Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 59
Bận rộn gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng tạo hình và trang điểm của Thời Miểu cũng hoàn thành.
Chuyên gia trang điểm nhìn từ trong gương một lượt, rồi chỉnh lại chiếc vương miện đá quý của cô một chút.
Cửa phòng ngủ được đẩy ra từ bên ngoài, Thời Tĩnh Hảo vừa bước vào vừa không ngừng khen ngợi, chụp ảnh cho cháu gái một hồi, “Không phải nói là đeo chiếc vương miện lúc chụp ảnh cưới sao?”
Thời Miểu nhìn dì trong gương: “Là Mẫn Đình bảo con đeo cái này.” Hóa ra anh lại chuẩn bị cho cô thêm một bộ.
Thời Tĩnh Hảo chụp ảnh xong, theo thói quen đút điện thoại vào túi, nhét hai lần không vào, lúc này bà mới sực nhớ ra hôm nay mình mặc váy len, không phải áo blouse trắng, không có túi để bà đựng điện thoại.
Thời Miểu nhìn thấy hành động của dì, cười nói: “Dì vẫn coi mình đang đi làm à?” Rồi khen chiếc váy của dì đẹp. Váy len màu đỏ tươi, vừa sang trọng lại vừa tôn lên khí chất của dì.
Thời Tĩnh Hảo: “Mấy chục năm rồi, mùa đông dì chưa từng mặc váy, đột nhiên mặc thấy không quen.” Vừa nói, bà vừa đến gần gương, soi kỹ vùng da dưới mắt.
Thời Miểu cười nói: “Dì yên tâm, không có quầng thâm mắt đâu ạ.”
Thời Tĩnh Hảo theo bản năng muốn vỗ đầu cháu gái, nhận ra trên đầu con bé có vương miện, cuối cùng bà đổi hướng, vỗ vai cháu gái.
“Dì dùng kem nền che đến tám trăm lớp, sáng sớm thức dậy không dám nhìn.”
Thời Miểu: “Hôm kia dì trực đêm ạ?”
Thời Tĩnh Hảo: “Ngày nào dì cũng trực đêm, gần đây bọn dì ở lại khoa.”
Trận cúm này, hầu hết là trẻ em dưới năm, sáu tuổi. Phòng khám khám từ sáng sớm đến tối muộn, 3 giờ sáng vẫn còn người xếp hàng đăng ký khám.
Hành lang kê thêm giường bệnh, phòng truyền dịch không còn chỗ đứng.
Nếu không phải cháu gái kết hôn, bà cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
“Bận đến mức dì không có thời gian đến căn tin ăn cơm. Bố con đến bệnh viện dì hơn một tuần rồi, cũng chưa gặp được.” Tất nhiên, bà cũng không muốn gặp anh trai cô.
Dì là bác sĩ nhi khoa ở bệnh viện bên cạnh, bây giờ bố cô đến làm Trưởng khoa của trung tâm tim mạch, hai anh em họ ở cùng một bệnh viện, trở thành đồng nghiệp.
Đợi chuyên gia trang điểm và trợ lý ra ngoài phòng khách, Thời Tĩnh Hảo đóng cửa lại. Có vài lời bà muốn nói với cháu gái, cửa vừa đóng lại, còn chưa kịp khóa, hai đứa trẻ đã đẩy cửa bước vào.
Thời Miểu quay đầu lại nhìn, là em họ con dì và con gái của người họ hàng, hai cô bé trạc tuổi nhau, em họ học lớp 3, đứa trẻ còn lại học lớp 2, hôm nay hai đứa trẻ đều mặc váy voan, búi tóc công chúa.
Dì cô sinh con muộn, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi mới quyết định sinh con.
Thời Tĩnh Hảo giao nhiệm vụ cho hai cô bé: “Có thể giúp một việc không? Dì có chuyện muốn dặn dò chị gái tụi con. Hai đứa canh ở cửa, không cho ai đến gần.”
“Vâng ạ.”
Hai đứa trẻ tự mình đóng cửa lại.
Thời Tĩnh Hảo lấy hai bao lì xì từ trong túi ra, ngồi xuống mép giường: “Bố con và mẹ con, hai người họ đều tìm dì, bảo dì đưa của hồi môn cho con. Khuyên con nhận lấy. Dì nghĩ, bây giờ con không thiếu tiền, mười năm nữa, số tiền con kiếm được không ít hơn bố con đâu. Không thiếu chút tiền hồi môn đó. Tiền do mình tự kiếm được, muốn tiêu thế nào thì tiêu, không cần phải để ý đến tâm trạng của bất kỳ ai. Phần của bố con và mẹ con, dì tự ý từ chối thay con rồi. Còn bao lì xì mà Diệp Hoài Chi và Khang Lệ đưa cho con, dì giữ lại.”
Bà đặt hai chiếc bao lì xì mỏng vào túi xách của cháu gái, “Hai chiếc thẻ, mật mã là sinh nhật con. Diệp Hoài Chi đưa cho không ít, Khang Lệ đưa không nhiều bằng bố dượng con, nhưng cũng gần bằng thu nhập cả năm của bà ấy.”
Mẹ kế bây giờ là cổ đông của công ty luật, tuy cô không biết rõ thu nhập cụ thể, nhưng chắc chắn không ít.
Thời Miểu không ngắt lời, im lặng đợi dì nói hết.
“Nhà họ Mẫn sau này chắc chắn sẽ qua lại với Diệp Hoài Chi, dù là trong công việc hay là giao lưu giữa hai gia đình. Sau này các con có nhiều cơ hội để trả lại ân tình này.”
“Khang Lệ… nói thế nào nhỉ, bà ấy luôn luôn cư xử rất biết điều. Lần này giận bố con, thực ra không phải tức giận vì tiêu bao nhiêu tiền, mà là tức giận vì bố con chỉ bàn bạc với mẹ con, không hề hỏi ý kiến bà ấy.”
“Với hiểu biết của dì về Khang Lệ, nếu để bà ấy lo liệu của hồi môn, nhà cưới cho hai anh em con, bà ấy sẽ không hề keo kiệt.”
“Chuyện này là do bố con sai, mẹ con đã nói sẽ chi phần lớn tiền mua nhà. Chuyện này chỉ cần ông ấy về nhà bàn bạc với Khang Lệ là có thể giải quyết được. Kết quả bố con lại tự ý quyết định. Đến Bắc Kinh rồi mới báo cho Khang Lệ biết là muốn gặp mẹ con, muốn mua nhà.”
“Đổi lại là ai thì cũng không muốn sống cuộc sống như vậy. Hôm đó con đưa Mẫn Đình về nhà ăn cơm, dù có giận bố con đến mấy, bà ấy vẫn nấu cho các con mấy món ăn, dọn dẹp nhà cửa rồi mới về. Bố con thì…”
Thời Tĩnh Hảo thở dài, “Ngoài việc cứu giúp được không ít bệnh nhân tim mạch ra, có dùng kính hiển vi cũng không tìm ra được ưu điểm nào khác ở ông ấy. Ông ấy có lỗi với ai? Ông ấy có lỗi với tất cả mọi người.”
“Toa Toa vẫn chưa kết hôn, con cứ nhận lấy bao lì xì của Khang Lệ. Sau này sẽ có cơ hội để trả lại.”
“Con nhận bao lì xì của vợ chồng họ, cũng như nhận của hồi môn của bố mẹ con, nhưng khi nào con muốn trả đều có thể trả được. Họ rất biết cách làm người, không ai có thể bắt bẻ được. Con cũng phải biết cách chung sống cho phải phép.”
Thời Miểu nghiêng người, ôm lấy Thời Tĩnh Hảo, dựa vào vai bà: “Cảm ơn dì.”
Từ khi cô có nhận thức, trong những chuyện lớn, dù là bố dượng hay mẹ kế, họ đều là những người biết điều.
Về bố mẹ, cô và anh trai cũng biết họ có nỗi khổ tâm riêng, cố gắng thông cảm, nhưng vẫn có lúc khó mà chấp nhận được. Dây chun kéo căng đến một mức độ nhất định, tự nhiên sẽ đứt.
Bây giờ như vậy cũng tốt, gặp bố thì cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần phải mong chờ điện thoại của ông ấy vào ngày sinh nhật nữa. Hai người không còn là lựa chọn đầu tiên của nhau.
Với mẹ, không cần phải liên lạc thường xuyên. Sau này gia đình có chuyện gì thì cả nhà cùng gặp mặt.
Đối với cô, đối với mẹ, đây chẳng phải là một sự giải thoát sao.
Thời Tĩnh Hảo vuốt ve lưng cháu gái. Bà là bác sĩ nhi khoa, chồng bà là bác sĩ tim mạch, lúc bận rộn, ngay cả con của mình, bà cũng không chăm sóc được. Sau khi hai anh em họ học cấp ba, rất ít khi đến nhà bà ăn cơm, bảo rằng hai vợ chồng họ cuối tuần hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Chỉ có mỗi dịp Tết là ở lại nhà bà ăn một bữa cơm.
Trong nháy mắt, họ đã lớn khôn.
Ngoài cửa, Thời Kiến Khâm định bước vào, hai cô bé không cho ông vào.
“Cậu, cậu không được vào, cẩn thận mẹ con mắng cậu, con không bênh cậu được đâu.”
Thời Kiến Khâm: “…”
Phòng khách đông người quá, ông đi ra ban công.
Nửa tiếng sau đó, chỉ có Nghiêm Hạ Ngôn thuận lợi vào được phòng ngủ của Thời Miểu.
“Khương Dương và mọi người đã bàn bạc xong cách đối phó với Thương Uẩn rồi.”
Hạ Ngôn lấy sô cô la trên bàn, bóc ra rồi cho vào miệng.
Thời Miểu cười hỏi: “Gặp phải vấn đề hóc búa gì sao?”
Nghiêm Hạ Ngôn vừa nhai sô cô la vừa suy nghĩ: “Cũng không hẳn là vấn đề hóc búa, nhưng rất khó vượt qua.”
Nhà cũ cách âm không tốt lắm, ở tầng bốn cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.
Nghiêm Hạ Ngôn bước nhanh đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn: “Chú rể đến rồi kìa.”
Thời Miểu hít sâu một hơi, đăng ký kết hôn đã hơn tám tháng, sống chung với nhau cũng lâu như vậy rồi, không biết cô đang hồi hộp vì chuyện gì.
Nhà cũ chỉ có cầu thang bộ, Mẫn Đình chuẩn bị không ít bao lì xì, nhờ bao lì xì mà thuận lợi đến được cửa nhà.
Trước khi vào cửa, Thương Uẩn nói với đám người đi đón dâu: “Lát nữa mọi người nhớ bảo vệ tôi đấy nhé.”
Không nói thì thôi, lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều cười phá lên.
Bởi vì họ đang chờ xem trò vui, sao có thể bảo vệ anh được.
Việc đội ngũ đón dâu và đội ngũ phù rể “choảng” nhau không phải là lần đầu tiên. Chỉ là lần này chỉ có một phù rể, Thương Uẩn không có người giúp đỡ. Anh hối hận vì không lôi anh cả đến làm phù rể cùng.
Nghĩ đến việc phù dâu là Nghiêm Hạ Ngôn, anh càng thêm đau đầu.
Mẫn Đình vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Dương đang ôm một tấm đệm màu xanh đậm, anh không đoán ra được là dùng để làm gì.
Khương Dương nói ngắn gọn về luật chơi: “Chỉ có một cửa ải, vượt qua là có thể đón dâu, không vượt qua thì chơi lại.”
Vừa nói, cậu vừa trải tấm đệm ra sàn nhà, “Hít đất đúng chuẩn một trăm năm mươi cái liên tục. Mọi người chọn một người đại diện để hoàn thành là được.”
Thương Uẩn nói: “Biết trước đã đưa Lâu tổng đến, ông ấy nằm xuống thảm, tôi xem mấy bác sĩ này ai dám bắt ông ấy hít đất.”
Không biết ai đó tiếp lời: “Anh bảo một ông lão bảy, tám mươi tuổi, tim không tốt đến đón dâu à?”
Mọi người cười ầm ĩ.
Phó Ngôn Châu vừa uống một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Thương Uẩn cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn bật cười.
Khương Dương hỏi: “Rốt cuộc các anh cử ai ra để thử thách?”
Mọi người đồng thanh: “Thương Uẩn.”
Thương Uẩn biết mình không thể trốn tránh, cởi áo khoác ra ném cho người bên cạnh.
Chia ra làm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng một trăm năm mươi cái liên tục, anh chưa thử bao giờ.
Khương Dương ngồi xổm xuống, giúp đếm số, đếm đến cái thứ tám mươi hai, đột nhiên cậu quên mất, rồi hỏi Thương Uẩn: “Mấy cái rồi nhỉ?”
Thương Uẩn: “…”
Không nhịn được cười, anh nằm vật xuống.
Thử thách thất bại.
Khương Dương giục anh: “Hoặc là tiếp tục, hoặc là đổi người. Mẫn tổng của chúng ta còn đang đợi đón dâu.”
Đổi người giữa chừng là điều không thể, bản thân anh không cam tâm. Nếu người khác thử thách thành công ngay lần đầu, vậy thì chẳng phải là hình tượng của anh bị hủy hoại sao.
Cay cú nhất là, Hạ Ngôn đang cầm điện thoại quay phim anh.
Thương Uẩn nói: “Tôi nghỉ một lát, rồi tiếp tục thử thách.”
Nghiêm Hạ Ngôn lo lắng: “Anh làm được không đó?”
Thương Uẩn: “…”
Nghiêm Hạ Ngôn: “Không được thì đổi người ngay, đừng có chiếm chỗ, làm lỡ thời gian đón dâu.”
Thương Uẩn: “…”
Lòng tự trọng của người đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng vừa rồi đã hít đất tám mươi hai cái, tiêu hao rất nhiều thể lực. Độ khó để bắt đầu lại tăng lên gấp bội.
Mãi đến khi chú rể đón được cô dâu, anh vẫn chưa vượt qua thử thách.
Khương Dương đưa tấm đệm cho anh, bảo anh mang về nhà từ từ luyện tập. Đợi đến khi nào luyện tập được kha khá, có thể hít đất một trăm năm mươi cái liên tục, thì đến bệnh viện tìm cậu.
Nghiêm Hạ Ngôn là phù dâu dễ nói chuyện nhất, không làm khó Mẫn Đình, trực tiếp cho anh vào.
Cô nghĩ đến việc nhà quá nhỏ, người lại quá đông, đường trong khu chung cư không đủ rộng rãi, mấy chục chiếc xe hoa đỗ lâu quá sẽ ảnh hưởng đến việc xe cộ của hàng xóm ra vào.
Ngày Thời Miểu và Mẫn Đình đăng ký kết hôn, cô không ở trong nước, chỉ có thể gửi lời chúc phúc từ xa. Lúc này, cô ấy nhìn Mẫn Đình chậm rãi đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của Thời Miểu. Cô hạnh phúc như thể chính mình là cô dâu vậy.
Chưa kịp để những người khác trêu chọc, Mẫn Đình đã đứng dậy, hôn lên môi Thời Miểu.
Thời Miểu vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Giữa những tiếng ồn ào, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Vừa rồi, lúc Mẫn Đình đẩy cửa bước vào, áo sơ mi trắng, vest đen. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh đợi cô hơn sáu tiếng đồng hồ trong phòng trực. Cô không tìm thấy chìa khóa ở phòng y tá, anh mặc áo trắng, quần đen xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cũng chính từ lúc đó, anh dần dần bước vào trái tim cô.
Tất cả các nghi thức đã hoàn thành, Thời Miểu lần lượt ôm bố mẹ.
Ôm lấy người bố, người mẹ mà cô từng lưu luyến, cũng là để tạm biệt người bố, người mẹ của hiện tại.
Cô không ôm anh trai, không chia xa thì không cần phải ôm. Không bao lâu nữa, họ sẽ trở thành hàng xóm của nhau. Anh trai đã đăng tin bán căn hộ đứng tên anh ấy. Sau khi kết hôn, cô sẽ cùng anh trai xem xét những căn hộ nhỏ phù hợp ở khu chung cư của họ.
Cùng với việc đoàn xe hoa hùng hậu rời khỏi khu chung cư, Triệu Mạc Nhân và Thời Kiến Khâm cũng chuẩn bị đến khách sạn, đợi đến khi tất cả họ hàng đều rời đi, Thời Tĩnh Hảo khóa cửa, cùng họ xuống lầu.
Bà lười nói chuyện với anh trai, trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của ba người.
Trong sảnh tiệc của khách sạn, Diệp Tây Tồn đối mặt với em gái.
Diệp Tang Dữ cụp mắt xuống, không thèm nhìn anh.
Diệp Tây Tồn gọi cô ta lại: “Đợi đã, Mẫn Đình nhờ anh gửi đến em mấy lời.”
Diệp Tang Dữ: “!!”
Xung quanh không có ai, cô hít một hơi thật sâu, từ tối qua đến giờ, cô tức đến mức muốn nổ phổi.
Nếu không phải bố ép, hôn lễ của Thời Miểu, ai muốn đến thì đến, dù sao thì cô không thể nào đến được. Tối qua, bố nói với cô ta rằng, Mẫn Đình bảo cô đến hôn lễ làm chân chạy việc. Khách mời khá đông, cô đều quen biết hầu hết trưởng bối, cô giúp dẫn khách vào chỗ ngồi.
Trong ngày vui của người ta lại giao việc cho cô, nếu cô dám không đến, đừng nói là bố, ông bà nội sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.
Nào phải Mẫn Đình cần cô dẫn khách mời vào chỗ, là anh ta muốn cô đến xem hôn lễ long trọng này của Thời Miểu.
Diệp Tây Tồn: “Về nhà tự kiểm điểm lại xem em đã nói gì với Thời Miểu. Ngay cả ba cũng không nói ra được việc Thời Miểu có thể gả cho Mẫn Đình là nhờ vào nhà chúng ta.”
Diệp Tang Dữ cãi lại: “Vậy thì việc ông bà ngoại Mẫn Đình ban đầu tức giận đến mức ngất xỉu, sau đó lại đồng ý. Không thể nào là vì gia đình của Thời Miểu!”
Diệp Tây Tồn: “Vậy thì càng không liên quan gì đến nhà chúng ta. Bệnh tim của ông ngoại Mẫn Đình là do Cố Xương Thân chữa khỏi. Lúc nào rảnh, em tìm hiểu thêm về Quỹ từ thiện Đồng Tâm và nguồn gốc của quỹ phẫu thuật từ thiện ‘Chung một tấm lòng’ đi. Ông cụ thay đổi cách nhìn về Thời Miểu là do Cố Xương Thân. Vì những người có thể làm học trò của Cố Xương Thân, lại còn ở lại trong đội ngũ của ông ấy, không có mấy người.”
Diệp Tang Dữ há miệng, vậy mà lại thấy mình không thể phản bác được.
Cô ta hừ một tiếng, “Đây là những lời mà Mẫn Đình bảo anh nói với em sao?”
“Mẫn Đình sẽ không lãng phí thời gian nói nhảm với em nhiều như vậy. Là anh giải thích rõ ràng cho em hiểu.”
“…”
Diệp Tang Dữ tức giận đến mức không nói nên lời.
“Mẫn Đình còn bảo anh chuyển lời đến em: sau khi hoàn thành nghi lễ, em muốn đi hay ở lại tùy em. Mấy hôm trước em liên lạc với Thời Miểu, đó là lần cuối cùng, không có lần sau.”
Diệp Tang Dữ muốn nổi giận với anh trai, nhưng vì đây là sảnh tiệc, cô chỉ có thể cố gắng nhịn xuống: “Anh ta ra oai với em trước mặt anh, chẳng khác nào tát vào mặt anh, anh không bênh vực em sao? Anh không bênh vực em mà còn nói lại từng chữ một!”
Diệp Tây Tồn: “Mẫn Đình vì nể mặt anh nên mới nhẫn nhịn em hết lần này đến lần khác. Anh ta nể mặt anh chỉ vì trước đây anh đối xử tốt với Thời Miểu.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Anh không lo lắng em gái sẽ làm loạn. Cô phân biệt được rõ ràng hoàn cảnh nào có thể làm loạn, hoàn cảnh nào không thể.
Dưới lầu, xe của Thiệu Tư Văn và Thiệu Tư Toàn lần lượt đến.
Thiệu Tư Văn bước xuống xe, nhìn em họ với vẻ không dám tin: “Chị cứ tưởng em sẽ không đến.”
Thiệu Tư Toàn xách túi xách: “Em “lên trình” rồi, không được sao?”
Thiệu Tư Văn cười nói: “Như vậy mới đúng chứ.” Cô ấy khoác tay em họ, cùng nhau đi vào.
Tối hôm hội nghị Internet Finance, em họ cô nói trong điện thoại rằng đang tự kiểm điểm bản thân mình “kém sang”, “kém đẳng cấp”.
Cô cứ tưởng em họ chỉ nói vậy thôi, không ngờ con bé thực sự đang tự kiểm điểm.
“Anh rể đâu rồi?”
“Đến từ sớm rồi, đang ở trên lầu.”
Duyên phận “vợ chồng” của cô và Diệp Tây Tồn sắp đi đến hồi kết. Hôm nay cùng nhau tham gia hôn lễ, đêm giao thừa lại ăn một bữa cơm cùng gia đình, sau đó mỗi người sẽ quay về với cuộc sống của riêng mình.
“Nghe nói hôm nay cô em chồng kia của chị cũng đến à?”
“Ừ.”
“Không phải cô ta khinh thường, không thèm đến sao?”
“Không dám không đến.”
Những chuyện khác, Thiệu Tư Văn không nói thêm, cô lười nhắc đến.
Đi thang máy lên sảnh tiệc trên lầu, đến gần bức tường hoa ở khu vực đón khách, Thiệu Tư Văn nhớ đến hôn lễ của mình vào tháng 8 năm ngoái, như thể mới hôm qua, lại như đã trải qua cả một kiếp người.
Cô vẫn còn nhớ hôm đó, Thời Miểu mặc một chiếc váy voan dài màu hồng nhạt in họa tiết hoa mùa xuân, xuất hiện trong tầm mắt cô. Mỗi bước đi đều uyển chuyển, duyên dáng. Điều duy nhất phá hỏng khung cảnh là, lúc đó, cô ấy và Mẫn Đình giống như hai người xa lạ.
Hôm nay, vị trí của họ đã thay đổi. Còn ánh mắt của Thời Miểu và Mẫn Đình thì khác xa một trời một vực so với hôm đó.
Thiệu Tư Văn ôm chặt lấy cô: “Chúc mừng em. Hôm nào rảnh chị mời em đi uống cà phê.”
Thời Miểu mỉm cười: “Vâng ạ.”
Thiệu Tư Toàn bắt tay Mẫn Đình trước: “Chúc mừng anh.”
Mẫn Đình đáp lễ: “Cảm ơn.”
Thiệu Tư Toàn lịch sự ôm cô dâu: “Xin lỗi cô vì những chuyện trước đây. Chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Hai chị em bước vào sảnh tiệc.
Đối với Thiệu Tư Toàn, Thời Miểu chỉ coi cô ấy như người nhà bệnh nhân. Chuyện cũ đã qua thì cho qua, cô không để tâm.
Tranh thủ lúc không có ai, cô nắm lấy cổ tay Mẫn Đình, hỏi anh: “Không có thảm đỏ, chúng ta lên sân khấu kiểu gì? Đi thẳng lên sao?”
Hôn lễ của người khác đều sẽ có buổi diễn tập tổng quát, còn của cô thì không.
Mẫn Đình nói: “Hạ Ngôn sẽ đưa em đến chỗ đó đợi anh.”
Thời Miểu cũng giống như những vị khách mời khác, mãi đến khi tất cả đèn chùm pha lê trong sảnh tiệc tắt ngúm, cả hội trường được bao trùm bởi ánh hoàng hôn màu hồng, cô mới biết, phần thảm đỏ của mình được tạo nên bằng công nghệ trình chiếu 3D.
Ráng chiều dần dần biến mất, trời sẩm tối, ánh đèn nhà nhà trong thành phố sáng lên, có một ánh đèn đặc biệt sáng.
Trong tiếng đàn piano du dương do hai cô bé cùng nhau tấu lên, Mẫn Đình bước về phía cô.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen