Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 77 - Ngoại truyện 6
Thứ Bảy tuần mà Thời Thời và Nhu Nhu tròn bốn tuổi một tuần, Mẫn Đình đặt chỗ ở nhà hàng, để chúc mừng Thời Miểu có thể nộp đơn xin chức danh Phó giáo sư trước thời hạn, tiện thể hai người họ hẹn hò.
“Ba, ba có thể đưa con và anh trai đi cùng không?” Nhu Nhu bám vào bàn làm việc của bố, hai mắt long lanh hỏi.
Mỗi tuần, Mẫn Đình và Thời Miểu đều sẽ dành ra nửa ngày để hẹn hò, tận hưởng thế giới riêng của hai người, chưa bao giờ đưa theo hai đứa nhỏ. Lâu dần, hai đứa trẻ cũng quen với việc bố mẹ không đưa chúng đi cùng trong nửa ngày đó.
Hôm nào chúng muốn đi theo, đều sẽ “thương lượng” với Mẫn Đình.
Mẫn Đình cười hỏi: “Con và anh trai muốn tham gia buổi hẹn hò của ba và mẹ sao?”
“Vâng ạ.” Nhu Nhu cười rạng rỡ, cằm cọ xát trên bàn, tay nhỏ bé sờ thấy chiếc bật lửa màu xanh đậm của bố, con bé cầm bật lửa, vừa đi vừa giả vờ nói chuyện với nó.
Mẫn Đình: “Không phải hai đứa muốn ra ngoài chơi với anh Nháo Nháo sao?”
“Anh Nháo Nháo chưa làm xong bài tập về nhà, dì bảo anh ấy phải làm xong bài tập trước. Tối nay đến nhà bà ăn hoành thánh, bọn con sẽ chơi cùng nhau.” Nhu Nhu vừa đi theo chiếc bật lửa vừa đi vòng từ bàn đối diện sang bên cạnh bố.
Con bé dựa vào người bố, ngẩng đầu lên cười hỏi: “Ba có đưa con và anh trai đi không? Bọn con ngoan lắm.”
Mẫn Đình cười nói: “Được, đưa hai đứa đi, nhưng mà hai đứa phải trả tiền ăn cơm cho ba, hai đứa ăn nhiều lắm.”
Nhu Nhu cười phá lên: “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ con không có tiền. Ba, ngày mai đưa được không ạ? Con đi mượn tiền chú.”
Mẫn Đình tiếp tục trêu con gái: “Được, ba ghi sổ cho con trước.”
Được cho phép, Nhu Nhu vèo một cái chạy ra ngoài.
“Anh ơi!” Bé chạy ra ngoài, báo tin vui này cho Thời Thời – người đang lắp ghép lâu đài công chúa cho mình.
Con gái đi ra ngoài, Mẫn Đình cầm điện thoại bên cạnh máy tính lên, nhắn tin cho Phó Ngôn Châu: Nháo Nháo chưa làm xong bài tập về nhà à?
Phó Ngôn Châu: Ừ.
Mẫn Đình: Nó mới học lớp chồi, làm bài tập về nhà đã khó khăn vậy rồi sao?
Phó Ngôn Châu: …
Mẫn Đình: Nếu cậu thực sự không biết dạy con, đưa Nháo Nháo đến nhà tôi. Tôi sẽ uốn nắn lại một số thói quen của nó, rồi cậu hãy đón về.
Phó Ngôn Châu giải thích: Bài tập là làm báo tường, đề tài mở, chỉ cần liên quan đến mùa thu là được. Tôi bảo nó tự tìm cách hoàn thành.
Mẫn Đình: Tối nay cậu về nhà mẹ ăn cơm thì mang theo ít tiền mặt, Nhu Nhu muốn vay tiền cậu.
Phó Ngôn Châu: “…”
Mẫn Đình đặt điện thoại xuống, tranh thủ thời gian làm việc.
11 giờ rưỡi, anh đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, đến bệnh viện đón Thời Miểu.
Sáng thứ Bảy, Thời Miểu đi làm bình thường.
Phẫu thuật xong, trở về khoa, Khương Dương và mọi người đang thảo luận về bữa tiệc ngày mai.
“Thời tiết đẹp như vậy, chắc chắn là phải tụ tập từ sáng đến tối. Ngày mai anh Thời vừa hay được nghỉ, hiếm có dịp như vậy.”
Hà Văn Khiêm: “Xác định là ăn đồ nướng rồi à?”
Khương Dương làm động tác OK.
Hà Văn Khiêm: “Vậy thì tối nay tôi về nhà mua thêm bánh gạo, tôi tự mang đến.”
Lương Viên cười ha hả: “Tôi phải xem xem khi nào thì anh mới chán ăn bánh gạo.”
Khương Dương: “Không cần mua đâu, đã có trong danh sách mua sắm của tôi rồi, đảm bảo anh ăn đã đời.”
Hà Văn Khiêm không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn cậu.”
Lương Viên nói trước: “Tôi chỉ phụ trách ăn thôi, tôi nướng không ngon lắm.”
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Thời Miểu bước vào văn phòng, hỏi.
Khương Dương: “Tụ tập ăn đồ nướng.”
Câu tiếp theo mới là trọng điểm, “Ở ban công nhà cô.”
Thời Miểu đi rót một cốc nước uống, ngạc nhiên hỏi: “Ở nhà tôi sao?”
Cô không hề biết gì, Mẫn Đình không nói với cô.
Khương Dương: “Mừng cô không cần phải đợi đủ năm năm, có thể được đặc cách thăng chức lên Phó giáo sư, Mẫn tổng mời chúng tôi đến nhà cô ăn tiệc. Vốn dĩ định tổ chức tối nay, nhưng chiều nay anh Thời có ca phẫu thuật theo lịch hẹn, không chắc chắn mấy giờ mới xong, nên đổi sang ngày mai.”
Cậu vẫn đang chờ được bổ nhiệm làm bác sĩ điều trị chính, còn Thời Miểu, năm sau gần như chắc chắn có thể được đánh giá lên Phó giáo sư. Sau khi được đánh giá xong, việc được bổ nhiệm cũng không phải là chuyện khó. Dù sao thì cô cũng có rất nhiều điểm cộng, có nhiều thành quả nghiên cứu khoa học trong tay, nắm giữ nhiều bài báo khoa học là tác giả đứng tên đầu tiên trên các tạp chí hàng đầu, kỹ thuật phẫu thuật cũng rất giỏi.
Một bằng sáng chế của cô và nhóm nghiên cứu năm ngoái đã được ủy quyền cho một công ty con của Thương Uẩn, chỉ hơn một năm, giá trị sản lượng hàng năm đã đạt đến mười triệu tệ.
Tối qua, bố cậu còn mỉa mai cậu, đừng để đến lúc Thời Miểu là Phó chủ nhiệm khoa, con vẫn chưa được làm bác sĩ điều trị chính.
“Thời tổng, video và một số tài liệu hôm nay đã được gửi vào email của cô rồi đấy.” Khương Dương ấn nút gửi, “Tối nay tôi phải đi mua đồ nướng, cô chỉnh sửa video nhé.”
Tài khoản chính thức của khoa họ trên mạng xã hội hầu như là do cậu và Thời Miểu quản lý. Video phổ cập kiến thức và video phẫu thuật quay xong cần phải được chỉnh sửa hậu kỳ mới đăng tải được.
Thời Miểu uống vài ngụm nước ấm, nói: “Tối nay rảnh tôi sẽ chỉnh sửa.”
“Thời Miểu, đến văn phòng thầy.” Ở cửa văn phòng, Cố Xương Thân vừa từ phòng khám về, gõ cửa một cái, Thời Miểu quay đầu lại còn chưa nhìn rõ người, Trưởng khoa đã bước đi.
Thời Miểu đặt cốc nước xuống, rút một nửa số bút xanh đen trong túi áo blouse trắng ra, rồi mới chậm rãi đi tìm Trưởng khoa.
Ngày nào Trưởng khoa cũng nhìn cả túi toàn bút của cô mà thấy chướng mắt, vậy nên cô lấy bớt ra vài chiếc, ông ấy đã lớn tuổi rồi, cần gì phải chọc ông ấy tức giận.
“Trưởng khoa, có việc gì ạ?”
“Viện trưởng cũ đã viết một bức thư tay giới thiệu cho con. Những thành tích của con đủ để thăng chức lên Phó giáo sư rồi, nhưng cứ thêm vào cho chắc.”
Cố Xương Thân đưa thư giới thiệu cho cô, “Một chút tâm ý của ông ấy. Bản điện tử sẽ được gửi vào email của con.”
Dừng một chút, “Năm đó ông ấy còn chưa viết cho thầy.”
“Cảm ơn Viện trưởng cũ, cảm ơn Trưởng khoa.” Thời Miểu hai tay nhận lấy.
Viện trưởng cũ là thầy của Trưởng khoa, là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực Ngoại tim mạch, cũng là bác sĩ tổng trực trẻ tuổi nhất khoa Ngoại tim mạch của bệnh viện họ từ khi thành lập đến nay.
Cố Xương Thân: “Hôm qua thâyf đến thăm ông ấy, tất cả những bài luận văn con đã đăng, ông ấy đều xem qua, đánh giá rất cao. Trước đây, ông ấy nghe nói con kết hôn rồi, chồng là Mẫn Đình, còn lo lắng rằng con sẽ “nằm yên hưởng thụ”.
Ông phẩy tay: “Ra ngoài đi.”
“Quay lại!”
Thời Miểu lại xoay người, đứng ngay ngắn.
Cố Xương Thân: “Mấy năm nay, con đi công tác ở nông thôn bao lâu rồi?”
Thời Miểu: “Sáu tháng ạ.”
Cố Xương Thân gật đầu, nói: “Trước tháng 6 năm sau, cố gắng đủ mười hai tháng.”
Thời Miểu: “Con đang xin đi công tác ở nông thôn vào năm sau.”
Trước khi được bổ nhiệm làm Phó giáo sư, nhất định phải có kinh nghiệm phục vụ tích lũy một năm ở các đơn vị y tế cơ sở. Trước đây, mỗi lần cô đi công tác ở nông thôn, cuối tuần, Mẫn Đình sẽ đưa hai đứa nhỏ đến thăm cô, ở đó hai đêm với cô.
Mấy năm nay, cô không chậm trễ bất cứ việc gì, hoàn thành dự án nghiên cứu, bảo vệ luận án sau tiến sĩ, tích lũy thời gian đi công tác ở nông thôn, làm đề tài, đăng bài báo, chưa bao giờ trì hoãn vì chuyện gia đình. Con cái đều do Mẫn Đình dạy dỗ, chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống cũng là do anh lo liệu, cô chỉ phụ trách tan làm về nhà chơi với con, phần lớn thời gian là cô tận hưởng khoảng thời gian bên con cái.
Cố Xương Thân lại phẩy tay, ra hiệu cho cô có thể ra ngoài.
Thời Miểu trở về chỗ ngồi, cẩn thận mở thư giới thiệu ra.
Được Viện trưởng cũ công nhận, cô vui mừng như thể đã thuận lợi kết thúc nghiên cứu sinh sau tiến sĩ.
Năm thứ hai là học trò của Cố Xương Thân, Trưởng khoa đã nói với cô một câu đầy ẩn ý, con có năng khiếu nghiên cứu khoa học, trên tay lại còn có thêm một bộ não, vừa giỏi nghiên cứu vừa giỏi lâm sàng, đừng lãng phí. Con đường này chắc chắn sẽ rất vất vả.
12 giờ 05 phút, Thời Miểu cất thư giới thiệu vào túi, chuẩn bị thay quần áo tan làm.
Mẫn Đình nhắn tin: Anh đang ở dưới lầu.
Thời Miểu: Năm phút nữa em xuống.
Cô cầm áo khoác gió lên, bước nhanh đến thang máy.
Dưới lầu khu nhà nội trú.
Thời Ôn Lễ đến căn tin ăn cơm, 1 giờ rưỡi chiều nay anh có ca mổ.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, anh đã nghe thấy tiếng trẻ con gọi lớn ở bãi đậu xe: “Cậu!”
“Cậu ơi!”
Giọng nói của hai đứa trẻ vang lên, chúng đang chạy về phía anh.
Thời Ôn Lễ mỉm cười, bước nhanh xuống bậc thềm, ngồi xổm xuống, đón chúng.
Thời Thời và Nhu Nhu nhào vào lòng anh, suýt chút nữa anh không ngồi vững.
“Cậu, cậu tan làm rồi ạ?”
“Cậu, cậu ăn cơm chưa?”
Thời Ôn Lễ trả lời: “Vừa tan làm, chưa ăn cơm, đang định đến căn tin ăn.”
Nhu Nhu lấy từ trong túi ra một miếng hoa quả sấy khô được gói riêng: “Cậu, cậu ăn trước một miếng đi ạ, ăn một miếng sẽ không thấy đói nữa.”
Thời Ôn Lễ vừa cười vừa ôm hai đứa nhỏ vào lòng, không buông ra, anh nói với cháu gái: “Cảm ơn con, để trong túi cậu trước nhé.”
Nhu Nhu nhét miếng đào sấy vào túi áo khoác của cậu, sau khi cất xong, con bé còn vỗ vỗ vào.
Thời Ôn Lễ hỏi: “Sao hai đứa đến bệnh viện vậy? Hôm nay không phải ba và mẹ hẹn hò sao?”
Nhu Nhu hào hứng nói: “Vâng ạ, đến đón mẹ, con với anh trai đi hẹn hò cùng ba mẹ.”
Thời Ôn Lễ trêu hai đứa nhỏ: “Vậy chẳng phải là hai đứa trở thành “bóng đèn” rồi sao?”
“”Bóng đèn” ạ?” Thời Thời hỏi, “Cậu, sao lại là “bóng đèn”?”
“Chiếu sáng ba mẹ.”
“Nhà hàng tối lắm ạ?”
“Có lẽ vậy.” Thời Ôn Lễ cười nói.
Nhu Nhu: “Cậu, cậu đi ăn cùng bọn con đi, con hỏi mượn chú thêm ít tiền đưa cho ba, đủ cho ba chúng ta ăn.”
Thời Ôn Lễ bật cười, không trêu chọc hai đứa nhỏ nữa: “Chiều nay cậu còn phải phẫu thuật, ngày mai cậu đến nhà hai đứa, làm khoai tây chiên cho hai đứa ăn nhé, được không?”
“Được được được ạ.”
“Chào tạm biệt cậu.”
Hai đứa nhỏ vẫy tay chào anh.
Thời Thời đẩy em gái về phía xe của bố, Nhu Nhu cười nói: “Anh, anh đẩy mạnh thêm chút nữa đi! Anh đẩy giống như chú Khương Dương, một cú “long trời lở đất”!”
“Long… trời… lở… đất!”
“Haha!”
Hai đứa trẻ vừa đi vừa đùa giỡn.
Thời Ôn Lễ và Mẫn Đình gần như ngày nào cũng gặp mặt, nói chuyện phiếm vài câu, rồi anh cùng đồng nghiệp đến căn tin.
Mẫn Đình bế hai đứa nhỏ lên ghế sau, thắt dây an toàn cho chúng.
Vừa đóng cửa xe, Thời Miểu đã đi ra.
Mẫn Đình tiến lên đón, đợi cô dưới chân cầu thang.
Thời Miểu vừa cười vừa nhìn anh đi xuống, nắm lấy tay anh, “Anh đến lâu chưa?”
Mẫn Đình siết chặt tay cô, nói: “Vừa đến được mấy phút.”
Từ cầu thang đến bãi đậu xe chỉ có mười mấy mét, hai người nắm tay nhau đi đến trước xe.
Trong buổi hẹn hò vào thứ Bảy hàng tuần, Mẫn Đình tự mình lái xe, Thời Miểu theo thói quen ngồi vào ghế phụ.
“Hôm nay chúng ta đi ăn ở đâu?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói chuyện với Mẫn Đình, không để ý đến hai đứa trẻ ngồi ghế sau.
Mẫn Đình khởi động xe, nói: “Nhà hàng mà chúng ta đến lần đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn.”
“Meo ~”
“Meo ~”
Thời Thời và Nhu Nhu thấy mẹ không nhìn thấy chúng, liền bắt chước tiếng mèo kêu.
Thời Miểu giật mình quay đầu lại, tưởng là Hạ Ngôn mang mèo đến nhà cô, nhìn thấy là hai đứa con của mình, cô cười theo chúng: “Hôm nay hai đứa không đi tìm anh Nháo Nháo chơi à?”
Mẫn Đình trả lời thay chúng: “Nháo Nháo chưa làm xong bài tập.”
Nhu Nhu nói: “Mẹ, con với anh trai đến làm “bóng đèn”, chiếu sáng cho ba mẹ.”
Thời Miểu cười hỏi: “Hai đứa còn biết “bóng đèn” là gì cơ à?”
“Vâng ạ, bọn con thông minh lắm đúng không?” Nhu Nhu nói xong, cười khúc khích.
Thời Thời: “Mẹ, hôm nay con lắp ghép lâu đài cho em gái, nhưng mà… hơi khó, con vẫn chưa lắp xong, con không biết lắp nữa.”
Chiếc lâu đài đó rất phức tạp, trẻ con bốn tuổi tạm thời không lắp được.
Thời Thời chỉ lớn hơn Nhu Nhu hai mươi phút, nhưng luôn nhường nhịn em gái.
Thời Miểu dịu dàng an ủi con trai: “Không sao, đó là đồ chơi mà các bạn lớn mới lắp được. Tối nay về nhà, ba mẹ sẽ lắp cùng con, được không?”
Thời Thời gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe của nhà hàng.
Mấy năm nay, mỗi lần hẹn hò, Mẫn Đình đều đặt chỗ ở những nhà hàng khác nhau, đưa cô đi thưởng thức đủ loại món ngon.
Cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà hàng này như hiện ra trước mắt, dường như mới chỉ là ngày hôm qua, vậy mà, trong nháy mắt, cô và Mẫn Đình đã kết hôn được năm năm rưỡi rồi.
Cô đã sớm quên hôm đó mình gọi những món gì, chỉ nhớ là đã để Mẫn Đình gợi ý cho mình vài món.
Anh thường xuyên đến đây, trước khi kết hôn, anh đưa em gái đến ăn. Bây giờ thì thường xuyên đưa ba đứa nhỏ đến.
Anh cầm lấy thực đơn, bảo nhân viên phục vụ mang một phần bánh mì khai vị đến trước.
“Vâng, Mẫn tổng, quý khách vui lòng đợi một chút.”
Không lâu sau, bánh mì khai vị nóng hổi được mang lên.
“Con muốn để dành cho anh Nháo Nháo một cái.”
“Con muốn mang về cho anh Nháo Nháo một cái.”
Hai anh em gần như đồng thanh.
Nháo Nháo không thích những món khác lắm, chỉ “chung tình” với bánh mì khai vị.
Mẫn Đình: “Hai đứa cứ ăn trước đi, lúc về ba sẽ đóng gói cho anh một phần.”
Thời Miểu không nhớ rõ năm đó mình đã ăn những món gì, lúc nhân viên phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, những ký ức đó lại hiện về.
Mẫn Đình cầm cốc nước cụng với cốc nước hoa quả của cô: “Chúc mừng bác sĩ Thời của chúng ta.”
Thời Miểu cười nói: “Cảm ơn ông xã.”
Thời Thời và Nhu Nhu không biết bố đang chúc mừng gì, hai đứa cũng nâng cốc hưởng ứng.
“Chúc mừng mẹ!”
“Mẹ là nhất!”
Hai đứa trẻ cụng ly với mẹ xong, lại đi chúc mừng Mẫn Đình.
“Cảm ơn ba đã mời.”
“Cạn ly!”
P/S: Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của các bé, sẽ được kể lại theo một hình thức khác.
Trong dòng thời gian song song, Thời Ôn Lễ chắc chắn đã có gia đình nhỏ của riêng mình, Thương Uẩn và Nghiêm Hạ Ngôn kết hôn, sinh con, Khương Dương cũng có lẽ đã có tình yêu của riêng mình, nhưng những chuyện này sẽ không viết nhiều, chỉ viết những phần có liên quan đến nam nữ chính.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen