Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 53
Sau trận tuyết lớn, nhiệt độ giảm xuống âm bảy, tám độ. Sáng nào Thời Miểu cũng được ăn hoành thánh nóng hổi. Từ khi anh trai về nước, bữa sáng của cô đều là do anh trai làm ở nhà rồi mang đến bệnh viện. Ngày nào cũng đổi món, hôm kia là nước dùng hải sản, hôm qua là nước dùng xương, sáng nay là nước dùng cà chua đậm đặc.
Khương Dương ngồi ở bàn đối diện đang ăn mấy miếng bánh mì kẹp rau diếp mà mẹ cậu chuẩn bị cho, vốn dĩ cậu không thích ăn hoành thánh, lúc này lại nảy sinh ý định muốn ăn một bát hoành thánh nhỏ.
Lương Viên đi ngang qua bên cạnh cậu, liếc nhìn chiếc bánh mì kẹp đơn giản của cậu: “Không phải chứ, chỉ có mấy lá rau thôi sao? Cả trứng chiên cũng không có à?”
Khương Dương nói: “Tôi không thích ăn trứng.” Mẹ cậu có chiên cho cậu mấy miếng giăm bông kẹp vào, nhưng đã bị cậu lôi ra ăn hết rồi.
Lương Viên bưng một hộp bánh bao hấp nhân thịt còn chưa ăn, đưa đến trước mặt Khương Dương: “Ăn mấy cái đi, chỉ ăn rau thì sao chịu nổi.”
“Cảm ơn.” Khương Dương không khách sáo, lấy hai cái bánh bao, cho vào túi đựng bánh mì của mình.
Lương Viên cầm cốc của mình trên bàn lên, đến máy pha cà phê viên nén lấy một cốc cà phê nóng, dựa vào mép bàn, nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh trong bình giữ nhiệt của Thời Miểu. Vừa ăn bánh bao hấp vừa cảm thán: “Đợi đến khi tôi làm bác sĩ tổng trực, chắc chắn ngày nào tôi cũng phải ăn cơm căn tin.”
Lương Viên không phải người Bắc Kinh, đương nhiên sẽ không có ai mang cơm đến cho anh.
Thời Miểu ngẩng đầu lên: “Tôi mang bữa sáng đến cho anh, nhưng không được kén chọn. Nhà tôi hôm đó có gì thì anh ăn cái đó.”
Lương Viên là người không biết cách thể hiện sự cảm động, anh uống một ngụm cà phê, nói: “Cuối cùng cô cũng biết đền bù cho tôi rồi. Mượn bút của cô, họa từ trên trời rơi xuống. Bị Trưởng khoa mắng ba ngày, hôm nay không biết có thoát được không.”
Khương Dương bật cười: “Đáng đời anh!”
Thời Miểu cũng bật cười, hôm đó Lương Viên mượn cô bút, cô tiện tay đưa cho anh ấy hai chiếc, trên đó có dán tên Trưởng khoa.
Thực ra, dù mượn chiếc nào, nếu bị Trưởng khoa phát hiện, Lương Viên cũng sẽ bị mắng. Vì tất cả bút của cô đều là lấy của Trưởng khoa.
Khương Dương ăn hai chiếc bánh bao hấp nhân thịt, người đã tỉnh táo lại một nửa.
Lương Viên hóng chuyện với cậu: “Bệnh viện bên cạnh đã tìm được Trưởng khoa của trung tâm tim mạch chưa? Viện trưởng Khương có biết không?”
Khương Dương: “Tôi không hỏi, mấy hôm nay bố tôi đi họp, không gặp được ông ấy.”
“Thời Miểu.” Ngoài cửa, giọng nói của Trưởng khoa vang lên, “Con đến văn phòng thầy.”
Thời Miểu đang định cho hoành thánh vào miệng, lập tức đáp: “Vâng ạ.” Cô không kịp ăn hoành thánh nữa, lại đặt vào bát.
Cố Xương Thân nhìn thấy bữa sáng của cô, nói một câu: “Nhanh ăn đi, ăn xong thì đến đây.” Nói xong chữ cuối cùng, ông đã đi được vài bước.
Thời Miểu vội vàng ăn hết chỗ hoành thánh còn lại, dọn dẹp qua loa rồi đến văn phòng Trưởng khoa.
Cố Xương Thân đang lau bàn làm việc của mình, không ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Kết thúc nhiệm kỳ Tổng trực, bệnh viện cho nghỉ phép một tuần, Con kết hôn, lại cho nghỉ thêm một tuần. Khoa bận quá, không thể cho nghỉ nhiều hơn được.”
Trước đây, Thời Miểu nghĩ có thể xin nghỉ được mười ngày là tốt lắm rồi, không ngờ lại được nghỉ thêm bốn ngày, đúng là niềm vui bất ngờ: “Cảm ơn Trưởng khoa.”
Cố Xương Thân lấy khăn lau lau màn hình máy tính, một lớp bụi, ông gấp khăn lại, gấp mặt có bụi vào trong, rồi tiếp tục lau.
Trưởng khoa không bảo cô đi, Thời Miểu tiếp tục đứng đó, nhìn Trưởng khoa gấp khăn lau, thầm nghĩ, chắc là nửa năm rồi ông không lau máy tính.
Cố Xương Thân đi đến vòi nước xả khăn lau, vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời như thế nào, ông dứt khoát nói thẳng: “Trung tâm tim mạch ở bệnh viện bên cạnh, con có biết ai sẽ đến đó không?”
Thời Miểu “Vâng” một tiếng, “Có thể đoán được.”
Có thể khiến Viện trưởng bệnh viện bên cạnh đích thân đến thương lượng điều kiện, trong lĩnh vực này, trên cả nước chỉ có vài người. Trước tiên có thể loại trừ những người ở Bắc Kinh, giống như Trưởng khoa, ông đã làm việc ở bệnh viện này bao nhiêu năm, trừ khi thực sự không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa, nếu không sẽ không dễ dàng thay đổi.
Mấy chuyên gia đầu ngành khác, hoặc đã làm việc ổn định ở thành phố mà họ học tập, hoặc là làm việc ở quê hương của họ, tất cả các mối quan hệ và nguồn lực đều ở đó, rất khó để từ bỏ.
Chỉ có bố cô, quê ở Bắc Kinh, một số bạn học và bạn bè từ nhỏ đến lớn đều ở đây, mà bố mẹ Khang Lệ lại ở Thiên Tân, khả năng ông ấy đến đó là cao nhất.
Cố Xương Thân không nói thêm gì nữa, phẩy tay ra hiệu cho cô đi.
Thời Miểu còn chưa đi đến cửa, “Con quay lại!”. Ba chữ này được Trưởng khoa nói một cách dứt khoát, không giống như vừa rồi lúc hỏi cô về Trưởng khoa của trung tâm tim mạch ở bệnh viện bên cạnh, cứ ấp úng mãi.
“Trưởng khoa, còn có chuyện gì ạ?”
“Để lại cho thầy mấy cây viết! Người không biết còn tưởng con là Trưởng khoa, túi áo ngày nào cũng toàn là bút!”
“…”
Thời Miểu để lại ba chiếc, chọn những chiếc có ít mực nhất để lại.
Thứ Sáu tuần đó, tin tức Thời Kiến Khâm sẽ đến làm Trưởng khoa của trung tâm tim mạch ở bệnh viện bên cạnh lan truyền khắp khoa.
Bây giờ đồng nghiệp đều biết quan hệ giữa Thời Kiến Khâm và Thời Miểu. Đương nhiên có người không nhịn được mà hỏi một câu, Thời tổng, cô có nhảy việc sang bên đó không?
Thời Kiến Khâm được mời về với tư cách là người dẫn dắt nghiên cứu khoa học, đi cùng ông ấy còn có cả đội ngũ của mình. Nếu muốn con gái ruột đến đó, chỉ cần nói một câu là xong, hơn nữa bản thân Thời Miểu cũng có năng khiếu nghiên cứu khoa học.
Hà Văn Khiêm trả lời thay cô, với giọng điệu nói đùa: “Trưởng khoa coi cô ấy như con gái ruột mà, anh xem cô ấy có dám đi không, đánh gãy chân cũng không đi.”
Thời Miểu tiếp lời: “Nếu tôi đi rồi, với cái tính hay mắng người của Trưởng khoa chúng ta, ai mà trị được ông ấy? Mấy người còn có ngày lành sao?”
Vài câu nói đùa đã lật giở câu chuyện này sang trang, sau đó không ai nhắc đến nữa.
Buổi trưa, Thời Miểu nhận được tin nhắn của bố: Chiều nay ba đến Bắc Kinh, tối nay anh con không trực, ba cha con mình cùng nhau ăn cơm nhé.
Thời Miểu: Vâng ạ.
Thời Miểu: Mấy giờ ba đến, con bảo chú Trần đến đón ba.
Thời Kiến Khâm: Không cần đâu, ngoài ga toàn là xe, rất tiện.
Lúc này, Thời Kiến Khâm đã ở sảnh chờ, con gái riêng Toa Toa đưa ông ấy đến.
Trên đường đến đây, phần lớn thời gian họ đều im lặng.
“Toa Toa, con về đi, còn lâu mới đến giờ tàu chạy, đừng làm lỡ việc của con buổi chiều.”
“Ba,” Toa Toa không biết phải làm sao, “Ba và mẹ… Sao hai người lại ầm ĩ đến mức này? Hai người không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao?”
Thời Kiến Khâm im lặng hồi lâu: “Toa Toa, chuyện này không phải nói chuyện là có thể giải quyết được. Năm đó đến Thượng Hải, một phần nguyên nhân là do ba, lúc ba và vợ cũ ly hôn, bọn ta vẫn còn tình cảm. Ba đã từng nghĩ, biết đâu sau khi bình tĩnh lại, hai người còn có thể tái hôn.” Ông không nói thêm gì nữa.
“Khi ấy, vừa đúng lúc ba có cơ hội nhảy việc, cơ hội phát triển tốt hơn so với việc ở lại Bắc Kinh. Nửa nguyên nhân còn lại là do mẹ con, bà ấy muốn định cư ở Thượng Hải, nên bọn ta đã cùng nhau đến đó.”
“Mấy tháng trước, bà ngoại con phẫu thuật, suýt chút nữa đã không qua khỏi. Chuyện đó khiến mẹ con thay đổi rất nhiều suy nghĩ, muốn dần dần chuyển trọng tâm công việc về Bắc Kinh, cũng muốn ba tìm cơ hội để quay về.” Thời Kiến Khâm nói thật, “Ban đầu ba không đồng ý. Đến tuổi này rồi, không bị điên thì sẽ không có ý định nhảy việc.”
“Vì của hồi môn của Miểu Miểu và nhà của Ôn Lễ, ba không muốn chiến tranh lạnh với mẹ con nữa, nhưng ba không thể nào không quan tâm đến con cái của mình. Chuyện Bắc Kinh này, ba đã nhượng bộ. Ai ngờ bây giờ mẹ con lại không muốn về.”
Vợ ông đột nhiên đổi ý không muốn về, có thể là do sau khi mẹ vợ ra khỏi bệnh viện phục hồi chức năng, sức khỏe hồi phục rất tốt. Cảm giác tội lỗi vì không thể ở bên cạnh bố mẹ lúc đó đã dần dần phai nhạt.
Hơn nữa, sống ở một nơi hai mươi mấy năm, tất cả các mối quan hệ đều ở đây, dũng khí chuyển đến một thành phố khác, sau khi bình tĩnh lại, rất dễ dàng biến mất.
“Ba đã nói chuyện với Viện trưởng Lưu rồi, sẽ dẫn theo mấy học trò của ba cùng đến đó.”
Dừng một chút, “Toa Toa, không phải là ba không muốn nói chuyện với mẹ con. Bây giờ ai cũng biết ba sắp đến đây. Ba không còn đường lui nữa rồi.”
Toa Toa hiểu, sau khi mọi người đều biết chuyện, muốn ở lại bệnh viện cũ cũng không được, nhưng cô lo lắng rằng hai người sống xa nhau lâu ngày, hôn nhân sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
“Tối nay về nhà con sẽ nói chuyện với mẹ. Ba cũng gọi điện thoại cho mẹ nhiều hơn nhé.”
Trước đây, trên tàu cao tốc về Bắc Kinh, Thời Kiến Khâm đều sẽ chợp mắt một lát, hôm nay ông lại không ngủ được.
Hơn một tháng nay, chỉ cần không phải đang phẫu thuật, trong đầu ông luôn hiện lên hình ảnh con gái một mình đạp xe vào con hẻm dưới lầu quán cà phê hôm đó.
Đến Bắc Kinh, trời đã tối, Thời Miểu buổi tối còn phải trực. Ba người họ đến quán mì trong ngõ.
Vẫn giống như trước đây, lúc ăn cơm, họ nói chuyện rôm rả.
Thời Kiến Khâm không nhắc đến chuyện mình đã trở lại, sau này sẽ không đi nữa. Ông biết, ông về muộn quá rồi. Con gái không cần ông cho tài nguyên. Những gì Cố Xương Thân cho đã đủ để con bé dùng rồi.
Thời Miểu uống cạn ngụm nước dùng cuối cùng, nói với bố: “Ba, trong hôn lễ của con và Mẫn Đình, không có nghi thức bố mẹ lên sân khấu. Hôm đó ba Mẫn Đình có một hội nghị quan trọng ở nước ngoài, không về kịp.”
Thời Kiến Khâm rất tiếc vì không thể lên sân khấu, nhưng tính chất công việc của Mẫn Cương Nguyên không có cách nào khác. Dù hôn lễ của Mẫn Đình được tổ chức vào ngày nào, ông ấy cũng không thể đảm bảo chắc chắn có thể tham gia.
Chỉ là điều mà Thời Kiến Khâm không ngờ tới là, ngày hôm sau đến nhà thông gia, ông mới biết hôn lễ của con gái và con rể còn hủy bỏ cả nghi thức thảm đỏ.
Không thể lên sân khấu, ngay cả cơ hội đưa con gái lên thảm đỏ cũng không có.
“Quyết định bất ngờ của tụi nhỏ, không quản được.” Mẫn Cương Nguyên đưa cho ông ấy một cốc trà, “Thử xem, trà Giang Thành đấy. Mấy năm tôi công tác ở Giang Thành, ngày nào tôi cũng uống loại trà này.”
Thời Kiến Khâm cười nhận lấy cốc trà, trà vừa vào miệng, vị chát xen lẫn vị đắng.
Ông biết rõ, là lỗi của ông.
Mẫn Cương Nguyên chỉ ngồi uống nửa cốc trà, rồi đặt cốc xuống: “Tôi không khách sáo với anh nữa, anh cứ từ từ uống. Hôn lễ của hai đứa, tôi không tham gia được. Hôm nay tôi nấu cho chúng một bữa cơm.”
Ông vẫn còn mặc tạp dề, ăn sáng xong đã vào bếp bận rộn, mãi đến khi Thời Kiến Khâm và Triệu Mạc Nhân đến.
Thời Kiến Khâm: “Để tôi phụ một tay.”
“Anh cũng thường xuyên nấu ăn ở nhà à?”
“Thỉnh thoảng thôi.”
Lần trước Thời Kiến Khâm không thể ăn bữa cơm đoàn viên cùng con gái, hôm nay ông muốn bù đắp.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bếp.
Triệu Mạc Nhân ngồi trên ghế sofa phía đối diện, nhấm nháp chén trà thơm, bà không cảm nhận được mùi vị gì. Hơn một tháng nay, bà vẫn thường xuyên mang đồ ăn, đồ ăn vặt đến cho con gái, không ai nhắc đến chiếc hộp đựng đồ của con gái hồi nhỏ.
Mỗi lần hai mẹ con gặp nhau đều sẽ trò chuyện mười lăm, hai mươi phút, nhìn bề ngoài thì không khác gì trước đây, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, con gái đã rời xa bà từ lâu.
“Bức này đẹp đấy.” Giang Nhuế đang xem ảnh cưới, chỉ vào bức ảnh chụp hai người ôm nhau dưới ánh hoàng hôn.
Triệu Mạc Nhân hoàn hồn, nhìn vào album ảnh: “Hay là để bức này ở khu vực đón khách?”
Giang Nhuế: “Tôi thấy được đấy.”
Tiếng ồn từ bàn chơi bài bên cạnh chen vào:
“Một đôi K.”
“Không phải anh nói anh toàn là bài lẻ sao!”
Mẫn Hi bảo Phó Ngôn Châu lấy bài về, “Không được đánh, anh tự nói là không có mà.”
Phó Ngôn Châu cười nói: “Anh lừa anh trai em đấy.”
“…”
Mẫn Đình nhìn cậu ta.
Vì anh vợ cũng có mặt, anh không mỉa mai em rể.
Mẫn Hi nhất quyết không cho anh đánh bài, cô và anh trai là một phe, Phó Ngôn Châu và Thời Ôn Lễ là một phe. Kiên quyết không thể để Phó Ngôn Châu đánh nhiều bài.
Mẫn Đình vừa nhìn bài trên tay, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Thời Miểu đang đứng sau ghế Thời Ôn Lễ. Cô không biết chơi bài, chơi lâu như vậy, cô vẫn luôn đứng cạnh Thời Ôn Lễ xem bài.
Còn anh liếc nhìn Thời Miểu bao nhiêu lần, đều bị em rể anh nhìn thấy hết.
Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng hiểu, tại sao người anh vợ này không cần Tiểu Thời, nhưng anh đã trả Tiểu Thời về rồi. Trước khi trả lại, anh còn cố tình tìm Thịnh Kiến Tề – ông chủ của Thịnh Thời Khoa Kỹ để nâng cấp Tiểu Thời lên, bây giờ đã là phiên bản 4.0.
“Ngôn Châu, đến bê hoa quả ra đây ăn đi con.”
Bố vợ gọi anh ở cửa bếp.
“Vâng ạ.” Phó Ngôn Châu úp bài xuống, đứng dậy đi tới.
Lý do Mẫn Cương Nguyên gọi con rể chứ không gọi con trai đến bê là vì có lúc sai bảo Mẫn Đình không được, nhất là khi có Phó Ngôn Châu ở đó.
Phó Ngôn Châu bưng hoa quả đến, trước tiên mời Thời Ôn Lễ: “Anh, anh ăn chút hoa quả đi ạ.”
“Cảm ơn.” Thời Ôn Lễ lấy mấy quả dâu tây.
Nghe thấy tiếng gọi “anh”, Mẫn Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm em rể một lúc, cứ tưởng cậu ta không gọi được tiếng “anh”.
Sau đó, anh lại nhìn Thời Miểu, cô lấy một quả dâu tây từ tay Thời Ôn Lễ ăn, Thời Ôn Lễ đưa hai quả còn lại cho cô, cô cầm lấy luôn.
Mẫn Đình thu hồi ánh mắt, sắp xếp lại bài trên tay.
Tuy chỉ mới đến đây lần thứ hai, nhưng Thời Miểu không hề khách sáo, ăn xong quả dâu tây trên tay, cô lại lấy thêm trong đĩa hoa quả.
Đi ngang qua phía sau ghế của Mẫn Đình, cô dừng lại, nhìn bài trên tay anh, bài của anh đẹp hơn bài của anh trai cô.
Mẫn Đình quay đầu lại, hỏi cô: “Dâu tây có đủ không, không đủ anh đi rửa thêm cho em một đĩa.”
Thời Miểu: “Đủ rồi ạ, trong đĩa vẫn còn.”
Cô không đến chỗ anh trai nữa, mà đứng sau lưng anh xem họ đánh bài.
Đứng lâu, mỏi chân, cô vịn tay vào lưng ghế anh để xem, lưng ghế không đủ cao, Thời Miểu vòng hai tay qua cổ và vai anh, sau đó tự nhiên nằm nhoài lên lưng anh, xem trên tay anh còn những quân bài nào.
Cô đã xem bài của anh trai, bất kể Mẫn Đình đánh quân nào, cô cũng chỉ im lặng quan sát, không phá vỡ tính công bằng của họ.
Mãi đến khi ván sau bắt đầu, cô mới chỉ vào một quân bài trên tay anh, “Anh đánh quân này xem sao.” Chỉ là xem thử, không chắc chắn có hợp lý hay không, cô không biết chơi bài, cứ coi như là thử để tích lũy kinh nghiệm.
Cô nói đánh quân nào, Mẫn Đình liền đánh quân đó.
Hôm nay, cô vẫn búi tóc thấp, mấy lọn tóc mai lòa xòa bên má cọ vào cổ anh.
Thỉnh thoảng cô lại lên tiếng, hơi thở mang theo mùi hương thoang thoảng từ sau tai anh hòa vào hơi thở của anh.
Mẫn Đình lúc nói chuyện, đầu hơi ngả ra sau, gần như chạm vào má cô, anh lại hỏi cô: “Em có buồn ngủ không?”
Không hỏi thì thôi, anh vừa hỏi, Thời Miểu cảm thấy mí mắt mình sắp không mở ra được nữa, hai mươi sáu tiếng đồng hồ rồi cô chưa ngủ, đang cố gắng gượng.
Hôm nay hai nhà gặp mặt, dù thế nào cô cũng phải cố đến hết bữa trưa.
Thời Miểu lắc đầu: “Cũng tạm ổn, chiều nay về nhà em sẽ ngủ.”
Thời Ôn Lễ biết em gái lại thức trắng đêm, anh đã từng trải qua cảm giác buồn ngủ, rất khó chịu, “Miểu Miểu, em ngủ trước đi.”
Thời Miểu kiên trì nói: “Không cần đâu ạ.”
Mẫn Đình bỏ bài xuống, “Không sao, bố mẹ anh không phải người ngoài.”
Anh đứng dậy, “Lên phòng anh ngủ đi.” Anh nắm lấy tay cô, nói với hai người mẹ một tiếng, rồi đi thẳng lên lầu.
Được anh dắt đi, Thời Miểu không còn cảm thấy xa lạ khi đến đây lần đầu.
Phong cách phòng anh cũng giống như phòng cưới, sạch sẽ, ngăn nắp, không có bất kỳ vật dụng thừa thãi nào. Ngược lại, trong phòng ngủ ở nhà cưới, có thêm không ít đồ trang trí nhỏ của cô, trên tủ đầu giường cũng có thêm ảnh cưới để bàn của họ.
Thời Miểu cởi áo khoác ngoài, nằm lên giường, bảo anh xuống lầu đánh bài.
Mẫn Đình kéo rèm che nắng lại, “Anh không xuống đó cũng không ảnh hưởng đến họ. Mẹ anh biết chơi bài, mẹ em cũng biết. Không được thì dì giúp việc nhà anh cũng có thể chơi cùng.”
Thời Miểu bật cười, nói: “Vậy anh ở đây với em.”
Mẫn Đình tắt đèn, “Ngủ đi em.” Anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Căn phòng chìm vào bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy anh rõ ràng.
Thời Miểu bò dậy khỏi giường, “Em ra ghế sofa ngủ.” Dựa vào anh, cô ngủ rất ngon giấc.
Trong nhà bật điều hòa nóng, không cần đắp chăn, cô cầm theo khăn lông, đi ra ghế sofa.
Vốn dĩ Mẫn Đình đang ngồi bắt chéo chân, cô vừa đến gần, anh liền bỏ chân xuống, ôm cô vào lòng.
Trước đây, khi được nghỉ, cô thường ngồi lên đùi anh ngủ, đợi cô ngủ say, anh mới đặt cô xuống.
Thời Miểu nằm nhoài vào lòng anh, nghiêng đầu gối lên vai anh.
Mẫn Đình lấy chăn ra, quấn quanh người cô từ phía sau.
Mỗi lần, cô ngủ, anh đều đi tắm.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cô.
“Bố em đến làm Trưởng khoa Ngoại tim mạch ở bệnh viện bên cạnh. Đây coi như là chuyện nhà, em phải nói với anh một tiếng.”
Mẫn Đình: “Anh biết rồi.”
“Sao anh biết tin nhanh vậy?”
“Thương Uẩn biết tin nhanh.”
“Ăn cơm thì gọi em nhé.”
“Được.”
Đã anh biết rồi, Thời Miểu không nói thêm nữa, nhắm mắt ngủ.
Hôm nay là lần đầu tiên bốn người trong gia đình họ ngồi ăn cơm cùng nhau sau hai mươi bốn năm, cô không có nhiều cảm xúc, anh trai cũng vậy. Có thể là vì biết lần gặp mặt này là một bước cần thiết trước khi tổ chức hôn lễ, là bố mẹ buộc phải đến.
Cô vẫn sẽ nhớ đến bố mẹ khi làm việc xong, quay về phòng trực vào lúc nửa đêm, chỉ có một mình. Nhưng cô nhớ về họ của rất lâu, rất lâu về trước.
Cũng chỉ là nhớ lại, không còn đau lòng như trước nữa.
Thời Miểu quên mất mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, đợi đến khi tỉnh dậy, cô cầm điện thoại lên xem. 6 giờ rưỡi tối. Vậy mà không có ai gọi cô dậy ăn cơm.
Không gọi cô dậy là ý của Mẫn Cương Nguyên, thức trắng đêm, không cần thiết vì một bữa cơm mà cố tình gọi cô dậy.
Ông không câu nệ, Mẫn Đình cũng không muốn đánh thức Thời Miểu, những người khác không tiện nói gì thêm.
Mẫn Cương Nguyên cũng không để dành thức ăn, định tối nay sẽ nấu.
Ông nghĩ, tối nay sáu người trong gia đình họ sẽ lại ăn một bữa cơm đoàn viên. Điều ông không biết là, hai người thông gia chỉ chờ bữa cơm này để bù đắp cho Thời Miểu.
Vì một câu nói của ông mà đã bỏ lỡ.
Thời Miểu xem WeChat, có tin nhắn chưa đọc của anh trai.
Thời Ôn Lễ: Mẫn Đình và người nhà cậu ta đều rất tốt.
Thời Miểu: Bạn bè của anh ấy cũng rất tốt. Giao thừa em sẽ giới thiệu hai người cho anh quen.
Đêm giao thừa, cô ở lại phòng mổ.
Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Lương Viên tiếp nhận điện thoại trực ban và chìa khóa phòng trực. Cô chính thức hết nhiệm kỳ Tổng trực. Ngoài bình hoa mà Mẫn Đình mua cho ra, những thứ còn lại cô đều để lại cho Lương Viên, bao gồm cả chiếc tủ lạnh mà cô mang đến.
Đồng nghiệp lũ lượt đến chúc mừng anh được thừa kế gia sản kếch xù.
Một năm sau, nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của anh.
Khương Dương vừa nhai quẩy vừa nói: “Lương tổng, chuyện sắp xếp lịch trực đêm, anh cứ tùy ý.”
Lương Viên: “Cậu sẽ không tìm Trưởng khoa mách lẻo chứ?”
Khương Dương cười, định đá anh một cái.
“Thời lão bản, đi thôi.” Hôm nay đã hẹn đến nhà Thời Miểu ăn cơm, cậu không quên.
Thời Miểu nhìn cậu ta: “Mới hơn 8 giờ, cậu muốn đi bây giờ luôn à?”
Khương Dương: “…”
Trực một đêm, đầu óc cậu chắc không còn bình thường nữa rồi.
Thời Miểu thay quần áo, đeo túi xách, ôm bó hoa mà khoa tặng, xách theo bình hoa xuống lầu.
Xe của Mẫn Đình đã đến dưới lầu từ hai mươi phút trước, thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, anh đẩy cửa xuống xe.
Chiếc túi đó, cô đã đeo liên tục hai tuần rồi.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen