Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 71 - Hết chính văn
Ngày hôm sau khi từ Hải Thành hưởng tuần trăng mật về, hai tuần nghỉ phép kết hôn của Thời Miểu cũng kết thúc.
Những ngày tháng được ngủ nướng đã qua đi, cô lại quay về với lịch sinh hoạt trước đây.
Cô cất vòng tay và nhẫn kim cương vào tủ trang sức, lấy chiếc túi mà Hạ Ngôn tặng ra.
Vội vàng ăn sáng xong, Thời Miểu về phòng thay đồ để thay quần áo, tối qua cô đã phối đồ rồi, không cần phải tốn thời gian chọn lựa nữa. Mặc áo khoác dạ màu camel vào, quàng thêm một chiếc khăn cùng màu.
Mẫn Đình rất thích mua khăn quàng cổ và khăn choàng cho cô, đủ loại khăn quàng, có lúc ở nhà, cô cũng sẽ cố ý mặc cho hợp.
Mẫn Đình bước vào lấy đồng hồ, liếc nhìn chiếc túi trên ghế sofa, sau khi đeo chiếc túi mà Thời Ôn Lễ tặng liên tục bốn tuần rưỡi, hôm nay cô đã đổi sang chiếc khác.
Thời Miểu chỉnh lại khăn quàng trước gương: “Ông xã, anh xong chưa?”
“Xong rồi.”
Mẫn Đình cài khóa đồng hồ, lấy bốn hộp quà đã cất từ trước ra, chất lên ghế sofa.
Thời Miểu nhìn từ trong gương, không rõ lắm, cô quay đầu lại nhìn ghế sofa phía sau.
“Khi nào anh mua quà cho em vậy?” Vừa nói, cô vừa ôm anh đầy vui mừng.
Mẫn Đình nói lấp liếm, chỉ nói: “Quà cưới, anh bận quá nên quên đưa cho em.”
Thời Miểu nói: “Em cũng không nhớ ra phải tặng quà cưới cho anh.”
Mẫn Đình chỉ vào bộ vest trên người: “Không phải em tặng rồi sao?”
“Sao có thể tính là quà cưới được, bộ vest đó là quà sinh nhật anh.”
“Cũng như nhau mà.”
Mẫn Đình cúi đầu, hôn lên môi cô một cái: “Đi thôi, tối nay về nhà rồi mở.”
Thời Miểu mở quà nhiều rồi, nhìn kích thước hộp là có thể đoán được bên trong là quà gì.
Trong phòng ăn, dì giúp việc đã đóng gói bữa sáng xong. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, dì giúp việc nói bữa sáng cứ coi như là quà, mang nhiều một chút. Thời Miểu xách theo bữa sáng thịnh soạn đủ cho năm, sáu người ăn ra khỏi nhà.
Từ lúc vào thang máy cho đến khi ra khỏi thang máy, Mẫn Đình vẫn luôn nắm tay cô.
Lên xe, Mẫn Đình nhớ ra một chuyện: “Gửi cho anh lịch trực tháng này của em.”
Thời Miểu có sẵn trong điện thoại, lập tức gửi cho anh.
Mẫn Đình mở lịch trực ra, xem xét kỹ càng.
Năm ngày trực 24 tiếng một lần, trước Tết Nguyên đán, cô còn phải trực ba lần.
Tối qua, lúc ngủ, cô ôm anh, nói rằng ngày trực cô sẽ không gặp được anh, bận rộn, biết đâu phải làm việc liên tục 36 tiếng.
Gần đây, ngày nào họ cũng ở bên nhau, xa nhau nửa tiếng cũng thấy dài đằng đẵng. Hôm qua, cô ở nhà dịch tài liệu, anh đến tiệm hoa mua một bó, rồi lại đến ngõ mua cho cô một ít đồ ăn vặt, trước sau chưa đến hai tiếng, cô đã gọi điện thoại hỏi anh bao giờ mới về.
Lúc anh lái xe về đến hầm để xe, cô đang ngóng trông anh ở chỗ đậu xe.
Anh lưu lịch trực lại, sợ cuối năm bận rộn, lỡ đâu anh quên mất, nên anh đã đặt báo thức trước.
Mấy ngày cô trực, anh sẽ dành thời gian đến bệnh viện thăm cô.
Đột nhiên, vai anh nặng trĩu, Thời Miểu dựa vào.
Mẫn Đình cúi đầu, cô đang dựa vào vai anh, nhắm mắt ngủ, tranh thủ mười mấy phút trên đường đi làm để chợp mắt.
Đoạn đường từ nhà đến bệnh viện, lúc mong chờ được gặp nhau, họ lại thấy đường quá dài, lúc dùng để ngủ và hôn nhau, họ lại thấy quá ngắn.
Thời Miểu cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt được hai phút, xe đã dừng lại dưới lầu khu nhà nội trú.
Mẫn Đình nhìn đồng hồ, 7 giờ 35 phút.
“Dậy đi em. Không lên lầu, đồng nghiệp của em không có thời gian ăn sáng.”
Thời Miểu ngồi bật dậy. Lương Viên, Khương Dương và những đồng nghiệp khác trực đêm đã giục cô trong nhóm chat từ sớm, hỏi mấy giờ cô mới đến.
Cô xách túi và bữa sáng xuống xe, người đàn ông cũng xuống xe từ phía bên kia.
Mẫn Đình đi vòng qua đầu xe: “Hôm nay anh tăng ca, tối nay em không cần đợi anh ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Thời Miểu ôm anh một cái, “Tối nay gặp lại anh.”
Trong cốp xe có một túi lớn hoa quả và đồ ăn vặt, hôm qua Mẫn Đình đã đặc biệt đến con hẻm đó mua cho cô, cô quay người định đến cốp xe lấy.
Mẫn Đình gọi cô lại: “Bác sĩ Thời, em quên gì rồi à?”
“…” Thời Miểu lục lại trong đầu một lượt, không có kết quả.
“Mấy ngày nay em đầu óc choáng váng, anh nhắc nhở em một chút.”
Mẫn Đình: “Một chuyện xảy ra vào tối hôm anh trai em về nước.”
Thời Miểu đột nhiên nhớ ra, trước đây cô đã từng “kể tội” anh, nói mỗi lần anh đưa cô đi làm, cô chỉ nhìn thấy khói xe, anh nói tối hôm anh trai cô về, nếu cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh.
Tối hôm tuyết rơi nhiều đó, cô vội vàng đến khoa Cấp cứu, tiếc nuối vì không quay đầu lại nhìn, cô đã hứa với anh, đợi đến khi anh đưa cô đi làm, cô sẽ ôm anh hai lần để bù lại.
Thời Miểu bước nhanh về phía anh, ôm anh thật chặt.
Mấy người đang đợi cơm trên lầu, suýt chút nữa thì “trông mỏi mắt”.
“Thời tổng, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Ai nấy đều nhiệt tình, chỉ muốn xếp hàng chào đón.
Hai tuần Thời Miểu không có mặt, chuyện gì cũng không suôn sẻ.
Máy in bị kẹt giấy, thay hộp mực rồi mà vẫn không in được. Mỗi lần bị khiếu nại, bị lãnh đạo bệnh viện điểm danh phê bình, Trưởng khoa mắng người, mọi người đều lẻ loi đi vào văn phòng Trưởng khoa, không còn ai đi cùng nữa.
Khương Dương rửa tay, bày từng món trong bữa sáng lên bàn, cậu tiện tay nhón một chiếc bánh bao hấp cho vào miệng, nhân thịt, vỏ mỏng, nhiều nước.
“Thời tổng, nếu cô còn không đến, Trưởng khoa chúng ta sẽ tự chọc tức mình đến chết mất.”
“Ông ấy chậm nửa nhịp, không theo kịp tiết tấu, tôi cũng bó tay.”
Trưởng khoa không có năng khiếu âm nhạc, động tác chân tay không được linh hoạt, vậy mà ông ấy cứ muốn đứng vị trí trung tâm.
Thời Miểu mặc áo blouse trắng vào, cài đầy bút xanh đen trong túi, cô lấy khăn ướt, vừa lau bàn vừa nói chuyện với họ, hỏi: “Mấy người tập múa thế nào rồi?”
Hàng năm, trong hội nghị thường niên, tiết mục của khoa họ đều là cô hoặc Lương Viên lên hát một bài, rất đơn giản, cũng không cần phải tập luyện.
Nhưng hiệu quả tiết mục đúng là bình thường, không đủ sôi động.
Khương Dương tự tin nói: “Đến lúc đó chắc chắn sẽ giành giải nhất.”
Giao ban xong, Thời Miểu đến phòng mổ. Hôm nay cô có hai ca phẫu thuật theo lịch hẹn, ca mổ buổi sáng là phẫu thuật sửa chữa lá van tim kết hợp tái tạo chân van, Trưởng khoa mổ chính, cô làm phụ mổ.
Hôm nay Trưởng khoa đến phòng mổ sớm, lúc rửa tay sát khuẩn, Trưởng khoa hỏi cô có phải đã xem giúp Khương Dương đề tài xin quỹ nghiên cứu khoa học tự nhiên quốc gia không.
“Vâng, con xem rồi, góp ý một chút.” Thời Miểu nói một cách khách quan, “Viết cũng không tệ.”
Cố Xương Thân: “Con xem là được rồi, đỡ cho thầy không ít việc.”
Ông lại nhớ ra một chuyện, “À đúng rồi, nếu tối mai Mẫn Đình rảnh thì bảo cậu ấy đến tham gia hội nghị thường niên của bệnh viện chúng ta. Cậu ấy là người nhà xuất sắc của khoa ta, phải lên sân khấu nhận giải thưởng.”
Cuối năm nào, bệnh viện cũng sẽ bình chọn người nhà xuất sắc nhất, mỗi khoa một suất.
Mỗi người được chọn sẽ nhận được giấy chứng nhận, một bó hoa và một phần quà Tết rất có thành ý.
Ngày hôm sau, 22 tháng 1.
Hội nghị thường niên long trọng của bệnh viện được bắt đầu bằng một bài “Vũ điệu bốn chú thiên nga nhỏ” vui nhộn.
Thứ tự biểu diễn do Trưởng khoa các khoa bốc thăm quyết định. Cố Xương Thân không biết là mình quá may mắn hay quá xui xẻo, khoa của họ bốc thăm được số đầu tiên.
Thời Miểu nghe thấy tiếng nhạc, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay phim.
Mẫn Đình hỏi: “Tiết mục đầu tiên là của khoa em sao?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy bốn chú thiên nga lực lưỡng bước ra sân khấu, nắm tay nhau, nhảy theo điệu nhạc.
Nhìn rõ là ai, anh bật cười.
Ngay sau đó, cả hội trường cười ầm ĩ.
Viện trưởng Khương lấy tay che trán, không dám nhìn con trai mình.
Nghĩ đến việc lát nữa mình cũng phải lên sân khấu, những bước nhảy không dám nhìn, trong lòng ông không nhịn được mà mắng Thời Miểu hai câu.
Mấy người trên sân khấu cố gắng nhịn cười. Họ đã tập luyện một tuần, muốn tạo hiệu ứng bất ngờ ở cuối tiết mục.
Lương Viên thầm cảm ơn Thời Miểu bảy, tám lần. May mà cô ấy kết hôn chớp nhoáng, không có ai mua bánh bao cho anh nữa, khiến anh gầy hẳn đi. Nếu không, với thân hình mũm mĩm, anh không tài nào nhảy được.
Bốn người họ nhảy những bước “Vũ điệu bốn chú thiên nga nhỏ” được vài chục giây, rồi thay đổi đội hình.
Khương Dương không chỉ sống rất ngăn nắp, mà nhảy cũng rất đẹp mắt.
Âm nhạc chuyển từ “Vũ điệu bốn chú thiên nga nhỏ” sang nhạc jazz, mấy người họ nhanh chóng mặc áo thun đen đã chuẩn bị từ trước vào.
Cả hội trường từ cười nói chuyển sang hò reo.
Viện trưởng Khương cuối cùng cũng bỏ tay xuống, ngồi thẳng dậy. Khương Dương thể hiện những động tác nhảy jazz điêu luyện.
Cuối cùng, giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, bốn người họ cúi chào.
Thời Miểu quay phim xong, đặt điện thoại lên đùi, vỗ tay theo mọi người.
Ban đầu, họ không định nhảy “lẩu thập cẩm”, nhưng nếu mở màn bằng nhảy jazz luôn thì sẽ không tạo được hiệu ứng bất ngờ, cô đã đề nghị họ tạo sự tương phản, mở màn bằng “Vũ điệu bốn chú thiên nga nhỏ”.
Tiết mục của Trưởng khoa ở vị trí thứ mười một trong danh sách. Các chuyên gia đầu ngành của các khoa ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, vậy mà lại bước ra sân khấu trong tiếng nhạc sôi động, hiện đại. Khán giả bên dưới cười ầm ĩ.
Thời Miểu vừa cười vừa quay phim cho Trưởng khoa. Trưởng khoa như đang đắm chìm trong thế giới của mình, nhảy theo điệu nhạc của riêng ông ấy.
Mẫn Đình hỏi: “Khoa em còn tiết mục nào khác không?”
“Không có ạ, mỗi khoa một tiết mục.” Thời Miểu nói, “Năm ngoái em có tiết mục.”
Mẫn Đình hơi tiếc nuối, năm ngoái anh vẫn chưa quen cô.
Thời Miểu cất điện thoại vào túi, tiếp tục nắm tay anh, nói: “Năm sau có thể em lại đại diện cho khoa biểu diễn. Sau này anh có nhiều cơ hội để xem em lên sân khấu.”
Các tiết mục biểu diễn kết thúc, tiếp theo là lễ trao giải.
Trao giải cho người nhà xuất sắc được xếp trước những giải thưởng khác. Trước khi Mẫn Đình lên sân khấu, Thời Miểu giúp anh chỉnh lại cà vạt. Từ khi họ đăng ký kết hôn đến giờ, số lần cô thấy anh thắt cà vạt đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay anh còn đặc biệt chọn một chiếc cà vạt kẻ sọc màu xám đậm để phối với bộ vest đen.
“Sau đây, xin mời tất cả những người nhà xuất sắc lên sân khấu.”
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Mẫn Đình cùng những người nhà đạt giải khác bước lên sân khấu.
Từ nhỏ đến lớn, anh nhận được vô số giải thưởng, lần này là đặc biệt nhất.
Mẫn Đình đứng ngoài cùng với một người nhà bệnh nhân của khoa Sản. Thời Miểu điều chỉnh góc quay, cô không thể nào chụp được ảnh chính diện của Mẫn Đình.
Cô nhắn tin cho anh trai: Anh, chụp cho em mấy tấm nhé.
Thời Ôn Lễ: Anh chụp rồi.
Thời Miểu: (vui vẻ) (vui vẻ)
Trên sân khấu, người dẫn chương trình phỏng vấn Mẫn Đình: “Giây phút này, anh muốn nói gì với bác sĩ Thời của chúng tôi?”
Mẫn Đình: “Năm sau tôi sẽ cố gắng tiếp tục đạt được danh hiệu người nhà xuất sắc. Làm tốt hơn nữa.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Mẫn tổng, anh vừa nói xong câu này, chắc chắn tối nay không ít người về nhà sẽ cãi nhau với người yêu. Khoa Chấn thương chỉnh hình sẽ phải bận rộn rồi.”
Mọi người dưới sân khấu đồng loạt bật cười.
Thời Miểu mỉm cười vỗ tay. Cô biết, câu nói đó của anh không phải là để đối phó với người dẫn chương trình.
Lúc này, điện thoại rung lên, là đồng nghiệp trực gọi đến, cô vội vàng nghe máy.
“Vâng, đến ngay.”
Cô không đợi Mẫn Đình xuống nữa, nói với đồng nghiệp ở khoa khác bên cạnh một tiếng, rồi vội vàng rời đi.
Trong vòng nửa tiếng, hai ca phẫu thuật cấp cứu, ca trước đó là vỡ động mạch chủ, Trưởng khoa đã đến mổ.
Vừa rồi, đồng nghiệp báo với cô, bệnh nhân đột ngột bị nhồi máu cơ tim, phải phẫu thuật ngay.
Cô và Hà Văn Khiêm cùng nhau quay về bệnh viện, trên đường về, Hà Văn Khiêm mua hai chiếc bánh mì để ăn.
Sư huynh vì tập luyện tiết mục nên tối nay chưa kịp ăn tối.
Hà Văn Khiêm nói: “Bệnh nhân chưa đến năm mươi tuổi.”
Đến phòng mổ, họ rửa tay sát khuẩn với tốc độ nhanh nhất.
Gây mê xong, bệnh nhân còn khá trẻ, nghĩ đến tỷ lệ thông mạch lâu dài, họ quyết định lấy động mạch vú trong để bắc cầu.
Hà Văn Khiêm nói với đồng nghiệp: “Chuẩn bị thiết lập tuần hoàn ngoài cơ thể.”
Rạch da, mở lồng ngực.
Cùng lúc đó, Thời Miểu lấy động mạch vú trong bên trái.
Tối nay, khách sạn tổ chức hội nghị thường niên cách bệnh viện không xa, sau khi kết thúc, Mẫn Đình quay lại bệnh viện.
Từ 9 giờ đợi đến 12 giờ rưỡi, anh đưa bó hoa mà bệnh viện tặng cho Thời Miểu.
Thời Miểu cười nhận lấy, nhìn thấy anh, mọi mệt mỏi sau một đêm dài biến mất.
0 giờ 45 phút sáng, Thời Miểu ngồi ở ghế sau xe, dựa vào vai người đàn ông, ngủ thiếp đi. Bó hoa trong lòng cô tỏa ra hương thơm thanh khiết.
Dọc theo con đường, có không ít cửa sổ của những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn.
Tối ngày 28 Tết, Nghiêm Hạ Ngôn nhận được tin nhắn của Thương Uẩn: Ngày mai Thời Ôn Lễ tân gia.
Nghiêm Hạ Ngôn: OK
Lại đến lúc phải đi xem mắt.
Nghiêm Hạ Ngôn: Tiểu Miểu, ngày mai mình có nên trang điểm không?
Thời Miểu: Không phải cậu được nghỉ rồi sao? Dù sao cũng có thời gian mà. Trang điểm cho mình xem, vừa hay cho mình học hỏi cách cậu trang điểm.
Nghiêm Hạ Ngôn: Vậy thì mình mặc váy nhé. Cậu cứ làm việc đi.
Thời Miểu mỉm cười, khóa màn hình điện thoại, ném lên ghế sofa, giúp anh trai trải khăn trải bàn mới mua lên bàn.
Bận rộn mười mấy ngày, cuối cùng nhà mới của anh trai cũng được sắp xếp xong.
“Anh, ngày mai anh không cần mua hoa tươi nữa. Em đặt rồi, tan làm em sẽ đến lấy.”
“Được.”
Công ty của Mẫn Đình đã nghỉ Tết. Mấy hôm nay, gần như là anh giúp anh trai cô dọn dẹp đồ đạc trong nhà mới.
Ngày hôm sau, anh đưa cô đi làm, cô dựa vào lòng anh ngủ.
Mẫn Đình: “Tối qua 10 giờ em đã ngủ rồi mà, vẫn còn buồn ngủ à?”
Thời Miểu “ừ” một tiếng, ngủ không biết chán là chuyện thường ngày của cô.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước Tết, chỉ có một ca phẫu thuật.
Buổi trưa, Hà Văn Khiêm đặt bánh gạo xào cà chua, mua cho cô một bát phở chua cay.
Vừa ăn được một miếng, cô đã thấy buồn nôn.
Thời Miểu vội vàng uống mấy ngụm nước, nghỉ một lát mới đỡ.
Nhận ra là chuyện gì, cô kìm nén sự vui mừng, cố gắng ăn hết bát phở chua cay.
Trong túi xách có que thử thai, cô trực tiếp vào nhà vệ sinh thử.
Hai vạch đậm.
Cả buổi chiều, chỉ cần gặp cô, đồng nghiệp nào cũng sẽ nói một câu: “Thời tổng, có chuyện gì vui mà trông cô vui vẻ thế?”
Nụ cười trong mắt tràn ra cả khóe mắt, không thể che giấu được.
Thời Miểu mỉm cười, nói: “Được nghỉ rồi, vừa hay anh trai tôi chuyển nhà. Song hỷ lâm môn.”
6 giờ, Khương Dương gõ bàn làm việc của cô: “Đi thôi, đi thôi. Cô không đói, tôi đói.” Cậu ôm theo tấm đệm dùng để hít đất hôm Thương Uẩn đến đón dâu, đứng cạnh bàn giục Thời Miểu.
Mẫn Đình đang ở nhà Thời Ôn Lễ giúp anh trai cô tiếp đón khách, cô cùng Khương Dương về nhà.
Xe rời khỏi bệnh viện, Thời Miểu đến tiệm hoa lấy bó hoa cúc La Mã mà cô đặt trước.
Khương Dương ngồi bên cạnh ngâm nga hát, nhạc trên xe đang phát bản piano do Mẫn Đình chơi.
Thời Miểu nhớ đến lần đầu tiên gặp Mẫn Đình sau khi kết hôn vào tháng 5. Lúc đó, Khương Dương còn rất kiêu ngạo, mỗi lần giao ban, cậu ta đều chen lên đứng đầu, đứng ở vị trí gần Trưởng khoa nhất.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Mẫn Đình: Anh đi công tác về chưa?
Mẫn Đình mỉm cười, trả lời cô: Anh trai em làm món dưa chuột chua cay mà em muốn ăn rồi.
Buổi trưa, cô nhắn tin cho anh, nói muốn ăn dưa chuột chua cay, phải đủ chua, đủ cay.
Thời Ôn Lễ bận tối mắt tối mũi, Thời Miểu muốn ăn dưa chuột chua cay, Thương Uẩn lại nhất quyết muốn ăn súp nấm với chả tôm. Phó Ngôn Châu cũng hùa theo, nói muốn ăn cá hấp. Anh muốn kêu Mẫn Hi đưa Phó Ngôn Châu về nhà, nhưng nghĩ đến ngày vui tân gia, lại nhịn xuống.
Thời Miểu: Chưa từng nghe anh gọi anh ấy là anh. Lát nữa em chụp màn hình gửi cho anh trai em xem.
Mẫn Đình: Không cần chụp đâu, chưa gặp mặt anh đã gọi rồi.
Thời Miểu nhớ đến việc trước đây cô muốn xem lịch sử trò chuyện của họ, anh trai nhất quyết không cho xem.
Hóa ra anh đã gọi anh ấy là anh từ lâu rồi.
Đến cửa nhà anh trai, đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong. Thương Uẩn và Lâu Duy Tích họ đến từ trưa. Phó Ngôn Châu ngủ trưa ở nhà với Mẫn Hi, 2 giờ rưỡi mới ra khỏi nhà, đến gần như cùng lúc với Nghiêm Hạ Ngôn.
Cô và Khương Dương đến muộn nhất, hôm nay Hà Văn Khiêm trực đêm, không đến được.
Khương Dương vừa bước vào cửa đã trải ngay tấm đệm ra sàn nhà: “Thương tổng, hơn một tháng trôi qua rồi, chắc anh hít đất được một trăm năm mươi cái rồi chứ?”
Thương Uẩn: “…”
Anh đã sớm quên mất chuyện này.
Theo bản năng, anh liếc nhìn Nghiêm Hạ Ngôn, đối phương đang nhìn anh chằm chằm.
Thương Uẩn xắn tay áo lên, định thử lại lần nữa.
Bên kia bàn ăn, Mẫn Đình đang cắm hoa cúc La Mã vào bình.
Thời Miểu hỏi xin anh trai một chiếc ống nghe, cầm ống nghe đi tìm Mẫn Đình, bảo anh ngồi xuống ghế, đeo ống nghe vào tai.
Mẫn Đình: “Dạy anh cách nghe tim à?”
Thời Miểu đặt màng nghe lên bụng mình: “Xem anh có nghe thấy tiếng của con chúng ta không.”
Tất nhiên, chắc chắn là không nghe thấy gì rồi. Cô chỉ dùng cách này để nói với anh rằng, anh sắp làm bố rồi.
Mẫn Đình nắm chặt lấy tay cô, hồi lâu không nói nên lời.
Rõ ràng là màng nghe đang đặt trên bụng cô, nhưng trong ống nghe, anh lại nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
(Hết chính văn)
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen