Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 54
Thời Miểu bước nhanh xuống bậc thềm, hôm nay trời quang mây tạnh, lớp tuyết tích tụ mấy hôm trước đã tan hết, không cần phải giống như tối hôm tuyết rơi nhiều, cô cẩn thận từng bước đi về phía anh, sợ bị ngã.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, cô chạy đến nhào vào lòng anh.
Cô ôm bó hoa, Mẫn Đình ôm lấy cô, cũng ôm trọn cả bó hoa vào lòng.
Chắc là do cô chạy không nhanh, anh vững vàng đỡ lấy cô.
Tối hôm Thời Ôn Lễ về nước, cô đã dùng bao nhiêu sức lực, khiến Thời Ôn Lễ bị cô đâm vào phải lùi về sau mấy bước, còn cần Hà Văn Khiêm đỡ một cái mới đứng vững được.
Mẫn Đình nhận lấy chiếc bình: “Sao em không để lại cho Lương bác sĩ?”
Anh đã mua cho cô rất nhiều ở nhà, không thiếu một chiếc này.
Thời Miểu: “Không cần để lại đâu, em cắt mấy chai nước khoáng cho anh ấy rồi. Hôm nào có người tặng hoa cho anh ấy, cứ cắm vào chai nước là được.”
Mẫn Đình mỉm cười, không nói gì nữa, cất bình hoa vào cốp xe.
Thời Miểu vừa định mở cửa xe phía sau, phía sau vang lên giọng nói của mẹ cô, “Miểu Miểu.”
Mẫn Đình nghe tiếng cũng quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tây Tồn đứng sau Triệu Mạc Nhân, anh vẫn chưa mặc áo khoác xong, đang chỉnh áo.
“Mẹ.” Cô chào hỏi, rồi khẽ gật đầu với Diệp Tây Tồn.
Hôm nay là Tết Dương lịch, Diệp Tây Tồn về nhà thăm bố mẹ. Về đến nhà mới biết sáng nay Diệp Thước đáp xuống Bắc Kinh, Triệu Mạc Nhân đang chuẩn bị ra sân bay. Anh rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đi cùng mẹ kế đến đón. Ra khỏi nhà, Triệu Mạc Nhân nói sẽ đến bệnh viện thăm Thời Miểu trước, hôm nay cô ấy hết nhiệm kỳ Tổng trực, anh đành phải đi theo.
Triệu Mạc Nhân ôm một bó hoa đi tới. Vừa rồi ở tiệm bán hoa, bà đã chọn những bông hoa thanh nhã mà con gái yêu thích. Tây Tồn nói hôm nay không giống ngày thường, nên chọn màu sắc rực rỡ một chút, vì vậy bà đã chọn giấy gói hoa màu tím, bó hoa cũng là hoa cùng màu.
Rực rỡ, náo nhiệt, rất hợp với ngày hôm nay.
Thời Miểu nhìn hai người đang đi tới, như trở về những năm tháng cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, mỗi lần mẹ đến trường thăm cô, phần lớn thời gian Diệp Tây Tồn đều đi cùng.
“Cuối cùng cũng vượt qua rồi, không cần phải thức đêm nữa.”
“Cảm ơn mẹ.”
Thời Miểu đưa bó hoa trong tay cho Mẫn Đình, nhận lấy bó hoa của mẹ.
Diệp Tây Tồn đi đến gần, mỉm cười nói: “Chúc mừng em, sắp thành bác sĩ điều trị chính rồi.”
Thời Miểu mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Mẫn Đình nhìn hai người họ một giây, rồi lại mở cốp xe, cất bó hoa mà khoa tặng Thời Miểu vào.
Tuần trước, hai nhà gặp mặt, trong bữa cơm, bố anh hỏi bố vợ về ý kiến mời khách trong hôn lễ, có nhắc đến Diệp Tây Tồn.
Cố tình nhắc đến chuyện mời khách trong hôn lễ, làm sao Thời Kiến Khâm lại không hiểu ý của Mẫn Cương Nguyên. Giữa ông ấy và Triệu Mạc Nhân có sự tồn tại của Diệp Hoài Chi, mà nhà họ Diệp và nhà họ Mẫn lại là bạn bè nhiều đời, đã mời những người khác trong nhà họ Diệp, không thể nào loại trừ gia đình Diệp Hoài Chi.
Năm đó, ông cứ tưởng mình và Triệu Mạc Nhân có thể tái hôn, chỉ là không ngờ bà lại dứt khoát như vậy, chấp nhận lời cầu hôn của Diệp Hoài Chi.
Nghe nói Diệp Hoài Chi cũng đã chịu đựng áp lực từ bố mẹ, kiên quyết muốn đăng ký kết hôn, rồi nhanh chóng có con.
Sau đó một thời gian dài, chắc là bảy, tám năm, ông và Triệu Mạc Nhân không hề liên lạc, chuyện của hai đứa con đều là do bố mẹ ông truyền đạt.
Những chuyện trong quá khứ, gần như là do lỗi của ông.
Thời Kiến Khâm đương nhiên sẽ không để thông gia khó xử trong chuyện mời khách. Ông nói một cách uyển chuyển: “Tôi từng gặp cậu Tây Tồn này, mỗi lần Miểu Miểu được nghỉ, cậu ấy đều đến trường đón con bé về. Đối xử với Miểu Miểu rất tốt. Tôi còn từng nghĩ hôm nào có dịp phải đích thân cảm ơn cậu ấy một tiếng.”
Sau khi bố vợ nói xong câu này, Phó Ngôn Châu – em rể anh vậy mà lại nhìn anh, anh không thèm để ý.
Mẫn Đình ngừng suy nghĩ, đặt bó hoa của khoa xuống, đóng cốp xe lại, rồi nhìn bó hoa màu tím trong lòng Thời Miểu.
Mẹ vợ cũng thường mua hoa cho Thời Miểu. Từ khi phòng trực có bình hoa, lúc đến bệnh viện thăm, thỉnh thoảng bà sẽ mang theo bảy, tám bông hoa. Chủ yếu là màu trắng và xanh nhạt, chưa bao giờ mua màu sắc đậm như vậy.
Hai mẹ con vẫn đang nói chuyện.
Triệu Mạc Nhân: “Về nhà ngủ một giấc cho ngon lành nhé. Chuyện nhà cũ con không cần phải lo lắng, mẹ và dì con đã dọn dẹp gần xong rồi.” Con gái kết hôn, việc duy nhất bà có thể giúp đỡ chỉ là dọn dẹp nhà cửa, những chuyện khác, con rể đều lo liệu hết, muốn giúp cũng không có cơ hội.
Mấy năm nay, để cân bằng mối quan hệ trong gia đình tái hôn, bà luôn theo bản năng ưu tiên Diệp Tang Dữ. Đợi đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, con gái đã rời xa bà từ lâu.
“Mẹ, mẹ đừng làm việc quá sức.”
“Mẹ không mệt đâu.”
Bây giờ, cô chỉ mong bố mẹ khỏe mạnh, bình an, không cầu gì khác.
Trời lạnh, không chào hỏi gì nhiều, Triệu Mạc Nhân giục con gái lên xe.
Thời Miểu mở cửa xe, vẫy tay chào: “Anh, tạm biệt.”
Diệp Tây Tồn lặng lẽ gật đầu, nhìn cô ngồi vào trong xe, gật đầu chào tạm biệt Mẫn Đình.
Lên xe, Thời Miểu phát hiện còn có hoa, một bó hoa hồng đỏ cổ điển, được gói bằng giấy da bò màu nâu, trong bó hoa điểm xuyết thêm lá nguyệt quế xanh mướt.
Vì có lúc cô và Mẫn Đình không nói chuyện nhiều, nên tài xế theo thói quen sẽ bật nhạc nhẹ trên xe, chỉnh âm lượng nhỏ nhất, làm nhạc nền, trong xe sẽ không quá yên tĩnh, cũng không ảnh hưởng đến việc trò chuyện.
Trong tiếng nhạc du dương, cô đặt bó hoa màu tím xuống, cầm bó hoa hồng đỏ lên.
Mẫn Đình lên xe, tài xế khởi động máy.
Hai chiếc xe đi ngược chiều nhau trước cổng bệnh viện, xe của họ về nhà, chiếc xe còn lại chạy đến sân bay.
Thời Miểu trả lời hết những tin nhắn chúc mừng cô hết nhiệm kỳ Tổng trực. Cất điện thoại đi, bó hoa hồng vẫn được cô ôm trong lòng. Cô quay sang nhìn Mẫn Đình, “Trong nhà toàn là hoa hồng, sao anh còn mua?”
Mẫn Đình nói: “Không giống nhau, đó là hoa dì giúp việc mua để cắm. Còn đây là hoa anh mua để chúc mừng em hoàn thành nhiệm kỳ Tổng trực.”
Trong số tất cả xe của anh, Thời Miểu thích nhất là chiếc Bentley này, hàng ghế sau không phải là ghế ngồi riêng biệt, có thể di chuyển tự do. Cô dịch người sang bên cạnh anh, ghé người lại định hôn anh, Mẫn Đình nghiêng mặt, lập tức hiểu cô định làm gì, anh cúi đầu, đón lấy nụ hôn của cô, khẽ hôn lên môi cô.
Mùi thơm của hoa hồng lan tỏa quanh hai người.
Thời Miểu vốn định hôn một cái rồi ngồi xuống, nhưng khi anh hôn xuống với hơi thở the mát, cô lại không muốn rời đi nhanh như vậy. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn thích mùi hương lạnh lẽo giống như hương cuối của gỗ tuyết tùng trên người anh.
Thời Miểu đoán rằng sau khi hôn xong, anh sẽ ngồi thẳng dậy, không kịp suy nghĩ nhiều, cô đặt tay lên mặt anh, ngậm lấy môi anh.
Tài xế vẫn đang lái xe, tập trung nhìn đường, không liếc nhìn kính chiếu hậu thêm một cái nào.
Mẫn Đình đưa tay ra ôm lấy gáy cô, đồng thời lấy bó hoa hồng trong lòng cô ra.
Tiếng giấy da bò kêu sột soạt, anh cảm thấy cô không muốn dừng lại, nên cứ tiếp tục hôn cô.
Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ xe, nhảy nhót trên những bông hồng của cô, sự rung động trong lòng cũng giống như những tia nắng ban mai ấy.
Mãi đến khi ánh nắng bị che khuất, xe chạy vào hầm để xe của khu chung cư, môi hai người mới rời nhau.
Mẫn Đình đưa hoa cho cô, tiếng giấy da bò lại vang lên trong lòng cô.
Thời Miểu điều chỉnh lại nhịp thở, ôm hoa nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy vào hầm để xe, hai bên đường đều là xe của cư dân, cô cứ nhìn mãi.
Chưa bao giờ hôn nhẹ nhàng mà lại lâu như vậy, còn là trên xe.
Hôn nhau suốt dọc đường, không biết trên đường có bị tắc không.
Vào thang máy, “Tết Dương lịch này anh được nghỉ mấy ngày?” Thời Miểu hỏi người đàn ông bên cạnh.
Mẫn Đình đang ôm hai bó hoa, một bó của khoa, còn có bó hoa màu tím mà Diệp Tây Tồn chọn. Anh dùng tay đang xách bình hoa ấn nút lên tầng cao nhất, hỏi ngược lại cô: “Em được nghỉ mấy ngày?”
Cuối năm bận rộn, tất cả các bữa tiệc và hội nghị thường niên đều tập trung vào một khoảng thời gian. Tuần trước anh phải đi đến các bữa tiệc lớn ở nhiều thành phố khác nhau, ngay cả thời gian về với cô cũng không có.
Từ thứ Bảy tuần trước, sau khi hai nhà gặp mặt, anh và Thời Miểu vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Thời Miểu: “Em được nghỉ hai ngày bình thường. Nghỉ phép để kết hôn, em định hai ngày trước khi cưới em mới bắt đầu nghỉ.”
Mẫn Đình nói: “Hôm nay và ngày mai anh đều ở nhà.”
Một tuần không về nhà, về đến nhà, phòng khách chất đống sáu hộp quà, là quà năm mới mà Mẫn Đình mua cho cô.
Thời Miểu đặt bó hoa hồng lên tay vịn ghế sofa, “Là túi xách sao?” Cô hỏi.
“Không phải.”
Ban đầu anh định tặng cô bốn chiếc túi xách, nhưng bây giờ đưa ngay lại giống như đang nhắc nhở cô không nên mãi dùng túi của Thời Ôn Lễ tặng. Vì thế sau khi hàng về, anh cất đi, dự định vài ngày nữa mới tặng.
“Anh mua cho em quần áo và hai chiếc khăn choàng cashmere.”
Mỗi dịp lễ anh đều không quên tặng cô quà. “Cảm ơn anh.”
Năm nay cô quá bận rộn, sau khi bàn giao công việc, cô sẽ có nhiều thời gian hơn, nhất định phải lựa chọn món quà thật ý nghĩa để tặng anh.
Mẫn Đình đặt hai bó hoa xuống: “Không cần khách sáo, đây là việc anh nên làm.”
Thời Miểu không vội mở hộp quà, kiễng chân lên hôn anh.
Trên xe còn chưa hôn đủ.
Trong căn nhà yên tĩnh, chỉ có hai người họ, không ai làm phiền, từ phòng khách đến tận phòng ngủ.
Khi đẩy cửa phòng ngủ, họ mới nhận ra cả hai vẫn còn mặc áo khoác.
Anh mặc áo khoác đen, cô mặc áo phao trắng.
Đến trước cửa phòng tắm, Mẫn Đình buông cô ra, để cô đi tắm.
Anh cởi áo khoác, ném lên sofa, tháo đồng hồ và nhẫn cưới, rồi đi vào phòng tắm ở phòng bên cạnh.
Thời Miểu chỉ sấy tóc khô một nửa, mái tóc dài xõa trên chiếc gối màu xám nhạt.
Người đàn ông cúi xuống, áo choàng tắm màu đen của anh và áo choàng tắm trắng của cô chạm vào nhau.
Không còn lớp áo khoác ngăn cách, đôi chân săn chắc của anh áp sát vào bên ngoài chân cô. Da chạm da, không biết là chân anh quá nóng hay chân cô quá lạnh.
Mẫn Đình chống khuỷu tay xuống giường, nâng đầu cô đặt lên cánh tay mình. Mái tóc dài còn hơi ẩm rủ xuống, chạm vào cổ tay anh.
Thời Miểu gối đầu lên cánh tay anh, cảm nhận sức nặng từ cơ thể anh.
Cô thích cảm giác được anh vòng tay ôm chặt, như được bao bọc trong lòng anh.
Rèm chắn sáng đã được kéo kín, ánh sáng trong phòng mờ đến mức chỉ đủ để nhìn thấy nhau.
Người đàn ông cúi xuống hôn cô, Thời Miểu nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn ấy.
Mẫn Đình không tiến xa hơn, chỉ từ tốn hôn cô, cho đến khi cô cảm thấy đủ.
Trong hơi thở của anh, Thời Miểu cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Nụ hôn này kéo dài hơn so với nụ hôn trên xe, và dường như vẫn chưa có ý định kết thúc.
Bó hoa hồng cổ điển mà anh mang đến lúc đón cô, cùng nụ hôn mạnh mẽ nhưng dịu dàng này, khiến cô nhận ra rằng ngoài trách nhiệm với cuộc hôn nhân, có lẽ anh cũng có chút tình cảm dành cho cô.
Có lẽ không nhiều.
Nhưng đối với cô, vậy là đủ.
Bởi từ đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến hay kỳ vọng vào tình cảm của anh.
Cô hiểu rằng, để một người đàn ông như anh yêu hết lòng một ai đó là điều rất khó.
Mẫn Đình rút một tay ra khỏi đầu cô. Dưới lớp áo choàng tắm trắng, phần vải ở giữa đã ướt đẫm.
Anh tách đôi môi cô, đồng thời gỡ bỏ lớp vải đó. Định đặt nó bên gối, nhưng đúng lúc ấy, Thời Miểu vòng hai tay qua cổ anh. Không nghĩ ngợi gì, anh tiện tay ném mảnh vải lên tủ đầu giường.
Mảnh vải ướt đẫm ấy vừa khéo che phủ lên chiếc đồng hồ của anh. Nhẫn cưới cũng bị phủ kín ở bên dưới.
Thời Miểu thích tư thế ngồi lên đùi anh. Mẫn Đình ngồi dậy, nhấc cô lên, từ từ đặt cô vào tư thế đó.
Từng chút một, cô tiếp nhận toàn bộ anh.
Mẫn Đình ôm chặt lấy cô.
Một tuần không gặp, gần trưa, vòi hoa sen trong phòng tắm lại được mở.
Lần này, Thời Miểu sấy khô tóc, nằm xuống gối, không còn gánh nặng của bác sĩ tổng trực, cả người cô nhẹ nhõm, chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối, họ đến đây ăn cơm, sau khi tắm xong, Mẫn Đình thay quần tây và áo sơ mi, cài cúc áo sơ mi đến tận trên cùng, trên cổ anh có một dấu hôn mờ nhạt, trước đây cô chưa từng để lại dấu hôn.
Thay quần áo xong, anh lấy khăn ướt lau mặt đồng hồ, đeo vào tay, cài khóa.
Nhẫn cũng được lau sạch sẽ, anh đeo luôn vào tay.
11 giờ rưỡi, dì giúp việc lên lầu chuẩn bị bữa trưa.
Trên ghế sofa có ba bó hoa, dì giúp việc hỏi có cần phải tháo ra cắm vào bình không.
Mẫn Đình nói: “Hoa hồng không cần.” Dễ bị lẫn với những bông hồng khác trong nhà.
Vừa nói, anh vừa nhìn bó hoa được gói bằng giấy màu tím, không quyết định thay Thời Miểu, “Bó màu tím cứ để đó trước.”
Dì giúp việc cầm bó hoa nhiều màu sắc lên, đi xử lý hoa trước.
Hai bó hoa còn lại vẫn được đặt trên ghế sofa, đợi Thời Miểu dậy rồi quyết định.
Thời Miểu ngủ đến tận 1 giờ chiều mới dậy ăn cơm. Dì giúp việc hỏi cô, hoa để ở đâu, tối nay có khách đến, để trên ghế sofa thì không tiện ngồi.
Suy nghĩ một chút, Thời Miểu nói: “Hoa hồng để trong phòng làm việc của con, bó màu tím để trong phòng làm việc của Mẫn Đình.”
Mẫn Đình: “…”
Anh đang ngồi trên ghế sofa trả lời email, ngón tay khựng lại trên bàn phím một giây, rồi tiếp tục gõ chữ.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Thương Uẩn: Tôi đưa thêm một người đến, tạo bất ngờ cho Thời Miểu.
Không có nhiều người có thể khiến Thời Miểu bất ngờ, trước đây là Diệp Tây Tồn. Mẫn Đình tạm thời không nghĩ ra còn ai khác.
Mẫn Đình: Đưa ai đến?
Thương Uẩn không úp mở: Bà mối của hai người, còn ai trồng khoai đất này.
Mẫn Đình: Hạ Ngôn về rồi à?
Thương Uẩn: Ừ, vội vàng về nước để làm phù dâu cho hai người.
Tối qua, anh đón giao thừa ở câu lạc bộ, gặp Nghiêm Hạ Ngôn. Nghe nói hôm nay anh đến nhà cưới của Mẫn Đình ăn cơm, cô cũng muốn đi cùng, nói là Thời Miểu vẫn chưa biết cô về nước, muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
Thương Uẩn: Tối nay Hạ Ngôn phải đến nhà ông nội cô ấy ăn cơm trước, bảo chúng ta đợi cô ấy, cố gắng tụ tập đến nửa đêm mới giải tán.
Mẫn Đình: Được.
Thương Uẩn: Tôi đi đón Lâu Duy Tích, đón được người rồi sẽ đến đó.
Chưa đến 3 giờ, chuông cửa đã vang lên.
Mẫn Đình gập máy tính lại, đi mở cửa, người đến là em gái và em rể, em gái ôm hoa, em rể xách mấy cân táo.
“Thà không mang gì còn hơn.”
Phó Ngôn Châu: “Anh cũng từng mang mấy cái bánh mì đến văn phòng thăm tôi mà? Đồ đạc không quan trọng nhiều hay ít, quan trọng là tấm lòng.”
Hắn đưa túi táo cho anh, “Đây là táo hữu cơ.”
Mẫn Đình: “…”
Mẫn Hi nói: “Táo cũng được đấy, ngon lắm.” Ngay cả cô, người không thích ăn táo cũng đã ăn nửa quả.
Mẫn Đình nhận lấy quả táo, nghĩ đến việc Thời Miểu thích ăn, anh cất vào tủ lạnh.
Thời Miểu ra ngoài chào hỏi mọi người, rồi đi vào bếp, cùng dì giúp việc làm bánh.
Mẫn Hi đi theo vào: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy?”
Thời Miểu cười nói: “Học dì làm bánh quy và bánh cupcake cho em, em ra ngoài ngồi đi.”
“Em ở đây nói chuyện với chị.” Mẫn Hi bây giờ đi lại không tiện, không giúp được gì, cô ngồi bên cạnh xem họ làm bánh quy.
Chuông cửa lại vang lên, người đến là Thời Ôn Lễ và Hà Văn Khiêm.
Mẫn Đình: “Khương Dương không đi cùng các anh à?”
Thời Ôn Lễ: “Không, tôi tưởng cậu ta đến rồi chứ.”
Mẫn Đình vừa định đóng cửa, đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía thang máy.
Rất nhanh, ba người rẽ vào.
Thương Uẩn đi bên cạnh, Khương Dương đang dìu Lâu Duy Tích.
Mẫn Đình khó hiểu: “Bây giờ anh yếu đến mức đi đường cũng cần người dìu sao?”
Lâu Duy Tích dở khóc dở cười: “… Cậu ta cứ khăng khăng đòi dìu tôi, tôi biết làm sao được.”
Khương Dương: “Tình hình hồi phục của anh ấy còn không bằng ông Thiệu phẫu thuật cùng lúc. Lần trước đi tái khám, anh ấy vẫn còn bị rung nhĩ. Nhìn thấy anh ấy là tôi nhịn không được muốn dìu.” Rồi dặn dò, “Đại ca, anh phải chú ý sức khỏe đấy. Cà phê hạt còn trông chờ vào anh.”
Lâu Duy Tích bật cười, “Hóa ra cậu không phải dìu tôi, mà là dìu cà phê hạt.”
Vào nhà, Mẫn Đình giới thiệu mọi người làm quen với nhau.
Thương Uẩn cuối cùng cũng được gặp người anh vợ trong truyền thuyết, anh đưa tay ra: “Bác sĩ Thời, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thời Ôn Lễ bắt tay: “Hân hạnh.”
“Miểu Miểu nói hôm cô ấy thuyết trình, cậu đã nghe từ đầu đến cuối, ở lại hội trường cả buổi chiều. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
Thương Uẩn cười nói: “Vậy thì lát nữa chúng ta có chuyện để nói rồi. Thấy Lâu tổng và mọi người thân thiết như vậy, vừa rồi tôi còn lo lắng mình không hòa nhập được.”
Hội nghị thường niên về Ngoại lồng ngực và Tim mạch là chuyện của cuối tháng 10. Hai tháng trôi qua rồi, Mẫn Đình không ngờ anh vợ lại nhớ rõ ràng như vậy, còn có thể nhớ tên từng người.
Mấy người chào hỏi nhau ở huyền quan, Mẫn Đình mời họ vào phòng khách.
Lâu Duy Tích vừa đúng lúc đi cạnh Thời Ôn Lễ, nói đùa: “Lúc đầu, sau khi kết bạn WeChat, cậu và em rể cậu có chuyện gì để nói không?”
Thời Ôn Lễ cười nói: “Lúc đầu đúng là không thân thiết, lĩnh vực khác nhau, nói chuyện hơn một tháng, bàn việc cũng ăn ý hơn.”
Mẫn Đình biết, Thời Ôn Lễ nói ăn ý là để nể mặt anh.
Thời Miểu vừa đúng lúc từ trong bếp đi ra, nghe thấy họ đã kết bạn WeChat từ một tháng trước, vậy mà anh trai chưa từng hé lộ nửa lời.
“Mọi người nói chuyện gì vậy?” Cô tò mò hỏi anh trai.
Thời Ôn Lễ cười nói: “Không nói gì cả.”
Thời Miểu trêu anh trai: “Để em xem hai người làm thế nào mà từ không quen biết đến ăn ý vậy.” Cô lắc lắc tay anh trai, “Cho em xem nào.”
Cô không thực sự muốn xem, chỉ là trêu họ.
Nội dung trò chuyện phần lớn là bắt tay, chào hỏi khách sáo, không có gì không thể cho em gái xem, nhưng có một số tin nhắn là bàn bạc về hình thức của thảm đỏ, anh không xóa, tạm thời không thể để cô ấy biết được.
Bàn chơi bài ở khu vực giải trí đa năng đã được bày sẵn, Thời Ôn Lễ cười nói với em gái: “Anh đi đánh bài đây.”
Thời Miểu buông anh ra, “Anh uống gì, lát nữa em mang đến cho.”
Thời Ôn Lễ thấy trên tay em gái còn dính bột mì, vốn định nói uống cà phê, anh đổi ý: “Nước ấm là được rồi.”
Mẫn Đình mở lịch sử trò chuyện với Thời Ôn Lễ, nhanh chóng xóa mười mấy tin nhắn liên quan đến thảm đỏ trong hôn lễ. Cô có thể hỏi xin Thời Ôn Lễ xem lịch sử trò chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi xin anh. Từ khi đăng ký kết hôn đến giờ, cô luôn biết giữ chừng mực, chưa từng xem trộm bất cứ thứ gì của anh, cũng không bao giờ nài nỉ anh chuyện gì.
“Thời Miểu.”
Thời Miểu vừa đi đến cửa bếp, nghe thấy tiếng gọi liền quay người lại: “Sao vậy anh?”
“Anh trai em là vì nể mặt anh nên mới không cho em xem lịch sử trò chuyện.”
Thời Miểu mỉm cười, nói: “Vừa rồi em cũng chỉ nói đùa với anh trai em thôi, không sao đâu.”
Mẫn Đình đi tới, đưa điện thoại cho cô: “Xem của anh đi.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen