Tại Hạ Rất Bình Thường - Chương 17
“Vãn bối gặp qua Ngọc các chủ.” Nam Phong từ trong điện đi ra, hắn sắp xếp hai đệ tử khiêng Bào tông chủ ngất xỉu dưới đất đi, hành lễ vãn bối đối với Ngọc Kính.
“Bào tông chủ……” Ngọc Kính nhìn tông chủ của Thần Cực Môn bị nâng đi.
“Vừa rồi Bào tông chủ và Thu tông chủ bàn luận, Bào tông chủ vô tình bị thua.” Nam Phong lại chắp tay hành lễ: “Chư vị tông chủ đều ở trong nội điện nói chuyện và nghỉ ngơi, mời Ngọc các chủ.”
Cử chỉ của hắn phù hợp với lễ nghi, nhưng thái độ của hắn đối với Vọng Thư Các lại tự phụ và lãnh đạm.
Nhưng Ngọc Kính không để ý, Cửu Hồi cũng không quan tâm, chỉ có Chỉ Du nhìn hắn nhiều chút.
Cảm nhận ánh mắt của Chỉ Du, Nam Phong gật đầu với hắn, tuy không nói lời nào, nhưng đã hiện ra khí thế và sự kiêu ngạo của đệ tử thuộc đại tông môn.
Ngọc Kính hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Phong, chỉ có một mình bà tiến vào nội điện, bà xoay lại nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Vi sư vào nội điện trước, các con tự chăm sóc bản thân.”
“Xin Ngọc các chủ yên tâm, khắp nơi trong tông môn đều có đệ tử của bỉ tông canh gác, vô cùng an toàn.” Nam Phong nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Xin hai vị đạo hữu cứ tự tiện, nếu mệt mỏi thì có thể đến viện dành cho khách để nghỉ ngơi.”
“Đa tạ.” Cửu Hồi cười: “Xin sư phụ yên tâm, con và Chỉ Du sẽ ngoan ngoãn ở trong tông môn.”
Nam Phong không cần nhiều lời, bản thân hắn là con cưng của trời bẩm sinh, từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến những người tu tiên có tư chất bình thường.
Con đường tu tiên còn dài, không biết sẽ gặp bao nhiêu người trong cuộc đời, cớ gì chia sức lực cho người đã định sẵn là sẽ không giao thoa.
Nam Phong dẫn Ngọc Kính rời đi, Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: “Sư phụ không yên tâm ngươi lắm.”
“Vì sao?” Chỉ Du khó hiểu, hắn có chỗ nào khiến người khác không yên tâm.
Cửu Hồi vỗ cái gương nhỏ treo bên hông: “Thấy cái này không?”
Chỉ Du đã chú ý từ lâu, nhưng hắn không hỏi vì sao cái gương luôn treo trên eo của sư phụ xuất hiện trên người Cửu Hồi.
“Cái gương này gọi là Chiếu Nguyệt Kính. Sư phụ nói gương này hấp thu tinh hoa của thiên địa cả ngàn năm, có thể phản chiếu tất cả ngụy trang.” Cửu Hồi giơ cái gương nhỏ soi mặt mình, làm mặt xấu với cái gương, sau đó xoay gương qua mặt Chỉ Du: “Sư phụ sợ ngươi bị người ta lừa, cố ý bảo ta đem theo cái gương này.”
Chỉ Du do dự muốn nói, vì sao lo lắng cho hắn, nhưng hắn biết mình nói không lại Cửu Hồi, nên hắn lựa chọn im lặng.
Cửu Thiên Tông rất lớn, nhiều đệ tử, nhiều quy tắc, trong tông môn còn phân chia thành đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn. Các đệ tử mặc đồng phục có kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, toàn bộ tông môn có bầu không khí trang nghiêm.
Đi trên con đường đá xanh, Cửu Hồi không khỏi tự hỏi, liệu chuyện tình yêu thầy trò giữa Ngân Tịch chân nhân và yêu nữ Ma giáo xảy ra, có phải là do quy tắc của tông môn đàn áp quá lâu hay không.
Khi đi ngang qua một tòa nhà lát ngói xanh và tường trắng, Cửu Hồi nhận thấy trong vườn có yêu khí rất mạnh, hơn nữa luồng yêu khí này vô cùng hỗn loạn, tựa như là hơi thở của vô số yêu thú trộn lẫn vào nhau.
Nàng dừng lại, đi vòng đến cửa vườn, nhìn thấy ba chữ khắc trên cửa đi vào khu vườn – Bách Thú Viên.
Cửu Hồi hỏi đệ tử canh cửa: “Xin hỏi đạo hữu, nơi này là?”
“Đây là nơi đệ tử chân truyền của tông môn ta chọn thú cưỡi, nếu đạo hữu tò mò, có thể đi vào xem.” Đệ tử canh cửa giải thích: “Tông chủ đã ra lệnh, ngoại trừ Trấn Yêu Ngục, quý khách có thể tùy ý xem các khu vườn khác.”
“Đa tạ.” Cửu Hồi vượt qua cửa nguyệt môn, vào Bách Thú Viên, Chỉ Du im lặng đi theo sau nàng.
Bách Thú Viên được xây rất đẹp, trong vườn có đủ loại yêu thú, nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du tiến vào, bọn chúng không có phản ứng.
Đi xuyên qua khu vườn, Cửu Hồi nhìn thấy bên trong có một dãy lồng sắt có cấm chế, mỗi lồng sắt chứa một loại hung thú quý hiếm.
Một số hung thú vẫn đang chảy máu, vài con nằm dưới đất bất động. Có một số phù chú gắn trên lồng cấm chế, những yêu thú muốn thoát khỏi lồng sẽ phát ra tiếng kêu đau đớn khi đụng vào phù chú.
“Đây đều là yêu đã làm điều ác à?” Cửu Hồi hỏi đệ tử trấn giữ trong vườn.
“Đây đều là yêu thú do tông môn thu phục, yêu trong lồng này chưa được thuần hóa, xin đạo hữu hãy cẩn thận.” Đệ tử giải thích: “Yêu đương nhiên sẽ làm điều ác, cho dù hiện giờ không mắc lỗi lầm, không có nghĩa là sau này sẽ không.”
“Yêu làm nhiều việc ác đã bị giam giữ ở Trấn Yêu Ngục, yêu thú trong vườn này chưa kịp làm chuyện ác.” Đệ tử lấy trái cây ném vào một lồng sắt, một con nai nhỏ màu trắng vốn đang nằm bất động trong lồng vội vàng duỗi cổ, ăn ngấu nghiến trái cây trông không còn tươi này.
“Tông chủ nhân từ, tha mạng cho chúng nó. Khi nào thuần hóa chúng nó xong, sẽ để bọn chúng làm thú cưỡi cho đệ tử chân truyền.” Đệ tử lại ném một miếng thịt cho yêu thú khác, nhưng con yêu thú này không có động tĩnh gì, chỉ khẽ phập phồng cái bụng, chứng tỏ nó còn sống.
Cửu Hồi đi đến cạnh lồng, thò tay vào trong.
“Đạo hữu, cẩn thận!” Đệ tử hoảng sợ.
Yêu thú nằm bất động kia chỉ lắc đuôi, căn bản không có ý làm tổn thương Cửu Hồi.
Máu và lông trên cơ thể yêu thú dính vào nhau, biến thành một cục đen đỏ. Nó giật cái đuôi, mở mí mắt nhìn Cửu Hồi, cái đuôi đang đong đưa lập tức cứng đờ.
“Khi còn bé ta tình cờ gặp một con hổ trắng ở ngoài thôn, nó còn cướp đùi gà to của ta.” Cửu Hồi cười: “Con hổ này rất giống con hổ kia.”
“Chắc cô nương nhớ lầm, đây không phải là hổ trắng, mà là Bạch Kỳ.” Đệ tử giải thích: “Loại yêu thú này là con cháu của Cùng Kỳ và hổ trắng. Nếu đạo hữu gặp nó khi còn bé, e rằng không phải nó ăn đùi gà, mà là ăn ngươi.”
“Đạo hữu nói đúng.” Cửu Hồi đứng dậy, cảm tạ đệ tử: “Đa tạ đạo hữu, nơi này là chỗ đệ tử của quý tông chọn thú cưỡi, ta không tiện ở lâu, cáo từ.”
“Cáo từ.” Đệ tử đưa Cửu Hồi và Chỉ Du đến cửa mới xoay người đi vô vườn.
Độp độp.
Độp độp độp.
Cửu Hồi đá một viên sỏi về phía trước, nơi này hẻo lánh, ngoại trừ nàng và Chỉ Du, không có ai khác, tiếng sỏi nảy lên trên con đường đá xanh đặc biệt rõ ràng.
Chỉ Du nhìn viên sỏi, không nói lời nào.
Cho đến khi hai người đi đến một góc vắng vẻ, nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Lạc Quỳ đạo hữu, không biết phương pháp luyện đan này có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề.”
“Cảm ơn đạo hữu, lần trước đạo hữu đã cứu ta, ta chưa có cơ hội cảm tạ ngươi, không biết……”
“Lạc Quỳ tỷ tỷ.”
Nghe thấy một giọng nói ngọt ngào mềm mại gọi mình, Lạc Quỳ không khỏi quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy rõ người, trên mặt nàng lộ ra nụ cười.
Mấy canh giờ trước, mặt Cửu Hồi đầy máu, lúc này đã sửa soạn sạch sẽ, đang cầm một cái gương nho nhỏ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc khi thấy nàng.
“Quả nhiên là tỷ tỷ.” Cửu Hồi cất Chiếu Nguyệt Kính, chạy vội đến bên cạnh Lạc Quỳ, ôm cánh tay nàng, thân mật nói: “Không ngờ gặp lại tỷ tỷ nhanh vậy, chúng ta thật có duyên.”
“Cửu Hồi cô nương.” Lạc Quỳ nhìn thấy Cửu Hồi đã khôi phục sức lực, sắc mặt hồng hào sáng bóng, trong lòng rất vui: “Thân thể ngươi không sao chứ?”
“May mắn có đan dược mà tỷ tỷ tặng, chúng ta đều không sao.” Cửu Hồi ôm cánh tay Lạc Quỳ không buông, vẻ mặt ngây thơ nhìn nam tử áo xanh đối diện: “Không biết vị đạo hữu này là?”
“Hắn là Chúc Viêm, đại đệ tử chưởng phái của Vạn Hỏa Tông.” Bị Cửu Hồi cắt ngang, Lạc Quỳ quên tiếp tục nói chuyện với Chúc Viêm, thay vào đó bắt mạch khám cho Cửu Hồi, xác nhận nàng hoàn toàn ổn mới yên tâm: “Không sao là tốt.”
“Lạc Quỳ đạo hữu.” Chúc Viêm không đoán được ở nơi vắng vẻ thế này cũng có người chạy tới, lấy một chai đan dược trong ngực ra: “Đây là thuốc viên do ta luyện chế dựa theo phương pháp luyện đan, có thể phiền ngươi xem giúp ta, nơi nào có vấn đề?”
“Tỷ tỷ có thể hướng dẫn cách luyện đan à?” Ánh mắt Cửu Hồi sáng lên, lấy một chai thuốc trong tay áo ra: “Đây là đan dược ta luyện chế theo trưởng lão tông môn mấy ngày trước, tỷ tỷ nhìn giúp ta đi, được không, tỷ tỷ …”
Nàng nhìn Lạc Quỳ vô cùng đáng thương, đôi mắt ngấn nước chớp chớp, khiến người ta không thể dời mắt. Lạc Quỳ không còn nhớ Chúc Viêm mở miệng trước, không nhịn được cầm chai thuốc đan dược trong tay Cửu Hồi: “Được.”
“Nhờ tỷ tỷ hướng dẫn ta luyện chế đan dược trước, Chúc Viêm đạo hữu sẽ không để ý chứ?” Cửu Hồi nhìn Chúc Viêm đang nở nụ cười cứng đờ, sợ hãi lấy lại đan dược từ tay Lạc Quỳ: “Ta nhìn thấy tỷ tỷ nên vui quá mức, nhất thời quên lễ nghi……”
“Ta nhìn thấy ngươi cũng rất vui, thất lễ cái gì.” Lạc Quỳ từ trước đến nay luôn giúp đỡ mọi người, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp lại đáng thương, sợ hãi nhìn nàng, bộ dạng vô cùng ỷ lại, trái tim đã sớm mềm nhũn như một hồ nước: “Chúc Viêm là tu sĩ hơn 200 tuổi, làm sao tức giận một tiểu cô nương mười mấy tuổi được. Không sao, đưa đan dược cho ta.”
“Chúng ta về viện của tỷ tỷ trước nhé?” Cửu Hồi nhìn xung quanh: “Nơi này hẻo lánh, không thể ngồi, không thể nằm, còn không có trà và trái cây ăn vặt, ta không đành lòng để tỷ tỷ vất vả. Chúc Viêm đạo hữu, hay là ngươi cũng đi cùng chúng ta đến viện dành cho khách?”
Nàng vừa nói, vừa làm nũng kéo Lạc Quỳ đi nhanh ra ngoài: “Cửu Thiên Tông lớn ghê, sao tỷ tỷ đến đây?”
“Vừa rồi tình cờ gặp được Chúc Viêm đạo hữu, hàn huyên vài chuyện cũ, không hiểu sao lại tới nơi hẻo lánh này.” Lạc Quỳ để tùy ý Cửu Hồi kéo tay áo mình, bước nhanh theo nàng, cười vui vẻ nhìn Chỉ Du đi theo bên cạnh họ mà không nói gì: “Đây là sư huynh của ngươi à?”
“Ừm……” Cửu Hồi bước nhanh hơn: “Ta và hắn cùng bái sư, không biết ai trước.”
“Í.” Cửu Hồi nhìn Chúc Viêm đi theo kịp, chỉ vào góc tường: “Chúc Viêm đạo hữu, ngươi xem đó có phải là Bách Bộ Hoàn Dương Thảo không?”
“Ở đâu?” Chúc Viêm quay lại nhìn đám cỏ trong góc.
“Đó, nó ở trong bụi cỏ kìa. Tỷ tỷ coi hắn kìa, không có tinh thần theo đuổi thảo dược, làm sao luyện đan tốt cho được?” Cửu Hồi nói nhỏ: “Có cơ hội nhìn thấy thảo dược quý giá vậy mà không muốn đi tới coi thử.”
“Nếu ngươi có tinh thần theo đuổi, sao ngươi không đi coi?” Chúc Viêm nghiến răng nghiến lợi.
“Bởi vì ta không nỡ rời xa tỷ tỷ.” Cửu Hồi sợ hãi dựa đầu vào vai Lạc Quỳ: “Lạc Quỳ tỷ tỷ, sắc mặt của Chúc Viêm đạo hữu khó coi quá, có phải giận ta không?”
Chúc Viêm hít sâu một hơi, cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta nào có tức giận tiểu cô nương.” Nói xong, xoay người đi đến bụi cỏ trong góc, hắn nghiêm túc bới bụi cỏ, bên trong không có gì cả, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Cửu Hồi.
“Đi!” Cửu Hồi ôm eo Lạc Quỳ, cùng Chỉ Du bay ra khỏi góc hẻo lánh này.
“Chúc Viêm” thấy bọn họ chuẩn bị bỏ chạy, móc ra con thoi vàng ném về phía Lạc Quỳ, trực tiếp lấy đan điền của nàng.
“Như Ý, đi!” Cửu Hồi rút cây trâm ngọc bích ra, ngăn con thoi vàng, sau đó lấy ra lông chim màu vàng, hất lên không trung.
Lông chim màu vàng biến thành một con chim vàng trên không trung, con chim vàng há miệng, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé lòng.
“Cứu ta với!”
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Rau hẹ bé nhỏ thì có ý gì xấu đâu, rau hẹ vui quá vì được gặp tỷ tỷ, bởi vậy mới ôm nàng không muốn buông ra, ta không có ý độc chiếm tỷ tỷ, công tử sẽ không để ý chứ?
Chỉ Du: Lại là một ngày tự do im lặng
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen