Tại Hạ Rất Bình Thường - Chương 8
“Mọi người thấy đám mây kia có giống một chú chó con không?” Cửu Hồi chỉ vào đám mây phía chân trời: “Còn đám mây bên cạnh giống cục xương.”
“Giống à?” Lạc Yên nhìn thật lâu: “Sao ta thấy giống con mèo.”
Hai người thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh sáng vàng xuyên qua mây, chia đám mây giống chó và mèo thành hai phần.
“Chậc.” Hai người lập tức mất hứng thú thảo luận, Cửu Hồi tò mò hỏi: “Ánh sáng vàng đó là gì?”
“Lệnh triệu tập khẩn cấp của Trấn Tinh Lâu.” Cẩm Khinh Cừu nghiêng người, kéo ghế về phía Cửu Hồi: “Trấn Tinh Lâu do bốn đại trưởng lão của giới tu tiên trông coi. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng sẽ không dễ dàng truyền tin đến các tông môn khác. Ta thấy đạo hữu biết rất ít về giới tu tiên, chẳng lẽ là tiểu sư muội mới gia nhập tông môn năm nay?”
Cửu Hồi gật đầu.
“Không biết đạo hữu có từng nhìn thấy cô nương đã dũng cảm chiến đấu với ma đầu ở Vấn Tiên thành không?” Cẩm Khinh Cừu không bỏ lỡ bất cứ cơ hội hỏi thăm tin tức nào.
“Có.”
Đôi mắt Cẩm Khinh Cừu sáng lên.
“Lúc ấy, cô nương đó bị ma đầu bắt đi, ta và các sư huynh, sư tỷ núp sau cột đá.” Cửu Hồi uống một ngụm canh, thở dài hối hận: “Xong việc, trưởng lão luôn buồn bã tự trách, tự trách tu vi của chúng ta thấp kém, không thể cứu cô nương kia trong lúc nguy nan. Thật may tông môn của Cẩm thiếu chủ sẵn sàng nhận nàng làm đồ đệ, coi như là một chuyện may mắn đối với nàng.”
“Đúng vậy.” Cẩm Khinh Cừu cũng thở dài: “Ta hy vọng cô nương này có thể trở thành đệ tử của bỉ tông.”
Hắn nhìn những người ngồi cùng bàn với Cửu Hồi, người lớn tuổi nhất đang gặm tôm to không hề ngẩng đầu lên, hai người khác trông giống như sư huynh và sư muội đang tán gẫu về Trấn Tinh Lâu, căn bản không quan tâm hắn đang nói gì, nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh Cửu Hồi đang cầm đũa tách xương ra khỏi thịt, sau đó đặt phần thịt đã tách ra lên đĩa một cách gọn gàng.
Thoạt nhìn có vẻ như đệ tử của tiểu tông môn, không quan tâm đến những vấn đề quan trọng của giới tu tiên, đương nhiên sẽ không biết được tin tức gì của cô nương kia. Với tính cách của Cẩm Khinh Cừu, hắn sẽ không lãng phí sức lực cho những người không có giá trị lợi dụng. Tuy nhiên cô nương xinh đẹp đáng yêu được đồng môn gọi là Cửu Hồi này lại lọt vào mắt hắn, làm hắn không nhịn được nói thêm vài câu với nàng.
“Nếu đạo hữu còn có món ngon nào yêu thích, tại hạ kêu người ta đưa lên luôn.” Cẩm Khinh Cừu tự tay rót một chén trà cho Cửu Hồi, thấy Cửu Hồi thích ăn cá nên nói: “Có một loại cá tên là Hạo Đích. Lúc mới sinh ra, nó trong suốt như thủy tinh, sợ mặt trời, thích mặt trăng, tắm dưới ánh trăng một trăm năm thì có thể biến thành yêu. Loại cá này có thể làm đẹp da và sáng mắt. Tại hạ thấy đạo hữu thích ăn cá, không biết cô nương tu luyện gì ở tông môn, khi nào tại hạ bắt được cá này sẽ đưa đến tông môn của cô nương.”
“Tuy loại cá này có thể làm đẹp da và sáng mắt, nhưng nó tanh nên ta không thích lắm.” Cửu Hồi không khách sáo với hắn: “Hôm nay Cẩm thiếu chủ mời mấy món này rất ngon, làm sao tại hạ có thể mặt dày nhận đồ khác.”
“Nếu như thế, Cẩm mỗ sẽ không ép buộc.” Bị đệ tử của Cửu Thiên Tông từ chối, hắn không vui, nhưng bị tiểu cô nương xinh đẹp từ chối, Cẩm Khinh Cừu không hề khó chịu chút nào: “Lần sau gặp lại cô nương, nhất định sẽ mời cô nương thưởng thức món ngon.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thêm hai luồng ánh sáng vàng bay qua.
Trấn Tinh Lâu đã phát ba lệnh khẩn cấp liên tiếp?
“Hôm nay rất vinh hạnh được cùng dùng bữa với chư vị đạo hữu, nhưng tại hạ còn những việc khác phải làm, xin cáo từ trước.” Cẩm Khinh Cừu có dự cảm không tốt lắm trong lòng, đứng dậy cáo biệt với mọi người.
“Cẩm thiếu chủ đi thong thả.”
“Cáo từ.”
Mọi người lần lượt đặt đũa xuống chào từ biệt Cẩm Khinh Cừu.
“Đạo hữu, gặp lại sau.” Cẩm Khinh Cừu chắp tay với Cửu Hồi.
Cửu Hồi đáp lễ: “Cẩm thiếu chủ đi thong thả.”
Cẩm Khinh Cừu không hề trì hoãn, đặt túi gấm chứa linh thạch lên bàn, mang theo đồng tử cầm kiếm hóa thành một tia sáng, biến mất ngoài cửa sổ.
“Trưởng lão, có phải đã xảy ra đại sự không?” Cửu Hồi nhìn đám mây bị cắt ngang, trong lòng có chút tiếc nuối.
Hiếm khi nhìn thấy một đám mây giống con chó như vậy.
“Đại sự đều do mười đại tông môn gánh vác, chúng ta lo lắng cũng vô ích.” Mạc trưởng lão đặt cục xương trong tay xuống: “Ăn xong thì chúng ta tiếp tục lên đường, tranh thủ chạy về tông môn khi mặt trời mọc vào ngày mốt.”
Thấy bốn người khác chuẩn bị đặt đũa xuống, Chỉ Du mới ăn mấy miếng thịt đã được xếp gọn gàng, lấy khăn tay từ trong nạp giới ra lau khóe miệng.
Khi năm người ngồi lên hồ lô lại, Lạc Yên mới tò mò hỏi Cửu Hồi: “Cửu Hồi tiểu sư muội, khi còn nhỏ ngươi đã ăn cá Hạo Đích thật à?”
“Chưa ăn.” Cửu Hồi nói thật.
“Vậy sao ngươi biết nó tanh?” Trường Hà cũng tò mò.
“Khi đi ra ngoài, thân phận là do mình cấp, không bắt buộc phải nhận đồ người khác đưa, vậy ta sẽ mất hết mặt mũi.” Cửu Hồi hất cằm: “Mời mọi người ăn thì có thể ăn, mời một mình ta ăn cá thì ta không dám ăn. Ta thông minh lắm.”
“Lúc ba tuổi, ta đã hiểu một đạo lý, làm những gì mà mọi người được thơm lây thì gọi là lợi dụng, nhưng thiên vị vô duyên vô cớ là một cái bẫy.” Cửu Hồi ngồi xếp bằng trên chăn: “Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn ăn cá Hạo Đích, ta sẽ viết thư hỏi Long đại gia xem có bắt được không, ông là người bắt cá giỏi nhất trong thôn chúng ta. Tất cả cá mà thôn chúng ta ăn đều do ông bắt.”
“Cá Hạo Đích được sinh ra dưới trăng, chỉ có thể thấy khi trăng tròn, ở sông không có cá Hạo Đích.” Chỉ Du lấy một hộp đồ ăn từ nạp giới ra, đẩy đến trước mặt bốn người.
“Chỉ Du sư đệ!” Trường Hà mở hộp đồ ăn ra, nhìn thấy cá Hạo Đích khô đầy hộp, phịch một tiếng, quỳ xuống: “Chỉ Du sư đệ, ngươi là đệ đệ ruột của ta.”
Chỉ Du cụp mí mắt: “Nếu các ngươi thích thì cầm ăn đi.”
“Ngon quá.” Cửu Hồi cắn một miếng, cũng lấy một hộp đồ ăn từ nạp giới ra, lấy một con cá khô đưa cho Chỉ Du: “Đây là cá khô do Long đại gia tự tay làm, chúng ta hãy cùng nhau ăn.”
Chỉ Du sững sờ, nhận cá khô từ tay Cửu Hồi. Con cá khô này chỉ bằng hai ngón tay, xương vàng óng ánh, mùi thơm hấp dẫn.
Ba người Vọng Thư Các hớn hở ăn, không biết cá khô mà Cửu Hồi lấy ra là loại cá gì, không những càng ăn càng ngon, sau nuốt vào bụng, ngay cả linh đài cũng đầy tràn.
“Tiểu sư muội, đây là cá gì?” Trường Hà càng ăn càng kinh ngạc.
“Không biết.” Cửu Hồi thích cá Hạo Đích khô của Chỉ Du hơn, nàng đã ăn loại cá này khi còn nhỏ và lúc trưởng thành, trên đường cũng ăn, đã ngán từ lâu: “Các ngươi thích thì lần sau ta nhờ Long đại gia làm nhiều hơn.”
“Xương có thể biến thành linh khí, vảy màu vàng.” Chỉ Du đưa một cái khăn tay cho Cửu Hồi lau tay: “Chắc là cá xương rồng.”
“Rồng gì? Xương gì?” Ba thầy trò chấn động, cảm thấy cá khô trong tay nặng hơn ngàn vàng.
“Cá, cá xương rồng?” Lạc Yên run rẩy che hộp đồ ăn: “Tiểu sư muội, mau cất đồ đi.”
“Sao vậy?” Cửu Hồi mở nắp hộp ra, lấy cá khô nếm thử, hương vị không bị hỏng.
“Mau cất lại đi, đừng để người khác phát hiện.” Lạc Yên lại đóng nắp: “Đừng lấy thứ này ra trước mặt người ngoài.”
Làm sao nàng có thể, có thể ăn cá xương rồng trị giá gần cả vạn linh thạch một con, còn ăn một hơi ba con!
Ba con là ba vạn linh thạch!
Làm sao nàng dám?!
Ai cho nàng dũng khí?
“Nhưng các ngươi không phải người khác.” Cửu Hồi nhìn Lạc Yên: “Đây chỉ là cá khô làm đồ ăn, sao có thể so với trưởng lão, sư huynh, và sư tỷ?”
“Ồ, còn Chỉ Du nữa.” Cửu Hồi bổ sung: “Ngươi cũng vậy.”
Ba thầy trò khẽ run rẩy trong lòng.
“Tiểu sư muội, ngươi có biết, nó đáng giá bao nhiêu không?” Trường Hà nuốt nước miếng, không nhịn được: “Cá Hạo Đích đắt tiền là vì nó chỉ xuất hiện khi trăng tròn, bắt được tùy vào duyên phận. Cá xương rồng đắt tiền vì nó cực kỳ hiếm, ăn nó có thể tăng cường linh lực, giúp nâng cao việc tu luyện.”
“Nếu cá tốt như vậy, các ngươi nên ăn nhiều hơn.” Cửu Hồi đẩy nguyên hộp cá đến trước mặt Mạc trưởng lão: “Cho mọi người hết luôn.”
Mạc trưởng lão nhìn hộp cá xương rồng trước mặt, thật lâu sau mới khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy hộp đồ ăn lại cho Cửu Hồi: “Cá xương rồng có linh khí sung túc, sư huynh và sư tỷ của ngươi có tu vi hữu hạn, ăn cũng chẳng giúp ích gì. Cứ để cá ở chỗ ngươi, khi nào bọn họ kết đan thành công, ngươi lại đưa cá cho bọn họ làm quà.”
“Được.” Cửu Hồi cất hộp cá vào nạp giới: “Ta còn một ít tôm cua và trái cây khô khác, hay là……”
“Không không không, chúng ta đã no rồi, bữa trưa ăn quá no, bây giờ không ăn nổi nữa.” Lạc Yên đè tay Cửu Hồi, sợ nàng tiếp tục lấy ra những thứ có giá trị phi phàm, tim nàng sẽ không chịu đựng được: “Hai canh giờ nữa sẽ đến núi Phù Quang, đó là thời điểm mặt trời lặn, ngươi nhất định đừng bỏ lỡ cảnh đẹp hiếm có trong thiên hạ.”
Cửu Hồi sư muội và Chỉ Du sư đệ đâu phải là người có tiền bình thường, rõ ràng là thiên kim và công tử nhà giàu tới theo đuổi giấc mơ tu tiên!
Hai canh giờ sau, Cửu Hồi cuối cùng đã hiểu, vì sao Lạc Yên sư tỷ nói rằng núi Phù Quang dưới hoàng hôn là cảnh đẹp hiếm có trong thiên hạ.
Ánh nắng đỏ vàng chiếu lên những ngọn núi phủ tuyết trắng bạc, những tia sáng đủ màu sắc chìm vào màu đỏ vàng giống như vô số cầu vồng rực cháy.
Cung điện trên đỉnh núi nửa ẩn nửa hiện, dưới ánh hoàng hôn, cung điện như được chạm khắc tinh xảo từ vàng và ngọc bích đỏ, Cửu Hồi nhất thời không phân biệt được đó là vẻ đẹp của ngọn núi hay là vẻ đẹp của cung điện.
“Tại sao có cung điện trên núi?” Cửu Hồi thất thần một hồi lâu, cho đến khi mặt trời lặn dưới chân núi, cung điện khôi phục lại hình dáng ban đầu là tượng băng, nàng mới dần dần hồi phục tinh thần: “Ai ở trong đó?”
“Đó là Phù Quang điện, chỉ có một người bên trong.” Mạc trưởng lão đứng trên hồ lô, cúi người hành đại lễ về phía cung điện. Trường Hà, Lạc Yên đứng phía sau ông cũng cung kính hành lễ theo.
“Người ở bên trong là ai?” Thấy Mạc trưởng lão bình thường cà lơ phất phơ lại trịnh trọng như thế, vẻ mặt Cửu Hồi cũng nghiêm túc hơn.
“Là Phù Quang tiên quân.” Mạc trưởng lão cúi đầu vái ba lần, mới để hồ lô tiếp tục chậm rãi bay về phía trước: “500 năm trước, Phù Quang tiên quân sinh ra theo thiên mệnh, từ khi ra đời đã sống ở đây. Linh lực của ngài ấy đặc biệt, vào năm thứ năm sau khi ngài ấy sinh ra, một trận đại dịch đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bất kể người hay là yêu đều không thể thoát khỏi trận dịch này. May mắn thay, mười đại tông môn tìm khắp thiên hạ, cuối cùng tìm được linh dược diệt dịch. Sau đó, bọn họ lại luyện chế ra mười tòa tiên đỉnh trấn giữ giới tu tiên, linh khí để duy trì sự hoạt động của mười đại tiên đỉnh được rút ra từ ngài ấy.”
“500 năm qua, ngài ấy chưa bao giờ rời khỏi núi à?”
“Linh khí của ngoại giới hỗn tạp, Phù Quang tiên quân phải trấn giữ tiên đỉnh, không có chỗ cho sự thất bại.” Mạc trưởng lão nói: “Ngọn núi này được đặt tên vì ngài ấy, cung điện cũng xây vì ngài ấy, bình an và nguy hiểm của muôn vàn sinh linh phụ thuộc vào một mình ngài ấy.”
“Cho nên từ khi sinh ra đến bây giờ ngài ấy chưa từng xuống núi?” Cửu Hồi quay đầu nhìn lại, ngọn núi trắng như tuyết vẫn đứng sừng sững giữa núi non.
Cửu Hồi đột nhiên rùng mình, cung điện lộng lẫy kia dần dần biến thành một cái lồng trong mắt nàng.
“Lạnh à?” Chỉ Du hỏi nàng.
“Không lạnh.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói với hắn: “500 năm, Phù Quang tiên quân ở trong cung điện một mình, cho dù phong cảnh đẹp đến đâu, e rằng ngài ấy đã nhìn chán rồi.”
Chỉ Du lấy một cái áo choàng từ nạp giới ra đưa cho Cửu Hồi, vẻ mặt thản nhiên: “Ừ.”
“Chỉ Du, Cửu Hồi, nhìn bên kia!” Lạc Yên chỉ về phía bắc xa xa, nơi mơ hồ có ánh sáng lập loè: “Bên kia đang chiếu sáng, đó là Trấn Sơn đỉnh, một trong mười tiên đỉnh.”
Cửu Hồi nhìn phía xa, đúng lúc thấy một luồng ánh sáng hiện lên, vô thức duỗi tay ra, luồng ánh sáng cấp tốc rơi vào lòng bàn tay nàng, hóa thành một miếng ngọc giản.
Nhóm ba người Mạc trưởng lão sững sờ, Cửu Hồi cũng ngẩn người.
Nàng cười ngượng ngùng: “Nếu ta nói, ta thật sự chỉ tùy tiện duỗi tay ra, các ngươi có tin không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Hồi: Nó chạm vào ta! Không phải lỗi của ta!
Ba thầy trò: Công tử và tiểu thư con nhà giàu ở đâu tới theo đuổi giấc mơ tu tiên?
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen