Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 74 - Ngoại truyện 3
Lời của trạm chủ: Mọi người nhớ giữ ấm cơ thể, uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây và tập thể dục thường xuyên. Đừng lười. Dạo này giao mùa nên cảm sốt nhiều lắm. Mấy hôm nay ta cũng dính chưởng, hôm nay mới ngồi máy được, nhưng vẫn sổ mũi và ho sù sụ. Bệnh hành thật sự mệt mỏi. Giữ gìn sức khoẻ để đón Tết nhé cả nhà.
—
Cuối tháng 2, Mẫn Hi đăng tin rầm rộ trên Moments: “Xả hàng” thành công, hẹn cà phê nhé (biểu tượng giơ hai ngón tay hình chữ V)
Vì Phó Ngôn Châu vẫn chưa nghĩ ra tên ở nhà cho con, nên tạm thời cứ gọi là Bảo Bảo.
Mẫn Đình lại chủ động đề nghị, anh có thể giúp đặt tên, vẫn bị Phó Ngôn Châu từ chối thẳng thừng.
Phó Ngôn Châu bị con trai “hành hạ” cả đêm. Trời sáng, anh dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Anh chưa từng nghĩ, em bé mới sinh ra lại tràn đầy năng lượng đến vậy. Cứ khóc mãi, không biết khó chịu chỗ nào. Nhiều người thay phiên nhau dỗ dành, cuối cùng cũng dỗ được bé nín lúc trời gần sáng.
Mẫn Đình sáng sớm đã đến bệnh viện thăm em gái, tiện thể mang theo bữa ăn cho bà đẻ mà dì giúp việc làm.
“Em thấy thế nào rồi?”
“Ngoài việc đói bụng ra, em không thấy gì cả.”
Mẫn Hi chống tay ngồi dậy, anh trai đỡ cô một cái.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi sinh. Tất cả những triệu chứng khi mang thai đều biến mất chỉ sau một đêm, ban đêm ngủ cũng không cần phải lo lắng khó thở, tức ngực, khó chịu nữa, cô cảm thấy như được hồi sinh.
Mẫn Đình dựng bàn ăn lên, mở từng món đồ ăn ra.
Từ khi em gái vào phòng sinh, anh vẫn luôn lo lắng, thấp thỏm. Mãi đến khi y tá đi ra, báo với họ mẹ tròn con vuông, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nhuế ngủ hai tiếng trong phòng ngủ, tỉnh dậy, câu đầu tiên bà nói khi nhìn thấy con trai là: “Chắc chắn là Bảo Bảo giống Phó Ngôn Châu hồi nhỏ, rất nghịch ngợm. Con với Mẫn Hi hồi nhỏ không như vậy.”
Phó Ngôn Châu đang nằm trên ghế sofa vừa đúng lúc tỉnh dậy: “…”
Bị chê bai trước mặt, anh không mở mắt ra, chống tay lên trán, tiếp tục ngủ.
Cả ngày hôm đó, Bảo Bảo không khóc, không quấy, ngủ rất ngoan. Cho dù có người đứng bên cạnh nôi nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến bé. 6 giờ 10 phút tối, Bảo Bảo tỉnh dậy, lim dim mắt, há miệng khóc oa oa.
Phó Ngôn Châu bế con từ tay bảo mẫu, bất lực nhìn con trai. Ngủ cả ngày, giờ lại có sức để quậy phá.
Buổi tối, Mẫn Đình tan làm đến thẳng bệnh viện, vừa vào phòng bệnh đã nghe thấy em rể nói với Bảo Bảo: “Cha con mình thương lượng chuyện này nhé. Con đừng khóc nữa được không?”
“…”
Mẫn Đình cởi áo khoác ra, rửa tay rồi đi tới: “Nó mới hai ngày tuổi, cậu thương lượng gì với nó?”
Phó Ngôn Châu: “Anh tưởng con nít không hiểu chuyện à? Trong thời gian còn trong bụng mẹ, ngày nào tôi cũng đọc truyện cho con nghe, nó nhận ra giọng tôi.”
Tất cả sách truyện thai giáo mua về, anh đều đọc hết, có những quyển còn đọc đi đọc lại hai, ba lần.
Đây là lần thứ hai Mẫn Đình bế cháu, anh vẫn chưa quen bế trẻ con, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy đứa bé từ tay em rể.
Bảo Bảo dường như cảm nhận được người bế mình đã thay đổi, bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, quên cả khóc, tạm thời ngừng lại.
Phó Ngôn Châu nói: “Anh đừng có dọa con trai tôi.”
Mẫn Đình không thèm để ý.
Vài phút sau, đứa bé được trả về tay bố, tiếng khóc lại vang lên trong phòng bệnh. Sau đó được bảo mẫu bế đi, Bảo Bảo vẫn khóc, Phó Ngôn Châu cảm thấy không phải lỗi của mình.
Bảo Bảo được đặt vào trong bồn tắm để bơi, cuối cùng cũng nín khóc, hai chân đạp loạn xạ, bé cảm thấy rất an toàn.
Thời Miểu tan làm đến thăm Bảo Bảo, hôm nay cô chỉ có một ca phẫu thuật, khá thoải mái.
Mẫn Đình đang đứng ở phòng khách của phòng suite, quay đầu lại liền nhìn thấy người mặc áo khoác dạ màu be, có lẽ cô thấy nóng nên đã cầm khăn quàng cổ trên tay.
Anh nhận lấy khăn quàng cổ của cô, đưa tay trái ra cho cô: “Em có mệt không?”
“Không mệt.” Thời Miểu nắm lấy tay anh.
Bây giờ, mọi người trong nhà đều đã quen với việc hai vợ chồng họ ở đâu cũng phải nắm tay nhau. Dịp Tết đến nhà trưởng bối chúc Tết, tay hai người không rời nhau nửa bước.
“Bảo Bảo đâu rồi?”
“Đang bơi.” Mẫn Đình dắt cô đi, “Bé con bị đảo lộn ngày đêm, ban đêm cả nhà bị nó quậy phá không ngủ được. Từ tối nay, bảo mẫu sẽ điều chỉnh lại cho bé.”
Bảo Bảo đã bơi xong, thay quần áo, bảo mẫu đang tập thể dục cho con bé.
Thời Miểu và Mẫn Đình đứng bên cạnh, chăm chú quan sát.
Phó Ngôn Châu nhìn họ, rồi cũng đi đến, đứng ở phía bên kia của tấm thảm.
Mẫn Đình sợ mình không nhớ được, nên lấy điện thoại ra quay phim.
Phó Ngôn Châu im lặng mấy giây, lấy điện thoại của mình ra, bật chế độ quay phim.
Anh tự cho rằng mình là một người bố có trách nhiệm. Trong suốt thai kỳ, những việc có thể làm, anh đều đã làm, vậy mà người anh vợ này lại “vượt mặt” anh.
Bảo Bảo đã hơn ba tháng tuổi, vẫn được gọi là Bảo Bảo.
Phó Ngôn Châu đã nghĩ ra hơn mười cái tên ở nhà, nhưng cứ thấy không hay lắm. Anh nhiều lần định từ bỏ, đợi anh vợ hỏi anh có cần giúp đỡ đặt tên không, nhưng ba tháng trôi qua, Mẫn Đình không nhắc đến chuyện này nữa.
Thời Miểu đã mang thai hai mươi hai tuần, sau khi qua ba tháng đầu có nguy cơ sảy thai, số ca phẫu thuật và số lần trực đêm của cô đều trở lại bình thường. Hai đứa nhỏ rất ngoan, từ khi mang thai đến giờ, cô không hề bị ốm nghén, ngoài việc ăn uống không ngon miệng lắm, đặc biệt thèm phở chua cay ra, cô không thấy khó chịu gì.
Mấy tháng nay, Mẫn Đình đi công tác nước ngoài hai lần, là những việc quan trọng của tập đoàn, anh không thể không đi. Trong thời gian đó, anh bảo Thời Ôn Lễ đến nhà họ ở.
Có Thời Ôn Lễ ở đó, anh đi công tác cũng yên tâm.
Lần đầu tiên đi công tác, anh đã rút ngắn lịch trình hết mức có thể, cộng thêm thời gian bay đi bay về, tổng cộng năm ngày. Thời Miểu bảo anh đừng vội, nói đùa: “Anh không có ở nhà, em còn có thể ngủ sớm.”
Mẫn Đình ở nhà, thời gian ngủ của cô hoàn toàn không đủ.
Sau khi mang thai, tình trạng sức khỏe của cô cho phép, nên hai ngày một lần, họ đều sẽ “gần gũi”.
Lần công tác này lâu hơn lần trước, bảy ngày rồi mà anh vẫn chưa về.
Hôm nay là thứ Bảy, Thời Miểu dậy đúng giờ.
Tối qua, chưa đến 9 giờ cô đã ngủ, sáng sớm 6 giờ đã tỉnh dậy.
Sau khi mang thai, ngủ nướng không thoải mái, nên cô dứt khoát dậy luôn.
Đầu mùa hè, hoa trong vườn trên ban công đua nhau khoe sắc.
Thời Miểu cắt một ít hoa hồng còn đọng sương sớm, cắm vào bình, đặt lên bàn ăn.
Trong bếp, anh trai đã làm xong bữa sáng.
Chỉ cần anh trai ở nhà họ, bữa sáng và bữa tối đều do anh ấy tự tay nấu. Dì giúp việc không cần lên lầu, có thể ngủ nướng.
Thời Ôn Lễ làm món hoành thánh sốt dầu ớt cho em gái. Cô không muốn ăn hoành thánh cà chua lắm, món cay, cô có thể ăn được vài cái.
Ngoài ra, anh còn chuẩn bị thêm hoa quả, rau xà lách và một hộp sữa chua, đảm bảo dinh dưỡng cho cô.
“Tối nay anh trực đêm.” Thời Ôn Lễ nói trước với em gái.
Vốn dĩ anh định đổi ca với đồng nghiệp, tối qua Mẫn Đình gọi điện thoại cho anh, nói chiều nay sẽ đáp xuống Bắc Kinh.
Em rể ở nhà, anh không cần phải đổi ca nữa.
Thời Miểu múc một miếng hoành thánh cho vào miệng: “Mọi người cứ làm việc của mình đi. Em là bác sĩ, cần gì các anh chăm sóc.” Hôm qua cô còn làm hai ca mổ theo lịch hẹn, một ca cấp cứu.
Cô không hề biết hôm nay Mẫn Đình về, anh trai không hé lộ nửa lời.
Sáng nay, Thời Miểu rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ở nhà tập đàn piano hai tiếng đồng hồ. Bài tập là “Mariage D’amour”, nhiều năm không chơi đàn, cô không đọc được nhạc phổ. Trước khi đi công tác, Mẫn Đình đã dạy cô, mấy ngày nay, tối nào tan làm về, cô cũng tập đàn.
Vừa đứng dậy khỏi ghế đàn, Thời Miểu nhận được điện thoại của Nghiêm Hạ Ngôn, rủ cô chiều nay đi uống cà phê.
Dự án của Hạ Ngôn ở nước ngoài tháng trước đã kết thúc, cô vừa về nước chưa đầy một tuần.
2 giờ rưỡi chiều, hai người gặp nhau ở quán cà phê.
Cây bạch quả trăm tuổi trước cửa quán cà phê cành lá xum xuê, từ khi mang thai, Thời Miểu rất sợ nóng, nên đã chọn ngồi trong nhà, nơi có điều hòa.
Nghiêm Hạ Ngôn sợ cô không được uống nhiều cà phê: “Pha cho cậu nửa cốc nhé.”
Thời Miểu: “Pha gần đầy cốc cũng được, uống một chút không sao. Mình không thường xuyên uống.”
“Cậu được nghỉ sao không ra ngoài chơi?” Cô vừa ăn bánh Basque vừa hỏi Hạ Ngôn.
Nghiêm Hạ Ngôn thở dài: “Mẹ mình giục mình về nước như đòi mạng.”
“Cậu và Thương Uẩn sau Tết không liên lạc với nhau nữa à?”
Nghiêm Hạ Ngôn ăn liền hai miếng bánh brownie, im lặng một lúc: “Không nhắc đến anh ta nữa.” Rồi lại xúc một miếng bánh kem to cho vào miệng, “Anh ta phiền phức lắm.”
Thời Miểu mỉm cười, không hỏi thêm nữa.
Điện thoại Nghiêm Hạ Ngôn đặt trên bàn rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của ai đó.
Thương Uẩn chụp ảnh gửi cho cô: Em có cần dùng gấp không? Nếu gấp, anh bảo tài xế mang đến cho em.
Là thỏi son của cô. Sau khi trang điểm xong, cô để quên trên bồn rửa mặt trong phòng ngủ của anh.
Nghiêm Hạ Ngôn: Anh cứ để đó đi.
Thời Miểu bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm. Thấy người đối diện đang cau mày gõ chữ, nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ.
“Mẹ mình và mẹ Thương Uẩn quyết định để hai đứa kết hôn vào cuối năm.”
“Vậy cậu thì sao? Cậu muốn kết hôn hay không?”
Nghiêm Hạ Ngôn lại cho một miếng bánh ngọt vào miệng, cô nhai kỹ, chậm rãi, hồi lâu mới lên tiếng: “Vừa muốn kết hôn, lại vừa không muốn. Rất mâu thuẫn.” Dừng một chút, “Anh trai mình không thích Thương Uẩn. Bảo Thương Uẩn sau này đến nhà mình thì tự mang cơm theo.”
“…”
Thời Miểu nhớ đến việc cách đây không lâu, lúc ăn cơm cùng Thương Uẩn, anh ta nói bây giờ anh ta rất hiểu Phó Ngôn Châu.
Ra khỏi quán cà phê, hai người đến trung tâm thương mại gần đó.
Thời Miểu mua cho Mẫn Đình mấy chiếc áo sơ mi, phần lớn quần áo của anh đều là đặt may, thỉnh thoảng cô cũng có thể chọn được kiểu dáng và màu sắc mà anh ưng ý.
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn những bộ quần áo nam trong cửa hàng, nhớ đến hơi thở nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực của ai đó.
Một trăm năm mươi cái hít đất mà anh không thử thách thành công, anh nói không cần người khác chứng kiến, một mình cô chứng kiến là đủ rồi.
“Cậu có muốn mua một bộ không?” Thời Miểu vừa thanh toán xong, đi đến tìm cô ấy.
Nghiêm Hạ Ngôn: “Để sau này rồi tính.”
Cô khoác tay Thời Miểu, đi dạo cửa hàng tiếp theo.
“Tiểu Miểu, mình phát hiện ra mình không hiểu rõ Thương Uẩn.”
“Khía cạnh nào?”
“Mọi khía cạnh.” Cứ tưởng là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biết rõ mọi thứ về anh, đến khi gần gũi mới thấy, cô không hiểu anh chút nào. Thế giới nội tâm của anh là một mặt hoàn toàn xa lạ với cô.
Đi dạo xong, trước khi chia tay nhau ở hầm để xe của trung tâm thương mại, Nghiêm Hạ Ngôn lấy từ trong túi ra một viên sô cô la: “Này, kẹo mừng của mình. Cậu là người đầu tiên ăn đấy.”
Thời Miểu cười nhận lấy: “Quyết tâm rồi sao?”
“Ừ.” Quyết định cho Thương Uẩn một danh phận.
Cô và Thương Uẩn đã “lăn giường” vào đêm giao thừa. Hôm tân gia, cô ấn vào eo anh một cái, anh vẫn còn ghi thù chuyện đó.
Sau khi “lăn giường”, cô ra nước ngoài tiếp tục theo đuổi dự án. Trong khoảng thời gian đó, cô không liên lạc với anh. Tháng 4, cô về nước một lần, ở Bắc Kinh một tuần. Bảy ngày đó, cô không về căn hộ của mình, mà ở tạm chỗ anh.
Xong việc ở trụ sở chính, cô lại bay ra nước ngoài. Bình thường không có chuyện gì để nói với Thương Uẩn, nên vẫn “mất liên lạc” như cũ.
Kết quả là vào một buổi sáng, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Thương Uẩn. Anh hỏi cô: Em định trong nước một người, nước ngoài một người à? (**đây là câu đùa Thương Uẩn ghẹo Tưởng Tư Tầm. Báo ứng tới lẹ quá mà…)
Thời Miểu hôm nay đi dạo phố “thu hoạch” được rất nhiều. Mua cho Mẫn Đình không ít quần áo, cũng chuẩn bị cho hai đứa nhỏ một số đồ dùng.
Ăn tối xong, cô ăn salad rau sống, tắm rửa sạch sẽ. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lại ngồi vào bàn piano, coi như là cho thai nhi nghe nhạc.
Mẫn Đình đẩy cửa bước vào nhà, giai điệu quen thuộc vang lên bên tai.
Xa nhau một tuần, vừa vào cửa, anh đã gọi cô: “Miểu Miểu?”
Thời Miểu ban đầu còn tưởng mình bị ảo giác, mãi đến khi giọng nói của người đàn ông lại vang lên, bản nhạc mới đàn được một nửa, cô không đàn xong nữa, mà đứng dậy đi ra huyền quan, váy ngủ khẽ lay động không khí, tờ nhạc phổ trên giá bị rơi xuống ghế đàn.
Người đàn ông đã tắm rửa trên máy bay. Trước khi xuống máy bay, anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nhìn ra chút mệt mỏi nào.
Trong bụng cô có hai đứa nhỏ, cô không thể nhào vào lòng anh như trước đây nữa, ngay cả việc ôm anh cũng không tiện.
“Sao anh không báo trước cho em, em ra sân bay đón anh.”
Mẫn Đình ôm cô vào lòng: “Không cần đón đâu, đi đón rồi về, phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ.”
Vừa nói, anh vừa cúi xuống hôn cô.
“Hôm nay em ở nhà cả ngày à?”
“Chiều nay em đi dạo phố, mua quần áo cho anh.”
Cô mút mát môi anh, hai người cảm nhận hơi thở của nhau.
Xa nhau một tuần, cả về thể xác lẫn tâm hồn, họ đều nhớ đối phương.
Cô thích nhất là hôn lên má anh, cũng thích áp mặt vào, nên Mẫn Đình không hôn sâu nữa, anh cố gắng cúi người xuống, áp má vào cô, để cô hôn trước.
Thời Miểu dùng môi và mũi cọ xát vào má anh, hít hà mùi hương của anh, lần đầu tiên cô nói ra lời nhớ nhung: “Em nhớ anh.”
Mẫn Đình ôm chặt cô hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Sau này anh sẽ không đi lâu như vậy nữa.”
Môi hai người lại chạm vào nhau, tìm kiếm, khám phá lẫn nhau.
Lưỡi quấn lấy lưỡi, hơi thở đan xen.
Thời Miểu không thể ôm anh, cô nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh.
Trong lúc thở dốc, cô nói với anh: “Bài hát đó em tập gần xong rồi.”
“Ngày mai chơi đàn cho anh nghe.”
“Vâng.”
Mẫn Đình hiểu rõ, tối nay không thể dành thời gian nghe cô chơi đàn.
Không tiện nhiệt tình hôn nhau rồi đi vào phòng ngủ, anh nắm tay cô, dẫn cô về phòng.
Cửa mở ra, bên trong phòng ngủ lan tỏa một mùi hương nhàn nhạt, thanh mát nhưng mang chút ngọt ngào.
Hôm nay Thời Miểu mới mua một lọ nước hoa, khi về nhà đã xịt một chút vào không khí. Dù đã qua một lúc lâu, hương ngọt thanh ấy vẫn còn phảng phất.
Mùi hương ấy khá giống với mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô. Mẫn Đình giữ lấy tay cô, môi và lưỡi dịu dàng phủ lên nơi trung tâm dòng suối mát lành ấy.
Ấm áp, ẩm ướt.
Chậm rãi, anh dùng đôi môi của mình để truyền đạt nỗi nhớ nhung dành cho cô, để cô cảm nhận từng chút một.
Chỉ khi cả hai hòa làm một, nỗi nhớ nhung ấy mới thực sự được xoa dịu.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen