Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter64
Tp.HCM, 02/11/19
Editor: Xiao He
Hành động của ông bà nội đã đánh đổ hình tượng của hai người trong tâm trí cô.
Thời Quang chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, cô không phải là cháu gái ruột của hai người, nhưng bọn họ vẫn cho cô một chỗ dựa vững chắc, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng.
Cô vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên tới Bắc Kinh, lúc Thời Cảnh Nham chất vấn ba cô và Tần Minh Nguyệt, ông bà nội cũng không nói gì.
Cô còn tưởng ông bà thiên vị Thời Cảnh Nham, dung túng cho mọi hành động anh làm.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là không phải.
Bàn bạc xong xuôi, ông bà nội liền trở về phòng.
Thời Quang ngơ ngẩn một lúc lâu, chưa thể nào bình tĩnh lại được.
Thời Cảnh Nham đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt cô, “Khóc nữa sẽ trôi hết lớp trang điểm đó.”
Thời Quang vô ý thức trốn tránh, “Trong nhà có người mà.” Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh.
Thời Cảnh Nham: “Em đừng chột dạ như thế thì sẽ không ai chú ý tới.” Cằm anh khẽ nhếch, “Lên lầu đi em.” Anh cầm đồ của cô, kéo cô lên lầu.
Lên tới tầng hai, Thời Cảnh Nham hỏi cô, “Tối nay ở đây à?”
Thời Quang không hiểu, không ở đây thì ở đâu được nữa.
Đã quyết định làm căng với Úy Minh Hải, là phải làm tới cùng, sẽ không yếu mềm như lần trước nữa, vừa hết giận đã trở về.
“Em không về đó đâu.”
Thời Cảnh Nham: “Ý anh không phải vậy.”
Thời Quang nhìn anh, lúc này hai người đang đứng trước cửa phòng Thời Cảnh Nham, anh dừng bước, giữ đồ của cô trong tay.
Thời Quang có ngốc mấy thì cũng hiểu ra được, cô chưa chuẩn bị tâm lý mà, hơn nữa bây giờ cô không có tâm tình làm việc khác, như thế sẽ làm trải nghiệm không đạt hiệu quả.
Thời Cảnh Nham: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Thời Quang: “…Em nghĩ gì chứ?” Cô chớp mắt một cái, lại nhìn anh.
Thời Cảnh Nham cười cười, quay lại chuyện chính, “Anh sợ em buổi tối suy nghĩ lung tung, nên đem chăn em qua đây, anh ngủ trên ghế sô pha, nếu em không ngủ được thì nói chuyện với anh.”
Thời Quang không thể tìm ra được lý do nào để từ chối: “Tùy anh vậy.”
Tối nay Thời Cảnh Nham không đùa giỡn với cô, “Vậy em về phòng tắm rửa trước đi, anh ôm chăn của em qua đây.”
Bây giờ không có ai lên tầng hai, cô hôn nhẹ trên môi Thời Cảnh Nham một cái.
Thời Cảnh Nham đem chăn gối bỏ trên ghế salon, trải chăn mền của cô trên giường thật cẩn thận.
Sắp xếp xong mọi thứ, anh đi qua thư phòng.
Lúc Úy Minh Hải và Đào Đào mới nhận là người thân, anh đã nói thư ký tìm hiểu những chuyện liên quan đến Úy gia, đặc biệt là Úy Lam, Úy Phong, còn có gia đình Úy Lai.
Bởi vì Úy Lai ở trong nhà Úy Minh Hải, vì Úy Lai mà Úy Minh Hải đã tự mình liên hệ với anh, nói muốn tìm gia sư cho Úy Lai, anh có thể nhìn ra được Úy Minh Hải vô cùng quan tâm đến cô cháu gái này.
Buổi tối hôm sinh nhật Úy Lai, anh liền nhận ra đó là một cô bé vô lễ và ngạo mạn, trực giác của anh cho biết, sau này Đào Đào sẽ không thể nào ở chung với cô ta được, liền tìm hiểu về nhà Úy Lai kĩ một chút.
Nào biết được lại có đất dụng võ.
Thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, anh gọi điện và giao phó mọi việc thật kỹ càng cho thư ký.
“Thời Cảnh Nham.” Thời Quang đứng ở ngoài cửa gọi anh.
“Vào đi.” Thời Cảnh Nham đóng máy tính lại.
Thời Quang đã tắm rửa xong, thay quần áo ngủ, cột nửa tóc lên.
Cô lúc để mặt mộc còn đẹp hơn so với khi trang điểm.
“Anh chưa ngủ à?” Thời Quang không bước vào, chỉ dựa vào cánh cửa mà nói.
Thời Cảnh Nham: “Em muốn ăn sủi cảo không?” Buổi trưa cô ăn không được bao nhiêu, tối lại không ăn cơm, từ lúc hai giờ rưỡi đến giờ chắc chắn rất đói bụng rồi.
Thời Quang: “Muốn ạ.”
“Để anh đi nấu sủi cảo cho em.” Thời Cảnh Nham tắt đèn trong thư phòng, anh nói Thời Quang đứng trước cửa chờ một chút, liền đi vào phòng ngủ, rất nhanh, liền bước ra, trong tay cầm một món quà nhỏ.
Thời Quang cười, “Anh nghĩ gì mà chọn món quà này vậy?”
Đây là một con gấu búp bê nhỏ, rất đáng yêu.
Trên váy của con búp bê còn thêu một chữ “TIME”
Thời Cảnh Nham: “Em mang theo con gấu nhỏ này bên người sẽ tiện hơn.” Con gấu kia quá lớn, không dễ để mang theo bên mình, “Con gấu kia em đem qua ký túc xá đi.”
Thời Quang xoa bóp mặt con gấu nhỏ, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh biết tên con gấu kia là gì không?”
Thời Cảnh Nham: “Time?”
Thời Quang lắc đầu, nói ra từng chữ từng cái một.
Thời Cảnh Nham từ từ hiểu ra, là “shitingyan”, tên viết tắt của anh, anh bật cười.
Mọi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi, phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Quang dựa vào bàn ăn, thảnh thơi nhìn anh đun nước hấp sủi cảo.
“Anh biết nấu món gì vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Bò bít tết với sủi cảo.”
“Còn những món khác thì sao?”
“Vẫn chưa học cách nấu.”
“Em cũng vậy.” Thời Quang nói, “Sau này em sẽ học rồi nấu cho anh ăn.”
Thời Cảnh Nham: “Vậy em học nhanh một chút, đừng đợi đến năm tám mươi chín mươi tuổi, đi không được rồi mới nhớ để học.”
Thời Quang bật cười, “Em mà kém cỏi như vậy sao?”
Thời Cảnh Nham: “Khó mà nói.”
Anh bỏ vài miếng bánh bỏ vào trong nồi hấp, dùng sức hơi mạnh, nên có vài cái bị nứt vỏ, cả một nồi toàn là nhân bánh tam tiên.
Thời Quang: “Chắc nước súp sủi cảo này uống rất ngon nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên anh nấu sủi cảo, trước đây toàn nhìn dì giúp việc nấu, còn nghĩ vô cùng đơn giản, nhưng hóa ra tự mình nấu thì lại khó khăn như vậy.
Anh không quan tâm nhiều, từ từ rồi cũng sẽ quen thôi.
“Đúng rồi, lần trước em có nhìn thấy Nam Địch trong văn phòng của Úy Minh Hải.” Thời Quang sợ Thời Cảnh Nham không biết Nam Địch là ai, nhắc cho anh nhớ: “Chính là một đàn chị khóa trên của em, một cô gái rất xinh đẹp, lần trước anh có thấy CV của chị ấy rồi đấy.”
Thời Cảnh Nham: “Anh nhớ rồi. Hôm nay có gặp được nhau.”
Thời Quang liền giật mình: “Hả? Ở đâu vậy? Anh qua AIO à?”
“Không, hôm nay Úy Lam dẫn cô ấy tới Thời Vũ.”
Sau khi quen tay rồi, Thời Cảnh Nham tìm đĩa bỏ sủi cảo ra.
Thời Quang hỏi: “Anh thấy Nam Địch như thế nào?”
Thời Cảnh Nham nhìn cô, không trả lời lại ngay.
Đây là một câu hỏi vô cùng nguy hiểm.
Nếu nói không đẹp, cô sẽ nói là anh trả lời qua loa, bởi vì cô nhìn thấy rất xinh đẹp.
Nếu anh nói đẹp thì cô sẽ ghen.
Thời Quang túm lấy tạp dề của anh, “Sao anh không trả lời em, anh cũng thấy cô ấy xinh đẹp phải không?”
Thời Cảnh Nham: “Anh trả lời thế nào cũng không hợp ý em được, anh có thể im lặng hay không?”
Thời Quang: “…” Cô cười, “Không được.”
Sau đó cam đoan, “Anh cứ trả lời thật là được, em cam đoan sẽ không tức giận đâu.”
Bên tai Thời Cảnh Nham bỗng vang lên tiếng nhắc nhở hữu nghị của Hàn Bái, lúc phụ nữ hứa hẹn mình sẽ không tức giận, tuyệt đối đừng coi đó là thật, chắc chắn bọn họ sẽ ghen tuông không kiềm chế được.
Thời Cảnh Nham không muốn tâm trạng cô buồn thêm chút nào, anh cúi người, hôn môi cô, lần hôn môi này không hề nhẹ nhàng mà lại vô cùng cường thế, mang tính xâm lược.
“Em không cần phải ghen tỵ với bất cứ ai, dù là Nam Địch, lúc anh đi làm chắc chắn sẽ gặp những người phụ nữ khác, cho dù là dáng dấp xinh đẹp nhất cũng sẽ không lọt vào tầm mắt anh được, chứ đừng nói là đi vào trong lòng anh.”
Thời Quang cũng cảm thấy bản thân vô cùng kỳ quái, anh nói anh đã gặp Nam Địch, chẳng biết tại sao, cô lại lên cơn ghen tuông vô cớ.
Không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, hôn anh một cái, liền bỏ qua.
“Ăn sủi cảo đi.” Thời Cảnh Nham cầm bát đũa, bưng dĩa sủi cáo tới phòng ăn.
Những miến sủi cảo này nhìn vẫn còn ổn, nhưng khi cắn vào bên trong, toàn bộ đều là nước, bỏng cả đầu lưỡi.
Thời Cảnh Nham: “Sủi cảo không gói kỹ mới như vậy đấy.”
Anh không muốn thừa nhận là do anh không biết nấu đâu.
Buồn bã hết cả chiều tối liền vì dĩa sủi cảo này mà vui vẻ hơn hẳn.
Tất cả đều nhờ vào ông bà nội, nhờ vào cái ôm hôn của anh, cũng nhờ vào chú gấu nhỏ ấy, lại thêm dĩa sủi cảo không tính là đẹp đẽ này.
Ăn cơm xong, rửa mặt nhẹ nhàng, Thời Quang đi vào phòng của Thời Cảnh Nham, sợ cô thẹn thùng, Thời Cảnh Nham cầm đồ ngủ đi xuống phòng tắm dưới lầu tắm rửa.
Điện thoại vang lên, là một tin nhắn tới, [Có thể nói với ba một câu thôi được không? Ba rất nhớ con.] WeChat bị kéo đen rồi thế nên ông chỉ có thể dùng điện thoại để nhắn tin qua.
Thời Quang ảo não ném di động qua bên kia giường, đem chăn che kín đỉnh đầu.
Cô chưa gặp ai mà đáng ghét như Úy Minh Hải cả.
Lúc Thời Cảnh Nham bước vào, Thời Quang vẫn còn đang buồn bực trong chăn.
Anh suy nghĩ mấy giây, sau đó tắt đèn, căn phòng tối đen, anh nhấn mở màn hình điện thoại, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình đi đến ghế sô pha.
Anh biết cô vẫn chưa ngủ, chắc lại vì chuyện của Úy Minh Hải mà buồn phiền.
Căn phòng rất yên ắng, tiếng kéo chăn hay xoay người đều có thể nghe rõ ràng.
Thời Quang kéo chăn xuống, lộ mặt ra ngoài, trước mắt một mảnh tối đen.
“Thời Cảnh Nham?” Cô nhẹ giọng gọi anh.
“Tỉnh?”
“Em không buồn ngủ.”
Trầm mặc một lát, “Anh có thể ôm em một lúc không?”
Thời Cảnh Nham chần chờ trong chốc lát, vẫn là đứng dậy tới bên giường.
Ôm anh rồi Thời Quang liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Thời Cảnh Nham đưa cánh tay cho cô gối đầu lên đó, ôm cô vào trong ngực, “Ngủ đi.”
Thời Quang đem mặt chôn trong ngực anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh, cả người đều yên tĩnh lại, thật muốn nhanh đến tuổi pháp lý để kết hôn, như vậy có thể ôm anh ngủ mỗi ngày rồi.
“Thời Cảnh Nham.”
“Sao em?”
Thời Cảnh Nham xích lại gần bên tai cô, bờ môi ấm áp dính sát vào tai cô khẽ nhếch, tê tê dại dại.
Thật ra Thời Quang cũng không có gì để nói với Thời Cảnh Nham, sau đó híp mắt lại, cô ngủ lúc nào cũng không hề hay biết, cả một buổi tối cô chưa hề an ổn như vậy.
Giao thừa tới rất nhanh.
Hai ngày này vô cùng lạnh lẽo, từng đám mây dày đặc hẳn lên, tuyết rơi ngập cả thành phố.
Thời khắc giao thừa ở Thời gia là thời điểm ít náo nhiệt nhất, bởi vì những người bác có chức vụ đặc thù không thể nào về đón giao thừa được, ba Thời Nhất Thịnh cũng vậy, chỉ có Tần Minh Nguyệt dẫn theo hai đứa nhỏ quay về thăm ông bà nội một chút.
Đã gần nửa năm Thời Quang chưa gặp hai đứa nhỏ lì lợm kia, cảm giác hai đứa lớn lên không ít.
“Người chị vô tâm này, sao chị không về nhà? Thành phố lớn nhiều thú vui như vậy nên chị không muốn về đúng không?” Em trai nhảy lên lưng cô kêu gào.
“Chị à, sao chị to gan như vậy, ngày nghỉ cũng không trở về, coi chừng bị ba đánh đó, chị không nhớ ba, không nhớ tụi em sao?” Em gái sờ sờ tóc cô.
“Sao trong phòng chị cũng không còn quyển sách nào nữa?”
“Thật chán ghét mà, chị cũng không về nhà chơi với tụi em.”
Hai đứa còn nhỏ, Thời Quang cũng không nói nhiều, chỉ giải thích: “Học Đại học rất bận rộn, ngày nào cũng bị hành chết.”
“Em muốn chơi điện thoại của chị.” Em trai xòe tay ra xin.
Động tác của em gái nhanh hơn một chút, muốn lấy đồ trong tay Thời Quang, em trai liền không cho, “Là anh hỏi mượn chị ấy trước mà, em làm gì vậy?”
“Ai lấy trước thì chơi thôi.”
Hai đứa liền bắt đầu cãi nhau làm ầm cả lên, tiếp đó liền động tay động chân giành nhau, ai cũng không nhường ai.
Sau đó âm thanh quát lớn tiếng của Tần Minh Nguyệt như vang vọng khắp biệt thự, hai đứa con không đứa nào thèm nghe, giả bộ như gió thoảng bên tai.
Thời Quang đã sớm quen với tình huống như vậy, cầm báo của ông nội lên đọc.
Tần Minh Nguyệt vẫn lạnh nhạt, không quan tâm cô như trước kia.
Cô gặp lại Tần Minh Nguyệt nhưng trong lòng không còn chút gợn sóng nào, có lẽ đã chết tâm rồi.
Dù sao thì tiếng gọi mẹ đầu tiên của cô cũng dành cho bà ấy, cũng là người cô mà cô mong muốn giành được nhiều tình cảm nhất.
Lúc đầu Tần Minh Nguyệt không định về ăn tết ở Bắc Kinh, nhưng hôm qua mẹ chồng có gọi cho bà, nói muốn bà qua giúp một chút, đi với mẹ qua chúc tết Úy gia.
Bà định từ chối, thế nhưng mẹ chồng lại không cho bà cơ hội mở lời, nói tiếp: Nếu con không rảnh thì mẹ chờ Nhất Thịnh được nghỉ rồi cùng nhau qua đó cũng được, để Nhất Thịnh đi với mẹ.
Nếu để Thời Nhất Thịnh qua Úy gia, thì với tính tình của ông ấy mà biết Thời Quang chịu ủy khuất như thế nào, chắc chắn sẽ ồn ào một phen, quậy xong còn dắt Thời Quang về nhà, sau đó không cho quay về Úy gia nữa.
Bà không muốn xen vào chuyện của Thời Quang, cũng không muốn cô quay về, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với mẹ chồng.
Mẹ còn nói, đến lúc đó sẽ để bà “tâm sự” thật tốt với mẹ Úy Lai…
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen