Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter43
Tp.HCM,03/10/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham lột tất cả năm con tôm, Thời Cảnh Nham không đụng tới con nào, anh biết cô thích ăn thịt, nhưng không nghĩ rằng cô không hề ăn hải sản.
“Em cứ ăn như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng.” Anh lại đưa tôm qua.
Thời Quang nghiêng đầu né đi, cô thật sự không thích ăn, từ nhỏ đã không ăn rồi.
“Nếu không đủ chất, em sẽ ăn thêm rau củ với các sản phẩm từ đậu.”
Sức ăn Thời Quang rất nhỏ, rất nhanh đã no rồi, cô bắt đầu chậm rãi ăn canh, chờ đợi Thời Cảnh Nham.
Không dám nhìn Thời Cảnh Nham, cô chỉ có thể lướt điện thoại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tài khoản Taobao của em anh sử dụng xong chưa?” Cô đang muốn lên mạng xem một quyển sách, còn muốn mua thêm quần áo.
Tiền lương dạy thêm tháng này được phát rồi, bộ quần áo cô thích rốt cuộc cũng có thể mua rồi.
Cái váy đó cô đã để trong giỏ hàng lâu rồi, nhưng vẫn không quyết tâm mua.
Thời Cảnh Nham: “Vẫn chưa dùng xong, ngày mai anh đưa cho em.”
Anh định ba ngày nữa mới đưa, nhưng đã thay đổi lại rồi.
Thời Quang: “Anh cứ dùng đi, không vội đâu.”
Ăn cơm xong, Thời Quang đi thanh toán, Thời Cảnh Nham cũng không giành tính tiền, mỗi lần đi ăn cơm cùng với cô, đều là cô trả.
Thời Cảnh Nham cầm áo khoác của cô đứng chờ ở cửa ra vào, Thời Quang một lúc sau mới ra tới, “Sao em lâu vậy?”
Thời Quang nói dối: “Em vô phòng rửa tay.”
Lúc nãy cô gặp Úy Lam ở quầy tính tiền, nói chuyện vài câu, mất cả hứng, cô cũng không muốn nói chuyện này với Thời Cảnh Nham.
Hai người đi cùng nhau xuống lầu, Thời Cảnh Nham hỏi Thời Quang: “Buổi chiều tới phòng làm việc của anh không?”
Thời Quang lắc đầu: “Em về nhà ngủ bù đây, gần đây đều thức đêm học bài.”
Thật ra cô cũng muốn đi, nhưng nếu tới đó rồi cô sẽ suy nghĩ lung tung, không chú ý đọc sách, cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc của Thời Cảnh Nham.
Vẫn là thôi đi.
“Chạng vạng ba qua đón em.”
Thời Cảnh Nham: “Đón em làm gì?”
Thời Quang: “…Ăn cơm đó, đã hơn mười ngày rồi ba không gặp em.”
Một lúc sau, Thời Cảnh Nham “ừ” một tiếng, sau đó. “Mười một giờ tối anh đón em về, ngày mai ăn sinh nhật em.”
Trong lòng Thời Quang ngọt ngào, đắc ý.
Giả vờ bình tĩnh giơ ngón OK về hướng anh.
Trước tiên Thời Cảnh Nham đưa Thời Quang về nhà ông nội, tới biệt thự rồi nhưng anh không vào mà đi tới công ty liền.
Đi công tác mười ngày, có rất nhiều hợp đồng cần anh kí tên.
Đang lúc bề bộn công việc, mẹ anh lại đến.
Văn phòng của mẹ anh ở trên lầu, bình thường nếu không có chuyện gì bà rất ít tới đây.
Mẹ Thời ngồi xuống đối diện anh, mỉm cười: “Gặp người thương rồi sao?”
Ánh mắt Thời Cảnh Nham luôn đặt trên tài liệu, không trả lời mà hỏi lại: “Mẹ có chuyện gì sao?”
Mẹ Thời cũng không trêu anh nữa, nói việc chính: “Chuyện liên quan đến hạng mục ngành hàng không, mẹ vừa mới biết, hóa ra tập đoàn GK cũng muốn chen vào.”
Không chỉ có mục đích, mà còn cố ý gây khó dễ.
Hạng mục là Úy Phong phụ trách, trong khoảng thời gian này Úy Phong với Úy Minh Hải đều đang cố gắng liên hệ với cấp cao bên đó, có vẻ như cũng tạo mối quan hệ.
Thời Cảnh Nham: “Chỉ chuyện này thôi sao?”
Mẹ Thời “a” một tiếng, “Chuyện lớn như vậy trong mắt con không quan trọng sao?”
Thời Cảnh Nham lật tiếp hợp đồng, tiếp tục nhìn, một lúc sau nói: “Con biết từ nửa tháng trước rồi.”
Mẹ Thời: “Con tính sao?”
Thời Cảnh Nham điềm tĩnh: “Chưa có tính toán gì, Úy Phong sẽ không để con dễ dàng chiếm được.”
Đương nhiên, anh cũng sẽ như vậy.
Mẹ Thời: “Con suy tính kỹ càng là được.”
Thư ký gõ cửa bước vào, đưa cho Thời Cảnh Nham một túi xách, “Thời tổng, đây là túi cuối cùng.”
Bên trong là một cái váy, đặt mua hồi tết nguyên đán, lúc ấy bởi vì thiếu hàng, nên giờ mới chuyển tới.
Chờ thư ký rời đi, mẹ Thời hỏi: “Con còn mua đồ trên mạng?”
Thời Cảnh Nham: “Ừm.”
Mẹ Thời: “Mua gì vậy?”
Thời Cảnh Nham không trả lời, cầm túi đem vô phòng nghỉ ngơi cất.
Mẹ Thời hiếu kì, đi theo anh bước vô phòng nghỉ ngơi, vừa tới cửa, bà liền kinh ngạc: “Thời Cảnh Nham, con làm gì đây! Ông trời của tôi ơi, con biến chỗ này thành trạm chuyển phát nhanh à?”
Bao to bao nhỏ, có đến trăm túi trong phòng, phòng nghỉ vốn không lớn, trên ghế sa lon, trên mặt bàn, ở đâu cũng có, không có chỗ nào để đứng.
“Thời Cảnh Nham, con… Bị cái gì kích thích à?”
Tâm trạng mẹ Thời hiện tại vô cùng hoảng hốt.
Thời Cảnh Nham để cái túi trên tay chồng lên cạnh cửa, “Con mua cho Đào Đào.”
Mẹ Thời: “…”
Nỗi lo lắng trong lòng bà rốt cuộc cũng buông xuống.
Bà không hiểu, “Con đến cửa hàng mua không được à, ít nhất con cũng trực tiếp thấy, hợp hay không cũng biết rõ. Con mua những thứ này, chưa chắc thích hợp với Đào Đào, tặng rồi sợ lại gây phản ứng ngược.”
Thời Cảnh Nham: “Đều là cô ấy chọn.”
Những gì bà biết được về Đào Đào thì chắc chắn những gì mà Đào Đào thích sẽ không nói với Thời Cảnh Nham, càng sẽ không để Thời Cảnh Nham mua cho mình.
Lúc trước Thời Cảnh Nham vì muốn mua đồ cho Đào Đào mà còn phải nhờ Thời Yến Lãng trợ giúp, bỏ ra hơn sáu mươi vạn mới mua cho Đào Đào được hơn một vạn.
Lần này mua nhiều như vậy, Đào Đào chắc chắn sẽ không nhận.
“Con gái đôi khi chỉ là thuận miệng nói thôi chưa chắc đã thật lòng mà thích.”
Thời Cảnh Nham đóng cửa lại, “Đây đều là trong giỏ hàng của cô ấy.”
Anh mua về toàn bộ.
Mẹ Thời không nói nữa, vui mừng từ tận đáy lòng, rốt cuộc con trai mình cũng chủ động, trước đây bà sợ anh sẽ không muốn yêu đương, định xem mắt rồi kết luôn, nếu vậy chắc chắn sẽ không thú vị.
Bà mở cửa phòng nghỉ ngơi ra, gọi video chat.
Thời Cảnh Nham nghe được âm thanh điện thoại của bà, “Mẹ định làm gì?” Anh đưa tay muốn cản lại, còn tưởng bà định nói chuyện video với Thời Quang.
Mẹ Thời đẩy anh ra, “Mẹ muốn cho ba con thấy được mẹ ghen tị như thế nào.”
Thời Cảnh Nham: “…”
Video vừa kết nối, “Chuyện gì mà phải gọi video vậy?” Ba Thời đang họp đành phải ra ngoài nghe máy.
Mẹ Thời hướng camera về phía một đống đồ, “Thấy chưa, có thấy không?”
Ống kính liên tục rung lắc, ba Thời không thể nhìn rõ đó là gì, trước mắt ông toàn là thùng và túi hàng, “Bà đang ở đâu vậy?”
Mẹ Thời: “Trong phòng nghỉ của con trai ông, đây đều là hàng chuyển phát đấy, con trai ông mua giùm cho bạn gái, tôi ghen tị, ông không định chuẩn bị bất ngờ gì cho tôi để tôi biến về thời thiếu nữ sao?”
Ba Thời: “…”
Trong màn hình ông còn thấy Thời Cảnh Nham đang há hốc miệng, nhưng lại giữ yên lặng.
Thời Cảnh Nham vô cùng đồng tình với ba mình, anh đóng cửa lại, để ba mình tiếp tục ăn nói khép nép cản trở sự cao hứng của vợ.
Năm phút sau, mẹ Thời từ phòng nghỉ bước ra.
Tâm trạng bà xem ra không tồi, bước chân nhẹ nhàng.
Đối với một chuyện xảy ra hôm nay Thời Cảnh Nham cũng không kinh ngạc mấy, mẹ anh là con gái út của ông ngoại, ngoài bà ra thì còn ba người anh trai, từ nhỏ bà đã được nuông chiều, giờ ba anh còn vô cùng dỗ dành bà.
Mẹ Thời điềm nhiên như không có chuyện gì mà hỏi: “Đều là quà sinh nhật cho Đào Đào sao?”
Thời Cảnh Nham: “Không phải tất cả.”
Mẹ Thời cũng lười đoán, dù sao cũng là của Đào Đào hết.
Tối nay Diệp gia có người mời khách, chỉ cần ai ở Bắc Kinh thì đều phải qua đó.
Bà sợ Thời Cảnh Nham bận rộn sẽ quên, nhắc anh: “Sáu giờ tối đấy, đừng tới trễ.”
Thời Cảnh Nham: “Tối nay con không có thời gian.”
Mẹ Thời tưởng: “Có xã giao à?”
“Không có.” Dừng một lúc, Thời Cảnh Nham nói: “Ngày mai là sinh nhật Đào Đào.”
“?”
Mẹ Thời nghi hoặc nhìn con trai mình, ngày mai mới sinh nhật, vậy thì liên quan gì tới tiệc tối nay.
Bỗng nhiên, bà hiểu ý, cười, “Sao đây, đừng nói con định tỏ tình lúc 0 giờ đấy nhé?”
Lúc sau, Thời Cảnh Nham: “Đúng rồi.”
Mẹ Thời: “…”
Bà nhìn chằm chằm con trai mình thật lâu, không phân được những lời anh nói là thật hay giả.
Thế nhưng nhiều túi mua hàng như vậy xem ra là thật rồi.
Điện thoại Thời Cảnh Nham vang lên, Thời Quang nhắn tới: Em đi từ nhà ông nội, ba nói tài xế qua đón em để tới sân bay đón ông.
Ngón tay Thời Cảnh Nham vuốt ve màn hình, Úy Minh Hải càng ngày càng có nhiều đòi hỏi, bây giờ còn muốn có người ra sân bay đón mình.
Thư ký lại gõ cửa, nói giám đốc của AIO là Úy Lam đã tới.
Mẹ Thời đứng lên, “Con đi đi.” Đi được vài bước bà ngừng lại, bà mới nhớ ra Úy Lam là ai. “Sao con lại có quan hệ với Úy Lam rồi? Con không phải nên tránh xa người Úy gia sao?”
Thời Cảnh Nham bình tĩnh đáp: “Đào Đào cũng là người của Úy gia.”
Mẹ Thời: “Nhưng như thế không giống, con bé không lớn lên trong hoàn cảnh mây mù chướng khí bên đó.”
Bà nhắc lại, “Người phụ nữ Úy Lam này, nhìn qua tưởng vô hại, nhưng thật ra là giấu đao sự mềm yếu ấy, người xấu xa như vậy con nên có khoảng cách với cô ta, nếu không đến lúc bị lợi dụng cũng đừng hòng kêu oan, đặc biệt tiểu tổ tông nhà con còn vô cùng ghen đó.”
Bên tai Thời Cảnh Nham bỗng nhiên văng vẳng lời dặn của Thời Quang với anh: Nói chuyện với Úy lam ít thôi.
Úy Lam tới cùng với Mẫn Lộ, trước đây đều là tự mình cô đến, hôm nay lại muốn kéo Mẫn Lộ đi cùng.
Hôm nay Mẫn Lộ vô cùng có sức sống, “Nói chuyện công việc Thời Cảnh Nham cũng không cho mình mặt mũi đâu, gọi mình tới cũng không có tác dụng gì.”
Úy Lam cười cười, “Không sao, dù gì cũng có có mặt cậu, cũng sẽ hạn chế một chút.”
Úy Lam bước tới văn phòng của Thời Cảnh Nham đã nhiều liền, đã quen thuộc nên không khách sáo nữa.
Hôm nay công việc của Thời Cảnh Nham rất nhiều, một số việc của ngày mai cũng phải làm xong trong hôm nay, ngày mai anh phải ăn sinh nhật với Thời Quang, buổi sáng không thể tới công ty.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Chỉ có hai mươi phút.”
Úy Lam: “…”
Vẫn được, giữa cô với anh là quan hệ đối tác, nếu không cô còn nghĩ rằng anh đang ra lệnh đuổi khách.
“Đủ rồi.”
Úy Lam nói một chút về mục tiêu và tiến độ phát triển của công ty ở thị trường nước ngoài, kế tiếp là vấn đề liên quan đến thay đổi nhà thiết kế.
Bên công ty muốn phát triển đồ tình nhân, lại muốn đột phá phong cách thiết kế đồ tình nhân xưa cũ, nên chuẩn bị tuyển dụng sinh viên tại các trường học, sinh viên đều đang ở độ tuổi yêu đương, đối với đề tài này vô cũng nhạy cảm, có thể dễ dàng phát huy ý tưởng mới hơn.
Cụ thể vận hành như thế nào, Thời Cảnh Nham cũng không muốn quan tâm nhiều, anh chỉ tham dự vào việc quyết định các chiến lược cấp cao.
“Cô với Mẫn Lộ căn cứ vào đó mà quyết đi.”
Úy lam: “Anh có người nào thích hợp không?”
Cô tưởng Thời Cảnh Nham sẽ nói để Thời Quang thử xem, nào ngờ anh lại từ chối thẳng thắn, “Không có.”
Úy Lam khống chế thời gian gặp mặt trong khoảng mười tám phút, nói thêm nữa sẽ không có ấn tượng tốt, cô đứng dậy tạm biệt, nói có chuyện gì thì sẽ liên lạc với anh qua điện thoại.
Mẫn Lộ không đi về với Úy Lam, cô một mình ở lại văn phòng Thời Cảnh Nham vài phút.
“Sinh nhật ngày mai của tiểu đáng yêu tổ chức ở đâu?”
“Nhà ông nội.”
“Vậy được.”
Cô vẫn còn một món quà chưa tặng Thời Quang.
Trên bàn của Thời Cảnh Nham có điếu thuốc, cô cầm lấy để trên tay chơi.
“Muốn hút thì hút đi.”
Mẫn Lộ không hút, hơi xoay xoay, khói tỏa ra khắp bàn, “Tớ đi đây.”
Xuống dưới lầu, Úy Lam đang chờ cô.
“Cậu với người như Thời Cảnh Nham sao có thể thành bạn vậy? Hơn nửa ngày không nói một câu, nhưng nói câu nào cũng khiến người khác nghẹn chết.” Úy Lam nửa đùa nửa thật nói.
Sau đó vòng vo hỏi: “Anh ta đối với những người khác đều như vậy sao?”
Mẫn Lộ: “Cũng không khác mấy.” Cô lại cố ý nói thêm một câu: “Thế nhưng Đào Đào lại là ngoại lệ, từ nhỏ Đào Đào đã ỷ lại vào cậu ta, nên cậu ta rất dung túng cho Đào Đào.”
Cô nói như vậy là muốn nói cho Úy Lam biết đừng khi dễ Thời Quang, nếu không Thời Cảnh Nham sẽ không tha cho cô ta.
Úy Lam cười cười, cũng không nói lại.
Thời Quang ỷ lại vào Thời Cảnh Nham như thế, vậy thì càng tốt.
Cô không về công ty với Mẫn Lộ, đi qua GK luôn.
Trên đường, Úy Lam nhắn tin cho Úy Minh Hải: Chú út, tối nay con qua văn phòng chú nhé.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen