Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 67
Từ quán lẩu tạm bợ chuyển sang nhà hàng sang trọng, tao nhã. Vì vậy bữa cơm xem mắt ban đầu đã trở thành bữa cơm mà Thương Uẩn và Nghiêm Hạ Ngôn – phù rể, phù dâu cùng ăn mừng tiệc “hồi môn” với cô dâu chú rể mới cưới được ba ngày.
Mẫn Đình gọi cho Thời Miểu món sườn heo sốt giấm đen kiểu Ý, lại gọi thêm một phần thịt bò sốt giấm đen.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, hỏi có cần cắt thịt không.
Mẫn Đình nói: “Cảm ơn, để tôi tự cắt.”
Anh cắt thịt bò xong, đặt đĩa trước mặt Thời Miểu, rồi lại lọc xương sườn heo, xử lý đâu ra đấy, để Thời Miểu có thể ăn ngay.
Thời Miểu vừa ăn xong salad măng tây, lại tiếp tục ăn thịt bò.
Cô đã đến nhà hàng này rất nhiều lần. Năm nào sinh nhật cô, chỉ cần hôm đó không tăng ca, anh trai cô đều sẽ chọn nơi này để tổ chức sinh nhật cho cô. Giá cả không quá đắt, đồ ăn cũng ngon. Xem ra Thương Uẩn đã hỏi ý kiến anh trai cô trước khi đặt nhà hàng.
Mẫn Đình ăn thử một miếng thịt bò: “Vị ngon đấy, sau này anh sẽ làm thịt bò sốt giấm đen cho em ăn ở nhà.”
Thời Miểu: “Hình như làm món này rất mất công.”
Mẫn Đình nói: “Cũng không phải ngày nào cũng làm. Lúc được nghỉ thì làm.”
Hai người bên cạnh ăn đồ ăn trong đĩa một cách lơ đãng trong im lặng. Nghe vậy, họ đồng loạt nhìn Mẫn Đình. Ngạc nhiên, rốt cuộc anh có bao nhiêu kiên nhẫn.
Mẫn Đình quay đầu nhìn hai người họ: “Hai người cứ xem mắt đi, nhìn tôi làm gì?”
Thương Uẩn: “…”
Nghiêm Hạ Ngôn: “…”
Hai người vẫn im lặng.
Bàn ăn bốn người, Mẫn Đình và Thời Miểu ngồi đối diện nhau, cặp đôi xem mắt cũng vậy.
Từ lúc ngồi xuống gọi món, chỉ có Mẫn Đình và Thời Miểu nói chuyện với nhau. Hai người còn lại như “người tàng hình”. Mấy lần, Mẫn Đình suýt chút nữa thì quên mất bên cạnh còn có người.
“Tiểu Miểu, cho mình một miếng thịt.” Nghiêm Hạ Ngôn quyết định lên tiếng. Cô gọi cá chiên và tôm hùm, người đối diện gọi giống hệt cô, người không biết còn tưởng là mua chung, mua một tặng một.
Thời Miểu đẩy đĩa đến trước mặt cô ấy, chỉ vào bên trái: “Bên này chưa động đến.”
Nghiêm Hạ Ngôn gắp một miếng thịt: “Cảm ơn cậu.” Nếm thử, “Ngon thật đấy.”
Thời Miểu không lấy đĩa về, “Cậu lấy thêm mấy miếng nữa đi.”
Cô hỏi Thương Uẩn ngồi chếch đối diện: “Sao lại đột ngột đổi địa điểm vậy?”
Thương Uẩn: “Chồng em nhất quyết không chịu đi ăn lẩu.”
Mẫn Đình: “…”
Anh liếc nhìn anh ta một cái.
Thời Miểu chợt hiểu ra, mỉm cười nói: “Chắc chắn là anh ấy không muốn đi rồi. Anh ấy vừa mới phát hiện ra quà sinh nhật mà em tặng.”
Thương Uẩn vừa nhấp rượu khai vị vừa nghiêng đầu, chăm chú quan sát bộ quần áo trên người Mẫn Đình: “Có cần tôi chụp ảnh, đăng lên nhóm cho anh không?”
Thời Miểu nói: “Không cần chụp đâu. Vợ chồng người ta tặng nhau bộ quần áo mà còn phải chụp ảnh. Trước đây, em và anh ấy không thân thiết. Quần áo đều là anh ấy tự mua. Sau này chắc chắn là đồ mà em mua cho anh ấy.”
Mẫn Đình đang cắt sườn cừu sốt thảo mộc trong đĩa của mình, con dao trên tay anh khựng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Trước đó, anh không chắc chắn lắm, cô muốn kiểu hôn nhân mà hai người có không gian riêng tương đối độc lập, hay là muốn kiểu hôn nhân mà vợ chồng hòa làm một.
Chỉ xét riêng bản thân anh, trước đây anh muốn kiểu trước, bây giờ anh muốn kiểu sau.
Thương Uẩn trêu chọc người bên cạnh: “Hay là chúng ta đi ăn lẩu nhé? Dính mùi lẩu cũng không sao. Dù sao thì sau này anh cũng không thiếu quần áo mặc.”
Mẫn Đình: “Đừng lo chuyện quần áo của tôi nữa. Mau xem mắt của cậu cho xong đi.”
“…”
Thương Uẩn lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cuối cùng cũng mở miệng nói với người đối diện: “Em thấy thế nào?”
Nghiêm Hạ Ngôn chỉ cảm thấy ngại ngùng. Quen biết nhau bao nhiêu năm, đột nhiên lại thành vợ chồng. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu.
Cô không nhìn anh, chỉ nhìn mấy miếng thịt bò sốt giấm đen mà Thời Miểu gắp cho.
Mẫn Đình phá vỡ sự im lặng, anh nói với Thương Uẩn: “Cậu thấy thế nào?”
Thương Uẩn: “Tôi thì có nhiều suy nghĩ lắm. Anh trai cô ấy không phải là người chiều em gái, tôi không trông mong anh ta sẽ đối xử tốt với tôi.”
Mẫn Đình không biết nói gì, bưng cốc nước bên cạnh lên uống liền hai, ba ngụm, “Rốt cuộc là cậu đang tìm vợ, hay là tìm anh vợ?”
Thương Uẩn chậm rãi nói: “Anh đừng nói bây giờ anh sống thoải mái như vậy là không có công lao của Thời Ôn Lễ nhé? Vợ chồng anh ngày nào đó cãi nhau, đến nhà anh vợ. Có bữa cơm tối qua, anh nói xem còn cãi nhau được nữa không?”
Nghiêm Hạ Ngôn ở đối diện lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn thoại cho anh trai mình. Em xem mắt có kết quả rồi, chủ yếu là do anh, không phải lỗi của em.
Thương Uẩn tức giận đến bật cười, “Hạ Ngôn, thu hồi tin nhắn lại nhanh lên! Anh trai em nhỏ nhen như vậy. Sau này còn không biết sẽ trả thù tôi thế nào.” Anh có linh cảm mạnh mẽ rằng, anh và Phó Ngôn Châu sẽ có chung một kiểu anh vợ.
Nghiêm Hạ Ngôn khóa màn hình điện thoại, tiếp tục ăn.
Câu hỏi “em thấy thế nào” của Thương Uẩn, mãi đến khi ăn xong, rời khỏi nhà hàng, cô cũng không trả lời.
Vì cô không biết nên trả lời thế nào.
Vì buổi xem mắt tối nay, cô đã phân vân cả buổi chiều có nên trang điểm hay không. Trang điểm thì có vẻ như cô quá để tâm, không trang điểm thì có vẻ không tôn trọng người ta.
Cuối cùng, cô trang điểm nhẹ nhàng, gần như là để mặt mộc. Thời Miểu tặng cô một thỏi son phù hợp với kiểu trang điểm này. Nói rằng lúc đầu cô ấy mua hai thỏi, còn một thỏi chưa bóc tem, vừa hay có thể dùng.
Xuống đến dưới lầu, ba chiếc xe đang lần lượt đậu ở đó chờ.
Ở đây không thể đỗ lâu, cô hỏi Thương Uẩn: “Anh về nhà định nói với người nhà thế nào?”
Cô biết, anh không muốn bị hôn nhân ràng buộc.
Đương nhiên, cô cũng vậy.
Thương Uẩn dừng lại bên cạnh xe cô, mở cửa xe cho cô: “Cứ nói là tối nay vẫn chưa ưng, lần sau sẽ đến nhà mới của Thời Ôn Lễ để xem mắt tiếp. Còn về việc em muốn nói gì với bố mẹ em, tùy em. Muốn từ chối cũng được.”
Nghiêm Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, cô nghe Thời Miểu nói, mấy hôm nay cô ấy phải đi xem nhà cùng anh trai.
Với tính cách quyết đoán của Thời Miểu, nếu ngày mai ưng ý căn nhà nào, ngày kia có thể mua luôn. Tân gia chắc là chuyện trước sau Tết Nguyên đán.
“Vậy thì cứ kéo dài thêm một thời gian nữa. Em cũng nói với bố mẹ là vẫn chưa ưng.”
Nói xong lại thấy hơi kỳ cục, dây dưa, xem mắt đến tận hai lần, không phải là tính cách của cô.
Cô quay đầu lại, định chào tạm biệt hai người kia, nhưng lại thấy chiếc Bentley đã đi từ lúc nào…
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Thời Miểu làm sau khi tỉnh dậy là tìm người. Rèm che nắng trong phòng ngủ chưa được kéo ra, Mẫn Đình đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, máy tính xách tay đặt trên đùi, anh đang làm việc. Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ nướng.
Chiều nay anh còn phải tham gia phiên họp phụ của diễn đàn, chỉ có buổi sáng là rảnh rỗi ở nhà.
Trong cơn mơ màng, điện thoại rung lên.
Thời Miểu mò lấy điện thoại, là tin nhắn của Khương Dương. Cô mở ra xem, một đoạn dài lê thê, suýt chút nữa thì không nhìn thấy điểm dừng.
Khương Dương:
Một: Chuyện riêng tư
1. Bà cụ ở Thiên Tân từng nằm giường số 30, cô còn nhớ không? Hôm nay bà ấy đến tái khám, tặng hai bức trướng.
2. Cô giục Lâu Duy Tích một chút. Không thể nào vì cô nghỉ phép mà cà phê hạt của anh ấy cũng nghỉ phép được.
3. Đề tài xin quỹ nghiên cứu khoa học tự nhiên quốc gia của tôi viết xong rồi. Hôm nào cô thực sự rảnh rỗi đến phát chán thì có thể xem giúp tôi.
4. Tối qua về nhà, bố tôi nói với tôi. Diệp Hoài Chi bị con gái mình chọc tức đến mức tim đập nhanh, nửa đêm gọi điện thoại cho bố tôi hỏi cách làm giảm triệu chứng… Tình hình đã ổn định.
5. Thương Uẩn nhiều nhất chỉ hít đất đúng chuẩn được 122 cái liên tục, không đạt 150 cái. Tôi nói cho cô biết một tiếng.
6. Khi nào anh trai cô đi làm? Nhớ món hoành thánh cà chua của anh ấy quá.
Hai: Chuyện công việc
1. Trưởng khoa bảo tôi nói với cô, hội nghị thường niên năm nay được tổ chức vào ngày 22 tháng 1. Viện trưởng Khương đã lên tiếng, Trưởng khoa các khoa năm nay phải biểu diễn nhảy tập thể. Trưởng khoa bảo cô biên đạo. Về vị trí, ông ấy muốn đứng giữa. Cho dù ông ấy không đứng giữa, cũng nhất định không được để Trưởng khoa Ngoại lồng ngực và Ngoại Thần kinh đứng giữa (P/S: Nhất là Ngoại lồng ngực).
2. Cô có thể dẫn theo người nhà đến tham gia hội nghị thường niên.
Lượng thông tin quá lớn, Thời Miểu lại đọc từ đầu một lần nữa.
Thời Miểu: Sáng sớm cậu đã rảnh rỗi như thế à? Hôm nay cậu được nghỉ sao?
Khương Dương: Đang in bệnh án xuất viện. Hộp mực hết mực rồi, đợi Lương tổng của chúng ta đến thay.
Thời Miểu: “…”
Cậu ta còn không biết thay hộp mực.
Khương Dương: Đừng quên bảo Mẫn tổng dành thời gian tối hôm đó nhé.
Thời Miểu: OK
“Không ngủ nữa à?” Mẫn Đình quay đầu lại đã thấy người trên giường đang xem điện thoại.
Thời Miểu nói: “Khương Dương nhắn tin tìm em.”
“Khoa có việc sao?”
“Cũng bình thường.”
Cô đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi.”
10 giờ, cô đã hẹn với anh trai đi xem nhà. Thời Miểu không định ngủ nữa, cô thức dậy, vệ sinh cá nhân.
Mẫn Đình xem xong, nói: “Tối hôm đó anh rảnh.”
Rồi anh cầm điện thoại của mình lên, dặn dò thư ký: Dành thời gian cho tối ngày 22 tháng 1.
Thư ký: Vâng ạ, Mẫn tổng.
Chắc là bác sĩ Thời có việc gì đó.
9 giờ 50 phút, Thời Miểu ra khỏi nhà, gặp anh trai ở sân chung cư.
Mẫn Đình tranh thủ lúc rảnh rỗi này quay về nhà bố mẹ. Tất cả bản nhạc của anh đều ở trong phòng làm việc bên đó.
Em gái và mẹ anh đang ở nhà, hai người họ vừa ăn sáng xong không lâu, đang tắm nắng ngoài sân.
Dự án của Mẫn Hi đã hoàn thành, cô bắt đầu nghỉ thai sản.
Giang Nhuế xin nghỉ phép. Sau khi lo liệu xong hôn lễ của con trai, bà còn lại mấy ngày nghỉ phép, vừa hay có thể ở bên con gái.
Mẫn Hi vừa nhai táo vừa nhìn thấy anh trai từ trên xe bước xuống, câu đầu tiên cô nói là: “Nghe nói sinh nhật anh, anh ăn đến hai bữa tiệc sinh nhật? Tối đó anh Thời còn đặc biệt chúc mừng sinh nhật anh nữa.” Thương Uẩn đăng lên nhóm chat, ai cũng biết.
Mẫn Đình đóng cửa xe lại, nói: “Ăn ba bữa.”
Bát mì mà Thời Miểu nấu cho anh vào tối hôm trước cũng tính là một bữa.
“Mẹ, anh trai khoe khoang kìa!”
Giang Nhuế mỉm cười, tiếp tục cắm hoa.
Trên bàn gỗ chất đầy hoa hồng, trên ghế cũng vậy.
Mẫn Đình ôm hai bó hoa lớn trên ghế, rồi ngồi xuống.
Mẫn Hi “rộp rộp” cắn một miếng táo, “Bát súp nấm với chả tôm mà Thương Uẩn đăng trên Wechat, là do anh Thời đặc biệt làm cho anh ta sao?”
“Ừ.”
“Đợi em sinh xong, em cũng muốn ăn.”
Mẫn Đình cầm một chiếc kéo trên bàn lên, giúp mẹ anh cắt tỉa cành hoa.
Giang Nhuế: “Hôm nay sao con lại rảnh rỗi về nhà vậy?”
“Lấy bản nhạc.”
“Sao con lại nhớ ra phải tập đàn piano?”
“Thời Miểu nghe Hi Hi nói con đàn hay. Con tính đàn cho cô ấy nghe thử.”
Giang Nhuế không ngờ rằng, con trai bà kết hôn chưa đầy một năm đã thay đổi nhiều như vậy.
Lúc đầu, khi nghe nói con trai kết hôn vội, bà rất tức giận, nhưng lo lắng nhiều hơn.
Cuộc hôn nhân “đồng sàng dị mộng” của bà và chồng đã ảnh hưởng rất lớn đến con trai. Con trai bà lúc hơn mười tuổi đã vô tình biết được, gia đình hòa thuận chỉ là vỏ bọc mà bà và chồng tạo ra.
Mọi hạnh phúc đều là giả dối, hơn nữa, họ chiến tranh lạnh đến mức có thể ly hôn bất cứ lúc nào.
Nó lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tự mình tiêu hóa hết mọi cảm xúc đau buồn, toàn tâm toàn ý chăm sóc em gái.
Từ lúc mười mấy tuổi đến ba mươi tuổi, con trai bà chưa từng thể hiện ra việc nó đã biết sự thật.
Nếu không phải nó chủ động nói với Mẫn Cương Nguyên, thì Mẫn Cương Nguyên – một người tỉ mỉ như vậy cũng không hề nhận ra.
Từ nhỏ đến lớn, dù là chuyện học hành hay sự nghiệp, nó chưa từng để họ phải lo lắng một chút nào.
Sau này, nó trở thành ông chủ của tập đoàn Kinh Hòa, ngay cả bà là mẹ cũng cảm thấy nó vô cùng xuất sắc, điềm tĩnh, chu toàn đến mức khiến mọi người xung quanh đều yên tâm… lại càng khó lòng hiểu thấu được suy nghĩ thực sự trong lòng nó.
Ngày cưới, nó bằng lòng chia sẻ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của mình trên sân khấu, bà đã vô cùng kinh ngạc.
Mẫn Đình ở nhà nửa tiếng, lấy hết những bản nhạc cũ về nhà cưới.
Thời Miểu về đến nhà chưa đến 12 giờ, cô đi xem ba căn hộ cùng anh trai. Anh trai cô ưng ý căn ở tòa nhà bên trái, cách nhau một khoảng sân vườn, đi bộ chưa đến một trăm mét.
Đẩy cửa bước vào nhà, giai điệu du dương quen thuộc vang lên từ phòng khách.
Trước cây đàn piano màu đen, người đàn ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, tay áo không cài khuy măng sét, được xắn lên tùy ý, đang tập trung chơi đàn, không nghe thấy tiếng cô mở cửa bước vào.
Vào ngày thứ tư sau khi kết hôn, cô được nghe anh đàn “Mariage D’amour”.
Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cô bước đến.
Mẫn Đình đột nhiên quay đầu lại: “Em về rồi à? Xem nhà thế nào?”
“Cũng được ạ, anh trai em ưng ý một căn ở tòa nhà bên cạnh.” Thời Miểu cởi dép lê ra, dựa vào chiếc ghế sofa rộng rãi, “Anh cứ đàn tiếp đi.”
Mẫn Đình lại đàn thêm ba lần nữa. Anh quay đầu nhìn người trên ghế sofa, cô đang nhắm mắt, ôm gối ôm, dựa vào ghế sofa. Anh đứng dậy, lấy khăn choàng đắp cho cô.
Thời Miểu mở mắt ra: “Em không ngủ, em đang nghe anh đàn.”
Anh đàn ba lần, giai điệu cũng đi qua tim cô ba lần.
“Vừa rồi em đang nghĩ, yêu một người như anh sẽ như thế nào?”
Mẫn Đình ngồi xổm xuống trước ghế sofa, đắp khăn choàng lên người cô, nhìn cô, im lặng hồi lâu: “Anh cũng không biết. Em… có muốn thử với anh không? Trải nghiệm chắc là sẽ không tệ lắm đâu.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen