Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter57
Tp.HCM, 23/10/19
Editor: Xiao He
Thời Yến Lãng cầm đũa, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thở, nhóc mít ướt kia là đang hận không thể khiến hắn ăn cay mà chết, sao có thể bỏ nhiều ớt như vậy.
“Úy Lai kia, có phải ở trong nhà rất hay kiếm chuyện phải không?”
Thời Quang: “Ừm.”
Thời Yến Lãng: “Anh đi trị cái người ngang ngược đó giúp em.”
Nói xong, bỗng nhiên hắn nhớ tới, lúc mới khai giảng cô có đi làm gia sư cho cháu gái của Úy Minh Hải, hình như học cấp ba, nếu đoán không sai thì chính là Úy Lai.
“Em có phải làm gia sư cho…”
Chưa đợi anh nói xong, Thời Quang: “Đúng vậy.”
Thời Yến Lãng chọn một món ăn màu hồng bỏ vào miệng, lúc trước Thời Quang có nói, không muốn làm gia sư cho nhà Úy Minh Hải nữa, bởi vì thành tích cháu gái ông không thể tiến bộ được nữa, có ý định du học, nên không mời gia sư nữa.
Hắn liền tin chuyện này.
“Bây giờ Úy Minh Hải là ba em rồi, cô ta vẫn còn phách lối như vậy, trước kia chắc còn ngang ngược hơn vậy nhiều? Có gây khó dễ cho em không?”
Ngón tay Thời Quang chỉ trên bàn, “Khi ăn không nói chuyện.”
Thời Yến Lãng ngẩng đầu nhìn cô một chút, đầu lưỡi chạm vào hàm răng, sau đó một lúc mới nói: “Nghe nói Úy Minh Hải vô cùng cưng chiều mấy đứa cháu gái của mình, nếu có người làm khó em, em đừng giống như khi nhỏ, lúc nào cũng âm thầm chịu đựng, cứ nói với anh và anh cả.”
Nói xong, hắn cắm đầu ăn đồ ăn của mình.
Thời Quang không nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ của quán ăn.
Trên cửa sổ mờ một lớp sương trắng thật mỏng, hình ảnh bên ngoài vô cùng mơ hồ.
Ngoài cửa hàng, Úy Lai đang tức giận, không thể bình tĩnh được, rống lên với bạn trai: “Vừa rồi sao anh lại lớn tiếng với em trước mặt đứa con riêng kia! Em vô cùng mất mặt, anh có biết điều đó không!”
Vừa nói vừa kéo lấy đồng phục của bạn trai, tựa như phát điên mà đánh hắn.
Bạn trai cô cũng không lên tiếng, hai phút trôi qua, cô vẫn như vậy mà trút giận, ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn.
Hắn không thể nhịn được nữa: “Em cảm thấy đủ chưa?”
Úy Lai càng ủy khuất, nước mắt liên tục rơi xuống, “Anh lớn tiếng như vậy làm gì!”
Bạn trai Úy Lai gọi xe tới, hắn đi thẳng qua đó, không thèm nói với Úy Lai.
Úy Lai biết tính cách bạn trai mình, từ trước đến giờ đều là cô lớn tiếng với hắn.
Cô lau nước mắt đi, hai người đều ngồi hai bên, ai cũng không để ý tới bạn.
Điện thoại Úy Lai vang lên, là mẹ cô gọi tới, cô tranh thủ tắt máy, sợ mẹ gọi vô điện thoại bàn trong nhà, cô nhắn tin cho bà: [Con đang ở nhà chú út, lát nữa về nhà bà nội gọi lại cho mẹ sau.]
Mẹ Úy Lai nghe con gái đang ở nhà Úy Minh Hải, liền không nói gì, dặn dò cô: [Ngoan ngoãn nghe lời chú út đi, không nên kiếm chuyện với Thời Quang, nếu không sau này cửa nhà chú ấy con cũng không vào được.]
Úy Lai không nhịn được nhắn: [Con biết rồi, không nói đâu.]
Cô có thẻ ra vào khu nhà chú út, hơn nữa cửa ra vào cũng có lưu dấu vân tay của cô.
Chú ấy sẽ không vì thiên vị bà quản gia kia mà không cho cô vô nhà.
Nghĩ đến bà quản gia kia, cô liền thấy khó thở.
Cái gì mà anh họ với chả không anh họ, đều là mắt mù cả rồi, không thấy rõ mưu đồ của bà quản gia kia sao.
“Ài.” Úy Lai không nhịn được, bắt chuyện với bạn trai.
Bạn trai cô không ngẩng đầu, đang cắm tai nghe chơi game.
Úy Lai nắm lấy cánh tay hắn khoác vào, nào biết một giây sau hắn liền dùng sức đẩy xuống.
Sắc mặt Úy Lai thay đổi liên tục, lúc trước hắn có chơi game cô cũng có thể dựa vào hắn, chưa bao giờ hắn tỏ thái độ như vậy.
“Anh làm sao vậy?”
Bạn trai cô vẫn không nói chuyện.
Úy Lai chịu đựng ủy khuất, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chợt nhớ tới quần áo bị nước sốt làm dơ rồi, cô mở đèn pin điện thoại ra soi thử, trên váy len màu trắng có mất giọt nước màu cam chướng mắt, đều là nước sốt ớt, không biết có thể rửa sạch hay không.
Đây là lần đầu tiên cô mặc cái váy len này, vì buổi hẹn hò này mà cô đã đứng thật lâu để chọn đồ, bình thường trong trường đều phải mặc đồng phục, hôm nay thật khó khăn mới có thể mặc đồ đẹp được.
Cố gắng ăn mặc thật xuất sắc, tỉ mỉ chuẩn bị như vậy nào ngờ sẽ xui xẻo như vậy.
Váy này rất đắt, là trang phục thu đông chú út tặng cho hôm sinh nhật năm nay.
Xe taxi dừng trước tiểu khu nhà bà nội, Úy Lai đặt tay trên chốt cửa, quay người lại nhìn về phía bạn trai mình, “Anh không định tiễn em sao?”
Lúc này bạn trai mới trợn mắt nhìn cô, “Em mau về làm bài tập đi!”
Úy Lai “hừ” một tiếng, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Đèn xe taxi hóa thành hai đốm đỏ mờ nhạt đi xa dần, cô mới thu hồi tầm mắt, trong lòng vẫn như cũ không thể bình tĩnh được, cứ lo lắng bà quản gia sẽ với chú út cô đang yêu sớm.
Lỡ như đến lúc đó mẹ cô mà biết, ngày tháng tốt đẹp của cô liền biến mất, nói không chừng còn bị lột mất một lớp da.
Lo lắng nên cô đi qua nhà chú út.
Úy Minh Hải vừa xử lý xong công việc, lúc này đang ở trong phòng bếp rửa trái cây và rau củ quả, hồi trưa đi siêu thị mua hơn mười loại rau củ, trái cây, ông trưng trên rổ một loạt.
“Chú út? Chú út ơi?” Úy Lai đứng trong phòng khách gọi với trên lầu.
Úy Minh Hải còn tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn về bên phía phòng khách, đúng là Úy Lai thật.
Điều ông sợ nhất bây giờ chính Thời Quang và Úy Lai bắt gặp phải nhau, một người thì ủy khuất, một người thì tức giận, làm ông đứng giữa vô cùng khó xử, trước kia khi gặp đối thủ cạnh tranh, ông cũng chưa hề phiền não như vậy.
Chuyện của mấy đứa nhỏ, người lớn cũng không thể làm gì, lại không thể nào bắt các cô xử sự như người lớn được.
“Chú út.”
“Ở đây.”
Thanh âm từ phía sau truyền tới, Úy Lai giật mình, “Chú út, chú đang làm gì trong bếp vậy?”
Úy Minh Hải: “Rửa trái cây.”
Khẳng định là lại làm cho bà quản gia kia ăn, trước kia cô chưa hề được yêu thương như vậy, không ngờ chú út lại muốn lấy lòng bà quản gia kia đến vậy.
Úy Lai bước vào phòng bếp, trên mặt tràn đầy ủy khuất, “Chú…”
“Trời lạnh sao còn qua đây?” Úy Minh Hải đang đứng đó gọt xoài.
Úy Lai dựa vào bên người Úy Minh Hải, cúi đầu không nói gì.
Úy Minh Hải liếc nhìn cô, “Mẹ con lại la mắng con nữa sao?”
“Không phải.” Nước mắt Úy Lai lại trào dâng trên khóe mắt, “Chú út, con tới tìm chú phân xử.”
“Sao vậy?” Úy Minh Hải gọt một trái xoài, hỏi cô có ăn không.
Bây giờ Úy Lai không có tâm trạng để ăn gì, lắc đầu, sau đó chỉ vào cái váy lên trên người, “Chú nhìn này.”
Úy Minh Hải nhìn được mấy vết màu và mỡ đông lại trên váy cô.
“Chỉ vì chuyện này?”
Ông có ấn tượng với cái váy này, vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, ngoại trừ cái váy thiết kế riêng mặc hôm đó, ông còn cho cô mua thêm vài trang phục thu đông khác.
Lúc mua cái váy này mẹ cô còn nói, màu trắng tuy đẹp nhưng lại nhanh bẩn, thế nhưng Úy Lai lại nhất quyết muốn cái màu trắng này.
“Cầm đi giặt đi, chắc là có thể rửa được. Nếu giặt không sạch, chú lại mua cho con cái mới, không phải còn thiếu con một món quà năm mới sao?”
Úy Lai buồn buồn, “Không phải chuyện này.”
Úy Minh Hải nhìn cô một cái, không hiểu đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì, “Vậy là chuyện gì?”
Úy Lai cúi đầu, “Hôm nay lúc con đi ăn đồ xiên, bị anh họ của Thời Quang cố tình làm bẩn, anh ta ném đũa vào trong chén con, còn muốn đánh con nữa.”
Úy Minh Hải nhíu mày, “Nói rõ ràng.”
Úy Lai kể lại mọi chuyện cho ông nghe, dĩ nhiên không phải hoàn toàn là những chuyện đã xảy ra, là phiên bản của cô.
“Bên cạnh lớp con có một bạn nam thích con, hôm nay tỏ tình với con, con không thích cậu ấy, nhưng không muốn làm cậu ấy buồn, đụng chạm tự tôn.
Sắp tới sẽ thi tốt nghiệp cấp ba, con sợ nếu con từ chối sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, liền hẹn cậu ấy đi ăn cơm.
Sau đó uyển chuyển nói, trong nhà con quản rất nghiêm, nếu mẹ con biết con yêu sớm sẽ đánh chết con, lúc con còn học cấp ba không muốn nhắc tới chuyện này.
Kết quả mới nói được một nửa, Thời Quang với anh họ chị ấy liền bước tới, ngồi chung bàn với tụi con.
Có thể do lòng dạ con hẹp hòi, con cảm giác được Thời Quang không thích con, chị ấy nói coi chừng chị nói với mẹ con, đến lúc đó con có giải thích thế nào cũng không ai tin.
Chú cũng biết mà, mẹ con có nói nếu con yêu sớm sẽ đánh gãy chân con, con sợ lắm, liền nói với Thời Quang, không được nói lung tung với người trong nhà, con sẽ nhường nhịn chị ấy.
Thời Quang không muốn nghe con nói, câu nào nói ra cũng toàn là châm chọc và khiêu khích, con hoảng lên liền lớn tiếng một chút với chị ấy.
Lúc đầu chỉ có con với chị ấy cãi nhau thôi thì không có gì to lớn, chỉ là người nhà chị ấy cũng giống vậy, chị ấy không thích con, nên anh chị ấy cũng không thích con, nào ngờ anh họ chị ấy liền quăng đũa, nói không chịu được khi có người khi dễ em anh ấy.
Sau đó anh ta còn mắng mấy câu tục tĩu, còn muốn đánh con.”
Cô cắn môi, “Con vẫn chưa ăn cơm, liền qua đi.”
Úy Lai nói liên tục không hết lời, Úy Minh Hải gọt xoài thật cẩn thận, lại bắt đầu rửa ô mai.
Phòng bếp rất yên tĩnh, Úy Lai không biết chú út đang suy nghĩ gì, cũng không dám nói gì nữa.
Rửa sạch ô mai rồi, Úy Lai cố gắng làm dịu bầu không khí: “Chua không ạ? Con muốn ăn mấy trái.”
Úy Minh Hải đưa vài trái cho cô, lúc sau mới nói đến chuyện kia, “Chuyện giữa bọn trẻ các con, đối với chú chỉ là những chuyện vặt vãnh, nếu là trước kia, chú sẽ không kiên nhẫn lắng nghe như vậy.”
Úy Lai: “Nhưng đối với con đây là một chuyện vô cùng lớn.”
Cho nên, ông liền nhẫn nại nghe cô nói.
Dù sao cũng cần một khoảng thời gian mới có thể trưởng thành được.
Ông lại cho Úy Lai vài trái ô mai, “Khi nào Đào Đào về chú sẽ nói chuyện với con bé.”
Trong lòng Úy Lai rất vui vẻ, thế nhưng vẫn tỏ vẻ khó chịu trên mặt.
Cô quệt miệng, “Chắc chắn chị ấy sẽ không thừa nhận đâu, con nói còn không lại chị ấy.”
Úy Minh Hải chuyển chủ đề, “Làm bài xong chưa?”
Úy Lai lắc đầu, “Bây giờ con về nhà làm.”
Úy Minh Hải: “Vậy con nhanh về đi.” Lại dặn cô, “Còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, xử lý ổn thỏa mấy chuyện yêu sớm của con đi.”
Úy Lai rất nghe lời liền đồng ý, “Chú yên tâm đi, con sẽ không phân tâm đâu.”
Úy Minh Hải cũng không đưa cô về, để bảo vệ dẫn cô qua tiểu khu đối diện.
Sau khi Úy Lai rời đi, ông liền gọi một cuộc điện thoại.
Ba Úy Lai thấy là dãy số của Úy Minh Hải, ra hiệu cho mấy người đang đánh bài im lặng một chút, “Tôi đi nghe điện thoại.”
Bọn hắn cười, còn tưởng là mẹ Úy Lai gọi tới kiểm tra.
Ba Úy Lai nhấn nút nghe, “Anh nghe, Minh Hải.” Chỉ có mình ông, ông đều gọi thẳng tên của Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải nghe được bầu không khí yên tĩnh lạ thường ở bên kia, “Đang đâu vậy?”
Ba Úy Lai: “À, đang ở nhà hàng chứ đâu, trong phòng đông người, anh ra ngoài rồi.” Hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Úy Minh Hải nói thẳng: “Có thời gian thì nên quan tâm đến chuyện học hành của Úy Lai đi, trong lòng con bé suy nghĩ gì, anh biết được bao nhiêu?”
Ba Úy Lai ho khan, không có trả lời.
Úy Minh Hải: “Không đánh mạt chược anh không chịu được sao!”
Ba Úy Lai: “…”
Nghẹn họng trân trối, sao Úy Minh Hải có thể đoán ra được?
Bình thường chỉ cần không quá bận, ông liền đánh mạt chược với mấy người bạn, cũng không cá cược, chơi rất nhỏ, chỉ đơn giản là giết thời gian.
Cuối tuần không đi câu cá, nhưng một phút cũng không muốn ở nhà, trong nhà vợ ông cứ lải nhải không ngừng, ông cảm thấy rất phiền.
Ông không có mong muốn gì lớn lao, chỉ cần bình yên mà tồn tại là được.
Hơn nữa, tài sản của ông ở Bắc Kinh xem như cũng đủ tiêu xài.
Úy Minh Hải mua cho gia đình ông hai căn nhà, một căn ở khu trung tâm, căn đó trong khu phát triển, lúc đó không mắc lắm, thế nhưng bây giờ giá cả lại tăng lên gấp mấy lần, có thể nói lại tăng cao ngất ngưởng.
Hiện tại căn này đang cho thuê, vì là ở vị trí tốt, thế nên tiền đặt cọc và tiền thuê mỗi tháng đều cao hơn tiền lương một người kiếm được.
Có nhà, có xe, còn có chút tiền tiết kiệm, sao còn phải mệt mỏi như vậy làm gì.
Có thể vợ ông không chịu được, lúc nào cũng muốn so đo với người khác.
Mấy hôm trước, vợ còn nói với ông, sau này liền ở chỗ của mẹ, căn mới mua kia cũng cho thuê luôn, sau này căn của mẹ cũng là của bọn họ.
Ông nói vợ ông đừng cứ tham lam như vậy, đây là bất động sản của Úy Minh Hải, hai người chỉ có một đứa con là Úy Lai, hai nhà là đủ rồi, cứ nghĩ nhiều như vậy có thấy mệt mỏi hay không.
Vợ ông nhất quyết đối đầu với ông, về nhà liền lải nhải không ngừng, hai ngày nay bà đi công tác, ông liền đi chơi với nhóm bạn của mình.
Ba Úy Lai không thừa nhận mình đang đánh mạt chược, chỉ nói: “Được rồi, sau này anh sẽ cố gắng ít đi xã giao hơn, ở nhà lo lắng cho Úy Lai nhiều hơn.”
Dù sao cũng là anh trai, lớn hơn Úy Minh Hải vài tuổi, có mấy lời cũng không thể nói quá nặng, Úy Minh Hải “ừ” một tiếng, hỏi câu cuối: “Tối nay thắng hay thua rồi?”
Ba Úy Lai nhắm mắt nói: “Thắng…một trăm hai.”
Úy Minh Hải: “Ừ, chuyển hết cho em đi.”
Ba Úy Lai: “…”
Hai phút sau, Úy Minh Hải nhận được một bao đỏ, ông mở ra, là 125 đồng.
Người anh này của ông vô cùng thật thà, năm đồng cũng không giữ lại.
Đặt di động qua một bên, Úy Minh Hải tiếp tục rửa trái cây, rửa sạch ô mai, ông rửa cherry, sau này làm nước trái cây với salad.
Trái ô mai nào dài, không đẹp mắt, ông liền lựa ra tự ăn lấy, chỉ để lại những quả đẹp nhất bỏ vào dĩa trái cây.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen