Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 80 (The END)
Ngoại truyện 9
Trước khi Nhu Nhu khám bệnh, cậu đã ép nước hoa quả cho bé, lại đút cho bé mấy miếng bánh quy caramel mới nướng hôm nay.
“Ăn chút gì đó rồi hãy khám bệnh. Nếu không sẽ không có sức, đúng không?” Thời Ôn Lễ lại đút cho cháu gái một miếng bánh.
Nhu Nhu cười nói: “Vâng ạ.”
Từ phòng khách bên kia vọng đến tiếng ồn ào, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng cười lớn.
“Chú Mẫn ơi, chú bênh vực con với. Vẫn là chuyện cũ của hôm Mẫn Đình kết hôn, họ “tính sổ” con đến tận bây giờ, lần nào tụ tập cũng phải mang theo đệm tập.” Thương Uẩn nhất quyết không chịu thử thách, muốn Mẫn Cương Nguyên bênh vực mình.
Mẫn Cương Nguyên cười nói: “Được, chú theo phe con. Không hít đất nữa, đổi thành gập bụng một trăm năm mươi cái, lần này được chưa?”
“Haha!” Khương Dương suýt chút nữa thì cười đến biến dạng.
Thương Uẩn cười hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Chú Mẫn ơi, hay là chú tìm người tập cùng con đi.”
Mẫn Cương Nguyên: “Con muốn tìm ai?”
Thương Uẩn chỉ vào người đang hóng chuyện gần anh nhất, nói với giọng điệu miễn cưỡng: “Phó Ngôn Châu đi.”
Phó Ngôn Châu: “…”
Nháo Nháo hào hứng nói: “Ba, con đếm cho ba nhé!”
Những người khác bật cười, chỉ có Phó Ngôn Châu là dở khóc dở cười.
Ở phòng ăn, cứ như một thế giới khác.
Mẫn Đình và Thời Miểu đang ăn sáng, hai người trò chuyện với nhau, không để ý đến chuyện gì đang xảy ra ở phòng khách.
Trong bình hoa trên bàn ăn, những đóa hoa cát tường trắng nở rộ thanh nhã.
“Em ăn một nửa bánh mì đi, lát nữa anh nướng mực cho em ăn.”
“Vâng ạ.” Thời Miểu bẻ bánh mì làm đôi, đưa cho Mẫn Đình một nửa.
Mẫn Đình ăn hai miếng bánh mì, rồi đặt xuống, “Nhu Nhu sắp khám bệnh rồi, anh mang máy tính cho con bé.”
Thời Miểu: “Anh đi lấy đi, em đợi anh.”
Cô cắn một miếng bánh mì nhỏ.
Mẫn Đình về phòng làm việc lấy máy tính xách tay của mình, đặt lên bàn ở khu vực giải trí đa chức năng, đây là phòng khám của con gái.
Đặt xong, anh tiện tay bật máy lên.
Nhu Nhu nuốt bánh quy xuống, cậu lại đút cho bé uống nước hoa quả.
Bé cười với Mẫn Đình: “Cảm ơn ba.”
Mẫn Đình thuận miệng hỏi: “Mấy giờ con khám bệnh?”
Nhu Nhu giơ hai ngón tay lên: “Hai phút nữa ạ. Đợi con ăn xong đã.”
Mẫn Đình đang định nhập mật khẩu để mở máy, “Ba, để con nhập cho!”
Mẫn Đình ôn hòa mỉm cười: “Con biết mật khẩu à?”
“Con biết ạ, là mã số nhân viên của mẹ. Mẹ nói cho con biết.”
Nhu Nhu đưa một ngón tay ra, vừa lẩm bẩm vừa ấn phím số trên bàn phím.
“Ba, sao vẫn không mở được ạ?”
“Cuối cùng ấn nút này là được.” Mẫn Đình cầm tay con gái, ấn nút “Enter”.
Thời Ôn Lễ cứ tưởng cháu gái bấm linh tinh, không ngờ lại mở được máy, cảnh đêm trong ảnh cưới lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Phản ứng đầu tiên của anh là, đây là máy tính của em gái.
Mẫn Đình mở một tài liệu trống, nói với con gái: “Con viết bệnh án ở đây nhé.”
“Vâng ạ. Cảm ơn ba.”
Nhu Nhu quay đầu lại gọi anh trai, vẫy tay với Thời Thời, “Anh trai, em xong rồi, bây giờ em có thể khám bệnh rồi ạ.”
Thời Ôn Lễ lấy khăn giấy lau miệng cho cháu gái, bế bé lên ghế trước bàn. Anh đặt cốc nước ép xuống, dọn dẹp sơ qua mặt bàn, còn anh thì ngồi xuống ghế bên cạnh.
Mỗi lần cháu gái khám bệnh, anh đều ngồi bên cạnh, giúp làm những việc vặt hoặc ghi chép.
Miểu Miểu hồi nhỏ khám bệnh cho người nhà, ông nội đều sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngay cả bút để Miểu Miểu viết đơn thuốc cũng là bút xanh đen.
Đến khi Miểu Miểu đi làm, ngày nào cô cũng phải mang theo đầy bút trong túi mới thấy yên tâm.
“Bắt đầu khám bệnh nào.” Thời Thời đến phòng khách gọi mọi người.
“Ting ting, mời bệnh nhân số một – Giang Nhuế đến phòng khám số 9.”
“Ting ting, mời bệnh nhân số một – Giang Nhuế đến phòng khám số 9.”
Thời Thời tự động đóng vai trò máy gọi số, lặp đi lặp lại hai lần.
Ngoài người nhà ra, đây là lần đầu tiên Khương Dương và những người khác thấy Nhu Nhu khám bệnh, không ngờ con bé lại làm bài bản như vậy. Họ bị Thời Thời và Nhu Nhu chọc cười, hào hứng lấy điện thoại ra quay phim.
Nhu Nhu đeo ống nghe lên cổ, hôm nay có nhiều người, bé có hơi căng thẳng.
Thời Ôn Lễ nhỏ giọng nói bên tai cháu gái: “Con đừng căng thẳng, lúc mẹ khám bệnh, bệnh nhân còn đông hơn như này nhiều.”
Nhu Nhu trấn an cậu: “Cậu, con không căng thẳng đâu.”
Giang Nhuế ngồi xuống ghế bên cạnh bàn: “Bác sĩ Nhu Nhu, bà thấy hơi lạnh, mặc nhiều thế này mà vẫn lạnh.”
“Có thể là bà bị cảm lạnh rồi, bà đo nhiệt độ đi ạ.” Nhu Nhu lấy nhiệt kế từ trong hộp thuốc ra đưa cho bà, “Đo mười phút ạ.”
Con bé gọi anh trai, “Anh trai, bà nội đang đo nhiệt độ, anh gọi bệnh nhân tiếp theo đi.”
Lâu Duy Tích cười nói: “Đứa trẻ này còn biết sắp xếp thời gian nữa.”
“Ting ting, mời bệnh nhân số hai – Mẫn Cương Nguyên đến phòng khám số 9.”
Mẫn Cương Nguyên xách một chiếc túi ni lông trong suốt đến, “Tôi đến tái khám, bác sĩ khám giúp tôi xem hồi phục thế nào rồi.”
“Để con nghe cho ông trước ạ.” Nhu Nhu đeo ống nghe vào tai, tay nhỏ bé áp màng nghe lên, hỏi: “Gần đây ông không hút thuốc chứ ạ?”
“Không hút.”
“Vậy ông có uống rượu không ạ?”
“Không uống.”
“Vậy ông có ăn uống đầy đủ không ạ?”
“Có.”
“Tim của ông rất tốt, rất khỏe mạnh.” Nhu Nhu tháo ống nghe xuống, “Ông ơi, ông nhất định phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc nhé.”
Mẫn Cương Nguyên bỗng thấy lòng mình mềm nhũn: “Được.”
“Ting ting, mời bệnh nhân số ba – Phó Ngôn Châu đến phòng khám số 9.”
Nghe thấy tên Phó Ngôn Châu, mọi người đều bật cười.
“Bác sĩ, bệnh gì cũng khám được ạ?”
“Vâng ạ, con là bác sĩ đa khoa.”
Nhu Nhu cầm lấy giấy viết thuốc và bút xanh đen: “Năm nay chú bao nhiêu tuổi ạ?”
“…” Phó Ngôn Châu bị hỏi bất ngờ, “Ba mươi.”
“Ba, ba không được nói dối bác sĩ! Ba ba mươi lăm tuổi rồi!”
Thương Uẩn: “Sao cậu không nói cậu mười tám tuổi luôn đi.”
Có nhiều camera điện thoại đang chĩa vào mình, Phó Ngôn Châu chống tay lên trán, bật cười.
Nhu Nhu ghi tuổi vào giấy viết thuốc, tiếp tục hỏi: “Chú có tiền sử dị ứng gì không ạ?”
Phó Ngôn Châu: “Không có.”
“Con kê cho chú ít thuốc mang về uống, một ngày ba lần, một lần hai viên, uống sau bữa ăn nửa tiếng ạ.”
“Bác sĩ, con còn chưa hỏi chú khám bệnh gì mà đã kê đơn rồi à?”
À đúng rồi.
Nhu Nhu cười phá lên.
Thương Uẩn chen vào: “Có thuốc uống là tốt lắm rồi, cậu còn kén chọn.”
Phó Ngôn Châu: “…”
Nhu Nhu nói: “Hôm nay phòng khám đông người quá, con hơi căng thẳng. Chú muốn khám bệnh gì? Chú thấy khó chịu chỗ nào?”
Phó Ngôn Châu kéo con trai lại: “Chú không có khó chịu, chú đưa con đến khám bệnh. Nó nói tim khó chịu.”
Nhu Nhu hỏi anh Nháo Nháo: “Anh bị ba chọc tức đúng không?”
Nháo Nháo gật đầu: “Đúng rồi, bây giờ đầu cũng đau, bụng cũng đau.”
Thương Uẩn bật cười, suýt chút nữa thì không cầm chắc điện thoại.
Nhu Nhu: “Anh bị đau nửa đầu điển hình, em kê cho anh ít thuốc uống nhé.”
Lúc này, Thời Ôn Lễ lấy nhiệt kế từ chỗ Giang Nhuế, đây là nhiệt kế chuyên dùng để chơi trò chơi, có thể điều chỉnh nhiệt độ tùy ý, anh chỉnh nhiệt độ thành ba mươi bảy độ chín.
“Bác sĩ Nhu Nhu, đo nhiệt độ xong rồi.”
“Vâng ạ, để con xem.” Nhu Nhu xem xong, nói với bà nội: “Chưa đến ba mươi tám độ, không sao đâu ạ. Bà bị rhinovirus (vi rút cảm lạnh), đừng sợ ạ. Bà ơi, về nhà bà phải rửa tay, rồi mở cửa sổ ra cho thoáng khí nhé.”
“Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, vài ngày là khỏi. Không cần uống thuốc đâu ạ.”
“Cảm ơn bác sĩ Nhu Nhu.”
Thời Miểu dựa vào vai Mẫn Đình, mỉm cười nhìn con gái khám bệnh. Cô quên mất hồi nhỏ mình khám bệnh cho người nhà trông như thế nào. Nhìn Nhu Nhu, cô như nhìn thấy chính mình lúc ba, bốn tuổi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba mươi năm đã qua đi.
Nếu ông bà còn sống, nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ vui mừng lắm.
Sau này, cô muốn trở thành bác sĩ, không liên quan nhiều đến bố, mà là do ảnh hưởng từ ông nội.
11 giờ, buổi khám bệnh chuyên khoa kết thúc.
Thời Ôn Lễ bế cháu gái lên: “Bác sĩ Nhu Nhu của chúng ta vất vả rồi, cậu làm khoai tây chiên cho con ăn nhé.”
Nhu Nhu cười hỏi: “Cậu, con khám bệnh có được không ạ?”
“Tuyệt vời, lần sau cậu sẽ quay thêm một video nữa. Chúng ta sẽ khám được nhiều bệnh hơn.” Thời Ôn Lễ bế cháu gái ra ban công.
Thời Thời và Nháo Nháo bám lấy Khương Dương, đòi chơi đua xe cùng, mỗi đứa ôm một chân cậu, cậu không thể nhúc nhích được.
“Ông xã.” Nghiêm Hạ Ngôn lấy mấy miếng bánh quy caramel, đưa cho Thương Uẩn một miếng, “Anh Thời nướng đấy, anh ăn thử đi.”
Thương Uẩn xoa đầu cô: “Tối nay về nhà anh sẽ tính sổ với em. Không giúp anh thì thôi, lần nào cũng hùa theo người ta.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn trái nhìn phải, không thấy ai đi qua, cô hôn nhẹ lên mặt anh một cái, đổi trắng thay đen: “Em đang giúp anh đấy, một trăm năm mươi cái gập bụng không phải dễ hơn một trăm năm mươi cái hít đất sao?”
Cô đến gần anh, “Anh thực sự tính sổ với em à? Ai là người nói sẽ không bao giờ so đo với em nữa?”
Thương Uẩn: “… Để hôm khác anh tìm anh trai em tính sổ.”
Nghiêm Hạ Ngôn cười nói: “Coi chừng sau này anh không vào được cửa nhà em nữa.”
Cô đưa hai miếng bánh quy còn lại cho anh, “Em đi pha cà phê cho Mẫn Hi đây.”
Trong bếp, Mẫn Hi đưa cốc cà phê vừa mới được pha xong cho Phó Ngôn Châu, “Cốc đầu tiên đưa cho anh Thời.” Cô nhắc đến việc vừa rồi trong lúc Nhu Nhu khám bệnh cho anh có hỏi anh có tiền sử dị ứng gì không, “Thực ra anh bị dị ứng.”
Phó Ngôn Châu không nhớ ra, anh nghiêm túc suy nghĩ: “Không có mà, anh không dị ứng với thuốc. Ăn uống cũng không bị dị ứng.”
Mẫn Hi: “Anh dị ứng với sự lãng mạn một cách cực kỳ, vô cùng, đặc biệt nghiêm trọng! Nói ngắn gọn, anh là “ông vua phá đám”.”
Phó Ngôn Châu cười, dỗ dành cô: “Không phải anh đang thay đổi rồi sao.”
Anh cúi đầu, hôn lên má cô, “Sau này anh sẽ chú ý, không chọc tức em và Nháo Nháo nữa.”
Nghiêm Hạ Ngôn đi đến cửa, rồi lập tức quay người lại, đi ra ban công tìm Nhu Nhu chơi như không có chuyện gì xảy ra.
“Cậu, chúng ta nướng bánh gạo trước nhé, bác Hà thích ăn.”
“Được.”
Thời Ôn Lễ lấy mấy xiên bánh gạo từ trong khay, rắc gia vị, việc Hà Văn Khiêm thích ăn bánh gạo, ngay cả Nhu Nhu cũng có ấn tượng rất sâu sắc.
“Vậy Nhu Nhu có biết chú thích ăn gì không?” Lương Viên trêu chọc con bé.
Nhu Nhu: “Biết ạ, bánh bao thịt to.”
Lương Viên cười phá lên, chắc chắn là Khương Dương lại bôi xấu hình tượng của anh, rõ ràng là bánh bao nước súp nhân thịt.
“Cậu, nướng thêm mấy con tôm nữa, dì thích ăn tôm.”
“Được.”
Nhu Nhu quay đầu lại, nói với mọi người bên bàn trà: “Ông bà nội ơi, khoai tây chiên còn một phút nữa là chín, ông bà đừng vội nhé.”
Giang Nhuế mỉm cười: “Bà không vội.”
Mẫn Cương Nguyên nói với bà: “Vừa rồi tôi thấy mấy sợi tóc bạc, tối nay về nhà tôi nhổ cho bà.”
Giang Nhuế: “Không cần nhổ đâu, cứ để vậy đi.”
Bà nhận lấy cốc trà đen mà chồng vừa pha, mùi trà thơm ngát. Đã lâu rồi bà không được thư giãn như vậy, ở bên cạnh những đứa trẻ này, bà cảm thấy mình như trẻ lại mười mấy tuổi.
Trên ban công bày biện ba, bốn chiếc bàn gỗ, Thời Miểu đang làm đĩa hoa quả thập cẩm ở một chiếc bàn khác. Cô học theo cách cắt quả sung trong video, cắt xong, bày cùng với kiwi, xung quanh đặt thêm một ít việt quất, điểm xuyết bằng thanh hương mộc và hoa tím tam sắc.
Đĩa hoa quả mà cô ăn ở nhà Mẫn Đình vào tối hôm sinh nhật cô, năm mà cô và anh đăng ký kết hôn, cũng được bày biện như vậy.
“Thế nào anh?” Sau khi bày xong, cô hỏi Mẫn Đình.
Mẫn Đình nhìn một cái, rồi nói: “Đẹp lắm, dì giúp việc nhà anh thích làm đĩa hoa quả kiểu này.”
Thời Miểu mỉm cười, không nói gì thêm.
Mẫn Đình tiếp tục gọt táo cho cô.
Thời Miểu mở camera, chụp một bức ảnh đĩa hoa quả trên bàn, người đàn ông đang chăm chú gọt vỏ cũng lọt vào khung hình.
Cất điện thoại đi, cô ngồi xuống bên cạnh Mẫn Đình, nhón mấy quả việt quất còn lại ăn.
Ánh nắng mùa thu thật dễ chịu, có chút gió nhẹ thoảng qua.
Ngày tân gia năm năm trước cũng là thời tiết như thế này. Lúc ấy, cô đang ngắm hoa cỏ trên ban công, nhưng vì hôm đó đã làm việc liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ nên rất buồn ngủ, cô chống tay lên trán, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi, Mẫn Đình bảo cô uống nước ép xong thì đi ngủ một giấc.
Anh nói với cô: “Phòng ngủ chính ở bên phải phòng khách.”
Năm ấy, khi ấy, họ còn chưa quen thuộc nhau.
(Hết truyện)
Ngoại truyện kết thúc rồi.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi hơn hai tháng qua.
Câu chuyện của hai người họ, nếu tiếp tục viết thì dường như sẽ không bao giờ có hồi kết, nên tôi dừng lại ở đây. Sau này, khi viết truyện cho Thời Ôn Lễ, câu chuyện sẽ được tiếp tục. Bộ truyện này ngay cả bản thân tôi cũng thấy rất kỳ diệu, không có sóng gió, cứ bình bình đạm đạm, nhưng lại lưu luyến không rời cho đến ngày hôm nay.
Bộ truyện tiếp theo sẽ là “Cối xay gió màu xanh”, chắc cũng không có nhiều sóng gió, chỉ có sự giằng co, dù sao thì cũng là truyện “gương vỡ lại lành”, hôn nhân đô thị.
Chúc các bạn nhỏ năm mới vạn sự như ý.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen