Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 69
Trước khi ăn mì, Mẫn Đình vào bếp lấy một chiếc bát rỗng, gắp một phần nhỏ mì sang, chia một nửa nước dùng và rau.
“Ăn cùng anh.” Anh đưa bát mì đã chia cho cô.
Thời Miểu nhớ đến hồi còn nhỏ, “Vâng ạ.” Cô ngồi xuống đối diện anh.
Mẫn Đình dùng đũa chung gắp thức ăn, nếm thử một miếng súp lơ xanh trộn mà cô làm, thanh mát, ngon miệng.
Bao nhiêu năm qua, anh quen với việc chăm sóc người khác, cũng quen với việc che chở cho những người thân thiết bên cạnh. Lâu dần, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không cần người khác chăm sóc.
“Chiều nay em ở nhà một mình làm gì?” Anh thử trò chuyện về những việc vụn vặt, đời thường như bao cặp vợ chồng khác.
Thời Miểu: “Em đến tiệm rửa ảnh, rửa bức ảnh mà anh trai em chụp.” Cô nói, “Em mua hai khung ảnh để bàn giống nhau.”
Mẫn Đình: “Đưa cho anh một cái, anh mang đến văn phòng để trên bàn làm việc.”
Trên bàn làm việc của anh, ngoài máy tính, ống đựng bút và cốc nước, thỉnh thoảng có thêm tài liệu, mặt bàn sạch sẽ, gọn gàng.
“Vâng ạ.”
Ảnh để bàn trong phòng làm việc của cô đưa cho anh trước, khi nào rảnh, cô sẽ mua thêm một khung ảnh khác.
Một bữa cơm trôi qua, hai người nói chuyện còn nhiều hơn cả mười bữa trước đây cộng lại.
1 giờ rưỡi sáng, Mẫn Đình lại sốt.
Thời Miểu đo nhiệt độ cho anh, 38,4 độ, cô chườm mát cho anh để hạ sốt.
Mẫn Đình mơ màng tỉnh dậy, mò lấy điện thoại xem giờ, “Muộn thế này sao em còn chưa ngủ? Anh không sao đâu.”
Thời Miểu: “Dù sao ngày mai không phải đi làm, lúc nào cũng có thể ngủ bù. Anh ngủ đi, em trông anh.” Ở bệnh viện, cô thường xuyên thức trắng đêm để theo dõi bệnh nhân. Đó còn là trong tình huống phẫu thuật cả ngày, vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày nay, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều được thả lỏng, thức đêm một chút cũng không sao.
Có lẽ là sợ lây bệnh cho cô, Mẫn Đình quay lưng về phía cô, nằm nghiêng.
Cô đeo tai nghe vào, dựa lưng vào đầu giường, lướt điện thoại, màn hình được điều chỉnh sang chế độ ban đêm.
Hôm qua, cô đã chọn cho Trưởng khoa mấy bài nhạc để nhảy. Trưởng khoa không hài lòng, bảo Khương Dương chuyển lời đến cho cô, chê động tác vũ đạo quá quyến rũ.
Hội nghị thường niên mà không tạo điểm nhấn, ai thèm xem chứ.
Thời Miểu gửi tin nhắn cho Khương Dương: Vậy cậu bảo Trưởng khoa nhảy bài “Thiên niên đẳng nhất hồi”, mặc đồ của Bạch Nương Tử, đảm bảo vị trí trung tâm, nữ chính số một.
Khương Dương trực đêm nay, cậu trả lời bằng một sticker cười lăn lộn.
Khương Dương: Ở nhà cô cũng thức khuya à?
Thời Miểu: Trông chừng bệnh nhân bị sốt ở nhà.
Khương Dương: Mẫn tổng bị ốm sao? Nghe nói bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ rất mệt mỏi.
Thời Miểu trả lời một chữ “ừ”, không nói thêm gì nữa.
Khương Dương: À đúng rồi, khoa chúng ta năm nay bị cấm đăng ký tiết mục hát đơn, nói chúng ta quá qua loa. Ý của Trưởng khoa là, bây giờ cô đang nghỉ phép ở nhà, vừa hay rảnh rỗi không có việc gì làm, bảo cô nghĩ ra ý tưởng mới lạ.
Thời Miểu: Không có ý tưởng nào đâu. Hay là mấy người nhảy “Vũ điệu bốn chú thiên nga nhỏ”?
Ở đầu dây bên kia, Khương Dương suýt chút nữa thì phun nước.
Thời Miểu vừa nhắn tin, vừa thỉnh thoảng đưa tay ra sờ gáy Mẫn Đình.
Nói chuyện với Khương Dương xong, cô liệt kê ra một danh sách những thứ cần mua ở siêu thị vào ngày mai. Mấy ngày nay, Mẫn Đình phải ăn uống thanh đạm, nguyên liệu trong tủ lạnh ở nhà không nhiều.
Đến 4 giờ rưỡi chiều, Mẫn Đình hết sốt.
Sau khi chìm vào giấc ngủ say, anh theo thói quen xoay người, đối mặt với cô.
Thời Miểu dùng trán mình thử nhiệt độ trên trán anh. Trán anh mát lạnh, đã hạ sốt.
Cô khóa màn hình điện thoại, nằm xuống bên cạnh anh, nhắm mắt lại.
Mẫn Đình mệt mỏi rã rời, chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như vậy. Sau khi thả lỏng bản thân, gạt bỏ hết những chuyện chất chứa trong lòng, dù là chuyện riêng tư hay là những công việc rắc rối của tập đoàn, tạm thời gác lại hết, anh mới phát hiện ra bản thân đã mệt mỏi đến nhường nào.
Trong mấy tiếng đồng hồ bị sốt, anh ngủ không sâu giấc. Thời Miểu chườm mát cho anh, anh có ấn tượng, trong lúc đó, cô còn rót nước cho anh uống hai lần.
Tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng hôm sau, anh cảm thấy như vừa khỏi bệnh nặng, cả người nhẹ nhõm.
Chiều hôm qua, chuyện của Diệp Tây Tồn, anh phải cố gắng lật sang trang mới.
Trải qua một đêm, anh thấy chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa.
Mẫn Đình thức dậy, vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đến phòng ăn.
Thời Miểu đang chuẩn bị bữa sáng cho anh, nước ép vừa mới được làm xong.
“Bây giờ anh thấy thế nào rồi?” Cô đưa cho anh một cốc nước ấm trước.
Mẫn Đình nói: “Anh khỏi rồi.”
Anh vừa nhận lấy cốc nước, vừa đưa tay kia ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Lần này, anh không nói lời cảm ơn.
Thời Miểu thuận thế ôm eo anh, tay cô vuốt ve lưng anh qua lớp áo sơ mi.
Cô cảm nhận được gần đây anh rất mệt mỏi. Trước tháng 1, anh vừa bận việc công ty, vừa phải tranh thủ thời gian chuẩn bị tỉ mỉ cho hôn lễ, còn chưa kịp nghỉ ngơi cho lại gặp phải chuyện của Diệp Tây Tồn.
“Chiều nay em đi siêu thị mua ít đồ ăn.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước, ra ban công tắm nắng.”
Mẫn Đình mỉm cười, đồng ý với cô: “Được.”
Anh không giống như Lâu Duy Tích. Anh hoàn toàn nghe theo lời dặn của bác sĩ.
Hôm nay trời trong xanh. Sau bữa trưa, Mẫn Đình cầm giấy bút, bưng một cốc nước nóng ra ban công.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, anh lấy bút chì vẽ hình dạng tim và sơ đồ mạch máu trên giấy.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Thời Miểu. Hôm đó anh đợi cô khoảng mười phút. Cô mặc váy hai dây màu xám, khoác ngoài một chiếc áo sơ mi trắng, trang điểm nhẹ nhàng, cũng có thể là không trang điểm, mắt cô có tia máu, hơi sưng.
Sau này anh mới biết, hôm đó cô đã làm việc liên tục gần ba mươi tiếng đồng hồ, giao ban xong liền vội vàng đến đây.
“Chào anh, em là Thời Miểu.”
“Chào em, anh là Mẫn Đình.”
Cô chủ động đưa tay ra, anh lịch sự nắm lấy.
Sau khi bắt tay, ngồi xuống, hai người đều không có nhiều lời để nói.
Đậu phụ khô ở nhà đã hết, Thời Miểu tìm đến quầy hàng đó, lấy hai túi cho vào xe đẩy. Đậu phụ khô hiệu này chỉ có siêu thị này mới bán.
Mua xong đồ khô, cô lại đi đến khu vực thực phẩm tươi sống theo danh sách đã liệt kê ra tối qua, những loại rau mà Mẫn Đình thích ăn, cô đều chọn một ít.
“Miểu Miểu.”
Thời Miểu quay đầu lại, mẹ cô đang đẩy xe hàng đi về phía cô.
Triệu Mạc Nhân vừa rồi còn sợ mình nhìn nhầm, dù sao thì siêu thị này nằm cạnh khu chung cư mà con gái từng thuê, cách nhà cưới một đoạn khá xa.
Xác định là con gái, bà không thể gọi to vì khoảng cách quá xa, bà đi qua hai khu vực mới đuổi kịp.
Bà đến siêu thị để mua sắm cho Tết, bình thường đều có người chuyên mua, không cần bà phải lo lắng, hôm nay bà đến đây chỉ là để giết thời gian.
Gần đây, bà chỉ biết đến công việc. Một khi rảnh rỗi, bà không biết nên làm gì để lấp đầy sự trống rỗng trong lòng, bạn bè rủ bà ra ngoài thư giãn, bà cũng không có tâm trạng, càng không muốn ở nhà.
“Sao con không ra ngoài hưởng tuần trăng mật?” Đến gần, bà hỏi con gái.
Thời Miểu: “Hai ngày nữa bọn con sẽ đi. Mẹ cứ đi mua sắm đi, con đi xếp hàng đây ạ.”
Có hai loại rau cần phải cân, cô đẩy xe đi xếp hàng.
Triệu Mạc Nhân lấy mấy chiếc túi, tùy tiện cho vài thứ vào, cũng đi xếp hàng.
“Miểu Miểu, xin lỗi con.”
Thời Miểu quay đầu lại, thấy mẹ đang xếp hàng phía sau mình.
Cô nói: “Chuyện đã qua rồi. Bây giờ con không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đó.”
Cân xong đồ, cô chỉ vẫy tay chào mẹ, không nói gì, rồi đẩy xe đi đến khu vực đồ ăn vặt.
Mãi đến khi nhân viên ra hiệu cho Triệu Mạc Nhân đưa những thứ cần cân cho mình, bà mới hoàn hồn, cúi người xuống, lấy từng túi đồ tươi sống trong xe đẩy ra, đặt lên cân.
Mẹ, Toa Toa có thể ở cùng mẹ của con bé, Diệp Tang Dữ có thể ở cùng bố của con bé. Vậy khi nào con mới được ở cùng mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa?
Cô con gái hơn bốn tuổi ngồi trong xe đẩy của siêu thị, nước mắt lưng tròng hỏi bà.
Bà quên mất lúc đó mình đã dỗ dành con gái thế nào để con bé nín khóc.
Cà chua và củ cải trắng được cân xong, nhân viên ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt đang khóc. Cô ngạc nhiên nhìn Triệu Mạc Nhân.
Triệu Mạc Nhân vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt, rồi ném đồ trên cân vào xe đẩy.
Đẩy xe đi, đột nhiên bà không biết nên đi đâu.
Trên đường từ siêu thị về nhà, bà cứ khóc mãi.
Tài xế muốn hỏi bà đi đâu. Nhìn vào kính chiếu hậu thấy cảnh ở phía sau, anh không dám lên tiếng.
Triệu Mạc Nhân lấy điện thoại ra, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng quá khứ lại như thủy triều ập đến, bà không thể trốn tránh.
Cuộc hôn nhân này với Diệp Hoài Chi, hai mươi mấy năm qua, bà chưa bao giờ dám nghĩ, rốt cuộc có đáng hay không.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của siêu thị, Thời Miểu lấy đồ trong xe đẩy ra, bỏ vào cốp xe, tổng cộng bốn túi lớn, tiện thể cô mua thêm một ít cho anh trai.
“Anh có ở nhà không? Em mang đồ ăn đến cho anh.”
Cô gửi tin nhắn thoại cho anh trai.
Thời Ôn Lễ: Anh ở nhà, em đến đây đi.
Đặt điện thoại xuống, Thời Ôn Lễ tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Tiền đặt cọc của căn nhà mới đã được thanh toán, nhà được trang bị đầy đủ nội thất, sau khi làm thủ tục sang tên là có thể dọn vào ở ngay.
Thương Uẩn nhờ Lâu Duy Tích xem ngày tốt để chuyển nhà cho anh. Là ngày 29 Tết, nói rằng ngày hôm sau là giao thừa, không phải đi làm, có thể ăn mừng thâu đêm. Ăn mừng xong, tiện thể ăn luôn bữa cơm tất niên.
Coi như là song hỷ lâm môn.
Anh ưng ý căn nhà đó, một là vì gần nhà em gái, hai là vì được trang trí theo phong cách tối giản với gỗ tự nhiên, là phong cách mà anh thích.
Phòng khách là kiểu phòng khách ngang, trông rất rộng rãi, bàn ăn đủ chỗ cho mười người ngồi.
Hôm qua đi xem nhà, em gái nói sau này không sợ khách đến nhà đông, không có chỗ ngồi ăn cơm nữa.
Một túi đồ vẫn chưa được sắp xếp xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Thời Miểu xách hai túi đồ lên lầu, phòng khách toàn là đồ đạc, cô không vào trong, mà đặt túi siêu thị xuống sàn cạnh cửa: “Không có đồ gì cần bảo quản lạnh đâu. Em giúp anh dọn dẹp.”
“Không cần đâu, anh tự dọn, anh biết rõ đồ đạc của mình, em về đi.” Thời Ôn Lễ hỏi Mẫn Đình bây giờ thế nào rồi, có còn sốt không.
“Hết sốt rồi. Sức khỏe anh ấy tốt, hồi phục nhanh lắm.”
Mẫn Đình bị cảm, suýt chút chút nữa thì cả thế giới đều biết.
Thương Uẩn buồn chán không có việc gì làm, tối qua anh đã đăng tin trên trang cá nhân của mình, nói Mẫn Đình bị ốm.
Phó Ngôn Châu bình luận bên dưới: Rốt cuộc Mẫn Đình đưa cho cậu bao nhiêu tiền quảng cáo vậy?
Thương Uẩn trả lời: Bây giờ ai chơi với Mẫn Đình, người đó sẽ là đứa con ngoan ngoãn trong mắt các bậc trưởng bối. Cậu là em rể, không có chút giác ngộ nào.
Thời Miểu: “Mẫn Đình ở nhà một mình, vậy em về đây.”
“Lái xe cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Vừa nói, Thời Miểu vừa đóng cửa lại.
Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của Mẫn Đình, hỏi cô đang ở đâu.
Thời Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói cho anh biết vị trí cụ thể.
Trong điện thoại, cô nghe rõ ràng giọng anh không còn nghẹt mũi nặng như tối qua nữa.
Rẽ vào hầm để xe của khu chung cư, từ xa, cô đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đang đứng cạnh chỗ đậu xe của cô.
Đồ trong túi mua hàng không nặng lắm, Mẫn Đình xách cả hai túi bằng một tay, tay kia nắm lấy tay cô.
Vào thang máy, Thời Miểu ấn tầng, quay đầu hỏi anh: “Anh tắm nắng bao lâu rồi?”
Mẫn Đình: “Một tiếng rưỡi, anh uống hai cốc nước rồi.”
Thời Miểu nói: “Uống nhiều nước lọc rồi chắc anh không muốn uống nữa. Về đến nhà, em nấu nước lê cho anh uống.”
Mẫn Đình buông tay cô ra, vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng.
“Lịch trình ngày kia vẫn như cũ, không cần thay đổi.”
Thời Miểu: “Hay là lùi lại hai ngày nữa đi, đợi anh khỏe hẳn rồi hãy đi.”
Mẫn Đình nói: “Không cần đâu.”
Hai người làm theo kế hoạch, bay đến Hải Thành để hưởng tuần trăng mật.
Hai ngày nay, Thời Miểu không cho anh tập thể dục, không chỉ là chạy bộ, mà còn cả “chuyện ấy”.
Làm thủ tục nhận phòng xong, trở về phòng suite hướng biển, Thời Miểu mở vali ra tìm đồ bơi. Hai người chỉ mang theo một chiếc vali lớn, quần áo để chung với nhau, cô tiện tay đưa quần bơi nam cho Mẫn Đình.
“Bây giờ đi bơi luôn à?” Mẫn Đình hỏi.
Thời Miểu gật đầu, dùng dây buộc tóc màu đen búi tóc lên cao, “Bây giờ em chưa đói, không muốn ăn trưa, bơi một lát rồi tính.”
Mẫn Đình chiều theo ý cô, nhận lấy quần bơi, vừa cởi thắt lưng vừa đi vào phòng tắm.
Thời Miểu kéo rèm cửa lại, thay đồ bơi hai mảnh ngay trong phòng ngủ.
Trước khi đến Hải Thành, cô đã đặc biệt đi dạo phố mua một bộ, quần bơi của Mẫn Đình cũng là do cô mua.
Tuy rằng ở nhà có bể bơi, nhưng hai người chưa từng bơi cùng nhau lần nào.
Thay xong đồ, cô lấy từ trong vali ra một chiếc áo thun màu sáng mặc vào, lát nữa bơi xong thay đồ sẽ tiện hơn.
Mẫn Đình từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Thời Miểu đang mặc áo thun của anh, vừa vặn che hết đùi.
Anh không nhìn nhiều, cô cũng không giải thích gì.
Thời Miểu đeo kính râm, người đàn ông đang lấy đồ uống trong tủ lạnh.
“Bác sĩ Thời, có ăn kem không?”
Thời Miểu cười nói: “Ăn kem que đi anh.”
Ăn kem hộp cần dùng hai tay, không tiện nắm tay.
Mẫn Đình lấy một hộp kem sô cô la, mở ra luôn.
Thời Miểu: “Anh cất vào tủ lạnh đi, em về sẽ ăn, lấy một que kem thôi.”
Mẫn Đình đưa kem que cho cô: “Ra khỏi khách sạn, anh sẽ bế em.”
–
Phần tiếp theo đã không còn nhiều, sắp kết thúc rồi ~~
Sinh con, nuôi con: Vì dòng thời gian kéo dài khá lâu, nên sẽ được viết trong ngoại truyện.
Sự nghiệp của Thời Miểu: Chỉ có thể viết theo trình tự từng bước, trong truyện, bệnh viện mà cô ấy đang làm việc, việc tuyển dụng bác sĩ điều trị chính còn phải xếp hàng chờ đợi, nếu viết đến giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, vậy thì ít nhất cũng phải 8-10 năm nữa (tính theo độ tuổi của cô ấy trong truyện). Vì thời gian đào tạo một bác sĩ khoa Ngoại tim mạch rất dài, ngoại truyện có thể viết đến lúc cô ấy kết thúc nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, được nhận làm bác sĩ điều trị chính.
Về Thời Ôn Lễ: Trong truyện này sẽ không sắp xếp “người trong định mệnh” cho anh ấy, tôi rất thích hình tượng nhân vật này, sau này nếu có câu chuyện hay, tôi sẽ viết cho anh ấy (P/S: Khi nào có cảm hứng thì vẫn là điều chưa biết).
Thương Uẩn và Nghiêm Hạ Ngôn: Sẽ viết thêm một chút, ngoại truyện chủ yếu vẫn là viết về Mẫn Đình và Thời Miểu.
Trước đây, khi viết truyện, những bước tiến triển trong chuyện tình cảm của nam nữ chính đều là do tôi sắp đặt, đến một giai đoạn nhất định phải làm một việc gì đó, chỉ có mỗi truyện này, tôi đi theo mạch cảm xúc của họ, từ xa lạ đến yêu nhau, cảm nhận niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của họ, cảm nhận cuộc sống hôn nhân bình dị của họ, cứ như thể thực sự đã bước qua thế giới của họ.
Nghĩ đến việc sắp kết thúc, tôi thấy rất tiếc nuối…
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen