Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter71
Tp.HCM, 27/11/19
Editor: Xiao He
Tết Nguyên Tiêu vào đúng thứ hai.
Thời Cảnh Nham ngủ dậy trễ, tối hôm qua anh bị mất ngủ, đến ba giờ sáng mới có thể ngủ được.
Sáng hôm nay anh không kịp ngồi xuống ăn sáng, vội vàng chạy tới công ty.
Buổi sáng Thời Quang tỉnh dậy phát hiện đang ở trong phòng của mình, cô mơ màng một lúc.
Cô nhớ mang máng, hôm qua lúc cô ngủ thiếp đi được một lúc, Thời Cảnh Nham có ôm cô, hóa ra là mang cô về lại phòng của mình.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Quang hoàn hồn.
“Đào Đào?” Thời Nhất Thịnh gọi cô.
“Ba vào đi.” Thời Quang giấu cả người dưới chăn, giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ.
Thời Nhất Thịnh, “Không dậy nổi à? Sáng nay ba dẫn con đi chơi.”
Thời Quang cười yếu ớt, “Đi đâu chơi vậy ba?”
Thời Nhất Thịnh: “Đi đâu cũng được, đã hơn hai mươi năm rồi ba chưa đi dạo Bắc Kinh.” Những lần trước đây đều vội vàng, khó có dịp được ở lại Bắc Kinh cả một ngày.
Ông đưa quần áo ở trên ghế sô pha cạnh chân giường cho Thời Quang, “Đứng lên đi, ba đi hâm đồ ăn sáng cho con.”
Thời Nhất Thịnh ra ngoài, Thời Quang duỗi người một cái.
Sau khi thay quần áo ra mới phát hiện những dấu hôn xanh xanh tím tím trên người mình, đều là những dấu vết hôm qua Thời Cảnh Nham lưu lại.
Từng hình ảnh tối hôm qua như hiện hữu lại trước mặt cô.
Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ lại, đi vào toilet rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, Thời Quang ra ngoài cùng với Thời Nhất Thịnh, hai người không đi xe mà chậm rãi tản bộ ra ngoài.
“Hôm nay chúng ta đi đâu vậy ba?”
“Đi dạo hẻm gần đây, con thích không?”
“Được ạ, con vẫn chưa đi dạo khu gần đây.”
Đã học ở đây được nửa năm nhưng số lần cô đi dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào cũng là đi mua sắm với Đường Mật.
Không biết vì cái gì mà Thời Nhất Thịnh cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì sáng nay ông nghe được những dì giúp việc trong nhà nói chuyện với nhau rằng từ tết đến bây giờ Thời Quang vẫn luôn ở bên này.
Dì nói rằng: Đào Đào đã ăn sủi cảo hơn mười ngày rồi, vậy mà vẫn chưa ngán, dì đành phải làm thêm một túi bỏ vào tủ lạnh cho cô.
Không chỉ vậy, hai ngày hôm nay Thời Quang cũng không liên lạc với Úy Minh Hải, cũng không hề thấy gọi cho cô cuộc điện thoại nào.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, theo lý thuyết, cô sẽ về nhà ăn tết với Úy Minh Hải.
“Úy Minh Hải đi công tác chưa về sao?” Ông hỏi lại một câu.
Thời Quang không biết, bây giờ Úy Minh Hải ở Bắc Kinh hay ở nước ngoài cô cũng không rõ lắm. Nhưng cô gật đầu: “Dạ, chưa biết khi nào sẽ trở về.”
Thời Nhất Thịnh hỏi tiếp: “Tết cũng không về sao”
Thời Quang chỉ có thể nói mò: “Không về ạ, chi nhánh bên nước ngoài không có nghỉ lễ, đúng lúc ông ấy cũng có dự án hợp tác với phía chính phủ bên đó, hình như mất một khoảng thời gian dài nữa.”
Lúc này Thời Nhất Thịnh mới yên lòng lại, ông hỏi: “Vậy sao con không qua nhà bà nội?”
Bà nội ông nhắc tới chính là bà nội Úy.
Thời Quang nói dối: “Hai hôm trước con có qua rồi, con cũng không thân thiết với bên kia lắm, ba đi công tác rồi con cũng không muốn ở bên đó một mình.”
Thời Nhất Thịnh tự mình hiểu rõ, cô không phải là một người thích náo nhiệt.
Sau đó Thời Quang đổi chủ đề, nói đến chuyện khác: “Khi ba còn bé, Bắc Kinh là một thành phố như thế nào vậy? Con nghe nói xung quanh đều là vùng ngoại thành?” Cô nghĩ gì thì nói đó, chỉ muốn đổi sang một chủ đề khác mà thôi.
Nhắc tới Bắc Kinh của bốn mươi năm về trước, Thời Nhất Thịnh bắt đầu kể cho cô nghe từng chút từng chút một, từ giao thông cho đến từng cao ốc xung quanh.
Thời Quang nghe đến say sưa chăm chú, thỉnh thoảng hỏi chút này chút kia.
Trên quãng đường, có đi ngang qua tập đoàn GK, hai chữ này vô cùng dễ thấy, ngay trên đỉnh cao của tòa nhà.
Thế nhưng Thời Nhất Thịnh lại không quá chú ý tới chi tiết này, không quan tâm lắm.
Thời Quang thu tầm mắt lại, suy nghĩ rối loạn, nhưng cô chỉ coi đó là một dao động nhỏ trên mặt nước mà thôi.
Đi qua khu này liền tới khu mua sắm rồi.
Lúc đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, Úy lam vô ý nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô thức nhìn làn đường dành cho người đi bộ.
Bỗng nhiên tầm mắt cô dừng lại, cô điều chỉnh góc nhìn một chút, không sai, chính là Thời Quang, cô ấy đang kéo lấy cánh tay của một người đàn ông trung niên, hai người vừa đi vừa nói cười.
Úy Lam quay đầu, nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, Úy Minh Hải đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hôm qua ông bận rộn đến tận tối muộn.
Nếu như chỉ có một mình Thời Quang, cô sẽ không định gọi chú út, nhưng bây giờ Thời Quang lại đang ở cùng với người Thời gia, cô liền gọi ông: “Chú út.”
Úy Minh Hải không ngủ, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện, “Sao vậy?”
Úy Lam: “Con nhìn thấy em họ.”
Úy Minh Hải bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng dậy, “Đâu?” Những mệt mỏi nãy giờ trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Úy Lam: “Ở bên này chú không nhìn thấy được đâu, em ấy đang đứng chờ đèn xanh để qua đường.”
Vừa nói xong, đèn xanh sáng lên, ô tô chậm rãi chạy lên.
Sau đó, hình bóng Thời Quang lọt vào trong tầm mắt của Úy Minh Hải, bên cạnh cô chính là Thời Nhất Thịnh.
Chỉ lướt ngang qua nhau một chút, ô tô nhanh chóng đi mất, cách Thời Quang một khoảng rất xa.
Úy Lam nhìn về phía Úy Minh Hải, trên mặt ông không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cô nói: “Nhìn tâm tình em ấy cũng không tệ lắm.” Cô đoán người đứng bên cạnh Thời Quang lúc nãy chính là ba nuôi của cô ấy, nhưng vẫn cố gắng hỏi Úy Minh Hải: “Không biết người đi cùng em ấy là ai.”
Úy Minh Hải không nói gì, tiếp tục dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Úy Lam cũng thức thời không hỏi tiếp, cô quan tâm nói: “Tối qua chú bận tới tận nửa đêm đúng không? Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, chú cũng lớn tuổi rồi, thân thể sao có thể chịu đựng nổi.”
Úy Minh Hải: “Chú phải dậy sớm.”
Một ngày của ông bắt đầu vào lúc năm giờ sáng, năm giờ rưỡi ông đã tới công ty.
Úy Lam: “Chú bắt buộc phải dậy sớm như vậy sao?”
Úy Minh Hải chỉ nói: “Ừ.”
Úy Lam hiểu khi chú út trả lời như vậy chính là đang mất kiên nhẫn, không muốn nói chuyện tiếp nữa, cô cũng không tiếp tục bắt chuyện, lấy túi văn kiện ra xem xét.
Hôm nay văn phòng luật có vụ án, có một thủ tục cô đang không giải quyết được, đành nhờ chú út giới thiệu một người cho cô.
Rất nhanh đã tới nơi hẹn trước, Úy Minh Hải mới nói vài chuyện liên quan đến công việc với cô.
Úy Lam kể tóm tắt lại những sự kiện gần dây, sau đó nhắc tới buổi trình diễn thời trang của AIO, “Ngày đó chú có thể tới cổ vũ cho con không?”
Úy Minh Hải: “Ngày mấy?”
Úy Lam: “Ngày 20 tháng 4.”
Úy Minh Hải: “Con nói với thư ký Trần đi.”
Úy Lam gật đầu, “Được ạ, con sẽ về gọi điện báo cho thư ký Trần.”
Úy Minh Hải ngồi ở đó không được bao lâu, sau khi người ông giới thiệu cho Úy Lam tới, ông liền rời đi, nhưng không vội về công ty liền, mà đi tới nhà sách gần đó dạo một vòng.
Ông mua tổng cộng sáu quyển sách, bốn quyển là sách tài chính, một quyển sách giáo dục, quyển cuối cùng chính là như thế nào để làm một người cha tốt.
Lúc quẹt mã tính tiến nhân viên nhà sách không khỏi nhìn Úy Minh Hải một chút, cứ tưởng rằng ông là một người cha mẫu mực.
Thư ký Trần gọi điện tới, nhắc nhở ông: “Úy tổng, còn nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp.”
Úy Minh Hải trả tiền, mang theo sách rời đi, “Ừ, tôi về ngay.” Vốn buổi họp hội nghị sẽ diễn ra sau buổi trưa, nhưng chiều nay ông lại có việc khác, liền phải đẩy thời gian lên.
Mãi cho tới năm giờ chiều, Thời Quang với Thời Nhất Thịnh mới đi dạo về.
Bà nội đề nghị nấu chè trôi nước, bà nói đã lâu rồi Thời Nhất Thịnh chưa ăn chè trôi nước tự tay bà nấu, nhiều năm trôi qua như vậy đây là lần đầu tiên ăn tết Nguyên Tiêu ở nhà.
Thời Quang và Thời Nhất Thịnh cùng giúp bà nặn bánh, trong Thời gia chỉ có ba và cô là thích ăn bánh trôi nước, những người còn lại thì ăn món ăn trong ngày tết Nguyên Tiêu.
Di động Thời Quang vang lên, có tin nhắn gửi tới, Thời Nhất Thịnh cầm chén chè trôi nước trong tay cô, “Con trả lời tin nhắn đi, để ba với bà nội nặn bánh là được rồi.”
Thời Quang rửa tay, đi ra phòng khách.
Là Úy Minh Hải gửi tới: [Đào Đào, hôm nay con có ăn chè trôi nước không?] Hốc mắt Thời Quang bỗng ê ẩm, sau mười lăm ngày, đây là lần đầu tiên Úy Minh Hải liên lạc với cô.
Hôm qua Thời Cảnh Nham có nói, thật ra cô cũng không đành lòng buông bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng cô không thừa nhận, Thời Cảnh Nham lại nói, anh biết cô, cũng là người hiểu cô nhất.
Có lẽ còn có chút oán trách, đối với Tần Minh Nguyệt cô không còn oán bà nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Hôm ở nhà bà nội Úy, giống như một dấu chấm tròn kết thúc mọi chuyện buồn trước đây, cho dù cái kết không viên mãn lắm.
Thế nhưng còn Úy Minh Hải?
Rốt cuộc ông có thoải mái hay không?
Sau cái ôm ngày hôm ấy, cô cũng không dám nhìn ông thêm lần nào nữa.
Đây là người đầu tiên khiến cô cảm thấy khổ sở như vậy.
Sau khi đọc tin nhắn của Úy Minh Hải, cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Bây giờ ông đang ở nhà, sau ba giờ chiều đã quay về.
Năm giờ sáng ông đã rời giường để tới công ty, mọi chuyện hôm nay đều đã hoàn thành xong cả rồi, liền chạy về nhà nấu chè trôi nước.
Ông biết Đào Đào thích ăn chè trôi nước nhân vừng đen nhất, liền nói đầu bếp chuẩn bị nhân bánh vừng đen, còn phần vỏ bánh nếp thì tự ông làm.
Đây là lần đầu tiên ông nấu chè trôi nước, mặc dù trên bàn hơi bừa bộn, nhưng cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng nặn xong từng viên bánh trôi, dù là hình dạng không đồng nhất, cũng không tròn như mong muốn.
Ông suy nghĩ, sáng nay Đào Đào sẽ ăn chè trôi nước ở Thời gia, cơm trưa hẳn rất phong phú, xem ra nhất định là ăn tết Nguyên Tiêu ở Thời gia rồi, buổi tối có thể ăn bữa cơm tối với ông.
Từ lúc gửi tin nhắn đến giờ, đã mười phút trôi qua, cô vẫn chưa trả lời lại.
Lại thêm năm phút trôi qua, Úy Minh Hải vẫn đợi chờ tin nhắn của cô.
Mỗi một phút qua đi đều khiến ông cảm thấy như bị dày vò, ông đành gọi điện cho cô.
Thời Quang ấn tắt tiếng, đi ra ngoài sân nghe điện thoại.
Giọng Úy Minh Hải khàn khàn, “Đào Đào.”
Thời Quang “Dạ” một tiếng, một tay còn lại buông thỏng, cô nắm chặt lấy một chiếc lá khô, vân vê giữa các đầu ngón tay.
Trong điện thoại đều là bầu không khí im lặng, không thể nào miêu tả được sự xa lạ này.
Úy Minh Hải không khỏi khẩn trương, cổ họng nóng lên: “Tối nay ba qua đón con, có thể ăn chè trôi nước với ba không? Chính là nhân vừng đen con thích nhất đó.”
Thời Quang từ chối, “Ba Thời tới Bắc Kinh rồi, cũng đang làm chè trôi nước nhân vừng đen cho con, tối nay con sẽ ăn tết Nguyên Tiêu ở nhà bà nội, không qua đó được.”
Úy Minh Hải nhìn trên bàn ăn, nhìn những viên chè trôi nước mà ông tỉ mỉ làm, tựa như có những cái bóng chồng lên nhau, mơ hồ không rõ.
Ông không biết nói gì tiếp, cũng không muốn tắt điện thoại.
Cứ như vậy, hai người im lặng hơn nửa phút.
“Vậy tối nay con ăn chè trôi nước nhiều một chút nhé.”
Thời Quang: “Dạ.” Dừng mấy giây, “Tết Nguyên Tiêu vui vẻ nha ba.”
Úy Minh Hải: “Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.” Ông chần chờ chưa muốn ngắt điện thoại, kết quả Thời Quang đã tắt máy trước rồi.
Trong một giây phút, ông cảm thấy trong lòng ngập tràn sự trống rỗng.
Ông nhanh chóng gọi lại.
Thời Quang nhìn hai chữ hiện lên trên màn hình, lại nghe máy lần nữa.
Giọng điệu Úy Minh Hải có chút gấp rút: “Đào Đào, khi nào con ăn tối xong, ba qua đón con có được không? Nếu con ăn no rồi, thì con qua đây ăn một miếng thôi cũng được, chiều nay ba có nấu chè trôi nước cho con, tự ba làm đấy.”
Im lặng một lúc lâu, đến khi Úy Minh Hải tưởng chừng như mất hết tất cả hi vọng, rốt cuộc Thời Quang cũng lên tiếng, “Ba muốn con qua đó thật sao? Qua đó con sẽ bắt ba làm việc cho con, nếu ba làm hư, con sẽ rất khó chịu.”
Úy Minh Hải hiểu rõ, sau sự kiện kia đã khiến tình cảm ba con hai người như bị rạn nứt, “Không cần con uy hiếp ba, chỉ cần con muốn là được, nếu con muốn ba giúp con làm việc, ba vui mừng còn không kịp, sao có thể không đồng ý được?”
Trong điện thoại lại rơi vào yên tĩnh.
Thời Quang không thể kiềm nén được sự khó chịu trong lòng, hóa ra cô vẫn còn cảm thấy ủy khuất như vậy: “Úy Minh Hải, ba có biết không, con rất hận ba. Khi còn bé có một chuyện khiến con cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là, sau khi Tần Minh Nguyệt mang thai, muốn đưa con đi tới nơi khác, ba Thời không đồng ý, ngày nào con cũng hi vọng màn đêm đừng bao giờ buông xuống, bởi vì con sợ ngày thứ hai tỉnh lại, ba Thời sẽ thay đổi quyết định, đồng ý để con ra đi, bởi vì ông ấy cũng có con ruột của mình, con sợ ông ấy không cần con nữa, chính con còn cảm thấy mình là một người dư thừa, có lúc con cũng muốn chuyển đi nơi khác, nhưng con không biết sau này con sẽ đi đâu, có phải sẽ được đưa tới cô nhi viện hay không, loại cảm xúc lo lắng, hoang mang ấy ám ảnh bản thân con ít nhất là một năm trời, nhiều nhất là hai năm. Con cứ tưởng rằng khi con tìm thấy ba rồi, sẽ không còn lo lắng bị ghét bỏ nữa, cho dù ba có đi ăn xin, con cũng nguyện ý đi theo sau ba. Nhưng ở Úy gia, con lại là lựa chọn cuối cùng của ba, con không yêu cầu ba phải vì con mà lớn tiếng với người khác, chỉ cần vào thời điểm ấy, ba có thể che chở con vô điều kiện, vậy là đủ rồi. Con cũng không biết vì lý do gì mà con lại tin những lời nói của ba, vì sao lại cho ba thêm một cơ hội, thật ra con không muốn một người ba như ba, ba có biết điều đó hay không?”
Úy Minh Hải vẫn không lên tiếng, Thời Quang nhìn điện thoại, ông vẫn còn nghe máy.
Quản gia từ trong viện bước tới, nhìn thấy nước mắt rơi đầy mặt Úy Minh Hải, ông trố mắt, phát hiện ra Úy Minh Hải đang cầm điện thoại để bên tai, ông lại nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Thời Quang hít sâu vài hơi, mới có thể cố gắng nói chuyện bình thường trở lại, cô nói thẳng: “Con nói cho ba biết, ba cũng đừng vội vui mừng, dù sao con chỉ đang lợi dụng ba mà thôi, lợi dụng ba để đối phó với Úy Lam, ba hiểu không?”
Vậy mà Úy Minh Hải lại nghiêm túc trả lời: “Ba hiểu.”
Thời Quang: “Tối nay tám giờ ba tới đón con đi.”
Lúc này Úy Minh Hải mới thở nhẹ một hơi, “Bảy rưỡi ba qua đón con.”
Thời Quang: “…”
Không còn gì để nói nữa, cô liền ngắt máy, chấm dứt cuộc nói chuyện.
– ————————–
Lời của Editor:
Dạo này mình bận rồi, huhu… Không thể ra chương đều đặn như trước nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng để edit hết truyện nà. Chaiyoooo!!!!!
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen