Tại Hạ Rất Bình Thường - Chương 18
Tiếng “Cứu ta với” tê tái cõi lòng, lay động tâm hồn, giống như âm thanh ma quái xuyên qua tai, dường như có thể xuyên qua linh hồn, thẳng tới thức hải.
Tất cả tông chủ trong Nghị Sự Điện đều nghe thấy tiếng gào này, mọi người không nói lời nào, biến thành những luồng ánh sáng lao tới.
“Chúc Viêm” thấy tình thế không ổn, không hề dè chừng, lấy pháp khí bản mạng bay về phía trước, người hắn hận nhất ngay lúc này là Cửu Hồi, nhưng người phải giết là Lạc Quỳ.
Hầu hết mọi người trong Trường Thọ Cung giỏi đan dược và chữa bệnh, hơi yếu trong chiến đấu. Không biết tu vi của Chúc Viêm giả đến mức nào, áp lực tinh thần đè nặng như núi khiến Lạc Quỳ khó thở.
Thấy kẻ địch tới gần, Lạc Quỳ biết mình không thể tránh được, cố gắng xoay người che trước mặt Cửu Hồi.
Có thể kéo được một hơi thở, có thể sống một……
Bụp!
Con chim vàng kêu cứu đã chặn đòn tấn công của Chúc Viêm giả, nó vừa chắn vừa hét to kêu cứu, trông cực kỳ bận rộn.
“Tỷ tỷ cẩn thận.” Cửu Hồi buông tay Lạc Quỳ ra, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một tờ phù chú, “Định!”
Chúc Viêm giả thấy đánh lén không thành công, biết kế hoạch đã thất bại, không chút do dự xoay người bỏ chạy, nhưng hắn vừa rời mặt đất chưa đầy hai thước, Định Thân Phù mà Cửu Hồi ném ra đã xuyên qua không khí bay đến.
Hắn thầm cười lạnh, một tờ Định Thân Phù nho nhỏ cũng muốn cản đường của hắn, kẻ tu tiên này thật to gan, thế hệ này còn kém hơn thế hệ trước.
Ngay sau đó, Định Thân Phù đầy trời, rơi xuống như mưa, bao vây Chúc Viêm giả kín mít.
“Các ngươi……” Chúc Viêm giả ngã xuống đất, mở mắt một cách khó khăn, muốn nhìn rõ Cửu Hồi ra tay như thế nào, vì sao loại Định Thân Phù này có thể hạn chế hành động của hắn.
“Ủa, vẫn còn cử động à?”
Bụp, một tờ Định Thân Phù đập lên mắt hắn, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Người bình thường nào lại mang theo nhiều Định Thân Phù như vậy trên người?!
Lạc Quỳ thấy Cửu Hồi chuẩn bị tới gần Chúc Viêm, vội vàng giữ chặt nàng: “Chờ đã, đừng tới gần hắn.”
Nàng lo lắng Chúc Viêm giả vờ không động đậy, chờ Cửu Hồi tới gần sẽ nổi cơn bạo lực làm tổn thương người.
Cửu Hồi vốn dĩ muốn tới chém hai đao, nhưng thấy Lạc Quỳ lo lắng, hơn nữa những người khác đã chạy đến, vì thế cất con dao găm giấu trong tay áo, nhẹ nhàng nắm tay Lạc Quỳ: “Tỷ tỷ đừng lo, ta không đi.”
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Các đại tông chủ lần lượt chạy tới, nơi vắng vẻ nhanh chóng chật kín người.
Tông chủ của Vạn Hỏa Tông nhìn thấy một thứ trên mặt đất dán đầy Định Thân Phù, hỏi một vị tông chủ bên cạnh: “Đây là cái gì?”
Bộ Đình phất tay dùng pháp thuật gạt bỏ Định Thân Phù trên mặt Chúc Viêm, tông chủ Vạn Hỏa Tông lập tức thay đổi sắc mặt: “Chúc Viêm?”
Gần nửa canh giờ trước Chúc Viêm mới rời khỏi Nghị Sự Điện, tại sao hiện tại biến thành như vậy?
Mọi người nhìn con chim vàng vẫn đang kêu cứu trên không trung, quay đầu nhìn nhóm ba người Cửu Hồi, tông chủ Vạn Hỏa Tông hỏi: “Ai làm Chúc Viêm bị thương?”
Cửu Hồi vẫy tay với con chim vàng, nó biến thành lông chim bay trở về lòng bàn tay của nàng. Mọi người lập tức hiểu rõ, pháp khí ồn ào làm người ta đau đầu là của tiểu cô nương.
“Đồ nhi ngoan, con có sao không?” Ngọc Kính chen ra khỏi đám đông, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi quay đầu nhìn Chỉ Du cúi đầu không nói ở trong góc: “Các con có bị thương không?”
“May mắn có con chim vàng mà sư phụ tặng cho con, chúng con không sao.” Cửu Hồi ngoan ngoãn lắc đầu, “Không biết vì sao, vừa rồi Chúc Viêm đạo hữu đột nhiên đánh lén Lạc Quỳ tỷ tỷ. Tu vi của đồ nhi nông cạn, không dám đối đầu với hắn, đành phải dùng một ít Định Thân Phù để trói hắn lại, chờ các vị trưởng bối tới quyết định.”
Một ít Định Thân Phù?
Tông chủ Vạn Hỏa Tông nhìn đồ đệ bị Định Thân Phù dán kín mít, sắc mặt hơi khó coi, cái này kêu là một ít Định Thân Phù?
Vọng Thư Các ra ngoài không mang theo thứ gì khác, chỉ mang theo Định Thân Phù?
Cung chủ của Trường Thọ Cung nghe thấy Chúc Viêm muốn giết đệ tử chân truyền duy nhất của mình, bà nhìn tông chủ Vạn Hỏa Tông bằng ánh mắt đáng sợ đến mức tựa như đang suy nghĩ làm cách nào để đầu độc mọi người trong Vạn Hỏa Tông.
“Sư phụ, đồ nhi không sao.” Lạc Quỳ đi đến bên cạnh cung chủ Trường Thọ Cung, hành lễ với bà: “May mắn Cửu Hồi muội muội nhận ra sự bất ổn, đã cứu con kịp thời.”
Nàng và Chúc Viêm biết nhau cả trăm năm, tuy không phải là tình cảm nam nữ, nhưng là bạn với nhau. Không lâu trước đây, nàng đã cứu mạng Chúc Viêm, nàng không hiểu vì sao Chúc Viêm muốn giết nàng. Nếu Cửu Hồi không xuất hiện đúng lúc, nơi này hẻo lánh không có ai, Chúc Viêm muốn đánh lén nàng mà không bị ai phát hiện, sẽ dễ như trở bàn tay.
Cung chủ Trường Thọ Cung nhìn về phía Cửu Hồi, lúc này Cửu Hồi đang nói chuyện với các đệ tử của tông môn khác.
“Mấy tờ Định Thân Phù này là do ta và Chỉ Du tích lũy sau khi học lớp phù chú.”
“Đừng ném những phù chú thường luyện tập, góp gió thành bão, ném tiếc lắm.”
Có người hỏi Cửu Hồi về con chim vàng, Cửu Hồi trả lời càng tự hào hơn: “Pháp khí con chim vàng là do sư phụ đích thân luyện chế cho ta, tu vi của ta thấp kém, gặp trúng người mà ta đánh không lại thì chỉ có thể chạy, có pháp khí kêu cứu cho ta, sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức.”
Các đệ tử trẻ tuổi ở đây, phần lớn đều là con cưng của trời trong tông môn, bọn họ không thể tưởng tượng được mình vừa lăn, vừa bò chạy trốn, vừa có pháp khí bên cạnh kêu cứu, thật sự…… thật sự quá mất mặt.
Vài vị tông chủ của đại tông môn không để ý đến cuộc trò chuyện giữa các vãn bối, nhưng Cẩm Khinh Cừu phe phẩy quạt, cười tủm tỉm chen vào bên cạnh Cửu Hồi.
Tông chủ Bộ Đình của Cửu Thiên Tông ngồi xổm cạnh Chúc Viêm, đặt tay lên trán hắn, phong bế toàn bộ linh khí của hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ý của ngươi là, hắn không phải là Chúc Viêm?” Vẻ mặt của tông chủ Vạn Hỏa Tông hơi bối rối: “Nhưng nửa năm trước sau khi hắn rèn luyện trở về, hắn chưa từng rời khỏi tông môn……”
Ông chợt nhận ra, chỉ sợ nửa năm trước Chúc Viêm đó đã không phải là Chúc Viêm thực sự. Ông nhào tới trước mặt Chúc Viêm giả: “Đồ đệ của ta bị ngươi nhốt ở đâu?”
“Sư phụ, con là đồ đệ của người.” Chúc Viêm không thể nhúc nhích, hắn buồn bã nhìn tông chủ Vạn Hỏa Tông: “Chẳng lẽ người không tin con hay sao? Bọn họ đang vu oan cho con, nếu người không tin, có thể dùng lệnh bài của tông môn để kiểm tra thân phận của đệ tử.”
Tất cả đệ tử gia nhập tông môn đều sẽ được ngọc giác của tông môn thu thập một giọt máu, kể từ đó mới được coi là đệ tử chân chính của tông môn. Nếu những người khác thay đổi diện mạo thành đệ tử của tông môn, sẽ không thể tránh được đại trận của tông môn. Hơn nữa đệ tử trong tông môn đều có một ngọc bài đại diện cho thân phận, ngọc bài phải do chính mình sử dụng mới có phản ứng.
Tông chủ Vạn Hỏa Tông lấy ngọc bài trên người Chúc Viêm ra, đặt ngọc bài lên trán Chúc Viêm, ngọc bài lập tức phát ra ánh sáng lấp lánh, chứng minh đây chắc chắn là hắn.
“Hai cô nương, xin các ngươi cho lão hủ một lời giải thích!” Tông chủ Vạn Hỏa Tông giận dữ nhìn Cửu Hồi và Lạc Quỳ: “Vì sao các ngươi ngậm máu phun người?”
“Ta và tỷ tỷ không có nói hắn là Chúc Viêm giả. Ta chỉ nói, hắn vô duyên vô cớ đánh lén tỷ tỷ.” Dường như Cửu Hồi bị tông chủ Vạn Hỏa Tông dọa sợ, đôi mắt hơi ửng đỏ: “Hắn hung dữ như vậy, ra tay muốn lấy mạng Lạc Quỳ tỷ tỷ, chúng ta đánh không lại hắn, vừa chạy trốn vừa kêu cứu……”
Bặc đại gia tính rất chuẩn, hỏa thật sự khắc nàng. À không, phiền toái tìm tới nơi.
“Lão liệt dương, nghiệt đồ của ngươi muốn lấy mạng đồ nhi của ta, ngươi dám trả đũa?” Cung chủ Trường Thọ Cung cầm trường kiếm, chĩa thẳng vào tông chủ Vạn Hỏa Tông: “Ngươi muốn làm gì?”
Tông chủ Vạn Hỏa Tông thấy cung chủ Trường Thọ Cung chủ động ra tay, nén cơn giận nói: “Lão hủ không có ý đó.”
“Không có ý đó thì có ý gì?” Cung chủ Trường Thọ Cung không chịu một điều nhịn chín điều lành: “Nhìn toàn bộ giới tu hành, ai không biết Lạc Quỳ có tấm lòng lương thiện, không lâu trước đây còn cứu mạng chó của nghiệt đồ ngươi.” Cung chủ liếc nhìn Cửu Hồi: “Cô nương này, mặt mày đoan chính, đôi mắt trong veo, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nàng có thể nói dối để lừa người khác à?”
“Ừm ừm.” Cửu Hồi gật đầu.
“Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn cậy già khinh nhỏ.” Cung chủ múa kiếm hoa giữa không trung: “Một thứ vô ơn lấy oán để trả ơn, một người cậy già khinh nhỏ, hai thầy trò các ngươi đúng là một sự sỉ nhục đối với chúng ta.”
Mọi người đều biết, Trường Thọ Cung không giỏi đánh nhau, tính tình ôn hòa, nhưng ngoại trừ cung chủ.
“Cần gì phải cãi nhau?” Thu Hoa nãy giờ không nói gì, lúc này cười lạnh, duỗi tay nắm Chúc Viêm giữa không trung, giọng điệu mỉa mai: “Người làm hại đồng đạo, cho dù là thật hay giả, đều nên điều tra cẩn thận.”
Nói xong bà dùng linh khí thăm dò thức hải của Chúc Viêm, Chúc Viêm phát ra tiếng kêu thảm thiết rất kịch liệt.
Thấy bà trực tiếp dùng sưu hồn thuật mà không nói lời nào, mọi người đều rùng mình.
Không đến ba hơi thở, một dư ảnh thoát ra khỏi thân thể Chúc Viêm. Thu Hoa ném Chúc Viêm, chộp lấy dư ảnh trong không trung. Lúc này mọi người mới phát hiện, Chúc Viêm đã bị hồn ma chiếm thân thể.
“Bây giờ đã biết, tiểu cô nương không có nói dối để lừa gạt người khác phải không?” Thu Hoa nhìn tông chủ Vạn Hỏa Tông đang sửng sốt, mỉa mai nhìn Bộ Đình: “Bản thân là Cửu Thiên Tông mà để người của Ma giới lẻn vào, đúng là đồ bỏ đi! Các ngươi đảm bảo sự an toàn cho khách như thế này? Ngay cả chút thủ đoạn này cũng không nhìn ra, còn vô dụng hơn rác rưởi!”
Tông chủ Vạn Hỏa Tông kéo Chúc Viêm bất tỉnh sang một bên, cúi đầu không dám hé răng.
Biết người Thu Hoa đang mắng là Bộ Đình, nhưng sao ông cũng cảm thấy xấu hổ?
Bộ Đình bị mắng, nghiêm mặt không nói lời nào, những người khác quay đầu nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn người liên quan.
Nam Phong từng bị Thu Hoa tát, mơ hồ cảm thấy gương mặt hơi đau, khi hắn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Cửu Hồi, hai má bắt đầu nóng lên.
Hai canh giờ trước, hắn nói với đệ tử của Vọng Thư Các, Cửu Thiên Môn rất an toàn.
Hai canh giờ sau, tông môn của bọn họ bị tông chủ Thanh Lam Môn chỉ vào mặt mắng là đồ vô dụng.
Dường như Cửu Hồi không biết sự xấu hổ trong lòng hắn, nàng còn nở một nụ cười thật tươi với hắn.
“Thất thần làm gì, không biết sắp xếp người đi kiểm tra à, ai đảm bảo chỉ có một người bị chiếm thân thể?” Thu Hoa cười đầy ẩn ý: “Nghe nói đệ tử của quý tông từng có quan hệ với nữ tử Ma giáo, hy vọng không phải là nội ứng ngoại hợp.”
“Đã muộn rồi, mọi người về viện nghỉ ngơi đi.” Thu Hoa cầm hồn ma, vo thành một cục rồi nhét vào pháp khí giam giữ: “Chú ý an toàn.” Bà liếc nhìn hướng Cửu Hồi đang đứng, không quan tâm Cửu Thiên Tông xấu hổ đến mức nào, xoay người rời đi.
Mọi người cảm thấy Thu Hoa nói rất có lý, lần lượt lịch sự rời đi. Cung chủ Trường Thọ Cung vốn định đích thân cảm tạ Cửu Hồi, nhưng ông đổi ý, tính khi nào xong việc sẽ đến Vọng Thư Các cảm tạ.
Trời đã tối sẫm, các viện dành cho khách bị đệ tử của Cửu Thiên Tông kiểm tra dần dần yên tĩnh lại. Cửu Hồi từ trên giường ngồi dậy, nhìn con mèo trắng nhỏ đang cố gắng chui vào phòng qua khe cửa sổ.
Nàng nhàn nhã nhìn con mèo trắng mập mạp chật vật bò qua khe hở, cẩn thận nhảy lên bàn, còn móc đuôi vào cái bình hoa ở góc bàn để nó không bị rơi.
Từ trên bàn nhảy xuống đất, con mèo trắng thở phào nhẹ nhõm, đắc ý lắc đuôi, sau đó bắt gặp ánh mắt của Cửu Hồi trên giường.
“Lại gặp mặt, con mèo…… Tiểu Bạch.” Cửu Hồi cười tủm tỉm ngoắc ngón tay với nó: “Mút mút mút mút mút.”
Con mèo Tiểu Bạch: “……”
Mút cái đầu ngươi, lão tử không phải là chó!
Tác giả có lời muốn nói:
Ma giáo: Hai quân giao chiến, giết người biết chữa bệnh trước!
Cửu Hồi: Mút mút mút mút….
Cung chủ của Trường Thọ Cung: Nàng chỉ là một đứa trẻ, nàng có thể lừa gạt người khác hay sao?!
Thu Hoa: Không phải ta nhắm vào Cửu Thiên Tông, nhưng bọn họ đều là rác rưởi!
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen