Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 62
Thời Miểu cầm váy ngủ vào phòng tắm, Mẫn Đình rảnh rỗi không có việc gì làm, trong lúc đợi cô, anh lướt Moments. Không nằm ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều đăng bài về hôn lễ của anh.
Lướt xuống hơn trăm bài đăng, cuối cùng anh cũng thấy ảnh đại diện quen thuộc.
4 giờ rưỡi sáng, Thời Miểu cập nhật trạng thái trên Moments. Chỉ đăng một bức ảnh, là chữ Hỷ dán trên cửa sổ phòng cô, kèm theo dòng trạng thái: Nhà có tin vui, hoa nở song song.
Bạn bè chung của anh và cô không nhiều, chỉ có vài người nhìn thấy. Những người like bài đăng xếp đầu tiên là Thời Ôn Lễ, Diệp Tây Tồn và Diệp Thước.
Mẫn Đình bình luận thêm: Chúc tân hôn hạnh phúc.
Anh không lướt Moments nữa, mà ấn vào trang cá nhân của Thời Miểu. Mấy tháng trước, khi ấn vào đây, vẫn còn hiển thị: Bạn bè chỉ hiển thị trạng thái trên Moments trong vòng nửa năm gần đây.
Vì nửa năm nay, cô chỉ đăng một bài duy nhất vào ngày sinh nhật, nên anh cũng chỉ có thể xem được bài đăng đó.
Mấy tháng sau, khi ấn vào đây lần nữa, những bài đăng trên Moments của cô vào năm ngoái và những năm trước đó đều có thể xem được.
Cô không thường xuyên đăng bài, một, hai tháng mới đăng một bài, thỉnh thoảng một tháng đăng hai bài.
Hơn một nửa số bài đăng có liên quan đến Thời Ôn Lễ, hầu hết đều là những chuyện vụn vặt thường ngày.
Lúc nào không hay, Mẫn Đình đã lướt đến bài đăng ba năm trước.
29/12: [Tìm mãi mới thấy xe của mình, suýt chút nữa thì không nhận ra (bắt tay)]
Ảnh minh họa là một chiếc xe hơi bị tuyết phủ kín, biển số xe cũng bị che khuất.
Mẫn Đình nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên nhớ ra, cô có một chiếc xe màu trắng để đi lại. Không lâu sau khi đăng ký kết hôn, anh đã đưa cho cô chiếc xe đắt nhất của mình để đi lại. Lâu dần, anh quên mất chiếc xe của cô.
Thời Miểu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.
Mẫn Đình nghiêng đầu nhìn sang, thuận miệng hỏi: “Bây giờ xe của em đang đỗ ở đâu? Để hôm nào anh bảo chú Trần mang đi bảo dưỡng.”
Thời Miểu suy nghĩ một chút, lúc đầu, khi trả xe cho Diệp Tây Tồn, hình như cô không nói với anh.
“Chiếc xe đó là do Diệp Tây Tồn tặng em vào năm em tốt nghiệp đại học. Sau đó em đi làm, tích cóp được tiền, em đã trả lại tiền xe cho anh ấy. Biển số xe đứng tên công ty của anh ấy, đã trả lại cho anh ấy từ lâu rồi.”
Mẫn Đình chậm rãi gật đầu, rồi lại nhìn bức ảnh trên Moments của cô một cái.
Khu chung cư mà cô thuê không có chỗ đậu xe cố định. Ai đến trước thì đỗ trước, bên đường có rất nhiều xe, biển số xe bị lớp tuyết dày che khuất. Làm sao cô có thể nhận ra được chiếc xe đó là của mình.
Thời Miểu không biết anh đang xem gì, cô nói: “Em định ăn một chút, trong hôn lễ em không ăn được mấy miếng, đói bụng rồi.” Rồi cô hỏi anh một cách tự nhiên, “Anh thì sao? Anh có muốn ăn không?”
Mẫn Đình cũng không ăn được mấy miếng trong bữa tiệc, anh thoát khỏi trang cá nhân của cô, hỏi ngược lại: “Em muốn ăn gì? Bây giờ anh đặt.”
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả dì giúp việc ở nhà đều được nghỉ, mãi đến khi họ hết nghỉ phép kết hôn.
Thời Miểu: “Em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, trong tủ lạnh có hoành thánh.”
Mẫn Đình cất điện thoại đi, hiểu ý: “Anh nấu hoành thánh cà chua cho em.”
Anh vừa xắn tay áo sơ mi lên vừa đi vào bếp.
Tóc Thời Miểu chưa sấy khô, cô vắt khăn lên vai, đi theo anh vào bếp, đưa tay cho anh.
Xắn tay áo xong, Mẫn Đình nắm lấy tay cô.
Cô đã quen với việc được Mẫn Đình nắm tay, cho dù chỉ là đi từ phòng này sang phòng khác.
Thời Miểu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.
Mẫn Đình nghiêng đầu nhìn sang, thuận miệng hỏi: “Bây giờ xe của em đang đỗ ở đâu? Để hôm nào anh bảo chú Trần mang đi bảo dưỡng.”
Thời Miểu suy nghĩ một chút, lúc đầu, khi trả xe cho Diệp Tây Tồn, hình như cô không nói với anh.
“Chiếc xe đó là do Diệp Tây Tồn tặng em vào năm em tốt nghiệp đại học, sau đó em đi làm, tích cóp được tiền, em đã trả lại tiền xe cho anh ấy. Biển số xe đứng tên công ty của anh ấy, đã trả lại cho anh ấy từ lâu rồi.”
Mẫn Đình chậm rãi gật đầu, rồi lại nhìn bức ảnh trên Moments của cô một cái.
Khu chung cư mà cô thuê không có chỗ đậu xe cố định, ai đến trước thì đỗ trước, bên đường có rất nhiều xe, biển số xe bị lớp tuyết dày che khuất, làm sao cô có thể nhận ra được chiếc xe đó là của mình.
Thời Miểu không biết anh đang xem gì, cô nói: “Em định ăn một chút, trong hôn lễ em không ăn được mấy miếng, đói bụng rồi.” Rồi cô hỏi anh một cách tự nhiên, “Anh thì sao? Anh có muốn ăn không?”
Mẫn Đình cũng không ăn được mấy miếng trong bữa tiệc, anh thoát khỏi trang cá nhân của cô, hỏi ngược lại: “Em muốn ăn gì? Bây giờ anh đặt.”
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả dì giúp việc ở nhà đều được nghỉ, mãi đến khi họ hết nghỉ phép kết hôn.
Thời Miểu: “Em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, trong tủ lạnh có hoành thánh.”
Mẫn Đình cất điện thoại đi, hiểu ý: “Anh nấu hoành thánh cà chua cho em.”
Anh vừa xắn tay áo sơ mi lên vừa đi vào bếp.
Tóc Thời Miểu chưa sấy khô, cô vắt khăn lên vai, đi theo anh vào bếp, đưa tay cho anh.
Xắn tay áo xong, Mẫn Đình nắm lấy tay cô.
Cô đã quen với việc được Mẫn Đình nắm tay, cho dù chỉ là đi từ phòng này sang phòng khác.
Thời Miểu chậm rãi ăn táo. Canh đúng thời gian, thấy anh sắp cho mì sợi vào nồi, cô đưa quả táo ăn dở cho anh: “Em ăn không hết.”
Mẫn Đình: “Em cứ để đó, lát nữa ăn, anh nấu mì ngay đây.”
Thời Miểu lấy dây buộc tóc trên cổ tay, búi tóc thành kiểu tóc búi thấp đơn giản, “Để em nấu, anh ăn nhanh đi, để lâu sẽ bị oxy hóa.”
Cho mì sợi vào nồi súp cà chua, cô quay đầu nhìn anh: “Mì là do em nấu. Bữa cơm đầu tiên sau khi cưới có thể coi như là em làm được không?”
Mẫn Đình cười nhìn cô: “Được, coi như em làm mì hoành thánh.”
Nấu hai bát, phần lớn hoành thánh là của Thời Miểu, còn mì sợi gần như bị Mẫn Đình ăn hết.
Trời sẩm tối, Thời Miểu thắp nến thơm.
Phòng khách đặt một cây nến hương rượu vang đỏ, phòng ngủ đặt một cây hương rừng.
Đêm tân hôn, cô thắp nến thơm, Mẫn Đình không nghĩ nhiều.
Vì vừa rồi lúc ăn cơm, cô nói đêm tân hôn phải thắp đèn sáng trưng.
“Em đi dọn dẹp đồ đạc mang từ nhà cũ đến.” Thời Miểu đặt cốc súc miệng xuống, đi vào phòng thay đồ.
Mẫn Đình thuận tay đóng cửa phòng tắm, theo thói quen khóa trái, nhận ra điều đó, anh lại mở khóa.
Chỉ cần Thời Miểu được nghỉ ở nhà, cô sẽ tìm anh bất cứ lúc nào, cho dù anh đang tắm, cô cũng sẽ tìm.
Trong phòng thay đồ, Thời Miểu mở một chiếc vali ra, đợi đến khi nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen trong phòng tắm, cô lấy từ trong vali ra một bộ vest màu xám, treo vào giữa dãy vest của anh.
Anh có rất nhiều bộ vest xám, độ đậm nhạt của màu xám và họa tiết của mỗi bộ đều khác nhau. Hôm trước khi cưới, cô đã đi dạo phố cả buổi, cuối cùng cũng chọn được một bộ có họa tiết mà tủ quần áo của anh không có. Cô cất vào vali, mang đến đây như của hồi môn.
Vốn dĩ cô định tặng cho anh vào lúc 12 giờ đêm, nhưng cô nghĩ để trong tủ quần áo, đợi anh tự mình phát hiện ra thì hơn.
Anh không thiếu thứ gì, ngoài bơi lội ra, không có sở thích nào khác. Đồng hồ thì tạm thời cô không mua nổi. Bữa giờ, khi cô rảnh rỗi không có việc gì làm, cứ nghĩ xem nên tặng anh quà gì. Lúc viết đề tài xin quỹ nghiên cứu khoa học tự nhiên quốc gia, cô cũng không vắt óc suy nghĩ nhiều như vậy.
Thời Miểu đứng trước tủ quần áo của anh, cố gắng nhớ lại thói quen lấy quần áo của anh.
Rồi cô lấy bộ vest đó từ giữa, treo sang ngoài cùng bên trái. Nếu không có gì bất ngờ, ngày khai mạc diễn đàn, anh sẽ mặc bộ này.
Mẫn Đình tắm xong, bước ra ngoài, đèn trong phòng thay đồ vẫn sáng.
Thời Miểu đang cất những món đồ trang trí nhỏ của mình vào ngăn kéo, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại.
Mẫn Đình: “Vẫn chưa dọn xong à?”
“Sắp xong rồi.” Thời Miểu nói: “Em mang theo mấy món đồ trang trí nhỏ ở nhà cũ đến. Vừa rồi em bày thử, trong nhà không có chỗ nào thích hợp để bày, em cất đi trước.”
Mẫn Đình: “Để trong tủ đựng đồng hồ của anh đi.”
Thời Miểu nhìn tủ đựng đồng hồ một cái, rồi thôi: “Thôi ạ, để trong đó không hợp với tủ của anh.”
Mẫn Đình: “Không sao đâu.”
Cô rất thích những món đồ trang trí nhỏ xinh, ngay cả Thiệu Tư Văn cũng biết. Lần trước đi tuần lễ thời trang, cô ấy đã mua cho cô không ít. Thời Ôn Lễ về nước cũng mang cho cô hai, ba mươi món.
Anh cất hơn mười món đồ lặt vặt mà cô sưu tầm từ nhỏ đến lớn vào tủ đựng đồng hồ. Nhìn thoáng qua, bên trong tủ rất lộn xộn, nhưng bình thường chỉ có mỗi anh mở tủ ra xem, có lộn xộn hay không cũng không sao.
Thời Miểu nói: “Không gian của anh bị mấy thứ đồ linh tinh này của em chiếm mất rồi.”
Mẫn Đình đóng cửa tủ lại: “Trống cũng là trống.”
Anh quay người lại, nhìn cô, nói: “Sau này có thêm đồ trang trí, em cứ để trong phòng làm việc của anh, trên giá sách còn nhiều chỗ trống, đủ để em bày.”
Thời Miểu nhìn anh: “Bày nhiều quá sẽ trông rất bừa bộn.”
“Không bừa bộn đâu.” Mẫn Đình cúi đầu xuống, Thời Miểu cũng nhón chân lên hôn anh.
Hai người hôn lên môi nhau.
Mẫn Đình ôm eo cô, kéo cô vào lòng, môi cô bị anh tách ra.
Hai người ngầm hiểu ý nhau, không quay về giường. Hôm nay đã trải bộ chăn ga gối đệm cưới màu đỏ, hai người họ đều thích màu xám, nên chỉ chuẩn bị một bộ màu đỏ. Lỡ ga trải giường bị ướt thì không có cái để thay.
Cây nến thơm hương rừng trong phòng ngủ được mang đến phòng thay đồ, Mẫn Đình tắt đèn chùm pha lê và đèn trong tủ, ánh nến lờ mờ chiếu sáng khắp căn phòng.
Trên tủ đựng khăn lụa có một chiếc khăn choàng màu xám nhạt xen lẫn màu hạnh nhân của cô, Mẫn Đình lấy ra, trải lên ghế sofa.
Trên tấm kính màu trà của cánh cửa tủ phản chiếu hai bóng hình chồng lên nhau.
Mẫn Đình đưa một tay ra làm gối cho cô, môi anh chậm rãi hôn lên cổ cô, không bỏ sót chỗ nào.
Xa nhau một thời gian ngắn, hôm nay lại như ngày đầu tân hôn. Dưới những ngón tay thon dài của Mẫn Đình, Thời Miểu gần như hóa thành một dòng suối mềm mại.
Mẫn Đình vẫn chưa hôn lên môi cô, khiến Thời Miểu không kiềm được mà làm nũng, gọi tên anh.
Đến lần gọi thứ hai, anh mới cúi xuống, hôn sâu lên môi cô.
Chiếc khăn lúc trước anh tiện tay để trên tủ khăn lụa cạnh sofa, giờ với tay không tới.
Không có gì để lau, không gian trên sofa lại chật hẹp, Mẫn Đình đứng dậy, kéo Thời Miểu lên, để cô ngồi dựa vào lưng ghế sofa.
Trong ánh sáng mờ ảo, cửa tủ kính màu trà đối diện trở thành một chiếc gương phản chiếu. Thời Miểu có thể nhìn rõ người đàn ông đang quỳ nửa gối trước sofa, cúi đầu xuống.
Mẫn Đình hôn lên chỗ mà vài ngày trước anh đã “trồng dâu,” giờ dấu đã nhạt dần.
Thời Miểu không nhìn vào gương nữa, mà cúi đầu xuống, nhìn anh trước mặt.
Hơi thở từ tóc anh hòa cùng mùi hương từ nước hoa chủ đề rừng cây trong phòng thay đồ, mang theo cảm giác lạnh lẽo, trầm ổn, tĩnh lặng nhưng mạnh mẽ.
Mẫn Đình dần tiến lên, nhẹ nhàng hôn.
Môi lưỡi của anh bao bọc lấy cô, lướt qua từng vị trí một cách tỉ mỉ.
Thời Miểu nhắm mắt lại, không nhìn gì nữa.
Bị bao quanh bởi hơi thở của anh, cô như lạc vào một khu rừng yên tĩnh.
Tiếng nước khẽ vang lên.
Và cả tiếng nuốt của Mẫn Đình.
Trong nhà những thứ cần thiết luôn để sẵn trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng Mẫn Đình không đi lấy.
Anh nhìn Thời Miểu, ánh mắt dịu dàng, chậm rãi chưa từng có.
Thời Miểu ôm lấy cổ anh, chịu đựng toàn bộ sức nặng và sức mạnh từ anh.
Ánh nến bập bùng, bóng người phản chiếu trên kính màu trà cũng chập chờn.
Thời Miểu hôn lên cằm anh, nói: “Hôm nay anh nói trên sân khấu rằng, đợi con tròn một tuổi, anh sẽ chia sẻ về cách chúng ta yêu nhau. Lỡ lúc đó anh vẫn chưa yêu em thì phải làm sao?”
Ý của cô là anh vẫn chưa hoàn toàn yêu cô. Hiện tại, tuy có tình cảm, nhưng vẫn chưa đủ.
Mẫn Đình nhìn cô, đáp: “Trừ khi chỉ mình anh đơn phương, nếu không thì sẽ không có chuyện đó.”
Nếu anh chưa yêu, thì cũng có nghĩa là cô chưa yêu anh.
Anh cúi xuống, hôn sâu, không để cô nói thêm gì nữa.
Tất cả sự nóng bỏng của anh, đều trao trọn cho cô.
Mẫn Đình không đứng dậy, vẫn tiếp tục hôn cô.
Anh chưa từng nghĩ rằng, anh lại còn khao khát có một đứa con hơn cả cô.
Ngọn nến thơm trong phòng thay đồ đã cháy được hai, ba tiếng đồng hồ. Sau khi tắm xong, Thời Miểu mang nến trở lại đặt trên tủ đầu giường. Đây là ngọn nến cô chuẩn bị để đúng nửa đêm sẽ cùng Mẫn Đình thổi và ước nguyện.
Thời Miểu mở chăn, trèo lên giường. Bộ ga trải giường mới, rực rỡ phù hợp với không khí vui mừng, khiến cô cảm thấy hơi lạ, không giống như đang nằm trên chính chiếc giường của mình.
Mẫn Đình đã dọn dẹp xong phòng thay đồ, đợi cô tắm xong rồi mới bước vào phòng tắm.
Thời Miểu dựa vào đầu giường, chọn ảnh để đăng lên Moments, cô lướt từ đầu đến cuối, trong album ảnh không có mấy tấm ảnh của Mẫn Đình.
Cô quá tập trung, không để ý Mẫn Đình đến bên giường từ lúc nào.
Điện thoại Mẫn Đình liên tục rung lên, là tin nhắn trong nhóm chat, anh đã bật chế độ không làm phiền.
11 giờ 55 phút, anh liếc nhìn người bên cạnh, cô đang đeo tai nghe có dây. Trên màn hình điện thoại là ảnh chụp trong hôn lễ của họ hôm nay, cô lướt xem từng bức ảnh.
Mẫn Đình tháo một bên tai nghe của cô, hỏi: “Em đang nghe gì vậy?”
Thời Miểu: “Podcast về y học, gần đây em bận quá, ba số liên tiếp em chưa nghe.”
“…”
Mẫn Đình lại nhẹ nhàng đeo tai nghe vào cho cô.
Vừa rồi, có người trong nhóm chat cố tình hỏi anh, Thời Miểu có nhớ sinh nhật anh không.
11 giờ 58 phút, Thời Miểu thoát khỏi album ảnh, bắt đầu soạn bài đăng trên Moments.
Cô chọn bức ảnh hai người lần đầu tiên uống cà phê ở quán cà phê ngoài trời. Cô đặt sách lên đùi anh để đọc, bóng anh in trên sách, cô đã chụp lại bóng anh.
Trong ảnh còn có hai cốc cà phê trên bàn gỗ, hạt dẻ rang đường mà anh mua cho cô trong ngõ, và cả lá bạch quả rụng đầy đất.
Cô viết caption đơn giản: Chúc mừng sinh nhật (bánh kem)
0 giờ, thời gian bước sang ngày 10 tháng 1.
Thời Miểu đăng bài đúng giờ, sau đó khóa màn hình điện thoại, tháo tai nghe, quay người lấy cây nến thơm trên tủ đầu giường.
Mẫn Đình thấy cô đặt điện thoại xuống, anh nhìn điện thoại của mình, không nhận được lời chúc mừng sinh nhật.
Nhìn dáng vẻ này của cô, chắc là cô bận quên mất.
Quên thì quên, anh định ngày mai không tổ chức sinh nhật nữa, coi như mình cũng bận đến mức quên mất.
Thời Miểu cẩn thận bưng cây nến đến, 12 giờ đêm có một phút, thời gian vẫn còn đủ.
Cô đưa cây nến đến trước mặt anh: “Nhanh lên, ước đi anh.”
Mẫn Đình sững sờ: “Em nhớ à?”
“Tối hôm anh tổ chức sinh nhật cho em, em có xem ngày sinh của anh trên giấy đăng ký kết hôn. Sau đó em không quên nữa.” Cô giục anh, “Ước nhanh lên.”
Mẫn Đình không tin vào chuyện ước nguyện, nhưng sinh nhật năm nay, anh đã ước một điều.
Thời Miểu cùng anh thổi tắt nến.
Thổi nến thơm bằng miệng sẽ có nhiều khói, cô cười nói: “Cứ coi như là không khí pháo hoa.”
Mẫn Đình nhận lấy cây nến trên tay cô, tiện tay đặt lên tủ đầu giường bên mình, anh vòng tay ôm cô vào lòng: “Cảm ơn em.”
Anh không ngờ, bát mì hoành thánh tối nay là mì trường thọ mà cô đặc biệt làm cho anh nhân dịp sinh nhật.
Cô còn cố tình gắp thêm mì trong bát mình cho anh, nói mình ăn không hết.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen