Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 64
Mấy hôm nay, nhiệt độ ngoài trời âm năm, sáu độ. Ao ước nguyện đóng một lớp băng.
Được mặt trời chiếu cả buổi trưa, lúc này trên mặt nước vẫn còn những mảng băng mỏng.
Thời Miểu kéo áo phao lên, ngồi xổm xuống bên bờ ao.
Cô sợ lạnh, tất cả áo phao mà Mẫn Đình mua cho cô đều là loại siêu dài, bọc kín cô từ đầu đến chân.
Trời lạnh, cá chép Koi bơi chậm chạp dưới ao.
Mẫn Đình nói: “Hôm nay không cho cá ăn được, trời lạnh phải ngừng cho ăn.”
“Cá chép Koi sợ lạnh sao?” Thời Miểu vừa nói vừa thò tay xuống nước thử.
Mẫn Đình không rõ: “Lát nữa anh hỏi Lâu Duy Tích.”
Anh kéo cô đứng dậy, lau khô những ngón tay lạnh lẽo của cô, nắm chặt trong tay để ủ ấm.
Thời Miểu bảo anh vào nhà đổi tiền xu, cô đợi anh ở đây.
Mẫn Đình: “Ngoài này lạnh lắm.”
Anh không để cô ở lại ngoài sân, mà dắt cô vào phòng trà.
Ba người trong phòng trà đều có tâm sự. Sau khi ăn cơm xong, họ đang ăn hoa quả tráng miệng để giết thời gian, không ai để ý đến việc có người ở bên hồ sen ngoài sân.
Lâu Duy Tích tiếc nuối thay cho hai người họ: “Cậu và Tư Văn, hai người không phải là người không có năng lực để sống tốt.”
Thương Uẩn liếc nhìn người bên cạnh, không xen vào.
Diệp Tây Tồn không hứng thú lắm với hoa quả, anh chỉ lấy một quả sung tươi.
Lâu Duy Tích: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”
Diệp Tây Tồn: “Tôi biết.” Anh chậm rãi ăn quả sung, “Anh muốn nghe câu trả lời nào?”
“…” Lâu Duy Tích bất lực thở dài.
Diệp Tây Tồn nói: “Tôi và Tư Văn không phải vì một, hai chuyện mà ly hôn, cũng không thể nói rõ ràng trong một, hai câu.”
“Hai người định giấu giếm chuyện ly hôn với gia đình sao?”
“Không giấu, cũng không phải là bí mật. Sau Tết sẽ công khai.” Diệp Tây Tồn nói, “Chúng tôi đã sống ly thân từ lâu rồi.”
“… Hai đứa này.”
Thảo nào mấy tháng gần đây, Thiệu Tư Văn thỉnh thoảng lại lấy chuyện ly hôn ra đùa giỡn.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Lâu tổng?” Thời Miểu gọi ngoài cửa.
“Thời lão bản, mời cô vào.”
Vừa dứt lời, hai người ngoài cửa bước vào.
Trong nhà ấm áp, từ mùa đông lạnh giá bước vào, cứ ngỡ là đầu mùa hè.
Thời Miểu không mặc nổi áo phao nữa, cô đứng ở cửa cởi áo ra.
Mẫn Đình cởi áo khoác dài, tiện tay nhận lấy áo phao của cô, treo cả hai chiếc áo lên. Cách một tấm bình phong, họ không nhìn thấy Thương Uẩn và Diệp Tây Tồn đang ngồi trước bàn trà.
Thời Miểu đi trước, vòng qua tấm bình phong.
“… Anh, trùng hợp vậy.”
Diệp Tây Tồn nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Rồi khẽ gật đầu với người đứng sau Thời Miểu.
Mẫn Đình gật đầu đáp lễ, đặt quà mà Thời Miểu mang đến lên bàn trà.
Bàn trà dành cho tám người, đủ chỗ ngồi.
Lâu Duy Tích tiện tay chỉ: “Hai người cứ tự nhiên ngồi.”
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Thời Miểu thuận miệng hỏi.
Lâu Duy Tích: “Đang khuyên anh trai em. Anh ấy và chị dâu em sắp ly hôn, em có biết không?”
Mẫn Đình sững người, anh để ý thấy Thời Miểu đang định ngồi xuống thì khựng lại.
Thời Miểu nhìn người đối diện, không dám tin. Cô hiểu anh ấy, cũng có chút hiểu Thiệu Tư Văn. Hai người họ không phải là người coi thường hôn nhân, sẽ không vì gặp chút trắc trở mà chọn lựa chia tay.
Lâu Duy Tích chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn: “Em ăn chút hoa quả cho đỡ khô cổ họng, từ từ khuyên.”
Diệp Tây Tồn theo bản năng xoay đĩa hoa quả, xoay phần có sung và nho đen về phía cô.
Mẫn Đình lặng lẽ nhìn mấy loại quả trong đĩa. Anh không ăn, bưng cốc trà đen trên bàn lên, đưa đến bên miệng.
Diệp Tây Tồn nói một câu: “Không cần khuyên.”
Câu này tuy nói với Thời Miểu, nhưng anh lại nhìn Lâu Duy Tích.
Lâu Duy Tích: “Cách tôi khuyên người khác không giống người thường. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không phải nói một đống đạo lý để khuyên cậu.” Anh đã từng ly hôn, biết rõ những đạo lý sáo rỗng đó vô dụng đến mức nào.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Trước tiên hỏi một câu. Cậu và Tư Văn không có vấn đề gì về nguyên tắc chứ?”
“Không có.”
“Đã không có vấn đề gì về nguyên tắc, vậy thì là mâu thuẫn gia đình.”
Diệp Tây Tồn không muốn nói sâu, rót thêm trà nóng cho Lâu Duy Tích: “Tôi đến đây là để được yên tĩnh.”
Lâu Duy Tích cũng không muốn bị ghét bỏ: “Tôi không phải thấy tiếc cho cậu và Tư Văn sao.”
Diệp Tây Tồn rót thêm nửa cốc trà cho mình, nói: “Duyên phận vợ chồng có lẽ chỉ đến đây thôi.” Rồi chuyển chủ đề, hỏi: “Có hạt dưa không?”
Lâu Duy Tích chỉ vào tủ trà: “Tự lấy đi.”
Trong tủ chỉ còn hạt dưa hấu và hạt bí, Diệp Tây Tồn lấy mấy chiếc đĩa ra, mỗi đĩa đựng một ít.
Thương Uẩn kéo một đĩa đến trước mặt mình. Hôm nay anh không xen vào từ đầu đến cuối.
Ba người trong mối tình tay ba này đều có mặt, anh vẫn nên im lặng thì hơn.
Với sự tinh tế của Mẫn Đình, nếu không cẩn thận sẽ bị anh ta phát hiện ra.
Mẫn Đình nhìn Thương Uẩn: “Hôm nay sao cậu lại ít nói vậy?”
“…” Thương Uẩn chậm rãi nói, “Sao tôi nói nhiều được? Nếu đổi lại là anh, ngày mai bị ép đi xem mắt, tôi không tin anh còn ca hát được.”
Anh nhân cơ hội này để “giải vây” cho Diệp Tây Tồn, chuyển chủ đề sang mình: “Diệp Tây Tồn ly hôn là khôi phục lại tự do, là chuyện đáng ăn mừng. Các người không nên thương hại tôi sao?”
Diệp Tây Tồn mỉm cười, phụ họa: “Không phải đã lấy hạt dưa cho cậu rồi sao.”
Rồi hỏi: “Xem mắt với ai vậy?”
Thương Uẩn hồi lâu không nói gì, cúi đầu bóc hạt dưa.
Lâu Duy Tích cẩn thận phỏng đoán: “Không phải là xem mắt với Tang Dữ đấy chứ?”
Diệp Tây Tồn tiếp lời, cười nói: “Đừng dọa cậu ta, đây chính là chuyện kinh dị.”
Thương Uẩn bật cười: “Câu này của anh nhất định đừng để em gái anh nghe thấy.”
“Nghe thấy cũng không sao. Nó biết rõ tính cách của mình.” Biết rõ nhưng không thay đổi được. Giống như bố anh, biết rõ không thể cứ mãi nuông chiều Tang Dữ và Diệp Thước, nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được.
Diệp Tây Tồn quay lại chủ đề chính, trả lời Lâu Duy Tích: “Không phải Tang Dữ. Lần trước bố tôi giục một câu, nó đã tự hành hạ mình đến mức phải đi cấp cứu. Bố tôi không dám giục kết hôn nữa.”
Thời Miểu nhìn Thương Uẩn với vẻ trầm ngâm, nghĩ đến việc ngày mai mình phải đi xem mắt cùng Hạ Ngôn.
Cô định hỏi Hạ Ngôn xem có biết xem mắt với ai không.
Mở WeChat ra, mục danh bạ hiển thị hơn mười thông báo kết bạn mới, cô ấn vào xem. Toàn là lời mời kết bạn của Diệp Tang Dữ, cô ta đã coi phần ghi chú như khung chat tạm thời.
[Tôi đến tìm anh trai tôi, không ngờ xe của cô cũng ở đó. Tôi thực sự không muốn liên lạc với cô, nhưng có vài lời tôi không thể không nói.]
[Anh trai tôi đã biết cô thích anh ấy từ lâu rồi. Trước khi anh ấy kết hôn, tôi lỡ miệng nói ra.]
[Chắc là anh ấy cũng thích cô, nếu không sẽ không kiên quyết ly hôn. Anh ấy nói là vì tôi nên anh ấy mới không muốn sống tạm bợ. Có lẽ vậy. Nhưng nguyên nhân sâu xa nhất là do chính anh ấy.]
[Cô đã kết hôn với Mẫn Đình rồi, làm ơn hãy tránh xa anh trai tôi ra. Tôi thấy yêu cầu này không quá đáng, đúng không?]
[Trong mắt người ngoài, chúng ta là người một nhà. Mong cô tự trọng. Đừng để người ngoài xem trò cười nhà tôi!]
[Ai cũng có thể làm chị dâu tôi. Trừ cô ra!]
[Tôi sẽ gửi tin nhắn này cho anh trai tôi. Hai người cứ che giấu, cho mình hy vọng. Hôm nay tôi sẽ vạch trần mọi chuyện, để hai người đừng tự lừa dối bản thân nữa!]
[Hai người hôm nay cứ đối mặt với nhau, giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Không khó lắm, đúng không?]
[Nghe nói cô đã xóa số Diệp Thước. Sao lại không nỡ xóa số anh trai tôi?]
[Nếu cô xóa, tôi còn coi trọng cô!]
[Mẫn Đình đã cảnh cáo tôi rồi, lần trước là lần cuối cùng liên lạc với cô, không có lần sau. Nhưng tôi nghĩ lại, không muốn có thêm người khác biết chuyện này. Vậy nên tôi phải tự mình nói ra.]
Thời Miểu xem xong, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Rồi lại quay lại xem tin nhắn thứ hai và thứ ba.
Chuyện cô thầm mến anh ấy, cô từng hy vọng cả đời này Diệp Tây Tồn đừng bao giờ biết.
Hóa ra, anh ấy đã biết từ lâu rồi.
Bình tĩnh lại một lúc lâu, cô lại ấn vào xem tin nhắn thứ bảy.
Diệp Tang Dữ đang tức giận, chắc chắn sẽ không kiêng dè gì nữa. Cô ta nói sẽ gửi tin nhắn cho Diệp Tây Tồn, chắc chắn sẽ gửi.
Thời Miểu nhìn thời gian trên điện thoại trôi qua từng phút, do dự không biết nên ngẩng đầu lên lúc nào, vì dù sao cũng phải đối mặt.
Mấy người trên bàn vẫn đang bàn tán về đối tượng xem mắt của Thương Uẩn.
Điện thoại Diệp Tây Tồn rung lên, em gái gửi đến mấy đoạn tin nhắn dài.
Diệp Tang Dữ: Anh đừng có đổ hết trách nhiệm ly hôn lên đầu em. Em thừa nhận, em có thể chiếm một phần, nhưng việc anh một lòng muốn ly hôn là do anh, cớ gì lại đổ hết cho em!
Những việc em làm không tốt, em sẽ sửa. Không phải anh nói Thiệu Tư Văn thấy mệt sao? Em đã nói với ông bà rồi, em không ưa Thiệu Tư Văn. Sau này, những buổi tụ tập lớn nhỏ trong nhà, có Thiệu Tư Văn thì không có em! Lý do là vì chị ấy quan hệ tốt với Thời Miểu, em nhìn là thấy khó chịu.
Em sẽ tiếp tục gây sự với ông bà, gây sự đến khi tất cả mọi người trong nhà đều biết em không thích Thiệu Tư Văn. Sau này cho dù chị ấy không tham gia bất cứ buổi tụ tập nào của gia đình, ông bà cũng sẽ không trách chị ấy, còn cảm thấy có lỗi với chị ấy.
Lỗi lầm em nhận hết rồi. Có muốn cứu vãn hôn nhân hay không là chuyện của anh. Làm ơn đừng trách em nữa!
Diệp Tang Dữ: Vốn dĩ em muốn nói trực tiếp với anh. Không ngờ xe của Thời Miểu lại đỗ ở cửa, em lười gặp cô ta! Anh đừng có cố gắng thay đổi cách nhìn của em về cô ta. Vô ích thôi. Hai mươi mấy năm rồi, không thay đổi được đâu.
Diệp Tang Dữ: Còn nữa, em đã nói với Thời Miểu rồi. Anh biết chuyện cô ta thầm mến anh. Cũng nói với cô ta lý do anh ly hôn. Em cảm nhận được, anh cũng thích cô ta. Tước đây em tự lừa dối bản thân là vì muốn bản thân mình thoải mái, vì em rất ghét cô ta, ghét từ nhỏ! Nếu cô ta không phải là con gái của mẹ kế, có lẽ em còn tác hợp cho hai người.
Diệp Tang Dữ: Không phải anh nói anh mong cô ta sống tốt hơn bất cứ ai sao?
Được rồi, hôm nay anh đi theo giải quyết dứt điểm mọi chuyện đi.
Nếu không, ai tin anh đâu!
Dù sao thì em cũng không tin anh có thể thực sự từ bỏ cô ta.
Vì cô ta, anh có thể kết hôn giả, lại còn nói có thể quên cô ta. Lừa ai chứ!
Diệp Tang Dữ: Em về nhà rồi. Em sẽ không đi đâu cả. Anh về muốn mắng thế nào thì mắng!
Diệp Tây Tồn xem xong, mất hơn nửa phút để tiêu hóa những tin tức khiến anh trở tay không kịp này.
Do dự một lúc, anh ngẩng đầu lên.
Gần như cùng lúc đó, Thời Miểu cũng ngẩng đầu lên.
Sau đó, ánh mắt hai người lướt qua nhau.
Cô lấy một quả nho đen từ đĩa hoa quả, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho vào miệng.
Vừa rồi, chỉ liếc nhìn một cái, cô đã chắc chắn, Diệp Tây Tồn đã nhận được tin nhắn của Diệp Tang Dữ.
Diệp Tây Tồn cúi đầu nhìn điện thoại, tìm thấy ảnh đại diện của Thời Miểu.
Anh nhìn một lúc, rồi xóa số liên lạc của cô.
Cùng biến mất khỏi màn hình còn có lịch sử trò chuyện của nhiều năm.
Diệp Tây Tồn gọi điện thoại cho em gái, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện, chỉ có anh là im lặng xem điện thoại.
Diệp Tang Dữ nghe máy, không nói gì.
Diệp Tây Tồn: “Em đừng có chọc tức ông bà.”
Diệp Tang Dữ: “Không liên quan đến anh!”
Diệp Tây Tồn: “Em ở nhà đợi, tối nay về anh sẽ nói chuyện với em.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.
Cuộc điện thoại này chỉ là để che đậy việc anh xem điện thoại.
Lâu Duy Tích vừa bóc hạt bí vừa hỏi: “Tang Dữ lại làm sao vậy?”
Diệp Tây Tồn đặt điện thoại xuống: “Giận Thiệu Tư Văn, đang làm loạn ở nhà.”
Điện thoại Thời Miểu vẫn còn trên tay, cô vừa xóa số liên lạc của Diệp Tây Tồn.
Cô hỏi Thương Uẩn đối diện: “Tối mai cậu xem mắt với Hạ Ngôn đúng không?”
Thương Uẩn: “…”
Anh không phủ nhận cũng không khẳng định.
Anh hỏi Mẫn Đình: “Tối mai anh đi xem mắt cùng tôi không?”
Mẫn Đình từ chối thẳng thừng: “Không rảnh.”
Thời Miểu quay đầu lại, nói với anh: “Tối mai em phải đi xem mắt cùng Hạ Ngôn.”
Mẫn Đình hiểu, cô không muốn làm “bóng đèn”, nên nói: “Tối mai anh cũng đến đó.”
“Vậy tiệc xã giao thì sao?”
“Phó Ngôn Châu có ở đó, để cậu ta uống thêm hai ly.”
“…”
Mẫn Đình nói: “Mấy hôm nay, Mẫn Hi đều ở nhà bố mẹ. Mẹ anh ở cùng em ấy. Không sao đâu.”
Uống hết một cốc trà đen, anh đặt cốc xuống, hỏi cô: “Em muốn mấy đồng xu?”
Thời Miểu làm động tác OK, muốn ba đồng xu.
Mẫn Đình nhớ rõ điều ước cuối cùng mà cô ước là ném ba đồng xu vào ao ước. Không biết cô đã ước gì cho mình mà lại thành hiện thực nhanh như vậy.
Thương Uẩn rảnh rỗi buồn chán, hỏi một câu: “Muốn ước à?”
Thời Miểu cười nói: “Tạ ơn.”
“Tạ ơn nhất thiết phải là ba đồng xu sao?”
“Chuyện này chắc là tùy ý. Lúc ước, em ném ba đồng xu.”
Thương Uẩn nghĩ đến việc mình ước cho Mẫn Đình, anh đã ném cả nắm tiền xu vào hồ sen, lúc tạ ơn chẳng phải cũng phải ném cả nắm sao?
Mẫn Đình rút ba trăm tệ, lấy ba đồng xu.
“Anh đi cùng em nhé?”
“Không cần đâu ạ.”
Thời Miểu cầm ba đồng xu, bước nhanh ra khỏi phòng trà.
Cô lười mặc áo khoác, kéo áo khoác len, chạy đến bên hồ sen.
Mẫn Đình ngồi vào bàn trà, mấy người họ đang nói chuyện xem ao ước nguyện có linh nghiệm không. Anh không tham gia, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phó Ngôn Châu: Tìm một chỗ không có người rồi gọi điện thoại cho tôi.
Thời Miểu từ ngoài sân đi vào, vừa đúng lúc điện thoại của Phó Ngôn Châu gọi đến.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Anh nói với Thời Miểu một tiếng, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Nói đi, có chuyện gì?” Đầu dây bên kia, Phó Ngôn Châu đóng cửa phòng làm việc của mình lại.
Mẫn Đình: “Cậu đã biết chuyện Diệp Tây Tồn ly hôn từ lâu rồi sao?”
“…”
Phó Ngôn Châu đi đến bên cửa sổ. Mở hé một cánh, gió lạnh khiến người ta tỉnh táo hơn.
Người anh vợ này của anh nếu không có nắm chắc mười phần thì sẽ không hỏi như vậy. Anh đành phải ngầm thừa nhận.
Mẫn Đình nói: “Ngoài cậu ra, Thương Uẩn cũng biết.”
“… Sao cậu ta lại biết?”
“Tò mò như vậy thì tự đi mà hỏi.”
“…”
Miễn cưỡng hiểu được tâm trạng của anh lúc này, Phó Ngôn Châu không chấp nhặt với anh nữa.
“Là Thương Uẩn nói cho anh biết chuyện Diệp Tây Tồn ly hôn sao?”
“Không phải Thương Uẩn. Cậu ta còn đang tìm cách giấu tôi.”
Lời nói của Thương Uẩn hôm nay, lúc nhiều lúc ít. Chỉ là xem mắt thôi mà, không đến mức khiến cậu ta khác thường như vậy.
Mẫn Đình nói: “Là do Diệp Tây Tồn tự nói. Tôi và họ đều ở chỗ Lâu Duy Tích.” Dừng một chút, “Tôi biết trước đây Thời Miểu thích ai. Cô ấy đã nói với tôi rồi. Các người không cần phải vất vả che giấu nữa.”
Phó Ngôn Châu thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết là tốt rồi. Đã trước đây họ thích nhau, nhưng lại không nói rõ ràng, không đến với nhau. Anh cũng không cần phải quá lo lắng về việc Diệp Tây Tồn sẽ làm gì sau khi ly hôn.”
Mẫn Đình nhìn những chú cá chép Koi dưới lớp băng mỏng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Hóa ra trước đây họ đã từng thích nhau.
Không phải anh chưa nghĩ đến chuyện Diệp Tây Tồn có lẽ cũng có tình cảm với Thời Miểu, chỉ là anh không chắc chắn.
Diệp Tây Tồn và Thời Miểu có một số suy nghĩ kỳ lạ giống nhau. Trong những ngày vui, Thời Miểu sẽ chọn bó hoa màu tím để chúc mừng anh tân gia. Diệp Tây Tồn sẽ chọn giấy gói hoa màu tím để chúc mừng cô hoàn thành nhiệm kỳ bác sĩ tổng trực.
Phó Ngôn Châu nhắc nhở anh: “Nếu lúc đầu Thời Miểu không có người trong lòng, e rằng cô ấy không phù hợp với yêu cầu duy nhất của anh đối với người bạn đời.”
“Cậu cứ làm việc đi.” Mẫn Đình sắp cúp máy, lại nhớ ra một chuyện, “Bữa tiệc ngày mai tôi không đến đâu. Tôi đưa Thời Miểu đi ăn cơm.”
Kết thúc cuộc gọi, anh không vội vào nhà, mà sắp xếp lại những cảm xúc khó nói thành lời.
Trong phòng trà, Thời Miểu ăn hết nửa đĩa hạt dưa, Mẫn Đình vẫn chưa quay lại. Cô đứng dậy rót cho mình một cốc nước ấm, đi ngang qua cửa sổ, ô cố ý nhìn ra ngoài sân. Người đàn ông mặc vest đen đang đứng bên hồ sen, không mặc áo khoác.
Trời lạnh thế này, không mặc áo khoác mà đứng ngoài đó lâu như vậy, không thể nào chịu đựng nổi.
Thời Miểu đặt cốc nước xuống, mang áo khoác dạ cho anh.
“Anh vẫn chưa gọi xong ạ?”
Mẫn Đình quay người lại, khóa màn hình điện thoại, đi về phía cô: “Vừa gọi xong.”
Thời Miểu đưa áo khoác cho anh: “Anh mặc vào nhanh lên, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
“Không sao.” Mẫn Đình mặc áo khoác vào, theo thói quen nắm lấy tay cô. Nhận ra tay mình có lẽ rất lạnh, anh liền nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo khoác len màu xám, dắt cô về phòng trà.
Thời Miểu dùng tay kia áp lên mu bàn tay lạnh ngắt của anh, chưa kịp để anh lên tiếng, cô đã nói trước: “Em không lạnh.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen