Nơi Trú Ẩn Bình Yên - Nghê Đa Hỉ - Chương 1
Chương 1
Tối hôm đó, Thẩm Linh San đang chuẩn bị ra ngoài dự tiệc sinh nhật của bạn. Vừa xách túi từ trên lầu xuống, cô đã thấy bố và mẹ kế của mình đang ngồi trên sofa nói chuyện.
Cô lười chẳng buồn quan tâm, đi thẳng xuống tầng, tới khu vực tiền sảnh, mở tủ giày và lấy đôi giày của mình ra đặt xuống đất.
Khi chuẩn bị thay giày, đột nhiên bố cô lên tiếng: “Trưa mai để trống thời gian.”
Động tác thay giày của cô bỗng khựng lại. Cô ngước lên nhìn người cha đang ngồi đọc báo trên sofa, không hiểu hỏi: “Để làm gì?”
“Công tử nhà họ Chung nói mấy hôm trước trong buổi tiệc đã gặp con và yêu con từ cái nhìn đầu tiên. Trưa mai con đi ăn với cậu ta để bàn chuyện hôn sự.”
Giọng điệu của Thẩm Thành Việt khi nói chuyện này cứ như thể ông chỉ đang nói đến một chuyện bình thường như ăn uống, ngủ nghỉ.
Thẩm Linh San kinh ngạc tột độ, cô không kìm được mà hét lên: “Anh ta vừa gặp tôi đã yêu thì tôi phải đi ăn với anh ta sao? Anh ta là cái thá gì mà nghĩ mình có quyền như thế?”
Thẩm Thành Việt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Linh San, cảnh cáo: “Tao cảnh cáo mày, Thẩm Linh San. Gần đây tao có một vụ làm ăn rất quan trọng với nhà họ Chung. Nếu mày phá hỏng việc này, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
Nghe vậy, Thẩm Linh San bật cười, nói: “Tôi hiểu rồi, vòng vo mãi, cuối cùng cũng chỉ là muốn bán con gái thôi phải không? Ông nghĩ bán tôi đi thì ông sẽ kiếm được tiền sao? Đã bao nhiêu năm rồi ông làm gì cũng thất bại, bà nội sắp bị ông làm tức chết rồi. Nếu ông còn chút tự biết mình, thì tốt hơn là đừng dính dáng đến chuyện làm ăn nữa. Bao nhiêu năm nay ông đã làm lỗ bao nhiêu tiền của gia đình, không thấy xấu hổ sao, giờ còn muốn dùng tôi—”
Cô chưa nói hết câu thì Thẩm Thành Việt đột nhiên bước tới, tát mạnh một cái vào mặt cô.
Cú tát mạnh đến nỗi cô ngã xuống đất, má lập tức sưng lên vì đau.
Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Thành Việt, không chịu thua nói: “Dù ông có đánh chết tôi, cũng không thay đổi được sự thật là ông chỉ là một kẻ bất tài.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thành Việt lại đá mạnh vào người cô, đứng trước mặt cô, giận dữ chỉ tay: “Mày nói thêm một câu nữa, tao sẽ đánh chết mày hôm nay!”
Thẩm Linh San nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành Việt, nói: “Ông giết tôi đi. Giết tôi đi, tôi sẽ làm ma cũng không buông tha ông. Tôi sẽ theo ám ông cả đời, để ông sống không được, chết cũng không xong.”
Thẩm Thành Việt tức đến đỏ bừng mặt, gân cổ hét lên: “Lan Tâm, đi lấy roi cho tao! Con bé này muốn chết, hôm nay ta sẽ đánh chết nó.”
Dương Lan Tâm trong lòng nghĩ rằng còn cần dùng Thẩm Linh San để lấy lòng người khác. Nếu đánh cô ta đến bầm dập, để công tử nhà họ Chung nhìn thấy mất hứng thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền sao.
Lúc này, Dương Lan Tâm mới bước tới khuyên nhủ: “Linh San, sao con lại có thể nói chuyện với bố như vậy? Chúng ta bảo con đi gặp công tử nhà họ Chung cũng là vì muốn tốt cho con thôi. Nhà họ Chung là gia đình danh giá, nếu con có thể gả vào đó, cả đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Thẩm Linh San tự mình đứng dậy từ dưới đất.
Cô nhìn Dương Lan Tâm đầy mỉa mai, cười lạnh: “Nếu điều kiện nhà họ Chung tốt như vậy, thì cứ để Thẩm Mông gả đi. Việc tốt thế này, nên để dành cho em gái chứ.”
Thẩm Mông là con gái ruột của Dương Lan Tâm, sinh cùng năm với Thẩm Linh San.
Khi Dương Lan Tâm kết hôn với Thẩm Thành Việt, bà đã đưa Thẩm Mông theo. Lúc trước, cô ấy họ Châu, nhưng vừa đến nhà họ Thẩm liền đổi sang họ Thẩm.
Sắc mặt Dương Lan Tâm thoáng trở nên khó coi, bà nói: “Mông Mông còn nhỏ, con làm chị mà chưa đính hôn, sao em ấy có thể làm trước được? Hơn nữa, Chung công tử vừa mắt con, nhà chúng ta Mông Mông làm gì có phúc đó.”
Thẩm Linh San cười lạnh một tiếng.
Cô cảm thấy má và bụng đều đau đớn. Mặc dù là mùa hè, nhưng toàn thân cô lại thấy lạnh toát.
Cô không muốn để ý đến họ nữa, quay người bước thẳng ra ngoài.
Khi lên xe, bạn gọi điện tới, hỏi: “Linh San, sao cậu vẫn chưa đến vậy? Chỉ còn thiếu cậu thôi đó.”
Thẩm Linh San mệt mỏi đáp: “Mình đang đến, mọi người cứ ăn trước đi, mình sẽ tới ngay.”
“Đừng mà, cậu mau tới đây, bọn mình đang đợi cậu đấy!”
Cúp máy, Thẩm Linh San vươn tay hạ cửa sổ xe xuống, để cơn gió lạnh ban đêm thổi vào khuôn mặt nóng rát vì đau của cô.
Cô tựa đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm hoa lệ của thành phố.
Bất chợt, cô cảm thấy vô cùng cô đơn.
Cô nhớ mẹ, nhưng mẹ đã có gia đình riêng và không có nhiều thời gian quan tâm đến cô.
Nghĩ tới khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Thành Việt và Dương Lan Tâm, cô chỉ thấy buồn nôn.
Đôi khi, cô thực sự muốn kéo họ cùng xuống địa ngục.
—
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa nhà hàng Tân Nam.
Trước khi xuống xe, Thẩm Linh San cẩn thận lấy gương từ trong túi ra để soi.
Sau khi chắc chắn dấu tay trên mặt không quá rõ, cô mới mở cửa xe và bước xuống.
Vì lúc ra khỏi nhà bị chậm trễ một chút nên khi Thẩm Linh San đến phòng bao thì bên trong đã ngồi kín người.
Khi cô đẩy cửa vào, Diệp Hạo liền gọi: “Cô nãi nãi, sao giờ cậu mới đến, mau mau mau, để chỗ cho cậu rồi đây.”
Nói xong, anh đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra cho cô.
Thẩm Linh San ngồi xuống, cười nói: “Có chút việc gấp nên đến trễ một chút.”
Vừa nói, cô vừa đưa ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, cười tươi nhìn Diệp Hạo và chúc: “Chúc mừng sinh nhật, chúc cậu năm nào cũng như năm nay, ngày nào cũng như hôm nay.”
Diệp Hạo vui vẻ nhận quà, vừa mở quà vừa nói: “Để mình xem, đại tiểu thư Thẩm Linh San tặng mình gì đây.”
Anh mở hộp quà, thấy bên trong là một đôi khuy măng sét tinh xảo.
Kiểu dáng đúng ý anh thích, Diệp Hạo vui mừng nói: “Quả nhiên là San San hiểu mình nhất, biết mình gần đây đang muốn mua khuy măng sét.”
Thẩm Linh San thấy hôm nay Diệp Hạo đang mặc áo sơ mi, liền hỏi: “Cậu có muốn mình giúp cậu đeo không?”
“Được chứ!”
Diệp Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh, tháo hai chiếc khuy măng sét trên áo ra và thản nhiên đưa tay về phía Thẩm Linh San.
Thẩm Linh San và Diệp Hạo lớn lên cùng nhau, tình cảm đơn thuần như anh em, mấy chuyện nhỏ nhặt này họ cũng không hề kiêng kỵ.
Cô kéo tay Diệp Hạo qua, lấy đôi khuy măng sét trong hộp và đeo lên cho anh.
Khi đeo xong khuy măng sét cho Diệp Hạo, Thẩm Linh San mới mơ hồ cảm nhận được dường như có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô theo phản xạ nhìn về hướng ánh mắt đó.
Vừa ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp ánh mắt của Lục Hành Châu đang ngồi đối diện.
Lục Hành Châu mặc một bộ vest đen cắt may tinh xảo, một tay bỏ trong túi quần, dáng vẻ uể oải dựa vào lưng ghế.
Không chắc người vừa nãy nhìn mình có phải là Lục Hành Châu hay không, nhưng lúc cô nhìn qua, anh cũng đúng lúc đang nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không gian, Thẩm Linh San ngẩn người một chút.
Sau đó cô vội vàng dời ánh mắt đi, dưới bàn kéo nhẹ tay áo Diệp Hạo, hạ giọng hỏi nhỏ: “Diêm Vương sao lại ở đây?”
Lục Hành Châu là tổng tài của tập đoàn Lục Thị, vì ít nói và tác phong lạnh lùng nên mọi người sau lưng thường gọi anh là Diêm Vương.
Diệp Hạo cũng nhỏ giọng đáp: “Gặp ở cửa.”
Thực ra, Lục Hành Châu là anh họ xa của Diệp Hạo, bình thường chẳng mấy khi qua lại. Thỉnh thoảng có gặp, Diệp Hạo cũng căng thẳng đứng thẳng người, kính cẩn gọi một tiếng “anh”.
Không ngờ tối nay, khi đến nhà hàng, anh lại tình cờ gặp Lục Hành Châu đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
Anh rất sợ Lục Hành Châu, nhưng vẫn phải lấy hết can đảm tiến đến chào hỏi, đứng thẳng người và kính cẩn gọi: “Anh.”
Lục Hành Châu thật ra không có ấn tượng sâu sắc về Diệp Hạo, chỉ mơ hồ nhớ rằng cậu là họ hàng xa bên mẹ mình.
Anh vừa ăn tối xong, đứng ngoài hút một điếu thuốc chờ tài xế lái xe tới đón, chỉ khẽ gật đầu lạnh lùng mà không có ý định tiếp chuyện với Diệp Hạo.
Đúng lúc đó, có người bạn phía sau Diệp Hạo hỏi: “A Hạo! Linh San đâu rồi? Sao chưa đến?”
Diệp Hạo quay lại trả lời bạn: “Sắp đến rồi. Cô ấy đi từ nhà, chắc còn chút nữa mới tới.”
Lục Hành Châu cúi xuống gõ tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới nhìn lại Diệp Hạo, như vô tình hỏi một câu: “Qua đây ăn à?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Hạo thấy Lục Hành Châu chủ động bắt chuyện với mình, lập tức có chút kinh ngạc, vội vàng đáp: “Đúng vậy! Hôm nay là sinh nhật em, em đến đây ăn với mấy người bạn.”
“Thật sao?” Lục Hành Châu dường như đang rảnh rỗi, tiện miệng đáp lại một câu.
Diệp Hạo thấy thái độ của Lục Hành Châu thế này, trong chốc lát không biết nên tiếp tục nói chuyện hay dừng lại.
Anh suy nghĩ một chút rồi dò hỏi: “À… anh, anh ăn tối chưa? Nếu chưa, anh có muốn vào ăn cùng không?”
Lục Hành Châu cúi xuống dập tắt điếu thuốc trên vỏ hộp.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hạo, như thể chẳng có việc gì làm để giết thời gian, liền thản nhiên đáp: “Cũng được.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen