Tại Hạ Rất Bình Thường - Chương 19
“Tại sao lại là ngươi?” Con mèo trắng mập mạp lùi ra sau vài bước, co rúm dưới góc bàn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
“Nhìn thấy ta rất vui phải không, bất ngờ lắm nhỉ?” Cửu Hồi vén chăn ngồi vào bàn, một tay chống cằm, vẫy tay với con mèo mập: “Trốn xa vậy làm gì, lại đây.”
Mèo mập cảnh giác nhìn nàng: “Trước khi chạy trốn ta đã cố ý hỏi thăm, chỗ này toàn là khách của tiểu tông môn ở, vì sao ngươi ở đây?”
“Không phải là một sự trùng hợp hay sao, ta là đệ tử của tiểu tông môn.” Cửu Hồi rót hai chén trà, một chén cho mình, đẩy một chén qua bên cạnh, nhướng mày với con mèo.
“Ngươi gia nhập tiểu tông môn làm gì, tới làm mật thám?” Con mèo mập bất đắc dĩ nhảy lên bàn, liếm ngụm trà: “Phì phì phì!”
Vì sao con người thích uống thứ này, thật là một thói quen khiến hổ ghê tởm.
“Ra ngoài bái sư học nghệ mà thôi, ngươi đừng âm mưu đầy đầu nữa.” Cửu Hồi ghét bỏ nhích cái chén ra xa, kẻo nước miếng của đối phương văng trúng cái chén của mình: “Tiểu tông môn thì sao? Đồng môn của ta đều là nhân tài, phong thuỷ trong tông môn cũng nuôi dưỡng con người, đặc biệt hợp với ta. Còn ngươi, sao ngươi bị Cửu Thiên Tông bắt?”
Bạch Kỳ không tin bất cứ lời nào của Cửu Hồi. Năm đó nó chỉ cướp một cái đùi gà của nàng, đã bị nàng đè xuống đất đánh gãy một chân, mất hơn nửa năm mới lành. Khi chân nó bình phục và rời núi, mới phát hiện khắp núi đồi đều đồn rằng nó ăn hiếp một đứa trẻ vài tuổi, làm nó mất hết mặt mũi.
“Hổ đại gia mà bị người ta bắt? Ta bị một con hồ ly tinh lừa!” Nhắc tới chuyện này Bạch Kỳ rất tức giận: “Nó nói với lão tử đã tìm được đường ra, mang ta đi ăn uống no say, không ngờ nó lừa lão tử làm thú cưỡi cho người khác. Lão tử là bá chủ của thế giới hổ, làm sao có thể chịu nhục như vậy?!”
“Ồ, thế nên ngươi lợi dụng lúc đệ tử Cửu Thiên Tông vội vàng truy lùng người của Ma giáo, lén lút biến thành mèo con chạy ra khỏi Bách Thú Viên, sau đó trà trộn vào tiểu tông môn, để người ta mang ngươi đi?” Cửu Hồi duỗi tay nhéo cái bụng béo của nó: “Mập quá.”
Nghe đồn Cùng Kỳ là hung thần, không nghe lời người tốt, chuyên nghe theo lời người xấu. Nàng không biết con mèo ngu ngốc này có dòng máu Cùng Kỳ không, nhưng thói quen nghe lời người xấu có chút giống Cùng Kỳ.
“Ta, đó là biện pháp tạm thời của ta.” Bạch Kỳ đá chân sau giãy giụa, không có kết quả, nó hoàn toàn thả mình thành một miếng bánh mèo, không còn gì luyến tiếc nói: “Tiểu yêu nữ, ngươi đừng quá đáng!”
“Ồ?” Cửu Hồi xoa đầu nó, không chút sợ hãi.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nói cho người khác biết, ngươi không phải người mà là yêu?” Bạch Kỳ không nhịn được nữa: “Cùng lắm thì chúng ta chết chung.”
“Ai thèm chết chung với một con hổ già dính đầy máu.” Cửu Hồi búng ngón tay, Bạch Kỳ lăn trên bàn.
“Hay là ngươi đoán thử coi, nếu bây giờ ta hét to có yêu quái, ngươi sẽ có kết cục như thế nào?” Dùng thuật dẫn nước để rửa tay, Cửu Hồi chậm rãi lau đầu ngón tay: “Ta bái tông môn ở Vấn Tiên Đài, đã được ngọc giác của tông môn kiểm tra tư chất, nếu ngươi nói ta là yêu, ai sẽ tin?”
“Chẳng qua là một con yêu quái bị đệ tử tông môn phát hiện khi đang chạy trốn, muốn hãm hại đệ tử tông môn vô tội.” Cửu Hồi cười tủm tỉm kéo tai nó: “Ngươi thấy đúng không, con mèo trắng?”
Bạch Kỳ sợ tới mức dựng tai lên, gãi chân trên bàn: “Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới đồng ý mang lão tử……” Nó liếc Cửu Hồi, nén giận sửa lại: “Ngươi muốn như thế nào mới đồng ý mang ta rời đi?”
Cửu Hồi cười không nói gì.
“Cùng lắm thì ta lập khế ước với ngươi, làm thú cưỡi của ngươi.” Bạch Kỳ tự giác nhịn nhục tới cùng cực: “Làm thú cưỡi của ngươi còn hơn làm thú cưỡi của người khác, nhưng ngươi phải bao ăn bao ở, mỗi bữa ăn của ta phải có thịt.”
“Lập khế ước?” Cửu Hồi xoa đầu Bạch Kỳ thật mạnh hai cái: “Lập khế ước phải dùng hai giọt máu của ta, trông có vẻ như giam cầm ngươi, nhưng thật ra không an toàn cho ta. Lỡ như một ngày nào đó ngươi thà mất mạng cũng muốn lấy hai giọt máu gài bẫy ta, chẳng khác nào ta mất nhiều hơn được? Mọi người đều là yêu có thể diện, đừng lừa gạt ta bằng những chuyện mà người ta không biết.”
“Yêu nữ này, sao ngươi còn đa nghi hơn con người thế? Con yêu nào không cần mạng sống, lập khế ước với ngươi để làm trâu làm ngựa, chỉ vì muốn gài bẫy ngươi?” Bạch Kỳ thấy Cửu Hồi dầu muối không ăn, hơi nhụt chí: “Nói đi, làm sao để ngươi đồng ý giúp ta?”
“Ngươi ngoan ngoãn đợi trước đi, để coi tâm tình của ta.” Cửu Hồi lấy một viên đan dược trong nạp giới ra, nhét vào miệng Bạch Kỳ.
Đan dược tan trong miệng, Bạch Kỳ hét thảm thiết: “Ngươi cho ta ăn cái gì?!”
“Thuốc độc.” Thấy Bạch Kỳ duỗi móng vuốt điên cuồng cào cổ họng, Cửu Hồi đè móng vuốt nó: “Được rồi, cho ngươi ăn hóa yêu đan, viên thuốc này che giấu yêu khí của ngươi. Thuốc này bán hai vạn linh thạch một viên ở Yêu giới, nể tình năm xưa ngươi bị ta đánh gãy một chân, ta sẽ giảm giá cho ngươi, một vạn 8000 linh thạch sẽ được ghi sổ.”
Bạch Kỳ: “……”
Nếu nó không nghèo đến mức không có đồ ăn, làm sao nó bị hồ ly tinh lừa làm thú cưỡi của người ta?
Một vạn tám?
Không bằng lấy mạng nó luôn đi!
Nó trợn mắt: “Được rồi, khi nào ta trốn thoát an toàn sẽ trả lại cho ngươi.”
Dù sao nó cũng là yêu, không phải là chính nhân quân tử, không để ý đến việc thiếu nợ thì phải trả!
“Thành thật ngủ đi, đừng phát ra âm thanh làm phiền ta, nếu không ta nấu ngươi thành canh xương hổ.” Cửu Hồi ném chăn cho Bạch Kỳ, nằm trở lại giường.
Bạch Kỳ chật vật bò ra khỏi chăn, nhìn Cửu Hồi đã đắp chăn, nghiến răng hung dữ. Khi Cửu Hồi xoay người, nó vội vàng rụt đầu lại, nhắm mắt.
Làm lão hổ, phải co được duỗi được mới có thể làm việc lớn.
Nó liếm lưỡi, tiểu yêu nữ này có tiền quá, đồ hiếm như hóa yêu đan mà cũng lấy ra được, nếu nó……
“Bốp.” Một hòn đá nhỏ đập vào trán nó.
“Mau ngủ đi, không được suy nghĩ lung tung, nếu nghĩ nữa thì ta sẽ hầm ngươi.”
Bạch Kỳ: “……”
Hừ, biết ngay yêu nữ này không phải là thứ tốt, năm tuổi đã có thể đánh gãy chân nó, 18 tuổi có thể giết nó!
Bầu trời trong xanh, Cửu Thiên Tông tràn ngập không khí vui mừng, tựa như không có ai bị sự xâm nhập của người Ma giáo ảnh hưởng. Về phần mất đi một con yêu thú trong Bách Thú Viên, càng không có khách nào chú ý.
Cửu Hồi và Chỉ Du ăn mặc lộng lẫy, trời sáng đã bị Ngọc Kính dẫn theo đi chào các trưởng bối. Tuy các trưởng lão của Cửu Thiên Tông không nhiệt tình với họ, nhưng rất hào phóng. Sau một vòng thăm viếng, Cửu Hồi thu được không ít đan dược, linh thạch và pháp khí.
“Lễ mừng sắp bắt đầu, sau này có cơ hội lại đến thăm bọn họ.” Ngọc Kính chỉnh sửa lại quần áo: “Hai con phải nhớ kỹ, tôn trọng trưởng bối là truyền thống tốt đẹp của giới tu tiên.”
“Vâng, đồ nhi sẽ nhớ kỹ.” Cửu Hồi sờ túi tiền, cảm thấy mỹ mãn, lần sau nàng sẽ tới nữa.
“Đi thôi, nên đi ăn tiệc……” Ngọc Kính sờ cây trâm trên tóc mái: “Nên đi chúc mừng Ngân Tịch chân nhân.”
Ba thầy trò thong thả đi về phía trước, Chỉ Du liếc nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi không để ý đến hắn. Đi được một lúc, hắn lại nhìn Cửu Hồi: “Hôm nay hình như ngươi không nói chuyện với ta.”
Cửu Hồi khoanh tay: “Ngươi không thích nói chuyện, ta nói cái gì với ngươi?”
Chỉ Du mờ mịt nhìn nàng.
“Ngày hôm qua lúc mấy tông chủ tới, ngươi trốn trong góc không nói lời nào.” Cửu Hồi giơ một ngón tay: “Là đồng môn, khi tông chủ Vạn Hỏa Tông vu oan cho ta, ngươi đang làm gì?”
Chỉ Du nghiêm túc nhớ lại: “Ta đang lấy kiếm ra.”
“Lấy kiếm ra làm gì, đánh nhau với tông chủ Vạn Hỏa Tông à?” Cửu Hồi bất lực: “Ngươi có thể đánh thắng ông ta? Trước mắt bao người, khi nào chúng ta đánh không lại đối phương, nên nói chuyện thì không hành động tay chân, kiên quyết không chịu thiệt thòi, hiểu không?”
Chỉ Du không hiểu lắm, nhưng hắn không dám nói không hiểu, vì thế ngơ ngác gật đầu.
“Nhìn là biết ngươi không hiểu, chẳng lẽ khi còn nhỏ ngươi không cãi nhau với bạn bè hay sao?” Cửu Hồi thở dài.
Chỉ Du chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc nhìn Cửu Hồi giải thích: “Xin lỗi, từ khi ra đời ta đã bị nhốt trong nhà ở trên núi, không có bạn bè, cũng không biết cách nói chuyện trong tình huống đông người, là do ta làm không tốt.”
Cửu Hồi buông tay đang khoanh ra, giơ tay vỗ vai Chỉ Du, động tác đặc biệt nhẹ nhàng: “Không sao, sau này ta sẽ dạy cho ngươi. Đây là điểm tâm ta lấy trong bếp phía đông của Cửu Thiên Tông sáng nay, chia cho ngươi một nửa.”
Chỉ Du đi lên trước một bước nhỏ, đến gần Cửu Hồi: “Ừ.”
Ngọc Kính giả vờ không biết hai đồ đệ giận nhau đã làm hòa, bà chỉ vào một tòa tháp đen nơi xa: “Chỗ đó là Trấn Yêu Ngục, nghe nói bên trong không chỉ trấn áp yêu ma đã làm việc ác, còn trấn áp một đại yêu tu luyện cả ngàn năm, hai con đi dạo nhớ phải tránh nơi đó.”
Tòa tháp đen lẳng lặng đứng sừng sững, xung quanh có sương mù xám lơ lửng, chuông đồng treo ở góc tháp phát ra tiếng vang trong gió. Âm thanh này không dễ nghe, ngược lại khiến người nghe cảm thấy nặng nề và sợ hãi.
Cửu Hồi dừng lại nhìn tòa tháp, một lát sau quay đi: “Vì sao không giết con yêu đó mà giam nó ở trong tháp, Cửu Thiên Tông không sợ nó chạy ra ngoài à?”
“Có lẽ có một số việc, không phải không muốn làm, mà là không thể.” Ngọc Kính nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Nghe đồn, con yêu này bị Bộ Đình lừa vào tháp, chứ không phải bị Cửu Thiên Tông bắt được.”
“Không biết nó có chạy ra ngoài được hay không, dù sao chúng ta cũng nên tránh xa.” Ngọc Kính chắp tay trước bụng, nở nụ cười dịu dàng, “Chuyện tốt không đến với chúng ta, chuyện xấu cũng đừng dính tới chúng ta.”
Cửu Hồi gật đầu, Chỉ Du thấy nàng gật đầu, cũng bắt chước gật theo.
Mật khẩu của ba chương sau: tông môn của Cửu Hồi tên là gì? viết liền, không dấu, viết hoa chữ cái đầu tiên và chữ cái thứ tám
Lệnh bài tông môn trên eo Ngọc Kính sáng lên, bà xoay qua nói với hai đồ đệ: “Đào thành chủ có việc muốn mời, ta đi trước đây, hai con đi thẳng tới phòng tiệc chờ ta.”
Ngọc Kính vừa đi không bao lâu, Cửu Hồi và Chỉ Du đụng phải đệ tử của Thần Cực Môn.
“Ta thắc mắc sao hai vị quen quá, hóa ra là các ngươi.” Đệ tử của Thần Cực Môn nhìn hai người từ đầu đến chân, chế nhạo: “Hôm nay ăn mặc lịch sự nhỉ, chẳng lẽ lấy linh thạch của chúng ta nên có tiền mua quần áo mới?”
“Tiểu tông môn sống ở vùng nghèo khổ hẻo lánh xa xôi kiểu này, không phải chỉ dựa vào ăn xin để tồn tại hay sao?” Đại đệ tử chưởng phái bị sư phụ tát trước mặt mọi người tại vì Cửu Hồi, vô cùng hận nàng: “Trông ngươi cũng hơi xinh, hay là gọi ta là ca ca đi, ta sẽ thưởng cho ngươi hai viên linh thạch chịu không?”
Nói xong, hắn giả vờ giơ tay nắm tay áo Cửu Hồi, có ý đồ làm nhục và đe dọa nàng.
Đối phó với loại tiểu cô nương nhát gan thích khóc này rất dễ.
Tuy nhiên, hắn mới đưa tay ra, đối phương đã bay ra ngoài, hắn sững cả người.
Ngay sau đó, gã mặt trắng đi cùng tiểu cô nương cũng bay ra ngoài theo.
Đại đệ tử chưởng phái: “……”
Đã xảy ra chuyện gì?
“A!” Cửu Hồi nằm dưới đất, đau đớn kêu lên.
“A ——” Chỉ Du phát ra một tiếng kêu khô khan và bình tĩnh theo.
Cửu Hồi nằm trên mặt đất nhìn hắn, vẻ mặt khó tả.
Làm tốt lắm, nhưng lần sau đừng làm nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Hồi: Hắn đẩy ta!
Chỉ Du: Hắn… đẩy ta?
Đại đệ tử của Thần Cực Môn: Hả?!
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen