Thời Gian Không Nghe Lời - Mộng Tiêu Nhị - chapter110
Nha Trang, 23/01/20
Editor: Xiao He
Mấy ngày nay Mẫn Lộ vẫn luôn đeo khẩu trang đi làm, có vài đồng nghiệp hỏi cô bị sao vậy, cô không nói mình bị dị ứng, mà đổi thành: Nóng trong người, bị rộp miệng, nên xấu lắm.
Bọn họ thường xuyên phải thức khuya, nên cũng có thể bị như vậy, có khi còn bị lên mụn, nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Hoa hồng của Úy Phong vẫn đều đặn đưa tới mỗi ngày, bó nào cũng đủ 99 đóa hồng.
Thời Cảnh Nham cũng bị Úy Phong hối lộ, còn đặt làm một cái khung, trưng bày 199 bình hoa hồng, ghép lại thành logo của AIO, khắp nơi trong công ty bây giờ đều trải đầy hoa hồng, tạo thành một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
Mọi người trong công ty đều biết, những đóa hoa này đều là Úy Phong tặng cho Mẫn Lộ.
Hôm nay Mẫn Lộ không tăng ca, mới năm rưỡi đã rời khỏi công ty, cô có hẹn đi uống rượu với em họ mình.
Mặt trời mùa hè vẫn treo trên bầu trời phía tây, bầu không khí vô cùng nóng ẩm.
Ô tô vừa đi vừa dừng, thật lâu mới di chuyển lên được một chút.
Chuông điện thoại vang lên, em họ hỏi cô, sao vẫn chưa tới?
Mẫn Lộ: “Còn sớm mà, em đến rồi?”
Mẫn Du: “Ừm, em vừa tới dưới hội sở, cúp đây.”
Mẫn Lộ không biết sao hôm nay em cô lại nhiệt tình tìm cô uống rượu như vậy, chắc lại gặp ai không ra gì rồi, nên muốn mượn rượu giải sầu.
Con gái của Mẫn gia, không ai có đường tình duyên dễ dàng cả.
Cô là người tiên phong, từ cấp ba đường tình duyên đã vô cùng trắc trở, sau này gặp được Úy Minh Hải, cũng chính là vấp ngã của cô, vẫn may, cô vẫn có thể vượt qua được, sau đó lại day dưa không dứt với Úy Phong.
Em họ của cô, Mẫn Du, mối tình đầu sáu năm của cô ấy lại chân đạp hai thuyền, đến bây giờ em ấy vẫn cảm thấy đau lòng, chưa thể dứt ra được.
Người em họ còn lại đi làm ở công ty của bạn Thời Cảnh Nham, kết lại lại ngủ với người ấy… Sau này vì có con mà kết hôn (*), cũng không biết sau khi cưới thì cuộc sống sinh hoạt thế nào.
(*) Bản convert là phụng tử thành hôn, mình không chắc nghĩa nên dịch vậy. Bạn nào biết nghĩa chính xác thì comment giúp mình với nhé:D
Hơn một tiếng sau, Mẫn Lộ mới đến hội sở.
Lúc dừng xe bước xuống, không hiểu sao bước chân cô bỗng dừng lại.
Mấy hôm trước, ở nơi này, Úy Phong đã lấy đi điếu thuốc của cô.
Thu hồi suy nghĩ, Mẫn Lộ nhanh chân đi vào hội sở.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong hội sở không có nhiều người.
Xuyên qua hành lang, cô lại thất thần lần nữa.
Ở nơi đấy, Úy Phong lại lấy đi li rượu của cô, còn cưỡng hôn cô, tất cả đều ở nơi hành lang tối mờ kia.
Trong phòng, Mẫn Du đã gọi rượu vang.
Mẫn Lộ ném túi qua một bên, “Chưa ăn tối đâu, uống nhiều sẽ đau dạ dày đấy.”
Mẫn Du: “Em ăn rồi, lúc kẹt xe em xuống ăn một chút.” Sau khi ăn xong, xe mới nhích được hai mươi mét, cô thay tài xế lái xe, bảo tài xế đi ăn đi.
Mẫn Lộ: “…” Cách này cũng rất hay nha, còn có thể tiết kiệm được thời gian, “Nhưng mà chị nghèo, không có tiền thuê tài xế.”
Mẫn Du: “Có bao nhiêu đâu, bảo Úy Phong điều một người qua cho chị.”
Mẫn Lộ nhìn cô, biểu cảm của cô cũng không có chút bi thương nào, xem ra không có liên quan tới người đàn ông cặn bã kia.
Mẫn Lộ suy nghĩ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hôm nay em không bận sao?”
Mẫn Du quơ li rượu vang, “Lúc đầu cũng có việc, nhưng mà Thịnh Hạ với Nhậm Ngạn Đông lại ngoài hẹn hò rồi, em liền trở thành người rảnh rỗi.” Cô là người đại diện của Thịnh Ha, cũng chỉ quản lý mỗi mình Thịnh Hạ.
Cô không thiếu tiền, nên cứ nhàn rỗi, từ từ mà kiếm sống.
Hôm nay Mẫn Du đến không chỉ để uống rượu, cô không thích quanh co lòng vòng, hỏi Mẫn Lộ: “Năm ngoái công ty AIO của chị có buổi trình diễn thời trang, chị nhờ em giúp đỡ để Thịnh Hạ đi mở màn đấy, chị có nhớ không?”
Mẫn Lộ: “Hôm nay em gọi chị tới để đòi nợ sao?” Cô mơ hồ cảm thấy có một cái hố ở phía trước đang chờ cô nhảy vào.
Mẫn Du gật đầu, “Chị em với nhau cả, phải tính rõ ràng chứ. Chị đi ăn với em mười bữa, địa điểm em chọn, thời gian em quyết định, tiền chị trả.”
Mẫn Lộ nghi ngờ nhìn em mình, “Từ khi nào em dễ nói chuyện như vậy?”
Mẫn Du cười mị hoặc, “Em rất khó nói chuyện sao?”
Mẫn Lộ híp mặt lại, “Có bẫy sao?”
Mẫn Du hỏi: “Vậy chị có đi hay không?”
Mẫn Lộ: “Không đi thì em cũng không buông tha cho chị, nói thử xem em đặt bẫy gì thế?”
Mẫn Du: “Chị đi ăn chung với Úy Phong, mười bữa cứ đi ăn chung với anh ấy là được, yên tâm, anh ấy ăn không nhiều đâu, sẽ không ăn hết tiền của chị được.”
“Cái gì, Mẫn Du, em có còn là người không, sao em lại giúp người ngoài lừa chị! Úy Phong cho em cái gì rồi?!” Mẫn Lộ tiện tay cầm trái cây trong dĩa ném qua đó.
Mẫn Du né tránh, “Không có đồng nào cả, chị còn không hiểu rõ em sao? Em đã không muốn làm, thì không ai ép được, nếu em đồng ý giúp đỡ, nhất định em sẽ cam tâm tình nguyện.”
Hiếm khi cô có thể đường đường chính chính nói chuyện nghiêm túc với người chị họ lớn hơn mình một tuổi này, “Nếu chị bỏ lỡ Úy Phong, sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt hơn được đâu.
Úy Phong cũng giống như Nhậm Ngạn Đông, sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt, càng không nói những lời ngọt ngào dễ nghe, muốn hi vọng bọn họ dỗ dành chị vui vẻ, chắc còn khó hơn trúng xổ số.
Thật ra ngoan ngoãn nghe lời để làm gì? Những người đàn ông đó ngoại trừ lời nói ngon ngọt ra thì không còn gì cả.
Úy Phong thì khác, anh ấy sẽ luôn đặt chị trong tim, dù chỉ một câu nói vô tình của chị, anh ấy đều nhớ từ đầu đến cuối, chỉ vậy là được rồi.
Dù sao, Úy Phong cũng lấy được một lá phiếu từ em rồi, sau này chỉ cần anh ấy muốn giúp gì, em cũng sẽ làm, giao nhân nào gặt quả ấy.”
Mẫn Lộ rót cho mình một li nước ấm, uống như đang thưởng thức một loại rượu ngon nào đó.
Không trả lời, cũng không nói gì.
Từ hội sở đi ra mới 8 giờ 30, Mẫn Lộ không có tâm trạng vui chơi nữa, liền đi về nhà.
Hôm nay trong nhà vô cùng náo nhiệt, trong sân thỉnh thoảng nghe được cười vui, chắc là nhà hàng xóm nói chuyện vang qua đây.
Lúc đến cửa, trong phòng khách truyền ra: “Cháu Úy có muốn uống một li nước ép dưa hấu không?”
Đây là giọng của mẹ cô.
Cháu Úy? Hay là cháu Ngụy?
Sau đó có người trả lời: “Cảm ơn bác gái, không cần đâu ạ.”
Úy Phong?
Mẫn Lộ tưởng rằng tai mình có vấn đề, nhanh chóng bước vào nhà, người đang ngồi trong phòng khách đúng thật là Úy Phong.
Tối nay, anh cô, chị dâu còn có cháu nhỏ cũng ở đây.
“Cô ơi, mau lại đây.”
Úy Phong ngước mắt, cùng Mẫn Lộ bốn mắt nhìn nhau.
Mẫn Lộ ngỡ ngàng, cái này… Tình huống bây giờ là như thế nào?
“Văn Văn, mau tới chào hỏi nha, em đứng ngốc như vậy làm gì?” Anh trai ra hiệu cô qua đó.
Mẫn Lộ chậm chạp, bởi vì mọi người trong nhà đã sớm biết Úy Phong thích cô, cho nên, rốt cuộc là có ý gì đây?
Cô nhìn Úy Phong, “Anh tới đây làm gì?” Lời nói này của cô là vô tình bật ra, chưa có suy nghĩ kĩ.
Anh trai tiếp lời, “Sao lại nói vậy? Không có chút lễ phép nào cả!”
Chị dâu cười cười, “À, Úy Phong là bạn của anh em, hôm nay hai người đi đánh tennis chung, chơi trong đại viện này, cũng không phải người ngoài, chơi tennis xong thì qua nhà ăn nhẹ một chút thôi mà.”
Mẫn Lộ: “…”
Cô mờ mịt nhìn về phía anh mình, “Hai người làm bạn nhau từ lúc nào vậy? Không hề có sự liên quan gì hết mà.”
Anh cô phản bác: “Ai nói không quen biết thì không thể thành bạn chứ? Anh và Úy Phong có chung chí hướng, hiểu không?”
Úy Phong cũng không ngờ Mẫn Lộ sẽ về sớm như vậy, anh đề xuất chào tạm biệt.
Ba Mẫn Lộ hắng giọng, “Văn Văn à, vừa rồi Úy Phong có uống chút rượu, tài xế trong nhà mình cũng tan làm rồi, con lái xe đưa thằng nhóc này về đi.”
Mẫn Lộ vừa vặn cũng có lời muốn nói với Úy Phong, cô quay người đi ra khỏi cửa.
Mọi người trong Mẫn gia đều ra tiễn Úy Phong, anh Mẫn Lộ vỗ bả vai Úy Phong, “Tính tình của con bé bị ba anh với anh chiều đến hư hỏng rồi. Không sao đâu, sau này em rảnh rỗi cứ qua đây ăn cơm.”
Úy Phong: “Cảm ơn anh.”
Mẫn Lộ ngồi trong xe lẳng lặng nhìn mọi người đứng ở cửa nhà, năm phút trôi qua, bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong.
Cô nhấn còi mấy lần.
Cháu trai nhỏ muốn làm phản rồi, “Buổi tối cấm bóp còi nha cô!”
Ngón tay Mẫn Lộ chỉ cậu bé: “Lát nữa về cháu biết tay cô!”
Rốt cuộc Úy Phong cũng đi tới, anh đi về hướng ghế phụ.
Mẹ Mẫn Lộ dặn dò cô: “Văn Văn, con không được đánh Úy Phong đâu đấy.”
Mẫn Lộ: “…”
Xém chút nữa làm cô bị nghẹn mà.
“Mẹ!”
Mẹ Mẫn Lộ vẫy tay, “Lái xe đi, cẩn thận một chút nhé.”
Ô tô rời khỏi đại viện, Mẫn Lộ liếc nhìn Úy Phong mấy lần, “Anh cho bọn họ uống thuốc mê gì vậy?”
Úy Phong: “Bác trai và bác gái đều là người tốt, anh chị dâu cũng vậy.”
Mẫn Lộ không đáp, mở nhạc trong xe lên.
Sau đó Úy Phong không nói gì, thỉnh thoảng sẽ nghiêng mặt nhìn cô.
Hai người không nói gì cả một đoạn đường, nửa tiếng sau đã tới khu nhà Úy Phong.
Dừng xe, Mẫn Lộ cũng đi xuống.
Úy Phong biết, cô có chuyện muốn nói với anh, chắc là muốn nói rõ, từ chối anh lần thứ hai.
Mẫn Lộ khoanh tay, đứng cách anh khoảng hai mét, nhìn anh chằm chằm, “Sau này anh đừng liên lạc với Mẫn Du, ba mẹ tôi, còn có anh chị dâu nữa.”
Úy Phong đút hai tay vào túi quần, ngỡ ngàng, cũng không nói gì.
Hóa ra, cô không có chút cảm giác nào với anh, không liên quan đến chuyện chú út, cho dù cô chưa từng thích chú út, thì cũng không bao giờ muốn ở chung một chỗ với anh.
Anh luôn muốn có thể dành cho cô một tình yêu đẹp nhất, một cuộc sống bình yên nhất, nhưng lại chưa bao giờ để ý rằng cô có muốn hay không?
Trầm mặc một hồi lâu.
Úy Phong mở miệng: “Mẫn Lộ, em có thể nói thật cho anh lí do vì sao không? Nếu em thật sự không thích anh, không liên quan đến chuyện tuổi tác, anh đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy em và người nhà em nữa. Nếu như không phải, anh cảm thấy mình sẽ không nghe theo lời em được.”
Mẫn Lộ vẫn luôn tự tin vào bản thân mình, không thèm để ý điều gì.
Chỉ duy nhất với Úy Phong, lúc nào cô cũng phải lo trước lo sau, suy nghĩ kĩ càng, rốt cuộc cô có gì tốt? Có thể khiến anh kiên trì nhiều năm như vậy, không bao giờ muốn buông tay.
Trong tiềm thức của cô, lúc nào cũng cảm thấy mình không xứng với Úy Phong, anh ấy xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn nhiều.
Cô đối mặt với anh, vô cùng mâu thuẫn, “Anh không thể tìm một người phụ nữ khác tốt hơn sao!”
Úy Phong hỏi lại: “Em có chỗ nào không tốt?”
Anh tiến lên mấy bước, ôm cô vào lòng.
Mẫn Lộ vô tình ngẩng đầu, muốn giãy dụa, nụ hôn anh liền rơi xuống, chạm lấy vết thương chưa lành của cô, trước đó anh đã cắn nơi này điên cuồng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Úy Phong từng chút từng chút hôn nhẹ vết thương kia, sau đó mút nhẹ môi cô.
Mẫn Lộ vốn muốn đẩy anh ra, sau đó hai tay vòng lấy eo anh, nhắm mắt, chủ động hôn lại.
Toàn bộ lưng của Úy Phong đều cứng lại, tưởng mình đang năm mơ, không hề chân thực chút nào.
Hai người hôn nhau ở bãi đỗ xe đến quên mình, có bảo vệ tuần tra đi ngang qua, hai người cũng không chú ý.
Lưỡi Mẫn Lộ bị đầu lưỡi của Úy Phong quấn lấy, mới đầu chỉ động tình ở một nơi nào đó trên cơ thể, sau đó lan ra khắp nơi.
Cho tới khi đôi môi chết lặng, hô hấp không ổn định, Mẫn Lộ mới đẩy Úy Phong, từ đầu đến cuối anh đều để ý tới cảm thụ của cô, mọi cử động dù nhỏ nhất của cô anh đều có thể cảm nhận được, buông tha cho đôi môi cô, hôn bên má cô một cái.
Mẫn Lộ hỏi anh: “Tối nay anh có bận gì không?”
Úy Phong: “Không bận.”
Mẫn Lộ: “Vậy em vô nhà anh một chút nhé?”
Úy Phong không khỏi ôm chặt cô thêm, “Được.”
Mẫn Lộ: “Anh thả em ra một chút, em đi vô cửa hàng tiện lợi mua hộp thuốc lá cho nữ đã.”
Úy Phong: “Sau này đừng hút nữa, có được hay không?”
Mẫn Lộ dừng mấy giây, “Một hộp cuối thôi nhé.”
Trong lòng Úy Phong liền mềm lại, câu nói vừa nãy của cô như đang làm nũng với anh vậy, anh buông cô ra, “Để anh đi mua cho em.”
“Anh không biết em dùng loại nào mà.” Cô chỉ huy anh, “Anh đi tắt xe đi.” Cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi.
Vốn dĩ Mẫn Lộ không phải đi mua thuốc lá, mà là muốn mua hộp bao cao su vị ô mai.
– ——————
Tác giả có lời muốn nói:
Úy Phong thật ngây thơ, cứ tưởng rằng Mẫn Lộ sẽ đi mua thuốc lá thật sao (dog).
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen