Tại Hạ Rất Bình Thường - Chương 16
Cẩm Khinh Cừu cất quạt ngọc, chắp tay với Cửu Hồi: “Tại hạ đã suy nghĩ không chu đáo, khiến cô nương khó xử.” Hắn thấy đồng môn của Cửu Hồi đã khôi phục nguyên khí, chủ động mời: “Nếu chư vị đạo hữu không chê, cùng ta lên núi nhé?”
“Được Cẩm thiếu chủ mời, chúng ta không nên từ chối, nhưng còn chút việc cần làm.” Ngọc Kính vuốt tóc mai hơi xõa ra, duỗi tay che vết bẩn trên tay áo, nở nụ cười ngượng ngùng với hắn.
Cẩm Khinh Cừu lập tức hiểu ý, chủ động cáo từ.
“Thiếu chủ.” Đồng tử cầm kiếm khó hiểu hỏi: “Vì sao bọn họ không muốn đi cùng chúng ta?”
“Thằng nhóc ngốc nghếch. Ngươi thấy hiện giờ búi tóc của bọn họ lộn xộn, áo ngoài bị bẩn, làm sao có thể xuất hiện trước mặt người khác?” Cẩm Khinh Cừu nghịch cây quạt, ánh mắt tập trung vào bóng dáng rời đi của sáu người.
“Ta vẫn không rõ.” Đồng tử lắc đầu: “Bọn họ có thể tới tòa nhà bay của chúng ta để thay quần áo, vì sao phải đi xa như vậy?”
“Có lẽ, đây là khí khái.” Cẩm Khinh Cừu gõ trán đồng tử: “Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi.”
Khí khái?
Đồng tử che trán, hắn vẫn không hiểu.
“Túi này là do Thần Cực Môn bồi thường, túi này là quà Thu tông chủ tặng cho sư phụ tiến giai, túi này là quà gặp mặt Thu tông chủ tặng cho ta và Chỉ Du.”
Ba cái túi được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh còn có thuyền bay cấp thiên.
Cửu Hồi giơ tay lấy lại túi linh thạch quà gặp mặt: “Cái này ta và Chỉ Du sẽ chia đều.”
“Con nít đem theo nhiều linh thạch trên người sẽ không an toàn, hay là giao cho sư phụ giữ cho các con?” Ngọc Kính đưa tay lấy. Cửu Hồi ôm túi linh thạch trong lòng, lắc đầu: “Lúc 3 tuổi, kẹo mà con đưa cho Tiêu thẩm thẩm giữ đã không còn. Lúc 6 tuổi, điểm tâm mà Long đại gia lấy giùm con cũng biến mất. Vì vậy sau 6 tuổi con hiểu một đạo lý……”
“Làm sao lấy lại được linh thạch đã đưa cho trưởng bối.” Đào Nhị lẩm bẩm. Năm đó nếu hắn không ngồi xổm ở bên giường phụ mẫu nổi điên, hắn sẽ không lấy lại được linh thạch mà ông ngoại cho hắn.
“Khụ, Ngọc tiên tôn đang nói chuyện với đồ đệ của bà, con xen miệng làm gì!” Đào thành chủ trừng mắt với đứa con thứ hai, lắm miệng!
“Sư phụ nói giỡn với con.” Ngọc Kính cười dịu dàng, thuận thế rụt tay lại, tựa như chỉ nói đùa.
Bà mở túi linh thạch mà Thần Cực Môn bồi thường, hào phóng phân chia một ít cho phụ tử Đào gia: “Thần Cực Môn ỷ thế ức hiếp người khác, phụ tử các ngươi đã chịu khổ, cầm linh thạch này để trấn áp sự kinh hãi đi.”
“Làm sao lại để cho……” Đào thành chủ vội vàng từ chối, Ngọc Kính lại mạnh mẽ đến không ngờ: “Tục ngữ đã nói, ai thấy thì có phần. Đào gia và Vọng Thư Các cùng nhau bảo vệ Đào Lâm thành, vốn thân thiết như một nhà, chúng ta không cần khách sáo.”
“Đa tạ Ngọc tiên tôn.” Đào thành chủ không từ chối nữa, mỉm cười nhận linh thạch.
Cửu Hồi cũng lấy một nắm linh thạch trong túi mình, đưa cho Đào Nhị: “Cầm đi, đây là phần thưởng của ngươi.”
“Cảm ơn tiên tử!” Đào Nhị vui vẻ cất linh thạch vào ngực: “Lần sau cần ta nổi điên, chỉ cần một ánh mắt của ngài, ta tuyệt đối sẽ điên cho đến khi ngài hài lòng.”
Đào thành chủ và lão đại của Đào gia: “……”
Bệnh điên của đứa nhỏ này trông có vẻ đã được chữa khỏi, nhưng từ khía cạnh nào đó, hình như càng điên hơn.
“Ngoan.” Cửu Hồi vỗ đầu hắn: “Lần sau có chuyện tốt, chắc chắn sẽ kêu ngươi.”
Đào thành chủ ho khan hai tiếng: “Ngọc tiên tôn, ta đưa hai đứa nhỏ đi sang phòng bên cạnh để sửa soạn lại, kẻo chút nữa mất lễ nghĩa.”
Ngọc Kính gật đầu, chờ phụ tử Đào gia rời đi, bà vui mừng nhìn Cửu Hồi: “Cửu Hồi, hôm nay con làm rất tốt.”
“Vậy con có được thưởng không?” Cửu Hồi đưa tay ra trước mặt Ngọc Kính.
“Gấp gáp làm gì?” Ngọc Kính nhẹ nhàng cười, giơ ngón trỏ gõ nhẹ vào lòng bàn tay Cửu Hồi: “Là đệ tử của tông chúng ta, con phải biết tôn sư trọng lão. Đã tới Cửu Thiên Tông rồi, ta sẽ dẫn con đi bái kiến các vị trưởng bối của Cửu Thiên Tông.”
“Sư phụ, tay ngứa.” Cửu Hồi nắm ngón trỏ của Ngọc Kính, xoa trên người Ngọc Kính: “Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định làm theo sự dạy bảo của người.”
Chỉ Du nhìn hai thầy trò thân thiết, đưa tay chỉnh lại đồ cài tóc xiêu vẹo trên tóc của mình.
Câu nói tôn sư trọng gì đó, vì sao không phải tôn sư trọng đạo?
“Chúng ta đi sang phòng khác, vi sư sửa soạn cho con.” Ngọc Kính nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Hồi: “Tiểu cô nương phải trang điểm thật xinh đẹp mới được.”
“Cảm ơn sư phụ, đồ nhi thích sư phụ nhất.” Cửu Hồi ôm cánh tay Ngọc Kính, hai thầy trò thân mật đi ra khỏi phòng, căn phòng dần dần yên tĩnh lại.
Chỉ Du bưng chén trà, nhìn ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, nhớ lại hôm nay bị Cửu Hồi tát thật mạnh văng ra khỏi thuyền bay, bị Cửu Hồi lắc vai không cho mở mắt, và nửa túi linh thạch muốn chia cho hắn……
Ủa, linh thạch muốn phân chia cho hắn ở đâu?
Nhấp một ngụm trà, Chỉ Du quay đầu nhìn mình trong gương đồng, hắn đang … cười.
“Sư phụ, sư phụ, đau đau đau……”
Ở phòng bên cạnh, Cửu Hồi ôm đầu: “Tóc đồ nhi sắp đứt rồi.”
“Búi tóc phi phượng lăng vân phải buộc cao và chặt mới đẹp.” Ngọc Kính đè Cửu Hồi: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, sắp xong rồi.”
Gắn xong cây trâm cuối cùng, Ngọc Kính đưa gương đeo bên hông cho Cửu Hồi: “Nhìn xem, đẹp phải không?”
“Sư phụ, gương của người nhỏ quá.” Cửu Hồi lấy một cái gương to hơn cái đầu trong nạp giới ra đặt lên bàn, ôm mặt nhìn trái nhìn phải.
Lông mày như lá liễu, đuôi mắt có chút phấn hồng nhạt, trông có vẻ hiền lành và ngây thơ.
Một khuôn mặt như vậy, cho dù làm vỡ bình hoa ở trước mặt mọi người, người ta chỉ lo lắng liệu nàng có sợ hãi không, thay vì thắc mắc nàng có cố ý làm vậy không.
“Có phải rất đẹp không?” Ngọc Kính dùng bút vẽ một đóa hoa nhỏ trên trán Cửu Hồi, khiến cho khuôn mặt ngây thơ tăng thêm chút yếu đuối đáng thương.
“Sư phụ, người giỏi quá.” Cửu Hồi cực kỳ hài lòng với cách trang điểm của mình.
“Ừm, xem ra tay nghề của vi sư vẫn chưa bị sa sút.” Ngọc Kính cũng rất hài lòng: “Quân tử che giấu tài năng, chờ thời mà hành động, vào thời khắc cần thiết mới thi triển tài năng.”
“Đồ nhi sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.” Cửu Hồi nắm chặt tay Ngọc Kính: “Sư phụ đừng lo, đồ nhi sẽ tự bảo vệ bản thân mình.”
“Ta yên tâm khi nghe những lời này.” Ngọc Kính mở cửa sổ, “Trong muôn nghìn chúng sinh, những người có năng lực xuất chúng nhiều như sao trên trời. Vi sư là người bình thường, không yêu cầu con nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng không cần con làm cho tông môn lớn mạnh, chỉ mong con bình an.”
Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn Ngọc Kính.
Ngọc Kính cười khẽ: “Đây là lời của sư tổ con dặn dò vi sư khi dẫn vi sư ra ngoài lần đầu tiên năm xưa, bây giờ ta truyền lại cho con.”
“Sư tổ nhất định rất quan tâm và thương yêu sư phụ.” Cửu Hồi nói một cách chắc chắn: “Người không yêu sư phụ đủ, chỉ để ý xem người có đủ giỏi hay không. Còn người thực sự yêu sư phụ sẽ quan tâm người có sống tốt hay không, có bình an hay không. Vậy nên……”
Nàng kéo dài giọng nhìn Ngọc Kính.
“Vậy nên cái gì?” Ngọc Kính cười nhìn nàng.
“Vậy nên sư phụ cũng nhất định rất yêu con.” Cửu Hồi đắc ý ngửa đầu, cười cong cả mi mắt: “Đồ nhi nói đúng không?”
Ngọc Kính đi đến trước mặt nàng, dùng ngón tay chọc đầu nàng: “Đi nào, lên Cửu Thiên Tông.”
Cửu Hồi nhảy nhót đi theo sau bà, nàng hiểu, các trưởng bối kỳ quặc như vậy đó, chỉ cần không phản bác, tức là thừa nhận.
Mọi người Thần Cực Môn ủ ê mặt mày tới Cửu Thiên Tông, phát hiện bầu không khí ở Cửu Thiên Tông có chút không ổn. Tông chủ của Thần Cực Môn thầm chột dạ, chẳng lẽ tin tức bọn họ khi dễ tiểu tông môn đã truyền tới tai toàn bộ khách khứa?
“Bào tông chủ.” Nam Phong bước ra tiếp đón tông chủ Thần Cực Môn: “Vãn bối không tiếp đón từ xa, mời Bào tông chủ đi đường này.”
“Làm phiền, làm phiền.” Ông dám kiêu ngạo ở trước mặt tiểu tông môn, nhưng không dám có chút vô lễ nào đối với đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông.
Đi theo phía sau Nam Phong, Bào tông chủ bước vào nội điện, phát hiện các chưởng môn cùng quay đầu nhìn ông, ông sợ hãi lùi lại một bước.
Có chuyện gì đang xảy ra?
Thật ra không phải mọi người muốn nhìn gương mặt vỏ cam già nua của Bào tông chủ, nhưng bầu không khí trong nội điện quá ngột ngạt, bọn họ muốn tìm một lý do để phân tán sự chú ý.
Nếu biết Thanh Lam Môn sẽ đến, bọn họ sẽ…… tới trễ chút.
Sau khi Bào tông chủ đến, mọi người lần lượt chào hỏi, vấn an, hàn huyên không ngừng, thậm chí xuýt nữa quan tâm Thần Cực Môn nuôi chó có ổn không.
Vừa mừng vừa lo, Bào tông chủ âm thầm vui vẻ, địa vị của Thần Cực Môn đã cao đến mức này hay sao, ngay cả tông chủ của mười đại tông môn đều chủ động quan tâm ông?
Thu Hoa uể oải ngồi trên ghế chạm khắc, nhìn đám mây trắng chậm rãi trôi qua bên ngoài cửa sổ, như thể tất cả náo nhiệt trong điện đều không liên quan đến bà.
Càng ngày càng nhiều tông môn đến, bà chậm rãi nhíu mày nhìn ra cửa.
Trường Thọ Cung và Ngự Trân Tông đã đến, mọi người bỏ rơi Bào tông chủ, bắt đầu bắt chuyện với hai tông môn này.
“Cẩm thiếu chủ, vì sao lệnh tôn không tới?”
“Đa tạ thế bá quan tâm, gia phụ đang bế quan, cho nên vãn bối đại diện ông chúc mừng Ngân Tịch chân nhân.”
“Lệnh tôn có tu vi cao thâm, lại có con trai ngoan như ngươi, thật sự khiến người ta ghen tị.”
“Thế bá nói đùa.”
Bào tông chủ được các tông chủ khác chú ý trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bị phớt lờ: “……”
Không có ai nói chuyện với ông à?
“Bào tông chủ, sao ngồi một mình không nói lời nào?” Dường như Cẩm Khinh Cừu nghe thấy nội tâm kêu gào của ông, chủ động nói chuyện với ông: “Chẳng lẽ do đâm ngã thuyền bay của người khác, bồi thường linh thạch nên trong lòng không thoải mái?”
Thịt trên gò má Bào tông chủ run lên, thà không ai để ý ông còn hơn.
“Đụng thuyền bay?” Tông chủ Bộ Đình của Cửu Thiên Tông nhìn qua.
Bào tông chủ nhìn Cẩm Khinh Cừu bằng ánh mắt cầu xin, đại thiếu gia, ngươi có thể bớt nói vài câu không?
Ông trời dường như đã nghe thấy lời cầu nguyện của ông, cho nên người lên tiếng tiếp theo là Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung, chứ không phải Cẩm Khinh Cừu.
Thiên hạ đều biết Lạc Quỳ nổi tiếng hiền lành, nếu nàng nói ra chuyện này, sẽ có ảnh hưởng lớn hơn Cẩm Khinh Cừu.
Mọi người nghe xong đầu đuôi câu chuyện đều nhíu mày.
“Răng rắc.”
Mọi người cùng quay qua nhìn về phía phát ra âm thanh, chén trà trong tay tông chủ Thanh Lam Môn đã nứt, nước trà chảy xuống dưới bàn.
“Ai cho ngươi dũng khí ức hiếp người khác ở dưới chân núi Cửu Thiên Tông?” Thu Hoa nhướng mí mắt, giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Cửu Thiên Tông cho à?”
Các đệ tử của Cửu Thiên Tông: “……”
Biết ngài có thù oán với tông chủ của chúng ta, nhưng đừng đổ lỗi lên đầu chúng ta.
Ba thầy trò Cửu Hồi vừa đi đến cửa đại điện, thì nhìn thấy một đống gì đó bay đến trước mặt nàng.
“Ủa?” Cửu Hồi ngồi xổm xuống nhìn: “Vì sao Bào tông chủ hành đại lễ với vãn bối?” Nói xong định đưa tay ra đỡ ông: “Không được, tuyệt đối không được.”
Bào tông chủ trừng nàng, phun ra mấy ngụm máu rồi ngất đi.
Cửu Hồi vội vàng lùi ra sau hai bước, dùng hành động thực tế để chứng minh, cơn hôn mê của Bào tông chủ không liên quan đến nàng.
Nàng ghé vào tai Ngọc Kính: “Sư phụ, trên đường đi con quên hỏi, chúng ta chuẩn bị quà gì?”
“Đào.”
“A…… A, đúng rồi!” Cửu Hồi đảo mắt: “Con nhớ rồi, đây là cây đào ra trái lâu đời nhất trong tông môn chúng ta, mười năm mới nở hoa, mười năm mới ra trái, mười năm mới trưởng thành. Lần này tặng đào mới thể hiện được lòng thành của tông môn chúng ta.”
“Chúng ta từ khi nào……” Chỉ Du nghi ngờ, tông môn của chúng ta có cây đào này từ khi nào?
“Có.” Cửu Hồi cắt đứt suy nghĩ không nói thành lời của hắn: “Ngay lúc sư phụ hái đào, là có.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Đây không phải là đào bình thường, đây là trái đào ba mươi năm mới có thể hái một lần trong truyền thuyết!
Ngọc Kính: À, đúng đúng đúng, đồ nhi nói đúng!
Chỉ Du: Ờ….
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen