Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter63
Tp.HCM, 01/11/19
Editor: Xiao He
Thời Quang không đồng ý, cho dù muốn mẹ con Úy Lai xin lỗi, thì cũng nên là cô đi tìm hai người đó.
Cô không muốn để Thời Cảnh Nham dính vào chuyện này, tranh chấp với hai mẹ con trước đông người như vậy quá làm mất hình tượng của anh.
“Chuyện này em sẽ tự mình giải quyết.”
Sắc mặt Thời Cảnh Nham rất lạnh: “Phải nói, không thương lượng nữa.”
Thời Quang chắn trước người anh, hai người đều dừng bước, cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định:”Không được, việc này anh phải nghe theo em, anh yên tâm, em sẽ không để mình chịu thiệt đâu.”
Thời Cảnh Nham: “Cho anh một lý do để anh nghe theo em đi.”
Thời Quang không thể tìm ra được lý do nào hợp lý để thỏa hiệp với anh, bởi vì anh không làm điều này cho anh, mà chỉ muốn xả giận giúp cô mà thôi.
Cô không thể bình tĩnh mà nghĩ tới bữa cơm tất niên sắp tới, Úy Phong chắc cũng sẽ ở nhà bà nội, đến lúc đó mà thấy cảnh Thời Cảnh Nham cãi nhau với một người phụ nữ trung niên… Hình ảnh đấy thật không dám nghĩ tới nữa.
Mặc dù trước đây anh có vì cô mà cãi nhau với Tần Minh Nguyệt, nhưng hai tình huống không hề giống nhau, hơn nữa mẹ Úy Lai và Tần Minh Nguyệt đều có hai thân phận khác nhau.
Dù thế nào đi nữa thì Tần Minh Nguyệt sẽ không khóc lóc om sòm, còn mẹ Úy Lai thì cô không dám nói trước.
Đến lúc đó lỡ nói với nhau những lời quá khó nghe, sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nhau nữa.
Thời Cảnh Nham cầm lấy hai tay cô, ủ ấm cho cô, “Anh đã quyết rồi, không thay đổi nữa.”
Thời Quang rút tay mình ra, đành phải ôm anh làm nũng: “Nghe em một lần thôi, sau này chuyện gì cũng sẽ làm theo ý anh. Em sẽ không thèm nói chuyện với những người vô lý nữa, quá hạ thấp giá trị bản thân.”
Chóp mũi cô bị lạnh mà ửng đỏ, Thời Cảnh Nham cúi đầu hôn một cái, “Lúc anh là Thời tổng, cũng có giá trị bản thân, thế nên luôn phải duy trì hình tượng của mình; nhưng đã là bạn trai em rồi thì sẽ không màng đến những chuyện vớ vẩn ấy nữa. So với việc em bị ủy khuất thì phong độ và mắt mũi không là gì đối với anh cả.”
Anh choàng khăn quàng cổ của cô lại thật cẩn thận, “Gió lớn, đừng nói nữa, nếu không lại hít phải gió lạnh vào bụng.”
Thời Quang vẫn còn đắm chìm trong câu nói kia của anh: Là bạn trai em rồi thì sẽ không màng đến những chuyện vớ vẩn ấy nữa. So với việc em bị ủy khuất thì phong độ và mặt mũi không là gì đối với anh cả.
Cô ôm anh không buông tay, có một câu mà cô rất muốn nói với anh, “Chỉ một câu này của anh thôi cũng khiến em cảm thấy thỏa mãn hơn câu xin lỗi kia rồi.”
Thời Cảnh Nham ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn cô, “Anh thấy vậy là chưa đủ.”
Việc này không thể thương lượng nữa, anh kéo khăn quàng cổ lên, che hơn nửa khuôn mặt cô lại, “Đi thôi, nếu cứ theo tốc độ của em, chắc tới sáng mai hai ta cũng chưa về tới nhà.”
Thời Quang bị Thời Cảnh Nham dắt tay đi về phía trước, cô không yên lòng, chắc anh vẫn chưa thấy mẹ Úy Lai, không hề giống với những người mà anh từng gặp gỡ.
“Mẹ Úy Lai có thể đem trắng nói thành đen, bẻ cong lời nói của người khác.”
Thời Cảnh Nham: “Anh sẽ có biện pháp của mình, đừng quan tâm nữa.”
Điện thoại di động vang lên, là Úy Minh Hải gọi tới.
Anh nhìn Thời Quang một chút, cô đang chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không chú ý tới anh.
Anh không nghe điện thoại, chỉ nhắn tin: [Có chuyện gì?]
Úy Minh Hải: [Bây giờ Đào Đào sao rồi?”
Thời Cảnh Nham hỏi ngược một câu: [Ông nói thử xem!]
Úy Minh Hải: [Hai ngày này làm phiền cậu quan tâm tới con bé nhiều hơn, ăn tết xong tôi sẽ qua đó thăm con bé. Trong khoảng thời gian gần đây lúc nào Đào Đào cũng muốn mình cao hơn, buổi tối cậu giúp con bé luyện tập xà đơn để giãn cơ một chút, lại pha thêm một ly sữa bò ấm uống trước khi đi ngủ giúp tôi.] Úy Minh Hải không nói với Thời Cảnh Nham nữa, ông biết rõ Thời Cảnh Nham không muốn nói chuyện với ông.
Ông gọi điện cho thư ký Trần, “Năm sau tìm giúp tôi một giáo viên dạy kèm mỹ thuật.”
Thư ký Trần tưởng tìm cho Thời Quang, “Trình độ của Đào Đào còn cần phụ đạo sao?”
Úy Minh Hải: “Dạy tôi.”
Thư ký Trần: “…Ông nghĩ gì mà lại muốn học vẽ vậy?”
Úy Minh Hải không lên tiếng, trầm mặc một lúc, thư ký Trần cũng không hỏi rõ ngọn nguồn nữa, đồng ý nói, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp.” Điều ông lo lắng chính là, “Ông có thời gian học sao? Đây không phải là chuyện học một lần là xong đâu.”
Úy Minh Hải: “Có thể dành ra một chút thời gian.”
Cùng lắm là mỗi ngày ngủ ít hơn hai tiếng mà thôi.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên chiếu xuống bãi cỏ trong khuôn viên.
Ông đứng cạnh cửa sổ, hoang mang nhìn về khuôn viên đối diện.
Đào Đào thích trang trí, ông liền nói quản gia thay đổi thành kiểu dáng và màu sắc mà cô yêu thích.
Trong phòng ngủ có một khung ảnh của cô, chính là lúc cô đứng giữa ánh đèn trong khuôn viên, ông đã lén chụp lại.
Trong nhà quá yên tĩnh, đứng trong thư phòng ở tầng ba mà như có thể được động tĩnh ở trong phòng bếp.
Đúng giờ này hôm trước, ông còn đứng trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho cô, tiện làm salad và trái cây.
Trong căn biệt thự vốn chỉ có ông và Đào Đào, nhưng hai người vẫn thỉnh thoảng đùa giỡn với nhau, đặc biệt là Đào Đào, sự lạnh lẽo trong căn nhà vì sự tồn tại của cô mà trở nên náo nhiệt hẳn, xua tan không khí lạnh giá và cô đơn.
Bây giờ, rõ ràng quản gia, đầu bếp và người giúp việc đều ở đây, nhiều người như vậy, nhưng ông lại thấy quạnh quẽ không tả được.
Thời Cảnh Nham đưa tin nhắn nãy giờ với Úy Minh Hải cho Thời Quang xem.
Thời Quang tưởng là tin tức gì thú vị, hóa ra lại là tin nhắn của Úy Minh Hải.
Cô quay mặt ra chỗ khác, “Em không muốn xem.”
Thật ra, cô đã nhìn thấy nội dung trong đó.
Thời Cảnh Nham biết cô đã thấy, anh cất điện thoại vào, không nói gì nữa, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Cô cãi nhau kịch liệt với Úy Minh Hải như vậy là bởi vì cô quá mức để ý.
Nếu nói cô trẻ con thì cũng không đúng.
Cô trưởng thành quá nhanh, lại rất hiểu chuyện.
Lúc anh tranh cãi với thím tư, cô cũng khó chịu, nhưng không làm hành động gì quá đáng, số liên lạc WeChat của thím tư cô vẫn còn giữ đến giờ.
Mà với Úy Minh Hải, cô lại cứ lo được lo mất.
Nếu tối hôm ấy cô để anh đưa về nhà ông nội sớm, thì sáng ngày hôm sau nếu Úy Minh Hải xin lỗi, có thể cô sẽ tha thứ mọi chuyện, mọi buồn phiền khó chịu lúc trước đều sẽ quên hết, sau đó sẽ quay về với ông.
Tính cách kiêu ngạo mẫn cảm nhưng lại vô cùng cố chấp ấy của cô, sẽ không bao giờ hạ mình đi cầu xin tình thương của một người xa lạ.
Thế nên trong lòng cô Úy Minh Hải không giống với tất cả mọi người.
Đoạn đường này đi hết hai tiếng rưỡi, gần 8h30 mới tới nhà.
Vào cổng biệt thự, Thời Quang hỏi ý Thời Cảnh Nham: “Em nói với ông nội như thế nào bây giờ?”
Thời Cảnh Nham: “Không quan trọng đâu, tài xế đã đưa đồ của em về nhà rồi, ông bà nội sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.” Lại nói thêm một câu: “Nếu có hỏi, anh sẽ trả lời.”
Thời Quang cười: “Cám ơn anh trai.”
Thời Cảnh Nham: “…”
Anh không quen với cách xưng hô này của cô chút nào, vỗ nhẹ đầu cô hai lần, “Sau này không được gọi như vậy nữa.”
Nói xong, đem cô ôm vào lồng ngực.
Hai người chỉ đứng cách biệt thự hơn mười mét, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng lỡ có người đi qua nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
“Anh làm gì thế.” Cô đẩy anh.
Thời Cảnh Nham cầm hai tay cô vòng ra sau lưng anh, “Nhớ rõ chưa?”
Thời Quang liên tục gật đầu, “Em nhớ mà, thật sự đó.”
Thời Cảnh Nham cắn môi cô một chút, sau đó mới buông cô ra.
Cái hôn này đối với cô mà nói vô cùng kinh tâm động phách (*).
(*) Nghĩa: Mất hồn mất vía.
Bên trong tiểu khu này toàn là hàng xóm cũ, bị nhìn thấy thì xong rồi.
Mọi người xung quanh đều biết cô với Thời Cảnh Nham là anh em họ, tuổi tác còn cách nhau xa như vậy.
Về đến nhà, ông bà nội vẫn chưa ngủ, đang xem kênh hí kịch.
“Ở ngoài lạnh không?” Bà nội hạ nhỏ volume TV lại.
“Cũng được, đi bộ một chút là nóng người rồi ạ.” Thời Quang cởi áo khoác, thuận tay nhận lấy áo khoác của Thời Cảnh Nham, anh cố ý bóp tay cô một chút.
Cô trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó treo áo lên.
“Sao ông bà còn chưa ngủ vậy ạ?” Thời Quang qua đó ngồi, trong lòng còn đang nghĩ cách làm sao để giải thích hợp lý.
Ông nội bỏ kính lão xuống, ông không hỏi Thời Quang, mà hỏi Thời Cảnh Nham: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai dám bắt nạt Đào Đào?”
Thời Cảnh Nham kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, thế nhưng không bỏ qua một chi tiết quan trọng nào.
Lúc này ông nội mới nhìn về Thời Quang: “Khi con nhóc kia khi dễ con sao con không đánh trả lại?”
Thời Quang: “…”
Cô rất bất ngờ khi ông nội là một người bao che khuyết điểm như vậy.
Bà nội tiếp lời, “Hôm bữa Yến Lãng trở về có nói, xém chút nữa thì nó đã muốn đánh con nhóc đó rồi, lúc ấy bà liền muốn gọi điện kêu con quay về, đừng ở bên đó nữa, nhưng ông nội con lại không cho, nói để con bồi dưỡng tình cảm với Úy Minh Hải một chút, chỉ là chuyện hai đứa nhỏ cãi lộn, không thể gây ảnh hưởng tới hòa khí của người lớn, vì chuyện đó mà bà tức giận với ông con hơn nửa ngày.”
Trong giọng nói của bà lúc này vẫn còn mang theo khẩu khí tức giận không hề nhẹ.
“Bà Đào Đào khó khăn biết mấy, lúc đó bà ấy cũng đã hơn tám mươi, sức khỏe cũng không tốt, nhưng đã cố gắng để chăm sóc con đến năm sáu tuổi, sau khi con đi Nam Kinh, Thời Nhất Thịnh cũng đã dành hết tâm tư để nuôi dạy con tốt như vậy, bà không thể để người khác bắt nạt con được.”
Hốc mắt Thời Quang nóng lên, mọi lo lắng của cô từng chút từng chút một như được phá bỏ.
Trước đó cô còn lo lắng, suy nghĩ rất nhiều, không ngờ ông bà nội lại không hề quan tâm đến chuyện ấy.
Thời Cảnh Nham xoa đầu cô, lại nhẹ nhàng xoa nhẹ mắt cô, động tác vô cùng thân mật, thế nhưng ông bà nội không suy nghĩ nhiều đến điều này.
Bà nội hỏi: “Con nhóc kia tên Úy Lai phải không?”
Thời Cảnh Nham gật đầu: “Đúng ạ.”
Bà nội nói ra suy nghĩ của mình, “Còn hai ngày nữa là ăn tết rồi, chờ Tần Minh Nguyệt từ Nam Kinh tới đây, bà sẽ nói mẹ con đi tìm con bé Úy Lai kia.”
Thời Cảnh Nham cười, vô cùng bất đắc dĩ, “Bà nội, bà tức đến hồ đồ rồi phải không? Thím tư mà lại nói chuyện với mẹ Úy Lai sao?”
Bà nội: “Không phải Minh Nguyệt thì còn ai nữa? Nhà chúng ta ngoài thím tư có thể cãi nhau lại nói chuyện vô lý thì ai còn có thể nữa?”
Thời Cảnh Nham: “…”
Thời Quang: “…”
Ông nội cũng bất đắc dĩ, “Được rồi, bà lại nói chuyện hoang đường rồi.”
Bà nội không phục: “Sao lại là tôi nói chuyện hoang đường? Nhất định phải để Minh Nguyệt đi tâm sự với mẹ Úy Lai, chuyện con cái không phải chuyện nhỏ. Tôi còn không thèm quan tâm đến thể diện của bản thân, chỉ sợ con cháu mình bị chịu thiệt thòi, sao bọn họ còn để ý chút thể diện nhỏ nhoi đó làm gì? Người ta không thèm quan tâm đến cháu mình, ông còn lo trước lo sau, đây không phải là ngốc à?”
Ông nội há hốc miệng, lại không thể nào phản bác được.
Bà nội chỉ cái túi để trên ghế sô pha, “Chuyện cái váy này không thể bỏ qua được, bên đó đúng là không coi nhà chúng ta ra gì, muốn làm sao thì làm à?”
Bà cầm váy ra nhìn một chút, càng nghĩ càng giận, “Quần áo bình thường mình mặc, nếu bị người khác tùy tiện lấy đi mặc, đều không thể nào bình tĩnh được, đừng nói là váy để mặc lúc kết hôn.”
Quan trọng là Mẫn Lộ đã dành rất nhiều thời gian và sức lực, lại phải dùng rất nhiều mối quan hệ của bản thân mới có thể làm ra cái váy này.
“Sao lại có thể làm ra một chuyện không có giáo dục như vậy, đã mười tám tuổi rồi, đâu nhỏ nữa?”
Bà nội quyết định: “Bà sẽ gọi điện cho Minh Nguyệt, dù nói thế nào thì hiện tại vẫn là mẹ trên giấy tờ của Đào Đào, ra mặt thay con bé đúng là không thể thích hợp hơn. Con cái nhà mình chịu thiệt thòi, để Minh Nguyệt là mẹ đi chất vấn, sẽ không ai nói lại được.”
Thời Quang không muốn khiến mọi chuyện rắc rối như vậy, cô cũng biết, Tần Minh Nguyệt không thể nào ra mặt cho cô, “Bà nội, chuyện này con với anh cả giải quyết được rồi, bà không cần lo lắng nữa đâu.”
Thời Cảnh Nham cũng phụ họa: “Bà nội, không cần phiền người khác đâu, tự con có thể giải quyết được.”
Bà nội phất tay, “Bà gọi cho Minh Nguyệt, nếu mẹ con không giữ thể diện cho bà thì bà tự đi qua Úy gia, con là trẻ nhỏ, đi qua không có phân lượng.”
Chợt, bà nội vỗ đùi một cái, có chủ ý, “Như vậy đi, bà để Tần Minh Nguyệt đi chung với bà, chỉ nói là đi thăm hỏi bà nội Úy gia, Minh Nguyệt sẽ không thể nào từ chối bà được.”
Trước đây ông nội không muốn mối quan hệ với Úy gia quá căng thẳng, dù sao thì Đào Đào cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với Úy Minh Hải, từ nhỏ cô đã muốn có một mái ấm của riêng mình, hơn nữa Úy Minh Hải cũng chưa làm chuyện gì quá đáng.
Thế nhưng nếu không lấy lại thể diện cho Đào Đào thì sau này ở bên Úy gia sẽ vô cùng khó khăn.
Ông suy nghĩ, liền nói với bà nội, “Vậy bà liền vận dụng hết mối quan hệ của mình với vợ của thằng tư đi, coi như là gia tăng tình cảm giữa hai nhà, thân phận hai mẹ con qua đó sẽ có tiếng nói hơn, để cho nhà bên đó biết Đào Đào qua đó ở là vì giữ thể diện cho Úy Minh Hải, không phải là thật lòng muốn bám víu vào nhà bên đó, vậy nên nếu muốn khi dễ Đào Đào cũng phải suy nghĩ thật kĩ gia thế phía sau của Đào Đào.”
Về phần vợ của thằng tư, đến lúc đó cho dù không nói câu nào, thì ngồi đó cũng có tác dụng rồi.
Ông nội lại đề nghị với bà nội: “Bà qua đó cứ nói những câu tôi dặn là được rồi, còn muốn chất vấn chuyện bữa tiệc, vẫn nên để cho Thời Cảnh Nham, hai mẹ con bà mà qua đó ồn ào với nhà bên đó cũng không tốt, làm mất thân phận, nói không chừng lại giống như một quyền đánh vào bông, không có tác dụng gì, điều chúng ta cần không phải là một câu xin lỗi hời hợt.”
Bà nội gật đầu: “Được, cứ làm theo lời ông nói đi, tôi sẽ đi qua đó thăm hỏi bà nội bên Úy gia, không nói chuyện thất lễ.”
Sau khi thỏa thuận ổn thỏa, bà nội lại hỏi Thời Cảnh Nham: “Khi nào thì đi? Mùng ba hay mùng bốn?”
Thời Cảnh Nham vốn định đi vào đêm ba mươi tết, nhưng vì có bà nội nữa, thì không thể đi ngày đó được, “Sáng mùng một đầu năm qua đó chúc tết, vừa đúng lúc mọi người của Úy gia đều ở nhà bà nội Úy.”
Ông nội cảm thấy không ổn: “Đầu năm qua à, không tốt lắm.”
Thời Cảnh Nham: “Có gì mà không tốt ạ?”
Đều đã bị người ta khi dễ, anh sẽ không để những thứ gọi là tiêu chuẩn đạo đức ràng buộc mình, lại khiến người trong nhà chịu thiệt thòi.
Đối với Đào Đào mà nói, sinh nhật Úy Minh Hải là một ngày vô cùng quan trọng, kết quả Úy Lai thì thế nào?
Cô ta dám chọn ngày đó để khiêu khích Đào Đào, dưới tình huống như vậy, nếu là người lớn trong nhà đứng ra khuyên nhủ, phân xử công bằng, lo lắng an ủi Đào Đào, thì Đào Đào sẽ không bỏ đi một mạch như vậy.
Tất cả những người trong căn nhà đó, ai cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Bây giờ còn muốn anh quan tâm tới cảm xúc và suy nghĩ của bọn họ làm gì?
Thời Cảnh Nham quay mặt nhìn Thời Quang, nước mắt cô dâng đầy trong khóe mắt, anh đưa một cái khăn tay qua, lại đẩy thùng rác ra trước mặt cô.
Thời Quang: “…”
Bỗng nhiên nín khóc mà cười.
Cô tranh thủ quay mặt qua chỗ khác, người này thật đáng ghét mà.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen