Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 65
Mấy người họ ở phòng trà của Lâu Duy Tích, ăn hết hạt dưa, hoa quả cũng ăn gần hết. Ánh nắng chiều tà chiếu vào từ khung cửa sổ, trải dài trên nửa mặt bàn trà, Thời Miểu nói tối nay còn phải chúc mừng sinh nhật Mẫn Đình, vì thế chào tạm biệt mọi người, rời đi trước.
Mẫn Đình uống hai cốc trà nóng, cuối cùng cũng thấy ấm áp hơn.
Ra khỏi tứ hợp viện, anh hỏi: “Không phải trưa nay đã tổ chức rồi sao?”
Thời Miểu cười nói: “Đến chỗ anh trai em ăn thêm một bữa nữa.”
Con đường đến khu chung cư mà cô thuê, chú Trần đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Xe rời khỏi con hẻm, rẽ phải đi tiếp.
Diệp Tây Tồn cũng chào tạm biệt không lâu sau khi họ rời đi. Lên xe, anh dặn tài xế về nhà mình, không về nhà bố mẹ.
Anh mở nhóm chat gia đình, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở ngày Diệp Thước về nước.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh @ bố: Sau này, ngoài những bữa tiệc gia đình, những bữa cơm gia đình và tiệc sinh nhật, con sẽ không tham gia nữa. Bao gồm cả bữa cơm tất niên và Tết Trung thu.
Diệp Hoài Chi: Tây Tồn, con có biết mình đang nói gì không?
Diệp Tang Dữ: Anh, anh làm gì vậy?
Diệp Tây Tồn lười tranh cãi với bố nữa, anh @ em gái: Ngừng tung tin đồn Thời Miểu có ý đồ với anh, đứng núi này trông núi nọ. Cũng ngừng tung tin đồn anh ly hôn là vì Thời Miểu. Em có thể không thích cô ấy, nhưng đừng bịa đặt.
Anh đã nói rõ ràng mọi chuyện với em rồi, em không nghe lọt tai câu nào!
Diệp Tang Dữ nhìn thấy anh trai dùng từ “bịa đặt”, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Diệp Tây Tồn: Để không gây thêm phiền phức, rắc rối cho Thời Miểu và Mẫn Đình, anh đã xóa số liên lạc của Thời Miểu.
Anh @ em gái: Có một điều em nói sai rồi, chuyện anh ly hôn không phải em chỉ chiếm một phần nguyên nhân, mà là chiếm 100%!
Diệp Tang Dữ gửi tin nhắn thoại, hét lên: Tự dưng lại đổ hết cho em!
Thiệu Tư Văn đã lâu không nói chuyện trong nhóm, nhìn thấy những lời của Diệp Tây Tồn, cuối cùng cô cũng biết người trong lòng anh là ai.
Chỉ là không ngờ, ở nơi mà cô không biết, họ đã ầm ĩ đến mức này.
Thiệu Tư Văn @ Diệp Tang Dữ: Đúng là do em cả. Vì chị không muốn sống tạm bợ. Nguyên nhân khiến chị không muốn sống tạm bợ chính là em. Ngày cưới của chị, từ lúc dâng trà, em đã tỏ thái độ. Lúc chụp ảnh gia đình, mặt em hầm hầm. Trong hôn lễ, mặt em như sắp vắt ra nước, suýt chút nữa thì cãi nhau với anh trai em, còn cố tình sắp xếp Diệp Thước dỗ dành em. Em có nể mặt chị một chút nào không? Có chuyện gì to tát mà không thể đợi sau hôn lễ rồi nói. Nhất định phải tỏ thái độ trong hôn lễ của chị trước mặt tất cả họ hàng sao?! Sau này khi chung sống, chị chỉ nhẫn nhịn em thôi, bởi vì anh trai em đối xử với ông nội quá tốt.
Thiệu Tư Văn: Tuy rằng chị và anh trai em liên hôn, trước khi cưới cả hai đã ký thỏa thuận, tài chính độc lập, không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhưng chị cũng là người cẩn thận lựa chọn, chọn một người có phẩm chất tốt để kết hôn. Chính vì nghĩ, nếu chung sống hòa thuận thì có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Vì em, chị đã từ bỏ ý định đó!
Thiệu Tư Văn @ Diệp Hoài Chi: Ba, ba cứ tiếp tục nuông chiều con bé đi!
Nói xong, Thiệu Tư Văn rời khỏi nhóm chat gia đình.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Tây Tồn cũng rời khỏi nhóm.
Diệp Hoài Chi nhíu chặt mày, ông dùng sức ấn huyệt thái dương.
Triệu Mạc Nhân hôm nay làm việc cả ngày trong phòng làm việc, chỉ lúc ăn cơm mới đến phòng ăn, bà vẫn không để ý đến ông.
Ông lại nhìn nhóm chat gia đình, sau khi Diệp Tây Tồn rời khỏi nhóm, Triệu Mạc Nhân cũng rời khỏi.
Diệp Thước nhắn tin riêng cho ông: Ba, trong nhóm chỉ còn lại ba chúng ta. Ba giải tán nhóm đi.
Trên lầu, Diệp Tang Dữ nước mắt lã chã rơi, trong thùng rác toàn là giấy ăn.
Anh trai nói cô bịa đặt vài câu rồi trực tiếp rời khỏi nhóm, Thiệu Tư Văn không thèm nể mặt bố, nói cô không ra gì.
Rõ ràng Thời Miểu từng thích anh trai, vậy mà cô lại bị anh trai gán cho cái mác “bịa đặt”.
Sau này, chỉ cần cô lấy cớ Thời Miểu thích anh trai để ghét bỏ Thời Miểu, người nhà sẽ cho rằng cô bịa chuyện, bôi nhọ Thời Miểu.
Cho đến nay, Thời Miểu chưa từng nói nửa lời nào về việc thích anh trai.
Còn anh trai thì càng không. Từ đầu đến cuối, chưa từng thừa nhận thích Thời Miểu.
Mối tình đơn phương của anh trai và Thời Miểu, vậy mà lại kết thúc bằng hai chữ “tin đồn” một cách nực cười như vậy.
Còn cô, là người tung tin đồn.
Bây giờ anh trai rời khỏi nhóm, Thiệu Tư Văn cũng rời khỏi nhóm. Bữa cơm tất niên không về nhà ăn nữa. Ông bà, thậm chí cả bố, sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, mà cô lại có nỗi khổ không nói nên lời.
Diệp Tang Dữ: Anh bênh vực Thời Miểu như vậy sao?!
Tức giận ấn nút gửi, đột nhiên cô sững người. Vòng tròn màu đỏ cùng dấu chấm than chói mắt khiến đầu óc cô trống rỗng.
Anh đã xóa số liên lạc của Thời Miểu, vậy nên cũng không định giữ cô lại nữa.
Tình thân ruột thịt giữa cô và anh, anh không quan tâm, cũng không để ý nữa.
Dấu chấm than màu đỏ trước mắt dần dần mờ đi, nước mắt cô làm sao cũng không lau khô được.
Cứ tưởng rằng mình sẽ suy sụp, tìm anh trai để làm ầm ĩ, nhưng cô lại lặng người đến mức không nói nên lời.
5 giờ chiều, hoàng hôn dần buông xuống.
Diệp Tây Tồn đi thang máy xuống, nhìn thấy người đang đứng ở cửa, anh khựng lại.
Thiệu Tư Văn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Em đang định gọi điện thoại cho anh.”
Diệp Tây Tồn nhìn tập tài liệu trên tay trái cô, rồi lại nhìn chai rượu vang đỏ mà cô xách trên tay phải: “Em đây là đang ăn mừng ly hôn à?”
Thiệu Tư Văn: “Diệp Thước nói với em, sau khi em rời khỏi nhóm, anh cũng rời khỏi. Nếu mấy hôm nữa anh còn định thêm vào lại, vậy thì tối nay chúng ta ký thỏa thuận ly hôn luôn. Vẫn như cũ sẽ ly hôn. Nếu anh quyết định tách gia đình nhỏ với gia đình lớn, chúng ta lại tiếp tục sống tạm với nhau.”
Cô lắc lắc chai rượu vang đỏ trên tay: “Rượu mừng em mang đến rồi đây.”
Diệp Tây Tồn khẽ cười, vốn dĩ anh còn đang suy nghĩ xem nên giải thích rõ ràng với cô thế nào.
Anh nói: “Rời khỏi rồi thì rời khỏi thôi. Anh rời khỏi nhóm rồi mà còn thêm vào lại, sau này Tang Dữ sẽ càng thêm tùy tiện. Tính cách của con bé mà không sửa đổi, sẽ không phải là chuyện tốt.”
Mở cửa cho Thiệu Tư Văn vào nhà, có những chuyện anh không muốn giấu cô, “Anh kết hôn, ly hôn, không liên quan gì đến Thời Miểu, nhưng chuyện thích cô ấy nhiều năm…” là sự thật.
Thiệu Tư Văn ngắt lời: “Em biết.”
Cô thay giày xong, đi thẳng đến bàn bếp ở phòng khách, đặt chai rượu vang đỏ lên đó, quay đầu lại nói với anh: “Em đoán chắc Thời Miểu cũng thích anh. Trên đường đến đây, em đã thử đặt mình vào vị trí của Thời Miểu. Có một người như Diệp Tang Dữ, tình cảm của Thời Miểu dành cho anh chắc đã sớm bị bào mòn hết, chỉ còn lại sự mệt mỏi.”
Diệp Tây Tồn mỉm cười, không đáp lời. Anh rửa tay, lấy sườn cừu đông lạnh và một số nguyên liệu nấu ăn nhanh khác từ trong tủ lạnh ra.
Anh nói với cô: “Dụng cụ mở nút chai rượu vang ở trong ngăn kéo bên trái tủ rượu.”
Thiệu Tư Văn cất thỏa thuận ly hôn vào túi xách, kéo ngăn kéo ra tìm dụng cụ mở nút chai.
“Nếu không có Diệp Tang Dữ, khi ấy anh có định làm rõ mối quan hệ này, đấu tranh với gia đình không?”
Diệp Tây Tồn: “Không có Tang Dữ, chưa chắc anh và Thời Miểu đã có quan hệ tốt như vậy. Nếu không phải vì Tang Dữ, anh đã đi du học từ cấp hai, chắc sẽ không về nước nữa.”
Nếu không có Diệp Tang Dữ, anh sẽ không ở lại Bắc Kinh, đương nhiên không thể nào tiếp xúc với Thời Miểu.
“Nếu không có Diệp Tang Dữ, khi ấy em có định làm rõ mối quan hệ này, đấu tranh với gia đình họ không?”
Lúc này, ở một nơi khác trong thành phố, Mẫn Đình cũng hỏi câu hỏi tương tự.
Thời Miểu đang ăn sung sấy khô mà Mẫn Đình mua cho, phát ra tiếng “rộp rộp”.
Vừa rồi, cô đã cho anh xem những lời mời kết bạn của Diệp Tang Dữ. Kể cả chuyện cô xóa số liên lạc của Diệp Tây Tồn cũng nói cho anh biết.
“Nếu không có Diệp Tang Dữ, anh ấy sẽ không quan tâm đến em nhiều như vậy. Ít tiếp xúc, ít gặp gỡ, vậy thì sẽ không có tình cảm, em không cần phải đấu tranh.” Cô nhấn mạnh, “Bây giờ em biết Diệp Tây Tồn có tình cảm gì với em, với việc biết sớm hơn thì cũng không khác gì cả, em vẫn sẽ không nói rõ ràng. Em nói thật đấy.”
Mẫn Đình gật đầu, anh biết đó là lời nói thật lòng.
Về chuyện của Diệp Tây Tồn, cô đã nói đó là chuyện của quá khứ, anh không nhắc đến nữa, lật sang trang mới. Nhìn đồ ăn vặt trên tay cô: “Sung sấy khô hiệu này thế nào?”
Thời Miểu đưa nửa miếng sung còn lại cho anh ăn, nói: “Không ngon bằng hiệu bán ở ngõ đối diện bệnh viện.”
Mẫn Đình: “Lần sau anh mua cho em ở ngõ đó.”
Xe sắp rẽ vào khu chung cư, Thời Miểu bảo chú Trần dừng xe bên đường, cô xuống mua đồ.
Mẫn Đình hỏi: “Mua gì vậy?”
“Mua hoa cho anh.” Vừa nói, cô vừa đẩy cửa xe xuống.
Mẫn Đình vừa định xuống xe, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Diệp Thước, mấy bức ảnh chụp màn hình.
Anh mở ra xem, là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm chat gia đình họ. Sau khi Diệp Tây Tồn và Thiệu Tư Văn nổi giận, họ lần lượt rời khỏi nhóm.
Diệp Thước: Anh trai em xóa số liên lạc của chị gái em rồi.
Mẫn Đình: Anh biết rồi.
Lý do Diệp Thước chụp màn hình gửi cho anh là do Diệp Tây Tồn dặn dò, để anh biết, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Diệp Tang Dữ đã bị dạy dỗ.
Diệp Tây Tồn xử lý như vậy để tránh việc Thời Miểu đích thân đến tìm Diệp Hoài Chi. Nếu hôm nay không phải là sinh nhật anh, Thời Miểu đã đến đó từ lâu rồi.
Mẫn Đình: Cậu nhắn thêm với chú Diệp một câu. Hôm nay là ngày thứ hai sau khi anh kết hôn, cũng là sinh nhật anh!
Anh cầm áo khoác đến tiệm hoa tìm Thời Miểu, cô chọn mười một bông hoa hướng dương, đang chọn hoa baby vàng.
“Ông chủ, không cần xốp cắm hoa, bó hoa kiểu cầm tay.”
Thời Miểu đặt hoa hướng dương và hoa baby vàng lên bàn gói hoa, “Chọn cho cháu một tờ giấy gói màu xám nhé.”
Ông chủ: “Được rồi.”
Mẫn Đình nhìn quanh tiệm hoa, thấy bó hoa giống hệt bó hoa “Phú quý cát tường” hôm đó, anh hỏi Thời Miểu: “Hôm anh chuyển nhà, em mua hoa ở đây à?”
Thời Miểu gật đầu: “Vâng ạ.”
Rồi cười chỉ vào một bó hoa trên kệ hoa dưới cùng: “Em nói là mua hoa mừng tân gia, ông chủ liền bó cho em một bó như vậy.”
Cô đến gần anh, nhỏ giọng nói: “Lúc đó không thân với anh. Nếu thân thiết, em đã chọn một bó hướng dương tặng anh.” Một bó hướng dương rất rẻ, nhưng hợp với anh, còn bó “Phú quý cát tường” kia có giá bảy, tám trăm tệ, lại không hợp với anh. Vì trong đó có chút ý nghĩa xã giao.
Lúc này, tay Mẫn Đình không còn lạnh nữa. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt.
Bó hoa được gói xong, màu xanh lá cây bao bọc lấy màu vàng rực rỡ.
Giống như khu vườn dưới ánh nắng mùa xuân, tràn đầy sức sống.
Thời Miểu rút tay ra khỏi tay anh, chọn một tấm thiệp. Theo thói quen, cô đưa tay sờ túi, lại sờ vào khoảng không. Cô mới sực nhớ ra mình không mặc áo blouse trắng. Cô với lấy một chiếc bút trên bàn, viết:
Hôm nay em có hai niềm vui lớn. Một là sinh nhật anh, hai là điều ước của em đã thành hiện thực, còn quay lại để tạ ơn.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc (trái tim)
Bà xã chúc —
Cô tô thêm mấy nét cho hình trái tim, rồi cắm tấm thiệp vào bó hoa: “Chúc mừng sinh nhật anh.”
Mẫn Đình khẽ cười, “Cảm ơn em.” Một tay anh ôm bó hoa, tay kia ôm cô.
Ra khỏi tiệm hoa, trời đã tối.
Lúc này, đèn đuốc trong căn nhà trọ sáng trưng, đèn ban công cũng bật sáng.
Thương Uẩn dựa vào cửa sổ ban công, quan sát căn nhà nhỏ ấm cúng.
Thời Ôn Lễ rót một cốc nước ấm đặt lên bàn ăn: “Anh không uống trà. Trong nhà không có trà, cậu uống tạm nhé.”
Thương Uẩn: “Em cũng không uống trà.”
Anh tắt đèn ban công, đi dạo đến phòng ăn.
Căn hộ nhỏ, phòng ăn và phòng khách thông nhau, nhưng được dọn dẹp rất ấm cúng. Trên bàn ăn trải khăn trải bàn kẻ ô vuông màu xanh nhạt, một đầu bàn dựa vào tường. Trong bình hoa trên bàn cắm một bó hoa cúc La Mã, điểm xuyết thêm hai, ba cành cây trầu bà.
Anh ngồi xuống trước bàn ăn, hai tay ôm lấy cốc thủy tinh.
Thời Ôn Lễ quay vào bếp bận rộn, trong phòng ăn và phòng khách chỉ còn lại một mình anh. Ánh đèn vàng ấm áp, cả căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng từ trong bếp vọng ra tiếng dao thái rau “lách cách”, còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con tập đàn piano từ một tòa nhà nào đó, lúc có lúc không, không thành thạo lắm.
Thương Uẩn uống một ngụm nước ấm, không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng ở một mình yên tĩnh như vậy.
Từ chỗ Lâu Duy Tích rời đi, anh không biết đi đâu. Không muốn tăng ca ở công ty, về nhà cũng chỉ có một mình. Anh nhớ đến Thời Ôn Lễ, đến đây ngồi một lát, cảm nhận chút hơi ấm gia đình.
Không ngờ Thời Ôn Lễ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, nói là muốn chúc mừng sinh nhật em rể. Ngày mai Mẫn Đình phải tham gia diễn đàn, tiện thể coi như là em gái và em rể về nhà thăm trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Anh!”
Thương Uẩn bưng cốc nước, đứng dậy đi mở cửa.
“Anh, anh…” Thời Miểu kịp thời dừng lại, “… Trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à.”
Sau khi đã quen thuộc, cô không còn gọi anh là Thương tổng nữa.
Thương Uẩn nói: “Tôi đến chúc mừng sinh nhật chồng cô.”
Mẫn Đình bước vào, đưa tay ra sau đóng cửa lại: “Cậu không có chỗ ăn cơm à?”
Thương Uẩn: “…”
Hai giây sau, anh bật cười.
Đúng là không có chỗ ăn cơm. Lâu Duy Tích nói trưa nay đã bao anh một bữa rồi, tối nay không muốn bao nữa.
Một mình rất tự do.
Nhưng anh không thích ăn cơm một mình.
Thời Miểu cởi áo khoác ra, đi vào bếp tìm anh trai. Thời Ôn Lễ đã chuẩn bị gần xong, không cần họ giúp đỡ.
Nhà bếp quá nhỏ, người đông, chật chội, Mẫn Đình ở lại hai, ba phút, rồi nhường không gian cho hai anh em họ. Anh rót một cốc nước, đi ra ngoài.
Thương Uẩn chậm rãi uống nước lọc, chỉ vào bình hoa trên bàn ăn dựa sát vào tường: “Anh vợ anh còn đặc biệt mua hoa để trang trí.” Anh rất ít khi ghen tị với người khác, nhưng lúc này, anh có chút ghen tị với Mẫn Đình, “Anh vợ như Thời Ôn Lễ, ai mà chẳng muốn có.”
Mẫn Đình ngồi xuống đối diện anh, nói: “Hạ Ngôn không phải là không có anh trai. Chẳng phải sắp tới cậu cũng có anh vợ sao? Không cần phải ghen tị với tôi.”
Không nhắc đến Nghiêm Hạ Ngôn thì thôi, Thương Uẩn suýt chút nữa thì bị sặc nước: “Người anh vợ đó của tôi, cho không tôi cũng không thèm.”
Mẫn Đình mở camera điện thoại, chụp hai bức ảnh bình hoa thủy tinh. Giống như bó hoa mà Thời Miểu tặng anh, ấm áp và tràn đầy sức sống.
Trong bếp, dầu ăn trong chảo kêu xèo xèo.
Cùng với tiếng xẻng xào rau, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng máy hút mùi vù vù, hút hết hơi nóng và khói dầu.
Thời Ôn Lễ tắt bếp, rưới dầu nóng lên đậu phụ khô. Thời Miểu đứng bên cạnh, đợi trộn đều.
Món khai vị đầu tiên của tối nay, đậu phụ khô trộn.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen