìn ba cũng không khác mấy.”
Úy Minh Hải bật cười, đưa tay xoa đầu cô, “Cám ơn con.” Một nơi quan trọng như vậy, lại có liên quan đến ông.
Thời Quang né tránh bàn tay ông, cảnh cáo: “Sau này ba không phép vò đầu con nữa, đều bị mọi người xoa đến không dài nổi rồi.” Trong khoảng thời gian này, ai cũng xoa đầu cô, có khi một ngày vò đi vò lại rất nhiều lần.
Úy Minh Hải chỉnh lại tóc cô, lại nói tiếp chuyện khởi nghiệp, “Có nhân viên chưa? Kế hoạch như thế nào rồi?”
Thời Quang: “Cái này phải chỗ khai giảng mới nói được, con cần sự giúp đỡ của ba đó, con không ngại đâu.”
Úy Minh Hải: “Ba cảm thấy con cần phải dành một chút thời gian để tìm hiểu thêm kiến thức tài chính, sau này chắc chắn sẽ dùng đến, ba đã chọn cho bốn quyển sách, mỗi ngày ba đọc một chút cho con nghe.”
Thời Quang: “Con không có thời gian qua bên đó đâu, khai giảng xong quá bận rộn.”
Úy Minh Hải biết cô chắc chắn sẽ bận rộn không có thời gian về nhà, “Trước khi con đi ngủ, ba sẽ gọi cho con, đọc qua điện thoại để con nghe.”
Thời Quang nhìn ông một lát, cuối cùng gật đầu.
Úy Minh Hải chủ động hỏi: “Con cần ba giúp gì cho con? Con muốn tự mình làm để trải nghiệm quá trình thành lập công ty để vừa lòng con mà phải không?”
Nếu cô muốn quá trình, ông sẽ cùng cô đi qua đoạn đường ấy, rồi sẽ trưởng thành thôi.
Nếu chỉ muốn một công ty thời trang, ông sẽ tìm một đội ngũ chuyện nghiệp giúp cô làm, bảo đảm trong vòng mấy năm, sẽ cho cô một cái công ty vô cùng xuất sắc.
Thời Quang: “Con muốn quá trình, chính con sẽ nỗ lực để phát triển thương hiệu này. Nếu con muốn một cái công ty thôi, thì để ba mua AIO cho con là được rồi không phải sao? Con cần gì phải khiến bản thân khổ sở như vậy”
Thật ra cũng không cần ông mua, cổ phần của Thời Cảnh Nham cũng để cho cô hiên ngang đi lại trong AIO, nhưng như thế sẽ không có ý nghĩa gì.
Cô thành lập công ty không phải cạnh tranh cao thấp với Úy Lam, chỉ là muốn làm điều mình thích, hưởng thụ thành tựu sau những nỗ lực và cố gắng của bản thân.
Mặc kệ là Úy Minh Hải hay Thời Cảnh Nham cho cô bao nhiều tiền và cổ phần, đối với cô mà nói, đều chỉ là hưởng thụ, lại không về vui vẻ.
Giống như khi cô thi đậu đại học, cảm xúc vui vẻ ấy không tiền nào có thể mua được, cái gì vĩnh viễn thuộc về mình thì không ai có thể lấy đi được.
Úy Minh Hải: “Vậy ba sẽ giúp con.”
Khi còn bé không có cơ hội ở bên cô, bỏ qua đoạn thời gian trưởng thành của cô, vẫn còn may, còn cơ hội thành lập công ty này.
Đột nhiên Thời Quang chuyển đề tài, hỏi ông: “Nếu con muốn AIO, ba sẽ mua cho con sao?”
Úy Minh Hải rất bất đắc dĩ, “Không phải trước đây ba đã hỏi con rồi sao, có muốn tới AIO không? Nếu muốn, ba sẽ đầu tư để con làm cổ đông, không phải con không chịu sao?”
Thời Quang nhớ lại, lúc đó ở trong văn phòng ông có nhắc qua, “Không nhớ lắm, con quên rồi.”
Úy Minh Hải gõ trán cô, nói chuyện nhiều như vậy nhưng ông vẫn nhớ rõ, “Còn chuyện gì muốn ba giúp nữa hay không?”
Thời Quang: “Tạm thời thì chưa, sau khai giảng sẽ có.”
Úy Minh Hải chỉ điện thoại của cô, “Vậy con có thể gửi hình cho ba chưa?”
Thời Quang: “…”
Cô chọn lấy một tấm hình đẹp nhất, là lúc ở trong thư phòng ở nhà, lúc ấy Úy Minh Hải đang xử lý công việc, cô thì đọc sách trong thư phòng, đọc mệt mỏi rồi liền dựa vào lưng ông nghỉ ngơi một chút, nhàm chán không có gì làm cô liền chụp một tấm.
Úy Minh Hải rất thích tấm hình này, sau khi nhận được liền đổi thành ảnh đại diện của mình.
Thời Quang hỏi: “Trước kia ba không cần mà” Hình trước đây chắc có liên quan đến mẹ cô, là một quyển sách, trên quyển sách có bốn chữ “Trời cao biển rộng”, chắc là do mẹ cô viết.
Úy Minh Hải: “Bây giờ đổi, tháng này dùng của con, tháng sau dùng của mẹ con.”
Sau khi Úy Minh Hải nhìn điện thoại, Thời Quang lại dựa vào ghế nhìn ra ngoài, bỗng nhiên mi tâm nhăn lại, “Sao đường lạ vậy ba?” Đây không phải là đường về nhà.
Úy Minh Hải cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ông cũng không biết gì.
Là tài xế tự quyết định, vừa rồi thấy ba con hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, ông sợ dừng xe sẽ phá hỏng bầu không khí, dù sao Thời Quang cũng mới ăn tối xong, chậm một lát cũng không đói bụng, ông liền rẽ xe đi hướng khác.
Tài xế giải thích: “Vừa rồi đường kia bị kẹt xe, tôi liền đi đường vòng.”
Úy Minh Hải nhìn tài xế một chút, cũng không nói gì.
Đoạn đường này rất dài, phải hơn hai tiếng mới về tới nhà.
Đến cửa biệt thự, Úy Minh Hải cũng không vội vã vô nhà, lôi kéo tay Thời Quang, “Trước tiên phải lưu dấu vân tay vào.” Mặc dù có khả năng cô sẽ không cần đến dấu vân tay để vào nhà, bởi vì trong nhà lúc nào cũng có người.
Thời Quang định rút tay về, Úy Minh Hải lại nắm vô cùng chặt, cô không thể rút ra được.
Úy Minh Hải nhìn cô: “Chỉ có dấu tay của ba, con và quản gia thôi. Sau này dù là ai tới nhà, cũng phải liên hệ với quản gia trước.”
Lúc này Thời Quang mới đồng ý lưu dấu vân tay, Úy Minh Hải nói với cô, “Sau này không cần thẻ ra vào nữa, hệ thống an ninh đã được nâng cấp rồi, chỉ cần quét mặt là có thể vào, lát nữa con rảnh thì nhắc quản gia thêm con vào.”
Thời Quang: “Tân tiến vậy sao?”
Úy Minh Hải: “Ừ.” Ông bỏ tiền để nâng cấp toàn bộ tiểu khu này, cho dù là cổng ra vào cũng có thể quên thẻ, dùng hệ thống quét mặt sẽ an toàn hơn thẻ ra vào.
Vào trong biệt thự, Úy Minh Hải cởi áo khoác, nhận lấy áo của cô, “Con đi rửa tay đi, ăn trái cây ướp lạnh trước, ba nấu chè trôi nước cho con.”
Úy Minh Hải đi vào phòng bếp, Thời Quang ngồi ở phòng ăn ăn trái cây.
Thời Cảnh Nham nhắn tin tới: [Khi nào thì em về?]
Thời Quang: “…”
Cô chỉ vừa về tới nhà.
[Phải một lúc nữa.]
Thời Cảnh Nham: [Có phải Úy Minh Hải nấu một bồn lớn chè trôi nước hay không? Đã hai tiếng rồi, một chén chè cũng chưa xong?]
Thời Quang: “…”
Cô bật cười.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen